Chương 35: Vụ án thứ 8 - Ao tù xương trắng (1)

Nhân tính bao trùm lên tất cả, dù linh hồn có méo mó đến đâu đi nữa.

Mahatma Gandhi

*Vụ án thứ 8 này chống chỉ định cho ai kỳ thị người đồng tính, và những người đang ăn uống dưới đủ mọi loại hình thức :v*

Tôi chưa bao giờ nghỉ phép, nhưng không phải vì tôi không muốn nghỉ phép.

Buộc phải thừa nhận một điều rằng, số tôi đúng là đen đủi. Làm việc mấy năm rồi, cứ lần nào nhen nhóm ý định nghỉ phép là y như rằng lại gặp ngay một vụ trọng án, không thể dứt ra mà đi được. Nhiều lần như vậy, hễ thấy tôi nộp đơn xin nghỉ phép là sư phụ lại mặt mũi tím tái, mắt tóe sao vàng. Sư phụ nói: “Nghề của chúng ta là bị tội phạm xỏ mũi dắt đi, nhưng giờ thì tôi lại thấy tội phạm đã bị lá đơn xin nghỉ phép của cậu xỏ mũi dắt đi thì phải.”

Nói là nói vậy, xin nghỉ ốm có thể không được, xin nghỉ phép có thể không được, nhưng chẳng lẽ xin nghỉ cưới cũng không được nốt?

Điều hạnh phúc nhất trong năm nay chính là Linh Đan đã nhận lời cầu hôn của tôi. Tuy vụ án Vân Thái vẫn chưa được phá, nhưng có lẽ Linh Đan đã cảm động trước tinh thần kiên trì bền bỉ của tôi nên giai đoạn “tìm hiểu trường kỳ” của hai chúng tôi cuối cùng đã được đánh một dấu chấm hết. Khi tôi hăm hở trình lá đơn xin nghỉ cưới trước mặt sư phụ, sắc mặt sư phụ lại không hề bàng hoàng kinh hãi như mọi bận, trái lại còn cười hề hề đưa ra một phong bao căng phồng màu đỏ.

Nghi thức cưới xin đúng là còn mệt mỏi hơn cả công việc. Sau đám cưới, tôi và Linh Đan ở lì trong nhà suốt cả một ngày. Đúng là đã lâu lắm rồi không có được cảm giác nhàn tản thảnh thơi như thế.

Ngày thứ ba lại mặt, tuy đã hết mệt mỏi nhưng trong lòng tôi lại cứ thấp thỏm không yên. Quả nhiên lời nguyền không nghỉ phép đã một lần nữa ứng nghiệm. Sau hai ngày ăn uống no say ở nhà vợ, tôi nhận được một cú điện thoại của sư phụ với giọng điệu vô cùng áy náy.

“Giờ chúng tôi bí người quá.” Sư phụ nói. “Cậu biết mà, cậu vừa xin nghỉ, án mạng liền ào ào kéo tới.”

“Lần này là ở đâu?” Tôi vươn vai một cái. Dù sao nghỉ ngơi là ở nhà hưởng phúc, không đi phá án cũng thấy hơi buồn bực tay chân.

“Gần đây tiếp nhận bốn năm vụ án liền, người trong phòng các cậu không phân thân nổi.” Sư phụ nói. “Cậu đang nghỉ phép ở Vân Thái, thì giao luôn vụ án Vân Thái cho cậu vậy.”

“Bao giờ thế?” Tôi hỏi. “Vụ án thế nào?”

“Sáng nay bên cảnh sát hình sự nhận được tin báo.” Sư phụ nói. “Tình hình cụ thể thế nào, cậu tới khắc biết. Lúc này chắc là xe của phân đội Cảnh sát hình sự Vân Thái đã chờ sẵn dưới nhà mẹ vợ cậu rồi đấy.”

“Rõ ràng sư phụ đã sắp xếp đâu vào đấy cả rồi, còn làm vẻ thương lượng với em làm gì nữa?” Tôi bật cười, bước ra ban công nhìn xuống, đúng là có một chiếc xe cảnh sát đã đỗ sẵn dưới nhà thật, bác sĩ Cao đang đứng bên xe ngó nghiêng.

*

“Bên Long Đô đã gửi dữ liệu ADN của vụ án kia tới chưa?” Vừa bước lên xe cảnh sát, tôi đã hỏi ngay.

“Gửi tới rồi.” Bác sĩ Cao nói. “Bộ phận giám định ADN ở hai nơi đang mở rộng phạm vi đối chiếu, hy vọng có thể tìm ra nghi phạm.”

Tôi khẽ gật đầu, nghĩ bụng đã qua hơn nửa tháng rồi vẫn không có tin tức gì, chắc là ít có khả năng phá án thông qua kho dữ liệu hữu hạn, chỉ còn có thể sàng lọc nghi phạm rồi đối chiếu xem có trùng với ADN của ai hay không thôi.

*

Hiện trường rất xa, đi xe mất hơn nửa tiếng đồng hồ mới tới bên bờ Trường Giang.

Đây là một cánh đồng hoang vu, hai năm trước do có một doanh nghiệp muốn đầu tư ở khu vực này nên chính phủ đã bỏ ra rất nhiều công sức để di dời. Thế nhưng công trình mới xây đến tầng thứ ba thì doanh nghiệp đã cạn vốn, cuốn gói bỏ đi. Qua hai năm mưa dập gió vùi, khu công trường bỏ hoang đã trở thành tụ điểm của người vô gia cư và bệnh nhân tâm thần. Cả khu vực bất thường này chỉ có duy nhất một điểm bình thường, đó chính là trạm bơm bên cạnh đê sông Trường Giang, nhưng án mạng lại xảy ra ở chính trạm bơi này.

Trạm bơm được quây kín bằng tấm amiang màu xanh, bên hông khu nhà sơ sài có một cánh cửa nhỏ. Chỗ này thường ngày không có ai ra vào, sau khi xảy ra án mạng, trạm bơm đã được quây lại trong vòng dây cảnh giới, nhiều cảnh sát đội mũ xanh, đeo găng tay trắng hối hả đi lại bên trong. Bên ngoài vòng cảnh giới, một đám người vô gia cư áo quần rách rưới đang xúm lại xem, hút thuốc cười cợt ồn ào, khạc nhổ luôn miệng, còn có kẻ lom khom nhặt đầu mẩu thuốc vứt đi hút cố vài hơi.

Tôi đang đứng bên xe thay trang phục khám nghiệm, chợt nhìn thấy đại sư huynh đã lâu ngày không gặp là phân đội trưởng Hoàng đang bịt mũi bước ra, ngồi xuống bên ngoài khu trạm bơm, nói gì đó với ông cụ bảo vệ.

“Chào sư huynh.” Tôi tiến lại chào hỏi.

Phân đội trưởng Hoàng bắt tay tôi qua lớp găng tay cao su, còn ông cụ nhìn tôi, sắc mặt vẫn đầy kinh hãi.

“Chào bác.” Tôi hỏi bằng chất giọng dịu dàng hết mức có thể. “Ở đây đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Tôi khϊếp đến chết mất thôi!” Ông cụ cất giọng Vân Thái đặc sệt.

“Bác vẫn nhìn ra cái đống ấy là người chết cơ à?” Hiển nhiên, phân đội trưởng Hoàng đã vào xem hiện trường.

“Tôi cứ tưởng là cái bao bố!” Ông cụ nói. “Tôi lấy cây sào đẩy một cái, nó mới lật sang một bên, ai mà ngờ được lại là một cái đầu người.”

“Bác sống ở đây à?” Tôi kiễng chân nhìn vào trong sân, thấy bên trong có một ngôi nhà nhỏ sơ sài.

“Không.” Ông cụ nói. “Thường thì cả tháng tôi mới tới đây một lần. Ở đây toàn người thần kinh, sợ lắm.”

“Người ngoài có vào trong trạm bơm được không?” Tôi hỏi.

“Không vào được!” Ông cụ đáp. “Trạm bơm luôn khóa trái, nhưng sân thì vẫn vào được. Hồi xưa tôi sống ở đây, buổi tối cái bọn thần kinh cứ tới gõ cửa xin ăn, làm tôi sợ chết khϊếp.”

“Thi thể ở trong ao nước bên ngoài trạm bơm.” Phân đội trưởng Hoàng biết tôi vẫn chưa nắm rõ tình hình hiện trường bèn nói. “Không phải ở trong nhà.”

“Thế hồi trước bác tới đây bơm nước có bao giờ nhìn đến cái ao không?” Tôi hỏi.

“Không, thường thì tôi chẳng để ý tới cái ao đâu.” Ông cụ nói. “Lần này tại tôi ngờ là cửa sổ kính sau nhà đóng chưa kín nên mới đi vòng ra phía sau, đến bên cạnh ao nhìn vào cửa sổ. Thế là nhìn thấy cái xác dưới đấy.”

“Thế lần gần đây nhất bác nhìn xuống mặt ao là bao giờ? Tôi hỏi.

“Mùa hè năm nay không có mưa,” ông cụ nói, “nên không cần thiết phải ngó ngàng tới nó. Lần cuối cùng tôi nhìn xuống ao là vào tháng Chín năm ngoái, lúc đó mưa to nên tôi mới phải chú ý đến mực nước.”

“Đường vào hiện trường đã đi được chưa?” Tôi không hỏi xem tại sao ông cụ lại phải để ý tới cái ao mà quay sang hỏi phân đội trưởng Hoàng: “Có phát hiện gì không?”

Đường vào hiện trường tức là chỉ con đường dẫn từ khu vực ngoài vòng cảnh giới tới hiện trường trung tâm nơi phát hiện ra thi thể. Trên con đường đó, nhân viên pháp chứng phải tiến hành khám nghiệm mặt đất, khoanh vùng những chỗ có thể tồn tại vật chứng dấu vết, sau đó, bác sĩ pháp y mới được tiến vào hiện trường trung tâm mà không được giẫm lên những khu vực đã khoanh, tiến hành khám nghiệm sơ bộ với tử thi và hiện trường.

“Chưa!” Phân đội trưởng Hoàng nói. “Trước mắt thấy rằng thi thể đã bị ngâm trong nước rất lâu, điều kiện mặt đất bên ngoài hiện trường cũng rất kém, không thể phát hiện ra bất cứ vật chứng dấu vết nào.”

“Đã khám nghiệm sơ bộ tử thi chưa?”

“Chưa, mọi người sợ xung quanh thi thể có vật chứng dấu vết, đang bơm nước ra ngoài.” Phân đội trưởng Hoàng nói. “Hút cạn nước trong ao rồi khám nghiệm tử thi sau.”

“Không hút cạn được đâu.” Ông cụ cắt ngang. “Dưới ao có ống cống nối thông với sông, đào cái ao này là để đo mực nước sông mà.”

“Nếu là như vậy,” tôi nói, “chúng ta cứ vào trong xem thế nào.”

*

Nếu không quan sát kỹ sẽ không thể ngờ được phía sau trạm bơm lại có một cái ao nhỏ dùng để đo mực nước sông, càng không thể ngờ được bên trong ao nước láng xi măng chỉ khoảng ba mét vuông lại có một xác người.

Còn chưa lại gần cái ao, tôi đã ngửi thấy mùi hôi thối nồng nặc. Có lẽ lâu ngày không có ai sửa sang, trong ao cỏ dại mọc rậm rạp, đọng đầy bùn đất. Lúc này, mực nước trong ao không cao, chỉ lưng lửng thành ao. Giữa ao nổi lên một đống đen trũi, bên trên đọng một lớp bùn đất dày cộp. Không dùng sào đẩy, đúng là rất khó nhận ra đây là một xác người.

“Sao trên lưng thi thể lại dính bùn thế?” Tôi hỏi.

“Đầu tiên anh cũng thấy nghi ngờ,” phân đội trưởng Hoàng nói, “nhưng nghĩ lại thì thấy cũng dễ hiểu, ao nước nối thông với sông Trường Giang, do nhiều năm không sửa sang nạo vét, cũng chẳng ai ngó ngàng tới, bởi vậy dưới đáy ao chắc chắn đã đọng một lớp bùn dày. Khi mực nước sông Trường Giang hạ xuống, thi thể sẽ chìm xuống đáy ao, thậm chí còn có thể lăn qua lăn lại, bùn đất đương nhiên sẽ dính vào thi thể. Tới khi mực nước dâng lên, thi thể lại nổi lên trên mặt nước nhưng bùn đất vẫn dính vào như cũ.”

“Nơi này rất kín đáo.” Tôi nói. “Nếu không thông thạo địa hình hoặc không thăm dò từ trước thì không thể biết đến cái ao này được.”

“Đúng vậy!” Phân đội trưởng Hoàng nói. “Vứt xác xuống đây khó phát hiện hơn vứt xác xuống sông Trường Giang nhiều. Nếu vứt xuống sông, thi thể sẽ mau chóng nổi lên.”

“Thế các anh đã điều tra ông cụ chưa?” Tôi chỉ về phía ông cụ bảo vệ ở bên ngoài.

“Ông cụ ít có khả năng gây án.” Phân đội trưởng Hoàng nói. “Ông ấy già yếu bệnh tật, sức khỏe rất kém, nói rằng ngày nào cũng phải uống rượu thuốc. Nếu ông ấy là thủ phạm thì việc gì phải tự mình đi báo công an, cứ để thi thể tiếp tục thối rữa ở đây có phải hơn không? Nhưng yên tâm, anh vẫn sẽ cho người điều tra để đề phòng lọt lưới.”

Tôi khẽ gật đầu, nói: “Nhiệm vụ cấp bách trước mắt là vớt thi thể lên.”

Ao nước khá sâu, hơn nữa thi thể lại thối rữa rất nghiêm trọng, dùng néo vớt trực tiếp là rất khó, lại dễ hủy hoại mất chút chứng cứ ít ỏi có thể còn sót lại trên thi thể.

Nghe nói tôi muốn vớt thi thể, sắc mặt anh cảnh sát khu vực lập tức tràn đầy đau khổ.

Lúc này đã là cuối thu, xuống nước vớt thi thể chẳng khác gì tra tấn, đặc biệt là ngâm mình trong một ao nước nhỏ hẹp thế này cùng với một cái xác đã thối rửa nghiêm trọng. Phải chịu đựng mùi hôi thối, chịu đựng cảm giác nhầy nhẫy trơn truội, hơn nữa ao nước lại rất sâu, dù có mặc trang phục không thấm nước, lúc ngửa cổ đưa thi thể lên mặt đường ven ao cũng khó mà đảm bảo bùn đất và dịch lỏng trên cái xác không rơi vào trong mắt, miệng và cổ áo.

Mới nghĩ đến đã buồn nôn, ai còn dám xuống?

Sau một hồi im lặng, tôi lặng lẽ mặc trang phục không thấm nước vào người.

Cùng mặc trang phục không thấm nước với tôi còn có bác sĩ Cao.

Hai chúng tôi cẩn thận nhảy xuống ao, hệt như hai vận động viên nhảy cầu cố gắng không để nước bắn tung lên, chỉ sợ dây nước bẩn vào người khác.

Bộ trang phục không thấm nước dày dặn cũng không thể ngăn cản được cái lạnh buốt của nước hồ cuối thu, tôi vừa xuống nước đã rùng mình ớn lạnh.

Trước tiên, tôi và bác sĩ Cao mò mẫm một hồi trong làn nước dày đặc rong rêu, rác rưởi và bùn đất xung quanh xác chết để đảm bảo không bỏ sót chứng cứ quan trọng. Sau đó, chúng tôi cùng giữ lấy cái xác đang bập bềnh theo gợn sóng.

Thứ tôi nắm vào đầu tiên là tay của tử thi, do bị ngâm dưới nước nên tôi không nhìn thấy được hình thù của cái tay, chỉ cảm thấy nhẽo nhợt, trơn nhẫy. Tôi thầm nghĩ hoặc là bùn bám quá dày, hoặc là da tay đã tróc mất rồi. Thế là tôi vội vàng men theo bàn tay sờ lên trên, nắm được cổ tay lạnh toát.

“Thi thể không mặc quần áo.” Qua lớp mặt nạ phòng độc, giọng nói của tôi ồm ồm không rõ. Thi thể không mặc quần áo, đồng nghĩa với độ khó khăn của công việc trục vớt tăng thêm vài lần. Do bùn đất bao phủ, tổ chức mềm thối rữa và xà phòng hóa nên nhìn chung chẳng còn chỗ nào có thể nắm vào được.

Tôi và bác sĩ Cao hợp sức đẩy thi thể tới bên bờ ao, sau đó cố gắng nâng thi thể lên. Vào lúc thi thể rời khỏi mặt nước, tôi đã nhìn thấy phần đầu một nửa bám bùn một nửa trơ xương cùng bàn tay chỉ rặt xương trắng. Tổ chức mềm dưới cằm đã phân hủy hoàn toàn, cái đầu cúi gục, để lộ xương ổ răng và xương cằm trắng nhởn, giống như đang nhe răng cười với chúng tôi. Thi thể vừa lên khỏi mặt nước, mùi hôi thối khủnh khϊếp lập tức xuyên qua lớp mặt nạ chống độc, “đột kích” dữ dội vào thần kinh khứu giác của chúng tôi.

Nước mắt ứa ra, tôi gồng mình chịu đựng thứ mùi ghê sợ muốn nôn ọe này. Tôi biết, nếu tôi nôn vào trong mặt nạ chống độc đang bịt kín mũi miệng thì sẽ lãnh phải hậu quả đau thương hơn nữa. Bởi vậy, tôi buộc phải cắn răng nín nhịn.

Thấy thi thể đã hoàn toàn rời khỏi mặt nước, mấy cảnh sát khu vực ở trên bờ vội vàng thả lưới đánh cá xuống, kéo thi thể lên. Sau khi thi thể được đưa lên, tôi nghe thấy tiếng nôn ọe ầm ĩ của cảnh sát khu vực. Cái xác lõα ɭồ bám đầy bùn đất thế này, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta khϊếp sợ chứ đừng nói là ngửi thấy mùi thối rữa xộc lên nồng nặc ngay sau khi xác chết được trục vớt khỏi mặt nước và phơi dưới ánh mặt trời.

Dù sao cũng đã xuống rồi, ở lại thêm chút nữa cũng chẳng sao. Tôi thấy thi thể đã ở trên bờ thì chưa vội rời khỏi ao nước hôi hám kinh người mà cúi xuống tiếp tục mò mẫm dưới đáy ao.

Đáy ao lầy lội như đầm lầy, tôi cảm thấy hai chân mình lún xuống rất sâu, cứ như nếu thụt thêm chút nữa, nước sẽ ngập qua cổ áo, cho tôi một trận tắm bùn đã đời.

Trong quá trình mò mẫm tìm kiếm, bàn tay đeo găng cao su dày cộp của tôi hình như chạm phải thứ gì đó trôi nổi lập lờ, tôi liền vội vã chụp lấy nó.

Khi tôi giơ lên một chiếc áo ngực màu xanh lam thì bác sĩ Cao cũng nhặt lên được một chiếc qυầи ɭóŧ màu xanh lam, là một bộ đồ lót.

“Đồ lót?” Tôi nghe phân đội trưởng Hoàng kêu lên ở trên bờ.