Chương 4.2

Trên hot search quả nhiên có sáu mục đang hot rần rần, mà toàn bộ đều là dưa về Bùi Cảnh Minh, phòng phát trực tiếp thì đang mắng anh ta một trận, đây là cho dù Bùi Cảnh Minh có rời chương trình cũng không thể thay đổi chuyện sập phòng lui khỏi giới rồi.Những người khác bao gồm cả khách mời, cũng là bất chấp đang ở trên màn ảnh, không nhịn được mở điện thoại ra, nhìn thấy những hot search này, còn có công ty Bùi Cảnh Minh đăng bài thanh minh, không khỏi giơ ngón tay cái lên.

Đây là khiến cho Bùi Cảnh Minh sụp đổ hết toàn bộ, không còn đường sống mà, quả nhiên là thù hận tình yêu.

Bùi Cảnh Minh nhìn thấy những thứ này, trong một đêm, từ ảnh đế rơi vào cảnh tượng gã đàn ông cặn bã bị người người phỉ nhổ, cuồng bạo lực, hung thủ gϊếŧ người, ánh mắt nhìn về phía Giang Nịnh quả thực là muốn nứt ra, hận không thể bổ cô ra.

"Giang Nịnh, cô... ưm - -!"

Câu phía sau đột nhiên bị chặn họng lại, Bùi Cảnh Minh hoảng sợ, ngoại trừ nhân viên công tác ở ngoài màn ảnh có thể đoán mò, biểu cảm của các khách mời khác cũng đều là kinh ngạc.

Dù sao những người nghe được mấy tiếng lòng như này không nghĩ tới việc đi nói ra ngoài, nhưng trải qua thực nghiệm chứng minh, bọn họ chẳng những không thể nhắc tới chuyện bọn họ đã nghe thấy tiếng lòng của Giang Nịnh ở trước mặt cô.

Mà đến ngay cả nói chuyện với nhau, đánh chữ, hay viết ta cùng với đủ loại cách trao đổi, đều giống như bị một bàn tay vô hình khống chế, tay với miệng của bọn họ từ đầu đến cuối đều không thể động đậy được.

Khi thật sự trải nghiệm được những thứ này, bọn họ càng biết rõ ràng sự lợi hại của hệ thống ăn dưa đã ràng buộc với Giang Nịnh, bọn họ đâu có dám đi nói, chỉ yên lặng đi theo Giang Nịnh ăn dưa thôi.

Bị Bùi Cảnh Minh chỉ vào, lại còn là vẻ mặt tức giận, nhưng không nghe được câu sau của Bùi Cảnh Minh, Giang Nịnh khó hiểu nhìn qua.

"Thầy Bùi muốn nói cái gì?"

"Anh ta chưa nói cái gì, nhưng mà cứ bỏ qua đi, người này đang trong lúc cường thịnh lại bị sập phòng, trái tim không chịu nổi, đầu óc... Ài..." Đường Lê than thở, đồng cảm nói.

Bị nói đầu óc có vấn đề, Bùi Cảnh Minh giận dữ vọt tới tuôn ra toàn bộ ở trước mặt Giang Nịnh, vào lúc tất cả mọi người chưa kịp phản ứng, đã vung một cái tát lên trên mặt Giang Nịnh.

Đám người Đường Lê hít một hơi, bàn tay kia lại có tư thế cực kỳ quỷ dị, xoay ngược lại, sau đó là tiếng bạt tai vang giòn giã rơi lên trên mặt Bùi Cảnh Minh.

Khi ấy Bùi Cảnh Minh dùng rất nhiều lực, một cái tát kia vừa rơi xuống, nửa bên mặt của Bùi Cảnh Minh đã sưng phồng lên, trong lúc phun bọt máu ra còn có một cái răng rơi theo!

Đánh người, mà tay mình lại không thể khống chế đánh tới chính mình, Bùi Cảnh Minh sững người, mấy khách mời cũng là vẻ mặt có phải đang nằm mơ hay không.

Giang Nịnh nhìn thấy cảnh cực kỳ thần kỳ này, chớp mắt lẩm bẩm.

"Anh ta vừa mới tiếp xúc với cơ thể của chính mình? Mà thấy xa lạ như thế luôn sao?"

Hình ảnh hiếm có khi thấy tay chân không nghe theo trí não, Bùi Cảnh Minh quả thật có cảm giác này, Đường Lê cùng các khách mời khác không nhịn được cười rộ lên.

Đạo diễn lại phản ứng rất nhanh, khẩn trương để hai nhân viên cao lớn đi lên kéo Bùi Cảnh Minh đi.

"Tâm trạng của ảnh đế Bùi không ổn định, không quay hết được chương trình, phải nhanh chóng đưa tới bệnh viện, tập này đành quay đến đây thôi, chúng ta gặp lại ở tập tiếp theo!"

Sau khi Bùi Cảnh Minh bị mạnh mẽ kéo xuống xong, đợi đạo diễn nói xong lời này thì phòng phát trực tiếp cũng đóng lại, nhưng không hề ảnh hưởng cư dân mạng thảo luận.

[Tôi không nhìn lầm chứ? Vừa rồi là Bùi Cảnh Minh tự mình đánh mình nhỉ?]

[Điên rồi, ảnh đế này hoàn toàn điên rồi!]

[Không phải, trước khi Bùi Cảnh Minh tự đánh mình trước có gọi qua tên Giang Nịnh, với lại hình như là anh ta muốn đánh Giang Nịnh, nhưng sao cuối cùng bàn tay kia lại đánh chính anh ta? Đừng nói là Giang Nịnh có vu thuật như trong truyền thuyết đấy?]

[Fan trên lầu đừng có chụp mũ linh tinh, rõ ràng là Bùi Cảnh Minh bị sập phòng dẫn đến tinh thần thất thường.]

[Ai biết được, cảm giác một giây trước vẫn đang vì Bùi Cảnh Minh mà mắng Giang Nịnh mắng Đường Lê, một giây sau thần tượng liền sập phòng sẽ ra sao nhỉ? Khóc thảm mất thôi.]