Chương 91: Tiêu Hàn VS Lệnh Hồ Mặc

Editor: Thảo Anh

Thời điểm Lệnh Hồ gia thu được tin tức từ bên cục cảnh sát, cái thứ nhất mọi người nghĩ tới chính là chuyện này cuối cùng cũng đã kết thúc, bởi vì chuyện của Đông Thanh Nhiên, cửa nhà của Lệnh Hồ gia sắp bị người ta đập vỡ, có người thậm chí còn mang theo con gái của họ đến Lệnh Hồ gia bái phỏng, một chút tâm tư này của bọn họ đã rõ như ban ngày.

Lệnh Hồ Mặc mấy ngày nay dứt khoát ở lại công ty, lúc nhận được điện thoại từ nhà hắn mới quyết định về nhà một chuyến, nhưng khi Lệnh Hồ Mặc về tới nhà thì thấy trên ghế sô pha, một người phụ nữ khoảng hai mươi mấy tuổi đang cùng Vương Nhã Nhàn nói chuyện, Lệnh Hồ Mặc dùng tay tháo cà vạt xuống: "Mẹ, con lên lầu!" Lệnh Hồ Mặc nửa con mắt cũng không nhìn người phụ nữ đang ngồi trên ghế sô pha, lập tức đi về phía cầu thang.

"A Mặc, đây là con gái đồng nghiệp của ba con, đúng là một cô gái ưu tú, lúc nãy mới đến nhà chúng ta làm khách, con lên lầu thay đồ rồi xuống đây tiếp khách với mẹ!" Vương Nhã Nhàn nói xong liền duỗi tay kéo tay của người phụ nữ kia nhẹ nhàng vỗ: "Cô ấy vừa mới tốt nghiệp đại học, ở công ty con có vị trí nào thích hợp thì giới thiệu cho người ta một chút!"

"Công ty của con năm nay sẽ không nhận thêm người, còn có, con trở về là để xử lý chuyện vợ con qua đời, chuyện của con..... Mẹ! Người vẫn là nên đừng nhúng tay vào nữa!" Lệnh Hồ Mặc mắt lạnh nhìn lướt qua người phụ nữ ngồi bên cạnh Vương Nhã Nhàn rồi đi thẳng lên lầu.

"Đứa nhỏ này từ nhỏ đã giống ba của hắn, tính tình có chút lạnh lùng, cháu cũng đừng để ý nhé!" Vương Nhã Nhàn người phụ nữ trước mặt nói, cử chỉ khéo léo hào phóng, hơn nữa bằng cấp lại là loại ưu của một trường đại học danh tiếng, có thể đem Đông Thanh Nhiên vứt ra mấy con phố, lúc trước, đầu óc như thế nào lại cho người phụ nữ kia vào cửa, lại nói tiếp, lúc ấy cũng chỉ vì bất đắc dĩ.

Mà lúc này Tưởng Thiên Lý đi đến, nhìn thấy Vương Nhã Nhàn, khách khí chào một tiếng: "Chị dâu!" Vương Nhã Nhàn lại không lạnh không nóng hừ một tiếng, Tưởng Thiên Lý không giận cũng không xấu hổ, cùng người phụ nữ kia gật đầu một cái coi như là chào hỏi sau đó liền đi đến thư phòng Lệnh Hồ Trạch.

Lệnh Hồ Trạch lúc này đang ngồi trên ghế sô pha trong thư phòng, ngưỡng mặt hút thuốc, Tưởng Thiên Lý đem một sắp tài liệu đặt trước mặt Lệnh Hồ Trạch: "Đây là tư liệu mấy năm nay của Đông Thu Luyện có thể tra ra được, bất quá không nhiều lắm, ở đây chỉ có tư liệu về phương diện công việc và học tập, còn tư liệu sinh hoạt cá nhân thì đều bị người xoá sạch!"

"Chuyện của Tiêu gia tra như thế nào rồi? Tiêu Hàn đã biết chuyện kia như thế nào, có kết quả điều tra chưa?" Lệnh Hồ Trạch đem đầu mẩu thuốc lá bóp tắt rồi đặt vào bên trong gạt tàn thuốc, sắc mặt lại hết sức thâm trầm, Lệnh Hồ Trạch là một người rất là tự phụ, hơn nữa hắn có thế lực của Lệnh Hồ gia giúp đỡ, cho nên cho tới nay mọi thứ hắn làm đều thuận buồm xuôi gió, vô luận là đi đến đời nào, đều được người khác tôn sùng, khi nào chịu được uy hϊếp của người khác!

Mà Tiêu Hàn lại thật nhanh xâm nhập vào chuyện của Lệnh Hồ gia, giống như là một nhánh cây thứ mọc ra từ cây chính, làm cho Lệnh Hồ Trạch cảm thấy không thoải mái, nếu như là người khác làm được chuyện này, Lệnh Hồ Trạch sẽ có chút bội phục người đó, nhưng mà đây lại là Tiêu Hàn, người này Lệnh Hồ Trạch đã nghe qua vô số lần, nhưng lần đầu tiên gặp mặt là trong buổi tiệc của Lệnh Hồ gia, Lệnh Hồ Trạch vẫn luôn tự phụ cho rằng con trai của hắn là người xuất sắc nhất, cho tới khi gặp Tiêu Hàn!

Lệnh Hồ Trạch nhìn ra được, Tiêu Hàn giống như một con hổ giữa bầu trời đêm, khoác lên người một lớp mặt nạ ôn nhu, nhưng trong xương cốt lại phi thường bá đạo. Liền nhớ tới ngày đó, hắn đột nhiên xuất hiện ở Lệnh Hồ gia, bảo vệ ở đây đều được trang bị súng ống, nhưng hắn lại không sợ hãi đi đến, điểm này làm trong lòng Lệnh Hồ Trạch cảm thấy khó chịu!

Đặc biệt là chuyện riêng tư trong nhà lại bị người ngoài dễ dàng biết được, nếu như suy luận theo hướng này thì có lẽ những lời hắn nói hiện tại, đều có khả năng Tiêu Hàn đã biết, Lệnh Hồ Trạch đối với Tiêu Hàn sao không có tính cảnh giác đây!

"Tạm thời tra không được mạnh mối có giá trị nào, nhưng là có một điều Tiêu Hàn cùng Bạch đại thiếu gia qua lại rất gần, chúng tôi đang định xuống tay từ chỗ Bạch đại thiếu gia, xem xem có mạnh mối giá trị nào không!?" Tưởng Thiên Lý nói xong lời này thì thấy hai hàng lông mày của Lệnh Hồ Trạch nhíu lại.

"Hành sự cẩn thận một chút, Bạch gia ở trong giới chính trị có tầm ảnh hưởng rất lớn, hơn nữa nếu như Bạch gia biết có người đang điều tra bọn họ, khẳng định sẽ không hạ thủ lưu tình!" Tưởng Thiên Lý gật đầu: "Còn có chuyện của Tôn Chính....."

"Nếu như vào thời điểm tất yếu, liền đem hắn......" Lệnh Hồ Trạch tay đang ấn đầu mẩu thuốc lá đột nhiên tăng thêm lực đạo, dùng sức ăn vài cái vào mẫu thuốc lá bên trong gạt tàn: "Đã tra ra được trong tay hắn đang cầm vật gì chưa?"

"Tạm thời vẫn chưa xác định được, nhưng là bên người hắn có người bảo hộ, những người này tự nhiên xuất hiện ra bảo vệ hắn, chúng tôi hiện tại vẫn không có đầu mối! Bất quá bọn người đó có thể là người của Tiêu Hàn, hoặc là người của bọn tổ chức kia...." Lệnh Hồ Trạch con ngươi sầm lại, giương mắt nhìn Tưởng Thiên Lý, bề ngoài của Lệnh Hồ Trạch thoạt nhìn so với tuổi tác trẻ hơn một chút, nhưng tầm mắt lại sắc bén dị thường, đặc biệt là thời điểm nhìn chằm chằm vào người khác, cảm giác có chút lạnh cả sống lưng.

"Hắn như thế nào có thể quen biết được với bọn tổ chức kia chứ, chắc chắn là người của Tiêu Hàn, vì Đông Thu Luyện, anh gặp qua Đông Thu Luyện chưa, so với năm năm trước, cô gái nhỏ này đã thành thục hơn nhiều, thành thục làm cho tôi có chút nghĩ mà sợ!" Tưởng Thiên Lý tự nhiên thập phần hiểu rõ cảm giác của Lệnh Hồ Trạch!

Bởi vì vào thời điểm hắn nhìn thấy Đông Thu Luyện, chính mình đã bị dọa cho sợ, bởi vì hắn cứ nghĩ sẽ không gặp lại người có liên quan vào vụ việc năm năm trước nữa, không nghĩ tới cư nhiên lại xuất hiện một lần nữa, hơn nữa khi nhìn hắn, Đông Thu Luyện tỏ vẻ như năm năm trước chưa từng phát sinh chuyện gì, mọi thứ vẫn như cũ, làm trong lòng Tưởng Thiên Lý trước sau không yên ổn!

"Đông lão gia tử rất tốt trong việc bồi dưỡng con cháu, nhưng mà đáng tiếc, cô ta lại là con gái!" Thời điểm Lệnh Hồ Trạch nói ra những lời này, trong giọng nói mang theo tia đáng tiếc.

Vụ án xe hơi nổ mạnh hại chết một mạng người coi như đã kết thúc, bên Lệnh Hồ Mặc là triển khai mở một cuộc họp báo, chuẩn bị vì chuyện này nói ra lời kết án từ phía cảnh sát, thuận tiện nói một chút sự tình ở phía sau, ví dụ chuyện cử hành tang lễ cho Đông Thanh Nhiên, vốn là chuyện riêng trong nhà, nhưng chuyện này lại nháo lớn như vậy, hơn nữa còn liên quan đến mối quan hệ giữa Lệnh Hồ gia và Đông gia, cho nên cần thiết triển khai một cuộc họp báo!

Nhưng thời điểm Lệnh Hồ Mặc đang ngồi ở hậu trường chuẩn bị lên sân khấu, thì ở phía trước đám phóng viên lại nhận được một phần tư liệu, mỗi người đều được nhận một phần, hơn nữa thời điểm mọi người nhìn thấy trên tư liệu ghi cái gì, thì trên khuôn mặt mỗi người đều là một loại thần sắc hưng phấn, có rất nhiều nhà đài có thể phát sóng trực tiếp liền trực tiếp bắt đầu phát sóng!

"Thân ái chào các bạn đang theo dõi buổi phát sóng trực tiếp vào ngày hôm nay, hiện tại tôi đang đứng ở nơi sắp diễn ra cuộc họp báo của tập đoàn Lệnh Hồ, cuộc họp báo vẫn chưa được diễn ra, nhưng chúng tôi lại nhận được một phần tư liệu, trước đó vài ngày xảy ra chuyện giữa hai vợ chồng Lệnh Hồ xuất hiện kẻ thứ ba, tuy rằng Lệnh Hồ tổng nói sẽ truy cứu kẻ đã đưa tin bịa đặt này lên toà án để chịu trách nhiệm, nhưng chúng tôi đã đi hỏi thăm toà án, đến này vẫn chưa nhận được đơn kiện nào của Lệnh Hồ tổng!"

"Lúc ấy có rất nhiều người cảm thấy chuyện kia thuần tuý là do có người ác ý hãm hại, hơn nữa Đông gia cũng ra mặt nói tình cảm vợ chồng của bọn họ từ trước đến nay đều rất tốt, nhưng trong tay chúng tôi lại có bảng thỏa thuận ly hôn của vợ chồng Lệnh Hồ, hiện tại xin mọi người chờ một chút, tình hình sẽ được phát sóng trực tiếp ngay bây giờ!" Toàn bộ màn ảnh TV đều xuất hiện nội dung của bảng thỏa thuận ly hôn, hơn nữa còn xuất hiện chữ ký và tên họ của cả hai người Lệnh Hồ Mặc cùng Đông Thanh Nhiên.

"Cái này được làm đúng vào thời gian hai người đó kết hôn, nhìn ra được hai người kết hôn vì lợi ích, chúng tôi đã hỏi qua luật sư, giấy ly hôn này hoàn toàn có hiệu lực trước pháp luật, như vậy một tờ giấy ly hôn, chúng tôi sẽ hướng đến Lệnh Hồ tổng yêu cầu một lời giải thích, hiện tại chúng tôi vẫn là nên đem màn hình đặt lại hiện trường diễn ra buổi họp báo!"

Mà giờ phút này đang ngồi trước màn hình TV, Cố San Nhiên dùng chân đá vào ngực của Cố Nam Sênh, Cố Nam Sênh một bên bắt lấy chân của Cố San Nhiên, Cố San Nhiên kinh hô một tiếng, trời đất bỗng nhiên quay cuồng, Cố San Nhiên đã bị Cố Nam Sênh ôm vào trong lòng ngực: "San Nhiên bảo bối, em như này cũng quá bạo lực a, việc này chẳng lẽ anh làm không tốt sao? Đem việc này đưa cho đám phóng viên không phải là đang chiếu cáo thiên hạ luôn sao?"

"Em đã giúp anh in ra mấy trăm bảng, từ sân thượng tập đoàn Lệnh Hồ ném xuống dưới đất, ai bảo anh đem cho những người này!" Cố San Nhiên vừa nói vừa cắn lên mặt Cố Nam Sênh.

"Được rồi được rồi, anh lập tức bảo người đi làm, yên tâm đi, khẳng định em sẽ vừa lòng!" Cố Nam Sênh nói xong liền hướng ánh mắt tới một người đàn ông mặc tây trang đen, người đó lập tức cúi người đi giải quyết chuyện kia.

"Ba—- chồng nuôi từ bé, anh quả nhiên là đối với em tốt nhất!" Cố San Nhiên còn không quên chiếm một chút tiện nghi của Cố Nam Sênh, Cố Nam Sênh cảm nhận được tay Cố San Nhiên đang duỗi tới nơi gần eo của mình, Cố Nam Sênh duỗi tay đè lại cái tay đang làm loạn trên người mình: "Bảo bối, em đây là đang chơi đùa với lửa sao?"

Cố San Nhiên cười cười: "Có gì không thể đâu? Vẫn là do anh không được!" Cố San Nhiên vừa nói vừa dùng tay nâng cầm Cố Nam Sênh, bộ dáng của Cố Nam Sênh thập phần yêu nghiệt, đặc biệt là cái bộ dáng uỷ khuất kia, làm người ta cảm thấy muốn chà đạp, Cố San Nhiên trực tiếp đem Cố Nam Sênh ấn ngã xuống ghế sô pha, trực tiếp chặn lại đôi môi diễm lệ của Cố Nam Sênh.

"Chồng nuôi từ bé, anh có phản ứng?" Cố San Nhiên vừa nói vừa chui đầu vào lòng ngực Cố Nam Sênh trầm thấp cười, Cố Nam Sênh nằm ở phía dưới duỗi tay ôm lấy Cố San Nhiên, Cố San Nhiên còn lại là duỗi tay ôm lấy eo hắn, hắn trực tiếp đem Cố San Nhiên xoay người đặt xuống dưới, cái này còn chưa là động tác bắt đầu, ngẩng đầu nhìn những người không biết điều đang đứng xung quanh: "Vợ chồng chúng tôi chuẩn bị làm vận động, các người ở đây là định chuẩn bị quan sát cả quá trình sao, còn không mau tự động biến đi?"

Những người đàn ông mặc tây trang đen lập tức rời đi như một con gió, trong lòng đều nói thầm, lúc này mới có tám giờ a, thiếu chủ cũng quá đói đi, tối hôm qua không phải phấn đấu đến nửa đêm sao? Bây giờ lại bắt đầu? Người xưa nói no ấm thì nghĩ đến dâʍ ɖu͙©, chân lý quả nhiên là thập phần chính xác a!

Mà bên này Đông Thu Luyện vốn dĩ đang định ra cửa, liền thấy TV đang phát sóng trực tiếp buổi họp báo của tập đoàn Lệnh Hồ, bọn họ cư nhiên vào thời điểm kết hôn liền thoả thuận ký giấy ly hôn, Đông Thu Luyện thật sự không hiểu được, Lệnh Hồ Mặc có thể làm đến tình trạng này, Đông Thanh Nhiên tâm tình như thế nào khi ở tại Lệnh Hồ gia, Đông Thu Luyện đột nhiên trong lòng cảm thấy Đông Thanh Nhiên sống đời này thật bi thương, đời này đều suy nghĩ đến việc tranh đấu hơn thua với mình, cuối cùng lại vì cô mà chết.

"Như thế nào em còn chưa đi a?" Tiêu Hàn đi qua duỗi tay ôm lấy Đông Thu Luyện, ở bên miệng Đông Thu Luyện hôn xuống một cái, Đông Thu Luyện hơi mỉm cười, vừa mới muốn nói chuyện, chớp mắt liền nhìn thấy một đôi mắt sáng long lanh của một bạn nhỏ, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, trở lại bộ dáng người phụ nữ lạnh lùng!

"Em lập tức đi đây!" Tiêu Hàn nhìn theo tầm mắt của Đông Thu Luyện, thì thấy Tiêu Dịch đang ghé mặt vào ghế sô pha, ngẩng đầu nhìn bọn họ, đôi mắt còn sáng lấp lánh, cái này thì thôi, mấu chốt là Trà Trà ở bên cạnh cũng ghé đầu vào ghế sô pha nhìn bọn họ, đầu lưỡi duỗi ra bên ngoài, nước miếng đều chảy ra, Đại Nhân vẫn là bộ dáng ngạo kiều như cũ, hừ vài tiếng liền quỳ rạp xuống mặt đất tiếp tục ngủ.

"Anh đưa em đi ra ngoài!" Tiêu Hàn xoay người trừng mắt liếc nhìn một người một chó đang ghé mặt vào ghế sô pha, như thế nào Tiêu Hàn lại có một loại cảm giác, nhà của chính mình hiện đang muốn biến thành một vườn bách thú.

Thời điểm Tiêu Hàn đưa Đông Thu Luyện đến cục cảnh sát, phát hiện hôm nay cục cảnh sát tụ tập rất đông người, Đông Thu Luyện vừa mới đi vào trong thì liền thấy Lệnh Hồ Mặc, người đáng lẽ nên ở tại hiện trường họp báo.

Lệnh Hồ Mặc vừa thấy Đông Thu Luyện thì lập tức đứng dậy, ánh mắt sắc bén lập tức khoá trụ trên người Đông Thu Luyện, Đông Thu Luyện chỉ là đi qua người Lệnh Hồ Mặc, đi tới trước mặt Triệu Minh, tất cả mọi người ở đây đều nhìn ra được, thời điểm Lệnh Hồ Mặc nhìn thấy Đông Thu Luyện hết sức kích động, tuy rằng Lệnh Hồ Mặc không có biểu hiện gì quá ra bên ngoài, nhưng tầm mắt của Lệnh Hồ Mặc chưa từng rời đi khỏi người Đông Thu Luyện.

Trong lòng Triệu Minh cảm thấy có gì đó quái quái, Lệnh Hồ tổng tới đây để giải quyết sự kiện có người ném giấy từ trên sân thượng toà nhà xuống, như thế nào lại nhìn chằm chằm vào Đông Pháp Y, kể từ khi cô bước vào, hắn chưa từng dời mắt đi.

"Tối hôm qua, Tiểu Bạch đã đưa bảng báo cáo DNA cho các anh, còn có tôi nghi ngờ hung thủ kẻ gϊếŧ chết nạn nhân là một người phụ nữ, điểm này chỉ là bước đầu hoài nghi, cụ thể còn phải chờ kết quả kiểm nghiệm nữa!" Triệu Minh gật gật đầu, lại nhìn chằm chằm vào hai người Đông Thu Luyện và Lệnh Hồ Mặc, như thế nào cảm thấy không khí giữa hai người có gì đó kỳ quái!

Đông Thu Luyện vừa mới đi qua người Lệnh Hồ Mặc, Lệnh Hồ Mặc liền duỗi tay kéo cánh tay của Đông Thu Luyện lại, Đông Thu Luyện bất đắc dĩ quay đầu lại: "Việc Thanh Nhiên qua đời tôi cũng cảm thấy rất khó chịu, tang lễ của cô ấy tôi sẽ đúng giờ tham dự, rốt cuộc thì chúng ta cũng là bạn bè chơi từ nhỏ đến lớn!"

"Anh không phải nói vấn đề này!" Lệnh Hồ Mặc phát hiện chính mình có rất nhiều lời muốn nói ra, nhưng đứng trước mặt Đông Thu Luyện, muốn nói cái gì đó lại nói không nên lời.

Thời điểm Lệnh Hồ Mặc vừa muốn mở miệng nói chuyện, liền nhìn thấy một bóng người từ bên ngoài đi tới, Lệnh Hồ Mặc liền duỗi tay kéo Đông Thu Luyện về phía chính mình, nhưng người đó tới cũng thật nhanh, trực tiếp đem Đông Thu Luyện kéo về phía chính mình, thời điểm Đông Thu Luyện còn chưa biết phải phản ứng như thế nào thì đã ngã vào một cái ôm quen thuộc, mùi hương trên người Tiêu Hàn ngọt thanh, tươi mát, làm người khác cảm thấy vô cùng thoải mái.

Lệnh Hồ Mặc cùng Tiêu Hàn đều mang hương vị bá đạo giống nhau, tựa hồ như trên người cô mỗi tất da, mỗi tế bào mạch máu hắn đều muốn chiếm cứ để làm của riêng.

"Anh như thế nào lại ở đây?" Đông Thu Luyện ngẩng đầu nhìn Tiêu Hàn, sắc mặt Tiêu Hàn không mấy tốt lắm, nếu không phải lúc nãy hắn mới quay lại xe thì còn không biết người bên trong cư nhiên là Lệnh Hồ Mặc, khó trách lại tụ tập nhiều phóng viên như vậy còn có dân chúng vây lại xem.

"Bên ngoài thời tiết muốn thay đổi, anh đem cho em quần áo để phòng hờ!" Tiêu Hàn đưa một cái túi đến trước mặt Đông Thu Luyện: "Buổi tối anh sẽ đến đây đón em!" Tiêu Hàn nói xong cúi người ở trên trán Đông Thu Luyện đặt một nụ hôn, Đông Thu Luyện còn lại là cúi đầu, nhưng khoé miệng lại hơi giơ lên, gương mật thoáng ửng đỏ, Tiêu Hàn nhẹ nhàng ôm Đông Thu Luyện một chút rồi nói: "Em đi làm việc trước đi!"

"Vậy anh...." Đông Thu Luyện nhìn nhìn Tiêu Hàn, lại nhìn bên cạnh Lệnh Hồ Mặc đang trong tình trạng sắp bạo nộ, Đông Thu Luyện quyết định mình sẽ rời đi trước!

Tiêu Hàn sửa sang lại quần áo một chút: "Lệnh Hồ tổng, chúng ta đi nói chuyện đi...." Sau đó hai người dưới con mắt nhìn chăm chú của mọi người rời đi, đi đến sân thượng của cục cảnh sát. Đặc biệt là hiện tại sau khi hai người đi đến sân thượng, không khí chung quanh bắt đầu lạnh xuống, không khí giữa hai người cũng trở nên có chút quỷ dị.

Lệnh Hồ Mặc một thân tây trang màu đen, ăn mặc không chút cẩu thả, có lẽ do trước đây có tham gia quân ngũ, Lệnh Hồ Mặc đứng ở nơi đó giống như là một cây tùng bách, cả người toát lên vẻ nghiêm trang. Tiêu Hàn đứng kế bên lại một thân trang phục thường ngày màu xanh, đôi tay cắm ở túi quần, dựa vào lan can của sân thượng, nhìn xuống phía dưới quan sát xe chạy cùng người dân đang đi qua đi lại. Khuôn mặt Lệnh Hồ Mặc hiện lên vẻ nghiêm túc âm trầm, còn Tiêu Hàn khoé miệng lại nâng lên ý cười nhạt.

"Lệnh Hồ tổng hẳn là còn nhớ rõ tôi đã từng nói, anh nên tránh xa vợ của tôi ra?" Tiêu Hàn mở miệng đầu tiên, Lệnh Hồ Mặc đi đến lan can sân thượng, nhìn xuống phía dưới, thần sắc lạnh lùng, giống như là quân vương đang quan sát thiên hạ, mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của anh ta.

"Tôi cùng Tiểu Luyện cùng nhau lớn lên, chẳng lẽ bạn bè cũ gặp nhau không thể ôn lại chuyện cũ sao? Tiêu công tử có phải hay không đã quản quá nhiều!" Lệnh Hồ Mặc tự nhiên là không chịu yếu thế, bởi vì trước đây có mối quan hệ với Đông Thanh Nhiên, Lệnh Hồ Mặc không có khả năng cùng Tiêu Hàn nói ra những lời này, nhưng bây giờ Đông Thanh Nhiên đã mất, Lệnh Hồ Mặc hiện tại là một người đàn ông độc thân.

"Tôi không phản đối việc kết giao giữa cô ấy và Lệnh Hồ Càn, nhưng đối với anh.... chính là không được. Chẳng lẽ Lệnh Hồ tổng muốn chứng kiến cảnh cơ nghiệp do chính tay mình dựng lên bỗng chốc sụp đổ..." Tiêu Hàn khi nói ra những lời này thập phần kiêu ngạo, cực kỳ kiêu ngạo, bốn chữ cuối cùng này, nói cực kỳ chậm, như là sợ Lệnh Hồ Mặc sẽ không nghe thấy.

Lệnh Hồ Mặc chỉ lẳng lặng nhìn Tiêu Hàn, trên mặt Tiêu Hàn vẫn treo một nụ cười như trước, nhưng mà trong mắt lại có tính xâm lược, Lệnh Hồ Mặc từ khi sinh ra đã có đặt tính này nên thập phần hiểu rõ. Đây là lần đầu tiên Lệnh Hồ Mặc nghiêm túc đánh giá người trước mặt, xem ra Tiêu Hàn là người đàn ông xuất sắc nhất mà hắn từng gặp, diện mạo tuấn mỹ tà mị, trong tay còn nắm giữ đế quốc thương nghiệp to lớn, đặc biệt là giờ phút này trên người tản ra khí chất cường đại, càng làm cho người ta phải lau mắt mà nhìn.

"Tiêu công tử đang uy hϊếp tôi sao? Sỡ dĩ có thể kêu hai chữ công tử bởi vì sau khi quen biết anh, ai cũng sẽ liên tưởng đến anh giống như một vị công tử thời cổ đại, ôn nhuận như ngọc, những lời này không giống Tiêu công tử sẽ nói a!" Lệnh Hồ Mặc vẫn như cũ trên khuôn mặt không có biểu tình gì, nhưng trong lòng lại bắt đầu nói thầm, Tiêu Hàn ở trong thương giới lăn lộn nhiều năm như vậy, tuyệt đối không phải là loại người thích ba hoa chích choè(*).

(*) Ba hoa chích choè: nói những chuyện lung tung, không đâu vào đâu.

"Chẳng lẽ lời uy hϊếp của tôi còn chưa rõ ràng sao?" Tiêu Hàn nhẹ nhàng cười: "Những người đó có hay không cùng anh nói qua, những người đối nghịch với tôi kết cục thông thường đều sẽ không quá tốt, Bùi gia là một ví dụ!"

Lệnh Hồ Mặc cùng Tiêu Hàn im lặng nhìn nhau vài phút, tựa hồ như hai người đều không có ý sẽ nhượng bộ: "Lệnh Hồ tổng, anh xuất ngũ để thành lập tập đoàn Lệnh Hồ thật không dễ dàng, chắc anh không nghĩ đến mấy năm vất vả điều hành tập đoàn liền sẽ bị huỷ trong một sớm đi!"

"Tiêu công tử tự tin như vậy có thể đem tôi phá đổ!" Kỳ thật đối với lời nói của Tiêu Hàn, Lệnh Hồ Mặc bán tính bán nghi, rốt cuộc giờ phút này Lệnh Hồ Mặc biết, mọi chuyện của chính mình Tiêu Hàn hẳn là biết đến không sai biệt lắm, nhưng là Tiêu Hàn giống như một cái mê cung, bản thân hắn còn chưa tìm được đầu mối.

"Nếu tôi đã có thể nói ra thì thập phần nắm chắc, đúng rồi, chuyện hàng hoá đó, Lệnh Hồ tổng liền xác định hàng đã tới tay người mua sao? Như thế nào không điện thoại hỏi một chút!" Lệnh Hồ Mặc nháy mắt tay nắm chặt, mà cùng thời gian đó, điện thoại Lệnh Hồ Mặc vang lên, Tiêu Hàn đôi tay chống lên lan can nói: "Lệnh Hồ tổng sao không nhận điện thoại, hẳn là có chuyện quan trọng nào đó cần nói với anh đấy!"

Lệnh Hồ Mặc lấy ra diện thoại, là thư ký của hắn gọi đến, hắn bắt máy: "Tổng giám đốc, không tốt rồi, thuyền vận chuyển hàng hoá của chúng ta đột nhiên gặp sự cố, hiện tại không thể liên hệ với người trên thuyền...." Lệnh Hồ Mặc tắt điện thoại, trong lòng hắn rõ ràng tầm quan trọng của chuyến hàng này đối với hắn, Tiêu Hàn một bên chỉ đứng

cười, nhìn khuôn mặt lạnh lùng bất biến của Lệnh Hồ Mặc cuối cùng cũng đã có vết rách! Trong lòng hiện lên một tia khoái chí!

Từ nhỏ Tiêu Hàn đã tiếp nhận huấn luyện vô cùng khắc nghiệt, việc Tiêu Hàn thích làm nhất chính là đánh vỡ đồ vật hay sự việc đã được định trước, giống như việc đánh tan vẻ mặt không biểu tình của Lệnh Hồ Mặc, cái loại kɧoáı ©ảʍ đó.....

"Lệnh Hồ tổng thật sự hào phóng nha, hạng mục đầu tư mấy trăm triệu cũng không cần, tập đoàn Lệnh Hồ thật sự không cần mấy cái hạng mục trăm triệu đó để vận chuyển tài chính sao?" Tiêu Hàn nhướng mày về phía Lệnh Hồ Mặc cười, chỉ là con ngươi híp lại, ý vị khıêυ khí©h mười phần!

Lệnh Hồ Mặc bước nhanh tiến lên, một phen liều kéo lấy cổ áo của Tiêu Hàn, bốn mắt nhìn nhau, ý cười trong mắt Tiêu Hàn vẫn tràn đầy, nhưng còn Lệnh Hồ Mặc thì nhíu mày, giữa hai hàng lông mày xuất hiện vết nhăn rất sâu, chứng tỏ Lệnh Hồ Mặc rất thường xuyên nhíu mày, tạo thành khe rãnh sâu làm Lệnh Hồ Mặc cả người thêm vài phần băng lãnh, Lệnh Hồ Mặc trực tiếp kéo lấy cổ áo của Tiêu Hàn, Tiêu Hàn cũng chỉ cười cười.

Tiêu Hàn duỗi tay cầm lấy tay Lệnh Hồ Mặc: "Buông ra đi, quần áo sẽ bị nhăn.... Lệnh Hồ tổng thật giống với em trai anh đều thích dùng bạo lực với người khác, tôi thật sự sợ Lệnh Hồ tổng sẽ ra tay, như vậy thuyền chứa hàng hoá sẽ lập tức chìm....xuống.....đáy.....biển!" Tiêu Hàn cười duỗi tay vỗ vào tay Lệnh Hồ Mặc, Lệnh Hồ Mặc phẫn hận buông tay ta.

Kỳ thật gân xanh trên tay Lệnh Hồ Mặc đã nổi lên, có khả năng sẽ đánh cho Tiêu Hàn một quyền, nhưng Tiêu Hàn vẫn như cũ, tự nhiên như không có chuyện gì: "Lệnh Hồ tổng, tối ngày hôm nay tôi cần câu trả lời của anh, chuyến hàng hoá đó có thể đưa đến tay người mua hay không là nhìn vào thái độ của anh. Chúng ta sau này còn gặp lại!" Tiêu Hàn thấp giọng nói rồi cười khẽ rời đi.

Giống như là nhìn thấy chuyện gì buồn cười hay chê cười, loại tiếng cười này giống như là có ma tính, vẫn hướng về phía Lệnh Hồ Mặc!

"Phanh——" Lệnh Hồ Mặc một quyền đánh xuống lan can làm bằng sắt, lan can lắc lư vài cái, nhưng tại nơi bị đánh xuống đã bị lõm xuống khá sâu: "Tiêu Hàn——" Lệnh Hồ Mặc khi nói ra hai chữ này cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi nói ra.

Thời điểm Tiêu Hàn xuống lầu, Quý Viễn đã đứng ở cửa chờ: "Thiếu gia, chuyện đã làm xong, chúng ta cũng đã liên hệ với bên kia, chuyện phê duyệt hàng hoá của Lệnh Hồ Mặc xử lý như thế nào?"

Tiêu Hàn trực tiếp lên xe, cầm lấy điện thoại gõ ra một dãy số!

"Uy—— Thật sự cảm ơn anh, đã phiền toái tới anh rồi, cái chuyến hàng hoá đó vốn dĩ chính là của các anh, anh trước có thể để yên ở đó, đến lúc có tình huống phiền toái thì anh phối hợp cho tốt là được.... Cái này là tự nhiên, anh yên tâm đi, chỉ cần các anh không nói, Lệnh Hồ Mặc vĩnh viễn cũng sẽ không biết chuyến hàng hoá này đã tới tay của các anh...." Tiêu Hàn nói chuyện điện thoại mấy phút rồi mới tắt máy: "Đi công ty đi, đã lâu rồi không có đi!"

Quý Viễn gật gật đầu, thiếu gia của tôi a, ngài rốt cuộc cũng đã nhớ ngài có một công ty a, còn biết đi dạo ở công ty a! Quý Viễn mấy ngày nay đã bị tra tấn đến không chịu được, đi lại giữa công ty và Tiêu gia để giao văn kiện cho Tiêu Hàn, thật là mệt quá đi mà!

Tiêu Hàn nhìn ra ngoài cửa sổ, tay thì chơi đùa với cái điện thoại, Lệnh Hồ Mặc, cùng tôi chơi, anh còn quá non, anh vĩnh viễn cũng sẽ không biết chuyến hàng hoá đó đã đến bên kia, hơn nữa anh vĩnh viễn cũng sẽ không biết người mua hàng của anh cùng Tiêu thị đã hợp tác với nhau mười mấy năm.

Còn Quý Viễn là thật sự khâm phục cái tính phúc hắc này của Tiêu Hàn, vô luận là Tôn Học Sơ hay Bùi Tử Đồng, hay là chuyện này liên quan đến Lệnh Hồ Mặc, chỉ cần thiếu gia để ý, liền không có chuyện gì có thể thoát khỏi tính toán của thiếu gia, người đàn ông này quả thật là người không dễ chọc, khó trách sau khi thiếu gia tiếp nhận công ty, lão gia cùng lão thái gia liền lập tức buông tay mặc kệ.

Lúc mọi người trong công ty đang nghị luận, thì Tiêu Hàn đã ngồi yên ở vị trí tổng giám đốc của Tiêu thị, năm đó Tiêu Hàn còn chưa tới mười tám tuổi, nhưng lúc mở cuộc họp đại cổ đông, mọi người tranh nhau nghị luận cùng phản đối, Tiêu Hàn không nói gì chỉ đung hành động để nói cho họ biết bằng cách anh nuốt gọn công ty đã cùng Tiêu thị tranh đua hai ba năm trời, hơn nữa Tiêu Hàn còn nói trước mặt của các vị cổ đông một câu.

"Các người chỉ cần phụ trách lấy tiền là được, nếu tiền còn chưa lấp kín được miệng của các người, thì các người có thể thay vị trí của tôi, tôi không quan tâm!" Kỳ thật người ngoài đều gọi Tiêu Hàn là Tiêu công tử, nhưng người của hội đồng quản trị đối với Tiêu Hàn trước nay đều là sợ hãi.

Bởi vì bọn họ đều là trưởng bối của Tiêu Hàn, có người thậm chí có cùng số tuổi với Tiêu lão gia tử, nhưng Tiêu Hàn lại nhanh chóng bá đạo chiếm lấy vị trí lãnh đạo ở hội đồng quản trị, vật nào thuộc về Tiêu Hàn, thì trước nay thiếu gia quyết sẽ không buông tay, cái loại chiếm hữu du͙© vọиɠ này hiện tại liền thể hiện rất tốt ở trên người phu nhân.

Lệnh Hồ Mặc đứng yên ở trên sân thượng thật lâu, cho đến khi Triệu Minh tìm đến, cùng hắn nói một chút chuyện có người phát tờ rơi từ trên sân thượng công ty hắn xuống, vụ việc vẫn không có tiến triển gì: "Ngượng ngùng a, Lệnh Hồ tổng, việc này chúng tôi thật sự là bất lực!"

Lệnh Hồ Mặc không nói gì thêm, chỉ là vừa mới xoay người chuẩn bị rời đi, chân trái đột nhiên truyền đến một trận đau đớn, Lệnh Hồ Mặc duỗi tay che lại chân trái, Triệu Minh vội vàng đi qua xem: "Lệnh Hồ tổng, ngài đây là bị làm sao vậy? Có cần tôi kêu bác sĩ giùm ngài không?" Chẳng lẽ là bị Tiêu công tử đánh? Không nên a, Tiêu công tử có thể đánh Lệnh Hồ Mặc sao?

"Không cần, tôi đến phòng họp của các anh nghỉ ngơi một chút là tốt rồi!" Lệnh Hồ Mặc nói xong liền duỗi tay đẩy tay Triệu Minh ra, Lệnh Hồ Mặc cùng Lệnh Hồ Trạch đều là loại người có lòng tự trọng cao, không muốn để người khác thấy bộ dáng chật vật của bản thân, Triệu Minh nhìn tay mình bị người ta đẩy ra, chỉ có thể hậm hực gật dầu: "Phòng họp ở dưới lầu, tôi mang ngài qua đó!"

Triệu Minh nói xong liền đi ở phía trước, trên sân thượng không có thang máy để đi xuống, chỉ có thể dùng thang bộ để đi xuống, Triệu Minh chú ý tới trán của Lệnh Hồ Mặc đã thấm một tầng mồ hôi mỏng, hơn nữa chân trái của Lệnh Hồ Mặc rõ ràng là bị thương, thời điểm đi xuống cầu thang là một chân trụ một chân đi theo, hơn nữa tay còn gắt gao nắm lấy lan can, tựa hồ như đang chịu đựng thật lớn thống khổ, khuôn mặt đều trở nên trắng bệch, trong lòng Triệu Minh nghi hoặc, đây là có chuyện gì?

Đông Thu Luyện ở trong phòng giải phẫu cả ngày, cơm trưa cũng không ăn, thời điểm cô bước ra khỏi phòng giải phẫu thì đã 5 giờ chiều, Đông Thu Luyện mở điện thoại ra, bên trong có tin nhắn của Tiêu Hàn, Đông Thu Luyện liền lập tức gọi điện thoại cho Tiêu Hàn. Tiêu Hàn đang trong văn phòng xử ký văn kiện, thấy điện thoại rung chuông, mỉm cười, bởi vì chiếc điện thoại hắn này chỉ lưu một mình số của Đông Thu Luyện, thấy điện thoại rung chuông hắn biết hắn có thể đi đón cô rồi, Tiêu Hàn lập tức buông văn kiện trong tay xuống, đi ra ngoài.

"Thiếu gia, cái văn kiện kia đang rất gấp, ngài...."

"Quý Viễn, tôi là tổng giám đốc, không cần anh chỉ đạo tôi làm việc, anh ở lại giúp tôi xử lý là được, đừng thức khuya, tôi đi trước!" Quý Viễn cả người đều sửng sốt, tôi xử lý.... Quý Viễn quay đầu lại nhìn hai chồng văn kiện ở trên bàn, hơn nữa mỗi chồng đều cao khoảng một mét, cái đống này, anh kêu tôi đừng thức đêm sao? Thiếu gia! Ngài còn có lương tâm hay không hả?

Đông Thu Luyện vừa mới đi rửa tay trở về, sửa sang lại một chút tư liệu liền chuẩn bị tan làm, vừa mới ra cửa liền thấy Lý Nại bưng cà phê đi đến: "Đông Pháp Y, cô chuẩn bị tan làm sao?"

"Ân, các anh còn muốn thức đêm sao? Mua cà phê?" Đông Thu Luyện trong tay cầm lấy tệp tư liệu vừa mới sửa song, đang chuẩn bị đưa đến văn phòng của Triệu Minh!

"Đông Pháp Y, cô là không biết, xác định được thân phận của nạn nhân và hung thủ của việc làm nổ xe hơi bằng bom là Tôn Học Sơ, nhưng là sự việc còn lưu lại rất nhiều, giống như việc hắn chạy thoát khỏi cảnh sát là như thế nào, chúng tôi còn chưa có kết luận, hơn nữa hung thủ gϊếŧ chết Tôn Học Sơ là ai, chúng tôi còn chưa tra được, những chuyện này không cần chúng tôi tăng ca thức đêm để điều tra sao? Hiện trường Tôn Học Sơ bị thiêu cháy, video giám sát hỏng rồi, hiện tại chúng tôi đối với vụ án này là không có manh mối a!" Lý Nại nói xong liền mang theo Đông Thu Luyện đi vào văn phòng.

Toàn bộ văn phòng đều dầy đặc người, sương khói lượn lờ, Triệu Minh vừa nhìn thấy Đông Thu Luyện tiến vào, liền chạy nhanh đem cửa sổ mở ra: "Đông Pháp Y, thế nào? Vụ án có tiến triển gì sao?"

"Trên mặt nạn nhân có vết thương do chỉnh hình gây ra, chúng tôi tìm được một ít đồ vật và hoá chất dùng trong việc giải phẫu chỉnh hình, bất quá đã bị thiêu cháy đến bộ dáng đã bị biến đổi hoàn toàn, nhưng bên trong tài liệu tôi có phân tích một ít đồ vật, hẳn là được nhập khẩu từ nước ngoài, ở trong nước rất hiếm gặp, anh có thể điều tra từ chỗ này, hỏi thăm xem ở thành phố C có bệnh viện nào dùng vật hay chất này trong việc giải phẫu chỉnh hình hay không. Ngoài ra trong thân thể nạn nhân phát hiện một vật xác định là móng tay người bị gãy, nước sơn móng tay bên trong có chứa sắc tố làm từ thiên nhiên, các anh đi điều tra một chút!"

"Sắc tố?" Triệu Minh cùng một đám cảnh sát hai mật nhìn nhau, đều là đám đàn ông thô lỗ, ai hiểu nước sơn móng tay là gì a, kỳ thật Đông Thu Luyện cũng không hiểu lắm, cũng vì vụ án này cô đã lên mạng đọc một ít tài liệu liên quan.

"À có thể hiểu là, đại đa số nước sơn móng tay đều được các công ty buôn bán sử dụng màu sắc có chứa hoá chất để sản xuất, bởi vì giá nguyên liệu rẻ lúc bán ra có thể kiếm nhiều tiền hơn một chút, nhưng loại nước sơn móng tay này có hại đến sức khoẻ của con người, nhưng nếu dùng màu sắc có trong thiên nhiên để sản xuất thì loại nước sơn móng tay này giá thành không hề rẻ lại còn hiếm, như vậy thì người bán và cung cấp cho sản phầm tương đối hiếm!"

"Phụ nữ đều thích dùng những thứ này sao, điều tra cái này giống như là tìm các trong sa mạt!" Một vị cảnh sát oán giận nói!

"Cái móng tay bị đứt gãy này, bên ngoài chỉ có một tầng nước sơn, cho nên là do chính mình làm, mà không phải ra bên ngoài để làm, khẳng định là hung thủ đã tự mua nước sơn móng tay để sử dụng, mà hiện tại công ty cung cấp sản phẩm loại này cũng chỉ có mấy nhà, ở thành phố C thì lại càng ít, các anh có thể dễ dàng điều tra ra!" Đông Thu Luyện lời này vừa nói xong ánh mắt của mọi người lập tức sáng ngời.

Vốn dĩ giống như là ruồi nhặng không đầu không biết phải điều tra từ chỗ nào nhưng bây giờ lại giống như được tiêm máu gà tràn đầy hưng phấn: "Được rồi, các người đi tìm bệnh viện chỉnh hình hỏi một chút, còn các người thì đi điều tra vụ nước sơn móng tay, tìm các công ty hỏi thăm một chút!" Triệu Minh nháy mắt tinh thần liền tỉnh táo: "Đông Pháp Y, cô tan làm đi, cô muốn chúng tôi tiễn cô một đoạn đường sao?" Triệu Minh cầm chìa khoá xe cùng mấy vị cảnh sát khác chuẩn bị ra ngoài để điều tra.

"Không cần, các anh đi điều tra án quan trọng hơn!" Đông Thu Luyện vừa mới cùng đoàn người đi ra tới cửa thì liền thấy Lệnh Hồ Mặc cũng đang chuẩn bị đi ra ngoài, Triệu Minh đi qua: "Lệnh Hồ tổng, thân thể của ngài thế nào rồi?" Triệu Minh không nghĩ tới Lệnh Hồ Mặc sẽ ở lại cục cảnh sát nghỉ ngơi lâu như vậy, hơn nữa sắc mặt thoạt nhìn vẫn còn chút mệt mỏi: "Có cần đi bệnh viện hay không? Sắc mặt của ngài không được tốt cho lắm!"

"Không cần!" Lệnh Hồ Mặc thật sâu nhìn thoáng qua Đông Thu Luyện, Đông Thu Luyện cảm thấy kỳ quái, bởi vì ánh mắt của Lệnh Hồ Mặc khi nhìn cô có điểm quái dị. Lúc buổi sáng, vẫn là mang theo biểu tình kịch liệt chiếm hữu, nhưng giờ phút này bên trong lại mang theo rất nhiều biểu tình, Đông Thu Luyện nhìn không thấu, nhưng mà cô cũng không có ý muốn đi tìm hiểu sâu hơn.

Bên ngoài đã nổi gió, cô mặc vào chiếc áo khoác màu xanh biển mà buổi sáng Tiêu Hàn đã đưa cho, Lệnh Hồ Mặc vừa nhìn thấy màu sắc của chiếc áo khoác nháy mắt liền nhớ tới hôm nay Tiêu Hàn đã uy hϊếp chính mình những gì, chân trái tựa hồ càng cảm thấy đau!

Cho nên thời điểm đoàn người đi ra ngoài, đội hình có chút quỷ dị, vốn là Triệu Minh cùng Đông Thu Luyện đi ở phía trước, cũng là tuỳ ý trò chuyện về tiến triển của vụ án, mà hiện tại là Lệnh Hồ Mặc cùng Đông Thu Luyện đi song song với nhau, kỳ thật vẻ bề ngoài của hai người thập phần xứng đôi, nhưng đáng tiếc hai người đều là một nửa tổ hợp của một gia đình.

"Chân của anh sao lại thế này? Là bởi vì chuyện lần đó sao?" Đông Thu Luyện nhìn chân trái của Lệnh Hồ Mặc.

"Vết thương cũ, mỗi lần mưa gió đều sẽ tái phát, đã trở thành thói quen của anh rồi, có lẽ nó đang nhắc anh lúc ấy anh có bao nhiêu ngu ngốc!" Lệnh Hồ Mặc nói xong khoé môi dâng lên ý cười châm chọc: "Em không ở bên anh cũng là vì chuyện lần trước sao?"

"Không phải vì chuyện lần đó, quan trọng nhất chính là, người em yêu không phải là anh...." Đông Thu Luyện vừa mới đi ra khỏi cục cảnh sát liền nhìn thấy xe của Tiêu Hàn, Tiêu Hàn vừa thấy Đông Thu Luyện liền mở cửa sổ xuống, hướng về phía Đông Thu Luyện vẫy vẫy tay, Đông Thu Luyện quay đầu lại nhìn Lệnh Hồ Mặc: "A Mặc, phải chăm sóc bản thân cho tốt, hẹn gặp lại!"

"Kỳ thật chi bằng không thấy....." Lệnh Hồ Mặc nhỏ giọng nói thầm nhưng vẫn bị Đông Thu Luyện nghe thấy, cô không nói gì thêm, xoay người lên xe của Tiêu Hàn, còn Lệnh Hồ Mặc là đứng ở đó trơ mắt nhìn xe Tiêu Hàn từ từ biến mất, trong lòng giống như là bị người nào đó gõ mạnh một cái, đau đớn không thôi!

Thời điểm Lệnh Hồ Mặc ngồi ở trong xe, bên ngoài mưa đã rơi tầm tã, hạt mưa to thay nhau đập vào cửa kính xe, Lệnh Hồ Mặc duỗi tay gắt gao năm lấy đầu gối của chính mình: "Nếu như năm đó anh không có tham gia quân ngũ, có lẽ kết cục của chúng ta không phải giống như bây giờ!"

Mà bên này Tiêu Hàn cùng Đông Thu Luyện ngồi ở bên trong xe cũng là trầm mặc cho tới khi về đến nhà, bên trong tầng hầm đậu xe, Tiêu Hàn đột nhiên đem xửa xe khoá lại, Đông Thu Luyện không thể mở cửa ra, chỉ có thể nghi hoặc nhìn Tiêu Hàn, Tiêu Hàn trực tiếp từ trên ghế lái nghiêng người về phía Đông Thu Luyện, há miệng liền cắn môi Đông Thu Luyện.

Đông Thu Luyện kinh hô một tiếng, Tiêu Hàn nhân cơ hội liền tiến quân thần tốc, bắt đầu kịch liệt công kích Đông Thu Luyện, Đông Thu Luyện lúc nào là đối thủ của Tiêu Hàn a, Đông Thu Luyện chỉ có thể duỗi tay nắm gắt gao vào quần áo của Tiêu Hàn. Còn Tiêu Hàn là thở dốc nói: "Ôm anh....., ôm anh....."

Đông Thu Luyện đỏ mặt, tay vẫn duỗi ra ôm lấy cổ Tiêu Hàn, con ngươi Tiêu Hàn tối sầm lại, càng thêm mãnh kiệt xâm nhập môi Đông Thu Luyện, cho đến khi tiếng thở dốc của Đông Thu Luyện càng ngày càng nặng, Tiêu Hàn mới dừng lại dùi đầu vào cổ Đông Thu Luyện nói: "Tiểu Luyện, anh không chịu được nếu như có người đàn ông nào liếc mắt nhìn em, làm sao bây giờ?"

Đông Thu Luyện chỉ ôm Tiêu Hàn, há miệng cắn một ngụm ở bên cổ Tiêu Hàn: "Tê——" Tiêu Hàn tuy rằng đau, nhưng chỉ ôm chặt lấy Đông Thu Luyện, Đông Thu Luyện cảm giác được bản thân cô cắn có chút nghiêm trọng, ngẩng đầu liền nhìn thấy ở cổ Tiêu Hàn xuất hiện dấu răng đỏ tươi: "Nếu anh còn ăn giấm bậy, em liền cắn chết anh!"

Hiện tại Đông Thu Luyện cảm thấy miệng củ mình có chút đau, thật là, Đông Thu Luyện duỗi tay sờ lên môi mình, Tiêu Hàn há miệng ngậm lấy ngón tay Đông Thu Luyện, Đông Thu Luyện ghét bỏ nhìn Tiêu Hàn: "Em vừa mới giải phẫu thi thể xong, anh không chê sao?"

"Không chê, bởi vì...." Tiêu Hàn kéo ngón tay Đông Thu Luyện xuống rồi trực tiếp chặn lấy môi cô, Đông Thu Luyện không thể tưởng tượng được trừng to mắt: "Thứ tốt tự nhiên muốn cùng nhau chia sẻ!"

"Vô sỉ!" Đông Thu Luyện ấn xuống khoá xe, liền trực tiếp xuống xe, Tiêu Hàn cũng cười đi theo ở phía sau: "Nếu như em tức giận vì lời nói của anh, thì em cũng có thể lại đây cắn anh một cái, ăn anh, anh đây không ngại!" Đông Thu Luyện cảm thấy đối với người đàn ông này cô hết chỗ nói rồi, anh không ngại nhưng em để ý!

Hai người vừa mới đi tới cửa, Trà Trà liền chạy tới, Đông Thu Luyện bế Trà Trà lên: "Nhanh như vậy đã học được cách nghênh đón chủ nhân, ngoan quá đi!" Đông Thu Luyện ở trên mật Trà Trà hôn một cái! Đông Thu Luyện vừa quay đầu lại liền thấy Đại Nhân giờ phút này đang ngồi xổm ở trước mặt Tiêu Hàn, phe phẩy cái đuôi, tâm tình như là rất tốt, nhưng Tiêu Hàn lại trực tiếp đi ngang qua người Đại Nhân.

Đại Nhân trực tiếp sải bước đuổi theo, rốt cuộc Đại Nhân vẫn còn nhỏ, chỉ có thể chạy chậm đi theo sau Tiêu Hàn, chờ đến khi Tiêu Hàn dừng lại cởi giày, Đại Nhân lại một lần nữa ngồi xổm xuống trước mặt Tiêu Hàn, Tiêu Hàn duỗi tay vỗ đầu Đại Nhân: "Được rồi, qua một bên chơi đi!"

Đại Nhân lại không có đi, nhìn Đông Thu Luyện cùng Trà Trà, rồi lại nhìn Tiêu Hàn, Tiêu Hàn đâu có hiểu tâm tư của chú chó con này, thay đổi dép lê xong liền hướng bên trong bước đi, Đại Nhân lại há miệng cắn giày Tiêu Hàn, Tiêu Hàn ngay lập tức hết chỗ nói, trực tiếp bế Đại Nhân lên: "Ngươi rốt cuộc muốn làm gì!"

Sau đó chính là Tiêu Hàn trực tiếp hoá đá, bởi vì Đại Nhân vươn đầu lưỡi liếʍ một chút lên mặt Tiêu Hàn, thời điểm Tiêu Hàn còn chưa phản ứng lại kịp, Đại Nhân liền vươn đầu lưỡi liếʍ toàn bộ mặt Tiêu Hàn, Tiêu Dịch cùng Đông Thu Luyện đang xem cảnh này không khỏi rùng mình một cái, chỉ có Tiêu Thần không sợ chết nói một câu: "Đại ca, Đại Nhân thật thích anh a!"

Thời điểm Tiêu Hàn hoá đá, Đại Nhân tựa hồ đã thỏa mãn, trực tiếp ghé vào lòng Tiêu Hàn nhắm mắt chuẩn bị đi ngủ, Tiêu Hàn trực tiếp ném Đại Nhân xuống ghế sô pha, cơ hồ là chạy nhanh lên lầu!

"Đại Nhân, làm tốt lắm! Hiện tại rốt cuộc cũng phát hiện daddy sợ cái gì!" Tiêu Dịch nắm lấy móng vuốt của Đại Nhân, cùng Đại Nhân chơi trò vỗ tay, Đại Nhân còn lại là bày ra bộ dáng làm lơ Tiêu Dịch, ngáp một cái, điều chỉnh lại thân mình rồi nhắm mắt ngủ.

Đông Thu Luyện vừa lên lầu liền nghe thấy tiếng nước: "Ào ào—-" Đông Thu Luyện gõ cửa phòng vệ sinh: "Tiêu Hàn, anh không sao chứ?"

"Anh sao có thể không có việc gì a, về sau không cho cái con chó nhỏ kia đến gần anh!" Nói xong là một trận thanh âm nước chảy dồn dập, Đông Thu Luyện nhìn quần áo đầy đất, yên lặng cúi đầu nhặt quần áo lên, trong lòng tự hỏi, Tiêu Hàn có bao nhiêu ghét bỏ đối với Đại Nhân, Đại Nhân đó là thích anh mới muốn thân với anh, nói cách khác, anh cho rằng Đại Nhân thật sự muốn thân với anh sao?

Nhưng ở trong phòng vệ sinh Tiêu Hàn thật sự cảm thấy cả người đang không tốt, tựa hồ như mỗi lần hô hấp đều sẽ ngửi được mùi của Đại Nhân, a—— đúng là điên thật mà!

Tiêu Hàn vừa mới đi ra, Đông Thu Luyện vừa lúc thay xong quần áo ngủ: "Em xuống lầu trước, đợi chút nữa sẽ cùng nhau ăn cơm!" Đông Thu Luyện bên này còn chưa rời đi, bỗng trời đất quay cuồng cả người đều bị Tiêu Hàn đè ở trên cửa, Đông Thu Luyện còn chưa kịp nói lời nào, Tiêu Hàn đã trực tiếp áp người lên.

"Làm gì a, trên người anh vẫn còn ướt này!" Đông Thu Luyện cảm nhận được có bọt nước chạm vào mặt cô, thật là lạnh!

"Tiêu độc a!" Tiêu Hàn nói xong, Đông Thu Luyện ngạc nhiên, tiêu độc? Tiêu cái gì độc? Đại Nhân nước miếng? Đủ rồi đó nha, Đông Thu Luyện trực tiếp đẩy Tiêu Hàn ra: "Em đi xuống trước để phụ nấu cơm, anh thay đồ xong rồi xuống, đừng có làm ra vẻ!" Anh làm ra vẻ, anh nơi nào làm kiêu, mặt của anh a.... bị một con chó chiếm tiện nghi như vậy, em sao có thể thờ ơ như vậy được?

Được rồi, là do bản thân Tiêu Hàn tự động kinh!

Và Đông Thu Luyện lựa chọn là hoàn toàn làm lơ!