Chương 8: Vụ án thứ 1 - Váy cưới màu máu (4)

Quần áo trên thi thể đã được cởi hết ra. Tôi trải chiếc áo phông nhuốm máu trước ngực và quần bò lên bàn làm việc lẳng lặng quan sát.

Ở phía sau, trưởng khoa Hồ và Đại Bảo đang tiến hành khám nghiệm thi thể như thường lệ.

“Nhìn ra vấn đề gì chưa?” Tôi hỏi.

“Ừm.” Lông Vũ nói, “Vị trí tương ứng trên áo không có vết rách.”

“Lợi hại!” Lâm Đào giơ ngón cái về phía cô ấy.

“Đây là dấu hiệu có thể giải thích được vấn đề.” Tôi mỉm cười nói.

“Trong đầu anh có đáp án rồi?” Lâm Đào hỏi.

“Ừ!” Tôi trả lời rất chắc chắn.

*

Giấc ngủ này rất ngon. Từ sau khi chị Bảo bị thương, thành viên của tổ điều tra hầu như đều thức thâu đêm suốt sáng. Mệt mỏi quá độ cộng thêm sự chắc chắn về vụ án lần này đã khiến chúng tôi sau khi khám nghiệm thi thể xong đều lập tức trở về phòng khách sạn đánh một giấc say sưa.

Ngủ dậy, ánh mặt trời đã rực rỡ bên ngoài cửa sổ. Chúng tôi rửa ráy xong, vội đến Ban Chỉ huy chuyên án tại tầng hai Đồn Cảnh sát An Nhiên. Có vài người đang ngồi ở sảnh lớn tầng một, chắc là người nhà của Vương Phong, họ đang đợi phía cảnh sát đưa ra kết luận.

“Các vị vất vả rồi.” Trưởng phòng Trương Phòng Cảnh sát huyện Lũng Tây lịch sự cười với chúng tôi, nói, “Công việc hôm qua của các anh có manh mối gì có thể cung cấp cho Ban Chỉ huy chuyên án không?”

“Nghe thử tình hình điều tra xem sao đã.” Tôi nói.

Vụ án này đã được đồn cảnh sát bàn giao lại cho Đội Hình sự Phòng Cảnh sát huyện xử lý, người phụ trách chính là chỉ huy của tổ trọng án.

Người chỉ huy nói, “Tình hình sơ bộ của vụ án chắc mọi người đã nắm rõ?”

Tôi gật đầu nói, “Chúng tôi đặc biệt quan tâm đến các mâu thuẫn xã hội của hai bên.”

Người chỉ huy nói, “Chúng tôi đã điều tra, hai bên đều không có mâu thuẫn xã hội nào rõ ràng. Tình cảm vợ chồng vẫn luôn rất tốt, chẳng qua cả hai đều tương đối hiếu thắng và nóng nảy, hễ gây gổ là khá ồn ào. Theo lời hàng xóm, họ xích mích xong là lại thương yêu nhau ngay.”

“Vậy trước đây họ gây gổ vì chuyện gì?” Tôi hỏi.

“Nghe nói đều là những chuyện vặt vãnh.” Người chỉ huy nói, “Nghi ngờ có người thứ ba gì đó cũng mới bắt đầu gần đây thôi.”

Tôi nhớ lại toàn cảnh hiện trường, một căn nhà dựng tạm như vậy thì đến tiếng hắt hơi của nhà bên cũng nghe rõ.

“Còn chuyện bαo ©αo sυ trong túi của Đinh Nhất Lan là thế nào?” Lông Vũ hỏi xong liền đỏ mặt.

“Đã điều tra rồi, gần hiện trường vừa lắp một chiếc máy bán bαo ©αo sυ tự động.” Người chỉ huy nói, “Đinh Nhất Lan tò mò, nên mua thử một cái.”

“Vậy sao cô ta không giải thích với chồng?”

“Chắc giải thích rồi nhưng Vương Phong không tin.” Người chỉ huy nói, “Vì gần đây Vương Phong phát hiện Đinh Nhất Lan thường xuyên trò chuyện rất vui vẻ với một người bạn trên mạng, cứ gọi nhau là “cưng” suốt, cũng vì chuyện này mà cãi nhau mấy lần rồi.”

“Đã điều tra người bạn trên mạng đó chưa?” Tôi hỏi, “Vì dù sao gia đình nạn nhân đều cho rằng Đinh Nhất Lan nɠɵạı ŧìиɧ nên mới muốn gϊếŧ Vương Phong.”

“Điều tra rồi, chúng tôi đã điều tra tất cả lịch sử trò chuyện của họ, người đó là một sinh viên đại học ở Tây Tạng, cách nơi này cả mười vạn tám nghìn dặm.” Người chỉ huy nói, “Nói sao nhỉ, ngoài ‘yêu online’ đơn thuần ra thì không có gì khác.”

“Vậy được rồi, tôi càng thêm chắc chắn.” Tôi tự tin nói.

“Ý anh là,” Trưởng phòng Trương nói, “tự sát sao?”

Tôi mỉm cười gật đầu, “Tất nhiên, chuyện có phải án mạng hay không, có hành vi phạm tội hay không, phải để Ban Chỉ huy chuyên án phán đoán. Bây giờ tôi chỉ nói quan điểm từ góc độ pháp y và khám nghiệm hiện trường. Tình hình điều tra mọi người đều đã nắm rõ. Thật ra, đây là một đôi vợ chồng trẻ rất hạnh phúc, trong nhà có con nhỏ, cuộc sống ổn định, ngày ba bữa không cần lo lắng, hơn nữa cuộc sống của người vợ hoàn toàn dựa vào chồng. Thêm vào đó, đã loại bỏ các mâu thuẫn trong quan hệ xã hội, tôi cho rằng Đinh Nhất Lan không có bất cứ lý do nào phải gϊếŧ người đàn ông này.”

Mọi người đều cúi xuống ghi chép, không ai dám gật đầu tán đồng một cách bừa bãi.

Tôi nói tiếp, “Thứ hai là kết quả khám nghiệm hiện trường. Đến đây, tôi muốn trả lời câu hỏi lúc trước của Đồn trưởng, vì sao trong khoảng thời gian ngắn ngủi lại có thể để lại một vũng máu lớn như thế ở hiện trường?”

Vài điều tra viên ngẩng lên nhìn tôi. Tôi uống một ngụm trà, mỉm cười nói, “Sau khi chúng tôi khám nghiệm thi thể, nạn nhân bị trúng một dao trước ngực, con dao đâm thẳng vào khoang ngực qua kẽ hở giữa xương sườn số bốn và năm, làm rách tâm thất trái. Nguyên nhân tử vong là do tim bị rách dẫn đến mất máu nghiêm trọng mà chết. Điểm này rất quan trọng. Tim bị rách thường có hai loại nguyên nhân dẫn đến tử vong, thứ nhất là sau khi tim bị thương tổn, ngừng đập ngay, sau đó tử vong. Thứ hai, sau khi tim bị rách, nhịp tim không dừng lại ngay mà vẫn tiếp tục đập nên khi máu trong cơ thể dồn về tim, do sự co bóp của tim mà sẽ theo đó bắn ra ngoài qua vết thương, vậy sẽ mất máu rất nhanh. Việc này cũng tạo nên sự khác biệt trong năng lực hành vi sau khi bị vết thương chí mạng này. Có một số người bị đâm vào tim thì lập tức bất tỉnh, số khác sau khi tim bị rách vẫn có thể chạy thêm vài trăm mét. Bây giờ tôi có thể trả lời câu hỏi của Đồn trưởng rồi, vì sao trong thời gian ngắn hiện trường lại có nhiều máu như vậy, đó là vì sau khi nạn nhân bị đâm trúng tim, không chết ngay lập tức mà vẫn tiếp tục mất máu.”

“Nhưng làm sao anh phán đoán được anh ta do mất máu dẫn đến tử vong chứ không phải do tim ngừng đập?” Lông Vũ hỏi.

Tôi nói, “Thế nên khi đến hiện trường tôi liền tìm vết máu bắn ra. Nếu là tim ngừng đập thì sẽ không có vết máu bắn ra, hoặc vết máu bắn ra rất ít. Đằng này, tuy không thấy vết máu bắn ra nào rõ ràng trên các vật ở vị trí cao, nhưng mặt đất xung quanh vũng máu, tôi thấy có rất nhiều vết máu bị bắn ra. Điều đó cho thấy, sau khi nạn nhân trúng dao thì lập tức ngã xuống, lúc này tim vẫn còn đang đập, máu bắn ra từ vết thương. Máu bắn ra khi nạn nhân đang trong tư thế nằm trên một lượng máu lớn bị bắn ra ở vị trí thấp.”

“Vì sao chỉ bắn ra ở vị trí thấp, mà không có ở vị trí cao?” Lông Vũ hỏi, “Chẳng lẽ anh ta lại nằm trong một không gian nhỏ hẹp thế kia để tự sát? Khi đâm chỉ cần đang đứng, máu sẽ bắn ra ngay, vậy chắc chắn những đồ điện, đồ gia dụng, cánh cửa đều sẽ bị dính máu.”

“Hỏi hay lắm!” Tôi nói, “Hiện trường dù có nhỏ hẹp, nhưng nếu trúng dao, các vật dụng xung quanh chắc chắn ít nhiều bị dính máu, dù ngã rất nhanh cũng không thể không để lại chút dấu vết nào.”

“Đúng vậy!” Trần Thi Vũ chớp chớp đôi mắt to.

Tôi cười, tiếp tục, “Hiện trường ngoài đồ điện, đồ gia dụng, tường, cánh cửa, còn có gì nữa?”

“Còn có Đinh Nhất Lan!” Người chỉ huy nói.

“Đúng vậy.” Tôi nói, “Nếu không tìm thấy vết máu ở các vị trí cao tại hiện trường, vậy tôi nghĩ chắc đã bị Đinh Nhất Lan cản lại. Nếu trên người Đinh Nhất Lan có vết máu, từ vị trí máu bắn lên người cô ta, chúng ta có thể suy đoán được vị trí tương ứng của cô ta và nạn nhân khi ấy.”

“Sao tôi không nghĩ ra chứ!” Trần Thi Vũ nói, “Anh bảo tôi chụp hình lại là có mục đích này!”

Tôi gật đầu nói, “Quần áo Đinh Nhất Lan là vật chứng quan trọng, dù sao cũng là phái nữ, hôm qua tôi không tiện bảo cô ta cởi ra. Nhưng tổ chuyên án vẫn cần tìm vài đồng nghiệp nữ bảo Đinh Nhất Lan thay quần áo ra, lấy bộ hiện tại làm chứng cứ.”

“Có thể thấy được gì từ vết máu trên người cô ta?” Trưởng phòng Trương hỏi.

Tôi mở máy chiếu, phát lên vài tấm hình của Đinh Nhất Lan, “Tuy quần áo cô ta mặc tối màu, nhưng tay nghề chụp ảnh của Lông Vũ rất tốt. Chúng ta có thể thấy rõ, hai ống tay áo của cô ta có vết máu bị lau chùi, chứng thực việc cô ta đã ôm nạn nhân sau khi xảy ra sự việc. Nhưng vết máu có giá trị suy đoán hơn nằm ở sau lưng Đinh Nhất Lan. Cho thấy, khi nạn nhân bị trúng dao, Đinh Nhất Lan đang quay lưng về phía anh ta.”

“Chứng cứ này rất quan trọng.” Trưởng phòng Trương nói.

Tôi nói, “Đây mới chỉ là điều thứ hai. Giờ tôi muốn nói điều thứ ba, kiểm tra quần áo. Sau khi hàng xóm chạy đến hiện trường, đã xác nhận nạn nhân đang mặc chiếc áo phông màu xanh, sau khi chúng tôi kiểm tra, vị trí tương ứng của vết thương trên chiếc áo này không hề có vết rách!”

“Chuyện này không phải cho thấy sau khi nạn nhân bị sát hại, hung thủ đã ngụy trang bằng cách mặc áo cho anh ta à?” Đồn trưởng hỏi.

Tôi lắc đầu, nói, “Đầu tiên, theo vết máu để lại ở hiện trường, sau khi nạn nhân ngã xuống không có dấu vết bị lôi kéo hay di chuyển. Tiếp theo, nếu sau khi nạn nhân tử vong rồi mới mặc áo, chớ quên hiện trường có một vũng máu lớn như thế, sẽ để lại dấu vết, hơn nữa những chỗ mà áo đi qua đều sẽ bị nhuốm máu. Thế nhưng, chiếc áo mà chúng tôi thấy, dấu máu chỉ có ở trước ngực thôi.”

“Tức là khi dao đâm vào ngực, áo đã bị vén lên, để lộ l*иg ngực.” Đại Bảo nói, “Tôi không hề nghĩ đến điểm này.”

Tôi gật đầu, nói, “Con người trong lúc kích động muốn tự sát, có khả năng sẽ vén áo lên rồi mới tự đâm vào mình. Chúng ta đã thụ lý rất nhiều vụ tự sát, đều có hành động vén áo để lộ vị trí mà họ muốn tự gây tổn thương. Nghĩ thử mà xem, nếu muốn gϊếŧ người thì có cần vén áo người ta lên rồi mới đâm hay không?”

“Không cần.” Người chỉ huy trả lời rất rành rọt câu hỏi của tôi.

Tôi nói tiếp, “Bây giờ tôi sẽ nói đến điểm thứ tư, cũng là điểm mấu chốt để bác sĩ pháp y phán đoán vết thương có phải tự mình gây ra hay không, chính là hướng tạo thành vết thương. Tôi tả lại vết thương trước ngực nạn nhân trước. Đây là vết thương do vật bén gây ra, hoàn toàn phù hợp với con dao gọt hoa quả mà chúng ta lấy được ở hiện trường. Vị trí vết thương nằm giữa xương sườn số bốn và số năm, giữa xương ức và núm ngực, vết thương từ ngoài đâm vào trong hướng hơi chếch xuống, thẳng vào khoang ngực.”

Tôi cầm tờ giấy trên bàn lên, gấp thành hình một con dao găm, vừa minh họa vừa nói, “Nếu là tự sát, tay phải nắm chặt dao, lưỡi dao sẽ hướng vào trong, tự đâm vào mình, động tác này tự nhiên sẽ hình thành vết thương như vậy.”

Dứt lời, tôi lại đứng lên, kéo theo Lâm Đào đang ngồi bên cạnh, nói, “Nếu bị người khác đâm, có hai cách, một là lưỡi dao hướng ra ngoài qua khoanh tròn giữa ngón cái và ngón trỏ, vị trí đâm vào thường là phần bụng, nếu đâm vào ngực, hướng gây ra vết thương sẽ là đâm lên chứ không phải đâm xuống. Nếu cầm dao ngược lại, hướng vào trong hướng gây ra vết thương sẽ là đâm xuống, nhưng góc độ đâm sẽ khá lớn, không thể chỉ hơi chếch được. Nạn nhân có chiều cao 1,75 mét, chiều cao của Đinh Nhất Lan là 1,5 mét, vị trí bị đâm của nạn nhân nằm ở độ cao khoảng 1,31 mét. Nếu là do Đinh Nhất Lan, rất khó để đâm vào ngực nạn nhân theo hướng gần như song song với mặt đất ở vị trí thấp như vậy, động tác này rất bất tiện.”

Tôi và Lâm Đào cùng ngồi xuống. “Tất nhiên”, tôi tiếp tục nói, “Nếu nạn nhân đang nằm trên mặt đất, hung thủ có thể tạo ra vết thương theo hướng này. Nhưng kết hợp với điều thứ ba tôi vừa nói lúc nãy, hung thủ không thể vừa đâm nạn nhân vừa quay lưng về phía anh ta để máu bắn lên lưng, phía trước ngực lại không hề có giọt nào như vậy được. Đây là một động tác bất khả thi. Huống hồ, một người phụ nữ nhỏ nhắn như cô ta làm sao có thể đè được một người đàn ông cao lớn trên mặt đất rồi một dao đâm chết anh ta?”

“Còn nữa, hiện trường không có dấu vết giằng co trên mặt đất, vật dụng xung quanh cũng không cho phép chuyện đó xảy ra. Ngoài ra, tôi bổ sung thêm điểm thứ năm.” Lâm Đào nói, “Chúng tôi đã nghe qua lời khai của Đinh Nhất Lan ngay sau khi đến đây, có thể nói hoàn toàn trùng khớp với kết quả dựng lại hiện trường của chúng tôi, không hề nói dối. Nếu là gϊếŧ người xong ngụy tạo hiện trường thì sẽ có sơ hở. Tổng hợp lại tất cả những gì vừa nói, không nghi ngờ gì nữa, nạn nhân đã tự sát.”

“Vì sao anh ta lại tự sát?” Một điều tra viên trẻ tuổi hỏi chen vào.

“Câu hỏi này không chuyên nghiệp.” Tôi bật cười, nói, “Đây cũng là câu hỏi rất nhiều người đã đặt ra trên mạng khi chúng tôi phán đoán tính chất của vụ án. Tôi chỉ muốn nói, đừng cố tìm hiểu tâm tư của người khác, bởi vì cậu sẽ không tìm được đâu. Mỗi người đều có cách nghĩ riêng, đôi lúc cậu nghĩ mãi cũng không ra động cơ tự sát của người khác đâu.”

“Tôi muốn bổ sung một chút.” Hiển nhiên Đại Bảo đã lấy lại tinh thần, cậu ấy nói, “Khi chúng tôi khám nghiệm thi thể, phát hiện trên cánh tay trái của nạn nhân có rất nhiều vết sẹo song song nhau, vết mịn vết xù xì, có thể phán đoán là do trước đây anh ta tự cắt lên. Nói cách khác, nạn nhân có tiền sử tự tổn thương mình rất rõ ràng, theo điều tra được, anh ta là người rất dễ kích động. Chút chuyện cỏn con cũng làm toáng lên, việc nghi ngờ mình bị cắm sừng, cãi nhau kịch liệt như thế, tự sát cũng không phải chuyện lạ. Vì vậy, tôi thấy khả năng kích động tự sát tương đối lớn.”

Cả phòng họp rơi vào im lặng, mọi người đều đang suy nghĩ về những điều tôi vừa nói.

Trưởng phòng Trương cười tự giễu, “Nói thật, tôi lại hy vọng các anh nói với tôi rằng đây là một vụ án mạng. Hung thủ đã có, đang nhốt trong phòng làm việc của chúng ta, lúc nào cũng có thể đeo còng lên tay cô ta, vậy thì mọi chuyện đều giải quyết êm đẹp. Nếu đây là một vụ tự sát, chúng ta vừa tuyên bố án mạng không thành lập ra ngoài, không biết gia đình nạn nhân sẽ gây chuyện ra sao.”

Tôi nói, “Mặc kệ họ gây chuyện thế nào, pháp y là nghề phải luôn tôn trọng sự thật.”

Bỗng nhiên, một nữ cảnh sát đẩy cửa bước vào, nói, “Lúc nãy chúng tôi đưa Vương Xảo Xảo đến phòng làm việc, dưới sự giám sát của cô giáo con bé đang theo học, đã hỏi vài câu.”

“Cô bé có thể là nhân chứng duy nhất.” Trưởng phòng Trương nói, “Cô bé nói sao?”

“Cô bé cứ lặp đi lặp lại câu mẹ đã gϊếŧ bố.” Nữ cảnh sát nói.

Phòng họp trở nên xôn xao.

Trưởng phòng Trương nhìn chằm chằm vào tôi nói, “Chuyện này, không dễ giải quyết rồi.”

Tôi cũng giật mình, nhíu mày suy nghĩ lại toàn bộ quá trình vụ án.

Ba phút sau, tôi chợt hiểu ra, nói, “Nếu tôi nhớ không nhầm, đồn trưởng từng nói, sau khi sự việc xảy ra, Vương Xảo Xảo được giao cho ông bà nội chăm sóc?”

Đồn trưởng gật đầu.

Tôi nói, “Con trai của mình chết rồi, không có nơi nào xả giận, tôi nghĩ có khả năng ông bà nội Vương Xảo Xảo đã dạy cô bé nói như thế.”

“Nhưng, chuyện này không có chứng cứ.”

Tôi nhíu mày suy nghĩ rồi nói, “Nếu thật sự dạy đứa bé nói như vậy, họ chỉ nói, trước mặt công an cứ nói mẹ đã gϊếŧ bố. Tôi nghĩ, có thể dùng cách để đứa bé nói chuyện riêng với cô giáo, tất cả công an đều lánh đi, nhưng phải ghi hình lại cuộc nói chuyện.”

“Anh tin tưởng vào suy đoán của mình thế sao?” Trưởng phòng Trương hỏi.

Tôi gật đầu một cách chắc chắn.

Trưởng phòng Trương nói, “Được! Vậy chúng ta cứ thử một lần.”

Chờ đợi.

Nóng lòng chờ đợi.

Hai mươi phút sau, nữ cảnh sát kia quay lại, mỉm cười kết nối camera và máy chiếu.

Trong đoạn ghi hình có một giáo viên nữ và cô bé.

“Có thật là mẹ em đã gϊếŧ bố em không?”

Đứa bé im lặng.

“Ở lớp chúng ta đã nói gì nhỉ? Trẻ con nói dối có ngoan không nào?”

Đứa bé lắc đầu.

“Vậy chuyện rốt cuộc là thế nào?”

“Bố tự gϊếŧ mình.” Đứa bé chần chừ vài phút rồi trả lời.

“Vậy sao lúc nãy Xảo Xảo lại nói dối cô cảnh sát?”

“Ông bà nội bảo Xảo Xảo nói vậy.” Vương Xảo Xảo nói, “Ông bà nội nói mẹ là người xấu, mẹ đã lừa bố tự gϊếŧ mình, cho nên chính mẹ đã gϊếŧ bố.”

Phòng họp lại xôn xao.

“Đây là chuyện tốt đấy.” Tôi nghịch chiếc bút bi trong tay.

“Chuyện tốt?” Trưởng phòng Trương hỏi, “Chuyện tốt ở đâu ra?”

“Các anh nghĩ xem, thật ra cha mẹ Vương Phong biết rõ là anh ta tự sát.” Tôi nói, “Họ chỉ vì muốn trút giận nên mới vu oan cho Đinh Nhất Lan, đúng không?”

Mọi người gật đầu.

“Nhưng đám đông ra mặt giúp cha mẹ Vương Phong ‘đòi lại công lý’ thì sao?” Tôi hỏi, “Cha mẹ Vương Phong chắc chắn đã giấu họ, lừa họ rằng Đinh Nhất Lan đã gϊếŧ Vương Phong, nên mới huy động được cả đám người đến giúp.”

“Thế nên chúng ta có thể đem bằng chứng cha mẹ Vương Phong ngụy tạo lời khai cho mọi người biết.” Trưởng phòng Trương nói, “Tự nhiên họ sẽ không đến gây chuyện nữa.”

“Đúng vậy.” Tôi nói, “Tôi tin, trong lòng nhiều người, vẫn còn công bằng và chính nghĩa.”

*

Khi chúng tôi rời khỏi Ban Chỉ huy chuyên án, có đi qua phòng làm việc nơi tạm giam Đinh Nhất Lan. Lúc này, chắc nội dung cuộc họp đã truyền đến tai cô ta. Cô ta đột nhiên lao ra ngoài, chặn trước mặt chúng tôi, quỳ xuống dập đầu không ngừng. Tiếng khóc của cô ta không rõ là đau thương hay là cảm kích.

“Trẻ tuổi nhất thời nông nổi, hủy hoại cuộc sống của biết bao người!” Lâm Đào ngồi bên ghế phụ lái, nói đầy cảm khái, “Tôi rất muốn nói cho tất cả những đôi vợ chồng trẻ biết, có chuyện gì ghê gớm đến mức không thể vượt qua đâu? Gặp chuyện gì cũng phải bình tĩnh mới có thể giải quyết được.”

“Tôi lại thương cho đứa bé kia.” Trần Thi Vũ nói, “Cô bé đã thấy những gì? Trải qua những gì? Có phải cả đời cũng không thể xóa đi cảnh tượng ấy?”

“Dù sao thì vụ án này rất thành công.” Đại Bảo nói, “Nếu vụ án của Mộng Hàm cũng thuận lợi như vậy thì tốt biết bao.”

Tôi quay sang Đại Bảo, nói, “Họ nói công việc của pháp y là ‘rửa oan cho nạn nhân, để người sống thanh thản’, thật ra, chúng ta cũng có thể rửa oan cho người sống, vì mục tiêu mà chúng ta theo đuổi chỉ có hai chữ ‘sự thật’!”

“Đừng cảm khái nữa.” Hàn Lượng vừa lái xe vừa nói, “Thấy tâm trạng các anh nặng nề nên tôi không lên tiếng. Nhưng các anh không nhận ra đường chúng ta đang đi không trở về Long Phiên à?”

“Không.” Tôi nhìn ra cửa sổ, vì muốn xoa dịu nỗi đau của Đại Bảo, tôi nói đùa, “Bác định đưa chúng tôi đi đâu đấy? Bác tài tên gì vậy?”

Hàn Lượng nói, “Lúc nãy các anh họp tắt điện thoại nên thầy đã gọi cho tôi.”

“Xảy ra chuyện gì à?” Tôi hỏi.

“Thành phố Thanh Hương.” Hàn Lượng nói, “Một bệnh nhân tâm thần bị gϊếŧ, Bộ Binh (1) lại xuất hiện rồi!”

(1) Tên một kẻ gϊếŧ người – nhân vật trong truyện Kẻ dọn rác.