Chương 5: : Tự Chứng Minh, Hung Thủ Không Phải Ta.

Tô Ly mang một bộ mặt âm dương nửa đen nửa trắng, vén tóc lên mà không hề hay biết

"Vụ án này là một vụ án liên hoàn. Trước thi thể nam nhân này, có rất nhiều người đàn ông khác đã chết với bộ dạng giống nhau. Vì vậy, có thể kết luận rằng kẻ sát nhân gây ra vụ án là cùng một người. Các ngài chưa phát hiện ra. Ta có liên quan đến vụ án này." Một số trường hợp khác nếu không có bằng chứng ngoại phạm, họ sẽ cho rằng ta là kẻ gϊếŧ người, điều đó là sai. ”

Hiện trường rơi vào im lặng, không ai dám nói một lời.

Tô Ly đặt trái tim trước mặt Vương Toàn An, "Vương Phủ Doãn, ta muốn biết trái tim được đào ra từ người chết trong vụ án trước đó có còn hay không. Trực giác mách bảo, người chết trước đó cũng giống như người chết này, trong ngực có thứ gì đó nhét vào. Đó là tim lợn. "

Vương Toàn An sắc mặt thay đổi, vô thức đưa tay ra bịt miệng và mũi, "Làm sao xác định đây là tim lợn?"

Tô Ly đang định nói, Nhưng Tô Thiên Nguyệt trước tiên chỉ vào nàng nói:

"Nếu ngươi không phải án mạng sát nhân, làm sao biết là tim lơn hay tim người? Tứ muội, đừng quên, ngươi Thậm chí còn không biết chữ..."

Tô Ly nghe được lời này không khỏi có chút chán nản.Dù sao cô ấy cũng là nghiên cứu sinh sau tiến sĩ về pháp y, nhưng nguyên chủ lại là một kẻ mù chữ cặn bã.

"Lấy ngươi chỉ số thông minh, ta trước không cùng ngươi thảo luận tim heo cùng tim người khác nhau, ta thanh minh, ta không có gϊếŧ người, càng không biết là moi tim án hung thủ."

"Như vậy nhiều cặp mắt nhìn, tay ngươi trung có hung khí, người không phải ngươi gϊếŧ, chẳng lẽ là quỷ gϊếŧ?"

Một nữ nhân tài hoa trong kinh thành, tôi muốn hỏi tam tỷ, nếu ta gϊếŧ người thì tại sao Trên người ta sẽ không có vết máu sao?”

"..." Nàng làm sao biết? Nàng học là cầm kỳ thư họa!

Tô Ly lắc lắc con dao, để trái tim lợn rơi xuống đất, sau đó vươn tay nắm lấy bàn tay Tô Thiên Nguyệt đang chỉ vào mình, đâm con dao găm về phía trái tim của Tô Thiên Nguyệt, thiếu một chút cách nàng ngực chỉ có nửa tấc vị trí dừng lại.



Tô Thiên Nguyệt sợ đến không dám thở một hơi, kinh hãi nhìn chằm chằm Tô Ly.Cô không hiểu tại sao Tô Ly lại trở nên khác lạ chỉ sau một đêm.

Nhìn thấy cô biết điều, Tô Ly hài lòng mỉm cười rồi nói .

"Sau khi một người chết, máu sẽ ngừng lưu thông, nhưng phải mất năm giờ để máu bắt đầu đông lại. Đánh giá từ vết máu tại hiện trường, hung thủ đã bắt đầu khoét trái tim trước khi máu đông lại. Động tác của hắn khi đó khoét trái tim giống như việc ta đang làm bây giờ, giống như giả vờ đâm Tam Tỷ của ta vậy…”

Tô Ly nói xong, nhanh chóng rút con dao găm lại, giả vờ rút con dao găm ra khỏi cơ thể.

“Chỉ cần đưa dao găm vào cơ thể rồi rút ra, một lượng lớn máu sẽ phun ra khi rút dao ra. Dù là mặt, cơ thể hay tóc của hung thủ, đều sẽ bị máu bắn tung tóe.”

Nếu như ngươi phạm tội gϊếŧ người dùng thứ gì đó để bảo vệ thân thể thì sao?” Tô Thiên Nguyệt chỉ muốn để Tô Ly chết.

"Ở hiện trường có vật dụng nào để ta bảo vệ cơ thể không? Hay có thứ gì dính máu?"

“Sau khi phạm tội, chắc chắn ngươi đã vứt bỏ tất cả những thứ có thể dùng làm bằng chứng."

Ánh mắt nhìn Tô Thiên Nguyệt, "Tam tỷ, ngươi ngốc sao? Ta đã có thể rời đi Bảo Việt Tháp ném chứng cứ, sao không rời đi? Tại sao ta lại quay lại nằm ở đây để ngươi bắt? Ngươi đánh giá thấp đầu óc của ta sao?" ?"

Tô Thiên Nguyệt : "..."

Những người có mặt: "..."

Vương Toàn An phản ứng lại, trong mắt hiện lên một tia ngưỡng mộ đối với Tô Ly .Hắn ta suy nghĩ một lúc rồi nói: "Chuyện này sự quan trọng đại, Tứ tiểu thư, mặc dù ngươi nói có lý, nhưng Bổn quan vẫn cần đem ngươi đưa đi Đại Lý tự, giao cho tự khanh đại nhân thẩm vấn phán định."

Tô Ly chán ghét buông tay Tô Thiên Nguyệt hướng Vương Toàn An gật đầu một cái, "Ta trước mặc quần áo vào, không ngại chứ ?"

“Được.”



Tô Ly đưa con dao găm cho Vương Toàn An, sau đó đi đến bên giường, nhặt quần áo vương vãi trên giường lên ngay trước mặt của mọi người, thoải mái mặc xong.

Cô liếc nhìn vài vệt máu nhuộm trên ga trải giường ở giữa giường, chúng là bằng chứng cho sự biến đổi của cô từ một cô gái thành một người phụ nữ, đồng thời cũng là nỗi xấu hổ mà tên khốn đó đã mang đến cho cô.

"Mặc kệ ngươi là ai, một ngày nào đó ta sẽ tự tay gϊếŧ chết ngươi."

Cùng lúc đó.

Bảo nguyệt lâu, một người đàn ông đang cầm tách trà lười biếng ngồi bên cửa sổ, đôi mắt lạnh lùng như bị dính mực, sâu thẳm và phù phiếm, khóe môi mỏng hơi nhếch lên nhìn ác độc, phóng đãng như một con quái vật.

“Chủ tử, người sống."

"Còn sống?" Nam tử thanh âm lạnh làm cho người khác sợ hãi.

" Dạ, trừ cái này ra, đào tâm( moi tim) án lại xuất hiện, người chết ngay tại nơi chủ tử tối hôm qua cùng người phụ nữ kia trong phòng."

Người đàn ông mỉm cười, "Nàng thừa hưởng chất độc bán nguyệt từ ta mà vẫn có thể sóng được! Thật thú vị."

"Còn có... Nàng mặt thành âm dương mặt..."

Đôi môi móc của người đàn ông lập tức mím lại thành một đường thẳng.Hắn đặt tách trà xuống và chợt đứng dậy.

"Chủ tử là phải về phủ?"

"Đi Đại Lý tự."