Chủ nhân của số điện thoại trên mẩu tin quảng cáo đã nhanh chóng được tìm ra, tên là Lý Đại Cẩu, đúng là hai tuần trước đã đến làm việc trong khu dân cư. Các điều tra viên tìm đến nơi ở của đối tượng, tiến hành theo dõi.
Mấy người chúng tôi ngồi trong xe, yên lặng chờ đợi lệnh bắt người từ chỉ huy trưởng Họa Long. Bỗng nhiên, dáng vẻ lấm lét của Lý Đại Cẩu xuất hiện trong tầm mắt chúng tôi. Bám sát theo sau hắn là hai điều tra viên.
“Nửa đêm nửa hôm, hắn định làm trò gì đây?” Đại Bảo hỏi.
Tôi đưa ngón tay lên miệng ra hiệu yên lặng.
“Lập tức triển khai hành động.” Giọng của Họa Long vang lên trong tai nghe. “Ngay bây giờ, các anh hãy dùng kỹ thuật mở khóa đột nhập vào nhà hắn xem có tìm được chứng cứ gì không.”
Tôi thì thào đáp lại. Sau khi bóng dáng Lý Đại Cẩu biến mất khỏi tầm mắt, tôi cùng Lâm Đào, Bao Trảm đột nhập vào chỗ ở của Lý Đại Cẩu.
“Thằng cha này chắc chắn là hung thủ.” Sau khi nhìn thấy những bức vẽ nguệch ngoạc trên tường, Lâm Đào lập tức kết luận.
Trên mặt tường dày đặc những hình vẽ bằng bút chì, nét vẽ ngoằn ngoèo, chẳng hề có chút thẩm mỹ. Tất cả đều là về cơ quan sinh dục nam nữ và một vài bức phác họa cảnh khiêu da^ʍ.
“Ừm, chắc chắn hắn là một tên biếи ŧɦái tìиɧ ɖu͙©!” Tôi nói.
“Xem này, rất nhiều nội y của phụ nữ.” Bao Trảm đổ từ trong cái túi xác rắn đặt ở góc giường ra mấy chục bộ đồ lót nữ, trông đều đã cũ, có lẽ do hắn trộm về.
Tôi lại lật chiếc gối ở đầu giường, dưới gối có một bộ nội y phụ nữ màu đỏ rực, nhưng phần nhiều đã bị nhuộm bởi một màu đỏ đậm hơn, tôi nói: “Là vết máu, rất có thể là nội y của Liên Sảnh Sảnh.”
“Đúng thế!” Bao Trảm nói. “Trong nhà Liên Sảnh Sảnh chỉ có áo ngủ, không có nội y. Nhưng trước đó chúng ta lại không chú ý đến hiện tượng bất thường này.”
Tôi cầm tai nghe lên, nói vào micro: “Họa Long, hành động được rồi.”
Loáng một cái, đã nghe giọng nói của Họa Long vọng lại từ đầu dây bên kia: “Thấy tôi thần tốc chưa, tôi đã ấn đầu thằng cha này xuống rồi.”
*
Chứng cứ phát hiện được khi khám nghiệm hiện trường có ba tác dụng chủ yếu: thứ nhất, thông qua chứng cứ để tìm kiếm nghi phạm; thứ hai, sử dụng chứng cứ để sàng lọc nghi phạm; thứ ba, chứng minh nghi phạm có tội trước tòa.
Dấu vân tay in máu phát hiện trên da ngực nạn nhân trước đó chỉ có tác dụng xác nhận nghi phạm mà thôi.
Trước những bằng chứng đanh thép và sự uy hϊếp của Họa Long, Lý Đại Cẩu không hề phản kháng, chúng tôi liền tuyên bố tội trạng của hắn.
Lý Đại Cẩu có được chìa khóa nhà Liên Sảnh Sảnh vào mấy tháng trước, khi hắn đến nhà họ thông cống.
Sau khi nhà mới sửa xong một tháng, có lẽ do rác rưởi trong quá trình sửa nhà rơi xuống cống nên đường thoát nước tắc nghẽn, trào ngược, bốc mùi hôi thối. Liên Sảnh Sảnh đã tìm thấy số điện thoại của Lý Đại Cẩu trong thang máy, liền hẹn hắn đến nhà thông cống. Vì trong lúc thông, phân bị trào ngược khiến nhà vệ sinh nước phân lênh láng, hôi thối khủng khϊếp, Liên Sảnh Sảnh không chịu được liền nhờ Lý Đại Cẩu sửa xong thì dọn dẹp sạch sẽ giúp mình. Do không thể ở nổi trong nhà, lại thấy Lý Đại Cẩu mặt mũi hiền lành, thật thà nên cô đã giao chìa khóa nhà cho hắn để tiện ra vào.
Lần đầu tiên thấy Liên Sảnh Sảnh, Lý Đại Cẩu đã nảy ra ý đồ bất chính. Khi có được chìa khóa nhà, hắn liền in dấu chìa khóa lên bánh xà phòng. Trước kia, đã có dạo hắn làm thợ đánh khóa.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, Lý Đại Cẩu cảm thấy hưng phấn cuồng nhiệt với nội y của phụ nữ, đặc biệt là của những phụ nữ đẹp. Sau một ngày làm việc vất vả, giây phút sung sướиɠ nhất của hắn là nằm khểnh trong nhà, hít ngửi những bộ nội y mà hắn lấy trộm được.
Hắn đánh chìa khóa nhà Liên Sảnh Sảnh cũng chỉ vì muốn lấy trộm mấy bộ nội y.
Hai tuần trước, hắn lại đến khu dân cư này để khoan cắt tường, cạo vữa cho một nhà khác. Chớp thời cơ các thợ khác đang nghỉ giải lao vào buổi chiều, hắn kiếm cớ không được khỏe, rồi vác búa tạ lén lút tìm đến nhà Liên Sảnh Sảnh.
Bình thường, thời gian này người ta đều đã đi làm cả.
Vừa mở cửa nhà Liên Sảnh Sảnh, Lý Đại Cẩu rất bất ngờ khi nhìn thấy cô mặc bộ áo ngủ đang chiên bánh nếp chuẩn bị bữa tối. Thấy Liên Sảnh Sảnh giật mình sợ hãi, hắn chỉ biết vô thức vung búa tạ đập thẳng vào đầu cô.
Đang lúc ngần ngừ không biết nên chuyển thi thể của nạn nhân đi hay bỏ chạy một mình, Lý Đại Cẩu vô tình liếc thấy cặp đùi trắng muốt của Liên Sảnh Sảnh lộ ra khỏi vạt áo ngủ. Máu nóng dồn lên bộ não biếи ŧɦái, hắn kéo thi thể Liên Sảnh Sảnh vào nhà tắm thực hiện hành vi hϊếp da^ʍ thi thể.
Vừa thỏa mãn kéo quần lên, hắn bỗn nghe thấy tiếng mở cửa, Hạ Hồng đã trở về nhà sau khi vừa ký xong hợp đồng với công ty mới. Thình lình, một búa tạ đập thẳng vào đầu, Hạ Hồng ngã quỵ, trên khuôn mặt vẫn giữ nguyên nụ cười chuẩn bị báo tin vui cho vợ.
Lý Đại Cẩu đóng cửa, đứng ngắm nghía hai thi thể trước mặt như thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật. Cơn biếи ŧɦái nổi lên, hắn giơ chiếc bay mang theo bên mình chặt đứt một ngón tay của Liên Sảnh Sảnh ném vào chảo dầu. Nhìn ngón tay trắng nõn bập bềnh trong chảo dầu sôi, từ từ ngả sang màu vàng, cơn du͙© vọиɠ lại nổi lên ngùn ngụt trong hắn.
Sau đó, Lý Đại Cẩu vào nhà vệ sinh, lột da của hai nạn nhân, chặt rời thi thể thành nhiều mảnh, sau đó hắn vừa thủ da^ʍ, vừa cắt xẻ thịt trên mông thi thể ném vào chảo dầu để thỏa mãn du͙© vọиɠ cầm thú của mình.
Ngày hôm sau, hôm sau, hôm sau nữa, ngày nào cũng vậy, cứ sau một ngày là hắn lại mò đến nhà Liên Sảnh Sảnh, hưởng thụ sự kí©h thí©ɧ thị giác và khứu giác trong việc chiên rán tử thi. Vào đêm trước khi công trình hoàn tất, hắn đem những mảnh thi thể ném rải rác xuống các cống rãnh ngầm trong khu dân cư.
Không có xác chết thì thần không biết quỷ không hay. Hắn nghĩ như vậy.
“Tối nay, tôi đang định đi tìm ít đồ lót mới,” Lý Đại Cẩu nói với Họa Long. “Anh đạp mạnh quá, đau muốn gãy cả lưng tôi rồi.”
Trên khuôn mặt biếи ŧɦái không hề có một chút sợ hãi hay hối lỗi. Tôi biết, hắn đã không còn là con người, hắn là một con quỷ.
“Nạn nhân cũng mất cảnh giác quá.” Lâm Đào nói. “Ai lại đưa chìa khóa nhà mình cho người khác bao giờ.”
“Chắc cô ấy nghĩ rằng mình ở ngay dưới tầng, Lý Đại Cẩu sẽ không có cơ hội ra ngoài đánh chìa khóa.” Tôi nói.
Giáo sư Lương thở dài: “Bất kể là lúc nào, cảnh giác cũng phải đặt lên hàng đầu.”
“Giáo sư Lương, mấy ngày nay mọi người vất vả quá, tối mai chúng ta cùng ăn cơm nhé.” Tôi nói. “Lâu lắm rồi chúng ta chưa gặp nhau.”
Giáo sư Lương lắc đầu nói: “Trời vừa sáng, chúng tôi phải ra sân bay ngay, bay chuyến sớm quay về Bắc Kinh, nghe nói có nhiệm vụ mới.”
Lâm Đào nhìn Tô My, miệng há ra mà không thốt nổi một lời.
Tôi nói: “Tiếc quá, đành phải đợi lần sau vậy.”
“Đừng!” Giáo sư cười nói. “Chúng tôi mà đến thì không có chuyện tốt đẹp đâu.”
*
Tại sân bay.
Tôi và Lâm Đào đứng trước cửa kiểm tra an ninh, nhìn bốn người từ từ đi khuất, trên mặt Lâm Đào tràn trề thất vọng.
“Phải lòng Tô My rồi à?” Tôi hỏi.
Lâm Đào không đáp.
Đại Bảo bỗng chạy ào tới như ma đuổi, thở hổn hển: “Họ đi rồi à?”
“Vâng, đi rồi!” Tôi tò mò nhìn Đại Bảo.
Đại Bảo kêu lên: “Nhanh chân chút nữa là giữ được họ lại giúp chúng ta nữa rồi.”
“Có chuyện gì thế?” Tôi hỏi.
“Lại một vụ án chặt xác nữa.” Đại Bảo nói. “Xe đỗ bên ngoài, đi mau lên.”