Chương 11: Giày rớt

Không biết Nhan Thư Dĩnh ở trước mặt hoàng thượng nói cái gì, lửa giận của đế vương trẻ tuổi vì công chúa rơi xuống nước đột nhiên biến mất, trong triều hết thảy khôi phục bình thường, chùa Kim Thiền lại có chút biến hóa.

Đầu tiên Hoàng Thượng phái một đội thị vệ đóng quân ngoài chùa Kim Thiền, mỹ danh rằng bảo hộ công chúa, theo sau đó lại đưa đến cho trưởng công chúa không ít nữ sử bà tử, bất quá theo tính tình của Trưởng công chúa, nhóm người này hơn phân nửa bị tống cổ bán của cải lấy tiền mặt.

Trong chùa Kim Thiền.

Lý Tĩnh Gia vẫn như cũ mặc một thân sa mỏng, tóc đen nồng đậm khoác ở sau người, không cài trang sức, mỗi bước đi của nữ nhân, sợi tóc liền nhẹ nhàng chậm chạp lắc lư, khiến người một trận xuân tâm nhộn nhạo.

Trên tay nàng treo một chuỗi Phật châu xanh biếc, khiến da thịt càng thêm trắng nõn như tuyết, nhóm tiểu hòa thượng muốn nhìn rồi lại không dám ngẩng đầu, đây không phải là hạt châu của Dung Thanh pháp sư sao?

Trên tảng đá sau núi có một nam nhân quanh thân quạnh quẽ đang ngồi, Lý Tĩnh Gia lắc mông đi đến bên cạnh hắn, sau khi ngồi xuống, đem một đôi giày đá vào trong nước, phát ra tiếng vang rất nhỏ.

Sau núi là địa bàn Dung Thanh, đương nhiên sẽ không có người tới quấy nhiễu, Lý Tĩnh Gia thân là một kẻ xâm lược, đã nhiều ngày nay, liên tiếp xuất hiện khi Dung Thanh ngồi thiền.

Nữ nhân còn cố tình không an phận, không phải động thủ chính là dùng tài hùng biện.

“Dung Thanh pháp sư hảo định lực……”

Lý Tĩnh Gia dán tới trên người Dung Thanh, tóc dài tán loạn trên cổ hắn, gió nhẹ khẽ vuốt, một trận ngứa nhẹ thẳng vào trên da, mí mắt nam nhân nhẹ nhàng nhúc nhích, giây lát liền khôi phục bình thường.

Đối mặt với Dung Thanh lạnh lùng cùng bình tĩnh, Lý Tĩnh Gia không chút nhụt chí, trực tiếp leo lên hai vai hắn, một bàn tay chui vào áo cà sa, bắt đầu ở ngực nam nhân qua lại hoa vòng, sau đó cọ xát trên lưng hắn, nhẹ nhàng thổi một hơi nóng, mới tiếp tục mở miệng.

“Trên người Dung Thanh pháp sư rất lạnh, mấy ngày gần đây Tĩnh Gia phiền lòng quá nhiều, giờ có khí lạnh bao phủ yên tâm không ít.”

Nam nhân vốn còn đang làm lễ Phật bỗng chốc trợn mắt, đem bàn tay đang nhiễu loạn của nữ nhân bắt lấy: “Nếu lòng yên tĩnh, tự nhiên sẽ không bực bội, công chúa tĩnh tâm ngồi thiền, thì có thể giảm bớt.”

Sức lực Lý Tĩnh Gia không lớn bằng Dung Thanh, một đôi tay tránh thoát không được, nàng đột nhiên điều khiển ngón tay, ở lòng bàn tay nam nhân gãi gãi, theo sau dán tới trên gương mặt hắn, nhẹ nhàng vuốt ve.

“Tĩnh Gia thật ra còn có biện pháp khác……”

Lời này vừa nói ra, Dung Thanh trực tiếp đứng dậy, Lý Tĩnh Gia bị động tác này làm cho sửng sốt, khi đối phương muốn rời khỏi, thanh âm ủy khuất nói: “Dung Thanh pháp sư thật tàn nhẫn, giày Tĩnh Gia rớt vào trong nước, nếu trở về như thế này, thanh danh nữ nhi sẽ không tốt, nếu đem chân làm cho bị thương, Tĩnh Gia sẽ khóc.”

Khi nói lời này, đôi tay nữ nhân chống phía sau, một đôi chân nhỏ trong suốt còn không ngừng đong dưa, dưới ánh mặt trời cực kỳ dễ thấy được.

Làm gì có ai sẽ cự tuyệt một đôi chân nhỏ như ngọc a?

Quả nhiên, thân ảnh nam nhân hơi dừng, khi trong ánh mắt Lý Tĩnh Gia tự tin hoãn nhiên xoay người, tiếp theo đó là đi vòng vèo đem nữ nhân bế lên.

Lý Tĩnh Gia thập phần tự nhiên vòng lên cổ hắn, thấu đi lên ở cổ hắn thật sâu ngửi một ngụm: “Thơm quá a.”

Nhìn hầu kết Dung Thanh hơi lăn lộn, nàng xấu tính liếʍ thêm một ngụm, thân thể nam nhân rõ ràng cứng đờ, đôi tay ôm Lý Tĩnh Gia liền phải buông ra, nhưng nữ nhân lại chặt chẽ ôm cổ hắn, hờn dỗi nói: “Tĩnh Gia sắp ngã xuống!”