Con người không nói trước được lúc nào sẽ chết, sinh mạng mong manh hơn ta nghĩ rất nhiều.– Murakami Haruki –———-
Rất hiếm khi chúng tôi được nhàn rỗi gần một tuần lễ.
Theo lý mà nói, thời gian cuối năm thường là lúc bận rộn nhất. Làm ở Phòng Pháp y tỉnh, không chỉ tiếp nhận các hạng mục đánh giá, kiểm tra của Bộ Công an, còn phải tổ chức đánh giá, phê bình các Phòng Pháp y cấp huyện.
Công việc đánh giá phê bình trong năm nay càng dày đặc hơn. Nhưng dày đặc cũng tốt, đều tập trung vào thời gian tôi không có mặt. Thầy đã dẫn dắt các pháp y khác thay chúng tôi hoàn thành nhiệm vụ đánh giá, phê bình của năm nay.
Thế nên, khi chúng tôi trở về thì có được một khoảng thời gian nhàn rỗi hiếm có.
Vì sự việc của chị Bảo, mấy người trong tổ điều tra chúng tôi đều có năm ngày nghỉ phép năm, tuy nói là nghỉ phép năm nhưng không ai có tâm trạng đi du lịch, mọi người lẳng lặng chia nhau luân phiên giúp Đại Bảo chăm sóc chị Bảo.
Trách nhiệm trên vai Trần Thi Vũ nặng nhất, vì trong tổ chỉ có mình cô ấy là nữ, để cô ấy chăm sóc bệnh nhân nữ sẽ tiện hơn, lại thêm Lông Vũ chủ động xung phong, nên đa số ca trực đều giao cho cô ấy.
Bình thường không chăm sóc thì thôi, đến khi phải chăm sóc chị Bảo, tâm trạng của chúng tôi càng thêm nặng nề hơn.
Tôi, Lâm Đào và Hàn Lượng chủ yếu chỉ phụ giúp Đại Bảo một tay, bầu bạn với cậu ấy. Nhưng những việc đó đều là thứ yếu, công việc chủ yếu của chúng tôi chính là xem “phim tình cảm lâm ly bi đát”.
Đại Bảo gần như ngày nào cũng rửa mặt bằng nước mắt, ngồi bên giường chị Bảo, nắm chặt bàn tay xanh xao của chị Bảo, lặng lẽ rơi nước mắt. Cho dù tôi nói thế nào, an ủi thế nào thì cậu ấy vẫn cứ ngồi đó, nắm chặt tay chị Bảo và khóc.
Lâm Đào và Hàn Lượng không thể hiểu vì sao Đại Bảo lại si tình đến thế, không hiểu vì sao một người lạc quan, hoạt bát lại sa sút như vậy. Sự việc chưa chắc đã tồi tệ đến mức đó kia mà!
Chỉ có tôi biết gia cảnh của Đại Bảo nên hiểu được nỗi đau, sự lo lắng, thậm chí là sự áy náy của cậu ấy.
Trần Thi Vũ trực một mình nên không chịu ảnh hưởng tâm trạng của Đại Bảo, thế nên cô ấy khá bình thản. Khi bốn người chúng tôi cùng ăn cơm, thấy chúng tôi buồn bã, cô ấy cũng khó hiểu.
“Các anh còn như thế nữa là tôi rút khỏi tổ điều tra đấy, thật chịu hết nổi các anh rồi, các anh là đàn ông đấy.” Trần Thi Vũ nói, “Đừng có bi quan như thế được không? Các anh làm sao biết chị Bảo sẽ không hồi phục? Lúc trực tôi đã thấy ngón tay chị ấy động đậy mấy lần, tôi nghĩ chị ấy sẽ hồi phục nhanh thôi.”
Kế khích tướng và sự khích lệ của Lông Vũ đều không có tác dụng gì, ba người đàn ông vẫn im lặng như cũ. Lâm Đào và Hàn Lượng bị tâm trạng của Đại Bảo lây nhiễm, còn tôi, không rõ mình đang nghĩ gì.
Nếu chị Bảo tỉnh lại, hai người họ sẽ ra sao? Nếu không tỉnh lại, Đại Bảo sẽ thế nào?
Vẫn câu nói đó, tôi biết gia cảnh của Đại Bảo, thậm chí đoán ra được sự áy náy của Đại Bảo, đoán được vì sao Đại Bảo lại kiên quyết khẳng định thời gian chị Bảo bị thương. Vì thế tôi lại càng lo lắng hơn.
“Tôi chịu hết nổi rồi! Các anh nói gì đi có được không?” Trần Thi Vũ uống một hớp rượu rồi nói, “Đừng có ủ rũ như thế được không? Các anh như thế này, tôi thật sự phải tách khỏi các anh một thời gian đấy, nếu không sẽ bị các anh luyện thành ‘đàn bà’ mất.”
“Cái này thì liên quan gì đến ‘đàn bà’?” Lâm Đào ưa sĩ diện sợ nhất bị người khác nói mình giống đàn bà, “Hơn nữa, cô vốn là đàn bà mà.”
Trần Thi Vũ lườm lâm Đào một cái, tiếp tục uống rượu.
“Hôm nay là ngày lễ độc thân (1), tôi chúc ba người lễ độc thân vui vẻ.” Tôi thử khuấy động bầu không khí, nhưng lại không hiệu quả.
(1) Ở Trung Quốc, ngày 11 tháng 11 là ngày Lễ độc thân.
Mọi người uể oải cụng ly xong thì tiếp tục cúi đầu rầu rĩ.
Tôi cảm thấy có chút lúng túng, lấy điện thoại ra định lướt Weibo.
Điện thoại vừa lấy ra khỏi túi, màn hình lập tức sáng lên, tiếp theo là những hồi rung dồn dập.
“Thầy?” Tôi kêu lên một tiếng.
Ba người lập tức ngẩng đầu, dỏng tai lên nghe ngóng.
“Lại là Hồ Đông? Gần đây Hồ Đông làm sao thế nhỉ?” Tôi lặp lại lời thầy nói để cho ba người họ nghe, “Vách núi bị che khuất? Cái gì? Chết năm người? Trời ạ! Nguyên nhân là gì? Không biết? Dân làng nhìn thấy năm người, từng người một rơi xuống vách núi? Không ai dám cứu? Đạo lý gì vậy! Vách núi ăn thịt người? Ăn thịt người? Sao có thể? Vâng! Chúng con xuất phát ngay đây!”
Gác máy, tôi nhìn đồng hồ, nói, “Còn chưa đến 7 giờ, đến hiện trường chắc đã khuya rồi. Lâm Đào, cậu gọi điện thoại cho Đại Bảo, nói cho cậu ấy biết chúng ta có nhiệm vụ. Lông Vũ, cô vừa uống rượu, theo lý không thể nhận nhiệm vụ được.”
“Có sao đâu, chỉ có một chai bia thôi mà!” Trần Thi Vũ nhảy dựng lên, “Đi đường hơi men sẽ tan hết!”
“Vậy cũng không được, đây là kỷ luật.” Tôi kiên quyết nói.
“Đại Bảo nói gần đây chị Bảo rất ổn định, anh ấy muốn đi cùng chúng ta.” Lâm Đào nghe điện thoại xong quay ra nói.
“Cũng được! Nhiều thi thể như thế, tôi sợ không đủ nhân lực.” Tôi nói, “Vậy Lông Vũ ở lại thay Đại Bảo chăm sóc chị Bảo đi! Đây là nhiệm vụ rất vinh quang đấy.”
Trần Thi Vũ cúi đầu buồn bã.
“Cô đi theo anh Tần đã lâu, cũng học được miệng quạ đen rồi.” Hàn Lượng vỗ lên gáy Trần Thi Vũ, “Vừa mới nói muốn tách khỏi chúng tôi, lập tức ứng nghiệm ngay.”
“Hừ! Tách thì tách! Lần sau tôi cũng không theo nữa, các anh cũng đừng có theo tôi!” Trần Thi Vũ nói.
*
Mười phút sau, Đại Bảo ngồi trên xe chúng tôi thay cho Trần Thi Vũ. Đại Bảo dặn dò Trần Thi Vũ xong thì ngồi vào hàng ghế sau xe.
“Khám nghiệm hiện trường, coi thường bệnh trĩ!” Lâm Đào ngồi bên ghế phụ lái, quay đầu lại bắt chước tư thế thường ngày của Đại Bảo.
Đại Bảo bật cười.
“Đúng rồi! Cười lên đi!” Lâm Đào vò đầu Đại Bảo, “Lạc quan là điều kiện cần thiết để hạnh phúc! Chuyện gì cũng nên nghĩ theo hướng tốt!”
Đại Bảo gật đầu thật mạnh.
Đại Bảo cười giúp cho tâm trạng của mọi người đều khá lên, cười cười nói nói suốt đường đi, còn Hàn Lượng thì lái xe rất điêu luyện. Thời gian qua nhanh hơn chúng tôi nghĩ rất nhiều, hoặc nói cách khác, chúng tôi đến nơi trễ hơn dự tính Tuy chúng tôi dự tính 9 giờ sẽ đến huyện Hồ Đông, nhưng con đường khó đi hơn và cũng dài hơn rất nhiều so với tưởng tượng.
Con đường lớn nhỏ dần, sau đó là một đường mòn nhỏ hẹp, cuối cùng là đoạn đường quanh co khúc khuỷu, cộng thêm xung quanh tối đen như mực, thật sự là một thử thách lớn với kỹ thuật lái xe của Hàn Lượng.
Nếu không nhờ một chiếc xe địa phương đi trước dẫn đường, tôi nghĩ, GPS nhân tạo như Hàn Lượng cũng sẽ đi lạc nơi núi rừng mênh mông này thôi.
Xe vẫn không ngừng lắc lư đi về phía trước, không ngừng xốc nảy, không ngừng uốn lượn, chúng tôi muốn ngủ một giấc cũng không xong. Cứ như thế, nén cơn buồn ngủ và sự khó chịu xuống, khi lễ độc thân sắp qua đi, chúng tôi đã dừng lại dưới chân một ngọn núi.
Đại đội trưởng Dương Thiếu Văn bước xuống từ chiếc xe dẫn đường, bắt tay chúng tôi.
“Đại đội trưởng Dương, gần đây công việc của anh không mấy suôn sẻ nhỉ.” Tôi cười nói.
“Đừng nhắc nữa.” Đại đội trưởng Dương gãi đầu, nói, “Các anh đi rồi chúng tôi cũng không được nhàn rỗi, vừa tham gia vào công việc điều tra chuỗi án mạng, mặt khác, chỗ chúng tôi lại xảy ra hai vụ cố ý gây thương tích dẫn đến tử vong.”
“Cố ý gây thương tích, còn dẫn đến tử vong?” Tôi hỏi.
Trong danh sách những “vụ án cần phá”, cố ý gây thương tích dẫn đến tử vong cũng được liệt vào trong số đó. Tuy dễ hơn nhiều so với việc điều tra những vụ cố ý gϊếŧ người, nhưng việc thu thập chứng cứ, lập hồ sơ… không đơn giản hơn vụ án cố ý gϊếŧ người chút nào. Một huyện nhỏ chỉ vài trăm nghìn nhân khẩu như huyện Hồ Đông này, bình thường một năm chỉ xảy ra vài vụ án mạng. Nhưng một tuần gần đây, không chỉ xảy ra vụ án hai bà cháu tử vong khiến người người sửng sốt, còn xảy ra một vụ nằm trong chuỗi án mạng xuyên tỉnh, lại thêm hai vụ cố ý gây thương tích. Nói Phòng Cảnh sát hình sự huyện Hồ Đông trong một tuần này gần như đã đảm nhận khối lượng công việc bằng nửa năm bình thường cũng không quá chút nào.
Khi đến gần, dưới ánh đèn soi hiện trường, có thể nhìn thấy bọng mắt sưng to của Đại đội trưởng Dương.
“Thời gian này tôi thật sự hao tâm tổn sức, hao tâm tổn sức thật đấy!” Đại đội trưởng Dương tự giễu.
“Chúng tôi có thể thấy được.” Đại Bảo nói.
“Hay là, anh đến núi Cửu Hoa cúng thử đi.” Tôi nói đùa.
“Anh không nói thì thôi.” Đại đội trưởng Dương thật tình nói, “Xong vụ án này tôi phải lên núi một chuyến mới được.”
“Chết nhiều người thế này, ảnh hưởng xã hội không nhỏ đâu.” Tôi nhìn xung quanh, hôm nay trăng không sáng, nhìn chẳng được bao xa.
“Khỏi cần anh phải nói.” Đại đội trưởng Dương nói, “Điện thoại cũng bị đám nhà báo gọi muốn cháy máy đến nơi rồi. Nhưng may mà ở đây giao thông bất tiện, chẳng mấy nhà báo chịu mò lên núi.”
“Xung quanh sao không có người nào hết vậy?” Lâm Đào ôm vai, đứng cạnh Hàn Lượng, hỏi.
Xung quanh ngoài mười mấy chiếc xe cảnh sát đang đậu ngang dọc, thật sự không thấy ai khác, không hề giống hiện trường vụ án chút nào.
“À, chỗ này không phải hiện trường, nhưng là nơi cách hiện trường gần nhất có thể đậu xe được.” Nói xong, Đại đội trưởng Dương đưa tay chỉ về phía xa.
Không có ánh trăng, chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy đường viền của một ngọn núi nhỏ trước mặt chúng tôi, trên đỉnh núi dường như có đầu người đang lay động.
“Hiện trường nằm ngay phía sau ngọn núi này, người của chúng tôi đều ở trên đỉnh núi, không có đường, cả xe gắn máy cũng không lên được, chỉ có thể đi bộ.” Đại đội trưởng Dương co chân lên, nói, “Xuất phát thôi.”
“Còn phải leo núi nữa?” Tôi và Lâm Đào đồng thanh nói.
Đại đội trưởng Dương vốn là người vùng núi, ngọn núi nhỏ này với anh ta mà nói chỉ là một con dốc, không khó khăn gì. Nhưng với người ít vận động như tôi thì đây là một ngọn núi to sừng sững, đang vừa đói vừa mệt mà phải leo lên ngọn núi này, quả thật đầy thách thức. Còn với Lâm Đào, thể lực không đáng ngại, cái đáng ngại là sự liều lĩnh. Một ngọn núi không có đường mòn, thật sự đáng sợ.
“Không sao đâu, tôi dẫn đường.” Đại đội trưởng Dương không hiểu nỗi khổ của chúng tôi. Bác sĩ pháp y Lâm Hải cũng đến chào hỏi chúng tôi. Đi bên cạnh anh ta là trợ lý pháp y mà Đại đội trưởng Dương vừa điều đến, xem ra vụ án lần này anh ta thật sự đã tốn không ít công sức. Tuy cách lần gặp đầu tiên chưa bao lâu, nhưng trên mặt Lâm Hải đã bớt đi vẻ tự phụ, thêm vài phần điềm tĩnh. Đương nhiên, cũng có thể do đang ở nơi núi rừng âm u này.
“Ngọn núi này sẽ không có thứ gì đó chứ?” Đại Bảo hỏi. Lâm Đào rùng mình.
“Không có đâu, sắp vào đông rồi, không có gì đâu.” Đại đội trưởng DƯơng không hiểu Đại Bảo đang nói đùa, thật thà đáp, “Cùng lắm có thú hoang thôi, nếu có cũng bị bao nhiêu người chúng ta dọa cho chạy mất rồi.”
Đại Bảo cười ha ha, cùng Đại đội trưởng Dương dẫn đầu đoàn.
Đại đội trưởng Dương và Lâm Hải một trước một sau, cầm đèn khám nghiệm soi đường. Đường núi thế này, không soi thì thôi, soi rồi lại càng thêm âm u đáng sợ. Cây cối bị soi thành màu xanh lục, ánh đèn lay động, màu xanh này dường như cũng lay động theo, cây cối xung quanh như đang di chuyển theo chúng tôi.
Tôi đã rất mệt, lại thêm Lâm Đào cứ một mực nắm chặt góc áo tôi không chịu buông khiến tôi càng mệt hơn. Khó khăn lắm chúng tôi mới lên đến đỉnh núi.
Trên đỉnh núi, có vài người dân đang bàn tán, vài cảnh sát đang đi qua đi lại như kiến bò trên chảo lửa, còn có hai nhân viên cứu hộ, cầm sợi dây thừng, ngồi trên tảng đá như đang đợi gì đó.
“Hiện trường ở chỗ nào?” Tôi hỏi.
“Bên dưới.” Đại đội trưởng Dương chỉ xuống sườn núi.
Sườn núi khá dốc, ít nhất muốn tự mình trèo lên cũng khá khó khăn. Cho dù là đèn khám nghiệm hiện trường có khả năng chiếu xa rất mạnh, khi rọi xuống, ánh đèn cũng gần như bị màn đêm bên dưới nuốt chửng.
“Còn đợi gì nữa? Xuống thôi!” Tôi nói, “Đưa dây thừng cho tôi.”
Nhân viên cứu hộ nhìn tôi chần chừ.
“Không đơn giản như anh nghĩ đâu.” Đồn trưởng Bào của Đồn Cảnh sát huyện nói, “Một cảnh sát của chúng tôi suýt mất mạng vì nó rồi đấy.”
“Nhanh nói tình hình cho tôi biết đi.” Tôi không hiểu lắm.
Đại đội trưởng Dương nói, “Tình hình điều tra trước mắt như thế này. Người dân trong thôn hầu như đều sống dựa vào núi, trước đây nhờ săn bắn là chính, nhưng sau này súng đạn bị quản lý nghiêm ngặt, đa số người dân đều trồng trà để mưu sinh. Nhưng cũng có một số người dân biết cách chế tạo súng nên tự chế súng, nhờ tay nghề giỏi, cũng xảy ra tình trạng buôn bán súng đạn trái phép. Khu vực xung quanh đều biết, thời kháng chiến có ‘hàng Hán Dương’, sau hòa bình có ‘hàng Hồ Đông’, đều nổi tiếng về súng tự chế. Hàng năm chúng tôi đều phá vài vụ tự ý chế tạo và buôn bán súng đạn.”
Thấy đại đội trưởng Dương đang lạc đề, tôi vội kéo lại, “Liên quan gì đến chuyện súng ống?”
“À, ý tôi muốn nói chính là người dân ở đây thường dùng súng tự chế để lên núi săn bắn.” Đại đội trưởng Dương nói, “Người đầu tiên bị mất tích tên là Phòng Tháp Tiên, 50 tuổi, một thợ săn có tiếng, từng bị tôi bắt vì tự chế tạo súng. Nhưng chắc là nghiện săn bắn, ông ta vẫn thường đi săn. Nghe nói, 7 giờ sáng ông ta đã ra khỏi nhà để đi săn rồi.”
“Đi một mình à?” Tôi hỏi.
“Chuyện này không ai biết cả.” Đại đội trưởng Dương nói, “Bình thường ông ta đi đến trưa thì về, không hề mang theo lương khô. Đến trưa, vợ ông ta là Đỗ Quyên thấy chồng vẫn chưa về, bèn gọi điện thoại cho ông ta.”
“Trên núi này có sóng á?” Tôi lấy điện thoại ra xem thử, không ngờ cột sóng đầy ắp.
Đại đội trưởng Dương gật đầu, nói, “Nhưng gọi mãi không ai nghe máy nên Đỗ Quyên rất lo lắng, gọi vài người bà con cùng vào trong núi tìm. Đến khoảng 4 giờ chiều, ngay tại đỉnh núi này đã tìm thấy súng của Phòng Tháp Tiên. Sau đó nhìn xuống sườn núi, hình như thấy một cái chân người.”
“Xem ra là trượt chân ngã xuống núi chết nhỉ?” Đại Bảo hỏi.
Đại đội trưởng Dương nói, “Lúc đầu dân làng cũng nghĩ vậy. Vì sườn núi khá dốc, Đỗ Quyên không thể nào xuống được, nên con trai là Phòng Tam Môn bèn xuống xem. Chưa đến nửa tiếng đồng hồ, Phòng Tam Môn bỗng trượt chân, lăn xuống núi. Lúc đó dân làng đứng trên đỉnh không ngừng la lên, nhưng sau khi Phòng Tam Môn ngừng lăn thì không nhúc nhích gì nữa.”
“Chết rồi ư?” Tôi kinh ngạc hỏi.
“Không biết.” Đại đội trưởng Dương lắc đầu, nói, “Trong lúc nóng vội, hai em trai của Phòng Tháp Tiên là Phòng Tháp Nam và Phòng Tháp Bắc đã cùng nhau trèo xuống, rồi đột nhiên bị trượt chân ngay chỗ Phòng Tam Môn trượt, sau đó ngã xuống rồi cũng không động đậy nữa.”
“Kỳ lạ thật.” Tôi nói, “Đâu phải là rơi tự do, lăn xuống sườn dốc thế này cũng đâu thể mất mạng ngay lập tức được. Cho dù trong lúc ngã va phải vật cứng, tổn thương đến não, bất tỉnh tạm thời cũng sẽ hồi phục rất nhanh mà. Hơn nữa, sao lại trùng hợp như thế, đều trượt chân ở cùng một chỗ, đều bị đυ.ng trúng đầu.”
“Đây chính là điểm đáng sợ đấy.” Đại đội trưởng Dương nói, “Trong lúc người dân đứng trên đỉnh núi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, một tên nhóc vạm vỡ tên là Phòng Huyền Môn đến, cậu ta là cháu họ của Phòng Tháp Tiên, Phòng Tháp Nam và Phòng Tháp Bắc. Tên nhóc này ngày nào cũng ra vào trong núi, sức khỏe rất tốt, leo trèo đều không thành vấn đề, sườn núi nhỏ này chẳng là gì. Cậu ta cũng đi cùng mọi người đến tìm Phòng Tháp Tiên, vừa mới lên đến đỉnh núi này. Nghe nói mấy người chú bác họ của mình đều rơi xuống dưới liền nôn nóng, lập tức trèo xuống.”
“Kết quả cũng trượt chân cùng một chỗ, sau đó bất tỉnh nhân sự?” Đại Bảo nói.
Đại đội trưởng Dương gật đầu, “Lần này, đã có năm người rơi xuống, dân làng lập tức nháo nhào cả lên, nói đây chính là vách núi ăn thịt người trong truyền thuyết.”
Vừa nói xong, Lâm Đào liền nhích đến sau lưng tôi.
“Truyền thuyết?” Tôi hỏi.
“Truyền thuyết từ tám trăm năm trước.” Đại đội trưởng Dương nói, “Từ nhỏ tôi đã nghe kể về nó. Tương truyền có một vách núi biết ăn thịt người gì đó. Nhưng chưa từng nghe nói người nào đã bị nó ăn.”
“Bây giờ không phải ăn rồi đó sao?” Đại Bảo nói.