*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau khi nắm rõ thông tin, các điều tra viên đã sẵn sàng lao đi. Trung đoàn trưởng nói, “Làm tốt lắm! Bây giờ chúng tôi lập tức phái công an khu vực đến từng nhà điều tra.”
Sư phụ lắc đầu, nói: “Lần trước tôi đến xem hiện trường, trừ thôn Thu Cảnh vẫn còn thôn Phong Lương bên cạnh cũng có đường mòn dẫn đến bãi tha ma. Tiếc rằng ảnh chụp quá hạn chế, không thể suy đoán tuyến đường mà chiếc xe đẩy đi qua, nên trước mắt vẫn chưa thể khẳng định hung thủ là người thôn nào. Hơn nữa việc điều tra sẽ gây ảnh hưởng lớn, tôi nghĩ không nên đánh động đến hung thủ.”
Trung đoàn trưởng gật đầu tỏ vẻ tán thành: “Nhưng nếu không điều tra thì phải làm thế nào?”
Sư phụ đáp: “Đừng vội, chúng ta còn cách làm khác, thậm chí còn nhanh gọn hơn cả tiến hành điều tra.”
Nghe sư phụ nói thế, các điều tra viên đều cầm bút lên, bắt đầu ghi chép.
Sư phụ nói: “Thông qua kiểm tra thi thể một cách kỹ càng, chúng tôi phát hiện ra một manh mối rất quan trọng, có thể sẽ giúp tìm ra nguồn gốc thi thể trong thời gian rất ngắn.”
Trung đoàn trưởng mắt sáng rực lên.
Sư phụ nói tiếp: “Trước mắt đã xác định nạn nhân là một cô gái khoảng 27 tuổi, nhà gần vùng núi, tức là khu vực năm huyện quanh đây. Khoảng từ tháng tám đến tháng mười một năm nay, nạn nhân đã từng được phẫu thuật mật tại bệnh viện của một trong năm huyện này. Ngoài ra cuộc phẫu thuật không quá thuận lợi, vì trong khi mổ mới phát hiện ra túi mật của cô ấy nằm ở vị trí khác thường, vậy nên phải mở rộng vết mổ.”
Các điều tra viên cắm cúi ghi lại, Trung đoàn trưởng không nén nổi tò mò, hỏi: “Làm thế nào mà các anh có thể suy đoán thông tin chuẩn xác như vậy?”
“Chúng tôi sẽ diễn giải điều này trong biên bản giám định, hiện giờ không cần nói quá chi tiết.” Sư phụ nói, “Bước tiếp theo, chúng ta nên chia thành năm hướng, đến các bệnh viện huyện điều tra bệnh án, tôi nghĩ sẽ nhanh tìm thấy nguồn gốc thi thể thôi.”
“Được!” Đội trưởng đội hình sự thành phố Thu Lĩnh ra chỉ thị: “Chúng ta chia làm năm tổ công tác, mỗi tổ phụ trách một huyện, lập tức xuất phát, trong đêm nay phải liên hệ với công an địa phương để xin phối hợp, đồng thời tìm lãnh đạo ở các bệnh viện. Yêu cầu trước giờ đi ngủ phải biết được nạn nhân tên họ là gì!”
Các điều tra viên vội vã thu thập giấy tờ, chuẩn bị xuất phát ngay trong đêm. Đội trưởng hình sự quay lại hỏi bác sỹ Lý: “Tôi muốn hỏi anh, vì sao nhiều manh mối như vậy mà anh không phát hiện ra được?”
Câu hỏi này khiến mặt bác sỹ Lý đỏ gay, chỉ biết cúi đầu không dám nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh lùng của anh đội trưởng.
Trung đoàn trưởng thấy anh đội trưởng sắp chửi bới đến nơi, sợ anh ta phá hỏng không khí ngập tràn hi vọng trong phòng, liền nhanh chóng hòa giải: “Không có việc gì làm thì về đi ngủ đi, chưa biết chừng mai lại vất vả hơn đấy.”
Lúc quay về nhà khách, tôi mang sổ tay ra ghi lại tất cả những gì hôm nay đã làm được, tôi cảm thấy một ngày làm việc này giúp bản thân tiến bộ không ít.
12 giờ đêm, di động vang lên tiếng tin nhắn. Tôi cần điện thoại lên xem, thấy sư phụ nhắn: “Thuận lợi lắm, tìm thấy nguồn gốc thi thể rồi, tổ công tác đang trên đường đến nhà nạn nhân, mau đi ngủ đi, mai chúng ta còn phải phá án.”
Nhờ suy đoán chính xác của sư phụ, chỉ trong vỏn vẹn sáu tiếng đồng hồ, từ một thi thể tưởng chừng như không thể tìm thấy nguồn gốc, chúng tôi đã biết được cô ấy là ai. Tôi nằm trên giường trằn trọc, không thể ngủ được. Cuối cùng chúng tôi cũng được về ăn Tết rồi.
8 giờ sáng hôm sau, tôi cùng sư phụ đúng giờ đến ngồi vào bàn tròn trong phòng họp chờ đợi.
Đứng lên báo cáo là một tổ gồm ba điều tra viên, từ đôi mắt thâm quầng có thể thấy họ đã thức trắng đêm không ngủ.
“Điều tra rất thuận lợi.” Người phụ trách tổ nói, “Dựa vào suy đoán của chuyên gia trên tỉnh, 11 giờ 30 phút đêm qua, chúng tôi tìm thấy tại bệnh viện huyện Thu Bồng một bệnh nhân bị sỏi mật rất phù hợp với mô tả, tên là Tôn Lệ Mai. 2 giờ sáng chúng tôi tới được nhà cô ấy. Tôn Lệ Mai, 28 tuổi, là người thôn Phong Thu thuộc huyện Thu Bồng. Trong nhà có con gái hai tuổi, chồng đi làm xa, con gửi cho bà của Tôn Lệ Mai trông nom. Theo lời bà cụ, vì chồng không ở nhà nên khoảng hai năm nay Tôn Lệ Mai có quan hệ mật thiết với một người đàn ông ở thôn bên cạnh. Hắn ta vừa khéo lại là người ở thôn Phong Lương.
Vừa nghe tin này, nhiệt huyết trong lòng tôi lại sục sôi, án sắp phá được rồi.
Anh phụ trách tiếp tục báo cáo: “Ngày 17 tháng 10, Tôn Lệ Mai đến bệnh viện huyện Thu Bồng để phẫu thuật mật. Vì bà của Tôn Lệ Mai muốn trông đứa bé, nên Tôn Lệ Mai nhờ “anh họ” là người ở thôn Phong Lương đến chăm sóc. Sau khi xuất viện thì không biết Tôn Lệ Mai đã đi đâu.”
“Người đàn ông này có quan hệ thế nào?” Sư phụ hỏi thêm.
“Người này tên là Quách Tam. Hắn ta có một vườn trà lớn. Bởi vì vườn trà này ở vị trí tốt, lá trà cho sản lượng cao, chất lượng cũng cao, nên điều kiện kinh tế của hắn không tệ. Vợ hắn tên là Lâm Ngọc Lan. Chúng tôi không dám đánh động đến Quách Tam, chỉ điều tra xung quanh, thấy mấy tháng nay trừ vài ngày đi chăm sóc Tôn Lệ Mai thì hắn và vợ không rời khỏi nhà. Nên tôi cảm thấy Quách Tam không có nhiều khả năng gây án.”
“Sao lại không có nhiều khả năng?”
“Quách Tam đối xử với Tôn Lệ Mai rất hào phóng, nghe nói tiền thuốc men đều do Quách Tam trả, cho nên sẽ không vì thù hận, nợ nần mà gϊếŧ người. Khả năng gϊếŧ người vì tình lại càng nhỏ, theo như chuyên gia đã phân tích, nạn nhân chết sau khi phẫu thuật khoảng một tháng, tức là khoảng giữa tháng mười một. Từ tháng 10 đến tháng 11 Lâm Ngọc Lan vẫn ở nhà, nếu ngày 30 tháng 10 Quách Tam dẫn Tôn Lệ Mai vừa xuất viện về nhà mình ở nửa tháng, thì chẳng lẽ Lâm Ngọc Lan lại không nói gì?”
“Vì sao chị ta nhất định phải có ý kiến?” Sư phụ nói, “Chúng ta không thể nghĩ như vậy, loại người gì cũng có, dĩ nhiên sẽ có người phụ nữ chịu nhịn nhục.”
Điều tra viên gật đầu.
“Dù thế nào chăng nữa, Quách Tam hiện là người bị tình nghi nhiều nhất.” Sư phụ nói,“Cứ bắt người về trước đã, ngoài ra tôi sẽ cùng tiểu Tần sẽ đến nhà hắn xem sao.”
Lần đầu tiên đi bắt kẻ bị tình nghi, có vẻ như tôi vẫn chưa kịp thích ứng. Khi thấy ba điều tra viên ấn chặt Quách Tam đang ngồi trong nhà sao trà xuống đất rồi còng tay, tôi vẫn có chút thương hại kẻ bị đè ra như gà chịu trói. Lâm Ngọc Lan thì khóc gào, nghe không ra câu nào với câu nào. Một nữ cảnh sát đi lên giữ lấy Lâm Ngọc Lan, nói: “Cùng lên Cục công an, chúng tôi cần chị nói vài chuyện.”
Ngay khi vợ chồng Quách Tam bị điều tra viên nhét vào trong xe, đưa về điều tra, sư phụ dẫn tôi vào sân nhà họ Quách.
Trong góc sân có một cái xe đẩy, chiếc xe đẩy này lập tức khiến tôi cực kỳ hứng thú. Tôi mau chóng đội mũ, đeo khẩu trang và găng tay, đến gần chiếc xe quan sát. Sư phụ thì bị đống củi được chất ở một góc khác hấp dẫn, thầy chậm rãi đi lại quanh đống củi ấy.
Chiếc xe đẩy này hết sức bình thường, thoạt nhìn thấy nó cũng đã qua nhiều năm sử dụng. Tôi vuốt nhẹ lên mặt trên của chiếc xe, đột nhiên, dường như có một vật cứng móc vào găng tay của tôi. Tôi từ từ nhấc tay ra khỏi đó, nhìn thật kỹ, thì ra ở đoạn giữa bề mặt xe có một cái đinh sắt nhô ra. Có lẽ vì sợ nó sẽ làm người ta bị thương nên mũi nhọn đã bị đập cho cong xuống, hình thành trên mặt xe một cái móc sắt hơi gồ lên.
Tôi lấy đèn pin chiếu chếch xuống, rồi dùng kính lúp soi kỹ, liền phát hiện ra vật chứng quan trọng – là mấy sợi len màu xanh lá.
Trong đầu tôi lập tức hiện ra hình ảnh lúc chúng tôi kiểm tra quần áo của nạn nhân. Lúc ấy chúng tôi phát hiện nạn nhân mặc một chiếc áo len màu xanh lá, sau lưng có một chỗ bị thủng, quanh lỗ thủng dính đầy rỉ sắt. Giờ đã quá rõ ràng, chiếc xe đẩy này chính là xe được dùng để chuyển thi thể.
“Sư phụ!” Tôi hào hứng gọi sư phụ như thể Tôn Ngộ Không, “Ở đây có vài sợi tương tự như chất liệu trên quần áo của nạn nhân, có thể đối chiếu với vết thủng sau lưng áo!”
Tôi ngẩng đầu nhìn quanh, không thấy sư phụ đâu, chỉ nghe thấy tiếng thầy từ sau đống củi vọng ra: “Tốt! Cẩn thận lấy ra, mang về tiến hành kiểm nghiệm vật chứng vi lượng, tôi cũng cho rằng đó là chứng cứ có tính quyết định.”
Tôi thấy rất kỳ lạ, khi tôi phát hiện ra căn cứ quan trọng như vậy mà sư phụ vẫn không đi ra từ sau đống củi, hay là thầy tìm thấy thứ gì tốt hơn?
Tôi chụp ảnh, lấy mẫu vật chứng xong, liền đi đến sau đống củi tìm sư phụ.
Sư phụ đang ngồi xổm, bên cạnh là hòm dụng cụ đã mở. Trên tay thầy cầm một tấm giấy thử, từ từ cọ xát lên mặt đất phía sau đống củi.
Lúc tôi đến gần mới thấy, hóa ra trên mặt đất ở đó dường như có một mảng đen đặc, cả khoảng đất như bị chất lỏng màu thẫm ngấm vào.
Tôi nhớ lại suy đoán của sư phụ khi họp ban chuyên án: Thi thể bị giấu đi, nơi giấu xác không ở trong nhà, đặc biệt là nơi ấy hẳn là có vết máu của nạn nhân.
Không ngờ sư phụ lại đoán đúng, giọng nói của tôi cũng vì phấn khích mà run lên: “Đây… đây là máu phải không?”
Sư phụ không đáp, thầy cầm phần giấy thử bị chà đen kịt, lấy thuốc thử trong hòm ra nhỏ hai giọt lên giấy thử, rồi quay lại giơ miếng giấy lên mà cười: “Haha, benzidine, dương tính!”
Nếu đã xác định mảng dấu vết này là máu thì niềm tin của chúng tôi càng được củng cố, sư phụ hồ hởi nói: “Lấy về đi, chắc chắn là trùng khớp DNA, thêm chứng cứ anh vừa phát hiện nữa, vậy là ăn chắc rồi!”
Chúng tôi ngâm nga quay về ban chuyên án, báo cáo lại những phát hiện quan trọng này với Trung đoàn trưởng, ông ấy thở dài một tiếng, lười biếng duỗi eo, nói: “Ngày mai về nhà ăn Tết thôi!”
Vừa dứt lời, thấy điều tra viên phụ trách thẩm vấn đẩy cửa chạy vào: “Báo cáo thủ trưởng, đã khai nhận.”
Có chứng cớ mấu chốt của chúng tôi, việc hung thủ thú nhận chỉ là chuyện thời gian, nên sau khi nghe tin vui này Trung đoàn trưởng bình tĩnh cười: “Đừng vội, ngồi xuống đây, uống cốc nước rồi từ từ nói.”
“Từ lúc bắt đầu, chúng tôi đã biết bọn họ là hung thủ.” Điều tra viên nuốt nước miếng, nói: “Biểu cảm của họ lúc ở trên xe cho chúng tôi biết, vụ án này do họ gây ra. Khi đến phòng thẩm vấn, chưa quá năm phút, Lâm Ngọc Lan đã quỳ trên đất nói chị ta sát hại Tôn Lệ Mai. Theo ý kiến chỉ đạo của chuyên gia, hung thủ là một người đàn ông trẻ khỏe, nên chúng tôi vẫn tiếp tục kiên trì. Sau khi thẩm vấn một tiếng đồng hồ, hai người liền khai báo sự thật. Lời khai cũng trùng khớp.”
Thì ra Quách Tam dan díu với Tôn Lệ Mai từ đầu năm ngoái, nhưng hai người khéo giấu diếm nên không ai biết. Thời điểm đó, việc buôn bán trà của Quách Tam ngày càng phát triển, điều kiện sinh hoạt tốt hơn, hắn cũng ngày càng đổ đốn. Đầu tiên hắn lật mặt với Lâm Ngọc Lan, nói cho chị ta biết quan hệ của hai người, ép Lâm Ngọc Lan chấp nhận cuộc nɠɵạı ŧìиɧ này. Nói cách khác, Quách Tam ỷ vào tiền tài, hòng sống cuộc sống trong mơ một chồng hai vợ. Thật không ngờ yêu cầu vô liêm sỉ ấy lại được Lâm Ngọc Lan yếu đuối chấp nhận. Sau khi Tôn Lệ Mai phẫu thuật xong, Quách Tam đưa cô ta về nhà chăm sóc, còn Lâm Ngọc Lan phải hầu hạ Tôn Lệ Mai như trâu như ngựa. Khoảng giữa tháng 11, Tôn Lệ Mai đã hồi phục sức khỏe, cô ta liền ăn cháo đá bát, đòi Quách Tam ly hôn với Lâm Ngọc Lan. Nhưng Quách Tam không đồng ý, cô ta lại đòi hắn chia cho một phần tài sản, nếu không sẽ đi rêu rao chuyện họ nɠɵạı ŧìиɧ.
Đến một hôm, Quách Tam và Tôn Lệ Mai lại cãi nhau về việc này. Lâm Ngọc Lan khuyên can thì bị Tôn Lệ Mai đẩy ngã. Quách Tam nghĩ tới lúc Lâm Ngọc Lan ân cần chăm sóc Tôn Lệ Mai, đột nhiên nổi giận, đè Tôn Lệ Mai xuống giường, thuận tay cầm một cái chày sắt dưới gầm giường lên, đánh chết cô ta. Sau khi gϊếŧ người, hai vợ chồng tính toán rất nhiều cách, cuối cùng nghĩ mùa đông thi thể sẽ không thối rữa nên đem thi thể Tôn Lệ Mai giấu ở sau đống củi. Đến tận khi thi thể bốc mùi mới đành mạo hiểm mang ra bãi tha ma chôn cất.
Vụ án được giải quyết suôn sẻ. Dọc đường chúng tôi vui vẻ cười đùa, mang tâm trạng tốt đẹp quay về tỉnh.
Ở nhà sớm đã chuẩn bị một mâm cơm nóng sốt, đón chúng tôi chiến thắng trở về.
Chú thích hình ảnh:
Xe đẩy trông như thế này