Chương 42: Vụ án thứ 9 - Chiếc áo mưa đỏ (4)

Vụ án còn chưa được phá thì hiện trường vụ án còn bị đơn vị điều tra “cày xới” liên tục, hy vọng có thể phát hiện thêm manh mối hoặc chứng cứ có giá trị. Hiện trường vụ án của Trịnh Xảo Huệ cũng không ngoại lệ, vẫn được niêm phong kín mít.

Đây cũng là một căn hộ mặt tiền nhỏ nằm riêng biệt, mép dưới của cửa cuốn đã bị gỉ, bên ngoài cửa cuốn có một vòng dây cảnh giới trắng xanh xen kẽ.

Cảnh sát khu vực nhận được thông báo đã chờ sẵn ở đó, thấy chúng tôi đến thì vội cầm chìa khóa mở ổ khóa treo bên ngoài cánh cửa cuốn đã bị bậy hỏng.

Tôi nhìn ổ khóa trên cửa cuốn, nói với Lâm Đào: “Cậu xem, trong vụ án này, hung thủ cũng khóa chặt cửa cuốn, thủ đoạn gây án giống hệt nhau.”

“Hy vọng lần này có thể phát hiện ra một số manh mối đã bị bỏ qua tại hiện trường trước đây.”

Về cơ bản, kết cấu của các thẩm mỹ viện rẻ tiền kiểu này đều na ná như nhau, đằng sau cửa hàng là một gian phòng nhỏ. Nhìn vào cách bày biện trong nhà, có thể thấy tuy Trịnh Xảo Huệ không đỏm dáng bằng Trần Giao nhưng nhà cửa gọn gàng sạch sẽ hơn rất nhiều.

Dù như vậy thì cái mùi trong phòng vẫn khiến tôi chỉ muốn tháo chạy. Trong không gian bưng bít vẫn bảo tồn nguyên vẹn mùi thối rữa nồng nặc của thi thể phân hủy nghiêm trọng, trộn lẫn với mùi ẩm mốc khiến người ta như thể đã quay trở lại với vụ án mạng thảm khốc từ hai tháng trước.

Nền nhà lát gạch men trắng, trên vài viên gạch còn dán thước tỉ lệ màu đen, cạnh thước tỉ lệ là những vết giày dính bùn.

“Vết giày tìm thấy ở hiện trường khá đồng nhất.” Cảnh sát khu vực thấy tôi và Lâm Đào đều ngồi xuống quan sát vết giày liền nói. “Nhưng qua giám định, thấy những vết giày này đều không có giá trị đối chiếu.”

“Hôm đó mưa à?” Tôi không hiểu lắm về lĩnh vực dấu vết, bèn hỏi.

“Phải, mưa không hề nhỏ.” Cảnh sát khu vực nói.

“Nếu mưa thì đúng là không có mấy giá trị.” Lâm Đào dùng kẹp gắp lên một miếng bùn, xem xét kỹ lưỡng rồi nói. “Nếu như không mưa, bùn đất dính trên vết giày có thể nói lên một vài điều. Nhưng nếu mưa thì giày ai cũng có thể dính bùn, mà thứ bùn này xem ra lại chẳng có gì đặc biệt.”

“Không còn sớm nữa, chúng ta phải mau chóng hoàn thành công việc tái khám nghiệm hiện trường trước giờ cơm tối.” Tôi nói. “Chúng ta chia nhau ra làm nhé, tớ và Đại Bảo kiểm tra gian phòng ở hiện trường trung tâm, Lâm Đào và trợ tá của cậu kiểm tra gian ngoài.”

Hai tháng trước, tổ chuyên án đã tiến hành khám nghiệm hiện trường hết sức kỹ lưỡng, vật chứng ở từng chỗ đều được đánh dấu và ghi lại, bởi vậy tôi và Đại Bảo tìm đi tìm lại cũng không phát hiện ra được manh mối nào đáng giá. Cho tới khi nghe thấy Lâm Đào kêu toáng lên: “Mau lại đây xem này”, trong lòng chúng tôi mới bừng lên chút hy vọng.

Trong lòng bàn tay Lâm Đào là một vật thể màu đỏ to cỡ hạt đậu tương, là một mảnh vải.

“Tìm thấy ở đâu thế?” Tôi hỏi.

Lâm Đào chỉ vào một chiếc đinh đóng ở trên tường, nói: “Mắc trên đinh, trông khá mới, không chừng có liên quan tới vụ án cũng nên.”

“Không chừng cái gì nữa, là chắc chắn!” Tôi phấn khởi kêu lên. “Bởi vì mặt tường bên dưới chiếc đinh có vết máu quệt qua.”

Tôi lấy máy ảnh, chụp lại vết máu nằm riêng lẻ một chỗ nhưng lại bị nhân viên khám nghiệm hiện trường lần trước bỏ qua.

“Hiện trường có dấu vết lục lọi, trước khi bỏ đi, hung thủ đã lục lọi hiện trường nên đã để lại vết máu dạng bôi quệt trên tường.” Lâm Đào nói. “Tuy rất nhiều chỗ bị lục lọi tại hiện trường đều có vết máu quệt, nhưng vì không để lại dấu vân tay nên đều không có giá trị đối chiếu.”

“Nhưng có thể chứng minh hung thủ gϊếŧ người là vì tiền.” Tôi nói. “Hơn nữa, vết máu quệt tại vị trí này lại càng có giá trị. Trước hết, không thể giấu tiền ở nơi này được. Thứ hai, ở đây cách cửa chính khá xa. Tại sao hung thủ lại để lại vết máu quệt ở đây?”

“Bởi vì hắn với lấy quần áo móc ở trên đỉnh.” Lâm Đào nói.

Tôi mỉm cười gật đầu: “Bởi vậy, mẩu vải vụn mà cậu vừa tìm được vô cùng hữu ích.”

Tôi cầm lấy mẩu vải, vò thử trên ngón tay. Do tay tôi đang đeo găng cao su nên cảm giác tốt hơn là găng tay vải, rất nhanh, tôi đã đưa ra kết luận: “Đây là vải áo mưa.”

“Đúng, hôm đó trời mưa.” Đại Bảo nói. “Khi hung thủ đến đây, hắn đã mặc một chiếc áo mưa màu đỏ!”

*

Trước yêu cầu của chúng tôi, tổ chuyên án lập tức triệu tập cuộc họp bất thường. Một cuộc họp được triệu tập thình lình thì chỉ có thể vì một nguyên nhân, chính là phân công công tác.

Khi tôi tuyên bố xong phát hiện mới của chúng tôi, khẳng định chắc chắn hung thủ mặc áo mưa màu đỏ vào đêm sát hại Trịnh Xảo Huệ, trong phòng họp lập tức rộ lên những tiếng xì xầm.

“Chúng tôi đang bận rộn điều tra,” một điều tra viên nói, “thế mà gọi chúng tôi tới chỉ vì mỗi một chuyện này à? Có cần thiết không? Trời mưa, biết được có bao nhiêu người mặc áo mưa màu đỏ? Cả Anh Thành có gần hai triệu nhân khẩu, chẳng lẽ lại phải đi tìm kiếm từng chiếc áo mưa màu đỏ? Định đem đám điều tra viên chúng tôi ra làm trò đùa chắc?”

Trước những lời châm chọc của điều tra viên, tôi trầm ngâm một lát rồi nói: “Mọi người hãy nhìn vào tấm ảnh, tại hiện trường phát hiện thấy rất nhiều vết giày thế này. Nạn nhân đã tử vong một tuần trước khi được phát hiện nên những vết bùn do đế giày để lại đều đã khô và có màu vàng nhạt.”

Tôi nhìn đám điều tra viên vẫn nghênh mặt hậm hực, bèn châm một điếu thuốc, nói tiếp: “Dấu vết này cho thấy khi bước vào hiện trường, giày của hung thủ dính đầy bùn nhão, tức là hỗn hợp bùn và nước.”

“Trời mưa thì đó là chuyện rất bình thường.” Điều tra viên nói.

“Vậy thì, vấn đề xuất hiện rồi đấy.” Tôi nói. “Khi trời mưa, thường thì những người thế nào sẽ mặc áo mưa?”

“Đi xe đạp, đi xe đạp điện, đi xe máy.” Điều tra viên nói. “Đối tượng như vậy có quá nhiều.”

“Nếu đạp xe, đi xe máy tới hiện trường,” tôi nói, “trên đế giày liệu có dính nhiều bùn nhão thế không?”

“Ý anh là,” phân đội trưởng Đinh hai mắt vụt sáng, “hung thủ đi bộ tới hiện trường?”

“Đúng vậy.” Lâm Đào nói, “khi điều tra sơ bộ, đã phát hiện ra những vết giày tương tự với vết giày ở hiện trường xung quanh một hố lầy tại một đoạn đường đang sửa cách hiện trường năm trăm mét về phía đông. Tuy chưa thể khẳng định chắc chắn, nhưng nhìn vào hình dạng thấy rất giống. Lúc đó, chúng tôi chỉ nghĩ hung thủ đi bộ từ phía đông tới hiện trường, nhưng chưa phát hiện ra manh mối áo mưa.”

“Kết hợp hai manh mối lại.” tôi khẽ gật đầu, nói, “hung thủ mặc áo mưa đi bộ tới hiện trường. Người như vậy chắc không nhiều phải không?”

“Không nhiều.” Điều tra viên cũng đã bừng tỉnh.

“Nếu tìm kiếm một đối tượng đi bộ, mặc áo mưa đỏ trong dữ liệu camera giám sát quanh hiện trường, tôi tin rằng sẽ không quá nhiều.” Tôi quay sang hỏi bác sĩ Kỳ. “Có xác định được thời điểm tử vong của Trịnh Xảo Huệ không?”

Bác sĩ Kỳ đáp: “Lúc đó, chúng tôi căn cứ vào mức độ phát triển của dòi trên người thi thể phán đoán Trịnh Xảo Huệ chết vào ngày 21 tháng Chín.”

“Thông qua điều tra,” điều tra viên nói, “cũng đã chứng thực suy đoán của pháp y. Sáng ngày 22, có người đã nhận ra Trịnh Xảo Huệ không mở cửa, nhưng do không quen nên cũng không quan tâm lắm.”

“Tôi muốn hỏi thời gian tử vong cụ thể.” Tôi nói.

“Thời gian tử vong cụ thể thì phải căn cứ vào tình hình bên trong dạ dày mới phán đoán được.” Bác sĩ Kỳ nó. “Dạ dày của nạn nhân gần như trống rỗng, chỉ còn lại lượng nhũ trấp cực ít, bởi vậy chúng tôi suy đoán nạn nhân tử vong khoảng bốn tới năm tiếng đồng hồ sau bữa ăn cuối cùng.”

“Về thời gian tử vong cụ thể,” phân đội trưởng Đinh chen ngang, “lúc đó chúng tôi lại không xem trọng lắm. Bác sĩ pháp y và điều tra viên cũng không gặp gỡ trao đổi, nhưng phía điều tra viên đã làm rõ Trịnh Xảo Huệ ăn bữa cuối cùng tại quán cơm ngay bên cạnh vào khoảng 7 giờ tối.”

“Thời gian rất trùng hợp.” Tôi nói. “Giống như vụ án Trần Giao, hung thủ cũng chọn lúc đêm muộn để gây án. Trịnh Xảo Huệ đã tử vong trong khoảng thời gian từ 11 giờ tới 12 giờ ngày 21, vậy hãy kiểm tra toàn bộ video giám sát tại mọi ngả đường quanh đó trong khoảng thời gian từ 10 giờ tối hôm đó tới 1 giờ sáng hôm sau, tìm một người đi bộ, mặc áo mưa màu đỏ, điều này chắc là không quá khó.”

“Không khó.” Điều tra viên sốt sắng đáp. “Cho tôi hai tiếng, chúng tôi sẽ tìm ra dữ liệu video về nghi phạm.”

*

Sự việc tiến triển thuận lợi hơn nhiều so với tưởng tượng. Bốn mươi phút sau, điều tra viên đã cầm một ổ cứng bước vào phòng chuyên án. Anh ta giơ cao cái ổ cứng trên tay, hớn hở nói: “Tìm thấy rồi!”

Trên màn hình, một người mặc áo mưa màu đỏ hấp tấp đi lướt qua ống kính. Đoạn băng tiếp theo, lại thấy người này hấp tấp đi ngược trở lại. Đoạn tiếp nữa, có một thứ gì đó lủng lẳng ở bên cạnh chiếc áo mưa, đung đưa theo nhịp bước chân.

“Nhìn kìa!” Tôi reo lên “Thứ kia, nếu tôi đoán không nhầm thì chính là áo khoác của nạn nhân!”

“Các anh có nhận ra không?” Lâm Đào ấn nút tạm dừng, bước tới phía trước màn hình chỉ vào người mặc áo mưa màu đỏ nói. “Sau lưng người này hình như có chỗ nhô lên.”

“Chẳng lẽ là đeo ba lô?” Phân đội trưởng Đinh hỏi.

Tôi bước lại gần, quan sát một lúc rồi nói: “Không phải ba lô đâu, có lẽ là lưng gù. Nếu là ba lô thì không thể ở vị trí này. Hơn nữa, khi người này bước đi, đầu chúi hắn về phía trước, chứng tỏ đây là một người gù.”

“Nếu không phải anh nói người này bị gù thì tôi cũng không dám chắc.” Cảnh sát khu vực nói. “Khu vực chúng tôi quản lý có một công nhân vệ sinh bị gù lưng, hơi đi cà thọt. Vừa nãy khi mới bật đoạn video lên, tôi đã cảm thấy dáng đi cà thọt của anh ta rất giống người kia, nhưng hình ảnh mờ quá nên không dám khẳng định.”

Tôi ngẩng lên hỏi: “Phân đội trưởng Đinh, anh xem nên bắt người trước, hay điều tra trước?”

“Dù sao trong tay chúng ta cũng đã có mẫu ADN của nghi phạm, sợ gì hắn không khai?” Phân đội trưởng Đinh nói. “Theo tôi thì bắt người ngay, đồng thời tiến hành lục soát chỗ ở của hắn.”

“Vậy thì xin bàn giao cho các anh đấy.” Tôi cười nói. “Chúng tôi về ngủ trước đây, Đại Bảo gần đây mệt tới mức mộng du rồi.”

“Mộng du cái gì?” Đại Bảo trừng mắt nhìn tôi. “Em ảo giác thì có!”

*

Sáng hôm sau, vừa bước chân vào phòng làm việc của tổ chuyên án, tôi đã cảm thấy không khí có vẻ bất thường.

Trong phòng, khói thuốc mờ mịt, điều tra viên ai nấy mắt sưng húp, mệt mỏi lật giở tập hồ sơ.

“Sao vậy?” Tôi hỏi. “Có chuyện gì à?”

Phân đội trưởng Đinh rõ ràng đã suốt đêm không ngủ, vươn vai nói: “Thằng cha này rất lì lợm, không khai thác được gì.”

“Khám nhà cũng không có kết quả?” Lâm Đào vội hỏi.

Phân đội trưởng Đinh nói: “Không có. Áo mưa màu đỏ, áo dính máu, áo khoác của Trịnh Xảo Huệ đều không thấy, cũng không phát hiện ra đôi giày nào của Tôn Kiến Quốc có khả năng lưu lại dấu giày tại hiện trường Trịnh Xảo Huệ bị sát hại.”

Tôn Kiến Quốc chính là gã công nhân vệ sinh lưng gù kia.

“Đối chiếu ADN chưa?” Đại Bảo hỏi.

“Có một tin vui duy nhất, chính là ADN xuất hiện trong cả hai vụ án mạng đều là của Tôn Kiến Quốc cả.” Phân đội trưởng Đinh nói.

“Vậy thì còn sợ gì nữa?” Tôi mừng rỡ. “Trước đó chúng ta đã phán đoán rằng đây có lẽ là ADN của hung thủ. Giờ đã xác nhận ADN này là của Tôn Kiến Quốc, vậy thì các anh không bắt nhầm người đâu, hắn chính là hung thủ!”

Phân đội trưởng Đinh nhún vai bất lực, nói: “Có tác dụng gì chứ? Hắn sống chết không chịu khai gì cả.”

“Khai hay không khai cũng chẳng sao?” Tôi nói. “Chúng ta đã có vật chứng.”

“Vật chứng này không có hiệu lực chứng minh.” Phân đội trưởng Đinh nói, “Tôn Kiến Quốc rất xảo quyệt, hắn thừa nhận hắn đã mua da^ʍ ở cả hai thẩm mỹ viện nhưng một mực phủ nhận việc gϊếŧ người. Vật chứng của chúng ta cũng chỉ có thể chứng minh rằng hắn có tới mua da^ʍ chứ không thể chứng minh hắn gϊếŧ người được.”

“Camera giám sát cũng không chứng minh được sao?” Vừa hỏi xong, tôi đã thấy câu hỏi của mình quá vô duyên.

Phân đội trưởng Đinh nhìn tôi, không nói câu nào.

“Tôi muốn gặp Tôn Kiến Quốc.” Tôi nói.

Tôn Kiến Quốc tầm 40 tuổi, mặt mũi khó coi. Thấy tôi bước vào phòng thẩm vấn, hắn liền lấm lét nhìn tôi.

Tôi nhìn thấy trên bàn thẩm vấn đặt một dãy vật chứng đựng trong túi nilon, có lẽ là lấy được từ trên người Tôn Kiến Quốc. Tôi đi đi lại lại trước bàn thẩm vấn, đột nhiên, một túi nilon đựng hơn chục tờ tiền mệnh giá mười đồng, hai mươi đồng và năm mươi đồng đã thu hút sự chú ý của tôi.

Tôi lập tức nhớ tới vụ án khiếu nại chó cắn chết người vừa xử lý trước đó. Tôi đã xem hồ sơ vụ án, sở dĩ cảnh sát khu vực phát hiện ra nạn nhân bị chó cắn chết là vì tìm thấy vài sợi lông chó nhuốm máu dính trên một tờ tiền giấy của bà cụ.

Tôi nhanh chóng đeo găng tay, mở túi đựng vật chứng, lật xem từng tờ tiền giấy.

Đúng là trời không phụ lòng người, tôi đã phát hiện ra vài dấ vết đáng ngờ trên hai tờ tiền hai mươi đồng và một tờ tiền năm mươi đồng. Trống ngực tôi đập thình thịch, tôi lập tức mở hòm đồ nghề mang theo bên mình, lấy ra lọ thuốc thử Benzidine.

Qua xét nghiệm khẳng định, dấu vết trên tờ tiền giấy chính là máu người.

“Đây là tờ tiền của Trần Giao, phải không?” Tôi nhìn xoáy vào Tôn Kiến Quốc hỏi.

Tôn Kiến Quốc chứng kiến tôi thực hiện một loạt động tác lạ lùng thì có phần luống cuống, rõ ràng hắn không biết những thao tác vừa nãy của tôi là để làm gì. Hắn mấp máy môi vài cái, nhưng vẫn im lặng.

“Còn không nói?” Tôi nghiêm trọng hỏi. “Vì sao tiền của Trần Giao lại ở trong túi của anh?”

“Bởi vì cô ta trả lại tiền thừa cho tôi.”

“Cô ta lấy của anh bao nhiêu tiền?” Tôi hỏi.

“Năm mươi đồng.”

“Năm mươi? Thế anh đã đưa cho cô ta bao nhiêu mà cô ta trả lại anh chín mươi đồng?”

Câu hỏi này rõ ràng nằm ngoài dự kiến của Tôn Kiến Quốc, hắn trợn mắt, nói: “Không biết!”

“Trên tờ tiền tại sao lại có máu của Trần Giao?” Tôi đập tay xuống bàn đánh chát, quát. “Khai mau!”

Một loạt câu hỏi dồn dập đã khiến Tôn Kiến Quốc cho rằng chúng tôi đã nắm đầy đủ chứng cứ, phòng tuyến tâm lý của hắn mau chóng sụp đổ.

Chưa cần xét nghiệm ADN trên tờ tiền giấy, Tôn Kiến Quốc đã khai ra toàn bộ tội ác của mình.

Ngoài hai vụ án này, Tôn Kiến Quốc còn gây ra một vụ án nữa cách đây hai năm, cũng là sát hại một cô gái bán hoa. Theo lời kể của Tôn Kiến Quốc, điều tra viên đã tìm thấy nơi hắn thiêu hủy và chôn giấu vật chứng, nhặt được tàn tro chiếc áo khoác của Trịnh Xảo Huệ cùng với quần áo dính máu và áo mưa của hắn. Tới lúc này, chuỗi vụ án gái bán hoa bị sát hại đã được triệt phá đồng thời.

Trong buổi tiệc chúc mừng, tôi ngả vào vai Lâm Đào, nói: “Cậu thấy không, bên pháp y chúng tớ vẫn có nhiều hơn bên pháp chứng các cậu một nguồn tư liệu, đó chính là vụ án khiếu nại. Trong vụ án khiếu nại, chúng tớ cũng có thể có được một vài “thu hoạch”. Nếu không phải nhờ vào vụ án khiếu nại xảy ra trước đó, đúng là tớ không biết phải giải quyết vụ án này bằng cách nào.”