Nếu đã luyện thành cao thủ Tiên vị thì cho dù nhục thân có bị phá hủy, anh nhi vẫn có thể đánh nhau được. Có điều làm vậy hết sức nguy hiểm, vì nếu anh nhi cũng bị phá hủy luôn thì hình thần đều bị tiêu diệt, cho nên tu sĩ kia không dám mạo hiểm.
Đám người Ngao Nghiễm, Lão Ưng, Lão Quỷ nhìn thấy nhục thân của tu sĩ kia bị hủy hoại thì lập tức nổi cơn thịnh nộ, xuất ra toàn bộ tuyệt nghệ của mình, không hề giữ lại nửa điểm. Chu Thanh mới vừa thả lỏng một tí để khôi phục khí lực thì thấy Bạch Khởi phát uy nên lại tiếp tục bổ nhào tới. Cả mười mấy người đâm chém túi bụi một người!
Áp lực đối với Bạch Khởi đại tăng, hắn gầm thét liên tục, giận dữ quát tháo: “Bọn yêu tộc và tiên đạo các ngươi dám giở trò hèn hạ như thế! Hôm nay nhất định ta phải gϊếŧ sạch không chừa một mống!”
Vốn vừa rồi Chu Thanh đang chật vật ứng phó, phải cố hết sức mới cầm cự được, thế mà chẳng biết ở đâu xuất hiện ra nhiều cao thủ như thế. Mỗi người đều có thực lực không tồi nên cho dù Bạch Khởi đã dùng toàn lực cũng không thể ngăn cản nổi, liên tục bị chém lên người, tạo thành vô số bạch ấn.
Ngao Nghiễm liếc thấy sơ hở, lập tức vung kiếm chém lên thân trên của bạch Khởi một cái. Chỉ nghe âm thanh leng keng vang lên, ngờ đâu thanh bảo kiếm lại bị mẻ một miếng! Ngao Nghiễm kinh hãi, không ngừng huy kiếm, nhưng trong lòng thầm suy nghĩ: “Toàn thân trên dưới không có bất kỳ lỗ hổng nào thì làm sao hạ thủ hắn được đây?”
Bạch Khởi liều mạng đánh văng một gậy của Ba tướng quân, sau đó lấy từ trong hư không ra một cái tiểu đình màu xanh tế lêи đỉиɦ đầu. Một đạo kim quang chợt phóng xuất, hóa thành 12 hình ảnh. Sau khi ngưng tụ lại thì hiển hiện ra 12 nhân ảnh bằng kim loại cao to.
Mười hai kim thân này đều cao hơn hai trượng, thể cách hùng tráng, toàn thân kim quang lấp lánh, nhưng diện mạo hết sức dữ tợn hung ác, trên miệng chúng không ngừng bật lên tiếng cười khanh khách, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng kim thiết va chạm nhau. Có điều đại đa số các kim nhân này đều bị mất tay, thiếu chân, thân thể chỗ thì lồi lõm, chỗ thì sút sẹo, dường như không được trọn vẹn cho lắm. Nhưng những kim nhân này có uy lực rất mạnh, tất cả đồng loạt quay xung quanh Bạch Khởi, dùng thân thể của mình chặn lại mọi binh khí đang công kích của các yêu vương.
Ba tướng quân nhảy vọt lên, từ trên cao bổ nhào xuống một gậy trúng vào đầu của một kim nhân. Lập tức hỏa tinh văng tung tóe, tiếng kim thiết dữ dội kêu vang, truyền ra bên ngoài thật xa. Vô số độn quang ở gần đó liền bay tới, thì ra do bọn họ đánh nhau trên Đông Hải tạo tan dư âm thanh thế quá lớn nên đã kinh động toàn bộ tu sĩ ở các hải đão và núi non gần đó.
Kim nhân liền huy vũ nắm đấm, thân thể khổng lồ lại nhẹ nhàng phiêu hốt như cơn gió, quyền đầu cũng không hề phát ra âm thanh, cùng mọi người giao chiến quyết liệt.
“Tên Bạch Khởi này lấy từ đâu ra những tên kim nhân rách rưới này ấy nhỉ?”
Chu Thanh vẫn triền đấu với Bạch Khởi, không dám buông lỏng. Nhưng khi hắn nhìn thấy có nhiều tu sĩ như vậy trợ trận thì lập tức ẩn tàng thực lục, tranh thủ xả hơi. Nhưng cả đám tu sĩ này hợp lại vẫn chưa đủ sức thu thập được Bạch Khởi. Trong mắt Chu Thanh giờ đây bọn họ quả thật quá yếu ớt! Nhưng hắn cũng nhận thức được bây giờ mình biếи ŧɦái đến cỡ nào, vừa tu luyện công pháp độc nhất vô nhị để ngựng tụ nghiệp lực, lại đón nhận kiến thức từ thái cổ hồng hoang của Thiên Ma Thần, kinh nghiệm hơn ức vạn năm tu luyện đã truyền cho hắn không ít bản năng chiến đấu, chưa kẻ suốt hơn một tháng qua tôi luyện trong khe hở của tam giới, cộng thêm trên người hắn có một siêu cấp pháp bảo là Thất Bảo Diệu Thụ hết sức thần thông nên đương nhiên cảm thây bọn người Ngao Nghiễm, Lão Ưng yếu đi nhiều.
Khi 12 kim nhân có thân thể không toàn vẹn xuất hiện trước mắt, trong lòng Chu Thanh klinh ngạc vô củng. Mười hai kim nhân này vốn dùng ngũ kim thượng thặng và Cửu Châu linh khí thu thập khắp thiên hạ để rèn luyện, chính là pháp khí của Vu Môn, được sử dụng để triệu hoán thần thức còn lưu lại của Thập Nhị Tổ Vu. Sau khi Hóa Huyết đao bị luyện Thập Nhị Tổ Vu không thể ngưng tụ ra thân thể chân chính được nữa nên đành phải bất dắc dĩ mượn kim nhân để thay thế.
“Chư vị đạo hữu! Đây chính là kim nhân mà Doanh Chính Đại Vu năm xưa chế tạo. Cũng chính bọn kim nhân này đánh Câu Trần Đại Đế bị thương!” Lão Ưng vừa thấy kim nhân xuất hiện thì lập tức thất kinh, kê lên mấy tiếng.
Câu Trần Đại Đế chính là người có tu vi cao nhất trong bốn vị đại đế của Thiên giới, cơ hồ có tương lai nối bước đi theoi Tam Thánh đạo tôn. Năm xưa sau khi cùng Doanh Chính đánh một trận thì đôi bên đã đồng quy vô tận, hình thần cùng bị hùy diệt. Lúc bấy giờ Doanh Chính phải nhờ đến 12 kim nhân này trợ trận mới có thể đánh ngang sức với Câu Trần đại đế. Mà nhửng khiếm khuyết trên thân thể của các kim nhân này cũng là vết tích bị hủy hoại trong trận chiến năm xưa. Sau này dù đã rơi vào tay Bạch Khởi nhưng chúng cũng chẳng thể khôi phục lại đầy đủ hình dạng như trước nữa, chứ nếu không thì tất cả mọi người ở đây, ngoại trừ Chu Thanh đã phải chịu cảnh chết mà không có đất chôn thân rồi!
“Kẻ này quả nhiên là Đại Vu Bạch Khởi!” Trong lòng Ngao Nghiễm rốt cục cũng đã khẳng định được điều này. Mười mấy tu sĩ liền chia tách ra, mỗi người đấu với một kim nhận, phía dưới Long thái tử Ngao Thành cũng vọ lên. Lại thêm nhị thái tử Ngao Anh cũng thống lĩnh hai mươi vạn thủy binh tới trợ trận. Hai bên hợp lại, hơn 40 vạn thủy binh tướng lĩnh dốc hết toàn lực, đan chặt lấy chiến trường này đến không còn kẽ hở, chưa kể ở xa xa còn có mấy vạn tu sĩ phân ra pháp bảo, tế ra quyền cước để trợ giúp bọn người Lão Ưng chống đỡ với kim nhân.
Chu Thanh thì đang cùng Bạch Khởi giao đấu. Bạch Khởi hiện tại đã khôi phục toàn bộ công lực, khiến cho Chu Thanh một lần nữa lại rơi vào thế toàn lực phòng thủ. Thất Bảo Diệu Thụ vốn là một loại pháp bảo phòng ngự cực kỳ cường đại nhưng rốt cục cũng phải vất vả lắm mới chống chọi được trước thế công của địch nhân. Bất chợt chẳng biết từ đâu xuất hiện binh khí bay đầy trời như châu chấu lao về phía Bạch Khởi, thì ra đó chính là hơn một vận thủy binh ở phía sau tới tương trợ cho Chu Thanh.
Bạch Khởi làm sao có thể né tránh được nữa bởi hơn 40 vạn thủy binh đã phong tỏa kín hết hư không, cũng chẳng thể bỏ chạy nên đành lãnh trọn vô số binh khí oanh kích lên thân hình. Cũng may hắn có tấm thân bất tử nên không nguy hiểm đến tính mạng, tuy nhiên thân hình cũng chấn động một phen, nhất là trong số đó, những loại binh khí của các thủy binh lão luyện tế xuất có lực đạo khá mạnh. Cho nên Bạch Khởi phải tạm ngưng công kích để xoay sang ứng phó với đám binh khí, bởi lẽ các thủy binh lại chia làm mấy trăm đội, tiếp tục phóng xuất binh khí, ồ ạt lao tới như từng cơn từng cơn sóng dữ.
“Quả nhiên kiến nhiều cũng có thể quật chết voi mà! Huấn luyện nghiêm chỉnh đúng là có khác!” Chu thanh đối với tố chất của các thủy binh này cũng phải kinh ngạc, thủ pháp sử dung binh khí của họ đều cao minh hơn rất nhiều so với những vị đại trưởng lão của các môn phái tại nhân gian: “Hôm nay coi như lão tử ta có thêm được kiến thức mới, thì ra thần tiên đánh nhau còn có thể được như vậy!”
Sau khi buông ra mấy câu cảm thán, Chu Thanh lập tức bay người tới tiếp tục đối chiến cùng Bạch Khởi. Có sự trợ giúp cua3nhieu62 thủy binh như thế nên Chu Thanh dần dần lấy lại thế cân bằng với Bạch Khởi.
Thân hình Bạch Khởi bật dậy một cái, không thèm né tránh nữa mac2 mặc sức cho binh khí va vào người. Hắn nghiến chặt hàm răng đến mức phát ra thành tiếng, lộ rõ ý muốn gϊếŧ Chu Thanh bằng mọi giá mới hả dạ được.
“Hảo gia hỏa! Thật là sảng khoái mà! Hôm nay bổn tướng quân được chém gϊếŧ thật là sảng khoái!” Ba tướng quân bị kẻ địch của mình là một kim nhân tung quyền đánh nát hết toàn bộ khôi giáp bên ngoài nên điên cuồng gào to mấy tiếng, sau đó để lộ ra pháp thân 3 đầu 6 tay, cầm 3 cây đại bổng lao vào tên kim nhân loạn đả một trận. Phía sau lưng hắn lại có hơn 1 vạn thủy binh ném ra binh khí để tương trợ, chiến đầu ác liệt.
Lão Ưng, Lão Quỷ cùng đám tu sĩ còn lại cũng có thủy binh trợ lực, còn phía nhị thái tử Ngao Anh thì đang không ngừng điều động thủy quân, chỉ trong khoảng thời gian ngắn đã tập hợp được một lượng binh khí phô thiên cái địa, dày đặc như châu chấu trên mặt biển. Thủy quân chi chít nhiều không đếm xuể, chắc ít nhất cũng phải hơn một trăm vạn.
“Long vương, bần đạo xin được tới để trợ trận!”
“Bần đạo cũng tới!”
“Đại Vu xuất thế, sinh linh đồ thán! Trừ ma diệt quái là chuyện đại nghĩa, bần đạo cũng xin được giúp một tay!”
Các tu sĩ vừa mới xuất hiện lúc này đã hỏi rõ Long nhĩ thái tử ngọn ngành sự việc. Một vài vị có đạ hạnh cao minh, đạt tới Thiên tiên vị vội vàng tế xuất ra pháp bảo để trợ giúp các tu sĩ đang chiến đấu với 12 kim nhân kia.
Ngao Nghiễm bay ra khỏi vòng chiến, nhìn thấy Bạch Khởi và 12 kim nhân bị vây ỏ bên trong, không thể thoát thân, còn các đạo hữu của mình cũng không có gì nguy hiểm. Nhưng vây khốn bọn họ thì dễ, chứ nếu muốn gϊếŧ chết những người này thì với tình hình trước mắt, e là có đấu thêm một năm, hai năm hay mười năm cũng không thể làm được.
“Chư vị đạo hữu hãy xuất toàn lực để cầm chân bọn chúng! Bổn vương lập tức khởi thân thượng tấu Thiên đình, ra mắt Ngọc Đế, mời thiên binh thiên tướng tới đây tiêu diệt Đại Vu!”
“Ngao Anh! Con mau triệu tập thêm 50 vạn thủy quân nữa để bố hạ Quỳ Thủy đại trận! Phải nắm chắc trận thế, ngàn vạn lần không thể để cho Bạch Khởi trốn thoát!”
Ngao Nghiễm âm thầm truyền âm cho mọi người rồi lập tức thoát thân, vội vã lao xuống đáy biển. Sau khi mặc hoàng bào, đội vào triều phục, ông ta liền trèo lên tọa kỵ của mình là một con Tị Thủy Kim Tinh thú ra., bốn vó sinh phong, xông thẳng lên trên trời, chỉ trong nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng nữa.
“Muốn cầu viên thiên binh thiên tướng à? Đúng là mượn đao gϊếŧ người mà! Bản chân nhân còn chưa được tận mắt chứng kiến hình dạng của thiên binh thiên tướng đây! Hôm nay được dịp đại khai nhãn giới rồi! Bạch Khởi ơi là Bạch Khởi, Vu Môn các ngươi thật là thê thảm, so với con chuột nhắt sợ là còn thê thảm hơn rất là nhiều đó!” Chu Thanh nghe thấy Long vương truyền âm như vậy nên trong lòng không ngừng cười trộm.
Khoảng cách giữa Tiên giới và Thiên giới không có xa xôi như trong tưởng tượng của nhiều người, cũng chẳng cần xuyên qua khe hở một tam giới, mà chỉ cần trực tiếp xông thẳng lên trên trời, vượt qua lôi hỏa cương phong khoảng vải chục vạn dặm là tới rồi!
Lúc đầu trong lòng Ngao Nghiễm dự tính bắt Bạch Khởi, sau đó tấu lên Thiên đình để lập công. Nhưng nào ngờ đâu Bạch Khởi lại biếи ŧɦái đến như vậy, nếu muốn bắt hắn chỉ bằng thực lực hiện tại là điều bất khả thi. Hay nói trắng ra, không nhờ có Chu Thanh cầm cự thì chắc cả Long cung cũng bị Bạch Khởi phá hủy rồi.
“Đạo nhân kia cũng thật là lợi hại, có thể cùng Bạch Khởi đánh nhau chết sống một tháng, e là so với Chân Vũ Đãng Ma đại đế cũng không thua kém là bao...từ lúc nào lại xuất hiện một nhân vật cường đại như thế nhỉ? Nếu ta mượn hơi người này thì Long cung ta đâu còn e ngại thần thánh phương nào nữa?”
Trong đầu Ngao Quảng không ngừng suy tính mấy lượt, đúng lúc này lôi hỏa bắt đầu quất vào mặt, nhắc nhở cho ông ta biết mình đã sắp tới địa phận của Thiên giới. Đương nhiên Ngao Nghiễm không xem lôi hỏa này ra gì, ông ta nhẹ nhàng xuyên thủng chúng, lại vượt qua hơn 3 ngàn dặm cương phong nữa thì tiến nhập một địa phương có cương phong mạnh gấp nhiều lần khi nãy, so với gió lốc tại Nhân gian giới chắc phải mạnh hơn đến cả vạn lần. Nếu người nào không có Thiên tiên vị mà bước vào đây ắt hẳn sẽ bị xoắn thành bụi phấn, thần hình câu diệt. Ngao Nghiễm vẫn hết sức thong thả, trong nháy mắt đã bay được thêm ba canh giờ, cuối cùng đặt chân tới Thiên giới.
Thiên giới này có tiên vân lượn lờ, gió thơm bay từng cơn, vô số mây trắng chẳng biết từ đâu ra kết thành biển mây tráng toát vô biên vô hạn. Ngao Nghiễm vừa mới tới nơi thì có một người cưỡi một con tuấn mã cao lớn bước ra đón. Trên thân con tuấn mã này có khói đen lượn bay, đầu mọc một cái sứng, tên của nó là Độc Giác Ô Yên thú. Trong tích tắc, nó đã đến trước mặt Ngao Nghiễm.
“Đông Hải Long Vương đi đâu thế? Hôm nay không phải là ngày thượng triều, chẳng hay ngài đến đây có việc gì?” Người nọ nhận ra là Ngao Nghiễm, liền vội cất tiếng hỏi.
Ngao Nghiễm vừa nhìn thấy người này, lập tức kéo Tị Thủy Kim Tinh thú lại, chắp tay nói: “Nguyên lai là Thất Sát Tinh Quân! Lão Long ta hôm nay có việc gấp cần bẩm báo Ngọc Đế nên mới từ hạ giới đi lên đây! Hôm nay Tinh quân có thời gian rảnh để đi dạo à?”
“Bổn Tinh quân không phải đi dạo mà là có công vụ. Vốn Vương Mẫu Nương Nương biết Độc Giác Ô Yên thú của ta cước trình mau lẹ nên mới bảo ta đến Quàng Hàn cung để đưa tin, giờ này mới trở về, đang định phục chỉ đây. Ta thấy Long Vương nên đến chào hỏi mấy câu ấy mà. Bổn Tinh Quân xin cáo từ.” Nói xong, Thất Sát Tinh Quân vội vội vàng vàng hướng về phía Dao Trì cung của Vương Mẫu.
Ngao Nghiễm biết Thất Sát Tinh Quân này chính là một mãnh tướng của Thiên giới, nếu luận về chiến đấu thì e là không hề dưới Na Tra.
“Ôi, trong Tinh Quân oai phong lẫm liệt như thế mà lại không có lấy nửa khắc thanh nhàn! Biết thế này thì ngay từ đầu lão Long ta không cần vào triều mà tự lập làm vua, tự xưng vương thì chẳng phải tốt hơn bây giờ nhiều rồi sao!?” Ngao Nghiễm nhìn Thất Sát Tinh Quân lật đật hối hả, trong mắt có chút ý đùa cợt.
Lúc này chợt vang lên một tiếng chuông, sau đó tiên âm nổi lên, giữa không trung đột nhiên xuất hiện một cánh cửa rộng lớn tới trăm ngàn trượng, có hai cây đại trụ kim bích huy hoàng dựng thằng lên. Ngàn cơn thụy khí, vạn đạo hà quang không ngừng phún xuất, tiên hạc linh cầm bay múa. Phía trên bài phường có khắc ba chữ “Nam Thiên môn” thật to
Hai bên Nam Thiên môn có 4 vị thần tướng đang đứng. Mỗi người đều thân cao 3 trượng, trong tay họ lần lượt cầm một thanh bảo kiếm, một cây đàn tỳ bà, một cây bảo tán (cây dù) và một cái khiên có hình hoa điêu. Đây chính là Tứ Đại Thiên Vương gác cổng Nam Môn là Tăng Trường Thiên Vương, Nghiễm Mục Thiên Vương, Đa Văn Thiên Vương và Trì Quốc Thiên Vương.
“Đông Hải Long Vương, hôm nay không phải là ngày thượng triều, chẳng hay ngài đến đây có chuyện gì?” Nghiễm Thiên Vương nhìn thấy Ngao Quảng, vội vàng lên tiếng hỏi.
“Ta có việc gấp muốn bẩm báo ngọc đế, phiền Thiên Vương chuyển lời hộ một tiếng!”
Ngao Nghiễm vội vàng xuống ngựa, sau đó chắp tay nói. Tứ Đại Thiên Vương không những là hộ pháp ở Thiên cung mà đối với Tây Phương cực lạc cũng có quan hệ rất sâu, nên tất nhiên Ngao Nghiễm không dám thất lễ.
“Chúng ta đều là đồng liêu, tuy hai mà một, Long Vương không cần đa lễ! Xem ra quả thật Long Vương có việc cấp bách, ta sẽ lập tức đi thông tri ngay!”
Tăng Trường Thiên Vương khách khí mấy câu, sau đó tiến vào bên trong Nam Thiên môn. Tứ Đại Thiên Vương này ngày thường cùng Long Vương quan hệ không tồi, lại thường xuyên được ông ta biếu tặng chút ít kỳ trân dị bảo, thủy tộc mỹ nữ đến phủ nên đương nhiên có không ít hảo cảm với Long Vương. Tính ra, canh gác ở Nam Thiên môn là một công việc hết sức béo bở, bởi lẽ có khá nhiều tiên nhân phải nhờ cậy đến bọn họ để giải quyết công việc, trong số đó Long Vương là người cung phụng nhiều nhất, cho nên Tứ Đại Thiên Vương đối với ông hết sức khách khí, không hề trì hoãn hay gây khó khăn gì.
Nghiểm Mục Thiên Vương hỏi: “ Long Vương, rốt cục có chuyện gì đã xảy ra? Tại sao ngài lại hớt hơ hớt hải đến đây, lại trông có vẻ lo lắng đến thế kia? Chẳng lẽ có yêu vương làm loạn ở hạ giới à?
“Hôm nay ta và Hoa Quả Sơn Ba tướng quân...” Long Vương còn chưa nói hết câu thì Tam Đại Thiên Vương đã vểnh tai lên . Khi tất cả vừa nghe thấy ba chữ “Hoa Quả Sơn” phát ra từ miệng của Ngao Nghiễm thì đều giật mình kinh hãi, không nói lên lời.
“Ta bảo lão Long này, ngài chọc ai không chọc mà lại động đến Hoa Quả Sơn à? Mau mau chuẩn bị, cố gắng nặn ra một khuôn mặt tươi cười để đến Thiên cung cầu tình với Ngọc Đế! Có điều Ba tướng quân này rất coi trọng nữ sắc, ngài gả con gái đi là xong chuyện thôi! Tránh làm cho hắn nổi cáu!” Nghiễm Mục Thiên Vương liên tục thở dài, các vị Thiên Vương còn lại cũng gật đầu lia lịa, thể hiện thần sắc đồng cảm với Ngao Nghiễm.
“Các vị Thiên Vương nghe ta nói cho hết lời đã!” Thấy bọn họ đã hiểu lầm mình, Ngao Nghiễm đành cười khổ, đem mọi việc thuật lại một lượt.
“Cái gì? Đại Vu Bạch Khởi à?” Phản ứng của vị Thiên Vương càng thêm mãnh liệt.
Ngao Nghiễm đang muốn nói thêm thì lúc này Tăng Trường Thiên Vương đã quay lại, đi bên cạnh là một vị tiên quan. Vị tiên quan này hướng Ngao Nghiễm thi lễ một cái rồi nói: “Đông Hải Long Vương, Ngọc Đế cho mời ngài lên Linh Tiêu Bảo Điện để tấu sự tình!”
Ngao Nghiễm vừa nghe vậy, vội vàng đứng lên từ biệt Tứ Đại Thiên Vương, sau đó cột Tị Thủy Kim Thú ở ngoài cửa Nam Thiên môn rồi đi theo tiên quan bước vào trong.
Thiên cung có 33 tầng trời, từ dưới lên trên lần lượt là Khiển Vân cung, Ti Cát cung, Ngũ Minh cung, Thái Dương cung, Hóa Nhạc cung...tầng cao nhất chính là nơi ở của Ngọc Đế, gọi là Đẩu Ngưu cung. Trong mỗi cung đều có ít nhất một tòa đại điện riêng. Tổng cộng có tất cả 72 điện gồm Triều Hội Điện, Linh Hư Điện, Bảo Quang Điện, Thiên Vương Điện, Linh Quang Điện... trong đó tòa điện ở tầng cao nhất của Đẩu Ngưu cung chính là Linh Tiêu Điện.
Đẩu Ngưu Cung này nằm ngay giữa trung ương, ở phía dưới một tầng là Bắc Đẩu Cung, là nơi ở của Chân Vũ Đãng Ma Đại Đế, còn Câu Trần Cung là nơi cư ngục của Câu Trần Đại Đế, Tử Vi Cung là nơi nghỉ của Tử Vi Đại Đế. Thiên cung này hết sức rộng lớn, tưởng như là vô cùng vô tận. Trong cung có cầu vồng tương liên, vân hải lượn lờ, trong biển mây có ngũ thải tiên liên, lại có cá chép vàng đang bơi lội.
Ngao Nghiễm cùng vị tiên quan im lặng cất bước đi mà không nói gì. Phút chốc đã đến Linh Tiêu Điện. Ngay từ phía ngoài là một con đường làm bằng bạch ngọc rộng chừng 10 dặm dẫn thẳng lên trên điện, bên trên có vô số huyền tiên tay cầm họa kích, nếu so với binh tôm tướng cá trong phủ Long cung cũng phải cao hơn mấy bậc. Xét về thực lực thì những tiên nhân mới đắc đạo đều không đủ tư cách để sánh với những người này.
Ngao Nghiễm đứng ở bên ngoài điện để đợi, bên trong đã sớm có một vị tiên quan khác vào thông tri. Một lúc sau, một hồi chuông thanh thúy liền vang lên, tiên quan bước ra dẫn Ngao Nghiễm vào trong.
Bên trong của Linh Tiêu Điện, người ngồi ở phía trên cùng chính là Thiên Thượng Thánh, Đại Từ Nhân Giả Ngọc Hoàng Đại Đế. Trên tay ông đeo chuỗi ngọc lấp lánh, trông không rõ diện mục, phía dưới là Trương, Hứa, Khâu, Cat1 Tứ Đại Thiên Sư. Kế tiếp nữa là Thác Tháp Thiên Vương Lý Tịnh, Tam Thái Tử Na Tra, Trường Canh Tinh Quân, Thái Bạch Kim Tinh; lần xuống bên dưới nữa là Vương, Dương, Cao, Lý Tứ Đại Nguyên Soái. Võ tướng đứng riêng một bên, tiên khanh đứng riêng một bên.
Ngao Nghiễm bước vào, khấu đầu quỳ phục ở trên điện, tiên quan bên cạnh Ngọc Đế liền lên tiếng hỏi: “Long thần Ngao Nghiểm ở hạ giới muốn tấu trình chuyện gì?”
“Vi thần vì có sự tình cấp bách nên chưa kịp viết biểu văn, thỉnh bệ hạ thứ tội!” Ngao Nghiễm vẫn phục ở trên mặt đất, không dám ngẩng đầu lên.
“Ngao Nghiểm lớn mật, dám không viết biểu văn, lại còn kinh động đến bệ hạ là tội đại bất kính! Theo như giới luật mà nói thì khó tránh khỏi chịu phải một đao trên Long đài!” Một người phóng ra khỏi đám đông, chỉ tay vào Ngao Nghiểm đăng quỳ trên mặt đất mà hô to.
Ngao Nghiễm lặng lẽ nhìn người nọ, trong lòng thầm kêu khổ. Thì ra là người này chính là Tam Đàn Hải Hội Đại Thần Na Tra. Lúc này Na Tra thân mặc khôi giáp, mặt như quan ngọc, răng trắng mắt sáng, thân hình cao to, tiêu sái tuấn lãng vô cùng, rành rành một bậc kỳ tài thiếu niên, anh khí bức người, xét theo hình dáng bên ngoài của Nhân gian giới thì khoảng 18-19 tuổi.