Tên bắn lén như sao xẹt, thỉnh thoảng sượt ngang qua, nhưng không có một lần nào bắn trúng Trương Linh Tố và Mộ Dung Yên đang nằm trên mặt đất.
Đáy lòng Trương Linh Tố dâng lên một chút nghi hoặc, nếu như thích khách muốn tính mạng của các nàng, tại sao bắn nhiều tên như vậy, cũng không trúng một lần nào?
Tần Lôi mang binh mai phục trong rừng sâu ở gần đó, vẫn không nhúc nhích nhìn hai vị sủng phi nằm trên mặt đất sợ tới mức hoa dung thất sắc, nhìn nhìn xung quanh, vẫn chưa nhìn thấy điều gì dị thường, nghĩ rằng Phù Trừng nhất định đã ngoan ngoãn ở lại trong doanh trướng, một cửa này, xem như đã qua.
Chính là, nếu như Công chúa điện hạ an toàn, nơi này nhất định không thể thái bình!
Tần Lôi đột nhiên nâng tay lên, ý bảo cung thủ bên cạnh đem cung tên đến, tự mình xuất cung tên, thấp giọng nói: "Chờ đến khi loại cung tên cuối cùng bắn ra, các ngươi liền lao ra cứu nhị vị nương nương!"
"Dạ!"
Nhị phi vừa đi, tâm tư của Hoàng thượng, chắc chắn sẽ hỗn loạn trong một khoảnh khắc đi?
Tần Lôi âm lãnh cười, mũi tên nhắm ngay đầu Mộ Dung Yên, "Trên đường xuống Hoàng Tuyền, chớ trách ta."
"Vụt!"
Tiếng dây cung kinh vang, Trương Linh Tố nghĩ rằng lại là tên bắn lén, cũng sẽ không làm tổn thương các nàng một phần, không có bao nhiêu che chắn, chính là ý bảo Mộ Dung Yên lại cúi thấp xuống một chút.
"Cẩn thận!"
Một gã tiểu tướng mặc giáp y từ trong rừng rậm lao ra, một cước đem mũi tên đang lao đến giẫm dưới chân, mũi tên kia chỉ cách đầu Mộ Dung Yên bảy phân.
"Tiểu..." Mộ Dung Yên kinh hồn chưa định nhìn người tiểu tướng này, không dám gọi ra thanh âm kia.
Tiểu tướng không phải ai khác, chính là Phù Trừng!
Phù Trừng vội vàng vươn một tay qua, "Nương nương, mau đứng lên, nơi này không nên ở lâu, ta đưa ngươi đi!"
Mộ Dung Yên thoáng chần chờ một chút, đưa tay qua, còn chưa chạm đến ngón tay Phù Trừng, liền bị Trương Linh Tố hung hăng kéo lại, "Tỷ tỷ cẩn thận, thân phận của tiểu nội thị này không rõ, muội muội thấy thế cục hôm nay, hoàn toàn không nhắm vào chúng ta, nói không chừng là có người muốn dẫn dụ nàng đi ra, tỷ tỷ không cần đến gần nàng hơn nữa, để tránh rước họa vào thân!"
"Trương Linh Tố!" Phù Trừng lạnh lùng cắn răng, chỉ nghe thấy thanh âm kinh hoảng vang lên, Phù Trừng nhặt mũi tên từ trên mặt đất lên, lấy tên thay kiếm, nhất nhất hất văng những mũi tên đang vùn vụt lao đến -- nơi này nếu như lại tiếp tục dây dưa, chỉ sợ hôm nay mạng nhỏ cũng phải để lại nơi này!
Điện hạ!
Tần Lôi kinh hoảng thất sắc, nhấc tay vung lên, "Cung thủ dừng lại, cẩn thận ngộ thương đến nhị vị nương nương!"
"Dạ!"
Cung thủ lên tiếng trả lời liền ngừng bắn tên lại, tướng sĩ bộ binh lại rút kiếm chạy ra khỏi rừng rậm, đem ba người vây quanh chặt chẽ.
Phù Trừng nhìn lướt qua bốn phía, nhìn thấy hai con ngựa bị ám tiễn trong rừng dọa sợ chạy đến dưới cây cổ thụ lớn cách đó khoảng ba trượng, móng trước thỉnh thoảng lại cào cào, cực kỳ kinh hoàng.
Tần Lôi mang binh tiến ra bên ngoài, chỉ kiếm vào Phù Trừng nói: "Nhanh chóng khoanh tay chịu trói!"
"Vậy phải xem ngươi có thể bắt được ta hay không?" Phù Trừng lạnh lùng quát lên, bất ngờ đưa tay nắm lấy Trương Linh Tố, tay trái giữ chặt lấy thân thể của nàng, ngón tay phải không mang theo chút ôn nhu nào gắt gao nắm lấy yết hầu của nàng, hướng về phía tướng sĩ xung quanh nói: "Nhanh chóng tránh ra, nếu không, hôm nay Thục phi nương nương của các ngươi liền bỏ mạng ở đây!"
"Nương nương trọng yếu, mọi người lui về phía sau một chút!" Tần Lôi thuận thế hạ lệnh, vòng vây siết chặt lui về phía sau mấy trượng, dựa vào thân thủ của điện hạ, chỉ cần khống chế được Trương Thục phi, muốn thoát ra, tuyệt đối không phải việc khó.
Trương Linh Tố kề sát vào ngực Phù Trừng, thấp giọng nói: "Tiểu Đồng Tử, ngươi thật sự đành lòng lấy đi tính mạng của bổn cung sao?"
"Nương nương cũng đã dám xuống tay với ta, ta sao lại không dám lấy mạng của ngươi?" Phù Trừng nói xong, ngón tay càng thêm dùng sức, làm cho Trương Linh Tố cảm thấy thật sự khó thở, "Ngươi có thể dùng võ công để thoát vây, để cho mọi người đều biết Thục phi nương nương của chúng ta cũng là một người thâm tàng bất lộ!" Ngón tay càng thêm dùng sức, Phù Trừng dùng nội lực chấn động, khiến cho Trương Linh Tố nhịn không được ho khan một trận, trong nháy mắt sắc mặt xanh mét.
Lúc này đây, quả nhiên là xuất thủ cũng không được, mà không xuất thủ cũng không được!
Việc nàng muốn gϊếŧ Tiểu Đồng Tử, làm sao người kia lại biết được? Trương Linh Tố chỉ cảm thấy yết hầu đau đến khó chịu, ngay cả hô hấp cung trở nên gian nan, âm thầm vận nội lực, bảo vệ tâm mạch, tròng mắt đảo quanh, khàn giọng nói với một đám tướng sĩ: "Nhanh chóng bắt lấy...Tên phản tặc này!"
"Nhưng mà nếu như nương nương bị thương..." Tần Lôi cố ý cường điệu những lời này, ánh mắt nhìn về phía con ngựa ở bên cạnh.
Mộ Dung Yên nhìn sắc mặt của Trương Linh Tố thảm biến, vội vàng kéo cánh tay Phù Trừng, nói: "Ngươi thả Thục phi, bổn cung bảo đảm cho ngươi bình yên rời đi!"
Phù Trừng liếc nhìn Mộ Dung Yên một cái thật sâu, trong ánh mắt nàng có tràn đầy thân thiết, nhưng thật ra lại làm cho Phù Trừng cảm thấy có một chút chua xót khó hiểu, sâu kín hỏi: "Nương nương, nếu như hôm nay tính mạng của Tiểu Đồng Tử tang ở đây, ngươi sẽ vì Tiểu Đồng Tử mà rơi một giọt lệ sao?"
"Ngươi...Làm càn!" Mộ Dung Yên vạn vạn không nghĩ tới Phù Trừng sẽ hỏi lại những lời này, "Ngươi là thân phận gì? Dám cả gan hỏi bổn cung chuyện này?"
"Ha ha, hảo cho một câu, ngươi là thân phận gì?" Phù Trừng tự giễu lạnh lùng mỉm cười, "Nữ tử trong hậu cung, quả nhiên...Quả nhiên..." Phù Trừng cảm thấy hốc mắt có chút ướŧ áŧ, ánh mắt đau thương làm cho trái tim Mộ Dung Yên nhẹ nhàng run lên.
Vì sao nàng lại thương tâm như thế, vì sao chính mình lại rất khó chịu như vậy?
Lúc này Mộ Dung Yên thu liễm tinh thần, quát: "Nhanh chóng đem Thục phi buông ra! Nếu không, bổn cung cũng không bảo vệ được ngươi!"
"Không cần làm phiền nương nương, ta muốn tự bảo vệ tính mạng, không cần nợ nhân tình của nương nương?" Phù Trừng chua xót mỉm cười, đột nhiên hung hăng đánh một chưởng vào trước ngực Trương Linh Tố, chấn động khiến cho nàng nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi.
"Ngươi!" Mộ Dung Yên kinh hãi, lại không nghĩ rằng sẽ bị Phù Trừng thuận thế kiềm chế ở trong lòng, ngón tay cũng đồng dạng đặt lên yết hầu của nàng, nhưng không có một chút lực nào, ôn nhu làm cho nàng kinh hãi.
"Nô tài đã làm theo yêu cầu của nương nương, thả Thục phi nương nương ra, nương nương, lúc này, là ngươi nợ ta một cái nhân tình!" Phù Trừng nói xong, mang theo Mộ Dung Yên nhanh chóng lui về phía con ngựa.
Trương Linh Tố thoát khỏi khống chế của Phù Trừng, liền được vài tên tướng sĩ cẩn thận đỡ lấy tránh về phía sau cung thủ, nàng nghiêm khuôn mặt tái nhợt, nhìn vào gương mặt Tiểu Đồng Tử, một nữ tử như vậy, lại dám xuất hiện giữa cục diện như thế này, suýt nữa còn lấy đi tính mạng của mình, thì ra lúc trước vẫn là xem thường nàng!
Ánh mắt của Trương Linh Tố xoay chuyển, dừng ở trên mặt Mộ Dung Yên, thấy hô hấp của nàng dồn dập, cũng không nhìn thấy nét thống khổ, liền biết Tiểu Đồng Tử không có dùng sức kiềm chế yết hầu của nàng, lạnh lùng trừng mắt nhìn Phù Trừng, cũng liền nhìn thấy hai con ngựa kia, lúc này hạ lệnh: "Nhanh chóng đem con ngựa đó đuổi đi! Đừng để cho nghịch tặc này chạy thoát!"
"Dạ!"
Tần Lôi cả kinh, nhìn thấy sinh cơ này liền sắp biến mất, gấp giọng nói: "Nhanh chóng vây gϊếŧ nghịch tặc!"
Hai mệnh lệnh cùng một lúc, các tướng sĩ sửng sốt, không biết nên nghe theo ai? Liền thừa dịp thoáng chần chờ này, Phù Trừng mang theo Mộ Dung Yên từng bước tiến về phía con ngựa, không đợi Mộ Dung Yên phản ứng, Phù Trừng đã buông Mộ Dung Yên ra xoay người lên ngựa, bất chấp có làm rách vết thương trên đầu vai hay không, cắn răng hung hăng đem Mộ Dung Yên kéo lên, ôm vào trong lòng, kéo chặt dây cương, vừa ghìm ngựa, quát một tiếng, "Giá!"
Con ngựa vung chân chồm lên, chạy vào trong rừng.
"Ngươi! Nhanh chóng đuổi bắt nghịch tặc!" Trương Linh Tố đẩy cung thủ bên cạnh một chút, liền đoạt lấy cung tên, kéo căng trường cung, "vụt" một tiếng, mũi tên bắn ra.
Phù Trừng kêu rên một tiếng, thân mình run run làm cho Mộ Dung Yên ở trong lòng nàng thất kinh hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"
Phù Trừng chính là nhìn về phía trước, kẹp chặt bụng ngựa, "Ta làm sao, không liên quan gì đến nương nương, không phải sao? Nếu như nương nương muốn hồi cung, liền nói một câu, ta sẽ lập tức thả nương nương ra, nếu như không muốn hồi cung, vậy không cần nói gì cả, ta sẽ đưa ngươi đến một nơi ngươi muốn đến!"
"Ngươi..." Mộ Dung Yên nhìn gương mặt Phù Trừng tràn đầy mồ hôi lạnh, Tiểu Đồng Tử hôm nay cùng Tiểu Đồng Tử đêm qua, tựa hồ là hai người khác nhau, đêm qua nàng ôn nhu thuần lương, thiên chân dễ gần, nhưng mà hôm nay nàng...Toàn thân tản ra lãnh ý, nụ cười chua xót hiên lên trên gương mặt, tựa hồ làm sao cũng không thể xua tan đi.
Hôm nay nàng rốt cuộc làm sao vậy? Tại sao đột nhiên lại biến thành bộ dáng này?
Rời cung? Nơi muốn đi? Đáy lòng Mộ Dung Yên thì thào lặp lại lời nói của Phù Trừng, nàng thật sự biết được mình muốn đi đâu sao? Cho dù rời khỏi Hoàng cung này, cũng trốn không thoát giang sơn Đại Tần, cho dù thật sự đến bên cạnh đệ đệ, cũng không thể giữ cho đệ đệ bình an, một khi đã như vậy, sao còn cần khổ sở trốn thoát?
Mộ Dung Yên ảm đạm tự giễu cười, nói: "Tiểu Đồng Tử, nếu như ngươi đã bình yên, liền thả bổn cung, bổn cung không muốn đi đâu cả!"
Phù Trừng cúi đầu vội vàng nhìn thấy nét tuyệt vọng trong ánh mắt nàng, trong lòng mềm nhũn, theo bản năng càng ôm chặt lấy thân thể nàng, âm thanh lạnh lùng nói: "Ta thay đổi chủ ý, ngươi muốn lưu lại, ta cũng sẽ không cho ngươi lưu lại!"
"Ngươi!" Mộ Dung Yên giận dữ ngẩng đầu, chống lại cái nhìn lạnh như băng của Phù Trừng, nhưng trong ánh mắt lại tràn ngập thương tiếc, những lời nói trôi đến cổ họng không tự chủ được lại phải nuốt xuống, "Ngươi đây là tội gì? Nếu như bổn cung rời cung, đệ đệ chắc chắn sẽ bị liên lụy, bổn cung vạn vạn không thể rời đi!"
"Hắn là hắn! Ngươi là ngươi!" Phù Trừng nghe thấy thanh âm đuổi theo phía sau càng ngày càng nhỏ, biết nhất định là do Tần Lôi âm thầm giúp đỡ, lường trước được có lẽ Tần Lôi cũng là người của mẫu phi bên kia, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà ngực đau đớn, khiến cho nàng không thể tiếp tục giả vờ không sao, gắt gao nhăn mặt cau mày.
"Ngươi cho rằng ngươi là ai? Dám can thiệp vào gia sự của bổn cung!" Mộ Dung Yên hung hăng quát lớn, nàng không thể làm liên luỵ đến đệ đệ, vạn vạn không thể!
Phù Trừng lạnh lùng cười cười, ngược lại kiên định nói, "Ta muốn nhúng tay vào, ngươi làm thế nào đây?"
"Buông bổn cung ra!" Mộ Dung Yên ở trong lòng Phù Trừng mãnh liệt giãy dụa,"Để bổn cung rời đi!"
"Mơ tưởng!" Phù Trừng không dám lơi lỏng một phần, cưỡi ngựa chạy ra khỏi rừng rậm, chạy lên sơn đạo, dọc theo sơn đạo phóng nhanh về phía bắc của núi Lạc Hà.
"Chát!"
Mộ Dung Yên đột nhiên vung bàn tay đánh thật mạnh lên má Phù Trừng, chưa từng có người dám đối với Phù Trừng nàng như vậy! Cho dù nàng chính là Công chúa do phi tần ở trong lãnh cung sinh ra, cho dù nàng không được phụ hoàng sủng ái, cũng chưa từng có ai dám đối với nàng như vậy!
Phù Trừng đột nhiên kìm con ngựa lại, hốc mắt ửng đó, ẩn ẩn có lệ, "Ngươi đánh ta?"
"Đánh ngươi thì làm sao?" Mộ Dung Yên ngang đầu hỏi lại.
Trong phút chốc Phù Trừng nắm lấy cằm của nàng, tới gần gương mặt của nàng, "Ngươi sẽ phải hối hận!"
"Chẳng lẽ ngươi còn muốn khi dễ bổn cung sao?" Mộ Dung Yên là thật sự nổi giận, không sợ hãi trước sự giận dữ của Phù Trừng trong khoảnh khắc này một chút nào, ánh mắt lạnh lẽo, giống như lưỡi dao nhỏ, đâm vào làm Phù Trừng càng thêm khó chịu.
"Thanh Hà..." Phù Trừng đột nhiên ôn nhu gọi lên một tiếng, buông cằm Mộ Dung Yên ra, chua xót mỉm cười, xoay người nhảy xuống ngựa, "Ta thả ngươi đi!"
"Ngươi..."
"Đi!" Phù Trừng xoay người đi đi, nhiệt lệ không biết tại sao liền dâng lên.
"Ngươi..."
"Đi!" Thanh âm Phù Trừng run lên, chỉ cảm thấy trong lòng như có gì đó từng đợt từng đợt đâm vào.
"Takhông thể đi!" Thanh âm của Mộ Dung Yên đột nhiên vang lên, nhìn chỗ lưng PhùTrừng bị trúng tên, lúc này mới phát hiện giáp y của nàng đã bị nhiễm đỏ một mảnh,trong nháy mắt khi nhìn thấy màu máu đỏ tươi kia tất cả giận dữ đền tan biếnkhông còn sót lại chút nào, sâu kín mang theo ba phần oán trách nói: "Ngươikhông muốn sống nữa sao?"