“Vậy quá trình phạm tội là thế nào ạ?” Tôi hỏi.
“Chúng ta chưa xem xét thi thể Triệu Hân, nhưng quá trình phạm tội đã tương đối rõ ràng rồi. Giờ đang là mùa đông, cửa sổ tại hiện trường đều khóa chặt, cho nên chỉ có thể ra vào bằng cửa chính.” Sư phụ nói, “Mà khóa cửa chính không hỏng hóc gì, chứng tỏ hung thủ không cạy phá khóa để vào nhà, hẳn là hắn đã gọi cửa.”
“Thi thể Triệu Hân nằm ngay gần cửa, chắc là Triệu Hân mở cửa, đúng không ạ?” Tôi hỏi.
“Ở hiện trường không có dấu hiệu di chuyển thi thể, thay đổi hiện trường. Tức là có thể hung thủ vừa gặp Triệu Hân liền đánh chết cô ấy, sau đó đi lên tầng trên. Việc đó khiến bà lão thức giấc, khi bà mở cửa đã thấy hung thủ nên vội chạy đi bảo vệ bé gái, hung thủ đánh ngã bà lão rồi ra tay sát hại cô bé con. Sau khi gϊếŧ cô bé, hung thủ đi xuống tầng dưới, cởϊ qυầи Triệu Hân rồi cắm dao găm vào bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của cô ấy.” Sư phụ phác thảo vài nét cơ bản về quá trình gây án.
Suy đoán của thầy rất hợp lý, chúng tôi đều gật đầu tỏ vẻ tán thành.
“A!” Tôi phá vỡ sự im lặng, “Còn một vấn đề nữa.” Tôi chỉ vào giấy thử tϊиɧ ɖϊ©h͙1 (1) kết quả dương tính rất rõ ràng.
Tôi nói tiếp: “Dương tính với tϊиɧ ɖϊ©h͙, vạch báo hiện lên rất rõ ràng, chứng tỏ vừa mới quan hệ tìиɧ ɖu͙©.”
“Hiện trường không có dấu vết xô xát, trên thi thể không có vết trói, quần áo cũng không rách.” Sư phụ nói, “Tôi cho rằng vụ này không phải cưỡиɠ ɧϊếp.”
“Cũng có thể là sau khi gϊếŧ cô bé, hung thủ quay lại tầng một, quan hệ tìиɧ ɖu͙© với xác chết rồi cắm dao găm.” Tôi thắc mắc.
“Không loại trừ khả năng anh vừa nói.” Sư phụ nhíu mày, chìm vào trầm tư.
“Đúng vậy, nếu không thể loại trừ khả năng quan hệ tìиɧ ɖu͙© với thi thể, thì cũng chẳng thể loại bỏ khả năng kẻ phạm tội ngẫu nhiên chọn nạn nhân để tấn công xâm hại tìиɧ ɖu͙©.” Tôi nói.
Sư phụ ngẫm nghĩ, “Tôi có cảm giác là người quen gây án.”
“Có căn cứ không ạ?”
“Có.” Sư phụ nói, “Anh tính toán thời điểm tử vong của họ chưa?”
Thì ra sư phụ muốn phân tích dựa vào thời điểm tử vong. Tôi nói: “Em đã tính qua rồi. Trong khoảng mười tiếng đồng hồ sau khi chết, cứ mỗi giờ lại giảm 1℃, tính theo trị số mùa đông thì phải nhân với 0,8. Chúng ta lấy số liệu vào lúc 10 giờ sáng, nhiệt độ trên thi thể lúc đó là khoảng 26℃, tức là đã giảm 11℃, nhân với 0,8 suy ra họ đã chết được khoảng chín tiếng đồng hồ.” Tuy rằng tôi học toán không giỏi, nhưng vẫn tính nhiệt độ thi thể rất nhanh.
“Cả ba người đều chết vào lúc khoảng 1 giờ sáng.” Sư phụ làm một phép cộng trừ đơn giản.
“Đó là thời điểm mà bọn tội phạm vãng lai thường hành động.” Tôi vẫn kiên trì với quan điểm của mình.
“Tôi vẫn cho rằng không phải ngẫu nhiên mà là người quen gây án.” Sư phụ nói, “Thứ nhất, tiểu khu này bảo vệ rất cẩn thận, hơn nữa nếu mục đích phạm tội không phải tiền tài thì vì sao hung thủ lại mạo hiểm chọn khu dân cư lớn thế này? Thứ hai, nếu hung thủ ngẫu nhiên đến căn nhà này, thì hắn sẽ không chọn cách gọi cửa, người bị hại cũng sẽ chẳng mở cửa cho người lạ vào lúc nửa đêm như thế.”
Tôi gật đầu, nhưng vẫn đeo bám: “Nếu như hung thủ giả làm thợ sửa chữa hoặc công an để lừa người ta mở cửa thì sao?”
“Đây chính là điểm thứ ba tôi muốn nói.” Sư phụ tiếp, “Nếu hung thủ không thể vào nhà bằng đường khác, chỉ có thể lừa người trong nhà mở cửa, thì Triệu Hân sẽ không mặc quần áo như thế này.”
Sư phụ nói rất có lý. Nếu nửa đêm có đàn ông lạ gõ cửa, dù đáng tin đến mấy thì một phụ nữ trẻ cũng sẽ không mặc áo ngủ ra mở cửa.
“Đúng. Phải là người quen, sau khi tiến vào hiện trường liền đánh chết Triệu Hân, rồi lên tầng trên gϊếŧ hai người, cuối cùng quay lại quan hệ tìиɧ ɖu͙© với thi thể Triệu Hân.” Tôi phân tích, “Hiện giờ cần làm rõ gϊếŧ người vì hận thù, hay sát nhân biếи ŧɦái gây án.”
“Việc đó không quan trọng,” Sư phụ cầm một túi đựng vật chứng lên, bên trong là mẫu vật lấy từ âʍ đa͙σ Triệu Hân, “Chúng ta có chứng cứ mấu chốt, chủ nhân của tϊиɧ ɖϊ©h͙ rất có thể là hung thủ. Mang đi xét nghiệm đi.”
Sau khi giao vật chứng cho nhân viên xét nghiệm DNA của Cục công an Thanh Châu, sư phụ quay lại nói với điều tra viên: “Người quen của Triệu Hân, có quan hệ bất chính, tìm đi.”
“Không cần tìm.” Một giọng nói sang sảng vang lên, là bạn thân của sư phụ, Cục phó Cục công an Thanh Châu – Hình Siêu đi vào phòng giải phẫu, “Nghe nói các ông đến đây, tôi chạy tới ngày. Điều tra cả buổi sáng đã có kết quả.”
Sư phụ cởi găng tay, bắt tay với Cục trưởng Hình, vội hỏi: “Kết quả gì?”
“Triệu Hân nɠɵạı ŧìиɧ.”
“Thật sao? Có kết quả nhanh như vậy à?” Sư phụ cười nói, “Đúng là rất biết làm lãnh đạo nhỉ! Nhưng tôi vẫn phải hỏi ông một câu, tin được không đấy?”
“Thế mà cũng nói được.” Cục trưởng Hình huých nhẹ vào ngực sư phụ tôi.
“Cẩn thận, có máu đấy.” Sư phụ chỉ vào ngực áo giải phẫu, nói đùa.
“Manh mối này rất quan trọng.” Cục trưởng Hình nói, “Điều tra viên của chúng tôi điều tra được Triệu Hân rất thân thiết với một người đàn ông tên Trương Lâm. Đặc biệt là hồi đi học Trương Lâm một lòng theo đuổi Triệu Hân, điều này ai cũng biết.”
“Đây mà là manh mối?” Mặt sư phụ đầy thất vọng, “Tin tức kiểu này mà cũng dám gọi là manh mối? Quá khó tin còn gì?”
“Dĩ nhiên là không chỉ có vậy.” Cục trưởng Hình ra vẻ bí ẩn nói, “Chúng tôi đã xem qua camera theo dõi, tuy rằng xung quanh nhà Triệu Hân không quay chụp được gì, nhưng chúng tôi phát hiện ra thứ hai, thứ ba hàng tuần Trương Lâm đều đi qua cổng tiểu khu Nguyên Đạt. Hắn dám nói không liên quan hả, ai mà tin chứ?”
“Ừm.” Biểu cảm thất vọng của sư phụ tạm thời biến mất, “Tối hôm qua là thứ ba, hắn lại tới nữa sao?”
“Đúng vậy, 9 giờ tối qua hắn xuất hiện ở cổng tiểu khu.” Cục trưởng Hình nói.
“Vô cùng khả nghi. Vậy Trương Lâm đâu?” Sư phụ hỏi, “Ngang nhiên nɠɵạı ŧìиɧ như vậy mà mẹ và con gái Triệu Hân không biết ư?”
“Không biết cũng là bình thường, tầng trên tầng dưới, tiếng động không lớn thì không thể nghe thấy được.” Cục trường Hình nói, “Khả nghi nhất là sáng nay Trương Lâm đã đi công tác.”
“Đi công tác?” Sư phụ hào hứng, “Sớm không đi, muộn không đi lại đi đúng lúc này, hung thủ có lẽ là hắn.”
“Khà khà.” Cục trưởng Hình gãi đầu, tự hào nói: “Lính của tôi hơi bị giỏi đấy, đi bắt người rồi, chắc là chờ ăn cơm trưa xong, ngủ một giấc là có tin tốt ngay. Nhưng điều tra dù sao cũng vẫn cần chứng cứ, các ông có tìm thấy vật chứng nào có giá trị nhận định hành vi phạm tội không?”
Hóa ra điều Cục trưởng Hình quan tâm nhất không phải là cán bộ pháp y tỉnh đích thân đến phá án, mà là cán bộ tỉnh có tìm được chứng cứ mấu chốt không. Sư phụ cũng lộ vẻ tự hào, nhại theo lời Cục trưởng Hình: “Lính của tôi hơi bị giỏi đấy, mang tϊиɧ ɖϊ©h͙ đi xét nghiệm DNA rồi, chắc là chờ bắt được người, lấy mẫu máu là có tin tốt ngay.”
Hai lãnh đạo tràn đầy tự tin cười ha ha.
Ăn cơm trưa xong, khoảng 3 giờ chiều hai thầy trò tôi quay về nhà khách. Sư phụ nói: “Vụ án có đầu mối, chiều này có thể ngủ ngon một giấc. Người bắt về còn phải thẩm vấn, xét nghiệm DNA mất một ít thời gian, hôm nay chắc không còn việc gì nữa, sáng mai chờ nghe tin tốt thôi.”
Nghỉ ngơi sung sướиɠ hết chiều hết tối, sớm hôm sau tôi và sư phụ ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào phòng họp ban chuyên án.
Phòng họp ban chuyên án ở đâu cũng như nhau, đều lập lờ khói thuốc. Điều khiến tôi không ngờ, đó là khi bước vào phòng, thứ tôi thấy không phải những khuôn mặt vui sướиɠ mà là một phòng toàn những bất an thấp thỏm. Lòng tôi nháy lên cảm giác không ổn.
“Mặt mũi làm sao thế?” Sư phụ nghi hoặc hỏi Cục trưởng Hình, “DNA không khớp à?”
“Một tin tốt, một tin xấu, nghe tin nào trước?” Cục trưởng Hình nói.
“Nói tin tốt trước đi.”
“Tin tốt là mẫu DNA lấy trong âʍ đa͙σ Triệu Hân và DNA của Trương Lâm trùng khớp với nhau.”
“Tin tốt như vậy sao mọi người còn không vui? DNA khớp không phải đã phá được án rồi sao? Còn tin xấu gì nữa ạ?” Tôi chen vào nói leo.
“Tin xấu là đến bây giờ Trương Lâm vẫn không nhận tội. Hắn vẫn kêu oan,” Cục trưởng Hình nói, “Hơn nữa qua điều tra, chúng tôi thấy có lẽ không phải hắn làm.”
Trực giác của điều tra viên cũng giống như trực giác của kỹ thuật viên hình sự, đều được hình thành qua nhiều năm kinh nghiệm. Đôi khi nhiều người ngạc nhiên về sự chuẩn xác của trực giác, kỳ thật đó đều là do kinh nghiệm phong phú mà thôi.
“Không nhận tội thì không kết tội được sao?” Tôi nói, “Cũng chẳng phải chưa từng có phá án không cần khẩu cung.”
“Quan trọng là hắn có thể tự bào chữa, chứng cớ của chúng ta không chặt chẽ.” Cục trưởng Hình nói, “Trương Lâm khai rằng hắn gian díu với Triệu Hân từ năm ngoái. Mỗi tuần vào lúc Từ Thanh Lượng không ở nhà, Trương Lâm đều đến nhà hẹn hò với Triệu Hân, nhưng để đề phòng người nhà Triệu Hân phát hiện, hắn xong việc liền về nhà ngay. Tối hôm trước hắn đến nhà Triệu Hân, vụиɠ ŧяộʍ xong quả thật đã về nhà ngay.”
“Hôm đó Triệu Hân ăn cơm tối vào lúc mấy giờ?” Sư phụ đột nhiên hỏi một vấn đề tưởng như không liên quan.
“Khoảng 5 giờ chiều đến 7 giờ tối, Triệu Hân cùng em gái ăn cơm ở một khách sạn gần đó.” Một trinh sát trả lời.
“Vậy các cậu có xem camera theo dõi không? Trương Lâm rời khỏi tiểu khu Nguyên Đạt lúc mấy giờ?” Sư phụ hỏi.
“Có. Trương Lâm rời khỏi đó vào lúc khoảng 12 giờ đêm.”
“Thả người đi, bắt nhầm người rồi.” Sư phụ cau mày, chậm rãi nói.
Tôi biết sư phụ chủ yếu dựa vào thời điểm tử vong, chúng tôi suy đoán Triệu Hân chết vào khoảng 1 giờ đêm, nhưng 12 giờ Trương Lâm đã rời khỏi đó, hẳn là không phải hắn gây án.
“Nhưng là tử vong thời gian bình thường khác biệt là 1 giờ a, hắn gϊếŧ người lại đi, cũng không ngoài ý muốn.” Ta nói.
“Nhưng thời điểm tử vong có thể chênh lệch một tiếng đồng hồ, cũng có khả năng hắn gϊếŧ người xong rồi rời khỏi đó.” Tôi nói,
Sư phụ nói, “Thứ nhất, thời điểm tử vong. Căn cứ vào nhiệt độ thi thể, Triệu Hân chết vào khoảng 1 giờ đêm. Dựa vào mức độ tiêu hóa thức ăn trong dạ dày, lần cuối Triệu Hân ăn là khoảng sáu tiếng đồng hồ trước khi chết. Cô ấy ăn xong lúc khoảng 7 giờ tối, cho nên thời điểm tử vong cũng là khoảng 1 giờ đêm. Kết hợp hai thời điểm này lại, hẳn sẽ không chênh lệch đến một tiếng đồng hồ. Cho nên Trương Lâm không có khả năng gây án.”
“Em cảm thấy không thể chỉ dựa vào thời điểm tử vong được.” Tôi cố biện luận, “Hắn cũng có thể ra khỏi tiểu khu, sau đó trở lại mà?”
“Qua theo dõi thì chắc là hắn không quay lại đâu.” Điều tra viên nói.
“Nhỡ hắn ta treo tường vào thì sao?” Tôi nói.
Điều tra viên im lặng.
“Còn điều này nữa, trên thi thể Triệu Hân không có vết trói hay chống cự, cô ấy bất ngờ bị tấn công dẫn đến tử vong.” Sư phụ không để ý đến ý kiến trái ngược của tôi, nói tiếp, “Hơn nữa bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của cô ấy ngoại trừ cắm một con dao găm thì không có tổn thương nào khác. Quần áo không rách, người ở trên tầng cũng không bị kinh động, chứng tỏ Triệu Hân không bị Trương Lâm cưỡиɠ ɧϊếp, mà là tự nguyện. Nếu vừa có quan hệ bất chính với nhau, có lẽ Trương Lâm không có động cơ gây án.”
“Biết đâu là gϊếŧ người khi mất bình tĩnh thì sao?” Tôi hỏi.
“Nếu là gϊếŧ người do mất khống chế thì trước đó có thể đã xảy ra xô xát, nhiều khả năng xuất hiện dấu vết chống cự.” Sư phụ nói, “Hơn nữa vụ này là gϊếŧ người có chuẩn bị trước, không phải gϊếŧ người do mất khống chế.”
(1)Giấy thử tϊиɧ ɖϊ©h͙: Nguyên lý hoạt động tương tự như que thử thai, dựa vào phản ứng hóa học để kiểm tra sự tồn tại của tϊиɧ ɖϊ©h͙. Đây là phương pháp nhanh nhất để xác định xem trước đó người được thử có quan hệ tìиɧ ɖu͙© hay không.