Đầu xuân, những cơn gió nhẹ nhàng mang theo tia ấm áp lướt qua vườn cây, ánh nắng ban mai xuyên qua khẽ lá chiếu xuống mặt đất tạo thành từng hàng chấm nhỏ thú vị.
Nhưng giờ này, phút này trong Tuyết Đan uyển, không khí như đông lại thành tảng băng lớn.
Trong viện đứng đầy người, nhưng không ai nói chuyện. Mà lúc này, Nhϊếp Cẩn Huyên đang ngồi ở ghế chính vị chỉ nhàn nhạt liếc mắt qua từng đám hạ nhân, rồi lại đảo mắt nhìn đám Hàn Lạc Tuyết và Kiều Diên Nhi, cuối cùng mới mở miệng:
"Mới sáng sớm đã triệu tập mọi người lại đây, thật là làm phiền các vị. Bất quá có một số việc không thể không nói...... Tiểu Tú, đem đồ vật lại đây."
Đây cũng không phải lần đầu tiên Nhϊếp Cẩn Huyên gọi mọi người tới đây.Trong lòng mọi người đều biết rõ, cái vị mang danh Vương phi này, hở tí là bực bội, ngứa mắt rồi liền đem người khác ra trút giận, đánh mắng. Cho nên, hạ nhân trong phủ vừa thấy mặt nàng liền sợ nhưng trong lòng lại một mặt xem thường.
Khinh bỉ là thật nhưng trên người Nhϊếp Cẩn Huyên vẫn còn đang gắn mác Thần Vương phi, hạ nhân không thể đánh động đến nàng nên chỉ biết im lặng, mỗi lần bị nàng triệu tập không những không hỗn loạn mà còn ngay ngắn, nghiêm túc.
Không khí càng lúc càng quỷ dị. Nghe được Nhϊếp Cẩn huyên giao phó, Tiểu Tú liền mang chén cháo Tổ yến còn đầy lên. Cháo vẫn còn nóng, ẩn ẩn sương mù. Nhϊếp Cẩn Huyên như có như không, hỏi một câu:
"Cháo là ai nấu?"
Trên mặt Nhϊếp Cẩn Huyên rất bình tĩnh, nhưng giọng nói lại khiến người khác nghe vào cả người run run. Qua hồi lâu, mới có một nô tỳ từ trong đám người thẳng lưng bước ra:
"Hồi Vương phi, là nô tỳ làm."
"Tên gọi là gì?"
"...... Hương Thảo".
Đứng trước mặt Nhϊếp Cẩn Huyên, Hương Thảo thấp giọng đáp. Mà ở lúc mọi người không để ý, Nhϊếp Cẩn Huyên lẳng lặng đánh giá Hương Thảo:
"Hương Thảo đúng không...... Ta đây hỏi ngươi, ngươi đã bỏ cái gì vào trong cháo?"
"...... Hồi Vương phi, nô tỳ chỉ bỏ Tổ yến mà thôi."
"Kia hảo, một khi đã như vậy, chén Tổ yến này liền thưởng cho ngươi bồi bổ sức khỏe, Tiểu Tú nhanh, đem cháo bưng cho Hương Thảo!"
Nhϊếp Cẩn Huyên biểu tình bất động, có thể nghe ngôn, hương thảo lại là cả kinh
"Ách...... Vương phi, ngài đây là không tin nô tỳ sao? Nô tỳ thật sự cái gì cũng không có bỏ.
Vương phi......"
"Tin tưởng? Ta tin tưởng ngươi, cho nên hiện tại mới muốn ngươi chứng minh cho ta xem!"
......
Cả sân viện lúc này lặng ngắt như tờ.
Nhìn chén cháo Tổ Yến đã gần tới trước mặt, Hương Thảo liền không giữ được bình tĩnh như ban đầu.
Nàng run rẩy. Cái trán trơn bóng đầm đìa mồ hôi, tự nhiên để lộ sự hoảng loạn của mình. Nhưng Nhϊếp Cẩn Huyên cũng chỉ là lẳng lặng nhìn nàng, nhấp môi không nói. Mọi người đều bị không khí yên tĩnh quỷ dị này đè nén, hô hấp khó khăn. Đúng lúc này, Tần Ngọc Hà nãy giờ đứng một bên không nói câu nào bỗng "Hừ" lạnh, vận gót chân, xoay người chuẩn bị mang hạ nhân rời khỏi...... không ngờ, nàng vừa động đã bị Bạch Mỹ Lan bên cạnh kéo lại tà váy.
Nháy mắt, Tần Ngọc Hà liền sửng sốt, quay đầu nhìn thẳng vào mắt Mỹ Lan, tiếp theo chỉ thấy Bạch Mỹ Lan cười ôn hòa, ánh mắt thâm ý nhìn nàng...... Còn chưa đợi hai người nói chuyện rành mặt thì có một phụ nữ trung niên trong hàng đi ra:
"Vương phi hà tất làm khó người khác? Có chuyện liền nói thẳng, cần gì bày ra trận thế lớn như vậy?"
Phụ nhân trung niên vừa đi vừa nói, dứt lời liền đã đến trước mặt Nhϊếp Cẩn Huyên. Nhìn phụ nhân kia đột ngột bước ra, Nhϊếp Cẩn Huyên hơi cười:
"Liền tính bổn Vương phi bày trò thì một hạ nhân hà tiện như ngươi có tư cách gì lắm miệng?" ()