Chương 66: Chương cuối - Lời tố cáo lặng thầm

Nếu như tôi có tất cả, tôi là ai, và nếu như tôi mất đi tất cả?

Erich Fromm

Liệu vụ án Vân Thái có tương tự như thế không?

Không, nếu như hung thủ không thể xuất tinh thì không thể phóng tϊиɧ ɖϊ©h͙ ra bên ngoài cơ thể được, trong khi thi thể của bốn nạn nhân trong bốn vụ án đầu tiên lại có chút ít tϊиɧ ɖϊ©h͙, khác hẳn với trường hợp của Mạnh Xuân Oa. Trưởng phòng Hồ nói đúng, trong bệnh viện có rất nhiều chuyên gia, sao tôi lại ngốc nghếch đến vậy, không nghĩ đến chuyện tới bệnh viện xin tư vấn?

Không thể kéo dài thời gian thêm nữa, nghe theo gợi ý của trưởng phòng Hồ, tôi vội vàng tìm tới khoa hiếm muộn của bệnh viện tỉnh trước khi giờ làm kết thúc. Tuy trời đã tối, nhưng trong khoa hiếm muộn vẫn còn hai vợ chồng đang ngồi chờ đến lượt. Để không phá vỡ trật tự, tôi không chen vào trước chỉ vì có người quen giới thiệu, mà lặng lẽ ngồi phía sau hai vợ chồng chờ đợi.

Hai người chốc chốc lại ngoảnh lại, thì thào với nhau, thi thoảng lại ném về phía tôi ánh mắt cảm thông của người cùng cảnh ngộ.

“Nhìn cái gì mà nhìn, tôi… tôi rất bình thường, nhé…” Tôi chỉ biết âm thầm thanh minh trong lòng.

“Tình trạng như anh nói không phải vấn đề gì hóc búa.” Chuyên gia đúng là chuyên gia, vừa nghe đã nhận ra ngay vấn đề. “Có một chứng bệnh gọi là xuất tinh ngược, chỉ có thể lưu lại rất ít vết tϊиɧ ɖϊ©h͙ giống như anh mô tả, nhưng lại không để lại tϊиɧ ŧяùиɠ có nhân tế bào để xét nghiệm ADN.”

“Xuất tinh ngược?” Lần đầu tiên tôi nghe thấy thuật ngữ này. “Vậy thì vết tϊиɧ ɖϊ©h͙ mà chúng tôi phát hiện ra là cái gì vậy?”

“Theo tôi biết,” chuyên gia nói, “nguyên lý trong cách xét nghiệm sơ bộ vết tϊиɧ ɖϊ©h͙ là kiểm tra xem mẫu vật có chứa acid phosphatase hay không. Vật chất này có tồn tại trong chất dịch được tiết ra từ tuyến tiền liệt.”

Tôi gật đầu.

Chuyên gia nói tiếp: “Người mắc chứng bệnh mà tôi vừa nói, trong quá trình giao hợp, tuyến tiền liệt cũng có thể tiết ra một chút ít chất dịch, chảy vào trong âʍ đa͙σ của đối phương, nhưng khi đạt đến cao trào, tuy có động tác xuất tinh, tϊиɧ ɖϊ©h͙ lại không thể phóng ra qua niệu đạo mà phóng ngược vào trong bàng quang.”

Một lô xích xông những thuật ngữ chuyên môn khiến tôi chóng mặt. Tôi gãi đầu gãi tai, hỏi lại cho rõ hơn: “Vậy thì có nghĩa là, người mắc bệnh này cũng có thể đạt được cao trào?”

Chuyên gia mỉm cười gật đầu.

“Ồ, thế thì phải rồi!” Tôi bừng hiểu ra, lẩm bẩm một mình. “Có kɧoáı ©ảʍ nên hắn mới có động lực để tiếp tục phạm tội.”

“Thế nhưng,” tôi nói tiếp. “vụ án cuối cùng, vẫn là cùng một hung thủ, tại sao lại phát hiện ra rất nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙, lại còn có thể xét nghiệm được ADN nữa?”

Chuyên gia mỉm cười, nói: “Bình thường thôi mà, bệnh này có thể chữa được.”

“Có thể chữa được ư?” Tôi càng ngạc nhiên hơn. “Điều trị các chứng trở ngại chức năng sinh lý chẳng phải rất phức tạp và khó khăn hay sao?”

Chuyên gia kiên nhẫn giải thích: “Với trình độ y học hiện nay, rất nhiều người hiếm muộn đều có thể chữa khỏi nhờ phẫu thuật. Như với trường hợp xuất tinh ngược, nguyên nhân phát bệnh có rất nhiều, cũng có trường hợp là bẩm sinh. Nếu như tìm ra được nguyên nhân gây bệnh, có thể phẫu thuật để chữa khỏi hoàn toàn.”

“Tôi hiểu rồi!” Tôi gắng tỏ ra bình tĩnh gật đầu nhưng không thể kìm nén nổi niềm phấn chấn trong lòng. “Trước đây chúng tôi chỉ tìm kiếm những đối tượng chưa kết hôn hoặc đã kết hôn nhưng chưa có con để xét nghiệm ADN mà lại bỏ qua mất chi tiết này!”

“Phải đấy!” Chuyên gia nói. “Chưa biết chừng đối tượng đã chữa khỏi bệnh có con rồi cũng nên.”

“Tôi vẫn còn một thắc mắc nữa.” Tôi mặt mày hớn hở hỏi chuyên gia. “Số người mắc phải chứng bệnh này có nhiều không? Bệnh viện cấp nào mới có thể phẫu thuật chữa trị bệnh này?”

“Đây chắc chắn là hai thắc mắc cuối cùng của anh rồi đấy.” Chuyên gia cũng vui lây trước vẻ phấn khởi của tôi, cười nói. “Theo tôi biết, bệnh viện cấp thành phố đều có thể thực hiện.”

“Tôi đã hiểu!” Tôi mừng rỡ đến nỗi suýt chút nữa thì nhảy lên ôm chầm lấy vị chuyên gia. “Cảm ơn bác sĩ!”

*

Sáng hôm sau, tôi bắt xe khách tới thành phố Vân Thái, chỉ mong có thể lập tức lao tới trước mặt phân đội trưởng Hoàng.

“Rất có khả năng hung thủ bị mắc chứng xuất tinh ngược.” Vừa thấy phân đội trưởng Hoàng, tôi đã xổ ra một tràng. “Bệnh này chữa khỏi được, nên chúng ta chỉ cần rà soát các bệnh viện lớn trong thành phố để tìm ra những đối tượng đã làm phẫu thuật chữa khỏi chứng bệnh này trong khoảng thời gian từ một đến ba năm trước.”

“Em không sao đấy chứ?” Phân đội trưởng Hoàng ngơ ngác không hiểu. “Ban ngày ban mặt mà cũng bị mộng du à?”

“Em nói vụ án Vân Thái ấy!” Tôi hét lên.

Lúc này phân đội trưởng Hoàng mới giật nảy mình, sau đó phấn khởi ra mặt. Nghe xong những phân tích, suy đoán của tôi, anh ấy thở dài tự trách mình: “Nếu chúng ta sớm nghĩ đến cách này thì hay biết mấy. Tuy bác sĩ pháp y đều nắm được nghiệp vụ của các khoa lâm sàng nhưng lại không chuyên sâu về một chuyên khoa nào cả. Về sau, chúng ta vẫn phải thường xuyên giao lưu, hợp tác với bệnh viện mới được.”

“Anh đừng nghĩ vậy.” Tôi an ủi. “Nếu không phát hiện ra tϊиɧ ŧяùиɠ trong nạn nhân cuối cùng, chúng ta cũng không thể xác định được hung thủ mắc chứng bệnh trở ngại chức năng sinh lý có khả năng chữa khỏi, càng không thể tìm được hung thủ thông qua hồ sơ bệnh án trong bệnh viện. Đến tận bây giờ, chúng ta mới nắm được thông tin về bệnh lý của hắn, có thêm nhiều manh mối hơn để bắt hắn về quy án. Giờ chân tướng sắp được vạch trần, anh nên vui mừng mới phải chứ!”

Cảnh sát khu vực của Công an huyện Vân Thái hành động vô cùng thần tốc, anh Hoàng vừa bố trí xong nhiệm vụ, họ đã nhanh chóng bủa đi các ngả, điều tra sàng lọc bệnh án tại các bệnh viện lớn trong thành phố. Nhưng thật bất ngờ, bắt tay vào điều tra mới phát hiện ra, người mắc bệnh này không phải là ít. Nguyên nhân bẩm sinh, nguyên nhân thứ phát, đã làm phẫu thuật, chưa làm phẫu thuật, hàng chồng bệnh án dày cộp chất cao như núi. Hơn nữa bệnh án ba năm trước chưa quy chuẩn hóa, để tìm ra được thông tin nghề nghiệp của bệnh nhân trong cuốn sổ y bạ bé xíu thật chẳng khác gì mò kim đáy biển.

Chẳng còn cách nào khác, đành phải dò tìm lần lượt.

Sau hai ngày bù đầu điều tra, một nhân viên áp tải xe chuyển tiền tên là Thủy Lương đã khiến chúng tôi chú ý.

“Thủy Lương năm nay 27 tuổi, bị mắc chứng xuất tinh ngược bẩm sinh.” Điều tra viên giới thiệu. “Hai năm trước, hắn quen một cô gái nhà giàu, sau đó nhanh chóng kết hôn. Sau khi kết hôn không lâu, Thủy Lương tới bệnh viện thành phố làm phẫu thuật, chức năng hồi phục bình thường, nửa năm trước đã sinh con.”

“Các điều kiện đều phù hợp, nhân viên vận chuyển mặc đồng phục, có tiền sử bệnh xuất tinh ngược và đã được chữa khỏi.” Tôi gật gù nói. “Năm nay 27 tuổi, tám năm trước mới 19 tuổi. 19 tuổi đã bắt đầu gây án, lựa chọn đối tượng là thiếu nữ cùng lứa tuổi, có thể lý giải được. Nửa năm trước có con, vậy thì một năm trước vợ đang mang bầu, không thể sinh hoạt vợ chồng, nên hắn mới lại ra ngoài gây án.”

“Có thể bí mật lấy ADN không?” Phân đội trưởng Hoàng hỏi.

“Hơi bất tiện.” Cảnh sát khu vực nói. “Bố vợ của Thủy Lương là chủ tịch hội đồng quản trị của một công ty trong thành phố. Vì vợ mất sớm, ông ta gà trống nuôi con nên cực kỳ cưng chiều con gái. Thủy Lương tới ở rể, vì quá yêu thương con gái con rể nên cho hai vợ chồng ở nhà chăm con cả ngày, không phải đi làm. Trong nhà còn có người giúp việc nữa, không thể lấy bí mật được.”

“Vậy thì xin giấy tạm giữ, bắt người luôn đi!” Phân đội trưởng Hoàng đập bàn ra lệnh.

*

Mắt thấy chân tướng sắp được phơi bày trước ánh sáng, tôi cũng không kìm nén nổi niềm hưng phấn, nhất quyết đòi điều tra viên phải cho tôi cùng đi bắt người. Nhân lúc trời tối, chúng tôi tiếp cận khu biệt thự xa hoa, quan sát động tĩnh trong nhà Thủy Lương từ xa. Lúc này, qua khung cửa sổ vẫn còn chút ánh đèn vàng ấm áp, loáng thoáng nghe thấy tiếng trẻ con khóc.

“Tôi thật không thể hiểu nổi, đã có người vợ giàu có đến thế này mà còn đi cưỡиɠ ɧϊếp gϊếŧ người?” Điều tra viên bên cạnh tôi lẩm bẩm. “Cứ cầm tiền đi kiếm gái là được, sao lại phải cưỡиɠ ɧϊếp gϊếŧ người?”

“Khó nói lắm!” Tôi khẽ nói. “Hai hôm trước chúng tôi vừa xử lý một vụ án, hung thủ bị trở ngại chức năng sinh lý, tâm lý cực kỳ bệnh hoạn. Tôi cảm thấy, kẻ gặp trở ngại sinh lý giống như anh ta, có nhiều khả năng tâm lý cũng có vấn đề. Nói không chừng, hung thủ lại thấy thích thú khi gặp phải sự phản kháng của người bị hại.”

Điều tra viên lắc đầu, vẻ mặt tràn đầy căm phẫn.

“Ngộ nhỡ bắt nhầm người thì làm thế nào?” Sau khi ra lệnh trong cơn kích động nhất thời, giờ phân đội trưởng Hoàng lại hơi hối hận. “Nhà người ta có trẻ con, bắt đứa trẻ bé bỏng như thế phải chịu ám ảnh là tội ác đấy, có thể nghĩ ra cách nào để cách ly đứa bé không nhỉ?”

“Cách ly kiểu gì được?” Điều tra viên nói. “Cách ly một cái là nghi phạm chạy mất ngay. Nhưng anh nói cũng có lý đấy, hay là chúng ta tạm giải tán đã, tìm cơ hội hành động sau?”

Anh Hoàng chần chừ không quyết định ngay được.

Tôi lẳng lặng đi tới bên gốc cây cạnh tòa biệt thự. Đây là một cây thạch lựu đã bị gió quật nghiêng trong trận bão cách đây không lâu. Khiến tôi chú ý là trên thân cây có buộc một sợi dây thừng để cố định.

“Không nhầm đâu!” Tôi nhìn nút dây, khẽ nói. “Chắc chắn là hắn!”

“Vậy thì cũng phải chờ cơ hội!” Điều tra viên đứng bên cạnh phân đội trưởng Hoàng nói. “Tối nay cứ theo dõi, đến mai sẽ lại tìm cách khác.”

*

Hôm sau, tôi đang ngủ tít trên xe thì phân đội trưởng Hoàng lay tôi dậy: “Nhìn kìa, Mercedes tới đón cháu rồi.”

Hôm nay là cuối tuần, chắc là bố vợ Thủy Lương muốn cho hai vợ chồng có không gian riêng tư nên từ sáng sớm đã tới đón cháu về nhà mình. Chiếc Mercedes vừa đi khỏi, anh Hoàng lập tức ra lệnh hành động.

Bà giúp việc mắt lờ đờ ngái ngủ vừa mở cổng ra, nhìn thấy cả đám cảnh sát súng ống lăm lăm bên ngoài thì há hốc miệng kinh hãi. Anh Hoàng giơ tay ra hiệu cho bà ta im lặng, bà ta cứng nhắc gật đầu. Chúng tôi âm thầm tiến lên tầng hai trong sự hãi hùng của bà giúp việc.

Tầng hai có đến bốn, năm phòng, các điều tra viên lần lượt ghé tai vào từng cửa phòng lắng nghe, sau đó dừng lại trước cửa căn phòng thứ ba, quay đầu ra hiệu cho phân đội trưởng Hoàng. Phân đội trưởng Hoàng vừa gật đầu, điều tra viên lập tức đạp tung cửa phòng nhanh như chớp xẹt.

Đập vào mắt là một chiếc giường lớn, một người đàn ông khỏa thân vừa bật dậy khỏi một người phụ nữ tóc dài. Chúng tôi đột ngột xộc vào khiến cả hai người trên giường đều trợn trừng mắt kinh ngạc, cho đến khi nhìn rõ khẩu súng trong tay điều tra viên, người phụ nữ mới kêu rú lên kinh hãi. Tiếng kêu rú đã khiến người đàn ông bừng tỉnh, không kịp vơ lấy quần áo, bật dậy ngay khỏi giường, lao về phía cửa sổ. Ba điều tra viên sau lưng tôi liền vọt tới như tên bắn, ấn hắn xuống nền nhà.

“Các người làm gì vậy! Thả anh ấy ra, thả anh ấy ra!” Người phụ nữ đã kịp hoàn hồn, quên cả che đậy thân thể, cứ thế chạy lại xô đẩy điều tra viên, gào khóc ầm ĩ, “Thủy Lương! Thủy Lương! Các người thả anh Thủy Lương của tôi ra! Giữa ban ngày ban mặt còn coi pháp luật ra gì không? Lũ ác ôn!”

Nhìn người phụ nữ chỉ mặc độc chiếc qυầи ɭóŧ xông tới, ba điều tra viên hơi luống cuống. Điều tra viên phụ trách còng tay vừa đưa mắt cầu cứu phân đội trưởng Hoàng bên cửa, vừa giải thích: “Chúng tôi là cảnh sát, cảnh sát đây! Đứng im, đứng im, chị định làm gì vậy?” Nhưng anh ta có giải thích thế nào cũng vô ích, người phụ nữ vẫn điên cuồng lao đến, hung hăng lôi kéo đấm đá. Điều tra viên chỉ biết cúi đầu chịu trận, ấn chặt người đàn ông xuống đất. Một cô cảnh sát chạy tới giúp đỡ, nhưng lại bị người phụ nữ đang trong cơn điên dại huých cùi chỏ trúng mặt, chảy cả máu mũi.

Một người luôn ở tuyến sau làm công tác pháp y như tôi chưa bao giờ phải chứng kiến cảnh tượng hỗn loạn thế này. Phân đội trưởng Hoàng đã chạy vào, tôi cũng đành phải nghiến răng xông lên, cùng phân đội trưởng Hoàng giữ lấy tay người phụ nữ, ấn cô ta xuống giường. Cô cảnh sát đang máu mũi giàn giụa vội vàng nhặt lấy một tấm khăn, quấn vào người cho cô ta.

Gã đàn ông bị đè dưới nền nhà lập tức giãy giụa kịch liệt: “Bể, bể! Đừng có động vào vợ tao, chúng mày là lũ chó đẻ! Một đám đàn ông bắt nạt một người đàn bà, đúng là khốn nạn!”

“Câu này phải nói với anh đấy!” Phân đội trưởng Hoàng mồ hôi mồ kê nhễ nhại, vừa thở vừa nói, “Thủy Lương, anh bị nghi ngờ dính líu đến năm vụ hϊếp da^ʍ gϊếŧ người, giờ chúng tôi phải bắt giữ anh để phục vụ công tác điều tra.”

Người phụ nữ đang vùng vẫy khóc lóc vừa nghe thấy vậy thì run bắn, gào lên ầm ĩ: “Các người bắt nhầm người rồi, không thể như thế, không thể thế được! Sao các người lại vu oan cho Thủy Lương của tôi! Bố tôi quen sếp của các người đấy, tôi sẽ cho các người mất việc cả lũ!”

“Chị hãy bình tĩnh!” Tôi thấy người phụ nữ không giãy giụa nữa thì thả lỏng tay một chút, nói. “Chúng tôi đã có bằng chứng chứng minh Thủy Lương là nghi phạm lớn nhất. Chúng tôi không đổ oan cho người tốt, nhưng cũng không cho phép kẻ xấu lọt lưới.”

Thủy Lương đã im thít không nói năng gì nữa. Người phụ nữ đang cuộn mình trong khăn biết rằng không đủ sức ngăn cản liền rũ rượi đổ xuống giường, hai mắt sưng húp nhìn trân trối vào mọi người, khóc nấc lên từng chặp.

*

Đã năm tiếng đồng hồ trôi qua, trong phòng thẩm vấn tăm tối, Thủy Lương vẫn không hé răng một lời.

Tôi ra khỏi phòng giám sát, đi tới bên ngoài phòng Giám định ADN, châm một điếu thuốc, đợi kết quả xét nghiệm. Mãi rồi cửa phòng cũng mở ra, nhìn ánh mắt tràn đầy mong đợi của tôi, trưởng phòng Trịnh cười nói: “Sốt ruột lắm phải không? Chuẩn rồi, chính là hắn!”

Tôi mừng cuống lên, cầm báo cáo xét nghiệm chạy về phòng thẩm vấn. Lúc đi qua hành lang, nghe thấy có người đang gào thét ầm ĩ ngoài đó, thì ra bố vợ Thủy Lương sau khi hay tin đã phải nhập viện vì xuất huyết não, tay luật sư đang nhảy choi choi lên chửi bới đe dọa sẽ kiện chúng tôi ra tòa. Nhưng anh ta không biết rằng, bằng chứng trên tay tôi sẽ đủ để bịt miệng anh ta lại.

“Có biết đây là cái gì không?” Tôi đóng cửa lại, ném bản báo cáo lên ghế, nói với Thủy Lương. “Chứng cứ ADN, anh nghĩ anh gϊếŧ năm người mà vẫn dễ dàng thoát tội được sao?”

Khóe miệng Thủy Lương khẽ giật một cái, nhưng hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, thay đổi tư thế ngồi.

“Anh không muốn nói thì để tôi nói giúp anh.” Tôi nghiêm mặt nói. “19 tuổi anh đã bắt đầu gây án, cho đến năm 23 tuổi, anh đã gây án nhiều lần tại thành phố Vân Thái, huyện Vân, huyện Long Đô, sát hại rất nhiều người. Thủ đoạn quen thuộc là nấp ở chỗ khuất, rình con gái đi vệ sinh một mình, xông ra khống chế, trói lại gϊếŧ người, cưỡиɠ ɧϊếp. Chắc là anh không biết, chính cách anh thắt nút dây thừng đã trở thành manh mối để chúng tôi phá án.”

Thủy Lương chớp chớp mắt mấy cái, khụt khịt mũi.

Tôi nói tiếp: “Anh bị mắc chứng xuất tinh ngược, nên chúng tôi mãi vẫn không thể bắt được anh. Cho đến khi quen biết cô vợ bây giờ, anh mới bắt đầu kiềm chế, không đi gây án nữa. Anh bám vào người vợ giàu có, sống cuộc đời sung túc giàu sang, vợ anh lại xinh đẹp, nên anh đã muốn quên đi quá khứ tội ác. Nhưng bản thân anh cũng không ngờ được rằng, anh vẫn không thể điều khiển được chính mình.”

Môi miệng Thủy Lương hơi run lên.

Tôi nói: “Sau khi vợ anh có thai, anh không thể sinh hoạt vợ chồng được nữa, lâu dần, anh lại không kiềm chế nổi sự cám dỗ và kí©h thí©ɧ nên lại tiếp tục phạm tội. Lần này, anh vẫn không bỏ được cách thắt nút dây quen thuộc, hơn nữa còn lưu lại tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong thi thể nạn nhân. Anh cứ ngỡ vẫn có thể đào thoát dễ dàng như mấy năm về trước, nhưng không ngờ rằng đã để lại tội chứng quyết định! Mấy năm nay, chẳng lẽ anh không bao giờ gặp phải ác mộng? Anh còn nhớ những cô gái đã bị anh sát hại tàn nhẫn không? Họ cũng là người, cũng là con người bằng xương bằng thịt giống như anh và vợ anh kia mà!”

Thủy Lương run rẩy bưng cốc nước nhưng không thể đưa nổi tới miệng, kêu lên: “Đừng nói nữa! Đừng nói nữa… Là tôi làm. Các anh hãy bắn chết tôi đi!”

“Đừng có thách thức sự nghiêm minh của pháp luật!” Phân đội trưởng Hoàng quát lên. “Anh trốn được một lần, nhưng không thể trốn được cả đời! Nói cho anh biết, đừng nghĩ rằng anh không để lại chứng cứ, đừng nghĩ rằng người chết thì không biết nói! Có một lời tố cáo, gọi là lời tố cáo lặng thầm! Không bao giờ có tội phạm hoàn hảo, cho dù anh cố tình đánh lạc hướng điều tra, lại có điều kiện giấu giếm, nhưng đã phạm tội thì kiểu gì cũng sẽ bị pháp luật trừng trị!”

Thủy Lương cúi gằm mặt câm lặng.

Tôi không ở lại nghe thẩm vấn nữa. Tôi bước ra ngoài, cầm điện thoại bấm số gọi: “Mối thù của em gái em đã trả được rồi. Vụ án Vân Thái dằn vặt anh suốt mấy năm nay, đã phá được rồi.”

Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu, sau đó là tiếng bật khóc nức nở của Linh Đan.

*

“Em còn nhớ lúc bắt người, hình như Thủy Lương hét lên hai chữ ‘bể, bể’?” Tôi hỏi phân đội trưởng Hoàng.

Phân đội trưởng Hoàng gật đầu: “Hình như là thế. Lúc đó chúng ta chỉ tập trung khống chế đối tượng mà không chú ý tìm xem trong bể nhà hắn có cái gì?”

“Giờ tới tìm cũng chưa muộn mà.” Tôi nói. “Kiếm lấy tờ giấy khám nhà.”

Vẫn là bà giúp việc ra mở cửa, vẫn với vẻ hãi hùng cực độ, mắt mở trừng nhìn chúng tôi xách hòm đồ nghề tiến vào căn biệt thự. Bồn tắm, bồn rửa mặt, nhà bếp, sân nhỏ, tất cả những thứ có khả năng gọi là “bể” đều bị chúng tôi khám xét kỹ lưỡng, thậm chí còn dùng cả Benzidine để thử phản ứng máu ẩn, đáng tiếc là không thu hoạch được gì. Đột nhiên, tôi nhớ ra căn biệt thự này có hai tầng, vậy trên tầng hai hẳn cũng có nhà vệ sinh.

Tôi đi lên tầng hai, bước vào phòng ngủ của Thủy Lương. Dưới ánh đèn màu hồng nhạt, một bóng người tóc dài thình lình đập vào mắt tôi. Trong cái đêm không trăng tăm tối, cảnh tượng ấy khiến tôi giật nảy cả mình, suýt chút nữa đánh rơi hòm đồ nghề xuống đất.

Bên cạnh bàn trang điểm, một thiếu phụ đang ngồi chải tóc.

“Chào chị, xin chị hãy tạo điều kiện cho chúng tôi làm việc.” Tôi biết người phụ nữ này ghê gớm thế nào nên vội chìa ra tờ giấy khám nhà.

Thiếu phụ vừa tô son, vừa chậm chạp quay đầu lại. Trên khuôn mặt trắng nhợt lăn dài một giọt lệ, trông cô ta chẳng còn chút gì giống với lúc ban ngày. Không hiểu tại sao, khuôn mặt trắng bệch ấy lại khiến tôi lạnh buốt sống lưng.

“Trưởng phòng Tần Minh, đương nhiên là tôi sẽ tạo điều kiện cho các anh.” Thiếu phụ khoan thai bước lại, gần như ghé sát vào tai tôi thì thào. “Tôi nhất định sẽ tạo điều kiện tốt nhất cho công việc của các anh.”

Nói xông, cô ta bước ra ngoài cửa, biến mất trong bóng tối hành lang.

Đến lượt tôi mất hồn mất vía.

Tại sao cô ta biết tên tôi? Chức vụ của tôi? Cô ta… cô ta đang định làm gì?

-CÒN TIẾP-

Đọc tiếp Pháp Y Tần Minh – Quyển 3: Ngón tay thứ mười một