Chương 8
Tại nhà hàng này nhiều thế lực chia nhau chiếm cứ, bất ngờ tập kích ── tiểu thư bạn gái cũ tạm thời như phù dung sớm nở tối tàn, rất nhanh liền thản nhiên đi đặt chỗ tốt cho mình. Mà lên sân khấu trước tiên, là anh cả nhà họ Bảo.
Chuyện kể rằng Bảo quản lí cùng Tô trợ lý còn đang ngươi tới ta đi, liên tục không dứt… Liền thấy một vị BOSS lớn nhã nhặn anh tuấn đi tới, anh ta chiều cao ngọc lập , khí chất mạnh mẽ, theo sau còn có quản lý nhà hàng xun xoe.
“Anh.” Bảo quản lí gật đầu chào.
Bảo anh cũng gật đầu với em, đẩy kính mắt, trong mắt tinh quang chợt lóe, nho nhã lễ độ nói : “Vị này, chính là Tô trợ lý phải không?”
Tô trợ lý cúi đầu hít sâu một hơi, cũng ngẩng đầu cười, đứng dậy: “Ông chủ Bảo, lần đầu gặp mặt.”
Bảo anh khoát tay, quản lý nhà hàng vội vàng kéo ghế để ông chủ ngồi xuống.”Không cần khách khí như thế, em tôi còn phải nhờ trợ lý tiên sinh nhiều.”
Tô trợ lý không được tự nhiên đứng đó: “Đó thuộc bổn phận công việc của tôi.”
Bảo anh cũng không nhiều lời với cậu làm gì, ngược lại nói với Bảo quản lí : “Nghe nói là cha rất tức giận.”
Bảo quản lí còn đang cầm cái dĩa trong tay khựng lại một chút, vẻ mặt lạnh xuống: “Anh có ý gì.”
” Có ý gì chứ?” Bảo anh nói khẽ, thanh âm trầm thấp mập mờ, “Anh cũng sẽ không quở trách chú, người trẻ tuổi mà.”
Tô trợ lý đối với ý coi thường trong lời nói kia cảm thấy có vài phần bối rối, càng hối hận chính mình lúc đó suy nghĩ nông nổi.
Không nghĩ tới Bảo quản lí không chỉ có không tức giận, ngược lại khẽ cười một tiếng lời nói xoay chuyển: “Đó là, em muốn lấy anh hai làm gương, trước mắt vẫn còn kém xa.”
Trong lúc nhất thời không khí tẻ ngắt, cúi đầu đứng ở một bên xun xoe quản lý trưởng hắng giọng khụ một tiếng.
Bảo anh nhẹ nhếch khóe môi, ngón tay thon dài gõ xuống mặt bàn: “Thật biết điều.”
Thế nhưng tình huống rất nhanh lại chuyển biến bất ngờ, một mực yên lặng Tô trợ lý rất nhanh siết chặt bàn tay, lông mày nhăn lại, đột nhiên run giọng nói: “Thật ra chuyện không liên quan đến quản lí, cũng do tôi không tốt.” Một bộ dạng đáng thương lại nhẫn nại chịu đựng.
Bảo quản lí có chút nghi hoặc nhìn tiểu trợ lý, mà ông chủ Bảo thì thản nhiên cười nhạt nói: “Thế nào lại biến thành lỗi của cậu rồi chứ? Là em trai tôi không tốt, không việc gì, nhưng tôi giúp cậu dạy dỗ nó nha.”
“Ngày đó, ngày đó thật ra là hiểu lầm. Là tôi hiểu lầm. Cho nên, xin đừng trách cứ quản lí.” Tô trợ lý cúi đầu, vừa sợ hãi vừa khẩn trương nắm lấy góc áo.
Hừ, lại muốn bắt đầu đâm bị thóc, chọc bị gạo. Là muốn tắm trắng* nha, cho rằng hãm hại ta xong rồi còn có thể trong nháy mắt biến thành hoa sen trắng sao? Đừng có ngây thơ quá như vậy, vẫn chưa xong đâu! Bảo quản lí cười lạnh nói: “Anh, em hiểu rõ lòng mình mà, anh không cần phải quan tâm em.”
Tô trợ lý vẫn là một bộ dạng hết sức lo sợ : “Quản lí, xin anh đừng nên như vậy…” Dứt lời, đôi mắt nhỏ lanh lợi vừa nôn nóng vừa lo lắng liền nhìn trở lại. Nguyên lai anh có chủ ý này, không muốn làm cho tôi sống dễ chịu? Vậy cũng đừng trách tôi bỏ đá xuống giếng.
Không khí lại kỳ quái mà cứng ngắc trở lại, quản lý trưởng của nhà hàng lau lau mồ hôi trên trán, khom người nói với ông chủ Bảo : “Ông chủ, đã đến giờ, anh còn phải đi đến chi nhánh tiếp theo.”
Ông chủ Bảo xoay đồng hồ kim cương trên cổ tay, đứng lên, mỉm cười với Tô trợ lý : “Nếu cậu có ủy khuất gì, cũng có thể tới tìm tôi.”
Tô trợ lý nhìn Bảo anh tươi cười không hiểu sao rùng mình một cái, chần chờ nhận lời gật gật đầu với hắn.
Ông chủ Bảo quay đầu, quẳng cho thằng em nhà mình một cái liếc mắt ý vị thâm trường.
Ra ngoài cửa nhà hàng, ông chủ Bảo đột nhiên ân cần hỏi quản lý trưởng: “Cậu không cảm thấy bọn họ rất thú vị sao?”
“A!” Cửa hàng trưởng sửng sốt, “Ông chủ, tôi chỉ là cảm thấy cậu Hai dường như có chút kỳ quái, dạ, trợ lý kia cũng có vẻ là lạ.”
Ông chủ Bảo mặc thêm áo măng tô, quay đầu mỉm cười nói với cửa hàng trưởng : “Tôi chợt cảm thấy có chút chờ mong.”
Quản lý trưởng đứng nguyên tại chỗ ôm lấy trái tim nhỏ bé bị ông chủ … giật điện, nửa ngày không kịp phản ứng. Nhìn ông chủ Bảo ngồi vào trong xe, nhìn xe màu đen có rèm che chạy xa nhanh chóng, quản lý trưởng gãi gãi đầu, ôi chao, chờ mong cái gì chứ?
Bảo anh sau khi đi, không khí giữa Bảo quản lí cùng Tô trợ lý trở nên thập phần quỷ dị.
“Rất có bản lĩnh đó.” Bảo quản lí lạnh lùng nói. Người nhà này quả nhiên chẳng phải người tốt gì.
“Không dám không dám.” Tô trợ lý nhìn chòng chọc chén đĩa. Quản lí quả nhiên là muốn trả thù ta.
Không biết từ nơi nào xuất hiện quản lý trưởngnơm nớp lo sợ nói: “Cậu hai, cái này, đây là rượu đỏ Mạc tiểu thư tặng. Cô ấy, cô ấy bảo tôi chúc hai vị dùng cơm vui vẻ.”
“Vị Mạc tiểu thư kia?” Không biết tình hình, Bảo quản lí hung hăng trừng mắt đúng là quản lý trưởng âm hồn bất tán.
Viên quản lý nhà hàng trẻ tuổi trong lòng vạn phần thống khổ: “Chính là bạn gái trước của cậu, vị Mạc tiểu thư kia.”
Bảo quản lí biểu tình trên mặt trở nên méo mó một giây : “Để xuống đi.”
Muốn hỏi vị Mạc tiểu thư này, nàng chính là một vị thần tiên. Trong lịch sử đi xem mắt của Bảo quản lí, chỉ có vị nữ anh hùng này một đường quá quan trảm tướng(vào vòng trong, vượt qua khó khăn để tiến lên), cuối cùng gắng gượng qua ba tháng, rồi bình yên chia tay. Thế là, nàng không chỉ nổi tiếng với Bảo gia, còn nổi tiếng ở công ty M chỗ Bảo quản lí làm việc.
Giờ phút này, Siêu nhân tiên sinh đè nén tâm tình kích động sùng kính của chính mình, ở phòng nhỏ trong toilet hô hoán Cường nhân tiểu tỷ: “Gọi chủ nhân què, gọi chủ nhân què.”
“Chủ nhân què nghe được, Ma trơi mời nói đi.” Cường nhân tiểu tỷ đang tăng ca trả lời.
Siêu nhân tiên sinh dùng kiếm trở mình giọng điệu nói: “BOSS của tổng bộ cũng tới chen vào một chân.”
“Chủ nhân què đã biết, Chủ nhân què đã biết!” Cường nhân tiểu tỷ có chút kích động đáp lại.
Đúng vậy, vị Mạc tiểu thư này chính là BOSS cuối cùng của XX Offices Bát Quái liên minh.
Toàn bộ các câu chuyện từ trước giờ, BOSS đứng đầu luôn xuất hiện cuối cùng. Ngay vào lúc Bảo quản lí cùng Tô trợ lý chuẩn bị rời đi, rốt cục NPC** cũng lên sân khấu.
“Tiểu Chiếu, đã lâu không gặp.” Mạc tiểu thư cười đến đoan trang dịu dàng.
Bảo quản lí bởi vì cái xưng hô quỷ dị kia mà gân xanh nổi lên, nhưng vẫn miễn cưỡng mở lời chào hỏi có phong độ : “Chào buổi tối.”
“Vị này chính là Tô trợ lý đi? Xin chào.” Mạc tiểu thư vẫn là cười đến đoan trang dịu dàng như thế.
Tô trợ lý cũng cúi người mở lời : “Chào buổi tối, cám ơn rượu đỏ của cô.”
Mạc tiểu thư vui vẻ nói : “A, trong khoảng thời gian này Tiểu Chiếu đã được anh chiếu cố rồi.”
Tô trợ lý có chút cứng ngắc cười cười: “Đây là thuộc bổn phận công việc của tôi.”
“Cô muốn làm gì?” giọng điệu của Bảo quản lí chính là không có gì tốt.
“Tiểu Chiếu, anh sao có thể đối với em hung dữ như vậy?” Mạc tiểu thư chớp chớp mắt, “Em đây là đang quan tâm đến anh mà.”
Bảo quản lí lại không có gì cảm kích: “Không dám.”
Mạc tiểu thư xem ra cũng không thèm để ý đến sự vô lễ của Bảo quản lí, cười duyên với Tô trợ lý một cái : “Tô Lạc, anh có tin tưởng nhân quả báo ứng không?”
“Cái gì?” Tô Lạc nghi hoặc nhìn nàng.
Bảo quản lí cắt ngang lời cậu : “Không cần để ý nữa, chúng ta đi trước.”
Mạc tiểu thư cũng không giận, cười rồi vẫy tay với bọn họ : “Tạm biệt.”
Trên đường về nhà là Tô trợ lý lái xe, bên trong xe không khí cứng ngắc đạt đến mức đỉnh điểm tối nay.
“Đường XX hoa viên XX tầng 28, ” Bảo quản lí thản nhiên nói, “Nhớ kĩ ở đâu chưa?”
“Ưmh.” Tô trợ lý còn đang suy nghĩ tới lời nói của Mạc tiểu thư, có chút không yên lòng.
“Xe cậu lái đi, sáng sớm ngày mai tới đón tôi, ” Bảo quản lí cũng mặc kệ cậu đang không tập trung, nói thẳng, “Đúng 7 giờ 30 đến nhấn chuông cửa, không được phép muộn.”
“Vâng.” Tô trợ lý gật đầu.
Bảo quản lí quay đầu nhìn dòng người cùng bầu trời ngoài cửa sổ xe, cũng lặng yên.
Về đến nhà, Bảo quản lí nhận được tin nhắn của Mạc tiểu thư : Tiểu Chiếu, thật sự muốn trả thù cậu ta ha XD
Bảo quản lí quay về: Bớt giả bộ đáng yêu đi.
Mạc tiểu thư: có muốn hợp tác tiếp không? (*^__^*)
Bảo quản lí: cô biết cái gì ? Đã nói với cô rồi đừng có mà giả bộ đáng yêu.
Mạc tiểu thư: Tô Lạc trong lòng có cái gai đó nha.
Bảo quản lí: có thể, cô cần phải nói cho tôi biết trước tại sao. Nói như vậy, cô sẽ không tự dưng mà giúp tôi.
Mạc tiểu thư: thật đáng ghét mà, tôi đâu có nịnh bợ như vậy? Tôi giúp anh, đương nhiên cũng là vì trả thù cậu ta. Bởi vì cậu ta ức hϊếp bạn của tôi, tức giận nha.
…
Nhân quả báo ứng? Cái gì mà nhân quả báo ứng? Trên đường lái xe về nhà, Tô trợ lý không cách nào không nghĩ đến lời nói của Mạc. Chẳng lẽ mình gần đây vận số suy kém đến loại tình trạng này là bởi vì nhân quả báo ứng sao? Nếu như nói đến nguyên nhân những sai lầm này, có rất nhiều đi. Tuổi trẻ khinh cuồng(khinh xuất ngông cuồng), kiêu ngạo tự phụ, tự cho là đúng. Mất ngủ bao nhiêu đêm, cuối cùng có thật nhiều hối hận, tiếc nuối cùng áy náy tra tấn cậu.
Mạc tiểu thư. Mạc tiểu thư.
Tô Lạc đột nhiên linh quang chợt hiện, rồi sau đó lại cười chua xót. Người kia, bạn trai mới của người kia chính là họ Mạc đi? Rốt cục là mình suy nghĩ vẩn vơ, có lẽ, anh đã từng thật sự oán hận qua mình…
Phiền não quấn thân mua dây buộc mình, Tô Lạc cảm thấy đêm nay mình có lẽ lại phải mất ngủ rồi.
——— —————–