Chương 32: Làm một cuộc giao dịch

Lời này của Nhϊếp Cẩn Huyên là đang nói với Tiểu Như. Mà Ân Phượng Trạm đứng trước mặt nghe được lại hơi hơi nhíu mi, mà Tiểu Như vốn dĩ đang nghe nàng cùng Ân Phượng Trạm giằng co với nhau lại sửng sốt không thôi.

"....Ngươi muốn hỏi cái gì?"

Tiểu Như có chút khó hiểu, biểu tình trên mặt lúc trước chỉ có hung ác, cùng nham hiểm nay lại nổi lên tia hồ nghi, mà chính lúc này, Nhϊếp Cẩn Huyên bỗng nhiên đem đầu mình nghiêng sang một bên.

"Ngươi thật là đào phạm mà Hình Bộ truy nã?"

"A...Phải! Chính là ta! Kia lại như thế nào?"

Dứt khoát thừa nhận thân phận thật sự của chính mình, Tiểu Như không hề lộ ra tia sợ hãi mà chỉ nhướng mày, sau đó càng ngạo nghễ hơn.

"Vậy ngươi cũng biết thân phận thật sự của Vương Phúc đi?"

"....Có ý tứ gì?"

Nháy mắt hai hàng lông mày của nàng ta đều nhíu lại, giờ khắc này, Tiểu Như cũng cảm giác được trong giọng nói của Nhϊếp Cẩn Huyên có chút ý tức khác. Mà đem hết phản ứng của Tiểu Như xem ở trong mắt, hai tròng mắt của Nhϊếp Cẩn Huyên nháy mắt thay đổi.

"Dù sao, hiện tại tính mạng của ta cũng đã ở trong tay ngươi, như vậy ngươi có thể hay không nói cho ta biết, Vương Phúc đến tột cùng là chết như thế nào?"

...

Chưa từng có người nghĩ đến, vào thời điểm quan trọng như lúc này, Nhϊếp Cẩn Huyên không cầu xin tha mạng, lại cũng không lựa chọn đi chất vấn Ân Phượng Trạm vì cái gì mà không cứu mình, mà lại quyết định đi hỏi một vấn đề khó hiểu như vậy!

Nhưng đối với Nhϊếp Cẩn Huyên mà nói, truy tìm chân tướng là sứ mệnh của một pháp y như nàng. Mà loại sứ mệnh này đã ăn sâu vào trong xương, trong máu thịt của nàng, cho nên, dù có ở thời điểm cuối cùng của sinh mệnh, nàng đều phải đem tất cả chân tướng lật ra, tra ra tất cả manh mối! Đây cũng chính là lý do, sau khi xuyên qua, dù biết một khi để lộ tài năng nàng sẽ bị nghi ngờ, bị ám hại nhưng nàng vẫn nhất quyết không thể làm ngơ. Đó chính là y đức của một vị pháp y, dùng ngôn ngữ của người chết mà rửa oan, mà giúp họ có thể thanh thản ra đi.

Mà đối với cái án tử này, mới vừa rồi tuy rằng Tiểu Như trả lời rất quả quyết. Nhưng trước sau nàng đều cảm thấy có chút cổ quái... Tỷ như, Tiểu Như luôn miệng nói tất cả đều vì muốn hãm hại nàng, cho nên mới tùy tiện tìm đại một hạ nhân gϊếŧ chết! Nhưng cách nói này hiển nhiên là quá mức gượng ép! Rốt cuộc, ở trong trí nhớ của Nhϊếp Cẩn Huyên, nàng tuy rằng có cùng chủ tử của nàng ta - Kiều Diên Nhi có gây gỗ vài lần, nhưng trước nay chưa từng cùng Tiểu Như có giao thiệp gì. Cho nên, cái lý do này của Tiểu Như, rõ ràng chưa đủ sức thuyết phục!

Hơn nữa, nếu quan hệ chủ tớ giữa Tiểu Như cùng Kiều Diên Nhi thật sự không phải là tình cảm chủ tớ bình thường, cho nên Tiểu Như có thể vì để Kiều Diên Nhi hả giận mà không tiếc gϊếŧ người, thì... vì cái gì nàng lại gϊếŧ chết Vương Phúc?!

Phải biết rằng, Vương Phúc chính là người của Hình Bộ, tới Thần Vương phủ với mục đích chính là tra tìm dấu vết của đào phạm Tiểu Như ở trong phủ. Mà dựa vào phản ứng mới vừa rồi của Tiểu Như, nàng rõ ràng không biết thân phận thật sự của Vương Phúc... Chẳng lẽ lại nói, trên đời này thật sự sẽ có sự tình vừa khéo như vậy?!

Hơn nữa, Tiểu Như ngay cả sự tình mình là đào phạm của Hình Bộ cũng dám hiên ngang nói thẳng ra, lại như thế nào sẽ vì hãm hại nàng mà dấu diếm đi động cơ chân thật khiến nàng phải gϊếŧ chết Vương Phúc?

Này tuyệt đối không phải là trùng hợp! Nhưng nếu nói không phải là trùng hợp, thì Tiểu Như vì cái gì muốn sát hại Vương Phúc.... Vẫn là nói, căn bản Tiểu Như vốn không phải là hung thủ gϊếŧ Vương Phúc?!

Cho nên, giờ khắc này, Nhϊếp Cẩn Huyên liền gắt gao nhìn chằm chằm Tiểu Như, không hề buông tha bất luận một biểu cảm nào hiện lên trên mặt nàng ta. Mà Tiểu Như cũng không phải là người ngu ngốc, Nhϊếp Cẩn Huyên đã nói đến mức này rồi, trong lòng nàng ta cũng tự hiểu vài phần. Cho nên, sau khi hoảng hốt một lát, Tiểu Như bỗng nhiên mỉm cười.

Nụ cười kia quỷ dị đến cực điểm, thấy tình hình như vậy, Nhϊếp Cẩn huyên không khỏi có chút ngạc nhiên, nhưng còn chưa đợi nàng hồi phục lại tinh thần, liền chỉ thấy Tiểu Như đột nhiên ghé sát lại bên tai nàng, nói thầm một câu.

"Con người nha, quá thông minh, cũng không phải là chuyện tốt! Nhϊếp Cẩn Huyên ngươi là một người thông minh, mà nam nhân tên Vương Phúc kia, chắc hẳn cũng là người thông minh đi..."

Dùng thanh âm chỉ hai người có thể nghe được, Tiểu Như nhỏ giọng thì thầm. Dứt lời, ngay sau đó nàng ta liền đối diện với ánh mắt của Nhϊếp Cẩn Huyên.

"Bất quá, ngươi nói như vậy, ngược lại nhắc nhở ta một việc rất quan trọng..."

Nói tới đây, Tiểu Như hơi dừng lại một chút, tiếp theo liền trực tiếp quay đầu nhìn về phía Ân Phượng Trạm đang đứng.

"Ân Phượng Trạm, không bằng chúng ta làm một cái giao dịch đi?"

"Ngươi cảm thấy, ngươi có tư cách này sao?"

Ân Phượng Trạm lạnh lùng mở miệng, nhưng một đôi mắt thâm thúy kia lại không khỏi âm thầm liếc nhìn về Nhϊếp Cẩn Huyên nãy giờ vẫn đang bị Tiểu Như bóp chặt yết hầu.

"Ha hả... Ân Phượng Trạm, không cần dứt khoát như vậy a! Ta tin tưởng, với chuyện này, ngươi nhất định cảm thấy phi thường hứng thú..."

Biểu tình trên mặt Tiểu Như càng lúc càng âm trầm, sau đó lại tươi cười đắc ý, nhướng mày, cất cao giọng nói.

"Ngươi chỉ cần đáp ứng chừa cho ta một con đường sống, ta liền nói cho ngươi biết, đến tột cùng là người nào gϊếŧ chết Vương Phúc,... Ân Phượng Trạm, ngươi cảm thấy cái giao dịch này như thế nào?"