Chương 12: Vụ án thứ 2 - Bệnh nhân ở thị trấn nhỏ (4)

“Thật ra, người điên này chết rồi, đối với người nhà ông ta và dân chúng trong thị trấn lại là chuyện tốt, là sự giải thoát.” Lâm Đào ngồi trên xe nói, “Chúng ta tìm ra được hung thủ, làm vậy có phải chính nghĩa hay không?”

“Lúc đầu tôi cũng phân vân vì suy nghĩ giống cậu vậy.” Tôi nói, “Bây giờ tôi có thể cho các cậu biết nhũng câu mà thầy đã hỏi tôi rồi. Công việc của chúng ta là gì? Nạn nhân có phải phân sang hèn? Sinh mạng con người có cần định giá hay không?”

“Công việc của chúng ta là tìm ra sự thật, vì công bằng và chính nghĩa. Nạn nhân không phân sang hèn, sinh mạng không có giàu nghèo.” Đại Bảo trả lời từng câu một, “Không thể vì nạn nhân là một gánh nặng mà tước bỏ quyền được sống của ông ta. Ông ta đúng là một mối lo cho người dân, nhưng ông ta cũng có quyền được sống.”

“Rất tốt.” Tôi nói, “Bây giờ cậu cảm thấy những gì chúng ta đã làm có phải là chính nghĩa hay không?”

“Nếu các anh không kiên trì tìm cho ra chân tướng.” Hàn Lượng nói chen vào, “Vậy các anh có khác biệt gì với ‘kẻ dọn rác’ – Bộ Binh kia đâu?”

“Tất nhiên, tôi tin các cậu cũng chú ý đến phân tích của tôi lúc đó.” Tôi nói, “Tôi nhấn mạnh là gϊếŧ người do mất kiểm soát, nhấn mạnh có khả năng Ngưu Kiến Quốc đả thương người khác trước, nhấn mạnh hung thủ không có ý định gϊếŧ người. Tôi tin, tất cả những điều đó có thể làm căn cứ giúp anh ta giảm án.”

“Tôi tặng anh một ‘like’.” Đại Bảo nói, “Nói không chừng phá án xong, sẽ xem đây là một vụ phòng vệ chính đáng thôi.”

“Vụ án chúng ta đang đến là vụ thế nào?” Tôi hỏi Hàn Lượng.

Hàn Lượng lắc đầu, “Thầy không nói, nhưng đoán chừng vụ này không nhỏ, vì thầy có vẻ rất nôn nóng.”

Tôi không nói nữa, dựa lên lưng ghế, lắc lư theo chiếc xe đang di chuyển, từ từ ngủ thϊếp đi. Trong mơ, có một người đang đứng bên kia đường giơ ngón giữa về phía tôi, tôi muốn bắn hắn, nhưng lại không cách nào nhấc chân lên được.

Khi tiếng chuông điện thoại đánh thức, tôi thấy Hàn Lượng đã lái xe ra khỏi đường cao tốc.

“Chi đội trưởng Lưu gọi.” Tôi cầm điện thoại lên, nói, “Xem ra bị anh ta nói trúng rồi, chúng ta vừa đến Long Phiên liền phá xong án.”

Dứt lời, tôi ấn nút nhận cuộc gọi, đồng thời mở loa ngoài.

“Các anh đã đến Long Phiên chưa?”

“Vừa ra khỏi đường cao tốc.”

“Ha ha, xem ra tôi không nuốt lời.” Giọng điệu của chi đội trưởng Lưu rất thoải mái.

“Phá được án rồi à?”

“Chưa kiểm tra ADN, đã khai rồi.”

“Khai rồi?”

“Hắn không thoát được đâu, khắp mặt toàn là vết thương.”

“Xem ra phán đoán của tôi không hề sai?”

“Đâu chỉ là không sai, phải nói không chút sai sót ấy chứ.” Chi đội trưởng Lưu nói, “Hung thủ là Ngưu Đại Tráng ở cùng thị trấn. Tên này á, anh gặp là nhớ ngay, cao lớn vạm vỡ, 1,9 mét, toàn thân đầy cơ bắp. May mà lúc bị bắt hắn không phản kháng, nếu tôi, tôi nghĩ mấy người của chúng tôi cũng chưa chắc bắt được hắn.”

“Đúng là gϊếŧ người do mất kiểm soát à?”

“Phòng vệ chính đáng thôi.” Chi đội trưởng Lưu nói, “Buổi trưa Ngưu Đại Tráng có việc chạy xe điện ra ngoài thị trấn, đến gần hiện trường thì Ngưu Kiến Quốc không biết từ nơi nào xông ra, cầm theo cây gậy lớn, đánh hắn ngã xuống, bị thương đầy mặt. Lúc đó Ngưu Đại Tráng liền nổi giận, bò dậy xô ngã Ngưu Kiến Quốc, dùng chân đạp ông ta, cũng có dùng gậy đánh. Đánh bao nhiêu chính hắn cũng không nhớ, nhưng chắc chắn rất nhiều. Sau đó thấy Ngưu Kiến Quốc không vùng vẫy kịch liệt nữa, đầu lại chảy nhiều máu, hắn sợ quá liền rời khỏi hiện trường.”

“Xem ra, Ngưu Kiến Quốc tự mình bò dậy trở về nhà.” Tôi nói, “Lá gan mà chúng tôi lấy khi giải phẫu đã đưa cho tổ bệnh lý xét nghiệm chưa?”

“Ngày mai sẽ cho bác sĩ pháp y Tôn đem đến văn phòng pháp y tỉnh xét nghiệm.” Chi đội trưởng Lưu nói, “Nhưng, làm vậy còn ý nghĩa không? Mặc kệ nguyên nhân tử vong của ông ta là gì, chắc chắn là do gãy quá nhiều xương sườn, xuất huyết dưới da mà dẫn đến tử vong.”

“Tuy nguyên nhân tử vong cụ thể đối với vụ án không có ảnh hưởng gì lớn.” Tôi nói, “Nhưng pháp y là một môn khoa học nghiêm khắc. Rốt cuộc là do hội chứng đè ép dẫn đến suy thận cấp tính mà tử vong hay là do sốc chấn thương mà tử vong, phải nhờ bên bệnh lý hỗ trợ.”

“Được, tôi hiểu rồi.” Chi đội trưởng Lưu nói.

“Lại phá được một vụ án.” Tôi ngắt máy, thở một hơi thật dài.

“Chẳng có chút cảm giác thành công nào.” Đại Bảo nhìn ra bên ngoài cửa sổ nói, “Việc duy nhất có thể cho tôi cảm giác thành công bây giờ là lôi ra tên khốn đã làm hại Mộng Hàm.”

*

GPS nhân tạo lại đưa chúng tôi đến thẳng hiện trường.

Nơi này nằm gần một đập nước phía Bắc thành phố, tuy thành phố đã quy hoạch đến vùng ven đập, nhưng khu vực này vẫn còn rất nhiều nơi hoang vu.

Người báo án là nhân viên môi trường phụ trách khu vực xung quanh đập nước. 8 rưỡi sáng, lúc chúng tôi bắt đầu cuộc họp chuyên án ở Phòng Cảnh sát thành phố Thanh Hương, nhân viên môi trường này đi tuần quanh đập nước và đến nơi xảy ra vụ án.

Đó là một góc của đập nước, vốn là trạm quản lý đập nước. Do thành phố quy hoạch, khu vực này đã được bán lại cho một xưởng khai thác, chuẩn bị xây một tòa nhà nhỏ, trạm quản lý cũng dọn đi khỏi đây. Hiện tại, tòa nhà cũ đã bị tháo dỡ, đội thi công xưởng sản xuất vẫn chưa đến, nơi này trở thành một mảnh đất hoang mọc đầy cỏ.

Đây không thuộc khu vực quản lý của nhân viên môi trường, nhưng khi anh ta đến đó, thấy trong bụi cỏ có một bàn chân nhỏ.

“Sao lại có búp bê bị vứt ở đây thế này?” Nhân viên môi trường tò mò vén bụi cỏ ra xem thử.

Vừa vén ra đã khiến anh ta sợ chết khϊếp.

Đó không phải là búp bê mà là một đứa bé. Người đứa bé vẫn còn hơi ấm, cơ thể vẫn còn mềm, nhưng đầu và mặt đầy máu, đã ngừng thở.

Khi chúng tôi đến nơi, tại hiện trường đã bắt đầu sắp xếp dụng cụ, chuẩn bị thu quân.

“Thi thể được đưa đi chưa?” Tôi đi tới hỏi Trưởng khoa Hồ.

Trưởng khoa Hồ gật đầu nói, “9 giờ chúng tôi đến đây, xe cấp cứu đã đến trước, xác nhận đứa bé không còn dấu hiệu của sự sống. Khi chúng tôi đến, thi thể đứa bé vẫn chưa co cứng, nhiệt độ của thi thể giảm 1,5°C, suy đoán thời gian tử vong là khoảng 7 rưỡi sáng.”

“Danh tính đứa bé đã xác định chưa?” Tôi hỏi.

“Cặp sách của đứa bé bị vứt bên cạnh.” Trưởng khoa Hồ nói, “Giờ đang xác thực danh tính.

“Đã bắt đầu công việc điều tra rồi chứ?” Tôi hỏi.

“Ừ. Đã bắt đầu khám xét khu vực xung quanh, chủ yếu để tìm ra người dính máu.” Trưởng khoa Hồ nói, “Camera giám sát cũng lấy rồi, chắc lát nữa sẽ có tin tức.”

“Hiện trường không có gì sao?” Lâm Đào ngồi xổm xuống bụi cỏ nói.

“Trên cỏ có dấu máu bắn ra, có thể phán đoán đây chính là hiện trường gây án đầu tiên.” Trưởng khoa Hồ nói, “Nhưng mặt đất xung quanh không được tốt, không tìm được chứng cứ hay manh mối nào có giá trị.”

“Vậy bây giờ chỉ còn hy vọng vào khám nghiệm thi thể?”

Trưởng khoa Hồ gật đầu, tháo bao tay ra, tỏ ý bây giờ chúng tôi sẽ đến nhà xác để làm việc.

*

Chúng tôi tập trung khám nghiệm thi thể bé gái.

Vết thương của nạn nhân chủ yếu tập trung ở đầu, có thể bị người ta đánh liên tục vào sau não trong trạng thái nằm sấp dẫn đến tử vong. Các vết thương ở xương chẩm tụ lại thành một mảng, gần như không thể xác định hình dạng vết thương.

“Trước tiên có thể khẳng định đây là vật tù.” Trưởng khoa Hồ từ từ cạo sạch tóc ở xương chẩm của thi thể, nói, “Hình như là một vật tù góc cạnh.”

“Da đầu còn để lại vài dấu ấn, vài vết lõm có đường kính khoảng 1mm.” Đại Bảo nói, “Đây là công cụ gì vậy?”

“Tôi cho rằng trên công cụ có những hạt cứng nhô ra nên mới tạo thành vết lõm như thế.” Tôi nói, “Nhưng hình như chẳng có ý nghĩa gì.”

Xương sọ của nạn nhân bị vỡ, tràn dịch não, chết do tổn thương não cấp tính.

Ngoài vết thương chí mạng trên đầu, trước ngực, thi thể còn có một mảng xuất huyết dưới da, chỉ nằm ở dưới da, trên bề mặt không bị thương, đây là do một vật thể mềm gây ra. Ở hiện trường không có vật thể mềm, hơn nữa động tác này không có ý nghĩa gì cả, nên chúng tôi phân tích đây là vết thương gây ra trong lúc hung thủ kìm cặp đứa bé. Điểm này có thể chắc chắn là do niêm mạc khoang miệng của đứa bé bị rách, do bị bịt miệng chặt tạo thành.

Có thể khẳng định, bất luận đứa bé này đi theo hung thủ vì lý do gì, nhưng khi đến gần hiện trường chắc chắn có phản kháng và kêu cứu.

Khi kiểm tra âʍ ɦộ, xác nhận đứa bé không bị xâm hại tìиɧ ɖu͙©, chúng tôi kết thúc việc khám nghiệm kéo dài hai tiếng đồng hồ.

Tổ chuyên án đang đợi, nên đám người đói rã rời chúng tôi chỉ có thời gian để ăn một bát mì bò.

Sau khi báo cáo lại tình hình hiện trường và kết quả khám nghiệm thi thể, cả phòng họp im lặng đợi chúng tôi phân tích tính chất vụ án.

“Nói thật, tôi cảm thấy rất hổ hẹn.” Tôi nói, “Từ kết quả khám nghiệm hiện trường và tử thi, không tìm được manh mối hay chứng cứ nào có giá trị. Chúng tôi chỉ có thể phán đoán, thứ nhất, thời gian tử vong là khoảng 7 rưỡi sáng. Thứ hai, hung thủ dùng hung khí tù có góc cạnh, cụ thể là vật gì, do vết thương chồng chất lên nhau, chúng tôi không phán đoán được. Thứ ba, nạn nhân chết do chấn tương não, không bị xâm hại tìиɧ ɖu͙©, nhưng có bị khống chế, hành vi chủ yếu là kìm cặp và bịt kín mũi miệng.”

“Vẫn quan trọng lắm.” Cục trưởng Triệu Kỳ Quốc nói, “Ít ra chúng ta loại trừ được động cơ gϊếŧ người vì ý đồ xâm hại tìиɧ ɖu͙©, phạm vi điều tra cũng được thu nhỏ.”

“Sau khi hung thủ bắt nạn nhân đến hiện trường đã dùng vật tù đập vào đầu.” Tôi nói, “Hung khí có thể đã bị đem ra khỏi hiện trường vì ở gần hiện trường không phát hiện vật nào tương tự có dính máu. Cả quá trình hành động rất đơn giản, cho nên những gì có thể suy đoán cũng rất ít.”

Cục trưởng Triệu nói, “Theo kết quả điều tra ban đầu, nạn nhân tên là Trương Manh Manh, 7 tuổi, học sinh lớp hai trường tiểu học Thủy Khu. Thường ngày bà nội sẽ đưa cô bé đến trường, vì cha mẹ bé đi làm xa. Sáng hôm nay, bà nội Trương Manh Manh phải đến siêu thị xếp hàng mua rau giảm giá trong khung giờ vàng, nên 6 giờ 50 sáng hôm nay đã đưa Trương Manh Manh đến trường. Không ngờ hơn 8 giờ lại phát hiện Trương Manh Manh đã chết ở hiện trường.”

“Nhưng học sinh đã vào trường làm sao ra ngoài được? Bảo vệ ở đây đâu rồi?” Tôi hỏi.

Cục trưởng Triệu nói, “Trước cổng trường có camera giám sát, có thể thấy được chút ít. Trương Manh Manh vào trường được hai phút thì lại trở ra cổng. Lúc này giáo viên trực cổng có đến hỏi cô bé muốn đi đâu, Trương Manh Manh nói bà nội có mua cho cô bé một cái thước, nhưng cô bé quên mang đi nên muốn sang cửa hàng cạnh trường mua, giáo viên đã đồng ý cho cô bé ra ngoài. Trương Manh Manh nhanh chóng ra khỏi phạm vi của camera giám sát, chắc là đã vào cửa hàng. Sau đó chúng tôi có điều tra chủ cửa hàng, nhưng vì buổi sáng có rất nhiều người ra vào cửa hàng nên bà ấy không nhớ Trương Manh Manh mua gì. Chúng tôi phân tích, Trương Manh Manh đợi bà nội đi khỏi mới ra khỏi trường, có khả năng là muốn mua đồ ăn vặt.”

“Trong ngăn nhỏ của cặp sách quả thật có vài túi đồ ăn khô.” Trưởng khoa Hồ nói, “Còn có ít tiền lẻ.”

“Vậy phân tích của chúng tôi không hề sai.” Cục trưởng Triệu nói, “Năm phút sau khi Trương Manh Manh ra khỏi phạm vi của camera, chúng tôi thấy cô bé đi cùng một người đàn ông trở vào phạm vi camera. Nhưng lần này không vào trường mà đi về hướng ngược lại.”

“Người đàn ông này chính là hung thủ.” Tôi nói, “Theo bản đồ, hướng đi ngược lại chính là khu đập nước.”

“Có lẽ vậy.” Cục trưởng Triệu nói, “Tiếc là con đường họ đi lại nằm ngay mép của máy quay, chỉ có thể thấy được nửa người, không thấy đầu và mặt, không thể nhận dạng được.”

“Chúng tôi đã đến trường học và ven đập nước để thử nghiệm.” Cục trưởng Triệu nói, “Bước đi bình thường, khoảng mười phút là đến hiện trường. Con đường nằm ở vùng ngoại ô, gần như không có người.”

“Đây là bắt cóc có tính toán từ trước.” Tôi nói, “Nhưng hình như động cơ chính là gϊếŧ người, vì nếu bắt cóc đem bán thì không cần đưa đến nơi không một bóng người, còn gϊếŧ người, hoàn toàn có thể dọa nạt, khống chế đứa bé. Hung thủ ra tay rất tàn ác, chính là cố ý lấy mạng đứa bé.”

“Đáng tiếc, đường ra khỏi hiện trường thì quá nhiều mà camera giám sát lại không nhiều, nên chúng tôi không thể theo dõi được.” Cục trưởng Triệu nói, “Camera gần nhất cũng cách đó năm cây số, chúng tôi đã thử tìm người mặc quần áo tương tự nhưng không thấy.”

“Gây án nhanh gọn, thủ đoạn dứt khoát.” Tôi nói, “Theo kinh nghiệm điều tra của chúng tôi, kẻ sát hại trẻ nhỏ thường chia làm sáu loại. Một là có thù oán với cha mẹ đứa bé, hai là người thân sát hại, ba là bệnh nhân tâm thần sát hại, bốn là xâm hại tìиɧ ɖu͙©, năm là trẻ vị thành niên gϊếŧ người, sáu là buôn người, bắt cóc gϊếŧ người. Đầu tiên, theo tình trạng cha mẹ người thân của nạn nhân, có thể loại bỏ khả năng người thân sát hại; tiếp theo có thể loại bỏ xâm hại tìиɧ ɖu͙© dẫn đến gϊếŧ người; hung thủ ra tay tàn ác, thời gian nhanh gọn, không có bất kỳ dấu hiệu tống tiền nào, có thể lọi bỏ khả năng buôn người bắt cóc; từ chút ít hình ảnh ở camera giám sát, có thể suy đoán được chiều cao và ngoại hình của hung thủ, loại bỏ khả năng trẻ vị thành niên gϊếŧ người. Vậy chỉ còn kẻ thù của ba mẹ và bệnh nhân tâm thần. Tôi cảm thấy bước tiếp theo chúng ta nên tập điều tra vào các mối quan hệ mâu thuẫn và bệnh nhân tâm thần gần hiện trường.”

“Ban đầu chúng tôi cũng nghĩ vậy.” Cục trưởng Triệu nói, “Có sự ủng hộ của tỉnh, chúng tôi càng thêm tin tưởng vào ý kiến này. Bước tiếp theo, chúng tôi sẽ tiến hành điều tra theo hướng này.”

“Còn một vấn đề nữa tôi vẫn chưa hiểu.” Tôi nói, “Rõ ràng như vậy, sao hung thủ không nghĩ đến tự bảo vệ mình?”

“Ý anh là sao?” Lâm Đào hỏi.

“Cách hiện trường vài chục mét chính là đập nước.” Tôi nói, “Gϊếŧ người xong ném thi thể xuống nước, chẳng phải có thể kéo dài thời gian phát hiện vụ án sao? Vậy thì xác suất hung thủ bị lộ sẽ thấp hơn.”

“Tình huống này chỉ có hai khả năng. Một là hung thủ đầu óc có vấn đề hoặc thiếu kinh nghiệm, không nghĩ ra. Hai là không hề muốn che giấu, mục đích khıêυ khí©h cảnh sát.” Đại Bảo nói.

Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng tôi cảm thấy giọng nói của Đại Bảo rất khác với bình thường.

“Khıêυ khí©h cảnh sát là chuyện có xác suất xảy ra rất thấp.” Toi lo lắng nhìn Đại Bảo một cái rồi nói, “Nếu đầu óc có vấn đề, vừa hay có thể giải thích người này là bệnh nhân tâm thần. Vậy phải chăng tổ chuyên án nên tìm hiểu, điều tra cặn kẽ các bệnh nhân tâm thần.”

“Hắn không phải bệnh nhân tâm thần.” Đại Bảo nghiến răng nói ra bảy chữ.

Lúc này, tôi thấy Đại Bảo đang ôm khư khư máy tính của tổ chuyên án. Khi nói chuyện, ánh mắt cậu ấy không hề rời khỏi màn hình. Tôi cảm nhận được ánh mắt cậu ấy chứa đầy phẫn nộ và thù hận, như thể bùng cháy đến nơi.

“Sao vậy?” Tôi đến sau lưng Đại Bảo, nhìn vào máy tính.

Máy tính đang phát đoạn băng ghi hình, xem ra đó là trước cổng một trường tiểu học, vì thấy học sinh lũ lượt ra vào trường. Đoạn phim đang không ngừng lặp lại, một người đàn ông bước đi ổn định, dẫn theo một bé gái bước ra khỏi phạm vi camera. Do nằm ở góc của camera, hình ảnh có chút méo méo, cộng thêm chất lượng hạn chế, không thể nhìn rõ được quần áo của người đàn ông đó. Nhưng ngay khoảnh khắc người đàn ông ra khỏi phạm vi camera, góc áo chợt lay động, chắc là bị gió thổi.

“Màu xám, áo khoác!” Tôi kinh ngạc kêu lên, “Các cậu thấy không! Hắn mặc chiếc áo khoác màu xám!”