Phật Đạo

8.5/10 trên tổng số 10 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Đang Cập Nhật
Phật: Truy cầu là quy tắc chuẩn mực bẩm sinh, yêu hận đan xen từ xưa đến nay không hề thuộc về lĩnh vực này. Đạo: Vốn gánh vác trọng trách bảo vệ quy tắc thiên địa, nhưng không thể kháng cự tâm cảnh b …
Xem Thêm

Chương 2
Sáng sớm, giọt sương chảy ra từ giữa nhuỵ hoa, rơi xuống bùn đất cứng rắn.

Ánh dương quang sái đầy thế gian, khắp mỗi một góc, y như mẫu thân hai tay ôn nhu vỗ về hài tử.

Vẫn là gian nhà cỏ tranh không người hỏi thăm kia, nữ tử tĩnh toạ trên đất bằng ở phía trước.

Trong tay niệp động Phật châu, vẻ mặt đạm mạc, là một loại khí tức tuyệt diệu vượt qua trần thế, điều này cùng việc quanh năm hướng Phật nhất định có quan hệ.

Tĩnh tâm, tĩnh trí, tĩnh thần.

Một lát sau, nữ tử mở mắt, đó là một đôi mắt an tĩnh tường hoà.

Tất cả nhân quả trên thế gian, dường như đều không thể chạy thoát khỏi đôi mắt ấy.

Đôi mắt quá mức bình thản, cho dù Huyền Ấn cùng nàng sớm chiều ở chung tám năm cũng không dám nhìn thẳng, bởi vì hắn biết, đôi mắt ấy có ma lực. Lúc đối diện với nó, tất cả ý nghĩ đều tiêu tan thành mây khói.

Cái gì là tranh đoạt địa vị? Cái gì là tàn sát huynh đệ? Dưới ánh nhìn kỹ càng ấy, tất cả đều trở nên an bình, một điểm tâm tư tranh đoạt cũng không có. Đây chính là chuyện tình kinh khủng nhất hắn từng trải qua.

Nữ tử cũng sẽ không quan tâm, nàng tu chính là tâm, không phải mắt.

Tất cả nhân quả đều bắt nguồn từ dục niệm, kết thúc cũng bằng dục niệm, thế gian chém gϊếŧ, đến bao thuở mới có thể đình chỉ?

Những người này đều là tâm không tĩnh, cho nên đánh mất phương hướng, khó quay đầu lại.

Ngón tay vân vê, tế mi hơi nhăn lại, phảng phất một tia thở dài đạm nhược: "Sinh sống năm năm, hôm nay phải ly khai."

Nữ tử đứng dậy, đi đến phía xa xa, nhu phong bám vào sam tử màu trắng của nàng.

Bước tiến nhìn như ưu nhã mạn bất kinh tâm, lại thong dong hào hiệp trong gió.

Bỗng dưng quay đầu lại, mới vài bước mà thôi, thân ảnh của nàng cũng đã đi xa ngoài trăm trượng.

Trong khu rừng um tùm rậm rạp, thác nước vẫn đổ xuống từ đỉnh núi, hoa cỏ vẫn thơm ngào ngạt, một toà trang viên thật lớn dần dần hiện ra.

Uy nghiêm nhưng cũng không mất đi vẻ hoa lệ, là địa phương vô số người nhắm đến, Vận Kiếm Sơn Trang.

Người sáng lập Vận Kiếm Sơn Trang, Mạc Quân Tà, võ công trác tuyệt, kiếm thuật càng xuất thần nhập hoá.

Thời kỳ vô thượng chính là người kiếm hợp nhất, đến cảnh giới khai thiên tích địa, được xưng kỳ tài võ học đương đại.

Nhưng lúc đó có rất nhiều cao thủ giang hồ đều đỏ mắt đố kỵ, truyền ra lời đồn Mặc Kiếm Quyết không phải kiếm phổ chính đạo, mà là tà ma ngoại đạo.

Mạc Quân Tà bá khí vung kiếm mở sơn môn, thành lập Vận Kiếm Sơn Trang, song song chiêu mộ danh kiếm sĩ khắp thiên hạ, chống lại những cao thủ giang hồ đó.

Kết quả tự nhiên không cần phải nói, Vận Kiếm Sơn Trang đại thắng.

Những cao thủ rải rác đó tuy đố kỵ nhưng đều e ngại uy lực của Mặc Kiếm Quyết, toàn bộ không chết cũng đào vong.

Người biết chuyện này đã ít càng thêm ít, hiện tại Vận Kiếm Sơn Trang cũng không phải dáng dấp khởi đầu năm ấy.

Mạc Bách Xuyên là người thừa kế Vận Kiếm Sơn Trang đời thứ ba, kiếm pháp sở học của hắn tự nhiên là Mặc Kiếm Quyết chính tông.

Mạc Bách Xuyên thiên tư nhất ban, đến nay chỉ luyện kiếm quyết đến tầng thứ bảy, cách trình độ người kiếm hợp nhất còn kém rất xa.

Mặc dù chỉ luyện đến tầng thứ bảy, nhưng cũng đã đủ để đứng vững cước bộ trong chốn giang hồ.

Cho đến bây giờ, chưa có một cao thủ kiếm đạo nào có thể qua mười chiêu của Mạc Bách Xuyên.

Cho nên Vận Kiếm Sơn Trang cũng được công nhận là thiên hạ đệ nhất kiếm.

Uy lực của Mặc Kiếm Quyết không chỉ có như vậy.

Mặc Kiếm Quyết tổng cộng chia làm chín tầng, theo mỗi một tầng kiếm pháp tăng lên, chiêu thức không ngừng đổi mới.

Kiếm pháp tầng thứ nhất cần nội lực trên năm năm làm cơ sở, bao gồm chín chiêu, mỗi chiêu mỗi thức đều cất giấu cảnh giới tinh hoa huyền diệu.

Theo nội lực không ngừng đề thăng, chín chiêu kiếm thức ổn định liền bay lên tầng thứ hai.

Mỗi một tầng chín chiêu kiếm thức, không gian bay lên càng cao, uy lực của chiêu thức cũng càng lớn, hoa dạng phồn đa, tằng xuất bất cùng.

Hơn nữa công lực tăng tiến, kéo theo nội lực đại trướng.

Một chiêu chín thức, chín chín tám mươi mốt chiêu.

Nếu như đắn đo tinh chuẩn, chiêu chiêu đều có thể dồn người vào chỗ chết.

Không trách được những người đó vừa đố kỵ vừa thèm thuồng Mặc Kiếm Quyết, kiếm quyết chí bảo hạ gian không thể địch nổi, có ai không muốn?

Cho dù thiên tư bình thường, chỉ cần học một chiêu hoặc nửa thức trong đó, cũng đã đủ hưởng thụ suốt đời.

Vận Kiếm Sơn Trang, hậu hoa viên.

Hương hoa lan toả cả đình viện, tiếng đàn dễ nghe giống như muốn lướt qua phi điểu, xông thẳng tận chân trời.

Ngón tay tinh tế trắng nõn, nhẹ nhàng mơn trớn từng sợi dây huyền cầm, tấu lên âm phù tuyệt vời động nhân.

Tà âm, hệt như dòng suối rót vào trái tim, sức nước chảy xuôi, cuồn cuộn không dứt.

Nữ tử an tĩnh ngồi trước đàn cổ, một thân y phục màu lam thanh nhã theo gió lướt nhẹ.

Nữ tử dáng dấp thập phần thanh tú, hàng mi cong vυ"t, da thịt trắng nõn tinh xảo, khoé miệng cười yếu ớt động lòng người.

Tuy rằng dung mạo không phải quá mức tuyệt sắc, nhưng càng xem càng nhẵn nhụi, càng có một loại vị đạo nói không nên lời.

Nếu như không quan sát tỉ mỉ, có khả năng điểm này sẽ bị bỏ qua.

Một tia âm luật cuối cùng dừng lại.

"Bộp bộp bộp..."

Không biết từ thuở nào trong hoa viên xuất hiện một nam tử áo tím, ba cái vỗ tay hoan nghênh lúc nãy, tự nhiên là kiệt tác của hắn.

Nữ tử chậm rãi đứng lên, hướng nam tử đang mỉm cười kia hành lễ, ôn hoà cười nói: "Công tử, đã chê cười rồi."

Nam tử áo tím khí chất tuyệt hảo, ngón tay thon dài cầm một cây quạt.

Chỉ cần liếc mắt liền biết, cái chuôi quạt này không phải dạng phổ thông như quạt của người bình thường hay sử dụng.

Chất liệu gỗ tương đối đặc thù, toàn bộ khung quạt đều là dùng nhuyễn ngọc vẽ bề ngoài mà thành, ngọc cũng là Bạch Nhữ Ngọc thập phần hiếm thấy.

Cây quạt này, giống như tác phẩm nghệ thuật hồn nhiên thiên thành, vật thể tuyết trắng không lẫn tạp chất, nếu như có thể nắm quạt ngọc trong tay, tất nhiên tuyệt vời một phen.

"Chi Nghiêu, nàng không cần khách khí với ta như vậy a. Bảy ngày sau, chính là lúc chúng ta đính hôn, nàng chuẩn bị tốt sao?" Nam tử có vẻ rất thoả mãn, ngữ khí có cảm giác phiêu phiêu dục tiên.

Ta rốt cuộc chiếm được nàng sao?

Từ lần trước vội vã từ biệt, ngày nhớ đêm mong, tưởng niệm vô bờ, ta liền đi truy tầm.

Rốt cuộc được Mạc Bách Xuyên đồng ý, đem nàng gả cho ta.

Tuy rằng quá trình có chút rườm rà, nhưng nàng chung quy sẽ là người của ta.

Mạc Chi Nghiêu cười nhạt, tiếp tục ngồi xuống vuốt ve huyền cầm: "Công tử võ công độc bộ giang hồ, tài học càng siêu phàm thoát tục. Tiểu nữ tử có tài đức gì, có thể được công tử ưu ái? Xin công tử thận trọng suy nghĩ một phen, rồi hãy quyết định."

Ý tứ trong lời nói của nữ tử rất rõ ràng, nàng không muốn gả cho hắn.

Nam tử áo tím ngẩn ra, có chút không thể tin được sự thật trước mắt.

Trong chốn giang hồ có bao nhiêu tiểu thư thế gia, bao gồm danh viện quan lại triều đình, có người nào không muốn tễ phá đầu chỉ để xem hắn cười?

Mạc Chi Nghiêu a Mạc Chi Nghiêu, cũng chỉ có nàng mới uyển chuyển cự tuyệt ta như vậy.

Nam tử áo tím không giận phản cười, thái độ ưu nhã thong dong khiến nữ tử nhìn hắn với cặp mắt khác xưa.

"Ta nghĩ không cần lo lắng, nữ nhân Ninh Ngọc Thuần ta coi trọng, ta sẽ dùng hành động thực tế đi đả động nàng, khiến nàng cam tâm tình nguyện thuộc về ta." Ninh Ngọc Thuần nhìn nữ tử, nhất cử nhất động của nàng, trong mắt hắn, đều tràn ngập ý nghĩa đặc biệt.

Mạc Chi Nghiêu nhìn hắn một cái liền thu hồi ánh mắt, cảm giác nguy cơ dâng lên trong lòng.

Hắn đích xác có bản lĩnh này, có thể khiến rất nhiều nữ tử vì hắn cam tâm tình nguyện làm chuyện gì đó.

"Vậy quyết định của cha ta, không biết có phải cũng xem như đến từ hành động thực tế của công tử đây?"

Mạc Chi Nghiêu không dám tưởng tượng, những hào kiệt sẽ xuất hiện tại sơn trang nhà nàng, mỗi người đều nâng chén chúc mừng nàng gả cho một vị hôn phu thiên hạ đệ nhất.

Nàng sẽ như thế nào?

Nàng sẽ ôm đàn cổ duy nhất, thoát đi lao tù không thú vị này, hay sẽ yên tâm thoải mái mỉm cười, tiếp thu thế nhân chúc phúc?

Cọc hôn sự này cứ như thế định ra, sau đó nàng chuẩn bị thành thân, sống chết suốt đời đều phải hầu hạ vị hôn phu? Thoả mãn bất cứ yêu cầu gì của hắn?

Có thể sao? Sao lại có thể? Đây hoàn toàn là một ác mộng!

Tâm tư Mạc Chi Nghiêu vòng vo biến đổi, không chú ý nam tử đã chậm rãi đến gần bản thân.

Thẳng đến khi khí tức ấm áp đập vào mặt, Mạc Chi Nghiêu càng hoảng sợ, thân thể tránh né ngửa ra sau, cũng không ngờ cái ghế không phối hợp, trượt khỏi tầm với.

Mắt thấy sẽ ngã trên mặt đất, mà bản thân cũng không có võ công.

Mạc Chi Nghiêu chỉ đơn giản nhắm mắt lại, đợi đau đớn sắp xảy đến.

Một cánh tay hữu lực ôm ngang eo nàng, lãm nàng vào lòng, song song giúp nàng tránh khỏi đυ.ng chạm với đại địa.

Ninh Ngọc Thuần thâm tình nhìn nữ tử trong lòng, tư thế lúc này của hai người phi thường ái muội.

Mạc Chi Nghiêu mở mắt, nhìn chằm chằm nam tử phía trên, bình tĩnh nói: "Biểu hiện vừa rồi của Ninh công tử, khiến ta nghĩ ngươi là một đăng đồ tử trong ngoài bất nhất. Hôn ước giữa chúng ta còn chưa được ta cho phép, cho nên vẫn chưa thành. Cũng xin công tử bảo trì một ít phong phạm, không nên lại làm chút chuyện nhàm chán."

Ninh Ngọc Thuần nghe nàng nói, cảm giác khá là buồn cười, chờ thẳng thắt lưng liền thả nàng ra.

Ý niệm muốn hôn lúc nãy, rốt cuộc vẫn không thực hiện được.

Ninh Ngọc Thuần cũng không lưu ý, chỉnh sửa làn áo hơi loạn, dựng thẳng quạt, lễ phép lại mang theo áy náy nói: "Chi Nghiêu yên tâm, chuyện vừa rồi không có sự cho phép của nàng, sau này sẽ không tái diễn. Lần này là do ta sai, xin Chi Nghiêu cho ta một cơ hội sửa sai. Nghe nói thức ăn ở Phi Vân Lâu không tệ, ta đã đặt một bàn tiệc rượu. Không bằng ngày mai, ta và nàng đến đó phẩm thường món ngon mỹ vị, xem như trả lễ. Thế nào?"

Đọc QT cách đây khá lâu, cho nên không nhớ rõ Ninh Ngọc Thuần có phải tra nam hay không =))

Thêm Bình Luận