Chương 25: Vụ án thứ 6 - Hồn hoa dưới ánh trắng (4)

Thi thể của Lô Hoa đang ở trong hòm đông lạnh lại bị chúng tôi lấy ra.

Vì thi thể đang đóng băng nên cơ thể cứng đơ, còn da dẻ toàn thân trở nên trơn nhuồi và ướt rượt.

“Các anh muốn xem gì mới được chứ?” Nhân viên nhà xác có vẻ hơi bực mình, anh ta liên mồm càu nhàu, “Buổi sáng các anh vừa giải phẫu xong thì buổi chiều người nhà nạn nhân đến nhận xác, buổi tối các anh lại đến để giải phẫu. Thi thể vừa được đông lạnh rồi lại phải rã đông như thế sẽ nhanh chóng bị phân hủy lắm đấy.”

Tôi cười không đáp, cầm cánh tay phải của người chết lên.

“Thấy chưa?” Tôi nói, “Trên cánh tay phải của người chết có vết xuất huyết hình oval này!”

Trần Thi Vũ tỏ vẻ ngạc nhiên nhất, cô nói: “Hả? Lúc khám nghiệm vào trưa nay còn không nhìn thấy vết xuất huyết dưới da này mà! Sao sau khi chết lại xuất hiện nhỉ?”

“Rất tốt!” Tôi khen Trần Thi Vũ, “Xuất huyết dưới da là phản ứng sống, nó không thể xuất hiện sau khi tử vong. Lông Vũ, cô bắt đầu có ý thức về phương diện này rồi đấy.”

“Thế thì lạ quá!” Trần Thi Vũ nói, “Khi khám nghiệm tử thi, rõ ràng tôi thấy các anh kiểm tra các khớp của nạn nhân, nhưng không hề thấy khoảng da này có vết xuất huyết, chẳng lẽ ma làm sao?”

“Cô nói lung tung gì thế?” Lâm Đào vừa nhìn bầu trời qua khung cửa sổ đang dần chuyển về đêm vừa nói.

Tôi giải thích: “Xuất huyết dưới da là hiện tượng rất kỳ lạ, nếu mức độ hơi nhẹ thì ban đầu khi khám nghiệm sẽ không thể phát hiện ra. Khi thi thể trải qua quá trình đông lạnh, da bị mất nước trở nên mỏng hơn, nhờ đó tính trong suốt của da cũng gia tăng, đến lúc ấy vết xuất huyết dưới da rất mờ mới xuất hiện trong phạm vi mắt thường có thể trông thấy.”

“Thì ra việc đông lạnh cũng giúp ích cho công tác khám nghiệm.” Trần Thi Vũ như ngộ ra.

“Đây là vết cắn.” Triệu Vĩnh nói.

Tôi gật đầu: “Khi nhìn bức ảnh này, tôi phát hiện ở ống tay sơ mi của Lô Hoa có vết rách rất nhỏ nên liền nghĩ đến điều này. Đây là vết cắn của ai đó xuyên qua áo Lô Hoa.”

“Hàm răng này rất đặc biệt đấy!” Đại Bảo nhận xét, “Răng cửa giữa bị lệch, răng cửa bên phải bị khuyết, răng nanh rất nhọn. Chúng tôi đã kiểm tra hàm răng của cả hai người chết, hàm răng như vậy chắc chắn không phải của Lô Hoa cũng như của Ngưu Thanh Cương.”

“Hàm răng như vậy lại hay đấy!” Tôi nói, “Tính đặc thù càng cao càng dễ nhận diện, chúng ta có thể làm mô hình hàm răng, rồi so sánh với các nghi phạm. Đây đúng là chứng cứ tuyệt vời!”

“Chúng ta phải chụp cố định vết hằn răng trên da, rồi chuyển cho đồng nghiệp chuyên ngành nhân chủng học của Viện pháp y để làm mô hình hàm răng.” Triệu Vĩnh hưng phấn nói.

“Dấu vết này còn gợi ý cho chúng ta một vấn đề khác.” Tôi nói, “Tại hiện trường gây án, ngoại trừ hai nạn nhân ra còn xuất hiện kẻ thứ ba, mà rất có thể kẻ thứ ba này mới là hung thủ thật sự.”

“Nhưng vì sao Ngưu Thanh Cương lại trong tình trạng lõa thể, còn Lô Hoa thì bị cắn, rồi bị ngã chết? Đây là một ẩn số lớn.” Lâm Đào nói.

Tôi không đáp, vì các hình ảnh và suy đoán đang không ngừng đảo lộn trong đầu, tôi cảm giác mình sắp tìm ra đáp án.

Trước khi gặp tổ chuyên án tại phòng họp vào lúc chín giờ tối, đáp án đã dần dần hé lộ.

“Thế nào?” Đội trưởng Niên bắt đầu buổi họp, “Nghe nói bác sĩ pháp y đã kiểm tra lại thi thể, các anh có phát hiện gì mới không?”

Triệu Vĩnh nói: “Tất nhiên là có chứ! Chúng tôi phát hiện Lô Hoa bị ai đó cắn một nhát vào tay, vết cắn của người này lưu lại trên cánh tay Lô Hoa, chúng ta có thể chế tác ra một hàm răng mô hình để sử dụng làm bằng chứng.”

“Điều đó cũng có nghĩa là đây là một vụ án mạng phải không?” Đội trưởng Niên có vẻ hơi lo lắng.

Tôi gật đầu xác nhận: “Trong cuộc họp buổi trưa, tôi có đề cập đến một vài nghi vấn, kết hợp với vết cắn của kẻ thứ ba, thì không còn nghi ngờ gì nữa, đây đúng là một vụ án mạng.”

“Vậy bước tiếp theo của chúng ta nên triển khai công tác điều tra theo hướng nào?” Đội trưởng Niên hỏi.

Tôi nói: “Từ từ nghe tôi nói đã! Đầu tiên chúng ta phân tích tại sao dấu chân giẫm lên hoa lại cách nơi Ngưu Thanh Cương cởi y phục chừng ba, bốn trăm mét. Điều đó chứng tỏ khi còn sống hai người này bị kẻ nào đó chia rẽ ra hai nơi.”

“Chia rẽ ư?”

“Chia rẽ ra hai nơi sao?” Đội trưởng Niên ngạc nhiên, “Không phải một hung thủ gây án sao?”

“Đúng vậy!” Tôi gật đầu, “Tôi cho rằng hung thủ chí ít phải có ba người. Vì sao Ngưu Thanh Cương lại ngoan ngoãn cởi y phục, hơn nữa còn tự cởi nữa chứ? Chắc chắn không phải vì cô bé cảm thấy rất nóng, mà bởi vì có người ra lệnh cho cô ấy phải cởi. Trong tình trạng chưa hề có sự tiếp xúc thân mật về cơ thể mà khiến một cô gái phải ngoan ngoãn cởϊ qυầи áo thì chắc chắn hung thủ phải cầm dao uy hϊếp.”

“Cô bé mới mười tám tuổi, hơn nữa còn là trinh nữ, nên cho dù có ai đó cầm dao uy hϊếp thì trước khi bị đối phương sát thương, chắc chắn cô bé không ngoan ngoãn nghe lời đâu!” Đội trưởng Niên nói.

Tôi gật đầu: “Đúng vậy! Các cô gái mới lớn đều có tâm lý xấu hổ, nên không dễ gì làm được việc cởi sạch quần áo không còn mảnh vải che thân. Trừ phi kẻ uy hϊếp cô ấy cũng là phụ nữ, mà xung quanh chỉ có hai người họ.”

Mọi người đều gật đầu tán đồng quan điểm của tôi.

Tôi nói tiếp: “Đó cũng là lý do vì sao Lô Hoa lại bị đẩy ra xa hiện trường chừng mấy trăm mét.”

“Vậy vì sao hung thủ nữ kia lại muốn Ngưu Thanh Cương cởϊ qυầи áo?” Đội trưởng Niên thắc mắc.

Tôi lắc đầu: “Túi quần bò của Ngưu Thanh Cương có dấu hiệu bị lộn ra ngoài, mà trong túi quần của Lô Hoa cũng có một ít bùn đất, điều này chứng tỏ ai đó tay dính bùn đất muốn móc túi hai người họ. Bởi vậy tôi mạnh dạn phán đoán đây là vụ án gϊếŧ người cướp của, có điều chúng cướp của không thành, vì trên người Lô Hoa chỉ còn vài chục tệ mà thôi. Nhưng muốn cướp thì chỉ cần lộn các túi quần áo ra là đủ rồi, vì sao chúng lại yêu cầu nạn nhân phải cởi hết quần áo? Đây chính là điểm mà đến giờ tôi vẫn chưa rõ, có lẽ phải sau khi phá án mới biết được.”

“Anh nói tiếp đi!” Đội trưởng Niên giục giã.

Tôi nói: “Kế đến, tôi cho rằng có hai kẻ đã khống chế Lô Hoa ra khỏi phạm vi hiện trường mấy trăm mét.”

“Vì sao anh lại cho là vậy?”

“Thứ nhất, trên cổ Lô Hoa có vết thương uy hϊếp, điều đó chứng tỏ kẻ nào đó đã kề dao vào cổ và khống chết cậu ta. Nhưng trên cánh tay Lô Hoa còn có một vết cắn nữa. Tưởng tượng mà xem, nếu khi đó Lô Hoa đánh lại hung thủ, chắc chắn hung thủ sẽ dùng dao tấn công cậu ta, nhưng sao hung thủ không làm vậy mà lại dùng thủ đoạn hạ lưu là cắn đối thủ? Chỉ có một cách giải thích thôi, đó chính là Lô Hoa đã thoát khỏi sự khống chế của tên cầm dao và khi cậu ta đánh nhau với tên còn lại thì bị tên này cắn một nhát.”

“Liệu có phải hai tên côn đồ cầm dao mà cậu tưởng tượng thực ra chỉ là một người không?” Đội trưởng Niên đặt ra nghi vấn.

Tôi lắc đầu: “Chúng khống chế Lô Hoa và Ngưu Thanh Cương cùng lúc, bởi vậy chắc chắn phải có ít nhất hai kẻ cầm dao.”

Tôi nhấp một ngụm nước rồi nói tiếp: “Hơn nữa từ vết cắn, tôi cho rằng hung thủ còn khá nhỏ tuổi. Tôi có căn cứ, thứ nhất, hung thủ đã cầm dao mà còn để Lô Hoa thoát khỏi sự khống chế, điều đó chứng tỏ sức khống chế của hung thủ rất yếu, thứ hai, Lô Hoa trông gầy mảnh khảnh thế kia, hung thủ đánh nhau với một thanh niên như vậy mà còn phải dùng phương thức cắn để phản công thì chắc chắn hung thủ không thể là một thanh niên khỏe mạnh.”

“Có lý!” Triệu Vĩnh gật gù, “Trong các vụ án sát thương mà chúng ta xử lý thì hung thủ cắn người thông thường đều là phụ nữ và trẻ em. Vụ ở Thái Sâm quả thực vô cùng hy hữu.”

Tôi nói: “Cuối cùng, tôi tổng kết lại một chút nhé! Tôi cho rằng hai nạn nhân đều tử vong vào đêm ngày 20 tháng 5, khi họ đến hiện trường để ngắm hoa và đang lúc tâm tình thì gặp ít nhất ba phần tử tội phạm. Mục đích của hung thủ rất rõ ràng, chính là cướp của. Chúng phân công cũng rất rõ ràng, một hung thủ nữ khống chế Ngưu Thanh Cương, hai hung thủ nam còn lại khống chế Lô Hoa. Chúng dẫn hai nạn nhân cách xa điểm hẹn của hai người chừng mấy trăm mét, dùng thủ đoạn uy hϊếp để cưỡng đoạt tài sản. Không biết vì lý do gì mà sau đó phía hung thủ nữ kia ép nạn nhân phải cởϊ qυầи áo, khi không cướp đoạt được bất cứ tài sản gì, hung thủ đã vung dao gϊếŧ người. Còn về phía hai hung thủ nam, sau khi khống chế Lô Hoa thất bại và không cướp tài sản thành công, Lô Hoa đã đánh nhau với một trong hai tên cướp, sau đó trong lúc hốt hoảng chạy trốn, cậu ta đã trượt chân ngã xuống hầm phòng không, do điều kiện dưới hầm thiếu ánh sáng, cậu ta bước hụt và ngã chết. Hung thủ thấy cảnh đó thì cùng men theo đường cái lớn rời khỏi hiện trường. Chỉ như vậy, chúng ta mới có thể giải thích thông suốt toàn bộ dấu vết xuất hiện tại hiện trường.”

“Cách giải thích của cậu cũng có phần hợp lý.” Đội trưởng Niên gật gù, “Vậy trọng điểm điều tra bước tiếp theo của chúng ta là tìm ra nhóm tội phạm trộm cướp gồm ít nhất hai nam một nữ phải không?”

“Những kẻ cầm dao đi cướp của có lẽ là tội phạm từng có tiền án tiền sự.” Tôi nói, “Hơn nữa hung thủ còn ít tuổi mà đã to gan lớn mật như thế thì có thể suy đoán ít nhất hai hung thủ nam còn đang ở trong độ tuổi vị thành niên.”

Đội trưởng Niên gật đầu.

Tôi tiếp lời: “Còn một điểm nữa, tuy chưa chắc chắn lắm nhưng rất đáng để suy xét đến. Các anh có phát hiện trong cả quá trình cướp của, đánh lộn, hung thủ không hề giẫm lên vườn hoa, ngay cả trong lúc Lô Hoa chạy trốn đạp nát cả vạt hoa thì hung thủ cũng cố gắng không giẫm lên mầm hoa trong vườn. Từ đặc trưng tâm lý này, tôi cảm thấy có thể hung thủ là người địa phương, không những thế gia đình còn làm nghề trồng hoa, bởi vậy ngay trong tiềm thức đã hình thành ý thức không giẫm lên hoa. Điều này không chứng tỏ phẩm chất đạo đức của bọn chúng tốt đẹp đến đâu mà đó chỉ là một loại tiềm thức được giáo dục từ nhỏ. Dẫu đạo đức bại hoại thế nào, thì tiềm thức vẫn phát huy tác dụng như thường.”

Đội trưởng Niên lại gật đầu.

Tôi cười bảo: “Những gì chúng tôi có thể làm được chỉ bấy nhiêu thôi. Mô hình hàm răng mà chúng tôi làm có thể giúp các anh tiến hành so sánh và loại trừ các nghi phạm, đó là chứng cứ loại trừ rất quan trọng. Hàm răng của hung thủ này vô cùng đặc thù nên tôi nghĩ việc so sánh sẽ không khó khăn lắm đâu.”

Từ phòng họp của tổ chuyên án trở về khách sạn, tôi mệt mỏi đến độ gần kiệt sức, chỉ biết cắm mặt vào gối và đánh một giấc thật say.

Trong giấc mơ, tôi thấy một cô gái mặc áo trắng cầm con dao phẫu thuật đang chầm chậm tiến về phía mình.

Hôm sau, không rõ có phải vì mọi người đều quá mệt mỏi hay không mà khi tôi thức giấc đã là mười giờ trưa, nhưng mọi người vẫn chưa tỉnh dậy. Tôi lấy điện thoại trong hộc tủ ở đầu giường thì thấy tin nhắn của đội trưởng Niên. Tin nhắn gửi đến lúc tám giờ hai mươi phút sáng nay, nội dung là: “Vụ án đã được phá giải, đợi anh đến Phòng Cảnh sát để báo cáo.”

Tôi nhảy dựng lên gọi mọi người dậy, rồi vội vàng đến văn phòng của đội trưởng Niên.

Lúc này, đội trưởng Niên đang ngủ trên chiếc ghế dài trong văn phòng của mình. Bị chúng tôi gọi dậy, đội trưởng Niên trưng cặp mắt vẫn còn lờ đờ vì buồn ngủ kể lại cho chúng tôi nghe quá trình phá án.

Căn cứ vào những suy đoán mà chúng tôi cung cấp, cảnh sát bắt đầu tiến hành rà soát và phân tích các vụ án cướp giật mà sinh viên trường Đại học Đinh Đường và dân cư sống ở thị trấn xung quanh khu vực hiện trường nơi xảy ra vụ án đã từng báo với cảnh sát nhưng cảnh sát vẫn chưa phá giải được. Quả nhiên cảnh sát phát hiện ra một băng nhóm tội phạm, chúng gồm hai nam một nữ, chuyên thực hiện các phi vụ bắt chó trộm gà ở khu vực quanh đây, hơn nữa chúng còn thường xuyên cướp giật tài sản của sinh viên.

Tổ chuyên án tiến hành điều tra tất cả các hộ trồng hoa sống ở vùng ven thị trấn, phát hiện có một nghi phạm rất khả nghi tên là Lý Ngọc, hai mươi tuổi, hiện đang thất nghiệp. Sau khi điều tra người thường xuyên liên lạc qua lại với Lý Ngọc, chúng tôi phát hiện có một nam học sinh mười bảy tuổi tên là Phương Lâm, cậu ta bỏ học, thất nghiệp, hiện là bạn trai của Lý Ngọc. Cậu ta có một em trai tên là Phương Thư, năm nay mười ba tuổi, ba người này thường lêu lổng tụ tập cùng nhau.

Tổ chuyên án quyết định bắt đầu điều tra từ Phương Thư. Sau khi Phương Thư đến trường, cảnh sát liền đến thẩm vấn Phương Thư trước sự chứng kiến của giáo viên trong trường. Dẫu sao Phương Thư mới chỉ là một đứa trẻ nên khi thấy cảnh sát, cậu ta đã mềm nhũn cả người.

Cảnh sát điều tra tinh mắt để ý thấy hàm răng của Phương Thư có đặc điểm rất giống với hàm răng của hung thủ cắn vào cánh tay Lô Hoa, răng cửa giữa hơi lệch, răng cửa bên phải bị khuyết, răng nanh rất nhọn. Sau khi tiến hành đối chiếu với mô hình răng, hai tổ cảnh sát điều tra lập tức ra tay hành động bắt giữ Lý Ngọc và Phương Lâm. Ba nghi phạm bị dẫn về đồn cảnh sát, chưa đầy mười phút sau, chúng đã lần lượt khai hết mọi hành vi phạm tội của mình.

Đêm ngày 20 tháng 5, vì không có tiền lên mạng Internet nên ba người gồm Lý Ngọc, Phương Lâm và Phương Thư quyết định đi cướp giật ở khu vực quanh vườn hoa. Bọn chúng biết sinh viên thường lui tới vườn hoa để tâm sự, mỗi lần bọn chúng cướp, sinh viên thường cho chúng ít tiền và rất ít người đi báo cảnh sát. Mà dẫu báo cảnh sát thì nhờ sự yểm trợ của màn đêm nên cảnh sát cũng không dễ gì phá được án. Lần này bọn chúng lại đến vườn hoa cướp đồ giống như mọi lần, chúng thấy Lô Hoa và Ngưu Thanh Cương đang hôn nhau trong vườn hoa. Mặc dù Lý Ngọc cầm dao uy hϊếp, nhưng Ngưu Thanh Cương và Lô Hoa đều bảo mình không có tiền. Đúng lúc này Lô Hoa bỏ mặc Ngưu Thanh Cương, bỏ chạy một mình, nhưng mới chạy được mấy trăm mét thì bị Phương Lâm bắt được và đẩy ngã xuống đất.

Lý Ngọc khống chế Ngưu Thanh Cương đến ven đường, thấy Phương Lâm đã khống chế được Lô Hoa, cô ta mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng Lý Ngọc sợ Ngưu Thanh Cương bỏ chạy nên bắt Ngưu Thanh Cương phải cởi bỏ hết quần áo.

“Dẫu sao mấy tên con trai đã chạy xa rồi, chẳng ai nhìn thấy cả, ở đây chỉ có tôi và cô nên cô không cần phải xấu hổ.” Lý Ngọc vừa thuyết phục vừa uy hϊếp bắt Ngưu Thanh Cương phải cởi y phục. Mục đích cô ta yêu cầu đối phương làm vậy rất rõ ràng: Thứ nhất, Lý Ngọc có thể lục soát quần áo mà Ngưu Thanh Cương vừa mới cởi ra một cách kỹ càng. Thứ hai, khi Ngưu Thanh Cương đã cởi hết đồ đương nhiên phải nghĩ đến chuyện rất xấu hổ nếu gặp người khác, bởi vậy sẽ ngại chạy trốn.

Sau khi xác nhận trên người Ngưu Thanh Cương không có đồng nào, Lý Ngọc khống chế Ngưu Thanh Cương di chuyển dần về phía đường lớn, mục đích là để nạn nhân đứng xa đống quần áo và hoàn toàn từ bỏ ý định chạy trốn.

Còn Lô Hoa vì muốn bảo vệ mấy chục tệ trong túi nên vẫn không từ bỏ ý định kháng cự. Cậu ta giả vờ lục tiền trong túi giao nộp cho hung thủ, rồi bất ngờ ngáng chân đốn ngã Phương Lâm. Phương Lâm ngã lăn ra đất, nhất thời chưa thể bật dậy chạy được nên hô hoán Phương Thư mau bắt lấy Lô Hoa, nếu không cậu ta nhất định sẽ chạy đi báo cảnh sát. Lúc này Lô Hoa vẫn tiếp tục chạy trốn, cậu bé mới mười ba tuổi là Phương Thư liền nhào đến ôm bắp chân cậu ta chặt cứng. Lô Hoa giật tóc Phương Thư nhằm thoát khỏi sự khống chế, Phương Thư thấy vậy liền cắn thật mạnh vào cánh tay của Lô Hoa. Nhưng nói gì thì nói, Phương Thư mới chỉ mười ba tuổi nên cuối cùng cậu ta cũng không thể khống chế được Lô Hoa cho đến khi Phương Lâm có thể tự đứng dậy được. Lô Hoa nhân cơ hội này chạy vọt về phía vườn hoa. Phương Lâm cà nhắc đuổi theo, cậu ta thấy Lô Hoa phóng vọt về phía hầm phòng không, sau đó nghe tiếng kêu thảm thiết của Lô Hoa từ xa vọng lại và cả tiếng đầu đập mạnh vào vật cứng.

Phương Lâm chạy đến lối vào hầm và nhìn thấy vũng máu lớn đọng trên những bậc thềm được ánh trăng chiếu sáng, Phương Lâm sợ hết hồn, quên cả cái chân đang đau, vội vàng nắm tay Phương Thư chạy như bay về phía Lý Ngọc. Cậu ta vừa chạy vừa hét lên: “Anh ta ngã chết rồi!”

Nghe thấy câu đó, Lý Ngọc cũng hoảng hồn, Ngưu Thanh Cương càng khϊếp sợ hơn, cô hét lên thất thanh. Lý Ngọc thấy Ngưu Thanh Cương hét lên thì vô thức đâm dao về phía cô bé, nào ngờ nhát dao định mệnh đó lại cắm vào sau lưng Ngưu Thanh Cương. Lúc cô ta rút dao ra, Ngưu Thanh Cương lập tức ngã vật xuống đất, không nhúc nhích gì nữa.

Vốn chỉ muốn đi cướp mấy chục đồng để có tiền lên mạng, nào ngờ lại gây ra án mạng cướp đi sự sống của hai con người. Ba bọn chúng liền chạy về nhà trốn biệt suốt một ngày, thấy cảnh sát không đến tìm mình mới yên tâm trở lại. Cũng chính vì vậy nên sáng ngày 22 tháng 5, Phương Thư lại cắp sách đến trường và bị cảnh sát chặn lại ngay tại cổng trường.

*

“Vậy nên khi tìm chỗ tâm tình, đừng ngốc nghếch chui vào những nơi vắng người.” Đại Bảo phát biểu trong khi ngồi trên xe trở về nhà, “Nói không chừng những nơi vắng người lại là hang ổ của bọn tội phạm.”

Lâm Đào gật đầu: “Vốn đang định bên hoa dưới nguyệt, cuối cùng kết quả lại thành mất hồn dưới nguyệt.”

“Tôi đã bảo người dạy văn cho cậu đúng là giáo viên thể dục mà cậu còn phản bác.” Đại Bảo cười lớn, “Cậu biết mất hồn có ý nghĩa gì không? Từ đó chỉ trạng thái gần như hồn lìa khỏi xác do sốc quá độ hoặc hoang mang quá độ, người ta thường sử dụng từ này khi chứng kiến trạng thái bi thương đau buồn hoặc gợi cảm tột độ.”

“Nhưng chữ ‘mất’ trong từ ‘mất hồn’ mà tôi nói có nghĩa là tiêu tan, biến mất cơ mà?” Lâm Đào vẫn cố biện hộ cho mình.