Chương 26: Vụ án thứ 5 - Thiếu nữ không mặt (4)

Tôi bước lại bên Đại Bảo, thấy anh ta hai tay run rẩy nâng phần tử ©υиɠ bê bết máu thịt lên. Trên tử ©υиɠ nhớp nháp dịch nhầy và dịch phân hủy đỏ bầm. Tôi cầm mảnh vải xô lau sạch rồi đột nhiên cũng kinh hãi tới toàn thân túa mồ hôi lạnh.

Bên trong tử ©υиɠ cuộn tròn một phôi thai nhỏ xíu.

“Cô bé có thai rồi!” Nhìn vẻ mặt của Đại Bảo, chắc anh ta cũng bàng hoàng chẳng kém gì tôi.

“Cũng là một bằng chứng.” Phân đội trưởng Hoàng điềm tĩnh nói. “Kết quả điều tra về hành vi xâm hại tìиɧ ɖu͙© của bí thư đại đội với Đường Ngọc mới chỉ dừng lại ở khẩu cung. Khẩu cung có thể phản cung, lúc đó, chúng ta sẽ không có bất cứ bằng chứng nào để buộc tội bí thư đại đội nữa.”

Tôi khẽ gật đầu: “Phải, nếu xét nghiệm ADN của phôi thai này, khẳng định được đứa trẻ là con của bí thư đại đội thì hắn sẽ không thể thoát tội hϊếp da^ʍ trẻ vị thành niên.”

“Vậy thì chúng ta không nhiều lời nữa.” Phân đội trưởng Hoàng nói. “Trước hết, tôi sẽ cử người mang mẫu vật tới phòng Giám định ADN của Công an huyện. Mặt khác, mau chóng thu giữ xe của bí thư đại đội, kiểm tra xem có vật chứng dấu vết nào trên xe không. Lâm Đào cũng đang trên đường tới đây.”

Tôi gật đầu: “Vâng. Còn chúng em sẽ tiếp tục kiểm tra tình trạng tổn thương tại vùng lưng. Xong việc, chúng ta sẽ gặp nhau tại đồn cảnh sát.”

Mổ tách lớp da trên lưng Đường Ngọc, chúng tôi lại có phát hiện mới. Tại vị trí thắt lưng của cô bé, mỏm ngang và mỏm gai của năm đốt sống đều bị gãy, phần cơ xung quanh xuất huyết trên diện rộng.

“Sao ở đây cũng bị va đập nhỉ? Vị trí cột sống thắt lưng khó mà bị va đập đến mức này.” Đại Bảo thắc mắc.

Tôi cũng chưa nghĩ ra nên không trả lời mà nói: “Cứ khâu lại đã, để xem tình hình phía anh Hoàng thế nào.”

Khi tới đồn cảnh sát, màn đêm đã buông xuống. Tôi buộc phải thừa nhận phân đội trưởng Hoàng đúng là người nóng tính, bí thư đại đội đã bị anh ấy lôi cổ tới phòng thẩm vấn.

“Có chứng cứ chưa mà đã bắt người rồi?” Tôi đứng ngoài cửa phòng, khẽ hỏi phân đội trưởng Hoàng.

Phân đội trưởng Hoàng nói: “Có rồi, xét nghiệm cả buổi chiều nay, đã tìm ra ADN của hắn trong móng tay của Đường Ngọc.

“Tốt quá!” Tôi reo lên, cùng phân đội trưởng Hoàng lên tầng hai vào phòng theo dõi.

Trên màn hình máy tính tại phòng theo dõi, một gã đàn ông chừng 50 tuổi ngồi trong phòng thẩm vấn, bộ dạng trâng tráo như lợn chết không sợ nước sôi. Không thể nghe rõ hắn đang nói gì với điều tra viên.

“Em về nghỉ trước đi!” Phân đội trưởng Hoàng nói. “Cứ để họ thẩm vấn, tối nay Lâm Đào còn muốn cẩu cái xe của hắn lên để kiểm tra đấy.”

Tôi khẽ gật đầu. Sau một ngày miệt mài giải phẫu, tôi cũng đã mệt đến rã rời. Tôi vươn vai, quay sang nhìn phân đội trưởng Hoàng hỏi: “À phải, anh này, vụ án Vân Thái về sau đã khoanh vùng đối tượng là đàn ông đã thắt ống dẫn tinh phải không? Các anh đã tìm được đối tượng nào chưa?”

Vừa nhắc tới vụ án Vân Thái, phân đội trưởng Hoàng đã mặt mày nhăn nhó: “Thôi đừng nhắc nữa, bên anh đã khoanh vùng rất nhiều đối tượng, cũng có vài kẻ khả nghi, nhưng thực sự là vẫn chưa có cách nào để xác nhận.”

“Điều tra vòng ngoài cũng không có kết quả à?”

“Đúng vậy, hiện tại, về cơ bản đều đã loại trừ hết rồi.” Phân đội trưởng Hoàng mặt như đưa đám.

Tôi cúi đầu, trầm ngâm một lát, đứng dậy nói: “Đi thôi, về ngủ!”

*

Nằm trên giường khách sạn, trực giác mách bảo tôi rằng, vụ án Đường Ngọc đã cầm chắc phần thắng. Đã tìm thấy ADN trong móng tay, đã có phôi thai trong tử ©υиɠ, nếu lại tìm thấy một vài dấu vết trên chiếc xe thì về cơ bản đã có thể khẳng định bí thư đại đội đã lái xe tông chết Đường Ngọc.

Tuy nhiên, dù đã có thể xác nhận điều này, nhưng làm sao có thể khẳng định được là ông ta cố ý gây thương tích? Chỉ dựa vào mỗi một điểm duy nhất là hiện trường không có vết phanh xe để suy đoán bí thư đại đội cố tình đâm chết Đường Ngọc, liệu có được không?

Tôi hồi tưởng lại từng chỗ tổn thương trên cơ thể Đường Ngọc. Tổn thương do tai nạn giao thông vốn dĩ khó phục dựng hiện trường nhất, hình thái tổn thương có liên quan chặt chẽ tới vị trí và hình thái của người, xe và đường, bao nhiêu chỗ tổn thương trên cơ thể nạn nhân đã hình thành như thế nào đây? Tôi nhắm mắt lại, để từng vết tổn thương chầm chậm lướt qua trong trí óc.

Vùng chẩm, vết thương do bị ngã, mặt tiếp xúc là nền cứng nhẵn nhụi phẳng phiu.

Ở dưới cằm, vết thương va đập, mặt tiếp xúc là mặt đường đá.

Vết mài xước trên mặt, trên cánh tay, trên ngực bụng và chỗ xương sườn gãy, những tổn thương này có thể được hình thành do một cú ngã.

Xương sống thắt lưng bị gãy…

Làm thế nào để xâu chuỗi những tổn thương này với nhau đây?

Suy nghĩ hồi lâu, hình ảnh của những vết thương dần trở nên mông lung nhòa nhạt, tôi đã lờ mờ nhận ra chân tướng của sự việc, song lại không thể nhìn cho rõ ràng. Cơn buồn ngủ ập đến nặng trĩu, khuôn mặt nửa thiên thần nửa ác quỷ kia dần dần bay xa khỏi tâm trí tôi, xa mãi, xa mãi.

*

Sáng sớm hôm sau, tôi bật dậy khỏi giường, mau chóng lái xe tới đồn cảnh sát.

Đẩy cửa bước vào phòng họp, điều tra viên chính đang báo cáo kết quả thẩm vấn tối qua với tổ chuyên án: “Đối tượng cực kỳ xảo trá, mới 10 giờ đã đòi đi ngủ, đặt lưng xuống là ngủ thẳng một mạch tới tận hơn 6 giờ sáng nay, khi đó cuộc thẩm vấn mới chính thức bắt đầu. Thoạt tiên, hắn một mực né tránh câu hỏi của chúng tôi, cho tới khi chúng tôi bày ra kết quả giám định ADN trong móng tay Đường Ngọc, lại đối chiếu với vết cào trên mặt hắn, hắn mới chịu thừa nhận vào buổi chiều hôm đó có xảy ra xô xát với Đường Ngọc, nói là cãi nhau vì chuyện của mẹ Đường Ngọc, nhưng lại thề thốt phủ nhận có quan hệ tìиɧ ɖu͙© với cô bé.”

Đúng là một kẻ vô liêm sỉ!

Điều tra viên kể tiếp: “Sau khi có được kết quả giám định ADN của phôi thai trong tử ©υиɠ Đường Ngọc, chứng thực cha của đứa trẻ chính là bí thư đại đội, hắn nhìn thấy chứng cứ mới thừa nhận có quan hệ tìиɧ ɖu͙© với Đường Ngọc, nhưng luôn miệng khẳng định là do Đường Ngọc tự nguyện, hắn có trả tiền đàng hoàng. Hắn còn nói có vài người có thể làm chứng việc hắn đã trả tiền để quan hệ tìиɧ ɖu͙© với Đường Ngọc. Còn việc lái xe đâm chết Đường Ngọc, hắn khăng khăng phủ nhận, nói rằng sau khi xô xát, Đường Ngọc khóc lóc bỏ chạy đi, hắn chẳng hề biết cô bé chạy đi đâu cả.”

“Thế cũng vô ích!” Phân đội trưởng Hoàng nói. “Đường Ngọc mới tròn 14 tuổi, phôi thai đã hai tháng tuổi rồi, hắn quan hệ tìиɧ ɖu͙© với trẻ dưới 14 tuổi, chúng ta có thể tố cáo hắn tội hϊếp da^ʍ.”

“Tôi cũng đã nói như vậy,” điều tra viên rầu rĩ đáp, “nhưng hắn lại giễu cợt chúng tôi không am hiểu pháp luật, nói là hành vi của hắn chỉ cấu thành tội mua da^ʍ người chưa thành niên thôi.”

“Khốn kiếp!” Phân đội trưởng Hoàng giận dữ đấm mạnh xuống mặt bàn.

“Hết cách rồi!” Điều tra viên bất lực nói. “Chúng ta định tội hϊếp da^ʍ, nhưng đến khi chuyển lên viện kiểm sát và tòa án, khó mà biết được tội danh này có bị thay đổi hay không.”

Không khí trong phòng họp hết sức nặng nề. Lúc này, từ ngoài cửa vọng lại tiếng bước chân dồn dập, Lâm Đào xuất hiện với nụ cười quen thuộc, tay xách một túi vật chứng bước vào. Nụ cười của cậu ta nhanh chóng xua tan bầu không khí u ám trong phòng, ánh mắt của mấy cô cảnh sát đều dồn cả vào người cậu ta.

“Nếu đã có chứng cứ chứng minh được chiếc xe của hắn đã đâm chết Đường Ngọc thì sao?” Lâm Đào nhận ra nỗi lo lắng trên sắc mặt chúng tôi thì nói ngay. “Cả đêm qua thực sự là tôi không phát hiện ra điều gì cả, nhưng đúng là ông trời có mắt, sáng sớm nay tôi kiểm tra lại lần nữa, đã tìm được một sợi vải kẹp giữa khe hở của hai tấm chắn bùn dưới gầm xe. Vừa rồi đối chiếu dưới kính hiển vi, hoàn toàn trùng khớp với chất liệu vải trên áo Đường Ngọc. Chứng tỏ chính chiếc xe này đã đi qua trên người Đường Ngọc!”

“Tôi đã bảo mà!” Tìm ra vật chứng, mọi người phấn chấn hẳn lên. Tôi đập bàn, cảm kích nhìn Lâm Đào: “Dù có rửa xe kỹ lưỡng đến đâu thì vẫn sót lại một vài sợi vải. Hiện đã có chứng cứ rồi, xem hắn nói sao!”

Điều tra viên chẳng nói chẳng rằng, cầm giấy bút chạy ngay xuống phòng thẩm vấn ở tầng dưới. Chúng tôi yên lặng ngồi trong phòng họp chờ đợi. Thời gian rì rì trôi qua, tôi mở máy tính xách tay, xem lại kỹ lưỡng những tấm ảnh chụp khám nghiệm tử thi hôm qua, cố gắng xâu chuỗi các tổn thương trên thi thể nạn nhân. Lâm Đào ngồi bên cạnh cũng mở máy tính cá nhân ra, cẩn thận xem lại ảnh chụp quá trình khám nghiệm chiếc xe.

Hai chúng tôi mỗi thằng một việc, mải mê xem đến hơn một tiếng đồng hồ. Tôi đứng dậy vươn vai một cái, ngoảnh đầu nhìn sang máy tính của Lâm Đào, rồi nhoài người qua vai cậu ta, chỉ vào một tấm ảnh hỏi: “Này, nắp ca pô hình như có vấn đề thì phải?”

“Đúng vậy, có một vết lõm hình tròn.” Lâm Đào dụi mắt, nói. “Ngay từ lúc tiếp nhận chiếc xe, tớ đã phát hiện ra rồi. Tay bí thư đại đội giải thích rằng một tháng trước, hắn đỗ xe trong sân bóng rổ của trường học, đã bị một quả bóng nện phải. Nhưng vết lõm có vẻ rất mới chứ không giống như đã hình thành cách đây một tháng.”

Tôi chăm chú quan sát màn hình một lát, đột nhiên vui sướиɠ nhảy cẫng lên: “Đừng nghe hắn phét lác, giờ có cái vết lõm này, khúc mắc của tớ đã được giải đáp rồi! Tiểu Lâm Tử ơi, cậu thật là cừ khôi quá đi mất!” Tôi ôm chầm lấy Lâm Đào đang ngơ ngác, hôn đánh “chụt” một cái rõ kêu vào trước trán khiến cho mấy cô cảnh sát ngồi gần đó đều bụm miệng cười rúc rích.

Đúng lúc này, điều tra viên đã quay trở lại, sắc mặt hớn hở: “Hắn nhận rồi, hắn nhận hết tội rồi! Hắn nói, hôm đó Đường Ngọc tới tìm hắn có việc, hắn liền lái xe chở Đường Ngọc tới hiện trường vụ án. Đường Ngọc nói rằng mình đã có thai, đòi tiền hắn, hắn không đưa nên đã xảy ra xô xát. Giằng co một hồi, Đường Ngọc xuống xe bỏ đi. Hắn đang cơn giận dữ liền nổ máy định lái xe đi, nào ngờ Đường Ngọc lại đột nhiên túm chặt lấy cửa xe, do hắn đang nhấn ga vọt đi nên đã kéo Đường Ngọc ngã xuống, có thể chiếc xe đã cán qua người Đường Ngọc.”

“Ngã xuống ở bên thành xe mà chiếc xe lại cán qua người nạn nhân được à?” Đội trưởng Hoàng hỏi.

“Ngã như vậy thì có thể.” Một đồng chí cảnh sát giao thông lên tiếng. “Nếu xe lao đi với tốc độ rất nhanh, nạn nhân vừa ngã xuống đã lăn đi, rất có thể sẽ bị cuốn vào gầm xe.”

Phân đội trưởng Hoàng khẽ gật đầu, nhưng sắc mặt vẫn trầm ngâm nói: “Vậy thì cũng chỉ thêm được tội danh ngộ sát mà thôi.”

Tôi nãy giờ chỉ im lặng lắng nghe điều tra viên báo cáo, lúc này bèn đứng bật dậy, vừa kết nối máy tính vào máy chiếu trong phòng họp, vừa nói: “Kẻ này cực kỳ ranh ma. Không phải hắn vô tình đâm chết người, mà là cố ý gϊếŧ người.”

Toàn bộ những người có mặt trong phòng họp đều lộ vẻ kinh ngạc pha lẫn hưng phấn.

Tôi vừa chiếu lại những tấm ảnh chụp cảnh giải phẫu tử thi, vừa giải thích: “Tổn thương ở đầu Đường Ngọc là do ngã đập xuống mặt tiếp xúc nhẵn nhụi, nhưng rất nhiều vết xây xước trên cơ thể cô bé lại là do chà xát trên mặt đường. Xương sườn và xương cằm của cô bé bị gãy, cũng là do va đập với mặt đường. Ngoài ra còn có một tổn thương khác, chính là tổn thương ở thắt lưng, thông thường khi bị ngã trong tai nạn giao thông rất khó hình thành gãy xương sống ở cột sống thắt lưng, bởi vì cột sống thắt lưng có cấu tạo lõm vào trong chứ không phải là chỗ nhô lên ở vùng lưng. Vị trí nhô lên ở vùng lưng là bả vai, tuy nhiên, bả vai lại không có tổn thương rõ rệt. Cột sống thắt lưng bị tổn thương, mỏm ngang và mỏm gai đốt sống cùng bị gãy, chỉ có thể chứng minh cho một điều: bị va đập! Cũng tức là, thắt lưng của Đường Ngọc mới là điểm va chạm trong vụ tai nạn giao thông này.”

“Thế những vết thương khác phải giải thích thế nào?” Phân đội trưởng Hoàng hỏi.

“Thanh cản trước của chiếc xe này cách mặt đất khoảng 90 centimet phải không?” Tôi quay sang hỏi Lâm Đào.

Lâm Đào lật giở sổ ghi chép khám nghiệm, gật đầu nói: “Phải, là 92 centimet.”

Tôi mỉm cười, nói: “Vừa nãy, tôi có xem ảnh khám nghiệm xe ở chỗ Lâm Đào và đã hiểu ra. Phục dựng hiện trường rất đơn giản. Trước hết, thanh cản trước cao 92 centimet trước mũi xe đâm vào thắt lưng của Đường Ngọc. Đường Ngọc ngã ngửa về phía sau theo quán tính, khiến vùng chẩm đập xuống nắp ca pô, hình thành tổn thương ở vùng chẩm và vết lõm trên nắp ca pô. Hiện trường không có vết phanh xe, cho thấy lúc đó chiếc xe không hề giảm tốc mà tiếp tục lao đi. Do phản lực từ cú va đập cực mạnh vào nắp ca pô nên Đường Ngọc đã bị chiếc xe hất văng đi, khi rơi xuống, một nửa người va đập xuống đất, gây ra những vết mài xước nghiêm trọng trên toàn bộ cơ thể, gãy xương hàm, xương sườn. Sau đó, chiếc xe lại lao qua trên người nạn nhân, do điểm thấp nhất ở gầm xe vừa hay chạm vào điểm cao nhất trên lưng nạn nhân nên tấm chắn bùn dưới gầm xe đã giật đứt chiếc khuy áo sau lưng nạn nhân, đồng thời gây ra vết xây xước nhẹ trên lưng nạn nhân.”

Cả phòng họp lặng phắc như tờ, mọi người đều trầm ngâm suy nghĩ về những điều tôi vừa phân tích.

“Chỉ có duy nhất khả năng này.” Tôi nói chắc như đinh đóng cột. “Không thể có khả năng nào khác có thể giải thích đầy đủ về các tổn thương trên cơ thể nạn nhân. Hơn nữa, tôi muốn nhấn mạnh rằng, chiếc xe đều lao đi với tốc độ cực nhanh và trực tiếp đâm thẳng vào lưng nạn nhân.”

“Kết hợp với hiện trường là ban ngày, mặt đường rất rộng, xe chạy rất nhanh, trước đó hoàn toàn không có vết phanh xe, đâm trực diện vào nạn nhân xong cũng hoàn toàn không có vết phanh xe giảm tốc, về cơ bản có thể phán đoán, đây là một vụ án cố ý gϊếŧ người.” Phân đội trưởng Hoàng kết luận. “Huống hồ kẻ gây tai nạn còn có động cơ gây án rõ ràng.”

“Cho dù hắn không thừa nhận, cũng không thể chối tội được.” Điều tra viên hào hứng nói.

Trước chứng cứ rành rành, bí thư đại đội không thể chối cãi được nữa. Hắn mau chóng kể lại sự tình: Đường Ngọc nói rằng mình đã mang thai, đòi tiền hắn, sau đó hai người xô xát cãi vã. Đường Ngọc giận dữ đi lên phía trước đầu xe, dọa rằng sẽ kiện hắn. Lúc này, hắn đang lái xe chầm chậm theo sau, bất chợt nảy ra một ý, liền nhấn mạnh chân ga tông thẳng vào lưng Đường Ngọc, sau đó lái xe bỏ đi thẳng.

Trên đường trở về thị trấn, tôi nói với Đại Bảo: “Em còn căn dặn điều tra viên phải điều tra rõ xem vào hôm gây án, tay bí thư đại đội có uống rượu hay không, sau khi xác định chắc chắn hắn không uống rượu em mới dám đưa ra kết luận, anh có biết vì sao không?”

Đại Bảo ngơ ngác lắc đầu.

Tôi nói: “Có người uống rượu say đi chôm chỉa micro của người ta mà còn chẳng biết, vậy thì người khác đâm chết người chẳng buồn phanh xe cũng có thể chối là không biết lắm chứ.”

“Đừng có giễu cợt anh nữa.” Đại Bảo nghiêm mặt, rầu rĩ nói. “Cô bé mới có 14 tuổi thôi, xã hội bây giờ thật là đen tối!”