Chương 63: Vụ án thứ 15 - Nhà vàng giấu xác (1)

Ghen tuông là hòn than cháy đỏ đến từ địa ngục.

Goethe

Tinh Tinh và Hải Bình là hai luật sư trẻ nhất, xinh đẹp nhất văn phòng luật Thiên Chính trong tỉnh lỵ.

Để mở rộng quy mô, nâng cao hình tượng của văn phòng luật, Vương Thiên Chính đã chi ra khoản tiền lương hậu hĩnh để tuyển dụng hai hoa khôi ngành luật của trường đại học Chính trị Pháp luật, đã lấy được bằng luật tư pháp ngay từ khi còn học trong trường.

Cả hai cô gái đều là hoa khôi nức tiếng trong trường, nhưng mỗi người một tính. Tinh Tinh hướng ngoại, giỏi giao tiếp, thích tung tăng quanh các anh chàng đẹp trai trong văn phòng, đem đến cho họ cảm giác nhìn thấy được nhưng còn lâu mới với tới được, hệt như chú mèo con chỉ thích vờn nghịch các anh. Còn Hải Bình là người đẹp hướng nội, sùng bái quan điểm “chưa kết hôn đã lên giường đều là lừa đảo.” Ngày nào cũng vậy, cứ sau giờ làm, cô lại đeo tai nghe, chìm đắm trong thế giới âm nhạc của riêng mình.

Giám đốc văn phòng luật Vương Thiên Chính là mẫu người đàn ông của gia đình, rất nghe lời vợ. Đặc biệt là quãng thời gian gần đây, do vợ đang mang bầu nên anh ta ngày nào cũng về nhà đúng giờ. Ngay cả trong tiệc chúc mừng văn phòng nhận được giải thưởng lớn của giới luật sư năm nay, anh ta cũng định chuồn nốt. Một dịp thế này, các đồng nghiệp không thể để sếp vắng mặt được, nên nhất quyết giữ anh ta ở lại.

Tinh Tinh uống hơi quá chén, bá cổ Vương Thiên Chính đòi anh ta đưa về nhà, sau đó đưa mắt liếc Hải Bình một cái.

Nhà Hải Bình ở ngay tỉnh lỵ, nhưng để đi làm cho tiện nên đã cùng Tinh Tinh ở trong căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách mà công ty thuê cho. Nhưng vì thi thoảng Tinh Tinh lại dẫn một anh về, Hải Bình cảm thấy mình như kỳ đà cản mũi, lại không tài nào ngủ được trong tiếng kêu rên phóng túng suốt đêm của Tinh Tinh nên hai người gần như đã có một thỏa thuận ngầm, nếu Tinh Tinh dẫn bạn trai về nhà sẽ nhắn trước cho Hải Bình, và tối đó, Hải Bình sẽ quay về nhà cách đó mười mấy cây số. Tiện cho cả hai bên, Hải Bình luôn nghĩ như vậy.

Những tối cuối tuần của mùa hè luôn sôi động hơn hẳn. Hải Bình xuống xe bus, dạo bước trên đường phố đông vui, nhìn những đôi nam nữ tay trong tay dập dìu trên phố đêm, trong lòng bỗng thoáng qua cảm giác tủi thân. Đã 24 tuổi rồi, nhưng chưa một người đàn ông nào len được vào trong trái tim cô. Nhớ đến vẻ nhiệt tình sôi nổi của Tinh Tinh trong bữa tiệc vừa nãy, cô thầm nghĩ, giá mà mình cũng được vô tư lự như Tinh Tinh thì hay biết mấy.

Hải Bình không muốn về nhà, vì cứ về nhà, bố, mẹ và anh trai lại luân phiên dò hỏi cô về chuyện tình cảm, cứ như sợ cô ế chồng không bằng. Cho nên, vừa sáng thứ bảy, nhân lúc cha mẹ còn chưa ngủ dậy, Hải Bình đã lại xách ba lô quay về phòng trọ. Trời nắng đẹp thế này, đi dạo phố cả ngày với Tinh Tinh còn vui hơn.

Vào khoảnh khắc mở cửa bước vào nhà, Hải Bình đã loáng thoáng ngửi thấy một thứ mùi là lạ. Cửa phòng Tinh Tinh vẫn đóng im ỉm, chắc hôm qua vui chơi muộn quá nên đến giờ vẫn chưa ngủ dậy. Hải Bình nằm xuống giường mình, cầm điện thoại lướt mạng. Nhưng càng lúc, cô lại càng cảm thấy cái mùi kia rất bất thường. Cô là luật sư, khi đi thực tập cũng từng đến hiện trường án mạng, cái mùi ấy tanh tanh giống như mùi máu. Hải Bình càng nghĩ càng thấy sợ, liền bật dậy gõ cửa phòng Tinh Tinh. Đáp lại chỉ là sự im lặng.

Hải Bình tìm được chìa khóa phụ, run rẩy mở cửa phòng. Cửa vừa hé, mùi tanh nồng nặc đã xộc thẳng ra ngoài. Cô vội giật lùi lại, gần như không dám liếc vào bên trong…

*

Khi chúng tôi đến hiện trường, Hải Bình vẫn chưa bình tâm lại được. Cô ngồi trong xe cảnh sát, hai tay ôm gối, run lên cầm cập, trên mặt đầm đìa nước mắt, trông hết sức đáng thương.

“Có manh mối gì không vậy, anh Hồ?” Tôi thấy cô gái báo tin hẳn là đã sợ hãi đến mức không nói nên lời nên quay sang hỏi trưởng phòng Hồ vừa từ hiện trường đi ra. “Tình hình thế nào ạ?”

“Có lẽ là gϊếŧ người do biếи ŧɦái tìиɧ ɖu͙©,” trưởng phòng Hồ nói, “có manh mối, nghi phạm đã bị khống chế.”

Lại là một vụ án bổ sung kinh nghiệm. Vì địa điểm nằm trong tỉnh lỵ cho nên vụ án mạng do sở Công an tỉnh tiếp quản, cho dù không phải là vụ án nghiêm trọng, sư phụ cũng yêu cầu tôi phải tích cực tham gia điều tra phá án, từ đó tích lũy kinh nghiệm, nâng cao trình độ nghiệp vụ của bản thân để càng tiến bộ nhanh chóng.

“Nhưng thủ đoạn lại quá tàn nhẫn.” Trưởng phòng Hồ nói. “Một cô gái xinh đẹp là thế, mà bây giờ đến lễ truy điệu chắc cũng không thể tổ chức được nữa rồi.”

Hiện trường có dấu vết quét dọn rõ rệt, bộ phận pháp chứng cũng xác nhận sau khi hung thủ sát hại nạn nhân đã dùng cây lau lau sạch nền nhà, xóa bỏ những chứng cứ dấu vết có thể lưu lại.

“Xóa dấu vết hiện trường,” trưởng phòng Hồ nói, “thường là người quen mới làm vậy.”

Tôi gật đầu, hỏi: “Thi thể đã chuyển đi rồi phải không ạ? Không biết tình trạng thế nào?”

Trưởng phòng Hồ đi đến bên giường ngủ kê ở mé căn phòng, chỉ vào mép giường nói: “Lúc đó, nạn nhân nằm ở đây, hoàn toàn lõa thể, chân tay dang rộng, tứ chi bị dây nilon buộc vào bốn góc giường, miệng bị dán băng dính, quần áo bị xé tan tành, ném ở bên giường. Trên người, trên mặt bị đâm cứa tổng cộng phải hơn hai trăm nhát dao, đều sâu đến dưới da.”

Mới chỉ tưởng tượng về hiện trường thôi mà tôi đã rùng mình ớn lạnh: “Vậy là nạn nhân chết vì đau đớn?”

“Hiện trường có rất nhiều máu, theo khám nghiệm sơ bộ, là tử vong vì sốc do mất máu, cũng có nghĩa là mất máu từ từ, tử vong từ từ. Trước khi chết, nạn nhân đã phải chịu đựng nỗi đau đớn khó lòng tưởng tượng nổi.”

“Thế dây nilon và băng dính ở đâu ra?” Tôi hỏi.

“Hỏi cô gái báo tin, cô ấy nói là do hồi chuyển nhà còn thừa lại, vẫn cất trong kệ đầu giường phòng nạn nhân.” Trưởng phòng Hồ nói. “Bởi vậy mới nói, chắc chắn là người quen.”

“Còn có một căn cứ nữa để khẳng định là người quen.” Trưởng phòng Hồ ngẫm nghĩ rồi bổ sung thêm. “Qua điều tra sơ bộ, chúng tôi không phát hiện ra vết thương do bị khống chế hay kháng cự trên người nạn nhân. Cho thấy hung thủ đột ngột gây án khi nạn nhân hoàn toàn không đề phòng. Một người có thể vào nhà một cô gái sống độc thân, lại tìm được cơ hội bất ngờ để gây án, chắc chắn phải là người quen. Đương nhiên, cũng có lẽ là hung thủ và nạn nhân đã thỏa thuận trước về tình tiết trói chân tay.”

Tôi gật đầu đồng ý. Muốn khống chế người bị hại, lại cần có thời gian đi tìm dây buộc là rất khó, cho nên tôi nghiêng về giả thiết hung thủ và nạn nhân cùng chơi trò SM (thống da^ʍ), chỉ có điều nạn nhân không ngờ hung thủ sẽ đâm mình dã man đến vậy.

“Nghi phạm là người thế nào?” Tôi hỏi.

“Sếp của nạn nhân, luật sư Vương Thiên Chính, chủ tịch văn phòng luật sư.” Trưởng phòng Hồ nói. “Tối qua chính Vương Thiên Chính đã đưa nạn nhân về nhà.”

“Có chứng cứ không?”

“Hệ thống camera giám sát của khu chung cư đã ghi lại hình ảnh của chiếc xe, có điều tối quá nhìn không rõ mặt.” Trưởng phòng Hồ nói. “Nhưng chúng tôi thu được một chiếc bαo ©αo sυ tại hiện trường.”

“Hung thủ biết xóa dấu vết, sao lại bỏ sót bαo ©αo sυ ở hiện trường được?” Tôi tỏ ra nghi ngờ chứng cứ này.

“Bαo ©αo sυ được tìm thấy ở khe giường.” Trưởng phòng Hồ nói. “Có khả năng là sau khi dùng xong, chẳng may đánh rơi mất, muốn tìm nhưng không tìm được. Nếu tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong bαo ©αo sυ là của Vương Thiên Chính thì đó chính là chứng cứ trực tiếp.”

“Thế nhưng,” điều tra viên đứng bên cạnh lên tiếng, “đến bây giờ Vương Thiên Chính vẫn nhất quyết phủ nhận có quan hệ tìиɧ ɖu͙© với nạn nhân. Anh ta nói, tối đó chỉ đưa nạn nhân về đến dưới chân tòa nhà chứ không lên nhà. Qua thẩm vấn vợ của Vương Thiên Chính, thời gian Vương Thiên Chính về nhà rất bình thường. Đồng nghiệp của Vương Thiên Chính đều nói anh ta bị vợ quản rất nghiêm, chắc không dám làm những việc như vậy đâu.”

“Cũng chưa hẳn.” Trưởng phòng Hồ nói. “Nếu đúng là Vương Thiên Chính gây án, rất có khả năng vợ anh ta sẽ che giấu cho anh ta. Người càng đạo mạo, càng nghiêm túc thì càng có khả năng có vấn đề về tâm lý. Vợ anh ta đang mang bầu đúng không? Thời điểm này, anh ta có khả năng ra ngoài gây án lắm chứ?”

Nghe anh ta nói vậy, tôi chợt liên tưởng đến vụ án Vân Thái.

“Nếu như tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong bαo ©αo sυ là của Vương Thiên Chính, vậy thì mọi lời khai trước đó sẽ mất hết giá trị.” Tôi chau mày nói. “Đi, khám nghiệm tử thi trước đã.”

*

Tình trạng của nạn nhân vô cùng thê thảm, chỉ riêng phần mặt đã bị hung khí sắc nhọn rạch hàng chục nhát, không còn nhận rõ hình thù, trông vô cùng kinh sợ. Các bộ phận đặc trưng cho nữ tính cũng bị rạch cứa với các mức độ khác nhau, lớp mỡ vàng quạch lòi ra khỏi lớp da, các vết thương vẫn còn đầm đìa nhỏ máu.

“Nhìn này,” trưởng phòng Hồ rạch mở các khớp ở chân tay nạn nhân ra, nói, “hoàn toàn không có tổn thương do bị khống chế hay kháng cự, hung thủ không khống chế, không uy hϊếp nạn nhân, vậy thì hắn đã làm thế nào để tìm dây và trói người đây?”

“Hay là đánh ngất nạn nhân, nhân lu 1 nạn nhân hôn mê, hắn đi tìm dây?” Tôi hỏi.

“Nạn nhân bị ngất chỉ trong trường hợp bị chuộc thuốc mê, tổn thương não hoặc ngạt thở.” Trưởng phòng Hồ nói. Nhưng không phát hiện ra những tổn thương kiểu này. Đang tiến hành kiểm tra xem có bị ngộ độc hay không, chắc cũng chẳng có phát hiện gì đâu.”

“Những bộ phân có thể xuất hiện dấu hiệu ngạt thở trên thi thể như môi, miệng, mí mắt, ngón tay đều đã bị vết dao hủy hoại cả rồi.” Tôi nói. “Nhưng vừa nãy khi quan sát xương nền sọ, em thấy có xuất huyết ở phần đá xương thái dương.”

Trưởng phòng Hồ nói: “Đúng thế, nạn nhân tử vong do ngạt thở cơ học thường bị xuất huyết ở đá xương thái dương. Nhưng đây không phải là đặc trưng đặc thù của ngạt thở cơ học. Không thể cho rằng cứ xuất huyết ở đá xương thái dương là tử vong do ngạt thở cơ học, mà phải tìm ra được nguyên nhân dẫn đến ngạt thở.”

Tôi gật đầu, cầm miếng gạc lau sạch phần cơ cổ vừa bị chúng tôi bóc tách, nói: “Cổ bị rạch rất nhiều nhát dao, tuy không chạm đến mạch máu lớn nhưng máu đã dính vào các cơ trên cổ, nên không thể nhận ra phần cổ nạn nhân có bị tổn thương trước khi chết hay không. Nhưng em cảm thấy sừng lớn xương móng có góc độ hoạt động sang bên phải hơn lớn hơn sang bên trái, không biết có thể làm căn cứ cho thấy đã bị bóp cổ hay không?”

Trưởng phòng Hồ trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi nói: “Cũng khó nói lắm. Ngoài ra, cậu xem đi, bên trong bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© nạn nhân bị tụ máu dạng mảng trong niêm mạc, chính là căn cứ cho thấy có quan hệ tìиɧ ɖu͙© trước khi chết, nhưng chúng tôi lại không phát hiện ra vết tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong âʍ đa͙σ của nạn nhân, điều này cho thấy bαo ©αo sυ đã phát hiện được tại hiện trường rất có giá trị.”

“Bαo ©αo sυ còn mới không?” Trong đầu tôi lại hiện lên hình ảnh của vụ án Vân Thái, nhưng tôi hiểu rõ, vụ án này chẳng liên quan gì đến chuỗi vụ án Vân Thái cả, rõ ràng không phải do cùng một người thực hiện.

Trưởng phòng Hồ gật đầu, nói: “Chắc chắn mới được sử dụng trong vòng hai hôm. Hơn nữa, Hải Bình đã xác nhận, mấy hôm đó, nạn nhân không có quan hệ tìиɧ ɖu͙© với ai. Cho nên, bαo ©αo sυ đó chỉ có thể mới được dùng tối hôm qua!”

Tôi vẫn cảm thấy có chút sơ hở logic nào đó, nhưng lại không thể chỉ ra được khúc mắc nằm ở đâu.

“Tổn thương này hình thành thế nào nhỉ?” Đại Bảo đã có phát hiện mới.