Lý Dũng bất lực nâng một cái tay lên, ngón tay hơi run.
"Tôi sai rồi."
Anh biết rõ chỗ này rất kỳ quái, mà còn không tin muốn xem có thể tìm được cách nào rời khỏi hay không.
Nếu không có cô Kỷ ở đây, thì chắc cái mạng nhỏ của anh ta chắc cũng kết thúc ở đây rồi.
Kỷ Hòa đi đến bên cạnh lan can, nhìn ra phía ngoài.
Thấy cảnh này, Lý Dũng hoảng hốt nói: "Cô Kỷ, cô cẩn thận."
Nói xong, anh ta ngay lập tức ý thức được bản thân lo lắng không đâu.
Vừa nãy cô Kỷ còn cứu anh ta, không cần anh ta phải quan tâm.
Kỷ Hòa nhìn thoáng qua rồi thôi.
Bệnh viện tâm thần vốn là nơi dễ dàng tụ tập âm khí, bên ngoài lại là đồng không mông quạnh hẻo lánh, mà lại còn là do hoả hoạn nên mới chết người, khó trách có không ít ma quỷ trốn ở đây.
"Có thể đứng lên chưa?"
Kỷ Hòa hỏi.
Hai tay Lý Dũng chống đất, chậm rãi bò dậy.
"Cô Kỷ, chúng ta còn phải đi lên tầng trên à?"
"Không cần, hồn phách cháu gái anh đang ở chỗ này." Kỷ Hòa đi ra ban công, ánh mắt nhìn về một căn phòng bệnh ở phía xa.
Lý Dũng mừng rỡ.
"Cô Kỷ, vậy nhanh đi tìm thôi."
Kỷ Hòa nhìn về phía anh ta, mỉm cười: "Nhưng mà cần anh giúp một chút."
Lý Dũng: ? ?
Đột nhiên sau lưng lạnh ngắt là sao nhỉ.
Đôi môi đỏ của Kỷ Hòa khẽ mở, nói ra hai chữ.
"Chiêu hồn."
Khuôn mặt Lý Dũng cứng đờ.
Bảo anh ta chiêu hồn?
Người ngoài ngành không hiểu cái gì như anh ta, chiêu hồn? ? ?
Lẽ nào là loại giống như trong phim, dùng anh ta làm mồi câu?
Thế nhưng, nhỡ đâu anh ta không cần thận chiêu phải thứ khác thì làm sao?
Kỷ Hòa nhìn thấy dáng vẻ xoắn suýt của anh ta là biết anh ta đang nghĩ gì.
"Có tôi ở đây, anh sợ cái gì."
Lý Dũng đối mặt với đôi mắt bình tĩnh của Kỷ Hòa, hơi thở dồn dập từ từ bằng phẳng.
". . . Vậy tôi phải làm gì?"
Có cô Kỷ ở đây, đúng là anh ta không phải sợ gì hết.
"Đi theo tôi."
Kỷ Hòa đi về phía trước, dừng trước cửa một phòng bệnh.
Chính là phòng bệnh mà tiểu quỷ kia vừa nhanh chóng biến mất.
Cửa bị cô đẩy ra, phát ra từng tiếng kẽo kẹt.
Một trận tro bụi ập đến.
Trong phòng một màu đen kịt, cửa sổ bị bịt kín bưng không tia sáng nào có thể chen vào được.
Đôi mắt màu hổ phách của Kỷ Hòa trong một nháy mắt biến thành màu đen.
Lý Dũng lấy điện thoại ra, muốn bật đèn pin lên.
Ánh sáng của màn hình điện thoại hơi yếu, chiếu vào khuôn mặt trơn bóng tái nhợt của Lý Dũng, rất dễ thấy trong bóng tối.
Kỷ Hòa dơ tay ngăn anh ta lại.
"Tắt điện thoại đi, đừng bật đèn."
Lúc này Lý Dũng dường như là Kỷ Hòa nói gì nghe nấy, anh ta bị doạ ngay lập tức tắt điện thoại, nghi thần nghi quỷ nhìn xung quanh.
Rất nhanh, chờ hai người lại lần nữa thích ứng được với hoàn cảnh toàn màu đen, cô chớp mắt nói với Lý Dũng: "Biết trò chơi Bốn góc không?"
Lý Dũng gật đầu.
"Có nghe nói qua. . ."
Năm nay anh ta cũng mới hơn ba mươi tuổi, lúc học đại học, có nghe nói một phòng ký túc xá nửa đêm chơi trò này, kết quả chết một người, ba người còn lại mặc dù còn sống nhưng cũng không tốt hơn là bao, điên điên khùng khùng, được mấy ngày là nghỉ học.
Nhưng mà chuyện này chỉ lưu truyền giữa các học sinh với nhau, anh ta cũng không biết là thật hay giả.
Kỷ Hòa: "Cháu gái của anh lúc đó ở phòng này chơi trò chơi Bốn góc với người khác."
Lý Dũng: ". . ."
Khóe miệng Lý Dũng giật giật, tức đến độ quên luôn nỗi sợ.
"Sau khi chuyện này kết thúc, tôi chắc chắn sẽ tự mình dạy dỗ lại nó!"
Kỷ Hòa gật đầu, chỉ vào nơi góc tường, "Anh đến đứng ở bên kia."
Lý Dũng vừa bước chân ra, liền thuận miệng hỏi: "Sau đó phải làm gì."
Chỉ nghe thấy giọng nói bình tĩnh lạnh lùng của Kỷ Hòa truyền đến từ trong bóng đêm u ám.
"Chơi trò chơi Bốn góc."