Chương 14: Điểm tâm

Ban đêm.

Gió lạnh thổi qua, vài hàng mây đen mơ hồ che ánh trăng sao trời, thân ảnh cao lớn thẳng tắp đứng sừng sững ở cửa thiện phòng, chậm chạp không thấy gõ cửa, càng không thấy rời đi.

“Kẽo kẹt ——”

Cửa phòng bỗng chốc kéo ra, mắt phượng Lý Tĩnh Gia ở trên người nam nhân nhìn quét vài lần, há mồm cười nói: “Dung Thanh pháp sư đã đứng ở đây nửa canh giờ, thật sự không tiến vào sao?”

Nam nhân nhấp môi rất nhỏ, đem hộp đồ ăn trong tay cầm lấy, ý bảo Lý Tĩnh Gia tiếp nhận.

Nhưng nữ nhân lại vươn một ngón tay, từ cánh tay hắn nhẹ vuốt, thong thả mà mềm nhẹ dừng ở trên mu bàn tay nam nhân, ngay sau đó, liền chặt chẽ bắt lấy cổ tay của hắn, đem người túm vào phòng.

Ban đêm ánh nến leo lắt, khiến biểu tình Lý Tĩnh Gia cười như không cười tăng vài phần phong tình, đến nỗi Dung Thanh, trong thân quạnh quẽ mang theo một tia chưa bao giờ từng có……… Rối loạn.

“Dung Thanh pháp sư hình như rất sợ ta?”

Lý Tĩnh Gia đem hộp đồ ăn mở ra, lọt vào trong tầm mắt đó là điểm tâm con thỏ tinh tế nhỏ xinh, nàng khẽ cười một tiếng: “Đây là……”

“Đệ tử trong chùa thấy công chúa ăn cơm canh chả bao nhiêu, hôm nay đi ra ngoài mua, ta chỉ đến đây đưa lại thôi.”

Dung Thanh ngồi thẳng tắp, khi nói chuyện cũng thong thả mà trầm ổn, mắt nhìn thẳng nhìn chằm chằm hộp đồ ăn trên bàn.

“Thì ra là như vậy a.” Một tay Lý Tĩnh Gia chống cằm, lộ ra một đoạn cánh tay trắng nõn bóng loáng, mà một cái tay khác nhéo lên một “Con thỏ” nhét vào trong miệng.

Điểm tâm thập phần mềm mại ngon miệng, vào miệng tựa hồ có chút mùi vị rượu mơ……

Rượu mơ……

Nàng lại nhéo lên một khối, ăn thêm một ngụm, đưa tới bên miệng Dung Thanh: “Pháp sư cũng nếm thử.”

Hai hàng lông mày Dung Thanh nhúc nhích rất nhỏ, làm như nhớ lại cái gì, sau đó quay đầu.

Lý Tĩnh Gia lại lần nữa cười khẽ, đem một mâm điểm tâm ăn hết, nhưng nam nhân lại vào lúc này mở miệng: “Ban đêm không nên ăn quá nhiều đồ ngọt, công chúa vẫn là……”

Hắn khẽ ngẩng đầu, lại đối diện hai má Lý Tĩnh Gia ửng đỏ.

Ánh mắt Lý Tĩnh Gia hóa thành một cành liễu quấn quanh ở trên người nam nhân, vừa mềm vừa ngứa, đầu nàng có chút vựng, chống cái bàn đi đến phía sau Dung Thanh, bò đến trên lưng hắn, không ngừng phun nhiệt khí: “Dung Thanh…… Dung Thanh pháp sư chẳng lẽ không biết? Trưởng công chúa Lý Tĩnh Gia, dính rượu mơ sẽ say sao……”

“Hay là…… Dung Thanh pháp sư cố ý làm việc này?”

Đầu ngón tay lại bắt đầu không nghe lời hoạt động, từ vành tai đến vành tai, sau đó là cổ, xương quai xanh, cuối cùng trực tiếp chui vào bên trong cổ áo Dung Thanh.

Lý Tĩnh Gia nhẹ nhàng cắn một ngụm tai nam nhân, khi Dung Thanh muốn đứng dậy rời đi, nàng lại ngã xuống trong lòng ngực hắn.

Cánh tay trắng nõn treo ở trên cổ hắn, một đôi cẳng chân không chạm mặt đất, ở trên người hắn đong đưa, cố tình nữ nhân lại mị nhãn như tơ, cứ như vậy thẳng lăng lăng nhìn hắn.

“Pháp sư, Tĩnh Gia có chút khát……”