Chương 1: Cầu thân công chúa (1)

Ngói đỏ kim bích, tiếng đàn trong đại điện nhẹ nhàng đan xen theo tiếng sáo, trong cung có yến tiệc, chiêu đãi tân khoa trạng nguyên cùng thám lang vượt qua kì thi, quan viên ngồi bên dưới vui mừng kính rượu.

Ngoài điện thỉnh thoảng vang lên tiếng gõ,

Nửa người Lý Tĩnh Gia dựa vào thϊếp vàng, ngồi trên đệm mềm, tóc dài đen mượt rũ xuống phía sau, đôi mắt phượng hiện ra bốn phần vũ mị, đoá mai đỏ trên đầu vai làm người xem không rõ.

Cung trang đỏ sậm trên người có chút lỏng lẻo, gương mặt nàng đã có vài phần men say, chén bạc vẫn cứ nhẹ cầm trong tay, làm người không dời được hai mắt.

Đây là trưởng công chúa hoàng thất Lý Tống, bất luận trên triều hay là hậu cung, mọi người đều biết thanh danh trưởng công chúa hoang da^ʍ vô độ, theo lời lão nhân trong cung tiết lộ, trưởng công chúa cùng nhiều vị trẻ tuổi anh tuấn lôi kéo không rõ, trong phủ công chúa thứ không thiếu nhất chính là nam sủng, thật sự không màng lễ nghi.

Ngay cả Hoàng Thượng cũng không quản nàng nhiều, ai lại dám xen vào làm gì?

Lý Ngẩng Câu ngồi ngay ngắn trên đại điện, lão thừa tướng lại một lần nữa kính rượu, trong miệng lại lải nhải nói về quốc sự, sắc mặt nam nhân như thường, một mặt uống rượu, một mặt âm thầm liếc mắt nhìn Lý Tĩnh Gia.

Mắt thấy cung trang Lý Tĩnh Gia muốn từ đầu vai trượt xuống, ánh mắt Lý Ngẩng Câu trầm trầm, lộ ra vài phần không vui.

Tiểu An Tử lập tức hiểu ý tứ chủ tử, rũ mi đem áo choàng của Lý Ngẩng Câu đưa đến trước mặt Lý Tĩnh Gia, nói: “Công chúa điện hạ vẫn nên chú ý thân thể một chút, vào ban đêm, gió rất lạnh.”

Lý Tĩnh Gia cũng không ngẩng đầu, chỉ dùng dư quang nhìn lướt qua áo choàng, hừ lạnh một tiếng, ngón tay ngọc nhỏ dài đem quần áo trên đầu vai kéo xuống, nhất cử nhất động đều là phong tình: “An công công nên chiếu cố tốt cho hoàng huynh, tới quản Tĩnh Gia làm chi?”

An công công ngượng ngùng lui ra, Lý Tĩnh Gia liếc mắt nhìn Lý Ngẩng Câu đang ngồi phía trên, trong mắt hiện lên vài phần chán ghét.

Đêm nay nàng cố ý mang giày ngọc, khó khăn lắm mới mang được trên chân, mắt cá chân bại lộ trong không khí, tràn ra vũ mị ý tứ.

Lý Ngang Câu chú ý tới động tác này, ngón tay nắm thật chặt, nén lửa giận liếc Lý Tĩnh Gia một cái, đang muốn phát hoả, lại bị thanh âm trong điện đánh gãy: “Thần tân khoa Trạng Nguyên Trầm Dữ Chi, bái kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

Tân khoa Trạng Nguyên Trầm Dữ Chi, xuất thân từ Trầm gia phía Bắc.

Trầm gia trung liệt, hy sinh tính mạng đều vì vương triều Lý Tống, dòng dõi thế gia ba đời đều luyện võ, thế nhưng lại có một vị Trạng Nguyên thanh tú khí chất nho nhã.

Lý Ngẩng Câu giấu đi không vui, bộ dáng đế vương nói: “Trầm khanh mau đứng dậy. Hà tất phải đa lễ như vậy.”

Trầm Dữ Chi hơi hơi thẳng thân, nhưng chưa đứng dậy, làm như có chuyện muốn nói.

Lý Ngang Câu nhướng mày đặt câu hỏi: “Trầm khanh đây là ý gì?”

“Thần Trầm Dữ Chi, đã qua nhược quán chi năm, trong nhà không có thϊếp thất, gia môn mấy thế hệ trung liệt, gia thế trong sạch, muốn cầu lấy Tĩnh Gia công chúa làm vợ, thỉnh Hoàng Thượng ân chuẩn!” Trầm Dữ Chi leng keng ra tiếng, không có nửa phần tạm dừng.

Trong đại điện nháy mắt liền yên tĩnh, các đại thần hai mặt nhìn nhau, không người nào dám ra một lời.

Tĩnh Gia công chúa trời sinh tính tình không tốt đã thế lại còn phong lưu, không ít người quỳ gối dưới váy nàng, hoàng đế lại sủng ái công chúa vô điều kiện, có bà mối ba lần bảy lượt cầu thân đều không thành.

Thậm chí người bên trong cung còn truyền ra, hoàng đế từng đem con trai trọng thần ném tới biên cương, cũng là vì hôn sự của công chúa.

Trầm Dữ Chi ở trên đại điện cầu thân như vậy, chẳng phải đối nghịch với bệ hạ sao?

Lý Ngẩng Câu nhìn kỹ nam tử trước mắt, đáy mắt hiện lên vài phần sát ý.

Đời này của Lý Tĩnh Gia, đều chú định chỉ có thể lưu tại bên người hắn, ai cũng đừng nghĩ cướp đi!

Người khác có lẽ không rõ, nhưng trong lòng hắn thật sự rõ ràng, Trầm Dữ Chi là bào đệ của Hoàng Hậu Trầm Thanh Chi. Ngày Trầm Dữ Chi tiến cung, đυ.ng phải Lý Tĩnh Gia cùng Đại Lý Tự thiếu khanh, bị nàng đùa giỡn vài câu, tiểu tử này thế nhưng một đầu chui vào mỹ nhân kế của Lý Tĩnh Gia.

Xem ra nha đầu này, là phải hảo hảo dọn dẹp một chút.

Lý Tĩnh Gia xốc lên mí mắt, nhàn nhạt liếc mắt nhìn Trầm Dữ Chi, sau đó liền để Nhược Nhi nâng nàng đứng dậy, một tay ôm theo nửa bầu rượu, bước chân hư ảo đi tới trước mặt Trầm Dữ Chi.

Một cổ mùi hương mát lạnh truyền đến, Trầm Dữ Chi nhìn thấy một đoạn váy đỏ, cổ họng căng chặt, dưới thân có chút khó chịu, sắc mặt càng thêm đỏ ửng: “Công… Công chúa.”

Lý Tĩnh Gia cười duyên một tiếng, nâng lên một chân đều dẫm lên cánh tay Trầm Dữ Chi: “Trầm công tử, giày Tĩnh Gia rớt.”

Thanh âm nàng vừa kiều vừa mị, chân nhỏ trắng nõn như ngọc tản ra ánh sáng mê người, một đoạn cẳng chân khó khăn lắm lộ bên ngoài, khi nói chuyện, còn dùng ngón chân ở trên vai hắn tinh tế vuốt ve, nhìn sắc tình đến cực điểm.