Chương 32: Vụ án thứ 8 - Bé trai mất tích (2)

Đại Bảo nói rất đúng. Tôi cũng thấy tò mò, bèn sửa lại găng tay cao su, nhẹ nhàng kéo miệng bao ra. Cái bao đã thấm đẫm dịch phân hủy, sờ thấy ướt nhem nhép, trơn nhầy nhẫy, kèm theo là mùi thối nồng nặc bốc ra từ miệng bao khiến tôi muốn ngất. Tôi vô thức giơ cánh tay lên dụi mũi.

“Ợ! Tốt nhất hãy chuyển đến nhà xác rồi xem sau vậy.” Tôi vừa liếc vào bên trong một cái đã vội vã buộc ngay miệng bao lại.

“Tại sao thế?” Đại Bảo nói. “Trong túi có vàng à?”

Tôi hất hàm về phía đám đông đang chen chúc cách đó khoảng chục mét, nói: “Khéo người nhà nạn nhân đã tìm đến rồi, lại có bao nhiêu người đứng xem thế kia, mà tình trạng thi thể có lẽ rất tệ, không nên để họ nhìn thấy, sẽ gây ảnh hưởng tiêu cực.”

Đại Bảo gật đầu, nói: “Nhưng chỉ nhìn chân, anh nghĩ thi thể vẫn chưa đến nỗi bị thối rữa.”

“Chưa thối rữa thì sao lại hôi thối đến thế được?” Lâm Đào bịt mũi hỏi.

Tôi vẫy tay về phía các nhân viên nhà xác đang đợi bên ngoài vòng cảnh giới, gọi: “Bỏ luôn cả cái bao vào trong túi đựng tử thi, đựng vừa đấy, là thi thể trẻ nhỏ.”

Khi tôi tháo găng tay, chuẩn bị rời khỏi hiện trường, bỗng thấy một đôi vợ chồng trung niên chen ra khỏi đám đông, người phụ nữ gào khóc thảm thiết: “Các anh là bác sĩ pháp y phải không? Đó là con trai tôi phải không? Cầu xin các anh đấy, hãy nói cho tôi biết đi!”

Nỗi đau mất con có thể khiến người ta điên dại.

Tôi lắc đầu, nói: “Xin chị hãy bình tĩnh, chúng tôi cần xét nghiệm ADN mới có thể xác nhận được nhân thân của nạn nhân.”

“Không cần xét nghiệm, tôi nhìn là biết ngay, tôi nhận ra được.” Ánh mắt của chị ta vòng qua tôi, hướng về phía những nhân viên nhà xác đang làm việc. Tôi vội giữ tay chị ta lại.

“Chị hãy bình tĩnh lại, chị có nhìn cũng không nhận ra được đâu.” Đại Bảo cũng khuyên.

“Con trai tôi làm sao tôi không nhận ra được?” Khuôn mặt người phụ nữ đầm đìa nước mắt. “Nó là do tôi rứt ruột đẻ ra, nó mới có 11 tuổi thôi. Mười một năm rồi, chúng tôi chưa bao giờ cho nó được một miếng ăn ngon, một cái áo đẹp, ngày nào cũng đánh nó mắng nó, ép nó học hành. Tôi ân hận quá, ân hận chết mất thôi!”

Nghe chị ta gào khóc, người đàn ông bên cạnh cũng bật khóc nức nở.

“Để tôi xem.” Người đàn ông cố ghìm tiếng nấc. “Thằng bé bị tinh hoàn ẩn, chỉ có một bên tinh hoàn, rất dễ nhận.”

“Tôi khuyên anh đừng nhìn là hơn.” Tôi vẫy tay với các nhân viên nhà xác đang đứng ngây ra, bảo họ mau chóng đưa thi thể đi.

“Ôi trời ơi! Là thằng khốn nạn nào, có thù hằn gì thì hãy đến tìm tôi đây này, tại sao lại gϊếŧ con tôi?” Người đàn ông thấy các nhân viên nhà xác đã chuyển thi thể đi rồi thì ngửa mặt lên trời gào khóc ầm ĩ.

*

“Ối mẹ ơi!” Vừa nhìn thấy tử thi được đưa ra khỏi cái bao xác rắn, Lâm Đào đã giật nảy mình.

“Sao lại thối rữa đến mức độ này được nhỉ?” Bác sĩ Giang cũng chau mày.

Tình trạng thi thể đúng là nằm ngoài dự liệu của mọi người, không ai ngờ được rằng thi thể bị bọc kín chỉ sau năm ngày đã thối rữa nghiêm trọng đến thế. Do Bào Quang Mẫn thân hình gầy gò, tổ chức dưới da rất mỏng, nên sau khi thối rữa, xương đã nhanh chóng lộ ra. Khuôn mặt một nửa đã trơ xương, nửa còn lại chỉ còn lớp da lõng thõng. Sườn phải của xác chết cũng đã lộ từng rẻ xương, qua khe sườn còn nhìn thấy nội tạng đỏ bầm.

Tử thi thối rữa rất nghiêm trọng, gần như đã ngả sang màu xanh đen hoàn toàn. Biểu bì trên hai tay và chân phải gần như bong tróc toàn bộ, lộ ra tổ chức dưới da trắng xanh xen kẽ.

Khiến tử thi bị thối rữa nghiêm trọng còn có một nguyên nhân nữa, đó là bị ruồi nhặng và dòi phá hủy. Toàn bộ thi thể lúc nhúc những dòi, dòi bò thành từng dòng trật tự, nhìn từ xa, thi thể cứ như đang nhúc nhích, trông như đứng từ trên cao nhìn xuống ngàn vạn con ngựa bé tí đang phi nước đại giữa đồng hoang.

“Quái lạ thật đấy,” Đại Bảo băn khoăn, “tại sao chỉ có bàn chân trái không bị thối rữa?”

Tại vị trí nằm trên cổ chân 5 centimet, tình trạng phân hủy có sự khác biệt rất rõ rệt. Phía trên thối rữa trầm trọng, tương đương với mức độ thối rữa của phần còn lại của thi thể; còn phía dưới là một cổ chân và bàn chân lành lặn, mới nguyên. Ranh giới giữa hai khoảng là một đường thẳng băng, giống hệt như vết hằn do miệng bít tất (vớ) thít vào cổ chân.

“Hay là do tổ chức dưới da tại bàn chân ít hơn?” Bác sĩ Giang vừa nói xong đã lập tức gạt đi. “Mà không đúng, bàn chân phải cũng bị phân hủy nghiêm trọng.”

“Bởi vì trước đó nạn nhân đi tất?” Đại Bảo nói.

Tôi lắc đầu, nói: “Không thể, cho dù đi tất thì mức độ thối rữa cũng không thể chênh lệch rõ rệt như vậy được.”

“Đúng vậy.” Lâm Đào chen ngang. “Tớ biết, mức độ thối rữa ở các bộ phận khác nhau trên cơ thể cho dù có chênh lệch cũng sẽ thay đổi từ từ, nhưng ở đây thật kỳ lạ, còn có đường phân cách rất rõ ràng. Như vậy nói lên điều gì?”

Tôi ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Tớ cho rằng từ điểm này có thể giải thích được tại sao trên thi thể lại có nhiều dòi đến thế.”

“Nhìn vào chiều dài của dòi thì đúng là nạn nhân đã tử vong khoảng năm ngày rồi, điều này không mâu thuẫn với thời gian nạn nhân mất tích.” Đại Bảo nói. “Nhưng đúng là anh chưa từng thấy thi thể nào để ngoài trời lại có nhiều dòi đến vậy.”

“Vấn đề không chỉ là thi thể ở ngoài trời đâu.” Tôi nói. “Thi thể bọc kín trong ga trải giường, sau đó lại bị bọc kín trong bao xác rắn rồi dùng khăn lụa buộc kín miệng bao. Bao bọc kín mít như vậy thì ruồi nhặng lọt vào thế nào được? Ruồi nhặng không vào được thì sao lại đẻ được nhiều trứng đến thế? Không có trứng ruồi thì tại sao lại có nhiều dòi đến thế?”

“Đúng vậy.” Đại Bảo nói tiếp. “Không có dòi thì tại sao chúng ta lại nhìn thấy nhiều dòi đến thế? Chắc chắn là ảo giác, chắc chắn là ảo giác rồi.”

Tôi huých cho Đại Bảo một cùi chỏ, nạt: “Anh nghiêm túc xem nào. Anh không thấy phụ huynh của nạn nhân đau đớn ra sao à? Cậu bé thật đáng thương, chúng ta nhất định phải lôi cổ hung thủ ra ánh sáng.”

“Vừa nãy cậu nói đường ranh giới thối rữa có liên quan đến dòi, là liên quan thế nào?” Lâm Đào nhanh chóng bắt được trọng tâm.

“Đúng đấy.” Đại Bảo nôn khan một tiếng. “Đừng có úp mở nữa.”

Tôi lắc đầu, nói: “Vấn đề này em vẫn chưa nghĩ được thấu đáo, đợi em nghĩ xong sẽ nói.”

“Các anh ạ,” bác sĩ Giang gắng nuốt nước bọt, lúng túng đưa ra một đề xuất khó khăn, “chúng ta có thể ra ngoài giải phẫu được không? Ở đây chúng tôi không thuê người chuyên quét dọn phòng giải phẫu nên xong việc, chúng ta phải tự dọn dẹp lấy. Bao nhiêu dòi bọ thế này, nếu tràn ra bàn giải phẫu thì chúng ta sẽ không dọn sạch nổi đâu.”

“Thế cũng đâu được?” Đại Bảo nói. “Bên ngoài không có nước, làm thế nào mới xả được dòi đi? Mà dù có nước thì xả dòi ra đầy sàn nhà, nhân viên nhà xác cũng sẽ xử anh đấy.”

“Thôi cứ ra ngoài đã.” Tôi nói. “Trong phòng giải phẫu thông gió kém quá, giải phẫu cả tiếng thì chúng ta chết ngộp mất.”

*

Bốn người chúng tôi đứng đờ đẫn đến năm phút xung quanh thi thể đặt bên ngoài phòng hỏa thiêu của nhà xác, vẫn chưa nghĩ ra cách gì để làm sạch lũ dòi nhung nhúc trên xác chết. Dòi quá nhiều sẽ gây ảnh hưởng đến công tác giải phẫu. Cuối cùng, Hàn Lượng vẫn thông minh hơn cả, anh ta dúi cho tôi một cái thìa và một cái bát.

“Má ơi, bát ở đâu ra thế?” Tôi hỏi. “Đúng là ở đâu anh cũng tìm thấy bát được, nhà xác cũng không tha.”

Hàn Lượng giải thích: “Thì phong tục là thế mà, trong nhà có ai qua đời, người ta vẫn hay tặng bát để đáp lễ. Nên cổng nhà xác kiểu gì mà chẳng bán bát?”

Thời gian không còn sớm nữa, không cho phép chúng tôi tiếp tục ngần ngừ. Tôi cầm lấy thìa và bát, xúc từng thìa dòi đổ vào trong bát. Đến khi bát đầy thì mang đến lò thiêu đốt đi.

Ngoài mặt trông tôi vẫn rất điềm tĩnh, nhưng sự thực là tôi đã phải vận hết mười thành công lực đề kìm nén luồng nước chua đang nhộn nhạo chỉ chực vọt ra khỏi dạ dày. Tôi điềm đạm nói: “Chưa bao giờ em sát sinh nhiều như hôm nay.”

Đại Bảo đờ đẫn nhìn tôi cầm bát hối hả chạy đi chạy lại giữa tử thi và lò lửa, thều thào: “Anh thề là từ rày trở đi sẽ không bao giờ ăn cơm nữa.”

Không nói thì thôi, vừa nói đã kinh tâm động phách. Tôi liếc nhìn bát dòi đầy ắp trong tay, cũng nói: “Em cũng không ăn cơm nữa đâu.”

*

Lớp biểu bì của tử thi đã thối rữa hoàn toàn, tổ chức dưới da trơn nhầy nhẫy. Bàn tay đeo găng tay cao su của chúng tôi thậm chí không thể nào nắm chắc được cánh tay của nạn nhân, điều này đã gây khó khăn rất lớn cho công tác giải phẫu.

Nạn nhân hoàn toàn lõa thể. Trước tiên, chúng tôi kiểm tra cơ quan sinh dục.

“Đúng là chỉ có một bên tinh hoàn.” Đại Bảo nói. “Nạn nhân chắc là Bào Quang Mẫn thật rồi.”

“Đúng vậy,” tôi nói, “hiện trường có điện thoại di động của nạn nhân, độ tuổi cũng trùng khớp, lại cộng thêm đặc trưng này, về cơ bản đã có thể xác định được lai lịch thi thể. Lâm Đào, cậu gọi điện thông báo cho bộ phận điều tra đi.”

“Nhìn nạn nhân lõa thể thế này, anh không thể nào không nghĩ đến khả năng bị xâm hại tìиɧ ɖu͙©.” Đại Bảo lại ọe một cái.

Tôi gật đầu, nói: “Em cũng vậy, nhưng cơ quan sinh dục của nạn nhân không bị tổn thương.”

“Nạn nhân mới chỉ là một đứa trẻ thôi mà!” Lâm Đào kêu lên.

Tôi im lặng lật thi thể lại. Thi thể trẻ nhỏ, lại cộng thêm thối rữa nghiêm trọng nên rất nhẹ, một mình tôi cũng lật được dễ dàng.

Tôi và Đại Bảo mỗi người cầm một chiếc kẹp cầm máu kẹp vào lớp da gần hậu môn của nạn nhân. Đây là vị trí ruồi nhặng thích nhất, cho nên từ cơ vòng gần hậu môn cho đến trực tràng đã thối rữa hoàn toàn, chỉ còn lại một lớp da mỏng lõng thõng xung quanh hậu môn.

Tôi dùng kẹp cầm máu kéo nếp gấp hậu môn ra, nói: “Thường thì sau khi xảy ra quan hệ tìиɧ ɖu͙© đồng tính nam, hậu môn sẽ có dạng phễu do cơ vòng hậu môn bị giãn lỏng gây ra, nhưng cơ vòng hậu môn của nạn nhân đã thối rữa mất rồi nên cho dù có dạng phễu cũng không thể khẳng định nạn nhân có bị xâm hại tìиɧ ɖu͙© hay không.”

“Ồ!” Lâm Đào lúc này mới bừng tỉnh. “Ý cậu muốn nói đến chuyện này hả?”

“A!” Đại Bảo kêu lên. “Nhìn này!”

Chiếc kẹp cầm máu trên tay Đại Bảo đang chỉ vào vị trí 3 giờ và 12 giờ trên thành hậu môn, hai chỗ này hình như có vết tổn thương, màu sắc của tổ chức mềm xung quanh có vẻ cũng sẫm màu hơn.

Tôi bảo Lâm Đào cầm đèn pin chiếu chênh chếch vào chỗ da đó, đúng là vết xuất huyết.

Tổ chức mềm bị rách sẽ có máu chảy ra thấm vào, cho dù thi thể đã bị thối rữa và ngả sang màu xanh đen, bác sĩ pháp y vẫn có thể chiếu nguồn sáng từ nhiều góc độ khác nhau để phát hiện ra những vị trí có màu sắc thẫm hơn, từ đó phán đoán có bị ngoại lực tác động hay không.

Chúng tôi phát hiện ra tổ chức mềm quanh hậu môn của nạn nhân bị xây xước, xuất huyết, có thể phán đoán rằng hậu môn của nạn nhân đã bị xâm phạm, và là xâm phạm khi còn sống.

“Đây là một vụ án da^ʍ ô, gϊếŧ hại trẻ vị thành niên.” Tôi nói.

Luật hình sự quy định đối tượng của tội hϊếp da^ʍ là nữ, vì thế, chúng tôi không thể dùng từ “hϊếp da^ʍ” đối với cậu bé, mà chỉ có thể nói là “da^ʍ ô”.

“Đây đúng là một phát hiện then chốt,” Lâm Đào nói. “Công tác điều tra vẫn đang được triển khai từ những đối tượng có mâu thuẫn với bố mẹ nạn nhân. Nhưng nếu là da^ʍ ô thì không phải vì thù oán, chúng ta có cần nhanh chóng thông báo để họ chuyển hướng điều tra không?”

Tôi lắc đầu, nói: “Không vội. Thù oán và da^ʍ ô không mâu thuẫn nhau, có thể là trả thù rồi nhân tiện da^ʍ ô.”

Công tác khám nghiệm tử thi không hề thuận lợi, chúng tôi liên tục phát hiện ra những tổn thương mới khiến chúng tôi phải bất ngờ.

“Trên cẳng chân của nạn nhân có rất nhiều vết chặt chém, chỗ chém trên xương không có phản ứng sống, là bị hành hung sau khi đã chết.” Đại Bảo nói. “Vị trí bị chém là ở đoạn giữa xương cẳng chân, tức phần xương dài và cứng nhất. Tại sao hung thủ lại chặt ở chỗ này? Chắc là để trút giận.”

Tổn thương này khiến chúng tôi liên tưởng đến chuyên án Ba Sáu vẫn còn dang dở, nạn nhân trong chuyên án đó cũng đều bị chặt chém giữa những ống xương dài. Những vết chém kiểu này có lẽ không phải là để trút giận, bởi vì nếu để trút giận, thường thì hung thủ sẽ rạch mặt hay đâm nhiều lần…

“Em nghĩ rằng có lẽ hung thủ định chặt xác nhưng không biết chặt thế nào.” Tôi nói. “Chuyên án Ba Sáu cũng vậy.”

“Tôi đồng ý với trưởng phòng Tần.” Bác sĩ Giang nói. “Các anh xem này.”

Bên sườn phải của nạn nhân có mấy rẻ xương sườn đã lộ hẳn ra ngoài, vốn dĩ chúng tôi cho là do phân hủy, nhưng sau khi quan sát kỹ đã phát hiện ra phần da xung quanh chỗ lộ xương có hiện tượng hóa than, co rút rõ rệt, đó là dấu vết bị đốt sau khi chết.

“Nhìn vào ý đồ đốt xác của hung thủ,” bác sĩ Giang nói, “tôi cho rằng những vết chém kia là để chặt xác.”

“Chỉ có điều hung thủ không am hiểu nên cả hai biện pháp đều chưa thực hiện được.” Tôi bổ sung.

Ngoài ra, mé trong đùi của nạn nhân cũng có dấu vết bị đốt, nhưng do thi thể thối rữa quá nghiêm trọng nên chỉ còn nhìn thấy dấu vết của da bị hóa than. Bởi vậy, thoạt tiên chúng tôi cũng nghĩ rằng đó là vết rách do thối rữa, hoặc là vết dao chém sau khi chết. Nhưng sau khi dùng kính lúp để quan sát hình thái tổ chức dưới da mới phát hiện ra tổ chức dưới da co rút, cong queo, chứng tỏ cũng đã bị đốt.

“Những vết rách này có lẽ là những chỗ đã bị đốt.” Tôi nói. “Tôi đã nhìn thấy rất nhiều xác chết cháy, nhưng thường đều bị tưới dầu hoặc dùng chất dễ cháy để dẫn cháy. Căn cứ vào tổn thương của thi thể này, có thể phán đoán hung thủ dùng bật lửa hoặc nến trực tiếp đốt xác. Như vậy thì làm sao mà đốt cháy được? Ấu trĩ thật đấy!”

“Nói ấu trĩ là rất chính xác.” Lâm Đào gật gù. “Cậu đã đưa ra một điều kiện để khắc họa chân dung tội phạm.”