Chương 15: Quang

Cũng may Lục Thời Tự không làm chuyện mất trí như vậy, không gọi Giang Nịnh tỉnh lại, còn âm thầm đắp chăn lên cho cô, để cho cô ngủ ngon lành về đến nhà họ Lục.Đến nhà, Giang Nịnh đón nhận một tràng lời lo lắng của cả nhà, vẫn còn sợ hãi bảo cô sau này gặp phải chuyện như vậy cũng không nên hành động thiếu suy nghĩ, chờ cảnh sát tới rồi hãy nói.

Giang Nịnh bị vây quanh nghe đến nhức đầu, ngoan ngoãn gật đầu nghe lời, lúc này mới được bỏ qua.

Mà một bên khác trong cục cảnh sát của trấn nhỏ kia, Trịnh Lập Phong chạy từ cục cảnh sát thành phố tới, nhìn hai cấp dưới của mình ở trước mắt, đang nói năng lực của Giang Nịnh rất lợi hại, nếu thu nạp vào trong đội ngũ, không biết có thể điều tra phá án được bao nhiêu vụ án, gân xanh trên trán giật giật theo.

“Ý của hai người chính là khách mời tới nơi này ghi hình chương trình giải trí có năng lực khác thường, có thể biết được chuyện mà không muốn cho người khác biết?"

Cậu cảnh sát trẻ tuổi không thấy ánh mắt muốn đánh người của đối phương, hưng phấn không ngừng gật đầu.

"Đúng vậy, năng lực của Giang Nịnh thật sự rất lợi hại, giống như là dị năng trong tiểu thuyết đô thị dị năng nào đó, lão đại anh nói xem liệu có phải là thế giới này có linh khí gì đó, chúng ta cũng có dị năng không?"

Người này còn kéo đến cả tiểu thuyết, lần này Trịnh Lập Phong rốt cuộc không nhịn được nữa, nói một câu với cậu cảnh sát trẻ tuổi.

“Bịa chuyện vô lý gì vậy? Hai người gọi điện bảo tôi tới đây gấp gáp như vậy, chính là nghe hai người nói mấy lời đùa giỡn tiểu thuyết đi vào thực tế hả?"

Nếu không phải trước khi Trịnh Lập Phong được điều đến thành phố, dẫn dắt hai người mấy năm, biết tính tình của hai người, thì sẽ cho là bọn họ cố ý đùa cợt mình, để cho ông ấy đi tay không một chuyến.

Vị cảnh sát lớn tuổi thấy Trịnh Lập Phong phát cáu, vội vàng kéo cậu cảnh sát trẻ tuổi sang một bên.

"Lão đại chỉ cần thấy được Giang Nịnh, cũng biết chúng tôi không hề bịa chuyện, còn những thứ khác chúng tôi thật sự không nói ra được, lão đại từng thấy bị giữ im lặng rồi đúng không, chúng tôi vừa chạm vào giới hạn một cái, miệng bọn tôi giống như là bị cưỡng chế phải giữ im lặng, nói cái gì cũng không nói được, ngay cả dùng bút ghi lại cũng không được."

Nói xong, vị cảnh sát lớn tuổi thấy Trịnh Lập Phong cau mày, không tin có chuyện hoang đường như vậy, thở dài, mở một đoạn video ra.

Video là camera giám sát ghi lại thời gian bọn học vừa làm việc với Giang Nịnh.

"Lão đại anh xem đi, có phải cây bút của Tiểu Chu không thể nào ghi chép được đúng không."

Trịnh Lập Phong nhìn sang, Tiểu Chu cũng chính là cậu cảnh sát trẻ tuổi, quả thật không biết tại sao, tay cậu ấy thật giống như bị khống chế, có làm thế nào cũng không viết được chữ, hơn nữa nhìn mồ hôi trên trán Tiểu Chu, còn có qua mười mấy giây sau mệt mỏi tựa lưng vào ghế ngồi, làm động tác lắc đầu.

Trịnh Lập Phong vốn đã nhíu mi tâm, giờ càng nhíu lại sâu hơn.

Vẫn là câu nói kia, hai người trước mặt là cấp dưới ông ấy dạy dỗ ra, ông ấy không tin Tiểu Chu sẽ làm hành động vô cớ này trong lúc làm ghi chép.

"Lão đại, anh không tin chúng ta nói, nhưng cũng biết lực lượng cảnh sát của trấn nhỏ có hạn, nếu chỉ dựa vào tôi cùng Tiểu Chu, làm sao có thể chuẩn xác tìm ra được người bị hại còn thành công bắt mấy kẻ độc ác kia về quy án trong lúc người dân trong thôn không kịp phản ứng được chứ?" Vị cảnh sát lớn tuổi cười khổ nói.

Nếu là bọn họ biết cái thôn đó chứa chấp kẻ xấu, phá hủy cuộc sống của nhiều cô gái ở dưới mí mắt bọn họ như vậy, đã sớm đưa người ra trước công lý từ sớm, làm gì có chuyện chờ nhiều năm như vậy chứ.

Tính thử thời gian, thời điểm Khâu Trường Quý phạm án, Trịnh Lập Phong cũng đang làm việc tại cục cảnh sát của trấn nhỏ, ông ấy nghe vậy sắc mặt nghiêm nghị lên.

Khi nghe được cái này nhiều người gây án vụ án thời điểm, Trịnh Lập Phong cũng là giật mình, nhất là cảnh sát có thể không thể tìm ra mỗi một bị người hại một cách chính xác, thậm chí chưa từng biết đến chuyện này, quả thật không thể tưởng tượng nổi.

Dẫu sao hôm nay hai người Tiểu Chu hai người biết được chuyện Khâu Trường Quý giấu người trong nhà suốt tám năm là vì tổ chương trình báo cảnh sát, bọn họ căn bản không có thời gian đi thăm dò tình hình những người phạm án khác ở trong thôn.

"Tôi sẽ đi xin điều tra Giang Nịnh, nếu như cô ấy thật sự có năng lực đặc biệt như hai người nói, chỉ cần cô ấy vô hại đối với đất nước, vậy cô chính là người cứu thoát vô số "Lưu Hiểu Lỵ"!"

Trịnh Lập Phong nhìn video, trong mắt sương mù nghi ngờ dày đặc, xuất hiện một ánh sáng không thể khinh thường.



Nhà họ Lục, Cố Vân Dung quan tâm dặn dò Giang Nịnh xong vội chuẩn bị lá bưởi, để Giang Nịnh dùng lá bưởi tắm, xua đuổi xui xẻo, lại còn tự tay xuống bếp làm bữa ăn khuya, trấn an cô.

Cả nhà ngồi ăn bữa ăn khuya, không khí ấm áp khiến cho vẻ mặt lạnh lùng của Lục Yến Thanh cùng Lục Thời Tự cũng dịu đi không ít.

Sau khi ăn xong bữa ăn khuya, lại hiếm khi không đi lên lầu phòng làm việc bận bịu công việc, mà là ngồi ở phòng khách, nhìn chương trình giải trí trước kia cho là cực kỳ nhàm chán.

Lục Uyên ngồi ở bên cạnh Giang Nịnh, nhìn tin tức trên điện thoại di động xong, ngẩng đầu hỏi.

“Thiệp mời kết hôn của nhà họ Thẩm đưa tới rồi nhỉ, mọi người ai muốn đi cùng con không?"

Con gái duy nhất của nhà họ Thẩm, Thẩm Thư Nhan là bạn từ nhỏ của Lục Uyên, tình cảm của hai người rất tốt, mặc dù không đồng ý đối phương dùng kết hôn để làm giao dịch, khiến cho ba Thẩm đồng ý cho cô ấy vào công ty, nhưng tới thời điểm quan trọng này hai bọn họ cũng không muốn bỏ qua.

"Đều đi hết đi, Thẩm thị có hợp tác với nhà ta, Nhan Nhan cũng là chúng ta nhìn lớn lên, không đi thì ra thể thống gì." Lục Yến Thanh dứt lời, nhìn về phía Giang Nịnh giọng ôn hòa nói.

"Nịnh Nịnh cũng đi đi, đi theo chị cháu làm quen thêm mấy người bạn, đừng ở nhà trong buồn bực."

Giang Nịnh có cũng được không có cũng được gật đầu, dù sao ở trong nhà cũng là đợi, đi chơi một chút dĩ nhiên cũng là có thể.

Thấy Giang Nịnh đồng ý, Lục Yến Thanh lại nghĩ đến con cái nhà khác đều kết hôn hết rồi, bọn nhỏ trong nhà chưa có đứa nào có người yêu, trong đó có một người còn ngay cả tiếp xúc với khác phái cũng khó. Ông ấy không khỏi nhức đầu, ánh mắt liếc về hướng con trai lớn Lục Thời Tự.

“Con xem Thư Nhan đi, cùng tuổi với em gái con, người ta đã kết hôn rồi, con thì sao? Bên đến ngay cả một người phụ nữ lui tới cũng không có!"

Lục Thời Tự đến tuổi, thường ngày bị thúc giục cưới dửng dưng nghe dạy dỗ, khiến cho Lục Yến Thanh nói không có chút cảm giác thành tựu gì, nói đôi câu, cũng không tiếp tục nữa.

Tầm mắt Giang Nịnh chuyển từ trên ti vi qua người Lục Thời Tự, mở hệ thống ăn dưa ra tiếp tục xem dưa còn dở ở trên xe.

[Chú Lục không cần thúc giục, nữ chính của đời anh cả đã xuất hiện rồi, hôm nay còn tạt một ly cà phê lên trên người anh cả để kết duyên nữa, sau đó anh cả sẽ nếm được chua cay ngọt đắng ở trên người thư ký nhỏ ngốc nghếch.]

[Sau đó si vì thư ký nhỏ ngốc nghếch, cuồng vì cô ấy, vì cô ấy mà hả giận Thiên Lương Vương Phá*, vì cô ấy mang bóng chạy truy thê hỏa táng tràng**, vì cô ấy mà cãi nhau với anh hai, nhất quyết dùng hôn lễ chán động nhất thế giới để rước về nhà, làm tâm can bảo bối nhỏ của anh cả.]

(*Thiên lương vương phá: Ngôn ngữ mạng, xuất phát từ cuốn tiểu thuyết đam mỹ “Trời lạnh rồi, làm cho tập đoàn Vương thị phá sản đi”. Thiên lương nghĩa là trời lạnh, vương ở đây là Vương thị, phá là phá sản. Giống như kiểu, một ngày vua đang đứng ngắm cảnh đột nhiên buông một câu: “trời hôm nay lạnh quá, abc nên ‘nghỉ ngơi’ đi” liền có kẻ dưới tiễn vong abc “đi nghỉ mát” nhưng người ngoài ko biết đây là do vua làm.

**truy thê hỏa táng tràng: dùng để chỉ cái giá đắt gấp bội về vật chất về tinh thần để theo đuổi vợ. )

Lục Yến Thanh thúc giục Lục Thời Tự kết hôn nghe xong mặt có chút xanh: "..."

Không dám thúc giục cưới xin nổi nữa rồi.

Lục Uyên lại là một lời khó nói hết nhìn Lục Thời Tự.

"Không nghĩ tới anh cả không yêu đương nhiều năm như vậy, hóa ra là vì con gái các gia đình giàu có không phù hợp với thẩm mỹ của anh, kiểu anh thích chính là kiểu mất não sao."

Ánh mắt Giang Nịnh lấp lánh, cảm thấy giống Lục Uyên hình dung.

[Diệp Âm Âm ở công ty anh cả, mỗi lần bưng cà phê sẽ đến giống như trên người anh cả có gắn một công tắc nào đó, đế bằng cũng té ngã, đổ cà phê rót lên trên người anh cả một cách chuẩn xác, hay là đổ vào vị trí không thể miêu tả nổi, hơn nữa mỗi lần còn dùng ánh mắt ẩm ướt vụng về lau đi, nếu là người có đầu óc bình thường một chút, thì sẽ không làm như vậy được?]