Chương 1.1: Tất cả mọi người đọc được tâm

#Tiểu Đường Lê sắp tham gia "Tín hiệu nhịp tim mùa 2"#

#Giang Nịnh cùng Bùi Cảnh Minh một trước một sau tiến vào cùng một khách sạn#

#Người mới xinh đẹp VS ảnh đế tân nhiệm, cp này tôi cắn rồi!#

Trên xe bảo mẫu, người đại diện Đỗ Dĩnh nhìn những hot search này, rồi lại nhìn về phía nghệ sĩ nhà mình đang gặm quả táo trông rất nhu thuận, huyệt thái dương giật thình thịch.

"Phần khách mời của phòng quan sát này, là tôi không dễ dàng mới lấy được, cô ở bên trong tốt nhất bớt nói chút, quét mặt là được."

"Còn nữa, cô là người mới, đừng đυ.ng chạm tới nghệ sĩ đang nổi quá, như vậy chỉ để lại điểm đen cho cô thôi, về sau danh hiệu Tiểu Đường Lê này sẽ đóng đinh trên người cô, đến lúc đó ai còn nhớ rõ tên cô là gì?"

"Kiểu hot search đυ.ng chạm như này không cần tự mua, ít nhất cũng phải thương lượng với tôi."

Vừa mới ra mắt đã liên tiếp đυ.ng chạm tới hai người nghệ sĩ, một người trong đó lại còn là ảnh đế, quả là ngu xuẩn mà không tự biết, nếu không phải tại công ty buộc cô ấy nhận Giang Nịnh, nghệ sĩ kiểu này Đỗ Dĩnh nào dám nhận.

"Được thôi...." Giang Nịnh nghe vậy ngoan ngoãn gật đầu: "Em biết rồi, chị Dĩnh."

Đỗ Dĩnh chợt nhíu mày, không thể nào tin được ngẩng đầu, nhìn gương mặt nhỏ nhắn lanh lợi tinh xảo của đối phương, đôi môi mềm hơi hơi đóng mở đáp lời, dù chưa trang điểm, lại mang theo cảm giác cực kỳ xinh đẹp.

Đôi mắt trong suốt chớp chớp kia, làm cho người ta vừa đối diện một cái là tâm trí như nhũn ra, cho dù ai cũng không ra cô vì muốn nổi tiếng mà giở hết thủ đoạn.

Đỗ Dĩnh im lặng nhìn một hồi lâu, đành bỏ qua.

Đối với gương mặt như vậy, ai có thể nói ra lời hung dữ trách mắng người ta chứ.

[Bắt đầu từ khi mở đầu chương trình đến lúc kết thúc, ít nói là việc quá đơn giản, một chữ mình không nói cũng được.]

Đỗ Dĩnh: ?

Nhìn thoáng qua Giang Nịnh, sau khi không phát hiện cô đang nói chuyện, Đỗ Dĩnh nhéo nhéo mi tâm, chỉ cho là gần đây cô ấy quá mệt mỏi, mới nghe lầm.

Dặn dò xong xuôi, Đỗ Dĩnh mệt mỏi khoát tay, mở cửa xe ra, "Được rồi, mau vào đi, đừng đến muộn, lại để lại ấn tượng không tốt với những khách mời khác thì không hay."

Giang Nịnh nghe lời xuống xe, liền có nhân viên công tác đưa cô đi tới phòng quan sát.

Trong phòng quan đã có 3 nghệ sĩ đến, cô là người cuối cùng.

Giang Nịnh còn chưa đi vào đã nghe thấy bên trong truyền ra tên của mình.

"Giang Nịnh này là cái gì mà đến đây? Dám dựa vào cái danh Tiểu Đường Lê để ra mắt, lại còn mua hot search xào CP với thầy Bùi, bây giờ còn tới chương trình đều có mặt hai người này, đây là muốn bám lấy cả hai sao?"

"Một minh tinh nho nhỏ không ăn nhập mà thôi, mua hai cái hot search, ngược lại là tuyên truyền giúp chương trình, mặc kệ cô ta đi, dù sao chờ đi đến phòng nhỏ rồi, người xấu hổ cũng không phải chúng ta, cứ tránh xa một chút là được."

"Với cả, vừa mới ra mắt đã ký hợp đồng với công ty lớn Giải trí Thịnh Thế như vậy, một cô gái tuổi còn trẻ còn xinh đẹp thì có thể tiến vào Làng giải trí như thế nào? Quả thật nên cách xa chút đi, kiểu chim hoàng yến như này cũng không phải người chúng ta có thể trêu chọc được."

Tuy rất hào hứng nghe những lời mang theo đầy ác ý như vậy, nhưng khi Giang Nịnh mới đẩy cửa ra đi vào, cũng lên tiếng nói với ba nghệ sĩ sắc mặt khác nhau kia:

"Xem ra mọi người đều biết tới tôi rồi, vậy tôi không cần tự giới thiệu nữa."

Khi nói chuyện, tầm mắt Giang Nịnh nhìn về phía hai nam minh tinh vừa mới nói tỏ ý khinh thường cô.

[Nói chuyện chua xót như vậy, hóa ra là cái chiếu tự tiến cử với tổng giám đốc Vương của Thịnh Thế, lại bị ném ra khỏi khách sạn, là đầu sỏ làm hại tổng giám đốc Vương đến nay vẫn phải ngủ sô pha.]

[Oa, anh ta còn muốn làm chim hoàng yến, còn chuẩn bị không ít đồ, chỉ là tổng giám đốc Vương là người nghe lời vợ, nhìn thấy anh ta liền giống như nhìn thấy đồ dơ bẩn, bận rộn cũng phải xin phép bà xã, cũng không cho anh ta cơ hội kia.]

Một tràng tiếng lòng lọt vào trong tai, ban đầu mấy khách mời đầy kinh ngạc, sau đó ánh mắt không ngừng liếc về phía nam khách mời kia, nhìn thấy vẻ xấu hổ bị vạch trần trên mặt nam minh tinh kia cộng thêm ánh mắt muốn gϊếŧ người kia, những khách mời khác đều có vẻ đăm chiêu.

Không đợi thấy được ánh mắt của nam khách mời vừa châm chọc mình, Giang Nịnh lại mở miệng tiếp.

[Người này lại thành công bám được kim chủ ở công ty, còn lấy được vị trí khách mời thường trú của một chương trình giải trí nữa.]

[Chỉ là kim chủ kia ghét bỏ anh ta giống như cái gắn tag quần áo, vừa lãng phí tiền thuốc, mấu chốt là tối hôm qua lúc điều trị bệnh trĩ lại còn để cả máu tươi bắn lên trên mặt người ta, người ta ghét bỏ nên tính toán sau khi cho anh ta vị trí khách mời thường trú xong, sẽ mỗi người đi một ngả.]

Hai nam khách mời mới là người đi cửa sau chân chính, tức đến mức đỏ mặt tía tai trừng mắt nhìn Giang Nịnh.

"Giang Nịnh! Cô, tôi với…Ưm -- "

"Cơ thể tôi rất tốt, đâu có giống như ưm -- "

Miệng hai người đều giống như là bị ép ngậm chặt lại, không thể phát ra thanh âm nào, Giang Nịnh kỳ quái liếc mắt nhìn hai người bọn họ một cái.

[Bọn họ muốn nói cái gì? Đừng nói còn bị tật nói lắp nữa đấy nhá?]

[Lại còn cơ thể rất tốt, mỗi lần trước khi làm chuyện đó đều phải uống thuốc, còn mang theo một lọ ở trong túi, nếu muốn chứng minh, có bản lĩnh bảo trợ lý mở túi ra xem đi...]

Biết bọn họ nói không nên lời với những lời quan tâm của Giang Nịnh, hai nam khách mời rơi vào hoảng sợ, phòng quan sát cũng nhất thời rơi vào im lặng, nữ khách mời mặc tây trang màu đỏ, nhìn qua giống như không nghe thấy tiếng lòng nổ mạnh này, tiến lên chào hai người, rồi đi đến trước mặt Giang Nịnh nói.

"Giang Nịnh đúng không? Chị là Lương Uyển Hựu, em gọi chị là chị Uyển Hựu là được, đạo diễn nói, hiện tại chúng ta phải đến phía phòng nhỏ bên kia, sắp bắt đầu phát trực tiếp rồi."

Giang Nịnh nghe tên này, rất nhanh liền tìm kiếm tin tức trong hệ thống ăn dưa, ánh mắt nhìn về người kia nhất thời thay đổi.