Chương 48: Vụ án thứ 12 - Nửa cỗ xác tàn (2)

Bước qua cổng chính của hiện trường, thấy bên trong là một khoảng sân không rộng lắm. Đối diện với cổng chính là một nếp nhà nhỏ hai tầng, là kiến trúc chính. Phía đông có hai gian nhà mái bằng, một gian bếp và một gian vệ sinh. Phía tây là một dãy nhà cấp bốn, bên trong chồng chất rất nhiều đồ tạp nhạp.

Cửa kính của toàn bộ các gian phòng đã vỡ toang, nóc nhà bếp bay mất một mảng, cảnh tượng hết sức tan hoang, có thể thấy vụ nổ khủng khϊếp đến đâu.

Nằm giữa sân là thi thể của hai đứa trẻ. Bé gái khắp đầu đẫm máu, quanh đầu có vài mẩu gạch vụn. Còn cậu bé ngực áo rách toang, trước ngực đầm đìa những máu, không nhìn ra vết thương ở đâu.

Nằm sõng soài trước cửa bếp là thi thể của một bà cụ, vạt áo trước ngực rách tan tành, đầu, mặt, cổ, ngực bụng đều có vết cháy đen. Có thể đoán được xác Phạm Kim Thành đang ở trong bếp.

Chúng tôi quan sát sơ qua bên ngoài ba thi thể, sau khi chụp ảnh lưu lại liền gọi nhân viên nhà xác đưa nạn nhân vào trong túi đựng tử thi chuyển đi. Vừa chuyển ra khỏi cửa, chúng tôi nghe thấy bên ngoài rộ lên tiếng bàn tán ồn ào.

Tiếp theo là hiện trường trung tâm. Chúng tôi thận trọng đi vào trong bếp. Nhà bếp kết cấu gạch ngói, sau vụ nổ đã lung lay muốn sập, tường bếp chằng chịt vết nứt, nóc bị sập một mảng lớn, gạch nhói lổn nhổn đã vùi lấp một xác chết, chỉ còn từ ngực trở lên là lộ ra ngoài.

Gian bếp hoang tàn lộn xộn, cửa sổ ở hai phía đông tây đã bay đâu mất sạch, chỉ còn sót lại khung cửa sổ sứt mẻ. Bệ bếp, bồn rửa, bể nước, chạn bát đều đổ sập, mảnh vụn của nồi niêu, bát đĩa, chậu rửa văng vãi đầy đất. Đường ống khí gas đứt toạc phơi ra, đã được cảnh sát bọc lại bằng giẻ rách. Vừa bước vào nhà bếp đã ngửi thấy mùi cháy khét lẹt, hình như còn pha lẫn mùi thuốc nổ.

Thi thể bị vùi lấp trong đống gạch ngói, vì da đã bị cháy thành than, lại dính tàn tro nên gần như chỉ nhìn thấy hình người chứ không nhìn rõ mặt.

“Toàn bộ nhà trên đều không tìm thấy dấu vết bị lửa đốt.” Lâm Đào nói. “Tất cả mọi tổn hại về cơ bản đều tập trung trong bếp, kết hợp với cửa sổ hai bên nhà bếp đều đã bị phá tan, hiện tại, về cơ bản có thể khẳng định điểm phát nổ nằm trong nhà bếp.”

Khi khám nghiệm hiện trường vụ nổ, điều đầu tiên cần giải quyết là phải tìm ra điểm phát nổ.

“Chỉ biết được vị trí đại khái của tâm điểm phát nổ là chưa đủ.” Tôi nói. “Cần thu hẹp khoảng cách tâm vụ nổ trong phạm vi nửa mét, như vậy mới có ý nghĩa.”

“Ý nghĩa gì?” Lâm Đào hỏi.

“Tớ cũng không rõ.” Tôi nói. “Đợi chúng ta xác định xong tâm nổ rồi tính tiếp.”

Thấy Đại Bảo đang sửa soạn cho Lâm Đào chụp ảnh, tôi bèn một mình ra khỏi nhà bếp, đi vào các gian phòng ngủ của nhà trên.

Sàn phòng ngủ rất sạch sẽ, chắc là các nhân viên cấp cứu nhìn thấy bốn nạn nhân đều ở trong nhà bếp nên không ai đi vào phòng ngủ. Nhà trên là một căn nhà nhỏ hai tầng, tầng một có phòng khách và một phòng ngủ. Phòng ngủ màu sắc sặc sỡ, trên tường nguệch ngoạc đủ loại tranh vẽ không thể hiểu nổi, chắc là phòng trẻ nhỏ. Trên giường, hai tấm chăn mỏng đều bị hất tung, trên sàn còn có một đôi dép nhỏ màu đỏ, chắc là của trẻ con.

“Chưa đi dép đã chạy ra ngoài?” Tôi nhíu mày nghĩ, có lẽ Lâm Đào đã nói đúng, vụ án này có nhiều uẩn khúc.

Bên cạnh phòng ngủ tầng một có cầu thang dẫn lên tầng hai. Tầng hai có ba gian phòng ngủ, trong đó, hai gian dùng để cất trữ đồ đạc lặt vặt. Trong gian còn lại, tấm chăn mỏng trên giường cũng giống như ở tầng một, bị lật lên. Đèn trần trong phòng ngủ vẫn bật.

Tôi vừa ngẫm nghĩ vừa bước xuống cầu thang, thấy Đại Bảo đang đứng trong sân đợi tôi.

“Thế nào?” Tôi hỏi. “Đã bới được thi thể ra chưa?”

Đại Bảo chau mày lắc đầu, nói: “Không cần phải bới, vừa kéo một cái đã ra rồi. Chỉ còn lại một nửa.”

“Nghiêm trọng đến vậy à?” Tôi vội vã đi vào trong bếp, nhìn thấy một thi thể đang nằm trên đống gạch ngói.

Xác chết đứt lìa ở ngang rốn, phần mềm ở chỗ đứt đều đã cháy đen. Từ khoang bụng bị đứt ngang, một đống ruột chảy lõng thõng ra ngoài, chỗ xanh chỗ đen lẫn lộn. Vài đoạn ruột bị đứt ngang, phân vàng khè vương vãi xung quanh. Tại chỗ đứt còn nhìn thấy lá gan đỏ lòm, mùi hôi thối tanh tưởi bốc lên nhức óc. Vì sức ép của vụ nổ quá lớn, nạn nhân tử vong tức thời nên không có quá nhiều máu chảy ra. Chút ít máu chảy cũng đã bị nhiệt độ cao đốt cháy.

Sau khi xác chết được kéo ra, toàn bộ gian bếp nồng nặc mùi tanh hôi của nội tạng, át cả mùi cháy khét vốn có.

Tôi dụi mũi, đeo thêm một lớp găng tay vải xô bên ngoài găng tay cao su, bắt đầu bới gạch ngói vụn.

“Phải dọn gạch ngói à?” Lâm Đào hỏi.

Tôi gật đầu, nói: “Chúng ta phải cố gắng hết sức để tìm kiếm các mảnh xác. Thứ nhất, đây là sự tôn trọng đối với người chết. Thứ hai, có thể nhìn vào sự phân bố của mảnh xác để phán đoán hướng tác dụng lực của vụ nổ.”

“Thế thì không chỉ phải dọn dẹp đống gạch ngói này thôi đâu.” Lâm Đào đưa mắt nhìn nóc nhà thủng lỗ và những ô cửa sổ trống hoác xung quanh.

“Đúng vậy.” Tôi nói. “Nhìn vào tình trạng của gian bếp, chắc là không có nhiều mảnh xác ở đây đâu. Do sức nổ cực mạnh nên những mảnh thi thể bị xé nát đã văng ra bên ngoài. Cho nên, ít nhất thì chúng ta cũng phải tiếp tục tìm kiếm theo hướng cửa sổ, xem mảnh xác văng xa nhất đến đâu.”

“Không chỉ là mảnh xác đâu!” Lâm Đào nói. “Chúng ta phân công nhé, cậu dẫn bác sĩ pháp y tìm mảnh xác, tớ dẫn nhân viên kỹ thuật tìm kiếm vật chứng dấu vết liên quan đến vụ nổ.”

Tôi gật đầu đồng ý rồi tiếp tục tìm kiếm trong đám gạch vỡ ngói vụn.

Đại Bảo ra ngoài, mang vào hai cái mũ bảo hộ của công nhân công trường, nói: “Đội vào đi, khéo cái bếp sắp sập rồi đấy.”

Những mảnh xác bị nổ tung do quá nhỏ nên rất khó đoán thuộc bộ phận cơ thể nào. Nhưng nhìn vào vài chục mảnh xác mà chúng tôi đã bới được trong nhà bếp thì trong bếp chỉ còn lại ít xương và tổ chức mềm của cẳng chân cùng ít tổ chức dưới bàn chân.

“Anh nhìn này, những mảnh tổ chức mềm còn dính da có lỗ chân lông thô to, có nhiều lông, lông dài, đen và cứng, cho thấy đây là tổ chức mềm ở cẳng chân.” Tôi bày những tổ chức mềm đã thu thập được lên một tấm nilon, bắt đầu phân loại. “Những mảnh xương này mang đặc trưng của xương dài, nhưng khá mỏng, cho thấy không phải là xương đùi mà là xương mác, cũng thuộc cẳng chân. Còn chỗ này là giường móng, có thể nhìn thấy ít xương bàn chân, đều là các tổ chức ở bàn chân.”

“Chân và cẳng chân của nạn nhân đều đã bị xé nát. Đại Bảo nói. “Vụn như cám thế này.”

Lâm Đào nói: “Trước đây xem phim chiến tranh, nổ một cái là tan xác pháo, cứ thấy giả giả thế nào. Bây giờ nhìn thấy mới biết, sức nổ đúng là khủng khϊếp.”

Tôi gật đầu nói: “Hiện trường vụ nổ có rất nhiều chủng loại tổn thương khác nhau. Đến khi khám nghiệm tử thi, chúng ta sẽ nói kỹ hơn.”

“Gạch ngói đã tìm kiếm hết lượt rồi, giờ chúng ta ra chỗ rộng tìm mảnh xác tiếp nhé?” Đại Bảo nói rồi đeo lên vai cái gùi mà điều tra viên vừa mua về.

Tôi gật đầu, nói: “Chúng ta cùng đi, nhặt được mảnh xác nào cũng phải ghi lại khoảng cách đại khái tính từ cửa sổ nhà bếp đấy.”

*

Trên cánh đồng bên ngoài căn nhà đúng là có rất nhiều mảnh xác bị sức nổ khủnh khϊếp hất văng ra xa. Phần mềm nhặt được ở bên ngoài cũng khác với trong nhà, đa số đều là những mảnh tương đối lớn. Nhìn vào hình thái, đại khái đều là phần mềm của cẳng chân và đùi.

“Quan trọng nhất là phải tìm được mảnh vụn của xương chậu, xương bánh chè và cơ quan sinh dục.” Tôi nói. “Như vậy mới có thể xác định được tâm nổ.”

Đi chưa được bao xa, chúng tôi tìm thấy một mảnh xương trắng đầm đìa những máu, có hình bán cầu, mặt trước và sau đều nhẵn bóng.

“Xương bánh chè đây rồi.” Tôi nói. “Cách cửa sổ khoảng năm mét.”

Có bảy, tám pháp y cùng tìm kiếm theo kiểu cuốn chiếu, chẳng mấy chốc đã tìm được rất nhiều phần mềm. Mấy mảnh vụn của xương chậu cũng được tìm ra cách đó mười mấy mét.

“Có thể kết thúc công việc được chưa?” Đại Bảo nói. “Nắng quá, khéo say nắng mất. Trung thu đã qua rồi mà sao vẫn nóng thế nhỉ?”

Tôi đi đến bên một bù nhìn rơm, bỏ chiếc mũ cỏ xuống, nói: “Các anh kết thúc công việc được rồi, em sẽ ra xa hơn tìm kiếm thêm chốc nữa. Ôi trời ơi, cái gì thế này?”

Trên vai bù nhìn rơm có một miếng thịt người. Vừa bỏ mũ cỏ ra khỏi đầu, mảnh xác ấy liền đập thẳng vào mắt tôi.

Mảnh xác đã cháy xém, nhưng nhìn vào những cọng lông xoăn tít, có thể nhận ra đây là cơ quan sinh dục nam.

“Ờ…” Đại Bảo nhìn chằm chằm vào chiếc mũ cỏ tôi vừa đội lại lên đầu. “Em khẳng định là cái mũ chưa quệt phải nó đấy chứ?”

Tìm kiếm thêm một lúc nữa, lại tìm thấy vài mảnh phần mềm. Mảnh phần mềm văng đi xa nhất là thuộc phần đùi, cách xa đến gần trăm mét.

“Cũng hòm hòm rồi.” Tôi nói. “Đến nhà xác khám nghiệm tử thi thôi.”

*

“Dễ trước khó sau.” Tôi bảo mọi người chuyển thi thể bé gái lên bàn giải phẫu trước.

Cô bé tên là Triệu Lệ Thanh, toàn bộ phần trán đã lõm hẳn vào trong, tóc đẫm máu. Sau khi làm sạch phần đầu của cô bé, chúng tôi nhìn thấy trên trán bé có một vết thương giập rách toang tác.

“Một cô bé rất đáng yêu.” Đại Bảo thở dài. “Chắc là điệu đà lắm đây. Đâu ngờ sau khi chết lại ra nông nỗi này, toàn bộ xương sọ đã biến dạng cả.”

Đại Bảo cũng giống như tôi, đều không đành lòng nhìn thấy cái chết của trẻ thơ. Cho dù đây không phải là án mạng thì những sinh linh non nớt vô tội này vẫn khiến người ta đau xót.

Chúng tôi tiến hành thăm dò độ sâu vết thương trên trán Triệu Lệ Thanh. Nhìn vào cầu nối tổ chức bên trong vết thương và những vết xé rách quanh miệng vết thương, có thể thấy đây là vết thương giập rách kết hợp với vỡ lõm xương sọ được hình thành bởi vật tày có bề mặt thô ráp. Từ bên trong vết thương, chúng tôi dùng kẹp cầm máu lấy ra được rất nhiều vụn gạch đỏ quạch.

“Những thứ tìm thấy bên trong vết thương có thể gợi ý về vật gây thương tích.” Tôi nói. “Sau khi tử vong, vị trí cơ thể của nạn nhân không hề xê dịch, hơn nữa còn thấy vụn gạch nằm sâu trong vết thương, chứng tỏ vật gây thương tích là gạch. Kết hợp với những vụn gạch ở xung quanh nạn nhân, có thể phán đoán vết thương trên đầu nạn nhân là bị miếng gạch văng ra từ vụ nổ đập trúng.”

Sau khi khám nghiệm tử thi, thấy ngoại trừ vết thương trên trán, toàn thân nạn nhân không có bất cứ tổn thương nào khác. Vết nứt gãy trên xương sọ phần trán không có hiện tượng giao cắt, toàn bộ lõm hẳn vào trong, cho thấy nạn nhân tử vong chỉ sau một cú va đập. Tổn thương này dẫn đến tụ máu dưới màng cứng và xuất huyết dưới màng nhện trên diện rộng, gây thoát vị tiểu não, chèn ép cuống não, dẫn đến suy hô hấp, suy tuần hoàn gây tử vong. Đây chính là tổn thương duy nhất, là vết thương trí mạng của nạn nhân.

Dạ dày nạn nhân trống rỗng, thời gian tử vong theo suy đoán trùng khớp với thời điểm cháy nổ.

Khám nghiệm tử thi bé gái xong, chúng tôi chuyển sang khám nghiệm bé trai Phạm Trình.

Giống với bé gái, trên người bé trai cũng không có tổn thương rõ rệt, ngoại trừ một vết thương nhỏ trước ngực. Khi chúng tôi di chuyển tử thi, máu vẫn tiếp tục ứa ra ngoài.

Sau khi giải phẫu, thấy trong khoang ngực Phạm Trình ứ đầy những máu. Chúng tôi phát hiện ra một chỗ thủng tại cung động mạch chủ của cậu bé và một mảnh kính ở vị trí tương ứng trong khoang ngực.

Sau khi bắn vọt đi bởi sức ép của vụ nổ, mảnh kính đã trở thành một ngọn phi đao bén nhọn, xuyên thẳng vào trong khoang ngực nạn nhân, cắt đứt động mạch lớn nhất trên tim cậu bé.

“Cậu bé thật không may.” Đại Bảo lắc đầu thương xót. “Nếu không bị mảnh kính văng trúng ngực, cậu bé đã không chết.”

“Một người bị vật tày cỡ lớn đập trúng, một người bị mảnh kính vụn bay với tốc độ chóng mặt đâm trúng.” Tôi nói. “Hai loại tổn thương này đều không thể do con người gây ra mà chỉ có thể hình thành bởi vụ nổ. Vì thế, đúng là hai đứa trẻ đã tử vong do vụ nổ.”

“Cậu muốn nói, đây đúng là tai nạn?” Lâm Đào hỏi.

Tôi lắc đầu, nói: “Không. Tử vong là do vụ nổ, nhưng vụ nổ chưa chắc đã là tai nạn.”

“Cậu cũng cảm thấy bất ổn đúng không?” Lâm Đào nói. “Tớ thấy thời gian hơi bất thường, vụ án này chắc chắn có chỗ khả nghi.”

“Không chỉ có một điểm khả nghi đó thôi đâu.” Tôi nói, rồi thuật lại cho họ nghe những phát hiện của tôi trong các phòng ngủ ở hiện trường.

“Thật đáng tiếc.” Đại Bảo nói. “Nếu cậu bé tránh được mảnh kính vỡ thì đã có thể kể lại toàn bộ chân tướng cho chúng ta biết.”

“Tránh?” Lâm Đào nói. “Tránh sao được mà tránh? Mảnh kính vỡ bay nhanh không kém gì đạn bắn, anh nghĩ đang chơi Đế quốc Hacker chắc?”

“Hai người có nhận ra không? Hai vết thương tuy một bên do vật tày gây ra, một bên do vật nhọn gây ra, nhưng nguyên lý giống hệt nhau.” Tôi nói, “đều được hình thành bởi các vật thể văng ra từ vụ nổ.”

“Phải rồi, cậu nói hiện trường vụ nổ có rất nhiều loại hình vết thương!” Lâm Đào sực nhớ ra. “Nói kỹ xem nào!”

“Từ từ!” Tôi ra điều bí hiểm. “Kết hợp với tình trạng tử thi thì sẽ dễ nhớ hơn.”