- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Pháp Y Phu Nhân Lạnh Lùng
- Chương 90: Em sờ qua bao nhiêu người đàn ông rồi hả?
Pháp Y Phu Nhân Lạnh Lùng
Chương 90: Em sờ qua bao nhiêu người đàn ông rồi hả?
Editor: Thảo Anh
"Tiêu Hàn, anh đè lên tóc của em!" Đông Thu Luyện từ phía dưới cánh tay của Tiêu Hàn lấy tóc của mình ra, chạy nhanh đến đầu giường sờ soạng cầm lấy dây buộc tóc, đem tóc buộc lên, tóc vừa mơi được cột lên, Đông Thu Luyện liền cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, toàn bộ cơ thể bị Tiêu Hàn gắt gao ôm chặt lấy, còn chưa kịp thở dốc, Tiêu hàn đã trực tiếp đè người lên: "Anh....."
"Thông thường vào thời điểm này, em chỉ cần phụ trách kêu là tốt rồi......." Đông Thu Luyện im lặng, cái gì gọi là cô phụ trách kêu, vậy hắn phụ trách cái gì, phụ trách làm sao? Đông Thu Luyện thật là hết chỗ nói!
"Anh chờ một chút!" Đông Thu Luyện nắm lấy tay của Tiêu hàn đang đặt ở xương quai xanh của mình, bởi vì Đông Thu Luyện đang mặc một chiếc áo sơmi, phần cúc áo khó mở ra, Tiêu Hàn đã làm một lúc lâu nhưng không được: "Để em tự làm!"
"Em sớm làm như vậy không phải tốt sao!" Đông Thu Luyện cũng không biết nên trả lời lại như thế nào, chỉ đành im lặng, sau khi Đông Thu Luyện cởi xong cúc áo, Tiêu Hàn trực tiếp đem áo Đông Thu Luyện đang mặc cởi ra, Đông Thu Luyện theo bản năng duỗi tay che lấy ngực mình, Tiêu Hàn trực tiếp đem tay của Đông Thu Luyện kéo xuống ôm lấy eo hắn, cúi người áp xuống.....
Nhưng là thời điểm tay Tiêu Hàn sờ đến khoá áo ngực ở phía sau lưng Đông Thu Luyện, Tiêu Hàn lần đầu tiên cảm thấy cạn lời: "Chẳng lẽ không thể trực tiếp cởi ra sao? Mỗi ngày em mặc quần áo như vậy không thấy phiền sau?" Tiêu Hàn tay ở phía sau lưng sờ soạng nửa ngày cũng không tìm được cách để mở khoá áo ngực.
"Ai nói với anh là cởi bỏ ở phía sau?" Đông Thu Luyện buồn cười nhìn Tiêu Hàn, duỗi tay ôm lấy cổ Tiêu Hàn, lại phát hiện trên người Tiêu Hàn đã xuất ra một tầng mồ hôi mỏng: "Anh nóng đến thế sao?"
"Anh có nóng hay không, không phải em là người rõ ràng nhất sao?" Tiêu Hàn bên này vừa mới đem Đông Thu Luyện đè ở phía dưới thân mình, Đông Thu Luyện không thoải mái liền vặn vẹo vài cái, Tiêu Hàn trong nháy mắt chạy về phía phòng vệ sinh, mặt Đông Thu Luyện......, vừa mới đó là..... Kết thúc rồi sao?
"Tiêu Hàn, em có thể đi vào không?" Đông Thu Luyện nhìn nhìn thời gian, đã đi vào hơn mười phút?
Đông Thu Luyện chỉ có thể thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn đồng hồ, thời gian đi vào phòng tắm hình như có chút có lâu, vừa mới tắm rửa sạch sẽ không lâu, như thế nào hiện tại lại muốn đi vào đó lâu như vậy, đàn ông đôi khi so với phụ nữ còn tắm rửa lâu hơn! Đông Thu Luyện nhàm chán cầm lấy văn kiện chậm rì rì xem!
Bất quá thấy bộ dáng của Tiêu Hàn, khó trách thời điểm hắn không co việc gì thì sẽ trở về nghiên cứu cái loại video này, nguyên lai là kinh nghiệm không đủ a, vừa nghĩ đến cảnh Tiêu Hàn vừa xem loại video này vừa học hỏi kinh nghiệm, Đông Thu Luyện liền cảm thấy trong lòng một trận khoái ý, hắn lại có thể đáng yêu đến như thế sao?
Đúng lúc này, Đông Thu Luyện liền nghĩ đến bởi vì mấy quyển sách tình cảm kia mà mình cùng Tiêu Hàn cãi nhau đến không vui vẻ, có lẽ lúc ấy chính mình đã quá nhạy cảm, chỉ là khi thấy mấy quyển sách kia liền nghĩ Tiêu Hàn tiếp cận mình là có mục đích, kỳ thật hiện tại ngẫm nghĩ lại, chính mình rốt cuộc có gì đáng giá để hắn tiếp cận đâu, lúc ấy chính mình thật là ngốc, có lẽ là thật sự quá để ý nên mới có thể biểu hiện kịch liệt như vậy!
"Không thể!" Tiêu Hàn rống lên một câu, Đông Thu Luyện gãi gãi tóc, tức giận? Cái này cũng không phải cô có thể khống chế a!
Giờ phút này Tiêu Hàn đang ở trong phòng tắm, cúi đầu nhín phía dưới của chính mình, trong lòng liền một trận ảo não, chỉ vào nó: Ngươi còn có thể tranh đấu một chút nữa không? Thật là không có, lại không phải là lần đầu tiên sờ soạng, ngươi còn như vậy không biết cố gắng, cái bộ dáng này của ngươi sẽ bị người khác khinh thường, người có biết không? Có biết hay không a, thật là bị ngươi chọc cho tức chết......
Chờ đến khi Tiêu Hàn sửa soạng xong rồi ra ngoài, Đông Thu Luyện đã mặc xong quần áo: "Em đi rửa tay!"
"Không được!" Tiêu Hàn trực tiếp đem Đông Thu Luyện túm lên trên giường, trong mắt tràn ngập vẻ ảo não: "Anh nghĩ trên người em đang có hương vị của anh!"
"Ân!" Đông Thu Luyện cũng biết đàn ông đối với chuyện này đều tương đối để ý, nên cô im lặng không nói thêm gì về vấn đề này: "Nếu vậy thì chúng ta đi ngủ?" Đông Thu Luyện lời này hoàn toàn là trưng cầu ý kiến của Tiêu Hàn, nhưng ở Tiêu Hàn thì hắn xem ra Đông Thu Luyện đang tựa hồ nhịn cười.
"Chúng ta tiếp tục!" Tiêu Hàn nói xong liền trực tiếp ngăn chặn môi Đông Thu Luyện lại, hắn cũng không tin, cái kia của hắn không biết cố gắng như vậy? Chẳng lẽ không thể tranh đua một chút sao, thật là bị nó làm cho tức chết: "Lần nãy không tính...."
Bộ dáng tức giận của Tiêu Hàn cùng Tiêu Dịch thập sự rất giống, chỉ là một cái là phiên bản lớn, một cái là phiên bản thu nhỏ, Đông Thu Luyện nhịn không được cười ra tiếng, Tiêu Hàn cảm thấy Đông Thu Luyện đang chê cười mình, càng thêm hung hăng cắn lên môi cô một cái: "Tiêu Hàn, em đau......"
"Em đau là được rồi, xem em lần sau còn dám chê cười anh nữa không!" Tiêu Hàn hung hăng nói, Đông Thu Luyện lại một lần: "Xì——" cười ra tiếng: "Cái bộ dáng này của anh thật giống với Tiểu Dịch, thời điểm Tiểu Dịch uy hϊếp Đại Nhân cũng là vẻ mặt này!" Tiêu Hàn nháy mắt cảm thấy bất lực, trực tiếp ghé sát vào mặt Đông Thu Luyện!
Vốn là sự tình đang thiên thời địa lợi nhân hoà, vì cái gì mà cuối cùng kết cục lại như vậy, vì cái gì.......
"Tiêu Hàn, anh là lần đầu tiên sao?"
Tiêu Hàn lập tức nhảy dựng lên: "Chẳng lẽ em không phải!" Đông Thu Luyện bị hành động của Tiêu Hàn làm cho sửng sốt, Đông Thu Luyện sờ sờ bụng chính mình, cười cười: "Đã từng sinh con thì có tính không?"
Tiêu Hàn tựa hồ cũng nghĩ tới cái gì đó, duỗi tay ôm Đông Thu Luyện vào lòng ngực: "Thật xin lỗi!" Đông Thu Luyện lắc đầu, bình thường cá nhân hai người đều không thích nói chuyện, nên thời điểm ngủ hai người thường nằm sát vào nhau, Đông Thu Luyện chôn vùi người ở trong lòng Tiêu Hàn, còn Tiêu Hàn thì gắt gao ôm chặt lấy cô, không muốn buông ra nữa.
Sáng hôm sau Tiêu Hàn vừa mới ngủ dậy, làm vệ sinh cá nhân xong xuôi thì định ra sân tập thể dục buổi sáng, vừa mới mở cửa đã bị doạ cho sửng người, trong nháy mắt cả người đều thanh tỉnh trở lại, trước cửa một bộ dáng đen xì đang đứng chờ, cái này không phải là Đại Nhân thì là ai, Tiêu Hàn vỗ vỗ ngực, thiếu chút nữa đã trở thành người thứ nhất bị hù chết bởi chó, vốn đầu óc đang có chút choáng váng thì bởi vì chuyện này mà đã thanh tĩnh lại.
Tiêu Hàn định mặc kệ Đại Nhân để chuẩn bị xuống lầu. Nhưng lại nghĩ đến Đông Thu Luyện chút nữa sẽ bị dọa đến sửng người thì liền kéo theo Đại Nhân xuống lầu chung với mình. Tiêu Dịch ôm Trà Trà ra tới nói: "Con tự hỏi như thế nào lại không thấy Đại Nhân, nguyên lai ở chỗ này a, daddy, Đại Nhân có lẽ là thật sự thích ba, sáng sớm ngửi được mùi của ba thì liền đi tìm!"
Tiêu Hàn hiện tại cảm thấy may mắn vì thời điểm ngủ chính mình đã đóng cửa phòng, bằng không thì có thể vừa tỉnh thì liền thấy Đại Nhân ngủ ở bên người anh, ngẫm lại Tiêu Hàn liền cảm thấy nổi da gà!
Kết quả là sáng nay tập thể dục đã xảy ra chuyện như một màn kịch, Tiêu Thần bên này cũng vừa mới lên chuẩn bị tập thể dục buổi sáng, Tiêu gia có thói quen tập thể dục buổi sáng chỉ có Đông Thu Luyện là không tập vì cô thường xuyên thức khuya làm việc đảo loạn sinh hoạt, cho nên hôm nay gia đình tập thể dục chỉ có Đông Thu Luyện là không tham gia, Tiêu Thần vừa mới chuẩn bị chạy bộ, thì Tiêu Dịch liền nói với Tiêu Thần: "Chú nhỏ, Đại Nhân giao cho chú nha!!" Bởi vì Tiêu Dịch phát hiện Đại Nhân quả thật là lười, nếu thả xuống một chỗ thì nó sẽ nằm đến bất động!
"Đại Nhân, chúng ta đi thôi......" Tiêu Thần cúi người hướng về phía Đại Nhân vỗ vỗ tay để cho Đại Nhân chú ý. Đại Nhân giương mắt nhìn Tiêu Thần, Tiêu Thần trong lòng vui vẻ nhưng Đại Nhân có vẻ không trả lời vì thế Tiêu Thần vỗ nhẹ vào vai rồi hằng giọng: "Đi thôi, Đại Nhân......" Nhưng Đại Nhân vẫn tiếp tục vươn đầu lưỡi liếm liếm cái móng vuốt của mình, sau đó trực tiếp quỳ rạp xuống đất mắt nhắm mắt mở!
Tiêu Thần bất lực hết chỗ nói, lại ho vài tiếng nhưng Đại Nhân hoàn toàn thờ ơ, Tiêu Thần không còn cách nào khác, lại không thể để Đại Nhân nằm ở chỗ này liền ẳm Đại Nhân vào trong lòng, cho nên hôm nay mọi người trong nhà đều thấy cảnh tưởng một người đàn ông cao to vạm vỡ trong tay ôm một chú chó nhỏ chạy quanh nhà, mà chú chó nhỏ đó lại nhắm mắt, bộ dạng thực sự rất hưởng thụ! Người khác đều là nắm dây dắt chó, hoặc là dứt khoát để cho chó nhỏ chạy phía sau mình, nhưng đối với Tiêu Thần, thì lại dứt khoát ôm chó chạy!
Tiêu Thần chạy đến nửa đường liền thấy Tiêu Hàn nghỉ ngơi cùng Tiêu Dịch, Tiêu Dịch khom lưng trêu đùa Trà Trà, Tiêu Thần đem Đại Nhân đặt xuống đất, cái mũi Đại Nhân giật giật, mở mắt, chậm rãi dịch tới bên chân Tiêu Hàn, sau đó ghé mặt vào chân Tiêu Hàn, Tiêu Thần cùng Tiêu Dịch nhìn nhau, đồng thời nhìn chằm chằm vào Tiêu Hàn, còn Tiêu Hàn hoàn toàn đứng hình, không hiểu vì sao Đại Nhân lại dính hắn như vậy a!
Lúc sau, Tiêu Hàn là chạy nhanh về nhà, hắn không bao giờ muốn vừa chạy vừa ôm chó đâu, hắn không muốn mọi người nhìn hắn với cặp mắt khác thường, còn Tiêu Dịch thì chậm rì rì trêu đùa Trà Trà, Tiêu Hàn vừa mới đem Đại Nhân xách quá một bên, Đại Nhân liền mở mắt nằm chờ, chờ đến khi Tiêu Hàn sải bước rời đi, Đại Nhân liền như một chú chó săn, đi theo phía sau Tiêu Hàn!
Tiêu Dịch là lần đầu tiên thấy Đại Nhân ân cần như vậy, đúng là chó săn! Trong lòng Tiêu Dịch lẳng lặng đặt cho Đại Nhân một cái biệt hiệu!
Mà giờ phút này, Bùi Tử Đồng đã trải qua một đêm bình yên, buổi tối hôm nay Vương Hỉ không có trở về biệt thự, nghỉ ngơi sau một đêm, Bùi Tử Đồng đã âm thầm hạ quyết tâm, tuyệt đối không thể cho người khác biết chính mình đã gϊếŧ người, Tôn Học Sơ hoàn toàn là do hắn tự tìm đến, chính mình đã hao tổn hết bao nhiêu công sức để giúp hắn lừa gạt cảnh sát, mang hắn ra ngoài, vốn trông cậy hắn có thể làm được việc, nhưng lại không nghĩ tới hắn chính là một tên phế vật vô dụng!
Bùi Tử Đồng ngồi trước gương sửa lại móng tay, ngày hôm qua sau một phen vật lộn, móng tay của Bùi Tử Đồng đã bị gãy mấy ngón, nên bây giờ cô ta phải cắt sửa lại móng tay, trong lòng thì lại mắng chửi Tôn Học Sơ, đúng là tên phế vật, làm cho bản thân cô ta tốn nhiều sức lực như vậy, sau khi Bùi Tử Đồng đã chỉnh sửa xong móng tay, như cũ sơn lên móng tay màu đỏ tươi sáng thời thượng.
Thời điểm sơn xong mười ngón tay thành màu đỏ, trong lòng Bùi Tử Đồng đột nhiên cảm thấy cao hứng, hừ, cái tên phế vật Tôn Học Sơ này chết đi đúng là đúng đắn, miễn là không liên lụy đến chính mình....
Liên lụy đến chính mình? Bùi Tử Đồng lúc này mới nhớ tới cha cô ta, Bùi Tử Đồng vẫn luôn cho rằng việc camera giám sát bị hỏng là do Tôn Học Sơ giở trò quỷ, bởi vì hắn đã cùng cô ta nói qua, thời điểm phá hư xe ở cục cảnh sát, hắn đã dùng kẹo cao su dán vào camera giám sát, cho nên người đầu tiên cô ta nghi ngờ chính là Tôn Học Sơ!
Tuy rằng Tôn Học Sơ không phải là người có bộ dáng cao lớn vạm vỡ, Bùi Xương Thịnh vóc dáng cũng không cao, hơn nữa trong khoảng thời gian này lại kịch liệt ốm yếu, một người bình thường tuyệt đối có khả năng đem hắn mang ra ngoài, nhưng mà nếu thật sự là do Tôn Học Sơ làm, vậy thì Bùi Xương Thịnh hiện tại đang ở đâu, Bùi Tử Đồng không thể tưởng tượng được nếu Bùi Xương Thịnh sau khi ra ngoài có thể hay không nói những lời không nên nói!
Bùi Tử Đồng chạy lảo đảo nghiêng ngả tới gara, vừa mới tới nơi thì liền thấy thi thể của Tôn Học Sơ, giống như ngày hôm qua vẫn an tỉnh nằm ở nơi đó, Bùi Tử Đồng mang lên bao tay bắt đầu tìm kiếm trên người Tôn Học Sơ, bên trong túi hắn chỉ có chìa khoá xe, xe của hắn hiện tại đang ở đâu? Chẳng lẽ Bùi Xương Thịnh đang ở bên trong xe của hắn!
Bùi Tử Đồng biết Tôn Học Sơ luôn ở trong khách sạn, hắn hẳn là không có can đảm đem theo một người sống tiến vào khách sạn, như vậy cũng chỉ có thể là còn ở bên trong xe, cô ta phải nhanh chóng tìm thấy cha cô ta mới được!
Nhưng trong nháy mắt Bùi Tử Đồng đóng lại cửa gara, khoé miệng cô ta giơ lên cười tà mị, hừ.... Vì cái gì muốn cô ta đi tìm hắn, nếu như Bùi Xương Thịnh thật sự đang ở bên trong xe hơi, thì chính hắn ra ngoài cũng không được, hơn nữa giờ phút này Bùi Xương Thịnh đã hoàn toàn không có năng lực tự gánh vác sinh hoạt cho chính mình, nếu như hắn đang ở trong xe hơi, thì phỏng chừng hắn cũng sống không được lâu đâu.
Bởi vì Bùi Tử Đồng biết, thức ăn mà Bùi Xương Thịnh có thể ăn bây giờ là thức ăn ở dạng lỏng, thậm chí đôi khi cần phải truyền chất dinh dưỡng vào cơ thể dể duy trì sự sống, nếu như Bùi Xương Thịnh chết đi thì không phải là do Tôn Học Sơ làm sao!
Bùi Tử Đồng cười to, Tôn Học Sơ, cái chết của anh đúng là đáng giá, nếu như lúc còn sống vẫn luôn bị người khác lợi dụng, thì đến lúc chết vẫn bị người lợi dụng đến cùng, thật là đáng thương! Bùi Tử Đồng trực tiếp đem chìa khoá xe ném tới đài suối phun nhỏ ở giữa sân biệt thự, tiếng "Leng keng..." thanh âm đồ vật rơi xuống đất, Bùi Tử Đồng nghe thấy thanh âm này đặc biệt cảm thấy dễ nghe!
Bùi Tử Đồng đem bao tay tháo ra, bản thân cô ta đã đem dấu vết cô ta lưu lại trên người Tôn Học Sơ xử lý hết, hiện tại cô ta phải làm như thế nào mới có thể đem thi thể của Tôn Học Sơ tới trước mặt cảnh sát, nhưng vết thương trí mạng làm cho Tôn Học Sơ chết đi chính là do cô ta dùng dao đâm, rốt cuộc như thế nào mới có thể đem dấu vết đó xoá sạch đi!
Bùi Tử Đồng vừa nghĩ vừa trở lại biệt thự, vừa vặn Vương Hỉ trở lại, Vương Hỉ vừa nhìn thấy Bùi Tử Đồng liền trực tiếp đem cô ta ôm tới trong lòng hắn: "Bảo bối... có hay không nhớ đến anh! Anh bận quá, tối hôm qua không có trở về để bồi em, em sẽ không trách anh đấy chứ!" Vương Hỉ vừa nói tay vừa sờ soạng lung tung ở phía sau lưng Bùi Tử Đồng, tay đột nhiên nắm một bên mông của Bùi Tử Đồng bóp bóp.
"Ân... Anh xấu quá đi, em không để ý tới anh nữa!" Bùi Tử Đồng giọng nói mang theo chút hờn dỗi, trừng mắt nhìn Vương Hỉ một cái, dậm chân hướng bên trong rời đi, Vương Hỉ vội vàng theo ở phía sau: "Bảo bối, anh thật sự rất nhớ em, cái này không phải là cầm lòng không được mà làm sao?"
Nhớ tôi? Ông già háo sắc, trên người đầy mùi nước hoa thấp kém, ngửi thấy liền cảm thấy ghê tởm, còn nói công việc bận, phỏng chừng là ở bên một người phụ nữ khác trải qua một đêm đi, đã là một ông lão rồi còn không biết tiết chế một chút, đúng là ghê tởm, đã một đống tuổi rồi còn muốn lêu lỏng ở bên ngoài: "Đúng rồi, chúng ta đi đăng ký kết hôn đi? Anh không phải đã từng nói trước khi tổ chức hôn lễ sẽ cùng em đi đăng ký sao?" Bằng không chính mình sao có thể quang minh chính đại thừa hưởng gia sản của hắn chứ!!!
"Bảo bối, anh thật sự rất mệt, việc này hôm nào chúng ta lại nói ha, anh đi tắm trước, cả người đều thấy khó chịu!" Vương Hỉ nói xong liền trực tiếp chạy vào phòng tắm, Bùi Tử Đồng nhìn Vương Hỉ chạy vào phòng tắm, duỗi tay đùa nghịch với mấy cái móng tay mình vừa chỉnh sửa xong, lão già háo sắc, ông cho rằng tránh được mùng một thì sẽ tránh được ngày mười lăm sao? Sớm hay muộn thì gia sản của ông cũng sẽ thuộc về tôi.
Vương Hỉ thật nhanh quấn khăn tắm ngang hông bước ra: "Hôm nay, anh không đi công ty sao?" Công ty Vương Hỉ làm về sắt thép, hơn nữa công ty cũng có chút lớn, Vương Hỉ là người thích nắm rõ sự tình, công việc trong tay, cho nên hắn căn bản sẽ ít đem việc giao cho cấp dưới làm, có thể chính mình làm thì hắn sẽ làm, bao gồm cả việc mỗi ngày đều sẽ đi ra xưởng để khảo sát!
"Hôm nay công ty không có nhiều việc, nên anh tranh thủ trở về. Bảo bối, vừa lúc có thể bồi bên người em...." Vương Hỉ nói xong liền trực tiếp bổ nhào vào người Bùi Tử Đồng!
Một tiếng sau, Bùi Tử Đồng tắm rửa xong nhìn thấy Vương Hỉ còn đang nằm ở trên giường ngủ, nhanh chóng thay quần áo đi ra ngoài!
Đông Thu Luyện cùng Tiêu Hàn ngồi ở trên bể bơi xem Tiêu Dịch bơi lội, Tiêu Hàn vốn dĩ cũng muốn xuống nước nhưng mà nhìn thấy một sinh vật khác đang ở trong nước, thì hắn không còn nghĩ muốn xuống nước nữa, chỉ có thể khoác khăn tắm ngồi bên cạnh Đông Thu Luyện uống nước: "Xác định là sẽ không xuống nước sao?" Đông Thu Luyện một thân váy hoa dài Bohemia, tóc được bím thành hai cái bánh quai chèo, nằm ngửa ở trên ghế, cảm giác như là đang được nghỉ phép!
"Không đi, nhìn bọn họ chơi thôi. Hôm nay em không có công việc sao?" Tiêu Hàn đương nhiên sẽ không cùng đám sinh vật kia cùng bơi lội...
"Quân khu bên kia tạm thời không có việc gì để làm." Đông Thu Luyện nhìn Tiêu Dịch đang bơi thoả thích trong bể bơi, Trà Trà ở một bên đập nước, bất quá tựa hồ đang tìm ra bí quyết để bơi lội, Tiêu Dịch hiện tại đang học bơi chó, bên cạnh cậu lại xuất hiện sinh vật có cách bơi chó tiêu chuẩn, Đại Nhân còn lại là nằm bất động, ngửa mặt nổi ở trên nước, xuôi theo dòng nước, vô luận là Trà Trà hay Tiêu Dịch bên cạnh vui đùa bao nhiêu thì hắn vẫn thờ ơ.
"Em xem trọng cái gì ở con chó đen đó!" Phỏng chừng trong nhà có trộm, thì con chó đen đó cũng sẽ không kêu lên một tiếng, không chừng đầu còn lười để nâng lên, Tiêu Hàn đều có thể tưởng tượng ra cảnh tượng đó, bất quá Tiêu Hàn thật sự nghĩ sai rồi, bởi vì không lâu sau đó, chồng nuôi từ bé của chúng ta đã bị Đại Nhân đuổi theo chạy khắp biệt thự.
"An tĩnh!" Tiêu Hàn im lặng, con chó đen này không phải là an tĩnh, mà là lười hoạt động! Không thể không nói Tiêu Hàn thật sự đúng, bởi vì Đại Nhân thật sự lười!
Đột nhiên điện thoại của Đông Thu Luyện vang lên, Triệu Minh?
"Uy, tôi là Đông Thu Luyện.... Cái gì, tôi lập tức qua đó!" Tiêu Hàn nhìn Đông Thu Luyện vội vã đi lên phòng, cũng vội vã bước nhanh theo: "Có chuyện gì à?"
"Gần khu công nghiệp có phát hiện một thi thể nam bị thiêu cháy, em đi qua đó nhìn xem, có thể cơm trưa sẽ không trở về ăn, anh nhớ chăm sóc tốt Tiểu Dịch và Tiêu Thần!" Đông Thu Luyện cầm lấy túi xách chuẩn bị đi ra khỏi cửa, Tiêu Hàn biết có người đang âm thầm che chở cho Đông Thu Luyện nhưng vẫn là không yên tâm: "Anh đưa em qua đó!" Đông Thu Luyện gật gật đầu!
Tiêu Hàn cũng không lưu lại ở hiện trường, bởi vì rốt cuộc Đông Thu Luyện cũng là đi làm việc, nhưng mà sự xuất hiện của Đông Thu Luyện lại làm cho mọi người có chút kinh ngạc. Đầu tiên là việc Tiêu công tử lái một chiếc xe thể thao đầy phong cách, sau đó chính là việc Đông Thu Luyện mặc một thân váy hoa dài Bohemia giống như là vừa đi nghỉ phép về, Đông Thu Luyện nhanh nhẹn đem tóc búi cao lên, thay quần áo bảo hộ rồi đi vào hiện trường, mà khí chất của cô cũng thay đổi từ đây.
Đông Thu Luyện đầu tiên là tỉ mỉ quan sát thi thể và xung quanh thi thể, cả người đã bày ra trạng thái nghiêm túc, hơn nữa tay đeo bao tay sờ lên cơ thể, thấy nhiệt độ cũng không quá nóng, chứng minh thời điểm bị đốt cháy không quá dài.
"Là do công nhân làm việc bên phụ cận phát hiện ra thi thể, thời điểm phát hiện thi thể đã bị thiêu cháy, không biết nơi này còn lưu lại vết xăng dầu hay không!" Triệu Minh chỉ vào mấy cái bình ở bên người nói: "Không biết đây là tự thiêu hay là....."
"Không phải là tự thiêu, nếu như ở chỗ này tự thiêu chính mình, thì người sống không có khả năng chịu được loại tra tấn này, cho nên bọn họ sẽ kêu cứu, thét chói tai, thậm chí là tìm cách tự cứu lấy mình, nhưng mà anh nhìn xem diện tích bị đốt cháy lại chủ yếu ở phần cơ thể, không có khuếch tán ra ngoài, chung quanh cũng không có đồ vật bị thiêu đốt!" Đông Thu Luyện vừa nói vừa mở miệng của nạn nhân ra: "Sau khi chết mới bị người đốt cháy, khoang mũi và miệng không có hít vào khói hay bụi, hoàn toàn sạch sẽ, khẳng định đã tử vong một khoảng thời gian, thời gian tử vong thì phải chờ khám nghiệm tử thi mới biết chính xác được!"
Tiếp theo có mấy người nhân viên công tác bao bọc lại thi thể rồi vận chuyển về đồn cảnh sát, Đông Thu Luyện đứng lên nhìn hiện trường, rất sạch sẽ, cơ hồ không có một manh mối hữu dụng nào, Đông Thu Luyện thu lại tầm mắt nhìn về mấy
bình xăng bên người Triệu Minh: "Vừa mới phái người đi tra xét, loại xăng này mấy năm nay đều được người dân xử dụng, hiện tại ở địa phương nào cũng có thể mua loại xăng này, cho nên manh mối tới đây liền bị đứt!"
Thời điểm Bạch Thiếu Ngôn đi tới phòng giải phẫu ở cục cảnh sát, thiếu chút nữa là không nhịn được phải ói ra, vì cái gì mà không có người nào nói với hắn thi thể lần này là bị thiêu cháy, hơn nữa hiện tại hắn vẫn còn ngửi được một mùi hương thứ gì đó bị cháy đến khét. Đông Thu Luyện một bên bắt đầu giải phẫu thi thể, đầu tiên là mổ bụng nạn nhân ra: "Đúng rồi, cái đồ vật màu đỏ bên kia cậu cầm đi phân tích một chút!"
May mắn hắn không cần phải ở lại quan xát quá trình giải phẫu, Bạch Thiếu Ngôn như được đại xá, cầm lấy đồ vật rồi chạy nhanh ra ngoài!
"Nạn nhân là bị người khác gϊếŧ chết?" Bạch Thiếu Ngôn một bên ăn cơm chiều hỏi.
"Đồ vật màu đỏ là cái gì? Thành phần bên trong là gì?"
"Bên trong trừ bỏ một ít sắc tố đỏ ở bên ngoài thì có nhiều thành phần hoá học, ví dụ như là Etyl acetate, Butyl acetat, Iso propanal, axit citric, formandehit, toluene, ...và một số phụ gia như bột màu ( đó là các hợp chất oxit, phức màu của các kim loại nặng), bột độn... Căn cứ vào thành phần đã được phân tích, thì đây giống như là một loại nước sơn móng tay." Bạch Thiếu Ngôn ăn một ngụm cơm, nhìn vào đôi tay của Đông Thu Luyện: "Lão sư chưa bao giờ dùng nước sơn móng tay, nên đối với vật này có chút không quen thuộc?"
"Chẳng lẽ cậu dùng thường xuyên sao?" Đông Thu Luyện nhìn Bạch Thiếu Ngôn: "Ngón tay không có, chẳng lẽ là dùng cho móng chân?"
"Phốc—-" Bạch Thiếu Ngôn không có đem cơm phun ra, mà là do Lý Nại đang ngồi bên cạnh, không nhịn được phun hết cơm ra ngoài! Triệu Minh đánh hắn một cái: "Thằng nhãi này, cậu làm gì đấy hả, dơ muốn chết!?"
"Không phải cái kia..... Bạch Thiếu Ngôn, không ngờ cậu cư nhiên có loại đam mê này a!" Lý Nại xoa xoa miệng, duỗi cổ hỏi.
"Lăn qua một bên đi, lão tử là con nhà gia giáo, mới không có hứng thú với mấy cái này, chỉ là do mẹ tôi thích mấy thứ này thôi, lão sư, chính chị không hiểu thì cũng đừng vu oan cho tôi chứ!" Bạch Thiếu Ngôn cảm thấy Đông Thu Luyện là bị Tiêu Hàn dạy hư, hiện tại lại thích trêu chọc hắn như vậy, Bạch Thiếu Ngôn cảm thấy khóc không ra nước mắt a!!! (Bảo bối bị tổn thương nhưng bảo bối không nói!!!)
Chỉ thấy Đông Thu Luyện xoa xoa miệng, thập phần nghiêm túc nhìn Bạch Thiếu Ngôn: "Từ vu oan này có nghĩa là từ không nói thành có, bịa đặt ra một chuyện nào đó không đúng với sự thật. Còn tôi là dựa vào việc cậu hiểu biết về nước sơn móng tay mà nói, chính là có dựa vào lời cậu nói, cho nên không thể nói tôi đang vu oan cho cậu được! Còn có ăn xong nhanh một chút rồi chạy đến phòng thí nghiệm, còn có việc cần cậu xử lý!" Nói xong Đông Thu Luyện liền tiêu soái xoay người bước đi!
Tất cả mọi người bắt đầu cười to, Bạch Thiếu Ngôn lúc này rất muốn tìm một cái lỗ nào đó để chui vào!?
Đông Thu Luyện xem lại tài liệu giải phẫu của nạn nhân, cảm thấy có chỗ nào đó kỳ quái, nhưng mà thi thể đã bị thiêu cháy, khuôn mặt hay những nét đặc thù trên cơ thể đều bị hủy hết toàn bộ, nguyên nhân dẫn đến cái chết là do có người đâm một dao vào phần lưng, mất máu quá nhiều dẫn đến tử vong, nhưng mà phía trước của nạn nhân cũng có vết thương, là vết thương do bị súng bắn, này lại là sao? Bởi vì súng ống là đồ vật bị quốc gia nghiêm cấm sử dụng, người bình thường là không có khả năng chạm đến súng, việc này chẳng lẽ còn có ẩn tình khác?
Mấu chốt là Đông Thu Luyện cảm thấy tổng thể có chút kỳ quái, rốt cuộc là cái dạng thâm cừu đại hận gì mà hung thủ lại đem thi thể của nạn nhân ra thiêu cháy toàn bộ? Còn có cái này, nạn nhân có một khuôn mặt đặc thù(*) hay là ở phương diện cơ thể có chút đặc thù(**)?
(*) chỗ này là chỉ khuôn mặt bị hủy, bị người làm.
(**) còn chỗ này là do cơ thể tự nhiên đã có, sinh ra đã có.
Mà giờ phút này, truyền thông lại phát ra một tin tức liên quan đến vụ án: "Ở gần khu công nghiệp xuất hiện một thi thể của người đàn ông, nạn nhân toàn thân đều bị hung thủ tưới xăng châm lửa đốt, nên đã hoàn toàn biến dạng, hiện tại cảnh sát đang toàn lực điều tra thông tin, thân phận của nạn nhân, hy vọng người dân có thể cung cấp cho cảnh sát những manh mối có giá trị liên quan đến vụ án....."
Trên TV cách vài phút bảng tin lại xuất hiện một lần, bên này Bùi Tử Đồng vừa mới trở lại biệt thự, thì Vương Hỉ đã tỉnh, dựa vào đầu giường nói: "Bảo bối, em đây là đi nơi nào?" Bùi Tử Đồng cả người thoáng giật mình, trong lòng nháy mắt nhớ tới chuyện mình đã làm, Bùi Tử Đồng nhìn ly nước ở đầu giường, quả nhiên hắn chỉ uống có nửa ly nước, khó trách thuốc ngủ chỉ phát huy được tác dụng có chút thời gian, Bùi Tử Đồng trực tiếp cười rồi ngồi vào mép giường: "Em không phải là đi ra ngoài mua thức ăn cho anh sao, sợ sau khi anh thức dậy sẽ cảm thấy đói....."
Bùi Tử Đồng vừa nói vừa quơ quơ cái hộp thức ăn trong tay, Vương Hỉ trực tiếp đem Bùi Tử Đồng ôm tới trong lòng hắn, duỗi tay liền nhéo nhẹ vào vòng eo mềm mại của Bùi Tử Đồng: "Chán ghét, anh xấu quá đi, đã biết em đây sợ ngứa....." Toàn bộ cơ thể Bùi Tử Đồng xụi lơ, dựa vào người của Vương Hỉ.
Vương Hỉ tự nhiên đem Bùi Tử Đồng ấn ngã xuống giường: "Bảo bối, trên người em như thế nào lại có một hương vị hơi quái quái a!" Vương Hỉ nói xong trong lòng Bùi Tử Đồng liền có chút hoảng hốt, lão già thúi, chẳng lẽ bị hắn nhìn ra cái gì rồi, Bùi Tử Đồng lập tức ôm lấy vòng eo của Vương Hỉ: "Không chừng lúc đi mua thức ăn bị vật gì đó cọ vào thôi, anh chờ một chút, em liền tắm rửa sạch sẽ lại....."
Bùi Tử Đồng vừa mới đi vào phòng tắm, liền đem quần áo đang mặc trên người cởi xuống hết, dùng sức cọ vào cơ thể, kỳ thật cô ta cũng cảm thấy trên người cô ta có mùi gì đó kỳ quái, Bùi Tử Đồng một bên tẩy cọ thân thể, một bên lại nghĩ đến sự tình lúc nãy, thi thể đã bị đốt cháy đến như vậy, phỏng chừng mẹ nó ai cũng đều không quen biết hắn đi.
Bùi Tử Đồng vừa mới khoác một chiếc áo tắm dài bước ra, thì trông thấy Vương Hỉ đang cầm điều khiển từ xa xem TV: "Đúng là đen đủi, nhà máy bên kia cư nhiên lại xuất hiện một người chết, thật con mẹ nó đen đủi, cái tên tâm thần nào lại chạy đến nơi đó gϊếŧ người, mấy camera theo dõi lại không quay được hiện trường, thật là đen đủi! Chết như thế nào lại chết chung quanh nhà máy của lão tử a!"
Kỳ thật có rất nhiều thương nhân đều mê tín dị đoan, cho nên đều giống nhau trong nhà luôn thờ cúng một ít đồ vật, hoặc là nói trang trí hay bày biện bố cục trong nhà đều sẽ nhờ một vị sư phó giỏi về phong thủy về nhà xem để bày biện, hy vọng có thể giúp bản thân tài vận hanh thông, nhưng mà lần này là chết người, không phải đen đủi thì là gì, đặc biệt là Vương Hỉ đã lớn tuổi đến chừng này, lại càng thêm mê tín dị đoan!
"Tức giận đến như vậy làm cái gì, dù sao cũng sẽ không ảnh hưởng đến việc anh kiếm tiền!" Bùi Tử Đồng cười nói rúc người vào trong lòng Vương Hỉ, cả người cười đến vô cùng yêu dị, thậm chí có chút làm cho người ta sợ hãi, Vương Hỉ không nhận ra điều đó, chỉ cười rồi ôm lại Bùi Tử Đồng, đem đầu vùi vào ngực của Bùi Tử Đồng, hung hăng mà hút một ngụm, sau đó liền há miệng cắn một ngụm!
"A.... Anh quá xấu rồi, người ta còn vì anh mà đi mua thức ăn, anh nhìn xem, nếu như bị đỏ đến hai ngày sau, thì em như thế nào có thể mặc áo cưới a!" Bùi Tử Đồng trong lòng kỳ thật là nghĩ như vậy: lão già thúi, đã lớn tuổi đến như vậy rồi mà còn không biết tiết chế, sớm hay muộn có một ngày lão già này sẽ chết trên giường của phụ nữ, lão già háo sắc nay là chó sao? Cắn đau muốn chết..... Sớm hay muộn có một ngày cô ta cũng sẽ đem hắn gϊếŧ chết!
Lúc này trong lòng Bùi Tử Đồng đã bắt đầu biến hình vặn vẹo nghiêm trọng, cô ta muốn bản thân cô ta phải sở hữu hết mọi thứ, bao gồm cả Tiêu Hàn.... Nghĩ đến Tiêu Hàn, trong mắt Bùi Tử Đồng hiện lên một tia hung ác, Tiêu Hàn em đối với anh tốt như vậy, anh vì cái gì lại nhẫn tâm đối xử với em như vậy!
"Bảo bối, ngượng ngùng a, anh nhất thời tình thế cấp bách, bất quá cho dù bảo bối biến thành như thế nào, thì ngày đó em cũng là cô dâu xinh đẹp nhất!" Vương Hỉ vừa nói vừa hướng Bùi Tử Đồng cười, Bùi Tử Đồng còn lại là đem ly nước còn thừa ở tủ đầu giường đem cho Vương Hỉ uống: "Người ta có hảo ý giúp anh pha chế ra một ly nước, anh như thế nào lại không uống hết a!?"
"Nguyên lại là do bảo bối chuẩn bị a, anh uống, anh uống....." Vương Hỉ bưng ly nước một hơi liền uống xong, sau đó trực tiếp bổ nhào vào người của Bùi Tử Đồng, chỉ là thời điểm đầu vừa mới chạm vào ngực của Bùi Tử Đồng, hắn cảm thấy choáng váng liền lăn ra ngủ, Bùi Tử Đồng ghét bỏ một tay đem Vương Hỉ đẩy ra!
"Thật mẹ nó ghê tởm!" Bùi Tử Đồng lấy khăn giấy lau đi vệt nước miếng ở trên ngực mình: "Lão già háo sắc!" Nói xong Bùi Tử Đồng đi mặc quần áo trực tiếp tới nơi đã đặt thi thể của Tôn Học Sơ, tìm hết dấu vết còn lưu lại rồi xoá chúng đi, lúc này mới chú ý tới ngón tay của bản thân lại bị hỏng rồi: "Thật là đen đủi, lại phải sơn thêm một lần nữa!"
Mà giờ phút này Tiêu Hàn đang ngồi trong thư phòng, Quý Viễn đem một túi giấy giao cho Tiêu Hàn: "Đây là ảnh chụp đã chụp lén Bùi Tử Đồng những ngày nay, lá gan của cô ta rất lớn, muốn hủy thi diệt tích, chọn nơi thật hẻo lánh gần khu công nghiệp để thực hiện, nơi đó hôm nay không có làm việc, camera theo dõi cái gì đều không quay được!"
"Khẳng định cô ta đã biết trước hôm nay ở nơi đó sẽ không có làm việc, đốt hủy thi thể động tĩnh lớn như vậy, như thế nào lại không có người phát hiện, tiếp tục giám sát cô ta, tôi thật ra muốn nhìn xem, bước tiếp theo cô ta định làm gì!" Quý Viễn gật đầu.
Giờ phút này ở trong cục cảnh sát, Đông Thu Luyện lại nhận được một tin tức khác: "Lão sư, số liệu DNA của nạn nhân giống với dữ liệu mà bên cảnh sát thu nhập được!" Đông Thu Luyện tự nhiên là vui vẻ, nhưng lại trông thấy biểu tình kỳ quái của Bạch Thiếu Ngôn, thì trong lòng có chút nghi hoặc: "Cái kia.... người này là....."
"Không phải đã chứng minh được thân phận của nạn nhân rồi sao? Cái biểu tình trên mặt cậu là sao!?" Đông Thu Luyện trực tiếp từ trong tay Bạch Thiếu Ngôn tiếp nhận tài liệu đối chiếu DNA, vừa mở ra trang đầu tiên, Đông Thu Luyện đã trợn tròn mắt, Tôn Học Sơ? Là hắn.....
"Hắn không phải....."
"Tôi cũng cảm thấy rất kỳ quái, có thể hay không có sự nhầm lẫn nào ở đây!" Bạch Thiếu Ngôn cười có chút xấu hổ, mà Đông Thu Luyện đang cầm tài liệu, mặc lại quần áo bình thường rồi trực tiếp đi ra ngoài: "Chuyện này trước không cần nói với Triệu đội trưởng!"
Sau khi Đông Thu Luyện về tới nhà, trực tiếp lơ Tiêu Dịch cùng Tiêu Thần đang ngồi trong phòng khách, cầm bảng báo cáo trực tiếp đi vào thư phòng gặp Tiêu Hàn, Quý Viễn vừa mới rời đi, Tiêu Hàn đang xử lý văn kiện ở trong tay, vừa ngẩng đầu lên thì liền thấy Đông Thu Luyện, thoáng sửng sốt: "Hôm nay, em trở về sớm vậy? Như thế nào lại tức giận như vậy, mệt mỏi sao?" Tiêu Hàn vừa nói vừa đi qua, tay vừa mới chạm vào người Đông Thu Luyện thì liền bị Đông Thu Luyện dùng tay hất ra!
"Anh gϊếŧ người kia?" Đông Thu Luyện vừa nói, Tiêu Hàn liền hiểu ra: "Anh sẽ không làm loại chuyện này!"
"Hôm nay nạn nhân chết ở gần khu công nghiệp là hắn, hắn đã từng ngồi tù, bên cục cảnh sát có lập hồ sơ, và cũng có mẫu DNA của hắn, sau khi đối chiếu thì là cùng một người, người kia lúc ấy bị anh mang đi, chẳng lẽ không phải anh....." Đông Thu Luyện thân là pháp y, tự nhiên biết tội gϊếŧ người đốt xác nặng đến cỡ nào!
"Anh chỉ là muốn giáo huấn hắn một chút mà thôi, lúc sau anh liền phái người đưa hắn đi bệnh viện, nếu em không tin anh, thì em có thể lập tức phải người đi điều tra, anh cũng sẽ không vì một người như hắn mà đi phạm pháp!" Tiêu Hàn nhìn bộ dáng bán tín bán nghi của Đông Thu Luyện, anh duỗi tay ôm cô ngồi xuống: "Em không phải là pháp y sao? Em có thể điều tra a? Hoặc là bảo cảnh sát đi tra, anh chưa từng làm thì bọn họ cũng không thể bắt anh!"
Tiêu Hàn không phải là người trực tiếp không chế toàn bộ sự việc, nhưng là không thể không nói toàn bộ quá trình của sự việc hắn đã đoán được từ trước, bao gồm việc Bùi Tử Đồng cùng Tôn Học Sơ khẳng định có tranh chấp, sau đó Bùi Tử Đồng trực tiếp gϊếŧ chết Tôn Học Sơ, không thể không nói, người đàn ông này tâm tư quả thật vô cùng thâm trầm.
Đông Thu Luyện trong lòng tuy rằng vẫn còn chút nghi hoặc, nhưng là cũng không miệt mài hỏi đến cùng, nếu như Tiêu Hàn đã nói như vậy, thì sự việc chắc là không liên quan đến hắn, kỳ thật nếu ngẫm lại nếu chuyện này có quan hệ với Tiêu Hàn, thì có rất nhiều thứ không thông, đầu tiên chính là động cơ, tuy rằng Tôn Học Sơ muốn thương tổn Tiêu Dịch, nhưng Tiêu Hàn hoàn toàn không cần phải gϊếŧ hắn rồi còn thiêu hủy thi thể!
"Được rồi, nếu như em đã trở lại, thì chúng ta liền đi tắm rửa chuẩn bị đi ngủ đi...." Đông Thu Luyện như thế nào cảm thấy Tiêu Hàn hướng về phía mình cười đến quỷ dị, làm cho trong lòng Đông Thu Luyện cảm thấy kỳ quái....
Giờ phút này ở trong cục cảnh sát, Triệu Minh nhìn bảng ghi chép trong tay cảm thấy có chút khó khăn, thành phố C gần đây bị sao vậy, đầu tiên là xuất hiện vụ án liên hoàn biếи ŧɦái gϊếŧ người hãʍ Ꮒϊếp, sau đó lại vụ tai nạn xe hơi, trong xe có thiết bị nổ mạnh, sau đó lại đốt xác, đều là những vụ án ác liệt, nghiêm trọng, làm cho bản thân hắn có chút nhứt đầu, còn có bảng ghi chép của Bùi Xương Thịnh, bị Bùi Tử Đồng cầm tù? Xem ra phải liên hệ với Bùi Tử Đồng một chút, Triệu Minh lưng dựa vào ghế ngồi, gạt tàn thuốc trước mặt bên trong đã chứa đầy những mẫu thuốc lá.
"Đội trưởng, lúc tôi vừa mới tới đây thì thấy ở bên ngoài có đậu mấy chiếc xe, chuyện gì vậy? Cấp trên xuống để thị sát sao?" Lý Nại vừa mới từ chỗ Bạch Thiếu Ngôn tới, trong tay đang cầm bảng báo cáo đối chiếu DNA vừa mới ra lò.
"Thị sát? Là tới đòi mạng, cái chết của Đông Thanh Nhiên một ngày không phá, thì nơi này của chúng ta một ngày cũng sẽ không ổn, những người đó cùng vụ án này có cái chó má quan hệ a, một đám đều tới đây la lên hét xuống, vốn dĩ đã bận đến bù đầu bù cổ, còn phải ứng phó với bộ tư lệnh bên kia, thật con mẹ nó phiền!" Triệu Minh vừa nói vừa đập tay lên bàn.
"Đội trưởng, tôi có tin tức tốt cho anh đây, cái thi thể bị thiêu cháy kia thân phận đã được xác nhận, anh tuyệt đối không thể tưởng được....." Lý Nại hướng về phía Triệu Minh lộ ra hàm răng trắng chỉnh tề sáng long lanh!
"Lăn qua một bên, nhanh, mau nói cho tôi nghe!" Triệu Minh một chân đạp Lý Nại, Lý Nại ha hả trốn đến một bên đem bảng báo cáo giao cho Triệu Minh.
"Đội trưởng, nạn nhân chính là người bị tình nghi gây ra vụ nổ xe hơi, cũng không biết là bị ai gϊếŧ chết, sau đó lại đốt cháy thi thể, phỏng chừng là không nghĩ tới chúng ta sẽ phát hiện ra thân phận của hắn là ai đi, bất quá không phải nói vụ án xe hơi bị nổ có tin tức mới? Anh đây có thể hướng phía cấp trên báo cáo rồi, anh nói có đúng không?"
"Cư nhiên là hắn!" Triệu Minh nhìn bảng báo cáo, nhịn không được lắc đầu: "Hung thủ chắc là người phía sau xúi giục hắn làm việc rồi gϊếŧ chết hắn, được rồi, chờ tôi viết xong bảng báo cáo, sau đó tôi liền hướng đến cấp trên nói rõ vụ án xe hơi bị nổ mạnh, cũng đỡ bị những người đó liên tục đến cục cảnh sát tìm tôi gây ra phiền toái!" Triệu Minh nhả ra một vòng khói: "Trước tiên bịt kín miệng của đám người bên ngoài đi!"
"Này người Lệnh Hồ gia cũng có mặt mũi đi, mỗi ngày đều có bộ đội đến cục cảnh sát chúng ta giám sát, nhưng thật ra lại không mang theo bộ dáng đó." Lý Nại trêu ghẹo nói.
"Đi qua một bên đi, bọn họ đến đây cũng chỉ là muốn lấy lòng Lệnh Hồ gia thôi, đều là một đám cáo già, liền ức hϊếp chúng ta như dân chúng bình thường, đúng rồi, việc này cậu đi nói với Tôn pháp y một tiếng, nói với ông ấy mọi chuyện đã xong, không còn vấn đề, cuối tuần liền có thể đi làm trở lại!" Kỳ thật trong lòng Triệu Minh cũng đã hiểu ra được một số điều, bởi vì lúc trước Triệu Minh hoàn toàn không biết Tôn pháp y cùng Đông gia có quan hệ, nếu nói như vậy, thì Tôn pháp y cùng Đông pháp y chẳng phải đã quen biết nhau từ lâu rồi sao!
Thôi, đây cũng là chuyện của nhà người khác, bản thân mình chỉ là dân chúng bình thường chỉ cần quản lý tốt chuyện của mình là được, nhọc lòng quản nhiều chuyện của người ta như vậy để làm gì!
Cũng ở tại khoảnh khắc đó bên Đông gia nhận được điện thoại từ cục cảnh sát, nói là nạn nhân bị thiêu cháy phát hiện ngày hôm nay chính là hung thủ hại chết Đông Thanh Nhiên, Đông Thanh Tư hoàn toàn không thể tiếp thu, sau khi nghe thấy tin tức này, ở nhà liền nhao nhao nói: "Không có khả năng, khẳng định là do Đông Thu Luyện muốn huỷ thi diệt tích, muốn gϊếŧ người diệt khẩu, người phía sau động thủ khẳng định là cô ta!"
Đông Thanh Lưu ở một bên hừ lạnh một tiếng: "Đông Thanh Tư, cô đừng có mang những suy nghĩ xấu của mình dán lên người khác, nếu như cô còn nói xấu Tiểu Luyện một câu, tôi khẳng định sẽ không tha cho cô!" Đông Thanh Lưu biểu tình hiện lên một tia dữ tợn, Đông Thanh Lưu trong tay bưng chén trà, chậm rãi hướng Đông Thanh Tư đi tới.
"Chị đã chết, chẳng lẽ mày không có một tia thương tâm khổ sở nào sao, Đông Thanh Lưu, người chết chính là chị ruột của mày đấy!" Đông Thanh Tư không rõ vì cái gì mà Đông Thanh Lưu lại không đứng một bên cùng với bọn họ, mà lại chọn đứng về phía Đông Thu Luyện.
"Đừng có nói với tôi cô có bao nhiêu thương tâm khổ sở, hai người các cô gây gỗ nhiều năm như vậy, tôi lười phải nói, kỳ thật nếu muốn tôi nói, cô chính là người có khả năng thuê người gϊếŧ Đông Thanh Nhiên nhất!" Đông Thanh Lưu trào phúng nhìn Đông Thanh Tư: "Thu hồi lại gương mặt dối trá ghê tởm của cô đi, lúc trước người khắc khẩu nhất với Đông Thanh Nhiên chính là cô, hiện tại người suốt ngày nhao nhao nói muốn đi tìm hung thủ cũng là cô, cô có phải hay không chột dạ?"
"Mày nói bậy, tao có chán ghét chị ta thì tao cũng sẽ không làm loại chuyện này, nhưng thật ra mày, mày vì cái gì lúc nào cũng đứng bên phía Đông Thu Luyện, chúng ta mới là người nhà của nhau, không phải sao!"
"Hừ, trừ bỏ quan hệ huyết thống, chúng ta không có nửa phần quan hệ, đúng rồi, bởi vì tôi chỉ nhớ rõ lúc ấy nếu không nhờ Tiểu Luyện, tôi đã sớm không còn ở trên đời này nữa rồi, mà người muốn hại chết tôi, nếu như tôi nhớ không lầm thì chính là cô đi, người chị tốt của tôi....." Đông Thanh Lưu thanh âm khi nói lời này không lớn, nhưng mà đôi mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm Đông Thanh Tư, Đông Thanh Tư nghe rõ từng chữ, cả người đều ngây ra.
Hắn nhớ rõ, hắn cư nhiên nhớ rõ! Đông Thanh Tư không thể tưởng tượng được nhìn Đông Thanh Lưu: "Mày nhớ lầm rồi, mày thật sự nhớ lầm rồi, có phải Đông Thu Luyện cố ý nói cho mày nghe không, có phải hay không?!"
"Cô ấy chưa bao giờ ở trước mặt tôi nói tới việc gì của các người, chuyện này tôi nhớ rất rõ ràng, cho nên a, hiện tại cũng đừng đứng ở trước mặt tôi bày ra một khuôn mặt nhu nhược đáng thương!" Đông Thanh Lưu nói xong liền đem chén trà đặt mạnh xuống mặt bàn, nước trong chén trà bắn ra tung toé, Đông Thanh Tư cả người xụi lơ, hắn cư nhiên nhớ rõ!
Đông Thanh Tư cứng đờ nhìn Đông Thanh Lưu, mà Đông Thanh Lưu lại cười duỗi tay vỗ vào bả vai của Đông Thanh Tư: "Chị tốt của tôi, yên tâm đi, tôi khẳng định sẽ không trả thù chị, ít nhất tôi sẽ không ở trên giường cô ném ra một con rắn!" Nói xong Đông Thanh Lưu làm càn cười to, tiếng cười quanh quẩn bên trong biệt thự, Đông Thanh Tư cả người đều ngốc ra, vì cái gì, vì cái gì sự tình lại biến thành như vậy. Nhiều năm như vậy Đông Thanh Lưu cùng bản thân cô ta sinh hoạt ở bên nhau, hắn biết cô ta đã làm ra chuyện đó, vì cái gì còn muốn giả bộ như không biết chuyện gì cùng cô ta sinh hoạt chung!
Mà người hầu làm việc sinh sống trong biệt thự đối với việc tranh chấp cãi nhau của đôi chị em này đã sớm thấy nhiều nên cũng không còn lạ nữa! Chị em nhà này nếu như có một ngày hoà bình ở chung, thì phỏng chừng ngày đó mặt tời sẽ mọc ở phía tây mất!
Đông Thanh Tư suy sụp ngồi dưới mặt đất, đầu óc đều là tiếng ong ong, hắn cư nhiên biết, nhưng là trước nay hắn đều không có biểu hiện ra ngoài, Đông Thanh Tư nghĩ như vậy liền cảm thấy lạnh cả sống lưng, cái loại cảm giác này giống như là mình đang nuôi một con sói ở bên người, không biết lúc nào sẽ bị nó ăn chết! Bởi vì con sói này luôn như hổ rình mồi nhìn mình! Cái loại cảm giác âm âm trầm trầm này làm cho Đông Thanh Tư cảm thấy không thoải mái! Vì cái gì mọi chuyện lại biến thành như vậy.....
——————————
Chào các bạn lại là mình đây, mình đã trở lại đăng
truyện cho mọi người rồi đây......
Chương tiếp theo mình sẽ đăng sớm thôi để bù lại thời gian các bạn đã đợi mình.......
Chương tiếp theo có tiêu đề là: Tiêu Hàn VS Lệnh Hồ Mặc
Các bạn đoán xem chương tiếp theo chúng ta sẽ nói về cái gì......
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Pháp Y Phu Nhân Lạnh Lùng
- Chương 90: Em sờ qua bao nhiêu người đàn ông rồi hả?