Phật Đạo

8.5/10 trên tổng số 10 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Đang Cập Nhật
Phật: Truy cầu là quy tắc chuẩn mực bẩm sinh, yêu hận đan xen từ xưa đến nay không hề thuộc về lĩnh vực này. Đạo: Vốn gánh vác trọng trách bảo vệ quy tắc thiên địa, nhưng không thể kháng cự tâm cảnh b …
Xem Thêm

Chương 7
Đối với hành động của Ninh Ngọc Thuần, hắn chỉ nhắm một mắt, mở một mắt.

Sự hi sinh của Chi Nghiêu sẽ không uổng phí, chí ít là trợ giúp hắn có được võ công tuyệt thế.

Ninh Ngọc Thuần nhìn bóng lưng Mạc Bách Xuyên biến mất, gương mặt tuấn mỹ trong nháy mắt trầm xuống.

Nếu không phải vì Mạc Chi Nghiêu, hắn cần phải ăn nói khép nép như vậy sao?

Mạc Bách Xuyên, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ vì tất cả việc làm của ngươi, trả cái giá đắt!

Hậu hoa viên, chim muông thành quần kết đội, bay lượn quanh bầu trời xanh lam.

Mạc Chi Nghiêu một thân áo trắng, lặng lẽ ngồi trên ghế đá ở lương đình.

Như thuỷ liên ngạo thế cô lập, chậm rãi tản ra màu sắc tinh thuần.

Thanh Tuyết an tĩnh đứng một bên, ánh mắt không khắc nào ly khai Đại tiểu thư.

Đại tiểu thư đã đờ ra nửa canh giờ, vì sao từ lúc tối hôm qua trở về, Đại tiểu thư cứ như mất hồn mất vía?

Dùng xong điểm tâm, Thanh Tuyết liền cùng Đại tiểu thư vào lương đình thưởng thức Bạch Liên Hoa nở rộ.

Đại tiểu thư nhìn nhìn, đột nhiên nói một câu: "Nàng giống như một đoá sen trắng, thánh khiết hào hiệp, cô phương tự thưởng."

Thanh Tuyết buồn bực, vì sao Đại tiểu thư lại nói ra một câu kỳ quái như vậy a?

"Nàng" rốt cuộc là ai?

Mạc Chi Nghiêu bỗng dưng thở dài một tiếng, thoát ra khỏi trạng thái trầm tĩnh.

Song song, ngoài lương đình truyền đến một trận cười líu ríu.

Chỉ thấy dọc theo hành lang, có ba bốn nam nữ trẻ tuổi đi đến.

Thủ lĩnh là một thiếu nữ áo vàng, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, như đoá hoa tranh nhau khoe sắc.

Đi theo thiếu nữ là hai niên thiếu tuấn dật và một nữ tử áo xanh lục.

Mạc Chi Nghiêu thu hồi tâm tình bề bộn, nhìn bốn người mỉm cười nói: "Hôm nay là ngày lành gì nhỉ, hai vị công tử Quán Tước Sơn Trang, Thiếu tông chủ Ngọc Thu Tông, vì sao các ngươi tụ tập lại thế này?"

Nữ tử đi đầu nhếch khoé miệng, ngữ khí có chút không vui, nói: "Đại tỷ, không phải tỷ đã đáp ứng với muội, hôm nay cùng Ngọc Phiến công tử đi phẩm thường mỹ vị sao? Muội còn chưa thấy hắn, có phải là tỷ đổi ý rồi? Tuyệt đối không thể."

"Chi Vũ, ta không có từ chối lời mời của Ninh công tử. Chỉ là hắn còn chưa đến thôi, không bằng các ngươi ngồi xuống chờ một chút vậy." Mạc Chi Nghiêu đứng dậy, mời mấy đệ tử thế gia ngồi xuống uống chén trà.

Mọi người an toạ.

Một niên thiếu áo xanh cười nói: "Chi Nghiêu tỷ tỷ thể diện thật lớn a, cư nhiên được Phiêu Miểu Chi Phong Ngọc Phiến công tử ưu ái, lần đầu tiên liền định Phi Vân Lâu nổi danh, Hoá Thanh ta bội phục."

"Đúng vậy, ta cũng rất muốn kiến thức phong thái của Ngọc Phiến công tử, có phải là thật sự khiến hàng vạn hàng nghìn thiếu nữ mê muội, hay căn bản chỉ là một lãng tử giang hồ có tiếng không có miếng?" Một nam tử áo trắng tuy rằng tuấn mỹ, nhưng thần tình tựa hồ có chút châm chọc.

Hắn không thích có nam tử khác mạnh hơn hắn, hơn nữa Ngọc Phiến công tử danh chấn giang hồ, hắn muốn lĩnh giáo.

Là Ngọc Phiến công tử võ công cao minh, hay Âm Hoá Tấn hắn càng tốt hơn?

Bên này mùi thuốc súng nồng nặc, bên kia nữ tử áo lục cười nhạt: "Hai huynh đệ các ngươi tương phản nhiều quá. Hoá Thanh lạc quan hiền hoà, Hoá Tấn gấp rút nóng nảy, các ngươi thật là huynh đệ ruột thịt sao?"

"Sao lại không, hai người chúng ta giống nhau như thế. Người sáng suốt đều có thể nhìn ra, chỉ có ngươi lần nào cũng hỏi như vậy." Âm Hoá Thanh tốt tính, đồng thời kiên trì trả lời vấn đề đã được hỏi không dưới trăm lần.

Âm Hoá Tấn trầm mặc không nói.

"Được rồi! Ta tìm các ngươi không phải để các ngươi ở đây nói giỡn. Thu hồi hết tính tình thối đó lại đi, còn có chút hình dạng công tử thế gia." Mạc Chi Vũ tức giận đến sắc mặt đỏ bừng, sẽ không thể yên tĩnh một hồi sao?

Nếu Ninh công tử thấy, còn không bị chê cười à? Không cần so, bọn họ thua không thể nghi ngờ.

Mạc Chi Nghiêu mới mặc kệ bọn họ so đo, nàng thầm nghĩ lẳng lặng chờ đợi.

Thân ảnh trong đầu lái đi không được, càng ngày càng rõ ràng.

Rốt cuộc là cảm giác thế nào, vì sao luôn vô ý nghĩ đến nàng?

Thanh Tuyết bất đắc dĩ lắc đầu, Đại tiểu thư lại đờ người ra.

Thiếu tông chủ Ngọc Thu Tông, Thu Tuyền Y một thân áo lục thanh lịch, nổi bật dưới nắng, phá lệ kiều mị động nhân.

Thu Tuyền Y lặng im nhìn Mạc Chi Nghiêu, nàng tựa hồ hơi là lạ.

Cụ thể là gì thì nàng cũng nói không nên lời, chỉ là có một loại cảm giác, cảm giác kỳ quái rồi lại đáng sợ.

"Chi Nghiêu, gần đây có khoẻ không?" Thu Tuyền Y nhìn chằm chằm mặt nàng, trong giọng nói có chút bức thiết.

Mạc Chi Nghiêu hồi thần, cười nói: "Đa tạ Thu tỷ tỷ quan tâm, ta tốt lắm. Gần đây Thu tỷ tỷ đang bận chuyện gì? Chúng ta đã lâu không gặp rồi."

Nhìn nụ cười động lòng người của nữ tử, gương mặt Thu Tuyền Y phảng phất xẹt qua một tia đỏ ửng, nhu hoà nói: "Tông môn trưởng lão đã ngầm đồng ý địa vị của ta, cho nên thừa dịp trước khi Thánh Chi Chiến diễn ra, để ta thử tiếp nhận công việc của tông môn. Nếu như xử lý tốt, có thể sẽ sớm tiếp nhận chức vị Tông chủ."

"Nha? Chi Nghiêu xin chúc mừng Thu tỷ tỷ a." Mạc Chi Nghiêu thật sự rất bội phục nữ nhân này.

Có thể được tất cả trưởng lão Ngọc Thu Tông nhận thức, đúng là không dễ dàng.

Nỗ lực trong đó, sợ rằng không phải nói vài ba câu là có thể kể hết.

Các trưởng lão chấp pháp Ngọc Thu Tông rất khó chơi, các nàng xem việc chọn lựa Tông chủ kế nhiệm còn trọng yếu hơn tính mạng của mình.

Ngọc Thu Tông dưới sự chỉ đạo của Tông chủ đương nhiệm Thu Duẫn, từ từ phi thăng.

Bốn thế lực cực đại trên giang hồ đang chậm rãi vén tấm màn che.

Vận Kiếm Sơn Trang với kiếm pháp trứ danh, kiếm đạo xếp đương đại đệ nhất.

Mà thứ Ngọc Thu Tông lấy làm tự hào, chính là Ngọc Cốt Tiên tổ truyền.

Mọi người đều biết, trong bách gia binh khí, roi được xưng là nhuyễn binh, nếu muốn khống chế, phải có đủ nội lực để chống đỡ.

Ngọc Cốt Tiên Pháp của Ngọc Thu Tông càng là cổ quái đa dạng, nội lực cao cường, thủ pháp linh xảo, thiếu một thứ cũng không được, cho nên Tông chủ Ngọc Thu Tông hầu như đều là nữ tử.

Nữ tử so với nam tử, tương giác nhẵn nhụi, có thể phát huy tiên pháp đến mức tận cùng.

Quán Tước Sơn Trang, âm luật trứ danh.

Trang chủ Âm Vô Song xông xáo giang hồ hơn mười năm, không phải không có tư bản ngạo thế thiên hạ, ống sáo của hắn và Bạch Ngọc Phiến của Ngọc Phiến công tử có hiệu quả như nhau.

Ngọc Địch được làm bằng Thuỷ Bích Ngọc lưu truyền từ thời thượng cổ, Thuỷ Bích Ngọc vô kiên bất tồi*, thân ngọc lộ ra hơi lạnh, cảm giác băng lãnh không gì sánh được.

*không có gì vững chắc mà không phá nổi, ý chỉ sức mạnh vô địch

Chỉ có học tập Quán Tước Tâm Pháp mới có thể khống chế mỗi một âm tiết của sáo ngọc, đến khi quen thuộc, liền phát huy uy lực cực đại.

Giang hồ tứ đại môn phái, chỉ còn một thế lực mới quật khởi.

Lăng phong ngạo vũ, phiêu miểu chi phong.

Chủ nhân của Phiêu Miểu Chi Phong là một nam tử trẻ tuổi.

Dung nhan tuấn mỹ, võ công khuynh thế, một cây quạt ngọc chiến giang hồ.

Lai lịch của Ngọc Phiến công tử, được truyền lưu khắp chốn.

Hai năm trước, trong giang hồ có một tổ chức sát thủ cực đại lại tàn nhẫn, Mê Vụ.

Tổ chức Mê Vụ thành lập đã lâu, nhân sĩ giang hồ cũng nhịn nhục rất nhiều năm.

Mặc dù rất nhiều người đều ẩn nhẫn, thế nhưng không có ai dám động thủ nhổ bỏ nó.

Thủ lĩnh Mê Vụ, Hắc Y từng một lần cuồng ngạo tuyên bố một mệnh lệnh.

Tổ chức sát thủ chỉ sống vì tiền.

Ai cho bọn họ nhiều tiền, bọn họ sẽ làm việc cho người đó, dù là chuyện táng tận thiên lương, cực kỳ bi thảm, bọn họ cũng nhận.

Không chỉ có nhận, còn nhận một cách khoa trương.

Bao nhiêu người vì trả thù mà tìm đến tổng đàn Mê Vụ, lại bị gϊếŧ chết tại chỗ, đầu bị chém xuống treo ba ngày ba đêm.

Đông đảo nhân sĩ đều tức giận vì hành vi của bọn họ, lập tức tụ tập thương lượng đối sách.

Cuối cùng quyết định liên thủ san bằng Mê Vụ, vì võ lâm trừ hại.

Thế nhưng không như mong muốn, bọn hắn bị dồn vào cửa tử.

Lúc cao thủ giang hồ chen chúc, vây quanh Mê Vụ, một con ruồi cũng không bay lọt.

Khi bọn hắn chuẩn bị huyết tẩy tà môn, thủ lĩnh Hắc Y đột nhiên xuất hiện.

Chém gϊếŧ tàn nhẫn, máu tươi văng lên bốn bức tường.

Tràng huyết chiến giằng co một ngày một đêm.

Các cao thủ nguyên bản muốn diệt Mê Vụ đều chết thảm tại chỗ, tràng diện càng khiến chúng sát thủ cuồng vọng hơn, giữa lúc Hắc Y dẫn dắt bộ hạ tàn sát thống khoái...

Một chùm sáng dị sắc nhanh chóng bay đến, Hắc Y ngã xuống trên mặt đất, đầu lăn vào góc tường phát ra thanh âm lộc cộc.

Các thành viên Mê Vụ khϊếp sợ, thủ lĩnh của bọn họ đã chết? Chết dưới một ám khí không rõ tên.

Chùm sáng tung bay theo một độ cong hoàn mỹ, sau đó lại bay trở về trong tay chủ nhân.

Đó là một cây quạt tinh xảo, đúng là chủ nhân của cây quạt này, đã gϊếŧ chết Mê Vụ Hắc Y.

Nhân sĩ giang hồ tử thương gần hết, chỉ còn lại mấy người tàn nhược nhìn thấy.

Công tử tuấn mỹ vô song chậm rãi đi đến, phe phẩy quạt ngọc, tiếu ý ngâm ngâm: "Mê Vụ đã làm nhiều chuyện thương thiên hại lý, may mà hôm nay ta thế trời hành đạo, nghiêm phạt các ngươi."

Ngón tay thon dài sạch sẽ vuốt ve cán quạt, khoé môi đỏ sẫm nở nụ cười mỹ mãn, đột nhiên khép hai mắt, khí tức túc sát lập tức phô thiên tập địa.

Chắc mấy thím cũng biết tác phẩm ngôn tình Cô Phương Bất Tự Thưởng, câu thành ngữ gốc của nó là "cô phương tự thưởng", mị đi tìm nghĩa thì có một đại tỷ dịch nôm na kiểu "ta đây là đoá hoa cao lãnh, không thèm chơi với đám dân đen các người" =))

Thêm Bình Luận