Chương 40: Vụ án thứ 9 - Chiếc áo mưa đỏ (2)

Ghế massage đặt giữa phòng, chính giữa ghế loang lổ một vết máu lớn. Trên vách tường xung quanh ghế có vết máu dạng phun bắn, vị trí cao nhất cách mặt đất khoảng 1,8 mét.

Tôi bước ra khỏi gian phòng, tiếp tục quan sát. Trên nền nhà có rất nhiều vết máu dạng nhỏ giọt kéo dài từ phòng trong ra tới tận cửa cuốn, mặt tường ở một bên lối đi có vết máu dạng phun bắn đứt quãng. Trên nền nhà cách cửa cuốn khoảng một mét có một vũng máu lớn, chính giữa vũng máu có một vùng trống trơn, xung quanh có thể nhìn thấy vết máu dạng phun bắn.

“Quanh đây có camera giám sát không?” Tôi hỏi. “Máu chảy nhiều thế này, dù hung thủ không tiếp xúc nhiều với nạn nhân, có lẽ cũng sẽ bị máu dính lên người. Không biết có thể tìm ra điều gì từ camera giám sát không?”

Phân đội trưởng Đinh lắc đầu: “Đây là góc chết, chúng tôi cũng đã xem dữ liệu camera gần đây nhưng chưa phát hiện ra điều gì cả.”

Tôi thấy Lâm Đào đang ngồi chồm hỗm dưới đất quan sát các dấu vết bèn ngồi xuống bên cạnh hỏi: “Các cậu có phát hiện ra gì không?”

“Đây là loại cửa cuốn tự động.” Lâm Đào nói, “kéo xuống sẽ tự động khóa lại. Có lẽ sau khi gϊếŧ người, hung thủ đã tẩu thoát qua lối cửa, sau đó sập cửa cuốn xuống.”

“Vậy thì trên cửa cuốn phải có dấu vân tay chứ?”

Lâm Đào lắc đầu: “Cửa cuốn quá rộng, không biết hung thủ chạm tay vào chỗ nào. Dấu vết còn mới không hề ít, nhưng không phát hiện ra dấu vân tay dính máu, nên sợ là không lấy được dấu vân tay có giá trị.”

“Thế còn dấu chân?” Tôi lại hỏi.

“Càng không có.” Lâm Đào nói. “Điều tra từ nãy đến giờ thấy có một dãy vết chân màu đỏ đi từ phòng trong ra tới cửa cuốn, là vết chân dính máu, qua giám định, chính là vết chân của nạn nhân. Ngoài ra, không có vết chân dính máu nào khác. Chỗ này đông người ra vào nên những vết chân dính đất không có giá trị gì cả.”

“Vậy mũi chân của dãy vết chân màu đỏ kia hướng về phía nào?”

“Từ trong phòng hướng ra phía cửa cuốn.” Lâm Đào nói rồi cầm lấy chai nước lọc một nữ nhân viên pháp chứng đưa cho, uống một ngụm.

“Này, anh không có à?” Tôi cười hỏi. “Nước lọc chỉ dành cho soái ca thôi sao?”

Nữ nhân viên pháp chứng đỏ mặt ấp úng: “Anh… anh ấy học cùng trường với em.”

“Nạn nhân gục ngã ở đây à?” Tôi chỉ vào vũng máu trên nền nhà phía sau cửa cuốn, hỏi phân đội trưởng Đinh.

Phân đội trưởng Đinh đáp: “Đúng vậy.”

“Có hàng vết chân dính máu của nạn nhân, hướng đi là từ trong phòng ra ngoài.” Tôi nói. “Trên tường ven lối đi có vết máu dạng phun, xung quanh ghế massage trong phòng cũng có vết máu dạng phun, có thể suy đoán nạn nhân đã bị đâm ở trên ghế massage?”

Phân đội trưởng Đinh nói: “Chưa thể khẳng định, bởi vì trên đường đi cũng có vết máu dạng phun, không loại trừ khả năng nạn nhân bị tấn công ở phòng ngoài, sau đó chạy vào phòng trong, ngã xuống, rồi lại chạy ra ngoài.”

Tôi bước trở vào phòng trong, nhìn xung quanh rồi nói: “Không, anh nhìn lên trần mà xem.”

Trên trần nhà cũng có mấy giọt máu kéo dài xuống như hình sao chổi, nổi rõ mồn một dưới ánh sáng mạnh của đèn khám nghiệm chuyên dụng.

“Vết máu kéo dài rõ rệt,” tôi nói, “cho thấy tốc độ bắn rất nhanh, hơn nữa lại ở độ cao thế này, không thể là máu phun ra từ động mạch mà phải là máu vẩy ra từ hung khí.”

“Phải!” Phân đội trưởng Đinh bừng tỉnh. “Đây chính là tác dụng của việc phân biệt vết máu dạng phun hay vết máu dạng vẩy?”

Tôi khẽ gật đầu, nói: “Sau khi gϊếŧ người, hung thủ không nấn ná lại mà lập tức rời khỏi hiện trường rồi đóng chặt cửa lại nên mới không để lại vết chân dính máu trên nền nhà. Nếu hắn nán lại thêm một lúc nữa, rất có thể sẽ giẫm lên vết máu đang nhanh chóng loang rộng trên sàn nhà và để lại vết chân. Hung thủ hành động mau lẹ, ra tay rất tàn nhẫn.”

“Trưởng phòng Tần có ý kiến gì về tính chất vụ án không?” Bác sĩ Kỳ hỏi.

“Hiện trường rất đơn giản, có lẽ nên cân nhắc tới khả năng gϊếŧ người vì thù oán.” Tôi nói. “Nhưng tôi lại thấy vụ án này không giống với gϊếŧ người trả thù. Đợi có kết quả khám nghiệm tử thi rồi sẽ suy đoán tiếp.”

“Vì sao anh lại có cảm giác đó?” Phân đội trưởng Đinh hỏi.

“Bởi vì gϊếŧ người thì phải làm cho người ta chết.” Tôi nói. “Nhưng hung thủ lại không quan tâm xem lúc đó nạn nhân đã chết hay chưa, đâm xong là bỏ đi ngay. Trong khi nạn nhân sau khi bị đâm vẫn có năng lực hành vi, nếu cô ta cố gắng mở được cửa cuốn chạy ra ngoài, chưa biết chừng sẽ được cứu sống.”

“Đúng vậy.” Phân đội trưởng Đinh nói. “Nếu được cứu sống, kẻ sát nhân sẽ bị vạch mặt.”

“Nhưng cũng không thể loại trừ khả năng thuê côn đồ hành hung.” Đại Bảo nói. “Cho nên có vẻ như hung thủ không sợ bị nạn nhân nhận mặt.”

“Thế nhưng theo phân tích của chúng tôi, có lẽ sau khi làm chuyện đó xong, hung thủ mới ra tay gϊếŧ người.” Bác sĩ Kỳ nói. “Bởi vì nạn nhân trong tình trạng lõa thể.”

“Chưa biết chừng là mâu thuẫn về tiền nong.” Đại Bảo nói. “Trước đây anh từng gặp một vụ án, do tranh cãi về số tiền mua da^ʍ mà xảy ra xô xát, cuối cùng khách mua da^ʍ đã gϊếŧ chết cô gái bán hoa.”

“Vụ án như vậy không ít.” Tôi nói. “Tuy nhiên, phần lớn đều thượng cẳng chân hạ cẳng tay trước sau đó mới tăng lên cấp đâm chém, chứ rất ít trường hợp động dao gϊếŧ người ngay từ đầu.”

“Cũng có khả năng gϊếŧ người trong trạng thái tinh thần bị kích động mạnh.” Đại Bảo nói. “Anh cũng đã từng gặp một vụ án gái bán hoa trêu chọc khách mua da^ʍ ‘máy móc’ kém, bị khách nổi giận gϊếŧ chết tại chỗ.”

Tôi cúi đầu ngẫm nghĩ một lát, nói; “Dù thế nào đi nữa, vẫn cần phải khám nghiệm tử thi xong mới có thể đưa ra kết luận.”

“Hiện trường có tiền mặt không?” Tôi quay sang hỏi Lâm Đào.

“Không có.” Lâm Đào nói. “Điểm này khá lạ lùng, một đồng cũng không tìm thấy.”

“Có phát hiện!” Một nhân viên pháp chứng phụ trách tìm kiếm vòng ngoài kéo cửa bước vào, nói. “Chúng tôi đã phát hiện thấy thứ này trong thùng rác cách hiện trường năm trăm mét.”

Nhân viên pháp chứng cầm trên tay một hộp đựng trà nhỏ, không có nắp đậy.

“Theo điều tra của chúng tôi,” anh chàng điều tra viên đẹp trai lúc nãy nói, “tiền kiếm được hàng ngày, nạn nhân đều cất kỹ, chỉ để một chút tiền lẻ trong hộp. Theo như mô tả của một số bạn bè nạn nhân thì cái hộp đựng trà này có lẽ chính là hộp đựng tiền lẻ của nạn nhân.”

Trên hộp trà có vết máu rõ ràng, tôi hỏi Lâm Đào: “Trên đó có vân tay không?”

Lâm Đào nhận lấy cái hộp, lấy kính lúp ra soi một lượt, nói: “Đây là vết máu dạng bôi quệt nhưng không có đường vân, chỉ có dấu vết của những sợi nhỏ.”

“Hung thủ đeo găng tay?” Tôi khá bất ngờ.

“Không.” Lâm Đào nói. “Không giống vết găng tay, có lẽ hung thủ đã dùng thứ gì đó giống như quần áo để lót tay.”

“Cũng có nghĩa là, trên cái hộp này cũng không thể lấy được vật chứng có giá trị?” Giọng tôi tràn trề thất vọng.

Lâm Đào gật đầu.

“Dùng quần áσ ɭóŧ vào tay để cầm.” Tôi nói. “Hung thủ cũng có ý thức xóa dấu vết đấy.”

Tôi mở cửa, nhìn ra ngoài trời, đã tối mịt, liền nói: “Chúng ta đi giải phẫu thôi, nếu không chẳng biết đêm nay mấy giờ mới được ngủ. Hôm nay mệt quá rồi, thức khuya không nổi đâu.”

*

Nhà xác của thành phố Anh Thành trông thì rất bề thế nhưng lại chưa xây dựng phòng giải phẫu pháp y, bác sĩ pháp y phải giải phẫu tử thi ngay tại đại sảnh của phòng bảo quản tử thi trong nhà xác.

Ông bảo vệ mặt khó đăm đăm miễn cưỡng mở cửa phòng bảo quản thi hài cho chúng tôi. Hai bên đại sảnh, các tủ bảo quản thi hài xếp san sát, máy nén khí chạy uỳnh uỳnh. Ở chính giữa đại sảnh có một chiếc giường đẩy chuyên để chuyển xác, bên trên là một thi hài được bọc kín trong túi đựng tử thi màu trắng, hiển nhiên, đó chính là nạn nhân của vụ án này.

Tôi hỏi: “Bình thường các anh vẫn giải phẫu tử thi trước bao nhiêu con mắt nhìn vào thế này à?”

“Đừng có nói vớ vẩn.” Đại Bảo biết tôi đang ám chỉ những tử thi nằm trong tủ bảo quản xung quanh thì lau mồ hôi lạnh nói. “Nửa đêm nửa hôm rồi, đừng có dọa dẫm người ta.”

Tôi mặc trang phục giải phẫu, đằng hắng một tiếng, trong phòng bảo quản tử thi trống trải liền dội lên tiếng vọng âm u. Tiếng vọng trộn lẫn với tiếng máy nén khí của tủ bảo quản cứ như vẳng lên tận nóc nhà.

Đại Bảo ngó nghiêng khắp lượt trong kho lạnh, nói: “Ờ… giải phẫu ở chỗ thế này cũng rùng rợn thật đấy.”

“Thế đã là gì?” Bác sĩ Kỳ nói. “Chỗ chúng tôi nhân lực không đủ, tôi thường phải một mình giải phẫu tử thi tử vong bất thường tại đây, có lúc còn làm cả buổi tối.”

Tôi thấy bác sĩ Kỳ khoe khoang sự gan dạ của mình, chợt nhớ tới cái lần bị bảo vệ nhốt vào trong nhà xác để “thử gan” dạ trong kỳ thực tập chuẩn bị tốt nghiệp đại học thì nghĩ thầm: “Không phải là anh không sợ, mà là chưa có ai dọa anh thôi.”

Tôi mở túi đựng tử thi, bên trong là thi hài một cô gái lõa thể, mặt trước thân người nhuốm đầy những máu.

Tôi đưa tay lên dụi mũi, nói: “Thời gian tử vong đã xác định được rồi chứ?”

“Không thành vấn đề.” Bác sĩ Kỳ nói. “Sáng nay chúng tôi tới hiện trường lúc 9 giờ đúng, phán đoán nạn nhân tử vong khoảng tám tiếng đồng hồ trước đó, bởi vậy có lẽ là vào khoảng 1 giờ đêm.”

“Phải, có lẽ vậy.” Tôi nói. “Chỉ có lúc đêm khuya, hung thủ mới dám gϊếŧ người trắng trợn đến vậy. Sau khi gϊếŧ người, còn mặc nguyên bộ quần áo đấy ngang nghiên đi lại trên phố.”

Do mái tóc dài của nạn nhân đã thấm đầy những máu, lòa xòa trước mặt nên không thể chụp ảnh chính diện. Tôi bèn bảo Đại Bảo cạo sạch tóc nạn nhân, còn tôi bắt đầu làm sạch vết máu trên thi thể.

Không có bàn giải phẫu, chúng tôi đành phải dùng xô nhựa xách nước về rồi dùng khăn bông lau chùi từng chút một.

Nạn nhân tên là Trần Giao, 27 tuổi, đã hành nghề mại da^ʍ bảy, tám năm, trên người có một số vết sẹo cũ do dao cứa và vết bỏng đầu thuốc lá. Trên phần cổ bên trái của nạn nhân xăm một bông hoa mẫu đơn nhiều màu, tại phần nhụy của bông mẫu đơn, máu vẫn tiếp tục ứa ra ngoài mỗi khi chúng tôi dịch chuyển thi thể.

“Hơi bất ngờ đấy.” Tôi nói. “Nạn nhân không có vết thương thứ hai, chỉ có duy nhất một tổn thương này. Đây đúng là một dao đoạt mạng!”

Bông mẫu đơn rực rỡ đã gây khó khăn cho chúng tôi trong việc quan sát hình thái vết thương, tôi buộc phải giải phẫu vùng cổ của nạn nhân để quan sát phía dưới da.

Từ chính giữa vùng cổ, tôi rạch mở làn da trắng mịn, từ từ tách rời da và cơ, thấy phần cơ cổ đã bị thấm máu, xung quanh vết đâm dính đầy những cục máu đông. Tôi từ từ tách bỏ những cục máu đông, để vết thương lộ ra hoàn toàn.

“Hai mép vết thương một tù một sắc,” tôi nói, “dài khoảng 4 centimet, ở giữa vết thương có một góc ngoặt, có lẽ là vết thương đâm cứa. Từ điểm ngoặt tới mép vết thương dài khoảng 2 centimet, có lẽ là độ rộng của lưỡi dao, đây là con dao gọt hoa quả có thể mang theo người.”

Tôi cầm dao phẫu thuật lên, cứa đứt cơ ức đòn chũm của nạn nhân, kiểm tra kỹ lưỡng từng mạch máu tại vùng cổ bên trái. Rất nhanh, tôi đã tìm thấy chỗ đứt của mạch máu, liền dùng kẹp cầm máu kẹp lấy chỗ đứt ở hai bên rồi chụp ảnh.

“Nạn nhân bị đứt động mạch cảnh trong.” Tôi nói. “Mũi dao này đã trực tiếp đâm đứt rời mạch máu lớn này, quá trình mất máu diễn ra nhanh chóng, gây tử vong tức thì. Hơn nữa, vết thương tại vùng cổ của nạn nhân khá đặc biệt, là vết thương đâm cứa, cho thấy sau khi hung thủ đâm vào, trong lúc rút dao đã có động tác gẩy mũi dao khiến lưỡi dao vạch xuống dưới, tạo ra chỗ ngoặt ở chính giữa vết thương.”

Tôi lại cầm khăn bông lau cẩn thận khắp bề mặt da trên thi thể, nói: “Trên thi thể không phát hiện ra dấu vết chống cự hay bị khống chế.”

“Cho thấy nạn nhân bị tấn công bất ngờ trong tình trạng không phòng bị.” Đại Bảo nói.

“Hơn nữa, hung thủ không có quá trình khống chế nạn nhân.” Tôi nói. “Rất có thể khi hung thủ vào nhà đã nhìn thấy hộp trà đựng tiền lẻ. Sau khi hành sự xong thì ra tay gϊếŧ người rồi lấy hộp trà bỏ đi luôn.”

“Hừm!” Đại Bảo lầm bầm. “Đến tiền lẻ cũng lấy?”

“Không, có lẽ phải nói là gϊếŧ người chỉ vì mấy chục đồng tiền lẻ.” Tôi nói. “Hung thủ có lẽ rất bần cùng.”

Tôi nâng hai tay nạn nhân lên, có lẽ trước khi chết, nạn nhân đã dùng tay bịt lấy vết thương trên cổ nên mới để lại vết máu dạng phun đứt quãng trên vách tường từ trong phòng tới cửa cuốn. Hai tay cô cũng dính đầy những máu. Tôi nâng bàn tay phải của cô lên xem, phát hiện thấy tại vị trí hổ khẩu có dính một mẩu giấy nhỏ cỡ hạt đậu tương.

“Ở đây có một mẩu giấy.” Tôi nói. “Nhìn vào hình dạng, có lẽ là giấy vệ sinh, nhưng đáng tiếc đã thấm đầy máu, không có giá trị giám định ADN.”

Có lẽ do không gian giải phẫu quá ư rùng rợn nên chúng tôi hoàn tất công việc giải phẫu tử thi rất nhanh chóng rồi rời khỏi nhà xác.

*

“Thời gian tử vong là 1 giờ đêm. Có lẽ là sau khi hung thủ quan hệ tìиɧ ɖu͙©, hoặc đang chuẩn bị quan hệ tìиɧ ɖu͙© với Trần Giao, đã bất ngờ dùng dao gọt hoa quả đâm thẳng vào cổ nạn nhân, làm đứt động mạch cảnh trong. Trong quá trình bị tấn công, Trần Giao hoàn toàn không hề đề phòng. Sau khi gϊếŧ người, hung thủ lập tức lấy ngay hộp trà đựng ít tiền lẻ rồi tẩu thoát khỏi hiện trường, còn kéo sập cửa cuốn xuống trước khi bỏ đi.” Trong buổi họp chuyên án, tôi chậm rãi trình bày. “Nhìn vào hành động lấy đi hộp đựng tiền và vét sạch số tiền lẻ bên trong, kể cả tiền xu, có thể suy đoán mục đích gϊếŧ người có lẽ là cướp của. Hung thủ gϊếŧ người chỉ vì chút tiền chẳng đáng là bao, cho thấy điều kiện sống của hắn có lẽ rất túng quẫn.”

“Lại là cướp của.” Phó giám đốc Vương Thành của Công an huyện Anh Thành đưa hai tay xoa mạnh lên sống mũi, nói. “Vụ án thế này thực không biết phải điều tra từ đâu. Vẫn còn một vụ án gái bán hoa bị sát hại xảy ra vào hai tháng trước chưa phá được.”

“Ồ?” Tôi nói. “Hai tháng trước cũng xảy ra vụ án tương tự? Vậy có thể xâu chuỗi hai vụ án với nhau không?”

Phân đội trưởng Đinh lắc đầu, nói: “Chưa có chứng cứ để xác thực.”

“Ngày mai, tôi muốn xem hồ sơ của vụ án kia.” Tôi nói. “Nhưng vụ án này đúng là rất nan giải, tới hiện tại, chúng ta vẫn chưa có được manh mối hay chứng cứ có giá trị nào.”

“Trước tiên, bắt đầu điều tra những đối tượng có điều kiện sống nghèo khổ ở quanh hiện trường.” Phó giám đốc Vương nói. “Ngoài ra, thông báo hậu tạ cho người cung cấp manh mối. Dù sao Anh Thành đêm đến kiểu gì cũng có người qua lại trên phố, xem thử có ai nhìn thấy một người dính máu đi ngoài đường không.”

“Giờ thì cứ để chúng tôi tiến hành công tác điều tra sơ bộ đã.” Phân đội trưởng Đinh nói với tôi. “Các anh hãy về nghỉ ngơi trước đi. Tổng đội phó Trần đã nói, phải để anh nghỉ ngơi sớm, sáng nay anh vừa từ chỗ xử lý vụ án khiếu nại đến thẳng đây.”

Tôi cười gật đầu, thầm cảm động trước sự quan tâm của sư phụ.

Đêm khuya, Đại Bảo đã ngáy khò khò còn tôi lại chẳng thể chợp mắt nổi. Không biết bắt đầu từ bao giờ, cứ hễ mệt mỏi quá độ là tôi lại không tài nào ngủ được, đây là biểu hiện của chứng thần kinh suy nhược. Tôi bật máy tính, mở xem ngẫu nhiên những bức ảnh của vụ án Vân Thái. Cách đây không lâu lại xảy ra một vụ án gϊếŧ người hãʍ Ꮒϊếp ở Long Đô, căn cứ vào manh mối do tôi phát hiện về cách thắt dây thừng của hung thủ, vụ án này đã được liệt vào chuỗi vụ án Vân Thái. Hiện tại, tổ chuyên án của vụ án Vân Thái đã được tổ chức trở lại, quân tướng thiện chiến lại một lần nữa “xung trận”, truy tìm nghi phạm của vụ án Long Đô, tiến hành sàng lọc dữ liệu ADN.

Tôi tin rằng vụ án này đã sắp sửa phá được.

Đột nhiên, Đại Bảo lồm cồm bò dậy, xuống giường, chầm chậm bước ra cửa, mở cửa đi ra ngoài, sau đó xoay tay đóng cửa lại.