Chương 5.1: Đại oán nhà họ Lục (1)

Giang Nịnh ăn kẹo dẻo hoa quả trợ lý Mao Mao lén đưa qua, ngoan ngoãn gật đầu, Đỗ Dĩnh trừng mắt liếc một cái rồi tịch thu kẹo dẻo hoa quả, nói tiếp."Nghe nói sau khi người trong nhà vợ Bùi Cảnh Minh biết được những việc anh ta làm, đã tính đưa anh ta vào tù, lại thêm chuyện này liên lụy đến rất nhiều đại lão, chương trình hẹn hò này có khả năng cũng bị dừng quay, tránh cho mọi người xem đến tiết mục, chuyện của Bùi Cảnh Minh lại bị nhắc đến."

Nói xong, Đỗ Dĩnh lại giận dữ nói.

"Cô là người mới, cơ hội thích hợp để lộ diện không nhiều lắm, lần này nhét cô vào chương trình hẹn hò này làm người quan sát, còn tưởng rằng có thể dựa vào gương mặt của cô để quét mặt một chút, không nghĩ tới gặp phải dưa sập phòng của Bùi Cảnh Minh thu hút toàn bộ sự chú ý, hiện tại tất cả mọi người đều chú ý đến Bùi Cảnh Minh, ai còn đi nhìn người mới như cô chứ."

Tình tiết tiếp theo Giang Nịnh phải đến điểm danh trong quyển truyện là gia đình nhà họ Lục nơi mẹ ruột tái hôn, cho nên Giang Nịnh không lo lắng gì, làm cá mặn một ngày thì một ngày.

Đỗ Dĩnh đang tìm cách tìm tài nguyên tiếp theo cho Giang Nịnh, nghĩ đến thân phận của Giang Nịnh, cô ấy còn hỏi nhỏ một câu.

"Lần này cô phải về nhà hả? Nếu không nhắc tới mấy chuyện tìm tài nguyên với trong nhà một câu đi?"

Lúc Giang Nịnh ký hợp đồng được công ty đặc biệt chiếu cố, ký hợp đồng với điều lệ tốt nhất, cho dù Đỗ Dĩnh không biết thân phận cụ thể của cô, nhưng cũng loáng thoáng hiểu rõ cô chủ nhỏ này là một người có bối cảnh không tầm thường.

"Bọn họ không quan tâm những thứ này, trước cứ chờ một chút, có lẽ qua hai ngày nữa sẽ có tài nguyên đến cửa thôi." Đỗ Dĩnh nhìn dáng vẻ thả lỏng của Giang Nịnh hơi bĩu miệng ra.

Chỉ có điều nghĩ đến bối cảnh của cô, Đỗ Dĩnh nghĩ nói không chừng công ty có sắp xếp khác, cũng là không khỏi sốt ruột, tính toán sau khi đưa Giang Nịnh trở về, đến công ty hỏi một chút.

Người đại diện không nói, Giang Nịnh nhàm chán nhìn hệ thống ăn dưa, nhìn thấy còn có dưa của Đỗ Dĩnh, bấm vào xem.

[Ưm? Chị Dĩnh đã mang thai một tháng rồi sao? Cũng bởi vì dẫn dắt mấy nghệ sĩ luôn trêu chọc phiền toái quá mệt nhọc, tới khi sinh non mới biết được có thai?]

Đỗ Dĩnh đang lên kế hoạch cho Giang Nịnh, tính toán đăng ký cho Giang Nịnh mấy lớp học biểu diễn, lại nghe thấy tiếng lòng dứt khoát ngẩng đầu, nhẹ tay khẽ vuốt ve bụng của mình, trong mắt hiện lên kinh ngạc.

Hoá ra trước đó cô ấy không nghe nhầm?

Còn nữa cô ấy thật sự mang thai sao?

"Chị Dĩnh, em thấy sắc mặt của chị không tốt lắm, có phải gần đây quá mệt mỏi rồi hay không? Bên em không cần vội lắm, mấy nghệ sĩ mới kia có thể bỏ qua ai thì bỏ qua trước, vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra trước cho yên tâm." Giang Nịnh mở miệng nói.

Mao Mao cũng gật đầu, cô ấy là người thích đọc tiểu thuyết, sau khi kinh ngạc khi nghe thấy tiếng lòng của Giang Nịnh, lập tức liền cảm thấy tiểu thuyết chiếu vào hiện thực, vô cùng tin tưởng, cảm thấy Đỗ Dĩnh hơn phân nửa là mang thai, sao có thể chịu đựng lăn qua lăn lại như vậy được.

"Đúng vậy, mấy nghệ sĩ ầm ĩ muốn đi tham gia chương trình tuyển chọn, cũng không biết lăn qua lăn lại chị Dĩnh bao nhiêu lần, em thấy gần đây sắc mặt của chị càng ngày càng không tốt, đừng nên chậm trễ, mau chóng đếm bệnh viện khám xem."

Thấy Đỗ Dĩnh nhìn mình có chút do dự, Giang Nịnh dứt khoát nói.

"Cho em xuống chỗ này là được, vừa lúc em đói bụng, ăn một chút đồ rồi mới trở về, hai người trực tiếp đến bệnh viện đi."

Cho dù Đỗ Dĩnh rất muốn lập tức bay đi bệnh viện xác nhận xem cô ấy có mang thai hay không, nhưng nghe lời này, vẫn nhíu mày từ chối.

"Cô đừng động đậy, nào có đạo lý nghệ sĩ nào xuống xe để xe cho nhân viên công tác dùng chứ."

"Nhưng mà em đói thật." Giang Nịnh tỏ vẻ tội nghiệp nhìn Đỗ Dĩnh.

Đỗ Dĩnh đỡ trán, "Đừng làm nũng."

Cuối cùng không nhịn được mấy tiếng kêu đói của Giang Nịnh, cộng thêm mọi khi Giang Nịnh cũng không để bọn họ đưa cô về nhà, Đỗ Dĩnh nghĩ nghĩ, vẫn đồng ý, dặn dò Giang Nịnh đeo kín khẩu trang, lúc này mới cho cô xuống xe.

Chờ xe bảo mẫu đi xa, Giang Nịnh không đi đến căn nhà nhìn như khách sạn xa hoa, mà là đi về phía trước, mua một chiếc bánh rán nhân siêu nhiều còn có một cốc trà sữa cực lớn, ăn xong rồi mới gọi xe đi đến nhà họ Lục.

Khu biệt thự nhà họ Lục tọa lạc tại lưng chừng núi, lúc Giang Nịnh được người hầu dẫn vào biệt thự, vẫn còn đang cảm thán nhà họ Lục quả nhiên không hổ là nhà giàu số một, mức độ xa hoa này, cũng không khác gì với nhà cửa của các vương công quý tộc.

Khi Giang Nịnh đến, nhà họ Lục đang định ăn cơm tối, Cố Vân Dung nhìn thấy con gái trở về, ánh mắt giống như đỏ lên, kéo Giang Nịnh ngồi vào vị trí bên cạnh mình.

"Cái con bé này, trở về cũng không nói với mẹ trước một tiếng, mẹ chưa kịp chuẩn bị món con thích ăn." Cố Vân Dung giận dữ gắp cho Giang Nịnh một miếng gà phù dung xong thấp giọng nói.

"Cảm ơn mẹ, không cần đâu, những thứ này cũng rất ăn ngon rồi." Giang Nịnh cực kỳ nể tình cắn miếng thịt gà, ngẩng khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn lên nói.

Thấy lần này cô trở về ngoan hơn rất nhiều, Cố Vân Dung thoáng nghĩ tới hình ảnh con gái bị bắt nạt ở Làng giải trí, trong mắt càng đỏ hơn, bà ấy lại gắp một chút đồ ăn vào trong bát của Giang Nịnh.

"Ăn ngon thì ăn nhiều một chút, đừng bỏ ăn để giảm béo, nếu con muốn giảm béo, mẹ bảo bác sĩ dinh dưỡng làm cho con thực đơn giảm cân là được."

Giang Nịnh ăn một bát toàn đồ ăn ngon, đành ngoan ngoãn gật đầu không nói gì.

Ở trong mắt người nhà họ Lục, chưa bao giờ thấy Giang Nịnh ngoan ngoãn như vậy, mỗi lần cô trở về không phải cãi nhau với Cố Vân Dung, thì cũng là ép buộc anh em nhà họ Lục vài câu, hoặc là chịu đựng khϊếp sợ, lấy lòng Lục Yến Thanh, muốn dùng danh nghĩa cô chủ nhà họ Lục tiến vào Làng giải trí, ôm đồm các loại tài nguyên.

Nhìn cô đột nhiên an tĩnh lại như này, khiến cho người nhà họ Lục không khỏi ghé mắt nhìn qua.

Dưới sự gắp đồ tích cực của Cố Vân Dung, Giang Nịnh ăn hết hai bát cơm, động tác ăn cơm dần dần chậm lại, bắt đầu chú ý tới những người khác trên bàn ăn.