Chương 45: Vũ nhục

Toàn bộ Súc Ngọc Hiên lặng ngắt như tờ!

Nhϊếp Cẩn Huyên đang đứng trong viện càng tức giận đến mức đỏ mặt!

Nàng không sợ Ân Phượng Trạm, bởi vì nàng biết hắn không thể gϊếŧ mình. Nhưng ở phương diện khác... Nhϊếp Cẩn Huyên tin tưởng, hắn dám!

Cho nên, sau một hồi trầm mặc, Nhϊếp Cẩm Huyên không khỏi nhắm mắt lại, sau người trừng mắt nhìn nam nhân đứng ở bên cạnh cửa.

"Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?!"

Nhϊếp Cẩn Huyên không nhịn được gầm nhẹ, mà nghe thấy câu hỏi của nàng, Ân Phượng Trạm chỉ trầm mặc nhìn nàng một cái.

"....Đến đây!'

Đơn giản nói ra hai chữ, sau đó Ân Phượng trạm liền trực tiếp đi vào phòng!

...

Hôm nay Ân Phượng Trạm tới Súc Ngọc Hiên, đơn thuần là đến thăm Hàn Lạc Tuyết. Lại không khéo cùng Nhϊếp Cẩn Huyên không hẹn mà gặp. Một hồi ầm ĩ làm cho mọi người trợn mắt há hốc mồm, mà cuối cùng vẫn là ở thời điểm Ân Phượng Trạm bùng nổ, Nhϊếp Cẩn Huyên mới tạm thời mềm xuống, làm cho không khí dịu xuống một chút.

Mà theo Ân Phượng trạm trở về phòng, sắc mặt của Nhϊếp Cẩn Huyên cũng không tốt lên được mấy phần. Cũng may, Ân Phượng Trạm cũng không quan tâm đến nàng lắm, cho nên Nhϊếp Cẩn Huyên cũng lười nói chuyện cùng hắn, chỉ đứng ngây ra một bên, ngậm miệng không nói.

Nhϊếp Cẩn Huyên không hé răng, nhưng mấy người phu nhân trong phòng lúc này lại không có cách nào bỏ qua sự tồn tại của nàng. Mà mọi người vốn nghĩ rằng Ân Phượng Trạm sẽ ở lại đây nghỉ một lát, nhưng làm người ta không ngờ tới chính là, sau khi đơn giản hỏi Hàn Lạc Tuyết mấy câu, hắn thế nhưng đứng dậy giống như chuẩn bị rời đi... Thấy tình hình như thế, Hàn Lạc Tuyết liền mở miệng, ôn nhu nói.

"Gia, vừa lúc hôm nay ngài lại đây, thϊếp có chuyện muốn nói với ngài..."

Hàn Lạc Tuyết gọi Ân Phượng Trạm lại, tức khắc Ân Phượng Trạm đang muốn xoay người liền dừng bước chân.

"Chuyện gì?"

"Là, kỳ thật cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là về Ngô thẩm..."

"Ngô thẩm lại làm sao?"

"Ngạch... Chuyện là như thế này, bởi vì thân thể của thϊếp kì này không tốt, hơn nữa Súc Ngọc Hiên vốn luôn thiếu nhân thủ, cho nên thϊếp liền đem Ngô thẩm lại đây để hỗ trợ, sau đó chờ qua hai ngày, khi thân thể thϊếp tốt lên một chút, lại để Ngô thẩm trở về, nhưng Vương phi tỷ tỷ lại nói..."

Nói tới đây, Hàn Lạc Tuyết bỗng nhiên dừng lại, sau đó chuyển mắt nhút nhát nhìn về Nhϊếp Cạnh Huyên đứng bên cạnh Ân Phượng Trạm. Thấy tình hình như thế, nháy mắt ánh mắt Ân Phượng Trạm chợt lóe, sau đó cũng theo tầm mắt của Hàn Lạc Tuyết mà nhìn qua.

Trong nhất thời, không khí trong phòng lại nổi lên tia quỷ dị khó miêu tả. Ngay cả Tần Ngọc Hà từ trước đến nay nói chuyện luôn mang theo tia châm chọc, hay Bạch Mỹ Lan vẫn luôn nở nụ cười trên môi cũng phải ngơ ngác nhìn tình thế trước mắt, không dám lắm miệng một câu. mà lúc này cảm nhận được sự khác thường ở xung quanh, Nhϊếp Cẩn Huyên không khỏi âm thầm lạnh lùng cười một cái, sau đó ngẩng đầu nói.

"Bẩm Vương gia, Trắc phi muội muội nói đúng, là thần thϊếp muốn Ngô thẩm lưu lại đây. Rốt cuộc, hiện tại Trắc phi muội muội cũng là quản sự chưởng quản mọi chuyện lớn nhỏ trong phủ, như thế nào bên người lại không có đến một người chăm sóc? Mà năng lực của Ngô thẩm vô cùng xuất chúng, để nàng ở đây là lẽ đương nhiên. Còn vị trí quản sự ở hậu viện của Ngô thẩm, chỉ cần tìm người khác đến đảm nhận là được."

Mắt liếc nhìn Hàn Lạc Tuyết một cái, theo sau Nhϊếp Cẩn Huyên lại đem tầm mắt của mình trở về trên người Ân Phượng Trạm.

"Cho nên, về việc này, ta cũng đang muốn tìm Cố tổng quản bàn bạc nha, bất quá trước mắt đúng lúc Vương gia tới đây, vậy thỉnh Vương gia định đoạt."

Nhϊếp Cẩn Huyên không nhanh không chậm nói, trên mặt vẫn bình tĩnh, lạnh nhạt như cũ, không có một tia dao động. Nhưng nghe được lời này, đôi mắt Ân Phượng Trạm lại hơi híp lại, chuyển mắt nhanh chóng liếc Hàn Lạc Tuyết một cái, sau đó đôi môi nhấp nháy.

"Khi nào, mọi chuyện trong Thần Vương phủ cần ngươi làm chủ?"

Ân Phượng Trạm nói câu này là đang nhắm vào Nhϊếp Cẩn Huyên. Mà hiểu được ý tứ của hắn, Nhϊếp Cẩn Huyên theo phản xạ, hừ lạnh một tiếng.

"Đúng vậy, cho nên thần thϊếp không phải đang cùng Vương gia bàn bạc, để Vương gia định đoạt sao?"

"Được, nếu Súc Ngọc Hiên thiếu người, Ngô thẩm lại có việc của chính mình, vậy để ngươi tới Súc Ngọc Hiên giúp một tay đi!"