Phật Đạo

8.5/10 trên tổng số 10 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Đang Cập Nhật
Phật: Truy cầu là quy tắc chuẩn mực bẩm sinh, yêu hận đan xen từ xưa đến nay không hề thuộc về lĩnh vực này. Đạo: Vốn gánh vác trọng trách bảo vệ quy tắc thiên địa, nhưng không thể kháng cự tâm cảnh b …
Xem Thêm

Chương 5
Nàng đi thật chậm, giống như mỗi một bước đều đi rất chăm chú.

Cước bộ của nữ tử nhìn qua rất thong thả, nhưng trong nháy mắt lại đi đến trước mặt hai người.

Lúc nhìn thấy dung mạo của nàng, hai mắt niên thiếu áo đen suýt nữa rơi xuống đất.

Nàng, nàng là...

Nữ tử một thân trường sam trắng, dáng người phá lệ đơn bạc trong đêm, có một loại khí tức ngăn cách trần tục.

Mạc Chi Nghiêu cũng thấy rõ dung mạo của nàng, tim thình thịch nhảy lên, trên đời này cư nhiên có nữ nhân tuyệt sắc như vậy?

Cảnh sắc mỹ lệ ở trên thế gian dường như mất đi ý nghĩa tồn tại, cũng mất đi ánh sáng chói chang.

Mạc Chi Nghiêu thậm chí cảm thấy tự ti mặc cảm, nữ tử này, tất nhiên không phải người thường.

Mới vừa rồi là nàng cứu mình? Mạc Chi Nghiêu đã hoàn toàn không thể khống chế hai mắt, chăm chú nhìn nữ tử.

Nữ tử cảm thụ được đường nhìn của Mạc Chi Nghiêu, cũng không lưu ý cười cười: "Thế nhân chỉ biết có Phật tồn tại, cũng không nghĩ ma đạo cũng vậy. Bạch Mê Trận được xưng là Mê Ma Trận, trên đời cư nhiên còn có người hiểu được cách bố pháp trận này, ta rất kinh ngạc. Mà ngươi dùng nó để đoạt mạng người, ta cũng không thể ngồi xem mặc kệ."

Niên thiếu áo đen nhíu chặt mi, cảm thụ được ánh mắt dò xét của nữ tử, trong lòng run rẩy, vì sao sẽ là nàng?

"Vâng, hôm nay tại hạ xác thực lỗ mãng. Cô nương tâm tư từ bi, xin hãy tha thứ cho tại hạ, tại hạ không dám có lần sau." Bản thân hắn không thể chọc đến người này, cứ việc bỏ qua thân phận tôn quý, cao thủ võ lâm đương đại, tuyệt không người nào dám làm càn trước mặt nàng.

Ngữ khí hèn mọn của niên thiếu khiến Mạc Chi Nghiêu suýt trừng mắt há mồm, đây chính là niên thiếu kiêu ngạo vừa mới điên cuồng hét lên sao?

Có phải bản thân đang nằm mộng? Mà giấc mộng này, có phải là quá mức kí©h thí©ɧ?

"Đi đi, nhớ kỹ những lời ngươi vừa nói." Ngón tay dài nhỏ vân vê Phật châu đỏ sẫm, ánh mắt bình tĩnh, ngưng tụ hàm nghĩa thế nhân xem không hiểu.

Niên thiếu áo đen nghe được những lời này của nữ tử, nhất thời như được đại xá, tảng đá đè nặng trong lòng cuối cùng cũng buông xuống.

Mặc dù nóng lòng ly khai, nhưng niên thiếu không có sử dụng khinh công, cong thân thể chậm rãi thối lui đến chỗ tối, mới lặng yên rời đi.

Mạc Chi Nghiêu không có chú ý đến chi tiết này, lúc này nàng đối với nữ tử xinh đẹp không thực nhân gian khói lửa, tràn ngập hiếu kỳ.

Niên thiếu ban nãy suýt chút nữa gϊếŧ chết bản thân, nàng biết hắn nhất định là một cao thủ có võ công rất mạnh.

Như vậy, nữ tử ôn nhu cười trước mắt này, cũng là ân nhân cứu mạng bản thân.

Câu nói đầu tiên của nàng, cư nhiên doạ chạy niên thiếu kia, quả thật giống như tiên nữ ở trên bầu trời, đột nhiên bay xuống bên cạnh bản thân, giải cứu bản thân khỏi mối nguy nan.

"Chi Nghiêu đa tạ ân cứu mạng của cô nương, ta có thể biết tính danh của ân nhân sao? Ngày sau tất sẽ hậu báo." Mạc Chi Nghiêu sửa sang mái tóc hỗn độn dính trên gương mặt, nàng cũng không có đứng lên, mà là chuẩn bị quỳ gối trước mặt nữ tử.

Thế nhưng đầu gối còn chưa chạm đất, đã không động đậy được, Mạc Chi Nghiêu không thể không nhìn nàng.

"Cô nương không cần cảm tạ ta, cũng không cần quỳ gối ở trước mặt ta, ta chỉ là người qua đường mà thôi. Sắc trời đã tối, cô nương cần phải trở về." Nữ tử nở nụ cười một tiếng, cất bước chậm rãi đi xa.

Thấy nữ tử ly khai đường nhìn của bản thân, biến mất ở cạnh biên.

Mạc Chi Nghiêu lại không biết vì sao, cư nhiên hô to một tiếng: "Xin hỏi tính danh của cô nương."

Nhai đạo trống trải không người, dư âm nhè nhẹ quanh quẩn.

Mạc Chi Nghiêu nhìn chằm chằm phương hướng nữ tử tiêu thất, nàng đã đi rồi sao?

Cảm giác mất mác thật lớn đầy rẫy cõi lòng, đang lúc thất vọng, bên tai quanh quẩn một thanh âm mềm nhẹ: "Vân Thiển."

Vân Thiển, vân chi như huyễn, nhạt nhẽo tuỳ duyên.

Áp lực trên đầu gối đã biến mất, Mạc Chi Nghiêu từ từ đứng lên.

Nàng nhìn địa phương nữ tử ly khai, khoé miệng nhàn nhạt cong lên, đáy mắt tựa hồ chợt loé một điểm quang hoa rất nhỏ.

"Tiểu thư... Ngài ở đâu?"

"Tiểu thư... Tiểu thư..."

Thanh âm của Thanh Tuyết từ xa xa truyền đến, nàng dần dần chạy đến đây.

Trong nháy mắt nhìn thấy Mạc Chi Nghiêu, Thanh Tuyết lập tức bước nhanh đến bên người nàng, túm lấy tay áo nàng không buông.

"Tiểu thư, hoá ra ngài ở đây. Làm ta lo lắng quá, ta còn cho rằng thật sự gặp phải cường đạo đâu. Ta vừa đi được một vài bước, phát hiện ngài đã tiêu thất. Ta tìm kiếm khắp ven đường, cuối cùng cũng tìm đến rồi." Tiểu nha đầu tựa hồ rất sợ hãi, nàng thở dốc, gương mặt nổi lên một tia đỏ ửng.

Thấy Thanh Tuyết lo lắng tìm kiếm bản thân như vậy, Mạc Chi Nghiêu vui mừng cười, có người quan tâm bản thân, liền thoải mái nói: "Được rồi Thanh Tuyết, ta không sao, cũng không gặp phải cường đạo. Chỉ là ta làm rớt đồ, nên vừa rồi quay lại tìm. Hiện tại đã tìm được, chúng ta hãy mau trở về thôi."

Trong tiềm thức của Mạc Chi Nghiêu không muốn cho bất luận kẻ nào biết được chuyện mới xảy ra vừa rồi, lại càng không muốn những người khác biết có nữ tử tên Vân Thiển tồn tại.

Có lẽ là nàng quá mức tốt đẹp đi.

Mạc Chi Nghiêu không muốn thế nhân không sạch sẽ xâm nhiễm khí tức xuất trần của nàng.

Hai người cuối cùng cũng trở về Vận Kiếm Sơn Trang, đáng tiếc thực tại không khéo.

Mạc Bách Xuyên gương mặt lạnh lẽo, đang ngồi ở trên ghế trong tiền thính.

Thấy hai người Mạc Chi Nghiêu đi đến, Mạc Bách Xuyên híp mắt, hếch mũi, quát to: "Đi đâu?"

Mạc Chi Nghiêu lại càng hoảng sợ, nhanh chóng bước lên: "Phụ thân, đã trễ thế này, sao ngài còn chưa nghỉ ngơi?"

Mạc Bách Xuyên đứng dậy, vòng quanh Mạc Chi Nghiêu một vòng, nhãn thần sắc bén khoá chặt trên người nàng: "Nữ nhi ngoan của ta, con không phải là cần giải thích một chút, con rốt cuộc đã đi đâu sao? Trễ như thế mới trở về. Con không biết hiện tại là thời khắc quan trọng, không thể tuỳ tiện xuất môn sao?"

Thanh Tuyết nóng nảy, tiến lên nói: "Lão gia ngài phạt ta đi, là ta không trông chừng tiểu thư, lần sau ta không dám nữa."

Ba!

Thanh Tuyết "a" một tiếng té úp sấp trên mặt đất, ôm gương mặt nóng bỏng sưng đau, hai mắt đỏ bừng chảy lệ.

"Thanh Tuyết!" Mạc Chi Nghiêu kêu một tiếng, mau mau tiến lên nâng nàng dậy.

Mạc Chi Nghiêu nhìn nam nhân trung niên nghiêm mặt đứng ở sảnh, nàng vô cùng đau đớn nói: "Phụ thân, vì sao ngài đánh Thanh Tuyết? Nàng chỉ là tẫn chức trách của một nha đầu, cũng không có làm sai cái gì. Là con nhất quyết muốn ra ngoài đi dạo một chút, không liên quan đến nàng. Lúc này chúng ta đều hoàn hảo trở về, vì sao ngài nhất định phải truy cứu?"

Phụ thân nàng vẫn kính yêu tôn trọng, như thế nào lại biến thành dáng dấp không hợp tình hợp lý hôm nay chứ?

Động bất động liền xuất thủ giáo huấn người, mặc kệ ngươi có phạm sai lầm hay không.

Chỉ cần hắn mất hứng, thì chính là ngươi đã làm sai.

Mẫu thân trên trời có linh thiêng, tâm từ lâu cũng đã rét lạnh.

Mạc Bách Xuyên nghe xong lời này, nhưng thần kỳ không có phát hoả.

Hắn lẳng lặng nhìn Mạc Chi Nghiêu, đột nhiên thấp giọng nói: "Chi Nghiêu, vi phụ là lo lắng con ở bên ngoài lâu, xảy ra cái gì ngoài ý muốn, cho nên mới giận chó đánh mèo nha đầu Thanh Tuyết. Lần này là ta xử lý không đúng cách, con không nên tức giận. Con là nữ nhi của ta, sao ta lại không quan tâm con cho được?"

Mạc Chi Nghiêu cười nhạt trong lòng, nhưng nét mặt bất động thanh sắc, thân thiết nói với Thanh Tuyết: "Ngươi lui xuống dưới nghỉ ngơi trước đi, nhớ bôi thuốc mỡ lên mặt, lần này thật sự là liên luỵ ngươi."

"Tiểu thư, ta không sao. Ta lui xuống trước, ngài và lão gia cứ nói chuyện đi, nghìn vạn lần không nên..." Thanh Tuyết lo lắng Mạc Chi Nghiêu tính tình vốn hay giảng đạo lý, lần thứ hai chọc giận lão gia, đến lúc đó tràng diện càng không thể vãn hồi.

"Ta tự có đúng mực, ngươi trở về đi." Mạc Chi Nghiêu nói một câu liền đẩy Thanh Tuyết ra ngoài.

Sắc mặt Mạc Bách Xuyên lạnh xuống, xoay người ngồi trên ghế: "Nói đi, con đi đâu? Thấy người nào rồi?"

Mạc Chi Nghiêu đẽo gọt một chút, liền nói: "Con chỉ là ở trong trang cả ngày, thấy có chút không thú vị, liền ép Thanh Tuyết theo con ra ngoài đi dạo một lát. Cụ thể chỉ là đi dạo ở Hoa Tầm Nhai mà thôi, cũng không có đi đến địa phương nào quá xa."

"Nha? Bây giờ đã canh ba*. Các ngươi chỉ là đi dạo? Dạo đến hừng đông sao?" Mạc Bách Xuyên nghi hoặc nhìn chằm chằm nàng, giống như muốn nàng phải đưa ra nguyên cớ.

*23h-1h

Nhưng mặc kệ hắn liếc ngang liếc dọc, Mạc Chi Nghiêu từ đầu đến cuối đều là biểu tình nhạt nhẽo, rất khó nhìn ra cái gì.

"Được rồi, lần này ta không truy cứu. Con và Ninh Ngọc Thuần rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Hôm nay hắn đột nhiên chạy đến, nói không thành thân nữa. Biến cố cực lớn như vậy, khiến cho ta trở tay không kịp. Thiệp mời ta đã phát đi, hệt như chiêu cáo thiên hạ. Hiện tại lại đột nhiên thay đổi, các ngươi nhượng ta để mặt mũi ở đâu?" Mạc Bách Xuyên càng nghĩ càng tức giận, sắc mặt càng ngày càng khó coi.

Ninh Ngọc Thuần ngữ ra kinh người, nói so với xướng vẫn dễ nghe hơn.

Mấy năm nay chơi trò tung hứng, Mạc Bách Xuyên hắn sẽ không rõ sao?

Đơn giản là muốn một tràng diện thề non hẹn biển, kinh tâm động phách.

Thời gian trôi qua, cái gì cũng nhạt dần đi.

Lưu lại, sẽ chỉ là sự quên bẵng của thế nhân cùng nụ cười mờ mịt của bản thân mà thôi.

Nếu như bí mật về Mặc Vân Kiếm bị bên thứ ba biết được, Ninh Ngọc Thuần hắn xem như bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió.

Mạc Chi Nghiêu giật mình tại chỗ, hiển nhiên còn chưa hoàn toàn tiêu hoá được chuyện này.

Hoá ra hắn thật sự đi nói với phụ thân?

Trên đời lại có loại nam nhân này? Vật đến tay thì không muốn, nhất quyết phải tự thân tranh thủ.

Mạc Chi Nghiêu phải bội phục hắn, hai chữ "quân tử", hắn hoàn toàn xứng đáng.

"Ninh công tử làm như hào hiệp đương đại, tự nhiên là có chỗ cao ngạo của hắn. Hắn biết phụ thân và rất nhiều nhân sĩ giang hồ là tri kỷ, cho nên hắn cũng không muốn dựa vào địa vị của phụ thân đến tác thành hôn sự của chúng ta. Ngọc Phiến công tử hắn trong giang hồ cũng rất có địa vị, cho nên hắn mới muốn chứng minh bản thân, dùng bản lĩnh của bản thân đoạt được thứ mà hắn muốn." Mạc Chi Nghiêu phân tích không sai, loại nam nhân này nếu không phải quá cao ngạo thì chính là quá tự tin vào bản thân.

Nguyên một tháng nay quá bận, đi đi về về liên tục, ngồi chưa nóng đít đã xách cặp lên đi tiếp -_-

Thêm Bình Luận