Tuyết Đan uyển gió nổi không ngừng. Mà cùng lúc này, trong gian phòng nào đó ở hậu viện Thần Vương phủ ẩn ẩn truyền đến âm thanh trò chuyện:
"...... Làm sao bây giờ, hiện tại làm sao bây giờ? Chuyện này nếu lộ ra, chúng ta coi như xong!"
"Không cần phải gấp gáp, hiện tại còn không có người hoài nghi đến trên đầu chúng ta, ngươi trước bình tĩnh, bình tĩnh."
Chủ nhân của những âm thanh này là hai nữ nhân. So với nữ nhân thứ nhất đang khẩn trương bất an thì trong giọng nói của nữ nhân thứ hai lại mang chút gì đó bình tĩnh hơn đôi chút. Bất quá thực đáng tiếc, lời nàng nói không những không làm nữ nhân đối diện yên tâm hơn mà khiến nàng ta càng bất an.
"Ai da, bình tĩnh? Ta làm sao mà bình tĩnh đây?! Ngươi hôm nay không nghe được Trắc phi nói cái gì a~? Vương gia đã bắt đầu điều tra chuyện này, thậm chí còn thỉnh Mạnh Hiển người nào kia, ta nghĩ không cần đợi lâu liền có thể tra đến trên người chúng ta...... Lúc trước ta đã nói, chuyện này nháo lớn, làm nhục cái bà điên Nhϊếp Cẩn Huyên kia còn chưa được, ngược lại sẽ rơi vào hố lửa! Nhưng ngươi nói không có việc gì, hiện tại nhưng hảo, ngươi nói phải làm sao bây giờ?"
"Còn có Hàn Lạc Tuyết không biết xấu hổ, nàng so bà điên Nhϊếp Cẩn Huyên kia còn ghê tởm hơn. Ngươi nhìn việc hôm nay nàng làm ra, bên ngoài thì lấy lòng Nhϊếp Cẩn Huyên, nhưng thực tế là cố ý cảnh cáo chúng ta! Hừ, tâm tư của nàng ta nắm rõ hơn ai hết, còn không phải vì hạ bệ Nhϊếp Cẩn Huyên rồi thừa dịp này đả kích chúng ta sao? Đến lúc đó trong Vương phủ này chỉ có nàng ta một tay che trời...... Ta phi!"
Nữ nhân nhịn không được chửi một câu, theo sau đó là tiếng "Hừ" lạnh:
"Hừ, mặt khác còn chuyện buổi sáng ngày đó. Lúc trước Hàn Lạc Tuyết vừa nghe tin trong phủ xảy ra chuyện cũng chẳng mấy bất ngờ, thì ra là đã sớm tính kế. Đầu tiên là châm ngòi chúng ta báo quan, sau đó chính mình lại cực lực bảo vệ Nhϊếp Cẩn Huyên, cuối cùng lại làm ra bộ dáng khó xử không thôi......"
"Cứ như vậy, trong mắt người khác nàng là người tốt, còn người bị hại Nhϊếp Cẩn Huyên cũng không chiếm được tiện nghi. Sau đó chờ Vương gia trở về, dựa vào lý do này mà cáo trạng chúng ta! Cuối cùng kết quả là Hàn Lạc Tuyết nàng vì đại cục, vì danh dự của Thần Vương phủ mà tính toán mọi đường, thành người tốt, nhưng chúng ta lại thành thị thϊếp hợp tác chèn ép chính phi không được sủng...... Hảo người không biết xấu hổ, nàng đủ âm hiểm!"
Nhớ tới chuyện buổi sáng hôm đó, nữ nhân liền nghiến răng nghiến lợi. Mà lúc này, chỉ nghe tiếng nói trầm thấp của nữ nhân khác:
"Ngươi tưởng loại bỏ nàng?"
"Loại bỏ? Ta đương nhiên tưởng! Nhưng hiện tại vẫn chưa phải thời điểm, trước mắt chuyện này chưa xử lý xong, nào có công phu đối phó nàng?...... Đúng rồi, kế tiếp chúng ta phải làm thế nào? Chẳng lẽ cứ như vậy chờ?"
"......"
"Uy, ngươi lên tiếng đi a~! Phải làm sao bây giờ?"
"...... Không cần lo lắng, ta sẽ xử lý."
"Xử lý...... Ngươi muốn như thế nào? Ta nói rồi, không cần đem chuyện này nháo lớn hơn nữa, hiện tại Vương gia đã tự mình xuất thân điều tra án tử......"
"Yên tâm, sẽ không có người nào biết chúng ta là hung thủ!"
Một nữ nhân khác thấp giọng nói, sau đó có tiếng mở cửa, đóng cửa vang lên, phòng khách đang ồn ào cũng yên tĩnh trở lại ...... Chỉ là, không ai ngờ, ở chỗ nữ nhân kia vừa biến mất lại xuất hiện một đạo hắc ảnh ẩn mình trong đêm tối.
************************
Từ buổi tối ngày đó tan rã trong không vui, Ân Phượng Trạm liền không tái xuất hiện. Nhϊếp Cẩn Huyên sau mấy ngày, cũng quen với việc này, bình tĩnh, hồn nhiên hết ăn rồi ngủ, hưởng thụ cuộc sống xuyên không về cổ đại.
Bên ngoài thản nhiên, nhưng chưa chắc trong lòng lại thoải mãi. Giống như lúc này, nhìn chén cháo Tổ yến bất thường đặt trên bàn, Nhϊếp Cẩn Huyên không khỏi nhấc khóe miệng:
"Tiểu Tú, đem tất cả mọi người trong hậu viện gọi vào đây, ai hỏi thì bảo ta có điều cần nói!" ()