“Vác một người có lẽ đang hôn mê trên vai, chứng tỏ được điều gì?” Tôi hỏi.
“Chứng tỏ người này rất khỏe.” Đại Bảo lanh chanh trả lời.
“Chính xác, anh được đấy.” Tôi cười nói. “Đã học được cách tranh quyền trả lời rồi. Kết hợp với kết quả thực nghiệm của bộ phận điều tra, có thể kết luận bóng trắng là một người cao 1,75 mét. Cao như vậy, khỏe như vậy, có lẽ không phải là một người phụ nữ tóc dài mà là một người đàn ông.”
“Đàn ông thì sao?” Điều tra viên hỏi.
“Là đàn ông thì không thể có một bộ tóc dài óng ả được.” Tôi nói. “Đàn ông mà để tóc dài mượt mà như thế là cực hiếm. Cho nên, chúng ta đã có một manh mối.”
“Điều tra việc mua bán tóc giả!” Điều tra viên nói.
Tôi gật đầu, nói tiếp: “Ngoài ra, còn có thể khẳng định chỉ có một người gây án. Nếu không thì hai người có thể khiêng Đào Tử, không cần phải vác. Nhìn trong dữ liệu camera, Đào Tử trông không hề nhẹ.”
“Phải.” Điều tra viên nói. “Theo lời giám đốc Cường, Đào Tử cao khoảng 1,68 mét, nặng khoảng 60 cân.”
“Để lại dấu vết tại đây, chắc là do người vác đã đuối sức nên mới dựa vào tường nghỉ ngơi một lúc, kết quả là để lại vết va quệt trên tường.” Lâm Đào nói. “Nếu là hai người khiêng, chắc là không mệt đến nỗi thế.”
“Được rồi.” Tôi nhìn đồng hồ, đã 10 giờ rưỡi. “Đi thôi, chúng ta về khách sạn ngủ, đợi tin điều tra ngày mai.”
“Hai chúng ta ở một phòng đấy nhé.” Lâm Đào nhìn tôi, nhấn mạnh thêm lần nữa.
*
Có lẽ do hai vụ án nan giải gần đây đều liên quan đến ngón tay nên cả đêm tôi toàn mơ thấy món chân gà rang ớt. Đang gặm lấy gặm để, tôi đột nhiên phát hiện ra, thứ mình cầm trong tay không phải là chân gà mà là ngón tay người. Tôi ớn lạnh, ghê tởm, buồn nôn, dạ dày quặn lên từng đợt. Cũng may, chuông điện thoại khách sạn bỗng réo lên ầm ĩ, kéo tôi ra khỏi cơn ác mộng rùng rợn.
Tôi ngồi bật dậy, cố gắng nuốt cơn buồn nôn xuống cổ rồi quay nhìn Lâm Đào. Thằng cha chết nhát này đang trùm chăn kín mặt ngáy o o. Đúng là đồ thỏ đế, trời nóng thế này mà quấn chăn kín mít, không sợ chết ngộp. Tôi nhìn đồng hồ, mới hơn 5 giờ sáng. Là ai thế nhỉ, mới sớm tinh mơ đã gọi? Chẳng lẽ vụ án đã phá được rồi?
Vừa nghĩ đến vụ án, tôi bỗng phấn chấn hơn hẳn. Hôm nay là thứ bảy, nếu đã phá được án hoặc tìm được Đào Tử, vậy là vẫn có thể về nhà đón kỳ nghỉ cuối tuần. Tôi chụp lấy điện thoại: “A lô!”
“Trưởng phòng Tần!” Là giọng của bác sĩ Ngô bên Công an thành phố Lệ Kiều. “Thật ngại quá, sớm thế này đã quấy rầy anh, nhưng vụ án Đào Tử đã có phát hiện quan trọng.”
Tôi bỗng cảm thấy hormone Adrenaline (1) trong cơ thể tăng vọt, vội vàng hỏi: “Sao? Có phát hiện gì mới?”
(1) Một loại hormone do tuyến thượng thận tiết ra khi cơ thể sợ hãi, tức giận, kí©h thí©ɧ hay thích thú, khiến nhịp tim đập nhanh hơn.
Bác sĩ Ngô nói: “Bộ phận tìm kiếm đã phát hiện ra thi thể của Đào Tử ở sông Lệ Kiều.”
Tôi bỗng chốc rơi hẫng xuống vực thẳm.
“Được rồi, chúng tôi sẽ đến ngay, các anh cho chúng tôi một chiếc xe dẫn đường.” Tôi vừa nói vừa đánh thức Lâm Đào dậy.
*
Hiện trường nằm bên bờ sông Lệ Kiều. Sông Lệ Kiều chảy theo hướng đông tây, xuyên suốt toàn bộ thành phố Lệ Kiều. Chính quyền thành phố đã biến nguồn tài nguyên thiên nhiên trời cho này thành một thắng cảnh nổi bật trong thành phố. Hai bên bờ sông liễu rủ xanh mướt, hoa tươi rực rỡ, thi thoảng điểm xuyết nhịp cầu nhỏ hay mái đình cong. Nơi đây đã trở thành địa điểm lý tưởng cho người dân thành phố tập thể dục, tản bộ.
Lúc này, trời vừa tờ mờ sáng, một ngôi đình nhỏ bên bờ sông Lệ Kiều sáng rực bởi đèn xe cảnh sát nhấp nháy. Tôi, Lâm Đào và Đại Bảo xuống xe, bước về phía ngôi đình, thấy một đám đông đang vây quanh một chiếc vali cỡ lớn bàn tán xôn xao.
Vừa nhìn thấy chúng tôi, giám đốc Cường liền đứng dậy, sắc mặt ủ rũ phờ phạc: “Tôi đã nói là Đào Tử lành ít dữ nhiều rồi mà. Khoảng 5 giờ, một cụ già tập thể dục buổi sáng phát hiện ra bên dưới đình hình như có thứ gì lập lờ nên đã báo cảnh sát.”
Tôi vươn cổ nhìn xuống mặt nước, trong vắt thấu đáy.
“Trung tâm chỉ huy 110 đã trực tiếp phái tổ chuyên án chúng tôi đến đây, vớt được chiếc vali cỡ lớn này, bên trong đựng thi thể của Đào Tử.” Giám đốc Cường bổ sung.
“Ở đây cách ngõ Mê Cung bao xa?” Tôi hỏi.
“Không gần lắm, phải mấy cây số.” Một viên cảnh sát khu vực nói.
Tôi gật đầu, ngồi xuống quan sát kỹ lưỡng thi thể trong vali.
Thi thể trong tình trạng khỏa thân, nằm cuộn tròn trong vali, bên cạnh là quần áo, vật dụng của nạn nhân.
“Liệu có phải là vụ án bắt cóc hϊếp da^ʍ không?” Giám đốc Cường nói. “Vậy thì phiền hà đấy.”
Tôi thấy kỹ thuật viên đã chụp ảnh cố định toàn bộ tình trạng chiếc vali liền đeo găng tay, cùng với bác sĩ Ngô nhấc thi thể ra khỏi vali. Chụp ảnh trước khi khám nghiệm tử thi được chúng tôi gọi là chụp ảnh cố định. Vì giải phẫu khám nghiệm sẽ phá hỏng trạng thái ban đầu của thi thể, cho nên thao tác này hết sức quan trọng. Kỹ thuật viên lần lượt chụp ảnh phần mặt, cổ, toàn thân phía trước, toàn thân phía sau, hai tay, hai chân, đỉnh đầu, bàn chân của nạn nhân, lưu lại trạng thái ban đầu của thi thể. Sau đó, bác sĩ pháp y mới bắt tay vào khám nghiệm bên ngoài thi thể, nhằm mục đích tìm hiểu tình hình tổn thương bên ngoài và thu thập các manh mối, dấu vết có khả năng lưu lại trên thi thể.
“Hiện tượng co cứng tử thi vẫn chưa tiêu biến hoàn toàn.” Tôi phá vỡ trạng thái co cứng của tử thi, để thi thể nằm thẳng ra. “Giác mạc đã sắp chuyển sang mức độ đυ.c nặng, ấn xuống vết hoen tử thi vẫn thấy hơi nhạt màu. Từ tối hôm qua đến bây giờ khoảng ba mươi tiếng đồng hồ, thời gian chắc cũng tầm đó.”
“Ý anh là, sau khi Đào Tử ngã xuống không lâu, cô bé đã chết?” Giám đốc Cường hỏi.
Tôi nhìn mấy vết trầy xước trên mặt thi thể, trùng khớp với tư thế lúc ngã, thì gật đầu.
Thi thể đã được chúng tôi trả lại tư thế nằm thẳng, là một cô gái trẻ hơi mũm mĩm, tóc ngắn, quần áo bên cạnh đã khẳng định cô bé chính xác là Đào Tử. Trên thi thể dính nhiều vết máu, tôi ra hiệu cho kỹ thuật viên chụp lại thi thể, sau đó lấy từ hộp đồ nghề ra một cuộn vải gạc, cắt lấy một mảnh, cẩn thận lau sạch vết máu dính trên phần ngực và bụng của thi thể.
Bác sĩ Ngô tách hai đùi thi thể ra, kiểm tra một lát rồi thở phào nói: “Giám đốc, vẫn may không phải là cưỡиɠ ɧϊếp gϊếŧ người, âʍ đa͙σ không bị tổn thương, vẫn sạch sẽ, màиɠ ŧяiиɧ còn nguyên vẹn.”
Lúc này, các vết máu dính trên thi thể đã được tôi lau sạch, lộ ra rất nhiều vết thương ngang dọc trên hai vai.
Giọng Lâm Đào run lên: “Đây… đây… đây là vết thương gì thế? Dày đặc thế này, lộn xộn thế này, liệu có phải là vết cắn không?”
“Cậu học về dấu vết mà,” tôi nói, “đây rõ ràng không phải là vết cắn.”
“Vết cắn mà cậu nói là vết người cắn,” giọng Lâm Đào vẫn lập cập, “nhưng nếu là vết ma cắn thì chúng ta làm sao biết được, chúng ta đã nhìn thấy bao giờ đâu?”
Cô cảnh sát đứng bên Lâm Đào nghe vậy thì phì cười.
Tôi lườm Lâm Đào một cái rồi dùng kẹp cầm máu kiểm tra vết thương: “Vết cắn của thú dữ đôi khi cũng rất lộn xộn, nhưng chủ yếu là vết thương kiểu xé toạc, còn những vết thương này có rìa mép rất gọn gàng, có lẽ là do vật sắc nhọn tạo ra. Phần xương bên dưới vết thương cũng bị tổn thương, cho thấy đây có lẽ là vết chém, dùng vật sắc nhọn chém nhiều lần gây ra.”
“Vết chém? Tại sao phải chém?” Đại Bảo hỏi.
Tôi nói: “Da xung quanh vết thương không co lại, phần mềm tại vết chém không có phản ứng sống rõ rệt, đây là tổn thương sau khi chết. Có vẻ như hung thủ muốn chặt xác Đào Tử, nhưng vì không am hiểu kết cấu cơ thể người nên chặt không đứt. Sau đó, hung thủ đành phải từ bỏ cách chặt xác, đổi sang nhét thi thể vào vali ném xuống sông.”
“Không am hiểu về kết cấu cơ thể người? Chặt xác?” Đại Bảo kinh ngạc kêu lên, rồi nhấc hai tay Đào Tử lên xem.
“Đừng bảo là anh đang nghĩ ngón tay thứ mười một trong vụ án kia là của Đào Tử đấy nhé?” Tôi nói. “Anh quên rồi à, phòng Giám định ADN đã xác định ngón tay đó là của một người đàn ông.”
Xét nghiệm ADN có thể căn cứ vào sự xuất hiện hay không của nhiễm sắc thể Y để phán đoán chủ nhân mẫu xét nghiệm là nam hay nữ.
“Từ từ đã!” Lâm Đào có vẻ đã hoàn hồn. “Nếu cậu khẳng định là vết chặt thì cậu dựa vào đâu để nói vết thương là do bị chặt xác sau khi chết? Tại sao không phải là hành hung khi nạn nhân còn sống? Cậu xem, trong vali có rất nhiều vết máu, trên thi thể cũng dính đầy máu. Người chết rồi mà vết thương vẫn chảy máu được à?”
“Đương nhiên có thể.” Tôi nói. “Khi còn sống, vết thương chảy máu là vì tim đập liên tục, giống như chiếc xilanh bơm máu vào các mạch máu chạy khắp cơ thể. Khi mạch máu bị đứt, máu được bơm đến sẽ liên tục trào ra ngoài qua vết đứt. Nếu chỗ bị đứt là mạch máu nhỏ, máu đông sẽ bịt kín chỗ đứt lại. Sau khi người ta chết đi, mặc dù tim đã ngừng đập, mất đi chiếc xilanh đẩy máu đi khắp cơ thể, nhưng nếu mạch máu bị đứt, cộng thêm sự dịch chuyển của thi thể, sức căng của mạch máu cũng sẽ biến đổi theo, khiến cho máu trong mạch máu sẽ chảy ra ngoài qua chỗ đứt do sự thay đổi sức căng của mạch máu. Chính vì vậy, sau khi chết vẫn có thể chảy máu, nhưng lượng không nhiều bằng thôi.”
Lâm Đào gật đầu.
Tôi dùng kẹp cầm máu banh một vết thương trên vai nạn nhân ra, nói: “Cậu xem, vết thương rất sâu, cắt đứt rất nhiều động mạch và tĩnh mạch. Nếu như bị thương lúc còn sống sẽ chảy rất nhiều máu. Cậu có biết thi thể chết do mất máu có đặc trưng gì không?”
“Vết hoen tử thi rất nhạt.” Lâm Đào nói.
Tôi gật đầu: “Đúng. Vì máu đã chảy kiệt nên không còn hồng cầu tích tụ ở mặt dưới thi thể, bởi vậy sẽ không hình thành vết hoen tử thi. Vết hoen tử thi trên thi thể Đào Tử lại rất rõ rệt, vẫn có màu tím đỏ, chắc chắn không phải là tử vong do mất máu. Nhìn vào tình trạng của vết hoen, có thể Đào Tử đã bị nhét vào vali trong vòng mười hai tiếng đồng hồ sau khi chết, sau đó mang ném ở đây.”
“Tớ biết là tại sao rồi.” Do thường xuyên đi theo chúng tôi nên Lâm Đào cũng học lỏm được rất nhiều kiến thức pháp y. “Trong vòng mười hai tiếng, vết hoen tử thi chưa ngấm vào tổ chức mềm, cho nên nếu thi thể thay đổi vị trí, chúng sẽ dịch chuyển sang bộ phận phía dưới của trạng thái thi thể mới. Và các vết hoen tử thi trên thi thể Đào Tử đều nằm cả ở phía dưới bên trái thi thể, cùng hướng với trạng thái của chiếc vali dưới đáy sông.”
“Vậy nguyên nhân tử vong của Đào Tử là gì?” Giám đốc Cường không mấy hứng thú với kiến thức pháp y.
Tôi lật mí mắt và miệng của nạn nhân ra quan sát, không có hiện tượng ngạt thở cơ học, môi miệng và cổ cũng không có dấu vết tác dụng lực, bèn nói: “Hiện tại vẫn chưa phán đoán được, cần phải giải phẫu tử thi đã.”
*
Lưỡi dao phẫu thuật lạnh lẽo cứa xuống tử thi, lộ ra lớp mỡ vàng vàng dưới da. Chúng tôi tiến hành giải phẫu thi thể của cô thiếu nữ lần lượt theo quy trình bình thường. Không có được kết luận gì.
“Tại sao vẫn chưa tìm ra nguyên nhân?” Lâm Đào hỏi.
“Ai bảo là chưa tìm ra?” Đại Bảo bắt đầu lên lớp. “Trong trường hợp thông thường, cơ thể tử vong là do một số nguyên nhân dưới đây. Thứ nhất là từ vong do tổn thương cơ học, ví dụ mạch máu và nội tạng bị đứt vỡ, mất nhiều máu dẫn đến tử vong, hoặc đầu, não bị tổn thương. Trường hợp này cũng bao gồm tử vong do những nguyên nhân lý, hóa, ví dụ sét đánh, da bị ăn mòn trên diện tích rộng. Thứ hai là tử vong do ngạt thở cơ học, như bị dị vật làm tắc đường hô hấp, đường hô hấp bị bóp nghẹt, ví dụ như siết cổ, bóp cổ hoặc dìm xuống nước. Thứ ba là tử vong do ngộ độc. Thứ tư là tử vong do bệnh tật.”
Đại Bảo thao thao một chặp, nghỉ lấy hơi rồi lại nói tiếp: “Trước mắt, chúng ta đã loại trừ khả năng chết do tổn thương và ngạt thở. Quan sát từ các triệu chứng của thi thể, cũng không giống tử vong do ngộ độc. Nhìn thì có vẻ như không phát hiện ra nguyên nhân tử vong, nhưng thực ra, chúng ta vẫn chưa loại trừ được nguyên nhân tử vong do bệnh tật.”
“Bệnh tật?” Điều tra viên phá lên cười. “Nghe các anh bàn luận, tôi lại cứ tưởng như như đang nghe tấu hài. Khặc khặc, vụ án chặt xác này là tự sát. Ha ha ha!”
Tôi rất phản cảm với vẻ bông lơn của anh chàng điều tra viên này: “Người khác không biết thì thôi, chứ anh là cảnh sát mà cũng không biết à? Tại sao vụ án chặt xác lại không thể là tự sát được? Tự sát, bị sát hại, chết do tai nạn, đều là phương thức tử vong của nạn nhân, còn chặt xác là thủ đoạn tác động vào thi thể sau khi đã chết, hai vấn đề này không dính dáng gì đến nhau nhé!”
Điều tra viên tắc tị.
Tôi thừa thắng xông lên: “Ví dụ như có người nhảy sông tự sát, bị chân vịt của tàu thuyền chém đứt, là tự sát đúng không? Là chặt xác đúng không? Lại ví dụ một người treo cổ tự sát trong nhà nhân tình, vì muốn che giấu việc nɠɵạı ŧìиɧ, nhân tình bèn chặt xác giấu đi. Là tự sát đúng không? Là chặt xác đúng không?”
Điều tra viên gãi đầu gãi tai.
“Em thử xem, liệu có khả năng nạn nhân đột tử do phát bệnh, người khác sợ trách nhiệm nên mới tìm cách vứt xác đi không?” Đại Bảo đúng là nói một hiểu mười.
Tôi không nói gì, lấy nội tạng ra khỏi thi thể, mổ từng bộ phận ra quan sát.
Bác sĩ Ngô nói: “Đột tử thường gặp ở người mắc bệnh tim mạch máu não, thường phát bệnh ở người trung niên, người già. Đào Tử còn trẻ thế này, chắc không có khả năng đó đâu. Các anh nói xem, liệu có phải là bị chèn ép tim hay là u lympho tuyến ức không?”
Tôi lắc đầu nói: “Chèn ép tim thường là do vùng tim chịu ngoại lực tác động, chèn ép xuống tim, khiến tim ngừng đập dẫn tới tử vong, vậy thì vùng da gần tim phải có tổn thương tương ứng. Còn nếu là u lympho tuyến ức gây đột tử, tuyến ức của nạn nhân phải phình to, gây ảnh hưởng đến quá trình dậy thì. Nhưng nhìn vào mức độ dậy thì của nạn nhân, có thể loại trừ khả năng này.”
“Vậy thì là vấn đề gì được đây?” Đại Bảo hỏi.
Tôi mở tim nạn nhân ra rồi nói: “Tâm thất rất dày, hơn nữa, tim nạn nhân cũng lớn hơn người bình thường. Tim của người bình thường thì chỉ to bằng nấm đấm của chính họ, trong khi tim của nạn nhân lại to gấp rưỡi thế.”
“Cậu nghi ngờ là đột tử do bệnh tim?” Lâm Đào hỏi.
Tôi gật đầu. Điều tra viên bên cạnh bèn lên tiếng: “Hiểu rồi. Bây giờ, tôi sẽ đi hỏi người nhà của Đào Tử xem cô bé có bệnh tim bẩm sinh hay không.”
“Được.” Tôi đáp thật dõng dạc, muốn làm dịu bầu không khí căng thẳng khi nãy. “Ngoài ra, hãy điều xe chuyển nội tạng của nạn nhân đến sở Công an tỉnh gấp, tôi sẽ gọi điện cho bác sĩ Phương Tuấn, một chuyên gia về bệnh lý học, nhờ anh ta quan sát tình trạng tim của nạn nhân, nhanh chóng kiểm tra cấu trúc nội tạng của nạn nhân để xác nhận xem có bệnh biến gì không?”
Nghiên cứu bệnh lý học tức là cắt lát cơ quan nội tạng, sau đó quan sát hình thái của tế bào và mô dưới kính hiển vi. Bệnh lý học được vận dụng trong pháp y học được gọi là bệnh lý học pháp y. Đây là một trong những phương pháp chủ yếu để phán đoán nạn nhân có bệnh tật ở cơ quan nội tạng hay không. Phương pháp này phải dùng Formaldehyde cố định nội tạng, sau đó rút nước, bọc lại, cắt lát, nhuộm màu, rồi mới có thể quan sát dưới kính hiển vi, vì vậy nên mất rất nhiều thời gian.
“Còn chúng ta,” tôi vươn vai, “quay về chờ tin thôi.”