Chương 42: Vụ án thứ 10 - Vong hồn phía đuôi xe (4)

Xét nghiệm mô bệnh học trong pháp y cần quy trình kiểm nghiệm rất phức tạp và lẻ tẻ. Từ giải phẫu lấy mẫu vật tổ chức cơ thể người, cố định đến sấy khô, cố định mô, cắt lát, nhuộm màu, chụp phim, cuối cùng đọc phim, chẩn đoán, chí ít cũng phải mất một tuần mới có kết quả cuối cùng.

Trong khoảng thời gian một tuần này, ngày nào tôi cũng giục trưởng khoa Phương Tấn Kiệt của phòng thí nghiệm mô bệnh học chăm chỉ làm việc, thậm chí tôi ép đến nỗi tóc trên đầu anh bạc thêm vài cọng.

Thứ hai ngày 16 tháng 7, trời vừa hểnh sáng tôi đã chạy đến phòng thí nghiệm mô bệnh học.

“Bây giờ cứ nhìn thấy cậu là tôi sợ.” Phương Tuấn Kiệt vừa cười vừa nói, “Cậu thúc tôi đến nỗi tôi sắp phát điên rồi đấy! Hôm qua tôi phải làm thêm cả ngày nghỉ mới cắt lát tiêu bản xong xuôi.”

“Kết quả thế nào?” Tôi sốt ruột hỏi.

Bác sĩ Phương Tuấn Kiệt thủng thẳng đáp: “Từ lát cắt bệnh lý của da có thể thấy bệnh nhân không có phản ứng viêm nhiễm, điều đó chứng tỏ vết thương trầy xát của nạn nhân là vết thương hình thành sau khi chết, hơn nữa chết rất lâu rồi mới hình thành.”

“Tôi cũng lường trước chuyện này rồi, chỉ muốn kiểm chứng lại chút thôi.” Tôi nói, “Đừng vòng vo nữa, anh mau nói cho tôi biết nạn nhân có mắc phải bệnh lý tiềm ẩn liên quan đến tim mạch dẫn đến tử vong đột ngột không?”

“Hả?” Bác sĩ Phương Tuấn Kiệt ngạc nhiên hỏi, “Sao cậu lại cho là vậy? Tôi xem trên lát cắt tiêu bản thấy hệ thống tim mạch của nạn nhân hoàn toàn bình thường. Động mạch vành không hề hẹp, cơ tim cũng không vấn đề gì, hệ thống truyền dẫn cũng rất ổn. Đợi chút! Để tôi quan sát lại lát cắt một chút.”

“Không có bệnh gì ư?” Tôi ngạc nhiên, “Không mắc bệnh về tim mạch, vậy liệu anh ta có mắc phải bệnh cấp tính gì không?”

Bác sĩ Phương Tuấn Kiệt thành thục thay một lát cắt khác, anh nói với tôi trong khi mắt không hề rời khỏi kính hiển vi: “Chắc chắn tim mạch của anh ta không có vấn đề gì, xem những lát cắt khác cũng vậy. Người này hoàn toàn khỏe mạnh.”

“Gì cơ?” Tôi kêu lên, “Vậy sao anh ta lại chết?”

“Sao tôi biết được!” Bác sĩ Phương lắc đầu, “Tôi có giải phẫu thi thể của anh ta đâu!”

Tôi nói: “Nhưng khi giải phẫu tử thi, chúng tôi đã loại trừ các khả năng tử vong do bị ngoại thương quá nặng, ngạt thở và trúng độc, giờ anh lại loại trừ nốt khả năng tử vong do bệnh cấp tính, vậy nguyên nhân gì khiến anh ta tử vong nhỉ?”

“Nghe hơi rợn tóc gáy đấy!” Bác sĩ Phương nhún vai, “Lẽ nào anh ta bị ma ám?”

Đầu tôi lơ mơ như phủ một màn sương, vội vàng bốc máy gọi điện thoại cho trưởng phòng Cảnh sát thành phố Long Phiên là Triệu Kỳ Quốc.

“Anh Triệu, việc điều tra bên anh có tiến triển gì không?” Tôi hỏi, “Vụ án mạng của Tiêu Lâm ấy!”

Trưởng phòng Triệu nói: “Tôi đã giao cho Đội Cảnh sát giao thông phụ trách, họ sẽ phối hợp với Đội Cảnh sát hình sự. Theo kết quả điều tra trước mắt thì nạn nhân là cán bộ quản lý cao cấp của một doanh nghiệp có tiếng, nhưng tính cách anh ta khá yếu đuối, ở nhà thường bị vợ bắt nạt. Vợ anh ta tên là Tiết Tề, có khả năng cô này nɠɵạı ŧìиɧ, nhưng trước mắt chúng tôi chưa tìm được chứng cứ. Quan hệ giữa Tiêu Lâm và Tiết Tề luôn trong trạng thái rất tồi tệ, họ đã ly thân, nhưng vì vấn đề tài sản nên mãi chưa ly hôn được. Tối ngày mùng 8 tháng 7, Tiết Tề gọi điện thoại cho Tiêu Lâm, cô ta nói muốn dứt khoát ly hôn nhưng Tiêu Lâm vẫn không đồng ý.”

“Điều đó cũng có nghĩa là khi đó có khả năng Tiêu Lâm đã đi gặp Tiết Tề?” Tôi hỏi, “Lúc ấy Tiết Tề đang ở đâu?”

“Tiết Tề khai lúc đó cô ta đang ở căn nhà mình tự mua.” Trưởng phòng Triệu nói, “Nhưng chúng tôi cảm thấy lời khai của cô ta có vấn đề bởi vì chúng tôi phát hiện xe hơi của Tiêu lâm lại đỗ ở tầng hầm gửi xe của đài phát thanh. Có lẽ Tiêu Lâm đã lái xe đến đài phát thanh, nhưng anh ta đến đó làm gì thì chúng tôi không biết.”

Tôi hỏi dồn: “Đài phát thanh phải có camera giám sát chứ? Chẳng lẽ xảy ra điều gì bất thường sao?”

Trưởng phòng Triệu nói: “Mùng 8 là chủ nhật, Tiết Tề không đi làm, chúng tôi quan sát camera lắp ở cầu thang và thang máy thì không thấy có Tiết Tề, Tiêu Lâm và kẻ khả nghi nào. Chỉ có Hắc Mễ xuống cầu thang vào lúc sáng sớm ngày mùng 9. Người biên đạo tiết mục của cô ấy ở ngay tại đài nên không xuống tầng hầm gửi xe. Camera ở tầng hầm gửi xe không hoạt động nên chúng tôi không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra ở dưới đó. Thế các cậu đã điều tra ra nguyên nhân tử vong của nạn nhân chưa?”

Tôi cứng họng, không thốt ra được câu nào, mãi mới nói: “Chúng tôi phải tiến hành khám nghiệm lại.”

Trở về văn phòng, cả văn phòng đang ồn ĩ nói cười vì Lông Vũ đã trở lại.

Lông Vũ mang rất nhiều đặc sản Bắc Kinh đến làm quà cho chúng tôi. Lâm Đào ngồi chếch hướng với bàn của Lông Vũ nói chuyện với cô rất thân thiết. Đại Bảo lại trốn ở góc văn phòng ăn thùng uống vại.

Lông Vũ thấy sắc mặt tôi sầm sì khi bước vào phòng liền nói: “Sao vậy? Nhìn thấy tôi anh không vui à? Anh xem bây giờ tôi đeo hàm một sao một gạch rồi này! Tôi đã trở thành cảnh sát dân sự thứ thiệt, từ nay anh không được coi thường tôi nữa nhé!”

Tôi đáp lấy lệ: “Về lúc nào thế?”

Lông Vũ nói: “Thực ra tôi về từ sáng hôm qua, nhưng hôm qua lại là ngày chủ nhật nên lười nhác ở nhà nghỉ ngơi một ngày.”

Tôi vỗ tay chuyển đề tài: “Mọi người nghe này, trong vụ án Tiêu Lâm tử vong vào tuần trước, bác sĩ không phát hiện thấy vấn đề gì về mặt bệnh lý. Điều đó có nghĩa là chúng ta vẫn chưa tìm ra nguyên nhân tử vong của nạn nhân. Giờ vụ án tồn tại rất nhiều điểm nghi vấn, chúng ta phải tiến hành khám nghiệm lại tử thi ngay bây giờ.”

Không khí vui mừng hoan hỉ lập tức thay bằng không khí nghiêm túc và trầm lặng. Lâm Đào và Đại Bảo vội vã thu xếp hòm dụng cụ của mình. Tôi gọi điện thoại cho Hàn Lượng: “Lại đến trễ à? Cậu mau chóng đến cơ quan đưa chúng tôi đến nhà xác ngay nhé!”

Sau một tuần nằm trong tủ bảo quản, thi thể nạn nhân đã đóng băng cứng ngắc, khi chúng tôi đến khám nghiệm, nhân viên nhà xác lại chưa kịp rã đông nên cỗ tử thi cứng như thép nguội nằm thẳng đơ trên bàn giải phẫu.

Tôi hỏi bác sĩ pháp y Ngụy vừa mới hớt hải chạy đến giúp chúng tôi: “Trưởng khoa Hồ và trưởng khoa Hàn đâu? Không phải hai người họ phụ trách vụ án này sao?”

Bác sĩ Ngụy gật đầu đáp: “Sáng nay hai đồng chí ấy nhận được mệnh lệnh của cấp trên nên đã đi hiện trường ở ngoại ô phía tây thành phố rồi.”

“Cả hai đồng chí trưởng khoa đều đi cả sao?” Tôi hỏi, “Ở đó xảy ra án mạng à?”

“Tôi cũng không rõ.” Bác sĩ Ngụy nói, “Nhưng nhìn sắc mặt của họ thì e là tình hình không được lạc quan lắm. Nếu là án mạng khó giải quyết, chắc chắn họ sẽ gọi điện cho các anh để nhờ trợ giúp thôi.”

Tôi “À!” một tiếng rồi lẳng lặng mặc đồng phục giải phẫu.

Tử thi trải qua đông lạnh khiến lượng nước trong da và những tổ chức phần mềm hở ra đề cạn kiệt, các mô xuất hiện hiện tượng bề mặt da giấy. Tôi cố gỡ các tổ chức cơ thịt nhưng không thể gỡ nổi.

“Ui, có cần đợi rã đông không?” Đại Bảo hỏi.

Tôi nói: “Đông lạnh xong lại rã đông, cộng thêm điều kiện thời tiết như hiện nay sẽ khiến quá trình phân hủy diễn ra nhanh hơn. Tôi sợ chúng ta mà giải phẫu âm tính (1) như thế này thì không biết ăn nói thế nào với tổ chuyên án, với gia đình nạn nhân và với Hắc Mễ.”

(1) Giải phẫu âm tính: là quá trình giải phẫu sau khi đã tiến hành mọi hoạt động kiểm tra, quan sát bằng mắt thường, quan sát dưới kính hiển vi, phân tích độc tố… cũng như thực hiện giải phẫu tử thi nhưng không tìm ra nguyên nhân tử vong.

“Vậy phải làm sao?” Đại Bảo lo lắng ra mặt.

“Ơ?” Tôi đang chạm vào bàn tay của thi thể thì đột ngột dừng lại, rồi tiếp tục sờ nhẹ nhàng hai bên cổ.

“Anh phát hiện thấy gì à?” Đại Bảo châu đầu lại xem.

“Mau mang kính lúp ra đây!” Tôi nói.

Đại Bảo không kịp tháo găng tay, mở hòm dụng cụ của mình ra, lục lọi tìm kính lúp đưa cho tôi.

Tôi cầm kính lúp quan sát kỹ phần cổ của nạn nhân. Vì phần cổ là vị trí lõm vào nên trong quá trình bị xây xát, phần cổ sẽ không chạm đất nhiều lắm, cũng nhờ thế vết thương ở cổ sẽ không mấy nghiêm trọng. Khi khám nghiệm lần đầu, chúng tôi đã tiến hành khám nghiệm phần da và cơ ở cổ, nhưng không phát hiện thấy điểm nào khả nghi. Tuy nhiên khi cơ thể mất nước, bề mặt da khô đi, thì hai vết thương trên cổ mới hiện ra rõ rệt. Mặc dù nhìn bề mặt thì phần bị thương không khác vùng da xung quanh là mấy, tất cả đều biến thành màu vàng cam, song khi sờ ngón tay lên mới thấy hai vết thương dài chừng 1mm nổi rõ rệt trên bề mặt da.

“Chúng ta đã bỏ sót vết thương này trong lần khám nghiệm đầu tiên.” Tôi nói.

Đại Bảo nói: “Vết thương nhỏ thế kia, lại không xuất huyết nên chẳng may bỏ sót cũng là chuyện hết sức bình thường. Mà vết thương nhỏ này có ý nghĩa gì hoặc giúp chúng ta giải thích được điều gì sao?”

Tôi nói: “Không! Sơ sót này trực tiếp khiến chúng ta không làm rõ được nguyên nhân tử vong đấy! Nói cách khác, hai vết thương này chính là nguyên nhân tử vong.”

“Hả?” Đại Bảo lấy kính lúp từ tay tôi và chăm chú quan sát tử thi.

“Vết chích điện, tức là vết thương hình thành do da người tiếp xúc với vật dẫn điện. Khi dòng điện chạy qua lớp da hoàn chỉnh thì dưới tác dụng của điện giải và nhiệt lượng tỏa ra trên điện trở tại chỗ tiếp xúc sẽ tạo ra một loại vết thương đặc biệt trên da. Tác dụng điện trở cao của da khiến dòng điện sinh ra tác dụng nhiệt độ cao khi đi xuyên qua da và vào cơ thể con người, vết thương do điện kích dần dần sẽ để lại vết chích trên da. Hình thái bên ngoài của vết chích điện điển hình khá nhỏ, trung tâm vết thương lún xuống, bờ xung quanh lồi lên tạo thành vết thương hình tròn hoặc hình bầu dục giống hệt miệng núi lửa. Chỗ lõm xuống gọi là vùng than hóa, viền xung quanh hoại tử như rắn lại. Quan sát dưới kính hiển vi sẽ chẩn đoán được chính xác hơn. Vết chích điện là căn cứ quan trọng để bác sĩ pháp y chẩn đoán những trường hợp tử vong do bị kích điện.” Tôi thấy Lâm Đào và Trần Thi Vũ chưa hiểu nên giảng giải thêm về kiến thức pháp y.

“Miệng vết thương nhỏ, phần trung tâm lún xuống, bờ vết thương lồi lên tạo thành tổng thể giống như núi lửa.” Đại Bảo lẩm bẩm nhắc lại như đang ôn bài cũ, “Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là hai vết chích điện với đặc trưng rất điển hình.”

“Rõ ràng là hai vết chích điện này một chỗ là đầu vào, còn một chỗ là đầu ra.” Tôi nói, “Nạn nhân tử vong vì bị kích điện, vị trí tiếp xúc với dây dẫn là hai bên cổ.”

“Hiện trường mới được thiết lập, liệu có phải tai nạn ngoài ý muốn không?” Lâm Đào hỏi, nhưng ngay sau đó liền phủ định quan điểm mà mình vừa nêu ra, “Cũng không đúng, thi thể chui xuống gầm xe, làm sao mà bị kích điện được? Hay xe ô tô của Hắc Mễ bị hở điện?”

“Công ty bảo hiểm đã tiến hành kiểm tra xe hơi rồi, chắc chắn không có vấn đề gì.” Tôi nói, “Mà vị trí lõm xuống của hai bên cổ làm sao có thể chạm vào hai đầu dây dẫn vào và dây dẫn ra của dòng điện cùng một lúc được?”

“Ý anh là anh ta bị ai đó sát hại sao?” Đại Bảo hỏi, “Gϊếŧ người bằng phương pháp chích điện không phải là cách thường gặp lắm.”

Tôi gật đầu: “Căn cứ vào điều kiện môi trường tại hiện trường thì ở đây không có đủ điều kiện bị giật điện, có lẽ đây là vụ chích điện do con người thực hiện.”

Tôi thận trọng cắt một mảnh da cổ xuống, cho vào bình bảo quản vật chứng, đưa cho Hàn Lượng và bảo: “Cậu mang vật này về đưa cho bác sĩ Phương Tuấn Kiệt để anh ấy tiến hành xét nghiệm bệnh lý học. Chỉ các xét nghiệm bệnh lý học mới có thể trở thành bằng chứng chính xác chứng tỏ vết chích điện. Điều này có tác dụng rất lớn đối với việc khởi tố và phán quyết của tòa án sau này.”

“Chưa xác định được nghi phạm là ai đã nghĩ đến khởi tố với phán quyết rồi à?” Hàn Lượng trề môi tỏ ý chê bai, rồi cất bình đựng vật chứng vào trong túi nilon màu đen.

“Đã xác định được nghi phạm rồi!” Tôi quả quyết.

“Ai vậy?” Đại Bảo hỏi.

Tôi liếc nhìn Lâm Đào, rồi cả tôi và cậu ta đồng thanh nói: “Tiết Tề!”

“Vợ của nạn nhân sao?”

“Đúng vậy!” Tôi khẳng định, “Nguyên nhân thứ nhất là vì suốt mấy năm nay Tiêu Lâm và Tiết Tề cứ dùng dằng mãi chưa ly hôn được vì vấn đề chia tài sản. Cô ta lại có dấu hiệu nɠɵạı ŧìиɧ, vậy thì cô ta có động cơ sát hại Tiêu Lâm để đoạt được toàn bộ số tài sản của hai vợ chồng. Nguyên nhân thứ hai, Tiết Tề là nhân viên làm việc trong đài phát thanh, chỉ những người làm trong tòa nhà đài phát thanh mới dám ngang nghiên kéo tử thi xuống tầng hầm gửi xe, nơi lắp đặt rất nhiều camera giám sát nhưng chẳng ống kính nào hoạt động, người ngoài sẽ không thể biết ống kính camera ở tầng hầm gửi xe là “cái tai điếc”, chỉ bày ra cho có mà thôi. Nguyên nhân thứ ba, Tiết Tề luôn có xích mích với Hắc Mễ, cô ta có động cơ vu oan giá họa cho Hắc Mễ. Một người vì lợi ích cá nhân mà gϊếŧ người chắc chắn sẽ là kẻ giành được lợi ích lớn nhất sau khi nạn nhân chết.”

“Nhưng camera lắp ở thang máy và đường đi vào tòa nhà đều hiển thị hôm đó Tiết Tề không đến đài phát thanh mà.” Đại Bảo thắc mắc.

Tôi nói: “Nếu Tiết Tề và đối tượng mà cô ta nɠɵạı ŧìиɧ sát hại Tiêu Lâm ở bên ngoài, sau đó lái xe của nạn nhân vào thẳng tầng hầm gửi xe của đài phát thanh thì sao?”

“Đúng rồi!” Đại Bảo reo lên, “Có điều giờ chúng ta vẫn chưa nắm được bất kỳ chứng cớ nào chứng tỏ Tiết Tề gϊếŧ người.”

“Vậy thì chúng ta đến nhà cô ta tìm xem sao.” Tôi nói.