- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Pháp Y Phu Nhân Lạnh Lùng
- Chương 89: Xem cặn bã hãm hại lẫn nhau
Pháp Y Phu Nhân Lạnh Lùng
Chương 89: Xem cặn bã hãm hại lẫn nhau
Editor: Thảo Anh
Đông Thu Luyện bên này bởi vì mấy ngày rồi không có đi đến quân khu nên vào buổi chiều cô đã đi đến quân khu một chuyến, Bạch Thiếu Ngôn đang làm nghiên cứu thấy cô đi vào liền hỏi: "Lão sư, như thế nào lại đến đây? Tiểu Dịch không có việc gì chứ?"
"Tiểu Dịch không có vấn đề gì, cậu chỗ này..... như thế nào rồi?" Buổi tối ngày hôm đó tại thời điểm ăn cơm Đông Thu Luyện rất muốn hỏi vết thương trên cổ Bạch Thiếu Ngôn như thế nào rồi nhưng lại không có cơ hội. Bạch Thiếu Ngôn trực tiếp đem đồ bảo hộ cổ tháo xuống: "Anh hai em đã quá khẩn trương rồi, bị tên điên kia cứa nhẹ một dao mà thôi, dán hai mảnh băng gạc là được, hắn làm tới nổi như cổ của em bị trật tới nơi rồi, hôm qua lái xe còn bị cảnh sát giao thông cản lại!"
Bạch Thiếu Ngôn nhớ đến sự tình hôm nay trong lòng liền cảm thấy buồn bực, vốn dĩ cậu đang dừng xe chờ đèn đỏ, vừa mới dừng xe thì liền thấy cảnh sát giao thông hướng tới cậu vẫy tay ra hiệu, Bạch Thiếu Ngôn lập tức lái xe qua đó: "Vị đồng chí này, cổ ngươi là bị như thế nào?"
Đồng chí? Cả nhà ngươi đều là đồng chí! Bạch Thiếu Ngôn đối với từ này rất mẫn cảm, nhưng là chỉ nhẹ nhàng ho khan một tiếng rồi nói: "Chẳng qua bị thương một chút mà thôi, không ảnh hưởng đến việc lái xe, đồng chí ngươi yên tâm đi!" Vị cảnh sát giao thông này cảm thấy vị đồng chí trước mặt mình hình như mang theo tia địch ý với mình.
"Là chuyện này, cái cổ của cậu bị như vậy thì sẽ không tiện trong việc quan sát xung quanh xe, sẽ rất dễ dàng gây ra sự cố, tôi kiến nghị cậu nên tìm một người bạn nào đó, hoặc là tìm tài xế lái xe thay cậu, như vây sẽ an toàn hơn, tiểu đồng chí cậu cảm thấy như thế nào!" Cảnh sát giao thông hoàn toàn là có ý tốt, nhưng vị đồng chí Tiểu Bạch này trong nháy mắt lại nổi giận, nima, lão tử không có tàn tật! Còn có a, một câu đồng chí, hai câu cũng đồng chí là sao!
Ký thật Bạch Thiếu Ngôn đã suy nghĩ nhiều, người ta chỉ là xưng hô với cậu bình thường mà thôi, chính mình lại suy nghĩ bậy bạ, người ta cũng không có cách nào khác a!
"Vị cảnh sát này, ngươi nhìn xem...." Bạch Thiếu Ngôn vừa nói vừa bắt đầu vặn vẹo cổ mình, nhưng mà cái đồ bảo hộ cổ đang nằm ở đó, cũng không dễ động a, vị cảnh sát giao thông vội vàng ngăn Bạch Thiếu Ngôn lại: "Được rồi tiểu đồng chí, cậu muốn đi đâu? Tôi thấy cậu vẫn còn khoẻ, cậu cũng có ý như vậy, nếu thật sự có xảy ra chuyện gì thì tôi cũng không gánh nổi đâu, vừa đúng lúc đồng nghiệp của tôi tới để giao ca, tôi đưa cậu đi!"
"Cái kia tôi thật sự không có việc gì....." Bạch Thiếu Ngôn vừa nói vừa tháo đồ bảo hộ cổ xuống, nhìn thấy vậy vị cảnh sát giao thông bắt đầu nóng nảy, nghiêm túc đem Bạch Thiếu Ngôn kéo ra một bên!
"Tiểu đồng chí, cậu không thể lấy tính mạng của mình ra để nói giỡn, đi thôi, tôi đưa cậu đi!" Nói xong vị cảnh sát giao thông liền leo lên chiếc xe gắn máy: "Tiểu đồng chí, ngồi trên đây đi!" Bạch Thiếu Ngôn cảm thấy cậu hoàn toàn không còn lời gì để nói, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi sau xe của vị cảnh sát: "Tiểu đồng chí, đừng lo lắng, xe của cậu chúng tôi có thể đem đến cục cảnh sát để ở đó để bạn cậu lấy về, nếu không thì cậu kêu bạn trực tiếp tới đây lái xe đi."
Bạch Thiếu Ngôn cái gì cũng không nói, hắn chỉ nghĩ an tĩnh đi xong giai đoạn này, vì sao người khác đều đem cậu biến thành người tàn tật hết thế!
Đông Thu Luyện bên này đang đùa nghịch với thi thể trong phòng giải phẫu, thì bên kia Tiêu Hàn cũng không nhàn rỗi, sau khi đưa Tiêu Dịch đi nhà trẻ, anh liền trực tiếp lái xe đến bệnh viện, xe chạy tới bãi đỗ xe ngầm của bệnh viện, thang máy trực tiếp đi đến tầng cao nhất, vừa mới đến tầng cao nhất, liền cảm thấy trong lòng có chút phát lạnh.
Bởi vì sau khi cửa thang máy mở ra liền có một dòng không khí lạnh ập đến, điều khiến cho bọn họ chú ý nhất là tầng cao nhất của bệnh viện cơ hồ là không có người. Bởi vì sau khi tới tầng này, hoàn toàn không nghe thấy giọng nói của người nào cả, an tĩnh đến có chút khủng bố, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của bọn họ!
Liền nói vào ban ngày, bọn họ cảm thấy có chút quỷ dị, bởi vì cửa sổ của tầng lầu đều bị che kín, hơn nữa một chút ánh sáng đều không thể xuyên vào, toàn bộ tầng lầu được chiếu sáng là nhờ vào bóng đèn dây tóc, ánh mắt của mọi người đều tập trung ở hàng chữ trên bảng đèn màu đỏ "Nhà xác".
"Thiếu gia, người đang ở bên trong!" Quý Viễn đi bên cạnh Tiêu Hàn, Tiêu Hàn theo hướng ngón tay của Quý Viễn chỉ bước nhanh đi về hướng đó. Toàn bộ hành lang đều vang lên tiếng giày da, nghe hết sức quỷ dị.
Bọn họ dừng lại trước một căn phòng, Quý Viễn đẩy cửa ra, một chiếc giường bệnh được đặt ở chính giữa phòng, Tôn Học Sơ đang nằm trên đó, tay chân đều bị trói vào thành giường tạo thành hình tứ giác, Tôn Học Sơ nhìn thấy Tiêu Hàn bước vào liền dùng sức giãy giụa, miệng vết thương trên ngực bắt đầu nứt ra chảy ra máu, Tôn Học Sơ khẽ cắn môi nói: "Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?"
"Chẳng ra làm sao?" Tiêu Hàn ngồi xuống chiếc ghế duy nhất có trong phòng, Quý Viễn lập tức đưa lên mấy tấm ảnh chụp, có tấm ảnh Tôn Học Sơ ngay từ đầu trong nhà lao đã bị người khác làm mặt bị thương rồi đưa đi bệnh viện, lúc ấy mặt Tôn Học Sơ có hồ như một cái bảng chơi cờ, vết dao tung hoành đan xen, hơn nữa vết thương còn nhiễm trùng sưng vù, nơi nào còn nhìn ra được ngũ quan(*) của hắn?
(*) ngũ quan: miêu tả bộ phận trên mặt: mắt, lông mày, lỗ tai, mũi, miệng.
"Chỉnh dung(*)?" Tiêu Hàn nhàn nhạt nói, Quý Viễn bên cạnh liền đưa lên một tệp tài liệu, trang đầu tiên là tên bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ, bên trong liệt kê ra rất nhiều hạng mục giãi phẫu lớn bé: "Bùi Tử Đồng đã chi ra không ít tiền trên mặt của ngươi nha!"
"Đều là do Đông Thu Luyện, bằng không tao cũng không có lưu lạc tới tình trạng như ngày hôm nay, không có nổ chết cô ta, đúng là đáng tiếc....." Tôn Học Sơ nhàn nhạt nói, Tiêu Hàn liền đi qua, đánh một đấm vào mặt hắn, Tôn Học Sơ cảm giác bên trong miệng chính mình tràn đầy mùi máu tươi, cảm nhận được răng của chính mình bắt đầu lung lay: "Phốc——" Tôn Học Sơ phun ra một bụm máu.
"Bắt đầu cho hắn làm giãi phẫu đi, giúp hắn khôi phục lại bộ dáng cũ của hắn!" Tôn Học Sơ không thể tin được nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang mặc tây trang màu xám, đôi mắt màu lam tuy rằng mang theo ý cười, nhưng mà bên khoé miệng lại cong lên một độ cong làm cho hắn cảm thấy phát lạnh, Tôn Học Sơ dùng sức giãy giụa, chân giường phát ra tiếng kêu kẽo kẹt, đôi tay bị trói chặt làn da bị ma sát với sợi dây đếm chảy máu, nhưng lại không thể nào ngăn cản được ý nghĩa muốn lại gần người đàn ông đó của hắn!
"Chờ một lát, tôi chưa nói là được dùng thuốc gây tê!" Tiêu Hàn nhìn thấy một thủ hạ muốn chích cho Tôn Học Sơ một liều thuốc gây mê, liền ngăn lại. Hai con mắt của Tôn Học Sơ không ngừng mở lớn: "Không cần, tôi không cần, buông tôi ra, buông tha cho tôi......"
Vì gương mặt này, Tôn Học Sơ đã trả một cái giá rất lớn, không phải vì gương mặt này đã từng bị phá hư, mà là vì sau khi giãi phẫu sửa lại khuôn mặt, hắn đã chịu không ít khổ, tuy rằng khuôn mặt hiện tại đôi khi có chút mất tự nhiên, nhưng mà hắn thật sự vừa lòng với nó, hắn không muốn trải qua quá trình giống như lúc trước nữa!
Lúc ấy cả khuôn mặt của hắn đều bị quấn đầy băng gạc, đột nhiên có một ngày, Bùi Tử Đồng xuất hiện trong phòng bệnh của hắn: "Tôi có thể mang cậu đi ra ngoài, nhưng mà cậu phải giúp tôi ám sát một người!" Hắn còn nhớ lúc đó Bùi Tử Đồng đã đưa cho hắn điều kiện hết sức dụ hoặc, mà bản thân hắn lại muốn thoát đi tình trạng lúc ấy nên đã đồng ý không chút do dự. Còn nữa, Tôn Học Sơ luôn cảm thấy tình trạng của hắn là do một tay Đông Thu Luyện tạo thành, nên đã sảng khoái đáp ứng.
Mà lúc sau Bùi Tử Đồng quả nhiên đã thực hiện lời hứa của mình, đem bản thân hắn an toàn rời khỏi bệnh viện, lúc sau còn bị an bài làm phẫu thuật khuôn mặt cũng chữa trị cơ thể, hiệu quả vẫn là thực tốt, gương mặt này so với lúc trước còn đẹp hơn, hơn nữa bình thường nhìn qua thì sẽ không thấy vấn đề gì, chẳng lẽ hôm nay.......
Thời điểm Tôn Học Sơ không có phản ứng, liền bị một dao cắt lên, Tiêu Hàn gật đầu, chỉ bức ảnh chụp: "Như thế nào lại không giống với ảnh chụp nha? Độ giống nhau không cao nha?" Mọi người im lặng, này như thế nào muốn giống y như đúc a, huống hồ khuôn mặt này cùng trước kia cũng không giống nhau a!
Toàn bộ tầng lầu đều trống rỗng, chính là bài trí đều rất ít, thanh âm truyền ra không có đồ ngăn trở lại nên toàn bộ tầng lầu đều là tiếng la hét chói tai của Tôn Học Sơ, Tiêu Hàn ngồi một bên chậm rãi uống trà ngắm phong cảnh, trên mặt là biểu tình hoàn toàn hưởng thụ. Quý Viễn cùng những người khác đều sôi nổi xoay mặt đi không nhìn tình cảnh lúc này, thật là bạo lực a!
"Thiếu gia, chuyện đã xong!" Người cầm dao giãi phẫu cảm thấy đây là một ngày làm việc mà hắn cảm thấy mệt nhất trong đời hắn, chuyện giãi phẫu bình thường gì đó đối với hắn là không có vấn đề, không ngừng chảy máu cũng không sao, chỉ là đây là lần đầu tiên hắn không chích thuốc gây tê cho người phẫu thuật! Tiếng hét chói tai này muốn đem lỗ tai của hắn phá hư, bây giờ lỗ tai còn nghe lù bù.
Sau khi vụ việc xảy ra, Tôn Học Sơ hoàn toàn ở trong trạng thái chết ngất, người này cũng là thập phần sạch sẽ lưu loát hoàn thành nhiệm vụ của chính mình.
Tiêu Hàn gọi Quý Viễn lại nói một chút, Quý Viễn lập tức sai người đi lấy nước tạt cho Tôn Học Sơ tỉnh, nước đó chỉ là nước khoáng bình thường, nhưng khi tiếp xúc với miệng vết thương đã được xử lý sạch sẽ trên mặt Tôn Học Sơ, thì miệng vết thương lại tiếp tục chảy máu, hơn nữa bởi vì lúc này mới giãy giụa lợi hại, tay chân của Tôn Học Sơ đều bị ma sát tới chảy máu đầm đìa, cả khuôn mặt lúc này đã phân không được là người hay là quỷ!
"Đưa cho Bùi Tử Đồng làm lễ vật đi!" Tiêu Hàn lạnh lùng cười: "Đúng rồi, đã quên nói với ngươi, đám người trong ngục giam làm nhục ngươi chính là do Bùi Tử Đồng sai khiến, về chuyện này, thì ngươi hãy suy nghĩ cẩn thận lại đi, cái gọi là mượn đao gϊếŧ người...... Cô ta vẫn làm không tồi!" Tiêu Hàn nói xong trực tiếp đi ra ngoài, Quý Viễn bảo người xử lý tốt tình hình ở đây rồi cũng đi ra ngoài.
"Thiếu gia, cái chuyện người trong ngục giam thật là do......" Quý Viễn điều tra nhiều như vậy, như thế nào lại không phát hiện ra vấn đề này!
"Đương nhiên là không phải, Bùi Tử Đồng thời gian lúc trước bận muốn chết, nào có thời giờ để làm chuyện này, lại nói, người này chỉ là một khẩu súng mà thôi, hoàn toàn không có đầu óc gì, tôi chỉ tuỳ tiện nói mà thôi, hy vọng hắn sẽ không làm cho tôi thất vọng!" Quý Viễn lúc này mới biết thế nào là mượn dao gϊếŧ người, Tôn Học Sơ lúc này cũng biết hắn không nên tìm Đông Thu Luyện, thực lực hai bên chênh lệch quá xa!
Nhưng là nếu hắn tin chuyện này là do Bùi Tử Đồng làm, như vậy chính mình hết thảy đều do Bùi Tử Đồng tạo thành, chính mình là người ác độc lúc sau lại muốn làm người tốt, Tôn Học Sơ ngẫm lại liền cảm thấy sống lưng phát lạnh, mà thật nhanh Tôn Học Sơ đã bị mang lên một chiếc xe....... Mà trong gian phòng kia, lập tức liền khôi phục nguyên dạng, giống như là chưa từng có người tới.
Đông Thu Luyện vừa mới ra khỏi quân khu, tưởng Tiêu Thần sẽ đến đón chính mình, không nghĩ tới người đến cư nhiên là Tiêu Hàn, Đông Thu Luyện bước nhanh đi qua đó, Tiêu Hàn ôm lấy Đông Thu Luyện đặt lên sườn mặt cô một nụ hôn: "Như thế nào lại đến đây? Thân thể của anh không có vấn đề gì chứ?"
"Trở về em xem thử chẳng phải sẽ biết sao!" Tiêu Hàn bám vào bên tai cô, còn cắn một ngụm vào lỗ tai của Đông Thu Luyện, Đông Thu Luyện véo vào người Tiêu Hàn một cái, đang chuẩn bị rời đi thì có người gọi lại: "Đông pháp y, phiền toái cô chờ một chút!" Đông Thu Luyện quay đầu lại, cư nhiên là cấp dưới của Lệnh Hồ Càn, Vương Hoài An: "Làm sao vậy?"
"Thủ trưởng của chúng tôi có con chó mới sinh ra mấy con chó con, thủ trưởng hỏi cô có muốn hay không!?" Vương Hoài An vẻ mặt vẫn là một bộ nghiêm túc, Đông Thu Luyện nhìn nhìn Tiêu Hàn, Tiêu Hàn tỏ ý không có gì.
"Chó quân đội như thế nào sẽ lai giống vào lúc này?" Đông Thu Luyện giúp Tiêu Hàn làm một chút đăng ký ở quầy binh lính đang trực rồi nhìn theo bộ đội bước vào, Vương Hoài An cười cười: "Con chó này đã xuất ngũ, với lại gien của nó rất tốt, mới cho nó làm lai giống! Vừa mới sinh ra mấy con chó con, mấy người binh lính khác đều muốn một con, thủ trưởng muốn hỏi cô có muốn hay không?"
Thời điểm Đông Thu Luyện nhìn thấy mấy chú chó con thì bọn chúng đang ngủ, tổng cộng có bốn con, màu lông lại có sự khác biệt rất lớn, hai con có bộ lông màu chocolate, một con màu vàng, một con khác thì thuần đen, mấy nhóc chó con đang oa ở bên nhau, thập phần làm người yêu thích, có một con nghe được động tĩnh xung quanh liền ngốc đầu lên ngáp một cái. Lúc này Lệnh Hồ Càn đầu đầy mồ hôi chạy tới: "Tới rồi, thuần chủng Labrador, chủng loại này rất tốt, muốn hay không ôm về một con!"
Vương Hoài An đưa cho Lệnh Hồ Càn một ly trà, Lệnh Hồ Càn cũng là khát đến lợi hại nên uống liền mấy ngụm, vung tay làm một ít nước trà rơi xuống mặt đất, một con chó nhỏ đang nhắm mắt nhưng mũi lại nhanh nhạy ngửi ngửi, sau đó mở to đôi mắt, lắc lư cọ qua, cọ qua cọ lại, bởi vì có chút suy yếu, nên hắn đứng thẳng lên hành tẩu, đi thẳng đến chỗ bị nước trà rơi xuống, vươn đầu lưỡi liếʍ một chút, lộ ra biểu tình ghét bỏ! Bộ dáng kia thập phần đáng yêu, bộ lông màu vàng, so với mèo nhỏ còn đáng yêu hơn.
Lúc này nhân viên chăm sóc đem chó mẹ lại đây, các con chó con khác đều lập tức vây quanh chó mẹ, nhưng con chó nhỏ có bộ lông màu đen chỉ ngoảnh đầu lại, thực không tình nguyện đi qua tranh đoạt đồ ăn với những con khác, mà cái con chó màu vàng đang cọ tơi cọ lui trên mặt đất, trông có vẻ đáng thương đã bị Đông Thu Luyện ôm vào trong lòng ngực.
"Tôi có thể muốn hai con hay không?" Đông Thu Luyện lời này vừa nói ra, binh lính chung quanh đang chờ Đông Thu Luyện chọn xong thì tới mình chọn sắc mặt lập tức biến sắc, tổng cộng có bốn con chó con, chính đội trưởng đã giữ lại một con, cô cư nhiên một hơi liền muốn hai con!
"Con trong lòng tôi cùng con màu đen đó....." Đông Thu Luyện chỉ vào con chó nhỏ màu đen đang không tình nguyện bị nhân viên chăm sóc ôm đến bên người con chó mẹ để uống sữa!
"Con này sẽ kêu là Trà Trà, con kia thì sẽ kêu là Đại Nhân, như vậy mới ngạo kiều!" Đông Thu Luyện cười cười, tay thì sờ sờ vào tên tiểu khả ái trong lòng, Tiêu Dịch hẳn là sẽ thích, lúc trước còn ở nước Pháp Tiêu Dịch đã muốn nuôi động vật nhỏ, nhưng mà lúc đó Đông Thu Luyện cảm thấy Tiêu Dịch tuổi còn nhỏ không thể chiếu cố cho động vật nhỏ, cô cũng nghĩ là con trai tuổi còn nhỏ, phỏng chừng cũng chỉ là vui thích một thời gian thôi, đến cuối cùng trách nhiệm chiếu cố cho động vật nhỏ sẽ rơi trên đầu cô.
Không có gì bấy ngờ xảy ra, thời điểm Tiêu Dịch cùng Tiêu Thần trở về nhà liền thấy trên bãi cỏ hai con chó nhỏ đáng yêu, một con thì đang sải chân có ý định muốn chạy, nhưng như thế nào đều không chạy được, vẫn luôn ở trên mặt đất cọ tới cọ lui, một con khác thì ngạo mạn nhìn, ngẫu nhiên đánh cái hà hơi, Tiêu Dịch hưng phấn chạy tới, một tay bế lên con chó nhỏ màu vàng đáng yêu: "Mommy.....mommy, nhà chúng ta có nuôi chó con!"
Đông Thu Luyện cười nhìn Tiêu Dịch ôm chó nhỏ, hướng về phía Tiêu Dịch vẫy tay, Tiêu Dịch lập tức chạy qua đó, Trà Trà còn đang nằm trong lòng hắn ngáp lên một cái: "Tiểu Dịch, con chó nhỏ này về sau chính là của con, còn con chó nhỏ màu đen kia kêu là Đại Nhân, hiện tại con là chủ nhân của bọn chúng, cho nên về sau con phải cẩn thận chiếu cố bọn nó, có biết không?"
"Con biết rồi! Con sẽ!" Tiêu Dịch hắc hắc cười, hướng về phía con chó nhỏ hôn lung tung trên mặt: "Mommy, hắn gọi là gì a!"
"Con này gọi là Trà Trà, con kia gọi là Đại Nhân, đúng rồi, Đại Nhân đâu?" Hai người vừa quay đầu lại liền phát hiện Đại Nhân giờ phút này đang cùng Tiêu Thần giằng co với nhau, Tiêu Thần ngồi ở trên bãi cỏ, Đại Nhân cũng ngồi trên bãi cỏ, hai người trơ mắt nhìn đối phương, mấu chốt là Đại Nhân hai bàn tay nhỏ chống người trên bãi cỏ, trông rất đáng yêu, còn Tiêu Thần thì...... rất đối lập.....
Tiêu Thần duỗi tay đặt trên đầu nhỏ của Đại Nhân, Đại Nhân hừ hừ, đầu nhỏ lắc lắc, đánh cái tay đang đặt trên đầu mình, trực tiếp nằm sấp xuống, hoàn toàn là bộ dáng tôi mặc kệ cậu, muốn làm gì làm! Ai u, con chó nhỏ này, như thế nào lại lơ mình..... Tiêu Thần trực tiếp cầm lên hai tay móng vuốt của Đại Nhân, đem Đại Nhân giơ lên không trung, Đại Nhân trực tiếp ngáp một cái, nhắm hai mắt lại, Tiêu Thần tức khắc cảm thấy thật thất bại, vì sao có cảm giác con chó nhỏ đang khi dễ mình!
Sau đó ở Tiêu gia liền nhìn thấy một màn này, phía trước Tiêu Dịch là một con Labrador màu vàng, không có việc gì luôn thích cọ vào chân Tiêu Dịch, phía sau chính là con Labrador màu đen đi chậm rì rì theo sau, như thế nào cũng không theo kịp Tiêu Dịch, nhưng lại có bộ dáng vênh váo tự đắc!
Bùi Tử Đồng vừa nhận được điện thoại của viện điều dưỡng, liền vội vã chạy qua đó, trong phòng trống rỗng thứ gì đều không có, chỉ có vỏ táo bị cắt bỏ vào buổi sáng kia đặt ở trên bàn, quả táo còn đặt ở trên bàn, nhưng là trên giường lại không có một bóng người: "Bùi tiểu thư, thời điểm chúng ta đến thì phát hiện Bùi tiên sinh đã mất tích, chúng tôi tìm khắp viện điều dưỡng cũng không tìm thấy bóng dáng của Bùi tiên sinh!"
"Các người là đồ ngốc sao! Một người lớn sống sờ sờ như thế sao có thể không duyên cớ mà biến mất được! Các người đã làm được gì, tôi đưa tiền cho các người là bảo các người chiếu cố ba của tôi, ba tôi như thế nào cũng không được các người chiếu cố, hắn đã không thể tự mình làm những việc bình thường, sao có thể không duyên cớ mà biến mất được!" Bùi Tử Đồng không biết Bùi Xương Thịnh đã bị ai mang đi, cũng không biết bọn họ có mục đích gì, hoàn toàn không hiểu ra làm sao!
"Bùi tiểu thư, video giám sát của chúng tôi đều bị người dính kẹo cao su lên, hoàn toàn không có lấy đi những đồ vật giá trị xa xỉ nào!" Bùi Tử Đồng đầu óc lập tức oanh tạc, là hắn, cư nhiên là hắn....... Nhất định là hắn!
Bùi Tử Đồng cầm lấy điện thoại không ngừng gọi cho Tôn Học Sơ, thực nhanh điện thoại được người bắt máy, điện thoại bên kia truyền đến giọng nói thô nặng cùng tiếng thở dốc: "Bùi tiểu thư, giày của cô thật xinh đẹp a....." Bùi Tử Đồng lập tức đẩy người viện điều dưỡng ra, cũng không màng có người đang đuổi theo ở phía sau, trực tiếp lên xe chạy về nhà!
Nhất định là Tôn Học Sơ, cái tên khốn này mình đối với hắn còn chưa đủ tốt sao? Hao hết tâm tư giúp hắn trốn ra ngoài, hắn lại cắn ngược lại mình, cư nhiên trói ba của mình lại, khó trách thời gian dài như vậy vẫn không có liên hệ, hơn nữa vì hai bọn họ đã từng lên giường với nhau, cho nên Bùi Tử Đồng đã đưa chìa khoá biệt thự của mình cho hắn, bởi vì Vương Hỉ buổi tối mới tới biệt thự, cho nên vào buổi sáng là thời gian hợp lý để hai người bọn họ hẹn hò.
Hai người bọn họ biết rõ đối phương cũng là động cơ không thuần(*), hoặc là biết rõ người bên gối chính mình là một tên ác ma, vẫn là tham luyến nhất thời vui thích, cho nên hai người hiện tại đối với đối phương oán trách liền trở nên mãnh liệt!
(*) động cơ không thuần: hành động không giống với suy nghĩ.
Đặc biệt là sau khi Tôn Học Sơ bị ném tới biệt thự này, Tôn Học Sơ chỉ cảm thấy ghê tởm, tựa hồ chính là hiện tại hắn nghe được toàn mùi máu tươi không che dấu được từ người phụ nữ này, trên mặt phát ra hương vị hủ bại, bởi vì ở phía cửa, Tôn Học Sơ nhìn thấy tủ giày được chế tạo tỉ mỉ của Bùi Tử Đồng!
Cùng người phụ nữ này nhận thức lâu như vậy, hắn biết người phụ nữ này yêu thích không nhiều lắm, nhưng lại thập phần chung tình với các loại giày, Tôn Học Sơ bò qua đó, cầm lấy từng đôi giày cao gót, chậm rì rì đem mỗi đôi giày vẽ ra một chỗ hổng trên bề mặt, trên mặt giày da tựa hồ có thể thấy được mặt Tôn Học Sơ giờ phút này ra sao, đường ngang dọc đan xen lẫn nhau, Tôn Học Sơ càng thêm giận không thể ngừng lấy giày cao gót ra để phát tiết, hắn trực tiếp đem tất cả giày trong tủ bày ra đất, rồi vẽ lên từng đôi giày cao gót, tạo thành một lỗ hổng!
Tiếng dao nhỏ tiếp xúc với giày da tạo ra âm thanh, thanh âm bị xé rách phảng phất mang theo ma lực vô tận, làm Tôn Học Sơ có một chút kɧoáı ©ảʍ, tựa hồ hoa hoa lên giày của Bùi Tử Đồng chính là đang hoa hoa lên mặt của Bùi Tử Đồng, biểu tình trên mặt Tôn Học Sơ trở nên càng thêm dữ tợn, xuống tay càng lúc càng nhanh!
Tựa hồ kɧoáı ©ảʍ như vậy có thể thay thế được sự đau đớn trên mặt hắn,
Tôn Học Sơ chỉ nghĩ đến việc đem những chiếc giày cao gót này làm hư, toàn bộ đều làm hư.....
Bùi Tử Đồng dùng tốc độ nhanh nhất chạy về nhà, phát hiện cửa biệt thự đều bị mở rộng ra, Bùi Tử Đồng nghi hoặc đi vào, duỗi tay đẩy cánh cửa, tay còn lại thì để ở trong túi xách cầm lấy một con dao!
Chính là cây dao gọt vỏ táo trong viện điều dưỡng, biểu tình của Bùi Tử Đồng trong nháy mắt trở nên hung ác!
Chờ đến khi Bùi Tử Đồng thấy được cảnh tượng trước mắt, cả người đều đứng ngây ngốc ra, trên đất đầy giày, không có một đôi nào còn nguyên vẹn, hơn nữa giày da đều bị cắt rách, trong các đôi giày này có loại là hàng cao cấp định chế hoặc là số lượng có hạn, không có một đôi nào được lặp lại, người khác muốn tìm đều sẽ rất khó, đối với các loại giày Bùi Tử Đồng đều có một lòng cuồng nhiệt, quả thực cảnh tượng này là hướng tới ngực Bùi Tử Đồng đâm tới!
"Anh bị điên sao!" Bùi Tử Đồng chỉ có thể thấy được phần lưng của Tôn Học Sơ, Bùi Tử Đồng không có nghĩ nhiều trực tiếp đẩy Tôn Học Sơ ra, gắt gao che chở những đôi giày còn nguyên vẹn, chưa bị Tôn Học Sơ phá hư.
Thời điểm Bùi Tử Đồng quay đầu lại nhìn thấy gương mặt của Tôn Học Sơ, thì thiếu chút nữa đã nhổ ra: "Anh làm sao vậy?"
"Tôi làm sao vậy? Cô cư nhiên còn dám hỏi tôi câu này, đều là vì cô, đều là vì cô, cô là một người phụ nữ độc ác, cô chỉ là lợi dụng tôi mà thôi, cô là lợi dụng tôi...!" Tôn Học Sơ trực tiếp bổ nhào về phía chân của Bùi Tử Đồng, Bùi Tử Đồng lập tức nhảy tránh ra hắn: "Tôi muốn gϊếŧ cô, tôi muốn gϊếŧ cô!"
"Tên điên, sự tồn tại của anh là một sự trói buộc, lúc trước anh bị người khác mướn để đi bắt cóc Đông Thu Luyện, lúc đấy anh đã bị lợi dụng rồi, hiện tại tôi lợi dụng anh không phải là điều bình thường sao? Bất quá lúc trước anh trừ bỏ người này, thân thể còn có thể sử dụng, hiện tại anh....." Bùi Tử Đồng duỗi ra ngón tay đầy màu sắc chỉ vào người Tôn Học Sơ, hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt đầy miệt thị: "Anh hiện tại toàn thân một chút giá trị lợi dụng đều không có! Đúng là phế vật!"
Tôn Học Sơ nắm gắt gao lấy con dao trong tay, bất quá chỉ là một con dao nhỏ tước bút chì bình thường, Tôn Học Sơ trong lòng đã nhận định, mọi chuyện hết thảy đều do Bùi Tử Đồng âm thầm giở trò quỷ ở phía sau, muốn lợi dụng chính mình để diệt trừ Đông Thu Luyện, mà nếu sự tình bị người ta phát hiện thì chính bản thân hắn sẽ là kẻ thế tội cho cô ta!
Người phụ nữ này quả nhiên là ngoan độc, đã tính toán đâu ra đấy: "Cô quá ngoan độc!"
Bùi Tử Đồng như là nghe thấy được chuyện gì đó rất buồn cười, cười bễ nghễ nhìn xuống Tôn Học Sơ đang ngồi ở trên mặt đất: "Là một người đàn ông, anh bị tình trạng như hiện giờ cũng là do anh tự tìm, vốn dĩ tuổi còn trẻ, không học giỏi, muốn đi bắt cóc người khác, chuyện bắt cóc này chưa tính, lại muốn đi bắt cóc Đông Thu Luyện, cũng không chọn thời điểm, bị người bắt đi đến đồn cảnh sát, lúc sau ở trong nhà giam còn bị người khác khi dễ, anh xứng bị như vậy, đúng là phế vật, nhìn một cái cũng ghê tởm, chạy nhanh cút đi cho tôi!"
Tôn Học Sơ trong lòng phẫn nộ, hắn luôn biết người phụ nữ này có bao nhiêu ngoan độc, nhưng lại không nghĩ tới cô ta cư nhiên có thể vô sỉ như vậy: "Vậy cô còn cùng tôi lên giường, cô mẹ nó chính là một cái da^ʍ phụ, khó trách bên ngoài đều nói cô là di động...." Tôn Học Sơ lời cuối cùng là nói bằng khẩu hình, nhưng mà Bùi Tử Đồng đối với những từ này luôn cực kỳ mẫn cảm, tay ở trong túi xách siết chặt lấy con dao.
Nhưng là Bùi Tử Đồng tiếp theo chỉ cười, cầm lấy điện thoại, ở trước mặt Tôn Học Sơ giơ lên: "Kỳ thật sau khi anh chỉnh dung, vẫn là lớn lên không tồi, ngươi tình ta nguyện, đừng có mà hiện tại chỉ trích tôi! Anh có điểm gì tốt sao, còn không phải là quản không được nửa thân dưới phế vật của anh!"
"Cô sẽ chết không được tử tế!" Tôn Học Sơ mắng nói, chỉ là nhận lấy một trận cười khẽ của Bùi Tử Đồng, Bùi Tử Đồng giống như là nghe thấy được cái gì đó vô cùng buồn cười.
"Tôi không có nghĩ tới tôi sẽ được chết già, bất quá tôi biết được anh thực mau sẽ chết không được tử tế, anh nói nếu như bây giờ tôi báo cảnh sát, anh nghĩ anh sẽ như thế nào a?" Bùi Tử Đồng vừa nói vừa cười to, cầm điện thoại thong thả ung dung ấn xuống 110.....
Nhưng mà lúc ấn xuống dấu gọi đi thì trong nhát mắt, Tôn Học Sơ không biết lấy sức lực từ nơi nào, đột nhiên nhào tới Bùi Tử Đồng, Bùi Tử Đồng bị đυ.ng trúng đột ngột nên túi xách cùng điện thoại trong tay rớt xuống, Bùi Tử Đồng vừa thấy khuôn mặt của Tôn Học Sơ, cả người đều thấy buồn nôn: "Tránh ra, anh tránh ra cho tôi!"
Tôn Học Sơ lúc ấy là đột nhiên nghĩ tới chính mình nếu như bị bắt lấy, khẳng định sẽ bị đưa vào phòng giam, mà nghênh đón chính mình chính là sinh hoạt như địa ngục giống như lúc trước, Tôn Học Sơ nếu có chết thì cũng không muốn quay lại thời gian lúc đó, đối với loại cầu sinh khát vọng mãnh liệt như vậy thì từ trong cơ thể Tôn Học Sơ xuất ra một sức lực lớn, Tôn Học Sơ gắt gao nắm lấy cổ của Bùi Tử Đồng!
Bởi vì cổ tay bị trầy da, không thể sử dụng sức lực nên Tôn Học Sơ chỉ có dùng khuỷu tay gắt gao chặn lại cổ của Bùi Tử Đồng, Bùi Tử Đồng dù sao cũng chỉ là một người phụ nữ, không thể so với sức lực của một người đàn ông trưởng thành, muốn tránh thoát nhưng lại không tránh được, chỉ có thể dùng sức giãy giụa, đột nhiên.....
Bùi Tử Đồng bắt được túi xách của mình, Tôn Học Sơ một bên chỉ nghĩ đến việc muốn đem Bùi Tử Đồng gϊếŧ chết, hoàn toàn không có chú ý tới tay của Bùi Tử Đồng đã duỗi đến bên trong túi xách, Bùi Tử Đồng mặt đều đỏ bừng, cả người đang trong trạng thái hô hấp khó khăn, Bùi Tử Đồng sờ đến con dao nhỏ, hoàn toàn không có một chút do dự........
"Tiện nhân, xem tôi gϊếŧ chết cô như thế nào, tiện nhân...... Xú kỹ nữ.... Cô cái loại da^ʍ....." Tôn Học Sơ chưa nói hết câu, đồng tử một trận co rút, không thể tin được nhìn Bùi Tử Đồng, tay Bùi Tử Đồng cầm chặt dao vững chắc đâm sau lưng Tôn Học Sơ, Bùi Tử Đồng thật vất mới có tự do trở lại, hung hăng hít thở không khí, trong mắt Bùi Tử Đồng xuất ra những tia sáng hung ác, nguy hiểm!
Bùi Tử Đồng gắt gao nắm chặt con dao, chuyển động con dao, Tôn Học Sơ phát ra tiếng hét thê thảm, Bùi Tử Đồng trực tiếp đem con dao rút ra, ném tới trên mặt đất, nơi Bùi Tử Đồng đâm tới là gần chỗ vết đạn mà Cố San Nhiên đã bắn hắn lúc trước, vốn dĩ cũng chỉ có băng bó cầm máu đơn giản, lúc này miệng vết thương đều bị nứt toạc ra!
Bùi Tử Đồng trong mắt có tia hả giận cùng vui sướиɠ, nhưng là khi thấy Tôn Học Sơ bỗng quỳ rạp xuống mặt đất, chậm rãi, loại vui sướиɠ ban nãy bị một loại sợ hãi thay thế!
Cô ta gϊếŧ người, cô ta cư nhiên lại gϊếŧ người...... Bùi Tử Đồng nhìn đôi tay chính mình, một bàn tay dính đầy máu của Tôn Học Sơ, Bùi Tử Đồng lấy ra khăn giấy, dùng sức muốn đem vết máu lau đi, nhưng lau như thế nào cũng không sạch được!
Bùi Tử Đồng chạy tới bên người Tôn Học Sơ: "Anh đừng chết, anh đừng chết, tôi không nghĩ mình sẽ ngồi tù, tôi không muốn ngồi tù!......" Bùi Tử Đồng vừa nói vừa duỗi tay cầm máu trên vết thương của Tôn Học Sơ, Tôn Học Sơ còn lại là gắt gao nắm lấy tay Bùi Tử Đồng, dùng sức cầm, Tôn Học Sơ đã hoàn toàn nói không nên lời, chỉ là vẫn luôn dùng khẩu hình miệng để nói ra mấy chữ đơn giản!
Bùi Tử Đồng nghe hiểu, đó là lời nói mà cô ta cùng Tôn Học Sơ trước kia vẫn hay nói: "Bồi tôi cùng nhau xuống địa ngục đi!" Không được, tuyệt đối không được, sinh hoạt của chính mình vừa mới bắt đầu, chính mình vừa mới thoát khỏi Bùi gia, thật vất vả mới leo lên được người đàn ông trung niên kia, nếu như người đàn ông đó chết thì cô ta có thể một mình độc chiếm tài sản của hắn, tôi còn không muốn chết, tôi còn không nghĩ đến việc đó!
Bùi Tử Đồng dùng sức lắc đầu: "Tôi không cần, tôi không cần, tôi không cần....." Bên trong miệng của Bùi Tử Đồng vẫn luôn nhắc mãi những từ này, tay vẫn không ngừng cầm lấy vết thương của Tôn Học Sơ để nó không chảy máu nữa, nhưng là thật nhanh tay đã bị máu của Tôn Học Sơ nhiễm đẫm, cho đến khi cô ta cảm giác được Tôn Học Sơ đang nằm trong tay mình đã không còn một tia sức lực!
Bùi Tử Đồng mới run rẩy vươn tay hướng tới mũi của Tôn Học Sơ, đã không còn một chút hô hấp, nhưng mà đôi mắt của Tôn Học Sơ vẫn luôn mở to hơn nữa còn mở rất lớn, Bùi Tử Đồng thấy thế thì hiểu xem ra hắn đang chê cười cô ta, Bùi Tử Đồng trực tiếp đem mắt Tôn Học Sơ khép lại, nhưng là cặp mắt kia giống như là một bóng ma vứt như thế nào cũng không đi, làm Bùi Tử Đồng cảm thấy một khi cô ta nhắm mắt lại thì cặp mắt đó sẽ xuất hiện.
Bùi Tử Đồng vừa thấy căn phòng hết sức hỗn độn, tức khắc chân tay có chút luống cuống, nhưng thật nhanh cô ta đã bình tĩnh trở lại, trong gara có chất đống các loại rác rưỡi, đem hắn dịch qua bên đó, vì phòng ngừa máu tươi lại một lần nữa chảy ra, Bùi Tử Đồng liền tìm một cái túi ngủ bỏ hắn vào. Sau khi ném Tôn Học Sơ đi, Bùi Tử Đồng bắt đầu đem những đồ vật trên mặt đất cho vào một cái túi, sau đó mới bắt đầu lau sạch sàn nhà!
Cuối cùng Bùi Tử Đồng đi vào phòng tắm để tắm rửa, nhìn vào trong gương, mặt Bùi Tử Đồng đều dính đầy máu, Bùi Tử Đồng đem máu trên mặt lau đi: "Tôn Học Sơ, đừng trách tôi, nếu muốn trách, thì trách chính mình đã tạo ra sơ hở để cho tôi lợi dụng nó, một dao đâm chết anh."
Đúng vậy, đều do hắn lộ ra sơ hở bị mình đâm trúng, cũng là chính mình đi ra, bất quá cuối đường rốt cuộc là cái gì, là vinh hoa phú quý, hay vẫn là nghèo khổ thất vọng, ai có thể bảo đảm đây!
Quý Viễn ở bên kia trước tiên điện thoại cho Tiêu Hàn để báo tin tức: "Thiếu gia, người phụ nữ đó đã gϊếŧ hắn!" Quý Viễn nghĩ cục diện sẽ là lưỡng bại câu thương, chứ đâu có nghĩ đến Bùi Tử Đồng cư nhiên lại gϊếŧ chết Tôn Học Sơ, bất quá Tôn Học Sơ có nhiều vết thương chồng chất trên người, chănr sóc không kỹ lưỡng nên mới mất máu quá nhiều mà chết. Nói chung cả hai người đó không ai là người tốt cả!
"Ân, tình huống lúc sau như thế nào thì hội báo!" Tiêu Hàn nói xong liền tắt cuộc gọi điện thoại, bởi vì lúc này Tiêu Hàn đang cùng Đại Nhân giằng co!
Trà Trà là một chú chó nhỏ rất dính người, nhìn thấy ai thì đều thích xông lên cọ vào chân người đó, nhưng còn Đại Nhân thì thập phần kiêu ngạo, vô luận là ai thì đều hờ hững, càng làm cho người khác không biết nói gì chính là mỗi khi tới bữa ăn, đều phải đem đồ ăn đặt trước mặt hắn, hoặc là ôm hắn tới bàn ăn, hắn mới cố mà ăn vài miếng, cái bộ dáng ăn mấy miếng đó giống như đã đối với ngươi ban ân lớn nhất!
"Tiểu Dịch, đến đây đem chó của con đi đi, đừng để đây chướng mắt ba!" Tiêu Hàn rốt cuộc cũng chịu không nổi, cái con chó này da mặt đủ kiêu ngạo a!
"Daddy, ba ôm hắn lại đây!" Tiêu Dịch cùng Tiêu Thần đang làm chuồng cho hai chú chó nhỏ, Trà Trà vẫn luôn dính bên người Tiêu Dịch, Đại Nhân thì ở bên cạnh Tiêu Hàn mắt to trừng mắt nhỏ, Tiêu Hàn chỉ có thể ôm Đại Nhân tới bên người Tiêu Dịch, chú chó nhỏ này còn không buông hắn ra, Đại Nhân đột nhiên vươn đầu lưỡi hướng về mặt Tiêu Hàn lung tung liếʍ một hồi!
"Daddy, Đại Nhân hình như rất thích ba! Hắn chưa từng liếʍ con nha!" Thời điểm Tiêu Dịch nói lời này thì bộ dáng thập phần ghen ghét, Tiêu Hàn im lặng, chẳng lẽ mình bị một con chó nhỏ liếʍ còn phải cảm thấy cao hứng sao?
Sau khi Tiêu Dịch tiếp nhận Đại Nhân thì quả nhiên Đại Nhân hướng về Tiêu Hàn kêu hai tiếng, sau khi Tiêu Hàn buông Đại Nhân ra thì hắn nức nở hai tiếng, đôi mắt nhỏ đáng thương, nháy mắt làm cho tình thương của người mẹ trong lòng Tiêu Dịch tràn ra: "Daddy, ba ôm Đại Nhân một cái nữa đi, ba xem nó đáng thương như vậy a, nó khó được thích một người a!"
"Chính là ba không thích nó!" Tiêu Hàn thật là cảm thấy đủ rồi, đã ôm hai đứa đó trở về, bây giờ còn bắt hắn chăm sóc, là như thế nào!
"Daddy quá nhẫn tâm, tới tới, Đại Nhân, tớ ôm cậu một cái!" Được tiểu chủ nhân ôm, Đại Nhân liền bám lên quần áo của Tiêu Dịch, nhưng mà đôi mắt tròn cuối cùng vẫn là rơi xuống người Tiêu Hàn, Tiêu Hàn mắt lạnh đảo qua, Đại Nhân trực tiếp xoay mặt dựa vào lòng của Tiêu Dịch!
Tiêu Hàn bất đắc dĩ lắc đầu, đang chuẩn bị rời đi, thì chợt cúi đầu phát hiện con chó nhỏ màu vàng nào đó đang ở bên chân mình cọ tới cọ lui: "Anh hai, không nghĩ tới anh cư nhiên lại có duyên với động vật, anh xem, Đại Nhân thích anh, Trà Trà giống như cũng rất thích anh!"
Tiêu Hàn trực tiếp đem Trà Trà xách lên, ném tới trong lòng ngực của Tiêu Thần, cái gì mà có duyên với động vật, quả thực là đủ rồi, Tiêu Hàn đối với hai con động vật nhỏ này không thể động thủ cũng không thể mở miệng, đã buồn bực muốn chết rồi, thật không biết Tiểu Luyện nghĩ như thế nào lại đem hai con này về nhà!
Mà giờ phút này trong cục cảnh sát, Triệu Minh đang cảm thấy buồn phiền không thôi, bác sĩ nói Bùi Xương Thịnh lúc trước từng có dấu hiệu trúng gió, nhưng mà nó hoàn toàn không có ảnh hưởng gì đến tư tưởng cùng cách thức biểu đạt của Bùi Xương Thịnh, thời điểm Bùi Xương vừa mới bị vứt ở trước cổng cảnh sát, liền có thể nhận ra hắn có thể biểu đạt tử tưởng của bản thân, về điểm này thì Triệu Minh không có nghi ngờ, chỉ là Bùi Xương Thịnh lại không thể tự gánh vác (chăm sóc) bản thân hắn, người như vậy Triệu Minh cảm thấy có chút bó tay, không có biện pháp!
Buổi tối Đông Thu Luyện đang nằm ở trên giường để nghiên cứu các vụ án, ngẩng đầu nhìn chung quanh, thì thấy Tiêu Hàn đã đi vào phòng tắm một tiếng đồng hồ rồi, hắn tắm lâu như vậy sao? Đông Thu Luyện đi qua phòng tắm, gõ cửa: "Tiêu Hàn, anh còn chưa ra sao?"
"Rất nhanh liền sẽ đi ra ngoài!" Tiêu Hàn cảm thấy mình tắm như thế nào cũng sẽ không sạch sẽ, đặc biệt là thời điểm ăn cơm vào ngày hôm nay, Đại Nhân liền đem hộp cơm của hắn đυ.ng tới đυ.ng lui, cư nhiên liền đυ.ng tới bên chân Tiêu Hàn, sau đó thập phần bình tĩnh dưới con mắt kinh ngạc của mọi người bắt đầu liếʍ sữa bỏ nơi bị đổ ra, Tiêu Hàn thật sự cảm thấy muốn ngất, Con Đại Nhân này sẽ không đem hắn biến thành mẹ nó đi!
Đặc biệt là khi vừa nhấc đầu lên, Tiêu Dịch còn có vẻ mặt uỷ khuất nhìn Tiêu Hàn: "Daddy, ba quá xấu rồi, cư nhiên dám câu dẫn Đại Nhân!" Tiêu Hàn thật là khóc không ra nước mắt, hắn thề hắn thật sự không có làm a!
Lúc đấy làm cho Tiêu Hàn cảm thấy trên người hắn đều có hương vị của chó, Tiêu Hàn tẩy như thế nào cũng cảm thấy không sạch, chờ đến khi Tiêu Hàn mở cửa ra, Đông Thu Luyện buông tài liệu trong tay xuống, nói: "Làm sao vậy? Tắm lâu như vậy? Là do hai con chó nhỏ đó sao! Nếu như anh không thích, thì sao lúc đầu anh không nói cho em biết!"
"Cũng không phải là không thích, chính là cái con Đại Nhân này, cái tính tình của nó....." Nguyên lai là cái này a, Đông Thu Luyện phụt một tiếng bật cười!
"Sự thật là, em nghĩ đến khi còn nhỏ, em có khá nhiều bạn để chơi cùng, còn Tiểu Dịch, đứa nhỏ này trưởng thành sớm, rất ít khả năng có bạn bè bằng tuổi chơi cùng, cho nên em nghĩ trong nhà nên nuôi một hai con động vật nhỏ, chúng ta đều không có thường xuyên ở nhà, cho nên Tiểu Dịch sẽ thấy bớt tịch mịch hơn, còn nữa, Tiểu Dịch không có việc gì thì sẽ thích ở trong phòng, không biết con ở trong đó để làm gì, sau này khi có hai tiểu khả ái, tính tình của Tiểu Dịch khẳng định sẽ có thay đổi một ít!"
"Như thế cũng được!" Tiêu Hàn nghĩ đến chính mình khi còn nhỏ, bởi vì muốn học hỏi thêm nhiều thứ, gánh vác trách nhiệm trên vai rất lớn, cho nên Tiêu Hàn cũng thuộc dạng những đứa trẻ trưởng thành sớm, cho nên hắn hoàn toàn không có chú ý tới Tiêu Dịch cùng những đứa trẻ khác có gì không giống nhau!
"Lại nói, giống chó Labrador này, chỉ số thông minh rất cao, cùng con người rất thân cận, hơn nữa chủng loại này bề ngoài còn rất đẹp, thật thích hợp để Tiểu Dịch chơi với bọn chúng!" Nói đến bạn chơi cùng Đông Thu Luyện không tự giác được nghĩ đến vợ chồng Cố thị, hai người đó tựa hồ là thanh mai trúc mã của nhau.
Cố Bắc Thần từng nói Cố Nam Sênh không giống với những đứa trẻ bình thường khác, tính tình thì cao lãnh, tuổi tác còn nhỏ mà đã trưng ra bộ dáng làm như ai thiếu đồ vật của hắn, nhìn một cái liền muốn đánh hắn. Nhưng sau khi ở cùng với Cố San Nhiên thì tính tình càng trở nên cổ quái, hoàn toàn biến thành hai thái cực, lúc nóng lúc lạnh, làm cho Cố Bắc Thần có một lần liền cột lấy Cố Nam Sênh mang hắn đi bác sĩ tâm lý!
Kết quả Cố Nam Sênh có bệnh tâm lý hay không thì bác sĩ điều tra không ra, nhưng vị bác sĩ đó có nói đưa đứa nhỏ này đi thôi, đứa nhỏ này tôi xem bệnh không được!
Vừa hỏi thì mới biết được mỗi lần bác sĩ hỏi hắn một vấn đề nào đó yêu cầu hắn trả lời, thì hắn không phải ân a, thì chính là hừ, sau đó còn nói phương pháp của bác sĩ muốn thử hắn chính là không có khả năng, lựa chọn đáp án thứ nhất thì hắn sẽ như thế này, lựa chọn đáp án khác thì hắn chính là như này..... Hắn cảm thấy rất vô vị! Bác sĩ cảm thấy nếu như hỏi hắn thêm vấn đề nữa thì chính mình sẽ có bệnh mất, dứt khoát đem Cố Nam Sênh đuổi ra ngoài!
Sau khi trở về, Cố Bắc Thần nói với Cố Nam Sênh: "Cái bộ dạng của cháu bây giờ là như thế nào, nếu không quản tốt biểu tình trên mặt, thì người khác sẽ cho rằng cháu không bình thường!"
"Ai dám nói?" Cố Nam Sênh đùa bỡn móng tay trên ngón tay, mắt lạnh nhìn quét một vòng, tất cả mọi người đều trực tiếp cúi đầu, Cố Nam Sênh hướng về phía Cố Bắc Thần cười: "Chú nhỏ, thấy được không, ai dám nói, cháu lập tức đánh hắn!" Lúc này tới phiên Cố Bắc Thần cúi đầu!
"Nam Sênh, kỳ thật San Nhiên tuổi còn nhỏ, nếu nàng nói chơi cách khác, thì cháu cũng đừng có quá nghiêm túc!" Cố Bắc Thần hoàn toàn không có chuẩn bị con gái nuôi củ chính mình sẽ cùng cháu trai của mình ở bên nhau, huống chi hai người này tính cách giống nhau đều có chút kỳ quái!
"Cháu mặc kệ, cô ấy nhéo cháu, hôn cháu, liền phải phụ trách với cháu! Bằng không cháu còn mặt mũi nào ở trong bang nữa!" Cố Nam Sênh lúc này tuy rằng đối với Cố San Nhiên là bộ dáng chẳng hề để ý, nhưng kỳ thật trong lòng lại âm thầm mà nghĩ muốn đem những thằng con trai bên cạnh Cố San Nhiên đuổi đi như thế nào!
"Phụ trách? Các cháu tuổi còn nhỏ, lúc này mà nói đến loại chuyện này thì thật không tốt lắm!" Cố Bắc Thần nói lời này cong Cố Nam Sênh liền nổi giận!
"Chú nhỏ, tuy rằng chú lớn hơn cháu một cái danh phận, nhưng là chú so với cháu thì chỉ lớn hơn có ba tuổi(*), lại nói, chúng cháu lưỡng tình tương duyệt(**), tình đầu ý hợp!" Cố Bắc Thần còn có thể nói cái gì, chỉ có thể đồng ý cho hai người bọn họ, đi một bước tính một bước!
(*) trong bảng convert ghi là đại tam tuổi, mình không biết là lớn hơn ba hay mười ba tuổi, nên mình để ba tuổi ở đây, nếu bạn nào hiểu ý thì có thể bình luận để mình sửa lại.
(**) Lưỡng tình tương duyệt – 两情相悦 – liǎng qíng xiāng yuè (duyệt: yêu thích, hình dung song phương đều có tình cảm với nhau).
"Đang suy nghĩ cái gì mà vui vẻ như vậy!?" Tiêu Hàn làm khô tóc, trực tiếp ngồi vào mép giường, ôm chầm lấy Đông Thu Luyện, Đông Thu Luyện ở trong lòng Tiêu Hàn tìm một vị trí thoải mái rồi dựa vào: "Chính là nghĩ tới San Nhiên cùng Nam Sênh thôi, hai người kia đúng là một đôi oan gia hoan hỉ, bất quá hai người đó đúng thật là thích hợp giành cho nhau!"
"Chúng ta thì sao?" Tiêu Hàn vừa mới mở miệng ra hỏi, Đông Thu Luyện liền ngẩng đầu nhìn Tiêu Hàn, Đông Thu Luyện muốn nói gì đó nhưng còn chưa nói ra, thì đã bị Tiêu Hàn trực tiếp ngăn lại, Đông Thu Luyện duỗi tay bắt lấy cánh tay của Tiêu Hàn: "Ôm anh!" Tiêu Hàn dán ở bên tai Đông Thu Luyện nói.
Những cảnh trong video mà Tiêu Hàn từng xem lúc này đều xuất hiện ở trước mắt hắn, Tiêu Hàn một tay đỡ lấy ót của Đông Thu Luyện, một tay khác thì trực tiếp sờ vào eo của Đông Thu Luyện: "Ngô...... Anh muốn làm gì!?"
"Vào lúc này, đương nhiên là làm những điều nên làm a! Hôm nay không ai có thể quấy rầy đến chúng ta!" Thời điểm Tiêu Hàn nói những lời này với Đông Thu Luyện, bên môi hắn có ý cười thập phần quỷ dị, sau đó trực tiếp tắt đi đèn ngủ, trong phòng tức khắc một mảnh hắc ám!
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Pháp Y Phu Nhân Lạnh Lùng
- Chương 89: Xem cặn bã hãm hại lẫn nhau