Chương 43: Vụ án thứ 11 - Bờ hồ rực cháy (1)

Cô độc, tất cả mọi thứ đều cô độc, không ai có thể một mình vượt qua tất cả mọi thứ.

Maya Angelou

Phân đội trưởng Hoàng của thành phố Vân Thái từng nói, tôi không mở miệng thì thôi, đã mở miệng thế nào cũng có án mạng, thế nên tôi mới có biệt hiệu là sao Quả Tạ. Nhưng thực ra, Đại Bảo là trợ thủ của tôi, luôn nấp sau lưng tôi, anh ta mới là nói tốt không linh, nói gở là trúng, cứ nói gở là trúng phóc, anh ta mới đích xác là một ông sao Quả Tạ to tướng.

Thực ra, mấy hôm trước, khi Đại Bảo nói “về nhà với vợ một Trung thu bình yên”, trong lòng tôi đã lờ mờ một dự cảm chẳng lành.

Trung thu năm nay trời trong xanh ngắt, gió nhẹ hiu hiu, thật là thời tiết lý tưởng để ngắm trăng. Nhưng sau khi chuyên án Ba Sáu xuất hiện, từ tháng Sáu đến nay, đừng nói là ngắm trăng, mà tất cả các hoạt động vui chơi giải trí đều không còn khiến chúng tôi hào hứng. Vụ án này hệt như một chiếc gai độc, đâm vào tận trong đáy tim, thi thoảng lại nhói lên nhức nhối.

Nghe nói gần đây có một cô em làm việc ở đài truyền hình tỉnh đang cưa cẩm Lâm Đào, còn mời Lâm Đào đến đài truyền hình xem một live show văn nghệ. Để đề phòng bị đối phương “quấy rối” trong dịp lễ tết truyền thống hết sức lãng mạn này, đồng thời cũng hy vọng chương trình ca nhạc hoành tráng rộn ràng có thể tạm thời xoa dịu nỗi buồn bực do chuyên án Ba Sáu đi vào bế tắc, Lâm Đào rủ vợ chồng tôi và vợ chồng Đại Bảo đi cùng.

“Xem kìa, xem kìa,” Đại Bảo kêu lên, “trăng hôm nay tròn quá, không khí mới lãng mạn làm sao.”

“Này! Cô em đang ủ mưu cưa cẩm cậu đâu rồi?” Tôi nhìn vài chục người chen chúc trước mặt, hỏi. “Cổng phụ đến giờ vẫn chưa mở, bao giờ mới cho người ta vào đây?”

Lâm Đào dẫn chúng tôi đến xếp hàng bên cổng ngách của sân khấu.

“Cô ấy đang bận trong kia.” Lâm Đào giơ thẻ đeo trước ngực lên, nói. “Nhìn thấy chưa, được đứng xếp hàng ở đây đều là VIP cả! Chứ đằng cổng chính còn xếp hàng đông nghịt kia kìa.”

“Lần đầu tiên được làm VIP đấy.” Đại Bảo cúi nhìn tấm thẻ đeo trước ngực.

Còn chưa dứt lời, bỗng thấy một đám người chen ngang đi vượt qua bên cạnh chúng tôi, được một người ăn bận giống như đạo diễn đưa vào trong khán phòng.

Đám đông xôn xao lên một chốc.

Tôi cười nói với Lâm Đào: “Nhìn thấy chưa? Mấy người kia mới là VIP nhé, cậu thì đừng có mơ!”

Lâm Đào trợn mắt lườm tôi một cái.

Chúng tôi cứ đứng đó trò chuyện trên trời dưới bể suốt nửa tiếng đồng hồ, cổng phụ mới mở ra, đám đông bắt đầu từ từ nhích vào bên trong.

“Reng, reng…”

Chuông điện thoại bỗng réo lên rất không đúng lúc. Trong đầu tôi lập tức hiện lên câu nói của Đại Bảo.

Tôi đứng trong đám đông chen chúc, cố gắng rút điện thoại di động ra khỏi túi, bốn chữ “trung tâm chỉ huy” lập lòe trên màn hình.

“Này, này, đợi tí đã.” Tôi kiễng chân gọi với theo Lâm Đào và Đại Bảo.

“Tôi là Tôn Túc Đồng ở trung tâm chỉ huy.” Một giọng nam trầm vang lên. “Tôi nhận được thông báo, vừa phát hiện ra một xác chết tại công trường khai thác đá ở ngoại ô thành phố Long Phiên, phán đoán sơ bộ là án mạng.”

“Ặc!” Cổ họng tôi tắc nghẹn.

“Hôm nay nghỉ lễ, các anh có uống rượu không thế?” Tôn Túc Đồng hỏi.

“Chưa!” Tôi quay sang nhìn Lâm Đào và Đại Bảo, họ đã phát giác ra sắc mặt bất thường của tôi, đang cố gắng quay ngược trở ra trong dòng người chen chúc.

“May quá. Vậy thì bây giờ phiền các anh đi về phía tây thành phố, đến hết đường quốc lộ Long Phiên, ở đó có một công trường khai thác đá.” Tôn Túc Đồng nói. “Tôi đã báo cáo với sếp Trần, sếp Trần vẫn ở trong đội chuyên án, bảo tôi trực tiếp thông báo cho các anh.”

“Tôi biết rồi.” Tôi tắt điện thoại, đưa ánh mắt tràn đầy day dứt nhìn vợ.

Linh Đan cụp mắt xuống, làn mi khẽ rung rung: “Không sao, em và chị Bảo cùng xem vậy, các anh đi đi, lái xe từ từ thôi nhé!”

Nét buồn man mác của nàng càng khiến tôi thêm cắn rứt. Đã lâu rồi tôi không đưa nàng đi dạo phố hay cùng nhau đi ăn một bữa cho ra hồn.

Còn vợ Đại Bảo lại hào sảng như một nữ tướng quân, khoác tay Linh Đan nói: “Thôi biến hết cả đi! Vào thôi Linh Đan, họ có hiểu quái gì về âm nhạc đâu, có xem cũng phí, hai người chúng ta xem là đủ rồi.”

Đứng nhìn theo cho đến khi hình bóng hai vị phu nhân biến mất giữa đám đông, tôi mới quay ra gọi điện thoại cho trưởng phòng Hồ của phòng Pháp y Công an thành phố Long Phiên và đưa chìa khóa xe cho Lâm Đào.

“Trưởng phòng Hồ, Trung thu vui vẻ nhé. Tội phạm lại có quà cho chúng ta đây. Tình hình vụ án của các anh thế nào? Có manh mối gì không?” Tôi vừa lên xe vừa hỏi.

Trưởng phòng Hồ đáp: “Vẫn chưa rõ, ít nhất cũng khẳng định là vụ án gϊếŧ người vứt xác, vừa bắt đầu triển khai công tác khám nghiệm, đang mở đường đến hiện trường, chúng tôi vẫn chưa nhìn thấy tử thi.”

“Em muốn hỏi, có mối quan hệ gì với chuyên án Ba Sáu không.” Tôi hỏi.

“Ít có khả năng.” Trưởng phòng Hồ nói. “Đây có vẻ là vụ án đốt xác.”

“Đốt rồi à?” Tôi hỏi. “Liệu có phải là hung thủ của chuyên án Ba Sáu nâng cấp tay nghề không thế?”

“Tôi xin cậu đấy! Đừng có trù úm thế nữa, đồ sao Quả Tạ!” Trưởng phòng Hồ kêu toáng lên.

“Em có phải sao Quả Tạ đâu?” Tôi hằn học nhìn Đại Bảo đang ngồi ở hàng ghế sau. “Có người còn độc mồm độc miệng hơn cả em đấy, bắt chúng ta phải chạy hiện trường ngay đêm Trung thu thế này!”

Đại Bảo nhăn nhó hỏi: “Em lái xe nhà thế này có được tính tiền xăng không thế?”

*

Chiếc xe nhảy chồm chồm hơn một tiếng đồng hồ thì trưởng phòng Hồ chỉ về phía một ngọn núi đã bị đào khoét một nửa ở phía trước, nói: “Ở trong hẻm núi kia.”

Thành phố Long Phiên là tỉnh lỵ, chúng tôi đều sống trong cái thành phố không lớn lắm nhưng rất dễ chịu này. Trị an của thành phố Long Phiên rất tốt, xã hội ổn định, rất ít khi xảy ra án mạng nghiêm trọng. Nhưng năm nay, chuyên án Ba Sáu đã khiến cho cảnh sát hình sự thành phố mất ăn mất ngủ, lực lượng cảnh sát tinh nhuệ đã dốc toàn lực vào chuyên án. Nếu đúng lúc này lại gặp thêm một vụ án mạng đau đầu nữa thì khả năng phá án sẽ sụt giảm nghiêm trọng vì thiếu nhân lực.

Vì thế, lực lượng cảnh sát tham gia vụ án này ai cũng mặt khó đăm đăm, trông rất nghiêm trọng.

Nếu không đích thân đi vào trong hẻm núi tĩnh mịch, tôi không thể ngờ được sát bên sườn một thành phố phồn hoa lại có một nơi thế này. Không có phong cảnh nhưng lại khiến người ta thanh thản dễ chịu.

Tôi nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, cảm nhận rõ vẻ yên tĩnh xung quanh. Tôi luôn nghĩ rằng tôi thích hợp với cuộc sống thôn quê, vì tôi ghét ồn ào, ưa tĩnh mịch.

“Ồ, sao lại có một nơi thế này nhỉ? Gây án, giấu xác ở đây, đúng là rất khó phát hiện!” Câu nói của Đại Bảo đã phá tan cảm giác thư thái trong tôi.

Đây là một công trường khai thác đã bị bỏ hoang, từ đường cao tốc vành đai đến đường quốc lộ, sau đó chuyển sang đường xa lộ, rồi lại băng qua con đường bê tông liên thôn mới thấy con đường dẫn vào bãi khai thác đá. Bãi khai thác đá chạy thành một vòng tròn, một nửa ngọn núi đã bị đào rỗng, lộ ra lõi đá vàng quạch. Vì rất nhiều nguyên nhân, bãi khai thác đá đã bị bỏ hoang từ vài năm trước, chỉ còn lại vài gian nhà gạch và một ngọn tháp hoang tàn đổ nát. Do trung tâm của vòng tròn đã đào xuống rất sâu, quanh năm tích tụ nước mưa nên đã biến thành một hồ nước. Xung quanh hồ nước là một con đường lầy lội bùn đất, sau đó được dân làng rải đá dăm làm thành một con đường đá.

Bước vào bãi khai thác đá, có cảm giác như đã lạc vào một không gian tách biệt, cách xa phố thị ồn ào. Dưới ánh trăng rằm Trung thu vằng vặc, tôi nhìn thấy những bóng người đang di chuyển bên hồ nước.

“Ở đây không giống như cậu nói đâu.” Trưởng phòng Hồ cười nói. “Tại hôm nay là tết Trung thu, với lại giờ cũng hơn 9 giờ rồi. Bình thường, nơi đây là chỗ người dân quanh vùng tập thể dục.”

“Tập thể dục?” Tôi hỏi.

Trưởng phòng Hồ gật đầu, nói: “Khoảng 6, 7 giờ tối, có rất nhiều người dân đến đây đi bộ, chạy bộ xung quanh hồ nước, có lẽ bởi vì ở đây không khí trong lành. Sau 8 giờ thì ở đây vắng tanh vắng ngắt, không một chút âm thanh hay ánh sáng.”

“Tối đen như mực thế này mà chạy bộ được à?” Tôi ngẩng đầu nhìn trời, nếu không nhờ ánh trăng sáng đêm nay, quanh hồ chắc chắn là rất tối.

“Ồ, mùa hè thì khoảng 6, 7 giờ trời vẫn chưa tối hẳn đâu, người dân trong thôn sẽ đến đây.” Trưởng phòng Hồ nói. “Mùa đông thì không ai tới nữa.”

“Sao anh lại biết rõ thế, anh Hồ?” Tôi hỏi.

“Quê tôi cách đây chỉ năm dặm đường thôi.” Trưởng phòng Hồ chỉ về phía xa.

“Vụ án xảy ra khi nào?” Tôi hỏi.

“6 giờ 5 phút, tôi nhận được điện thoại báo án.” Một điều tra viên đứng bên cạnh trả lời. “Có lẽ là người dân đầu tiên đến đây tập thể dục đã phát hiện ra.”

“Phát hiện ra tử thi?” Tôi vừa đeo găng tay vừa kiễng chân nhìn những bóng người và ánh đèn khám nghiệm bên bờ hồ phía xa.

“Không phải.” Điều tra viên nói. “Lúc đó, họ nhìn thấy khói bốc lên. Họ lấy làm lạ, vì cây cỏ đều mọc trên sườn núi, chứ trong hẻm núi chỉ toàn nước với đá, chẳng có cây cối gì, làm sao lại cháy được? Mấy người dân đến gần thì thấy một đống lửa, họ nghĩ chắc là ai đốt rác.”

“Có nhiều người đốt rác ở đây không?” Tôi hỏi.

Điều tra viên gật đầu, chỉ xuống mặt đất nơi chúng tôi đang đứng, nói: “Anh nhìn mà xem, trên con đường đá dăm này thường xuyên nhìn thấy những vệt màu đen, đều là dấu vết người dân đốt rác.”

“Sau đó thì sao?” Tôi tròn mắt hỏi.

Điều tra viên nói: “Vài người dân đi tập thể dục cùng nhau đã phản ánh rằng, khi đó, lửa đã yếu dần, sắp tắt đến nơi. Một người dân nói vật thể trong ngọn lửa trông rất giống hình người, hay là trong hẻm núi có ma? Một người khác cười nhạo anh ta mê tín. Hai người liền cá cược rồi cùng nhau dập tắt ngọn lửa, kết quả là phát hiện ra thứ bị đốt đúng là người thật.”

“Phải nói là xác người mới đúng.” Đại Bảo đính chính, còn Lâm Đào nem nép dịch sát vào bên Đại Bảo.

“Phải, là một xác chết.” Điều tra viên gãi đầu.

“Tính chất của vụ án đã xác định được chưa?” Tôi vẫn nuôi một tia hy vọng, hỏi. “Có phải là tự thiêu không?”

Điều tra viên lắc đầu, ý nói không biết. Tôi, Đại Bảo và Lâm Đào xách hòm đồ nghề lên, bước về phía hiện trường trung tâm.

*

Đống tro nằm ở chỗ bùn nhão không có đá dăm che phủ bên cạnh hồ nước. Do người nhân đã lấy quần áo nhúng nước dập tắt đám lửa nên tàn tro văng vãi khắp nơi. Giữa đám tro tàn, có một vật thể hình người nằm co quắp.

Nói như vậy, bởi vì nếu chỉ thoạt nhìn, căn bản không thể nhận ra đây là một con người. Bề ngoài của thi thể đã cháy thành than hoàn toàn, ngả sang màu đen kịt. Đặc biệt phần đầu mặt bị cháy nghiêm trọng nhất, một số chỗ đã trơ cả xương sọ.

“Tử thi ở trong tư thế đấm bốc, có phải là bị thiêu sống không?” Do thường xuyên đi cùng chúng tôi nên Lâm Đào cũng học lỏm được một số thuật ngữ pháp y.

Tôi lắc đầu, nói: “Sai về bản chất. Trong các vụ hỏa hoạn, thường thấy nạn nhân ở trong tư thế tứ chi co quắp như đấu quyền Anh, đó là do phần cơ bị đốt nóng co lại khiến tứ chi gập lại tại các khớp, hai chân, hai khuỷu tay và hai cổ tay co lại giống như tư thế đấm bốc nên mới có tên như vậy.”

“Ồ, phải rồi!” Lâm Đào nói. “Lần trước trong vụ án giám đốc công trình bị thiêu chết ở thành phố Long Phiên, cậu đã giải thích cho tớ nghe rồi. Vì thế mới nói, tư thế đấm bốc không phải là phản ứng sống, đúng không?”

Tôi nói: “Vừa nãy tớ đã giải thích, nguyên lý hình thành tư thế đấm bốc là do hiện tượng co cơ do gặp nhiệt độ cao. Vậy thì thi thể gặp nhiệt độ cao, cơ cũng sẽ co lại, vì thế cũng xuất hiện tư thế đấm bốc. Nó chỉ là đặc trưng của thi thể trong hiện trường hỏa hoạn chứ không có liên quan đến việc bị thiêu khi còn sống hay đã chết.”

“Đúng đấy!” Đại Bảo nói. “Muốn phán đoán bị thiêu trước khi chết hay sau khi chết thì phải quan sát đường hô hấp, và còn phải đo nồng độ carboxyhemoglobin trong máu nữa.”

“Vì thế, muốn biết là bị thiêu trước khi chết hay sau khi chết, phải đợi pháp y giải phẫu phải không?” Lâm Đào hỏi.

“Không nhất định.” Tôi nhìn chằm chằm vào đám tàn tro, lắc đầu.

“Sao thế?” Lâm Đào cúi xuống, nhìn theo ánh mắt của tôi, hỏi.

Tôi nói: “Trước tiên, tớ cảm thấy tình trạng của thi thể này một cách chính xác thì không thể coi là tư thế đấm bốc được, mà là co quắp. Hay nói cách khác, trước khi bị thiêu thành tư thế đấm bốc, nạn nhân đã ở trong tư thế co quắp. Nhiệt độ cao chỉ khiến cho phần cơ co rút lại chứ không thể khiến cơ thể co quắp đến giới hạn tối đa của các khớp như thế này được.”

Tôi thấy kỹ thuật viên đã chụp ảnh xong bèn kéo tử thi một cái, nói: “Cậu nhìn này, chân đã co gập lại đến gần trước ngực, nếu chỉ bị lửa đốt, chắc chắn không thể như vậy được.”

“Ý cậu muốn nói, khi bị thiêu, tử thi đã ở trong trạng thái co quắp?” Lâm Đào nhìn tôi hỏi.

Tôi gật đầu rồi mở túi đựng xác ra, cùng Đại Bảo hợp sức khiêng thi thể lên, bỏ vào trong túi. Tử thi rất nhẹ, không phải vì gầy nhỏ mà bởi vì nhiệt độ cao đã khiến nước trong thi thể bốc hơi, làm cho trọng lượng giảm xuống rất nhiều.

“Điều này cũng không đủ để khẳng định đây là một vụ án mạng.” Lâm Đào gãi đầu nói.

Tôi không lên tiếng, lấy ra một túi vật chứng, quét vun từng lớp tàn tro lại, xúc vào trong túi.

“Tại hiện trường hỏa hoạn thì tàn tro chính là báu vật, rất nhiều vật chứng sẽ được phát hiện từ trong túi vật chứng này.” Đại Bảo đang lên lớp bỗng im bặt, bởi vì ba chúng tôi cùng nhìn thấy một thứ.

Sau khi tôi quét được một phần tàn tro, bỗng lộ ra hai vật thể dài dài màu đen, vuông vắn, có góc cạnh. Đợi kỹ thuật viên chụp ảnh lưu lại xong, tôi cẩn thận nhấc hai vật thể đó ra khỏi đống tro tàn. Tôi có cảm giác chúng được làm từ kim loại, một loại hợp kim khá nhẹ.

“Cái gì thế nhỉ?” Đại Bảo trợn tròn mắt. “Kim loại đấy, này, liệu có phải là hung khí gây án không?”