Chương 26: Vụ án thứ 6 - Nổi chìm dưới giếng (3)

“Gần đây, hung thủ có lên thị trấn mua đậu phụ.” Tôi nói. “Đó là loại túi nilon đựng đậu phụ. Lúc đó, hung thủ cũng chẳng kịp suy nghĩ, chỉ tiện tay vớ lấy cái túi trông có vẻ chắc chắn để dùng luôn. Hơn nữa, chúng ta cũng biết Giải Lập Quân không tự nấu cơm, vậy thì trong nhà ông ta không thể có loại túi này. Cho nên, có lẽ hung thủ đã quay về nhà hắn để chuẩn bị túi, dây thừng, phương tiện giao thông, trên đường còn nhặt đá nhét đầy vào trong túi.”

“Nhặt đá trên đường?” Phân đội trưởng Hoàng nói. “Nơi có đá cách nhà nạn nhân ba trăm mét về phía bắc, ý em muốn nói nhà hung thủ có thể ở phía bắc đống đá?”

“Rất có khả năng.” Tôi nói. “Hung thủ có quen biết nạn nhân, rất có thể còn có thù oán, gần đây có lên thị trấn mua đậu phụ, sống ở gần nhà nạn nhân, hay nói chính xác hơn là sống ở phía bắc nhà nạn nhân, vóc dáng nhỏ bé, sức yếu, biết lái xe, có xe. Rất nhiều điều kiện, em nghĩ rằng tìm một đối tượng phù hợp với tất cả các điều kiện này trong ngôi làng nhỏ quanh đây, chắc là không khó?”

“Khó thì không khó,” phân đội trưởng Hoàng nói, “nhưng chúng ta chẳng có bằng chứng gì cả, dù có tìm được cũng không thể bắt giữ, không thể thẩm vấn. Đấy, ông già Giải Lập Văn vẫn nằm ăn vạ trong phòng tiếp dân kia kìa, nói là không nhận được tiền bồi thường thì nhất quyết không về.”

Tôi biết phá án cần có chứng cứ, không chỉ để hoàn thiện chuỗi chứng cứ cho vụ án, mà quan trọng hơn là củng cố niềm tin cho nhân viên thẩm vấn, dập tắt thái độ chống đối của nghi phạm. Nhưng đến tận bây giờ, một chút xíu bằng chứng cũng chưa có.

“Ai bảo là không có chứng cứ?” Lâm Đào cầm một tấm ảnh bước vào phòng. “Các anh đoán xem, phương tiện giao thông là gì?”

Những ánh mắt tràn trề hy vọng đổ dồn về phía Lâm Đào.

Khi không có ADN làm căn cứ, bằng chứng dấu vết sẽ trở thành phao cứu sinh.

Lâm Đào nói: “Rơm rạ ở bên miệng giếng rất mảnh, và nhỏ, chưa buộc thành bó, nếu ôm mang đi thì một lần sẽ không ôm được bao nhiêu, nên chắc chắn hung thủ có phương tiện giao thông để vận chuyển. Trước đó, tôi có đến chỗ đống rơm để khám nghiệm, nhưng dấu vết hỗn loạn quá, không tìm ra được manh mối gì. Đến tối hôm qua tôi mới nghĩ, nếu hung thủ dùng xe máy hoặc xe đạp điện thì cũng khó lòng chở nổi nhiều rơm mảnh đến vậy. Chỉ có một loại xe dễ vận chuyển nhất, đó chính là xe ba bánh.”

Lâm Đào cầm ly trà trên bàn uống một ngụm, nói tiếp: “Sáng nay, tôi chủ yếu kiểm tra con đường giữa giếng và đống rơm, vì đã bị phá hoại nên rất khó tìm kiếm dấu vết. Nhưng xe ba bánh khác với các loại xe khác, bánh trước và hai bánh sau sẽ hình thành ba vết bánh xe song song cách đều nhau, đặc biệt đến chỗ rẽ sẽ càng rõ ràng. Nghĩ là vậy, hôm nay, tôi đã nhanh chóng tìm được dấu bánh xe ba bánh ở một đoạn đường, hoa văn của bánh xe trông như thế này.”

Lâm Đào đưa tấm ảnh cho mọi người xem: “Đã có rất nhiều điều kiện để điều tra sàng lọc, việc tìm kiếm hung thủ đã trở nên dễ dàng. Lại cộng thêm dấu bánh xe ba bánh, tôi tin rằng có thể phá án ngay trong hôm nay.”

“Chắc chắn rồi!” Phân đội trưởng Hoàng đập bàn nói. “Cho các cậu ba tiếng đồng hồ để điều tra. Xuất phát!”

*

Chưa đầy ba tiếng đồng hồ, các điều tra viên đã lần lượt quay về tổ chuyên án, sắc mặt có vui có buồn.

“Căn cứ vào điều kiện tìm kiếm, chúng tôi điều tra được ở phía bắc nhà nạn nhân có hai mươi bảy hộ gia đình, trong đó có ba mươi hai người phù hợp với điều kiện ngoại hình.”

“Chúng tôi cũng đã điều tra các cửa hàng bán đậu phụ trên thị trấn, đúng là có hai cửa hàng sử dụng loại túi nilon giống với loại ở hiện trường. Theo trí nhớ của chủ cửa hàng, trong ba mươi hai người ấy có tới mười một người gần đây có tới mua đậu phụ của họ. Trong mười một người này, có bảy nhà có xe ba bánh, nhưng sau khi đối chiếu hoa văn bánh xe, đều đã loại trừ toàn bộ.”

“Loại trừ toàn bộ?” Tôi hơi bất ngờ. “Có nghĩa là không còn đối tượng tình nghi nữa?”

Điều tra viên chính gật đầu.

“Vậy là còn bốn nhà không có xe ba bánh, có thể khẳng định là không có không?” Tôi hỏi tiếp.

“Còn bốn nhà Giải Phong, Giải Tư Diểu, Giải Lập Quốc, Triệu Sơ Thất, chúng tôi đã vào từng nhà kiểm tra, xác định không nhìn thấy xe ba bánh.”

“Vậy các anh có hỏi họ không? Lỡ họ cho người khác mượn rồi thì sao?”

“Không hỏi được, nếu hỏi sẽ bại lộ phương pháp điều tra của chúng ta.”

“Tại sao lại không hỏi?” Phân đội trưởng Hoàng lên tiếng. “Các cậu vào từng nhà săm soi bánh xe của người ta, người ta lại chẳng đồn ầm ĩ lên ngay?”

Tôi gật đầu tán thành.

Một điều tra viên đang ngồi trong góc chợt lên tiếng: “Không phải chứ? Vào hôm phát hiện ra án mạng, khi tôi đến nhà Giải Lập Quốc để tìm hiểu về gia đình nạn nhân, thấy trong vườn nhà ông ta hình như có một chiếc xe ba bánh.”

Vừa nghe nói vậy, tôi bỗng thấy máu nóng xộc thẳng lên não: “Anh chắc chắn chứ?”

Điều tra viên cầm bút gõ vào trán, chau mày nhớ lại: “Chắc là có đấy.”

“Nhưng Giải Lập Quốc là anh ruột của Giải Lập Quân.” Điều tra viên chính nói.

“Anh ruột thì sao?” Phân đội trưởng Hoàng nói. “Vụ án sát hại người thân năm nay còn ít lắm à?”

“Chúng ta chưa phát hiện ra giữa hai người họ có mâu thuẫn gì cả, chỉ biết họ rất ít qua lại với nhau.” Điều tra viên nói.

Phân đội trưởng Hoàng nói: “Con trai và con dâu của Giải Lập Quốc đối xử rất tốt với ông chú, đây có lẽ chính là nguyên nhân phát sinh mâu thuẫn, chỉ vì thời gian ngắn quá nên chúng ta chưa điều tra ra được thôi.”

“Giải Lập Quốc vóc dáng thế nào?” Tôi hỏi.

“Rất phù hợp, gầy, nhỏ, từng mua đậu phụ.” Điều tra viên nói. “Phải rồi, lần trước tôi đã giới thiệu qua với các anh, nhà ông ta cách nhà nạn nhân khoảng năm trăm mét về phía bắc, cũng phù hợp với điều kiện địa điểm.”

“Lâm Đào, chúng ta đến nhà ông ta xem sao!” Tôi nói.

*

Giải Lập Quốc đang đứng trước cửa hút thuốc, ánh mắt có vẻ hốt hoảng: “Các anh lại đến làm gì nữa? Em trai tôi chết rồi, chẳng lẽ các anh nghi ngờ tôi? Bậy bạ!”

Tôi cười không đáp.

Lâm Đào đi đi lại lại trong sân, bỗng ngồi thụp xuống săm soi gì đó.

Thấy Lâm Đào khẽ nhếch miệng, tôi biết, có kịch hay để xem rồi.

Lâm Đào đứng dậy, phủi bụi trên đầu gối, bước đến bên cạnh Giải Lập Quốc, chìa cho ông ta một điếu thuốc, hỏi: “Chú này, xe chú giấu ở đâu rồi?”

Câu nói khác nào sét đánh bên tai, sắc mặt Giải Lập Quốc chợt tái mét, ông ta lắp bắp: “Cái… cái gì? Xe gì?”

“Xe ba bánh của chú ấy!” Lâm Đào bình tĩnh nhìn ông ta tủm tỉm cười.

“Xe ba bánh nào?” Giải Lập Quốc nói. “Tôi không… không có xe ba bánh.”

Lâm Đào không tiếp tục tranh luận với ông ta nữa, đưa mắt ra hiệu cho điều tra viên dẫn ông ta đi.

Lúc này, Lưu Thúy Hoa từ trong bếp chạy ra, kêu lên: “Có chuyện gì thế?”

Lâm Đào nói: “Xe ba bánh của bố chị đâu rồi?”

Vừa nhìn thấy Lâm Đào trong bộ đồng phục phẳng phiu, Lưu Thúy Hoa có phần luống cuống, chị ta bối rối hết sửa mép áo lại vuốt tóc rồi nói khẽ: “Tối qua bố tôi lái đi rồi, chạy ra ngoài đồng.”

Vừa nghe thấy thế, chúng tôi lập tức ra khỏi nhà Giải Lập Quốc. Tôi ngoảnh đầu lại, thấy Lưu Thúy Hoa đang nhìn theo chúng tôi, mà không, là nhìn theo Lâm Đào, ngẩn ngơ.

Đến phần ruộng nhà Giải Lập Quốc, chúng tôi nhìn thấy vết bùn còn mới. Lâm Đào phấn chấn nói: “Trên xe khám nghiệm hiện trường của các anh có xẻng không?”

Kỹ thuật viên mang xuống một cái xẻng cứu hỏa, Lâm Đào nhìn mà ngán ngẩm, nói: “Thôi dùng tạm vậy, chúng ta đào thôi.”

Đào được mấy xẻng, một trục bánh đã lộ ra trước mắt, mọi người vui sướиɠ hò reo ầm ĩ.

*

Hai mươi mấy năm về trước, hai anh em Giải Lập Quốc và Giải Lập Quân vô cùng thân thiết, chẳng khác nào một người. Nhưng họ lại cùng thích một cô gái trong thôn.

Cả hai anh em đều đã ngoài ba mươi, nên để cho ai lấy vợ trước đây? Cha mẹ họ buồn rầu lo nghĩ đến đau đầu nhức óc. Trong nhà có chút tiền tích cóp nhỏ nhoi, chỉ đủ lấy vợ cho một người. Cô gái kia thái độ lại không rõ ràng, bản thân cô ta cũng không biết mình thích Giải Lập Quân cao to hiền lành, hay là Giải Lập Quốc thấp bé nhanh nhẹn? Vì hương hỏa của gia tộc, cuối cùng, cha mẹ họ quyết định cho con trai cả lấy vợ trước, còn cậu út phải để sau.

Ngày kết hôn, Giải Lập Quân vắng mặt trong đám cưới. Ông ta lên một quán nhỏ trên thị trấn, uống rượu đến say mèm, nói rằng cả đời này sẽ không lấy vợ nữa.

Mâu thuẫn ghen tuông giữa anh em không kéo dài bao lâu. Rất nhanh, Giải Lập Quân lại bắt đầu qua lại với Giải Lập Quốc, hai người dường như đã nối lại tình cảm anh em thân thiết. Nhưng khi sinh Giải Mao Mao, vợ Giải Lập Quốc đã qua đời vì sinh khó.

Giải Lập Quân khóc lóc thảm thiết, cho rằng Giải Lập Quốc muốn giữ con bỏ vợ nên chị dâu mới chết. Còn Giải Lập Quốc đang đau buồn lại càng thêm tức giận, vợ tôi chết, chú khóc cái gì?

Sẵn mối hậm hực trong lòng, Giải Lập Quốc cảm thấy Giải Mao Mao càng lớn lại càng cao to vạm vỡ giống Giải Lập Quân chứ chẳng giống ông ta chút nào. Thậm chí khi Giải Mao Mao học trung học, Giải Lập Quốc trong một lần uống say đã nói với con trai, mày là con của chú mày chứ không phải con tao. Giải Mao Mao hết sức hoang mang, nhưng sau đó, anh ta cũng cảm thấy mình đúng là không giống bố đẻ thật. Dần dần, anh ta đã coi ông chú giống như cha đẻ. Anh ta tâm sự điều này với vợ là Lưu Thúy Hoa, và sau đó, tuy gia đình họ không nhắc đến chuyện này, nhưng ai cũng ngấm ngầm thừa nhận.

Ngày 16 tháng Bảy, Lưu Thúy Hoa và Giải Lập Quốc xảy ra chút xích mích. Lưu Thúy Hoa mang cơm đến cho Giải Lập Quân với tâm trạng rầu rĩ chán chường.

Chị ta nói: “Chú ơi, sau này chúng cháu gọi chú bằng cha nhé.”

“Đừng nói linh tinh, cháu là cháu dâu của chú.”

“Chú xem Mao Mao nhà cháu tính tình rộng rãi, bao dung, vừa nhìn đã thấy giống con trai chú. Chứ đâu có giống với cha anh ấy, lòng dạ hẹp hòi, thù vặt, chuyện bằng mắt muỗi cũng thù cả đời.”

“Đừng nói cha các cháu như thế, bản chất ông ấy không xấu đâu.”

“Cháu mặc kệ, sau này chúng cháu sẽ phụng dưỡng chú chứ chẳng thèm lo hậu sự cho ông ấy. Mao Mao cũng nói như vậy, nói rằng dòng máu trong người anh ấy là của chú.”

“Các cháu nghĩ thế là không đúng. Chú có con gái, nó sẽ phụng dưỡng chú.”

“Cô ấy dù sao cũng chỉ là con gái nuôi, nào có phải ruột thịt như chúng cháu? Vả lại, con gái đi lấy chồng như bát nước đổ đi. Chúng cháu sẽ phụng dưỡng chú, chú tốt với chúng cháu thế cơ mà.”

“Ha ha ha, tấm lòng của cháu, chú xin nhận, thôi không nói nữa.”

Tai vách mạch rừng. Thật không may, câu chuyện giữa hai người đã bị Giải Lập Quốc đứng ngoài cửa sổ nghe lỏm được.

Giải Lập Quốc vô cùng giận dữ. Ông ta cho rằng em trai trước đây đã dan díu với vợ mình, đứa con bất hiếu kia chắc chắn là con trai của gã em khốn nạn. Tai họa của gia đình ông ta đều là do Giải Lập Quân gây ra.

12 giờ, đêm khuya tĩnh mịch, Giải Lập Quốc vẫn vật vã không tài nào ngủ được. Rồi ông ta vùng dậy, đi bộ đến trước nhà Giải Lập Quân, thấy cửa nhà vẫn hé mở liền xộc vào nhà, nhảy lên giường, bịt chặt mũi miệng Giải Lập Quân. Giải Lập Quân đang ngủ say, bị tấn công bất ngờ nên hoảng loạn giãy giụa nhưng tay chân lại bị quấn chặt trong chăn nên không thể phản kháng, cuối cùng ngạt thở tử vong.

Gϊếŧ người rồi, Giải Lập Quốc mới bình tĩnh trở lại. Ông ta lén lút về nhà, lấy túi nilon, dây thừng, lấy xe ba bánh quay lại nhà Giải Lập Quân. Đang buộc túi đá vào tử thi, dưới ánh trăng rọi, ông ta bỗng thấy Giải Lập Quân mắt mở trừng trừng nhìn mình khiến ông ta sợ vỡ mật. Ông ta đá vào chân Giải Lập Quân, xác nhận rằng nạn nhân đã chết, chết không nhắm mắt. Ông ta run lẩy bẩy nhặt chiếc áo sơ mi bọc kín đầu Giải Lập Quân lại. Buộc xong túi đá vào cổ tử thi, ông ta liền lôi thi thể lên xe ba gác.

Đêm mùa hè, ánh trăng sáng tỏ, sau khi ném nạn nhân xuống giếng rồi, Giải Lập Quân vẫn không yên tâm, liền chở một xe rơm đến thả xuống giếng.

Khi cảnh sát bắt đầu khám nghiện hiện trường, Giải Lập Quốc kiểm tra kỹ lưỡng chiếc xe ba bánh của mình, hoảng hốt phát hiện ra trên xe có một vết máu lớn. Thì ra sau khi lôi kéo nạn nhân, mạch máu bị vỡ, khi tử thi chòng chành trên xe, máu đã chảy ra. Mà ngay trong nhà ông ta lại có hai “người ngoài”, ông ta không dám lấy nước rửa xe đành kiếm cớ lái ra ngoài, tìm nơi vắng vẻ tháo rời từng bộ phận rồi chôn xuống đất.

Trên chiếc xe ba bánh đã tìm được vết máu của Giải Lập Quân, mà chiếc xe lại do Giải Lập Quốc sử dụng hàng ngày. Trước những bằng chứng đanh thép, Giải Lập Quốc không thể chối cãi được nữa, cúi đầu nhận tội.

“Rốt cuộc đây là lỗi của ai nhỉ?” Tôi hỏi.

“Tại Giải Lập Quốc tâm địa quá hẹp hòi.” Lâm Đào nói. “Thế nhưng vất vả nuôi nấng con trai thành người, cuối cùng té ra lại không phải con mình, cú sốc này đúng là quá lớn.”

“Sao cậu biết không phải con ruột của ông ta?” Tôi vặc lại.

“Phải đấy, anh rất muốn biết Giải Mao Mao là con của ai.” Đại Bảo ngượng nghịu nói.

Tôi và Lâm Đào cùng đập vào đầu anh ta, nạt: “Làm ơn bớt tọc mạch đi!”

*Tui cũng muốn biết nè .-.*

*

“Đi thôi!” Bác sĩ Cao bước đến kéo áo tôi, nói. “Hôm nay tôi mời, coi như ăn mừng.”

“Lại mì bò hả?” Tôi bày ra vẻ miễn cưỡng. “Thế anh Hoàng đâu?”

“Phân đội trưởng Hoàng không đi được đâu.” Bác sĩ Cao bật cười. “Anh ấy đang vò đầu bứt tóc nghĩ xem phải sửa giếng cho nhà Giải Lập Văn thế nào.”