Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Pháp Y Phu Nhân Lạnh Lùng

Chương 88: Lần đầu tiên của Tiêu Hàn (1)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Thảo Anh

Tiêu Hàn cùng mọi người đang tụ họp ở trong khách sạn, lúc này Đông Thu Luyện còn chưa đến. Cố San Nhiên ghé vào người của Tiêu Hàn và nói: "Tiêu công tử, thời gian dài như vậy, anh vẫn còn chưa ăn được "thịt" sao?" Tiêu Hàn ngạc nhiên, lá gan của người phụ nữ sao lại lớn đến thế? Có thể trực tiếp hỏi người khác vấn đề riêng tư như vậy sao?

Tiêu Hàn nhìn thoáng qua bên cạnh, Cố Nam Sênh đang gắp đồ ăn cho Cố San Nhiên, cậu không quản lão bà của mình sao? Cố Nam Sênh trực tiếp làm lơ đi tín hiệu cầu cứu của Tiêu Hàn: "San Nhiên bảo bối, hôm nay em đã vất vả rồi, uống thêm chén canh bổ này nữa nhé!...." Cố Nam Sênh một bộ dạng của thê nô, những người đàn ông có mặt ở đây ai cũng nhìn hắn với vẻ mặt khinh thường, Cố Nam Sênh lại không chú ý gì tới mấy người đó, vẫn chú tâm chăm sóc vợ của mình, miễn cô vui là được. Còn nữa, bọn họ đang nổ lực để tạo người, người khác tạm thời đều có thể lăn qua một bên!

"Hì hì, Tiêu công tử, anh sẽ không đến bây giờ mà canh thịt còn chưa uống đó chứ.... có phải hay không ....!" Cố San Nhiên nói xong còn thập phần làm càng cười ha hả, làm cho khoé miệng của Tiêu Hàn vẫn luôn run rẩy, chính mình không nên nói mời bọn họ đến đây ăn cơm, như thế nào lại có cảm giác chính mình đang tự đào hố chôn mình a!

Tiêu Hàn chỉ có thể cầm lấy chiếc đũa gắp một miếng rau xanh, chọc cho Cố San Nhiên cười càng lợi hại hơn: "Tiêu công tử không thấy sao, anh rất giống với Liễu Hạ Huệ, muốn hay không tôi giúp anh một chút!" Cố San Nhiên vừa nói vừa hướng tới Tiêu Hàn nhướng nhướng chân mày, hoàn toàn là một bộ dạng của nữ lưu manh. Tiêu Hàn không biết nên nói gì chỉ có thể nhìn trần nhà, hai vợ chồng này từ đâu tới, tôi đây có thể tự đào tẩu không!?

Cố San Nhiên không chờ Tiêu Hàn đáp trả, trực tiếp kéo Tiêu Hàn qua, bám vào bên tai của Tiêu Hàn, nói: "Nói cho anh biết, sau khi Tiểu Luyện uống rượu say liền sẽ trở nên nhiệt tình hơn hẳn bình thường nha.... Muốn hay không chúng ta gọi điện thoại kêu Tiểu Luyện tới đây!" Tiêu Hàn kỳ thật trong lòng đã động, hắn hoàn toàn không nghĩ tới cảnh Đông Thu Luyện nhiệt tình là như thế nào, hơn nữa rõ ràng là có thể ăn thịt, lại cứ bị quấy rầy bởi mấy người đáng ghét. Tiêu Hàn cảm thấy trải qua sự tình vào lúc ban ngày, hành động thân mật của hai người cũng sẽ thành thục hơn.

Cho nên liền xảy ra chuyện giống như bây giờ, mà hiện tại Tiêu Hàn có chút tâm không vững nha, đúng thật là nhiệt tình, chỉ là Cố San Nhiên không có nói, chỉ số thông minh của Đông Thu Luyện cũng sẽ bị giảm sút a!

"Tiêu Hàn, em thật là khó chịu, trên người nóng quá đi a!" Đông Thu Luyện vừa nói vừa dùng tay phẩy phẩy mấy cái, duỗi tay bắt đầu cởϊ qυầи áo của mình ra. Tiêu Hàn đôi mắt như tia sáng hướng vào bên trong nhìn mấy cái, trong xe ánh đèn có chút tối, yết hầu của Tiêu Hàn bắt đầu căng thẳng, duỗi tay ôm chặt lấy Đông Thu Luyện, Đông Thu Luyện giãy giụa nói: "Nóng quá đi....."

"Một chút nữa là sẽ tốt hơn thôi!" Tiêu Hàn ôm sát Đông Thu Luyện, thật mau liền đến biệt thự của Tiêu gia.

Tiêu Dịch đã ngủ rồi, Tiêu Thần cũng đã trở về phòng, còn lại bác An đang ngồi đợi ở phòng khách: "Thiếu gia, phu nhân như thế nào mà uống say như vậy?"

"Không có việc gì, bác đi ngủ trước đi, tôi đưa Tiểu Luyện lên phòng!" Tiêu Hàn bế ngang Đông Thu Luyện hướng cầu thang đi tới, Quý Viễn cùng bác An nhìn hai người lên lầu: "Đúng là người trẻ tuổi, gấp gáp như vậy......" Bác An cười trêu chọc, Quý Viễn một bên là nhẹ nhàng ho khan một tiếng: "Bác An, tôi đi trước!" Quý Viễn nói xong liền đi nhanh ra ngoài.

Thời điểm Quý Viễn đem lá chắn dựng lên, phát hiện trên đất có đầy đồ vật... nào hộp, nào đóng gói....! Khẩu vị của thiếu gia, thật là nặng a.....

Tiêu Hàn trực tiếp ôm Đông Thu Luyện lên lầu, trực tiếp đem cô đặt ở trên giường, Tiêu Hàn đứng ở mép giường nhìn cô, duỗi tay trực tiếp đem cà vạt kéo xuống, lại duỗi tay tháo mấy cái nút ở trên áo sơmi, kéo kéo quần áo, như thế nào lại cảm thấy nóng như vậy, Tiêu Hàn liền đem điều hoà chỉnh thấp thêm mấy độ!

"Lạnh....." Đông Thu Luyện đột nhiên cảm thấy có chút lạnh, duỗi tay đem chăn đắp lên người mình, Tiêu Hàn vừa thấy hành động này của cô, lại đem điều hoà chỉnh cao thêm mấy độ, sau đó đi vào phòng tắm bắt đầu tắm rửa!

Chờ đến khi Tiêu Hàn bước ra, quả nhiên Đông Thu Luyện đã đem chăn vứt qua một bên, Tiêu Hàn nằm xuống kế bên Đông Thu Luyện, duỗi tay sờ sờ mặt đang ửng hồng vì say rượu của Đông Thu Luyện, thật mềm a! Tay Tiêu Hàn có chút lạnh, Đông Thu Luyện nhịn không được cọ vài cái: "Ân....." Đông Thu Luyện phát ra thanh âm thoải mái, dễ chịu.

Đông Thu Luyện cảm thấy không khí có chút nóng, nhịn không được muốn cởϊ qυầи áo của mình ra, nhưng bởi vì cô đang mặc áo sơmi, phải cởi cút áo, nhưng mà giờ đây Đông Thu Luyện đã say khướt, nơi nào còn có thể tỉ mỉ để cởi bỏ các nút áo, chỉ có thể kéo lung tung, cổ áo bị kéo càng ngày càng lộ ra vòng một của cô: "Thật nóng a....!"

Đông Thu Luyện đang kéo áo lung tung thì bắt được tay của Tiêu Hàn, vì mới tắm xong nên tay của anh có chút lạnh, cô trực tiếp đem tay của Tiêu Hàn đặt trên ngực mình, Tiêu Hàn đôi mắt không thể tin được trừng lớn, không lẽ cô cho rằng mình là cái khối băng sau? Cái kia.... cũng rất nóng, cũng rất mềm mại. Tiêu Hàn nhịn không được sờ soạng vài cái, Đông Thu Luyện còn thoải mái ưm một tiếng, cả người dựa sát vào người của Tiêu Hàn.

"Cái kia.... Là chính em muốn dựa vào gần đây, anh không có cưỡng bách em nha!" Tiêu công tử mặc dù ngoài miệng vẫn nói như vậy, nhưng tay đã sờ lên đôi vai gầy trơn bóng của cô, trong lòng của Tiêu Hàn đã nóng đến nổi muốn phun lửa, Đông Thu Luyện còn ở bên người hướng tới anh cọ cọ.

Cọ tới cọ lui rốt cuộc cô cũng cọ đến địa phương không nên cọ, Đông Thu Luyện cảm thấy khó chịu, trực tiếp duỗi tay cầm lấy, Tiêu Hàn nhịn không được nuốt vài ngụm nước miếng, yết hầu căng thẳng. Đông Thu Luyện làm như phát hiện thêm một món đồ chơi, thoái mái cọ cọ vào nó......

Giờ phút này, người luôn tự xưng là phong thần tuấn dật như Tiêu công tử trong đầu liền một mảng trống rỗng, chờ đến khi Tiêu công tử phản ứng lại thì mới phát hiện mọi thứ đã kết thúc rồi.... Từ lúc đó tới bây giờ chưa đến một phút!

Tiêu Hàn trực tiếp vọt vào nhà vệ sinh, cúi đầu xem xét người anh em của mình, lại ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương, khuôn mặt thoáng ửng đỏ, liền như vậy đã kết thúc? Nhanh như vậy? Tiêu Hàn vẫn luôn tưởng rằng cái hành động này mình phải làm trong một khoảng thời gian dài, lại không nghĩ tới mình còn chưa ra chiến trường để chiến đấu thì đã bị tướt đoạt vũ khí đầu hàng!

Tiêu Hàn trong lòng một trận ảo não, thề là phải tự luyện tập một chút kỹ thuật trong phương diện này!

Thời điểm Tiêu Hàn đã rửa sạch thân thể của mình rồi quay lại, Đông Thu Luyện không biết như thế nào đã đem quần áo của mình cởi ra, nằm sấp ở trên giường, kia phong cảnh tuyệt mỹ xinh đẹp lại hiện ra trước mắt, nhưng Tiêu Hàn lại nhụt chí đi qua, lấy khăn lông giúp Đông Thu Luyện lau qua phần lưng, không dám đem Đông Thu Luyện xoay người lại hướng mình. Ngược lại khi Đông Thu Luyện không cố ý xoay người, Tiêu Hàn trực tiếp đem chăn bao trùm lại cơ thể của Đông Thu Luyện, đem nhiệt độ trong phòng chỉnh thấp xuống mấy độ, rồi nhanh chân chạy ra cửa.

Trong lúc ngủ mơ Đông Thu Luyện hoàn toàn không biết Tiêu Hàn cư nhiên lại chạy đến bể bơi để bơi lội. Đêm nay có rất nhiều người không có cách nào có thể chìm vào giấc ngủ. Tiêu Thần chính là một người trong số đó, bởi vì chuyện Tiêu Dịch bị bắt cóc, trong lòng Tiêu Thần thập phần áy náy, như thế nào cũng ngủ không được, bên này vừa đếm cừu để dễ ngủ, thì chợt nghe tiếng nước chảy ào ào, mặc quần áo đi ra ngoài xem như thế nào, lại phát hiện ra người đó cư nhiên là đại ca!

"Anh hai, như thế nào lại không đi ngủ?" Tiêu Thần là vịt trên cạn chỉ biết ngồi trên ghế gần hồ bơi nói chuyện với Tiêu Hàn, tia u buồn trong mắt như thế nào cũng không ngăn được.

"Làm sao vậy? Còn vì chuyện kia mà thấy áy náy?" Tiêu Thần là một sinh vật đơn bào, muốn đoán tâm tư của hắn căn bản là không tốn chút sức lực nào. Tiêu Hàn khoác khăn tắm ngồi xuống cạnh Tiêu Thần: "Chú có biết vì sao ông nội và ba không cho chú tiếp nhận công ty không?"

"Bởi vì em ngốc!" Tiêu Thần rất là tự hiểu chính mình, cậu thản nhiên đáp.

"Đó chỉ là một phần nguyên nhân, còn nguyên nhân chính thì là....." Tiêu Hàn duỗi tay vỗ vỗ bả vai của Tiêu Thần: "Nhân sinh tới mấy chục năm, có lúc lên thì sẽ có lúc xuống, có thời điểm mình đắc ý thì cũng sẽ có thời điểm mình thất ý. Mọi chuyện xảy ra không phải là để tự mình oán trách mình, mà là để mình học tập, rút ra kinh nghiệm. Chú xem Tiểu Dịch cũng đâu có trách chú, chẳng lẽ chú còn muốn đem cái mặt u buồn này của mình cho Tiểu Dịch xem sao?"

"Anh hai, em không phải, chính là trong lòng em thật sự...." Tiêu Thần một trận ảo não muốn nói lại thôi: "Việc này thật sự là lỗi của em, em đã không cẩn thận!"

"Cho nên lần sau cẩn thận hơn một chút, anh và chị dâu đều không có trách chú!" Tiêu Hàn duỗi tay sờ đầu của Tiêu Thần. Tiêu Thần hít hít cái mũi, đột ngột ôm lấy Tiêu Hàn, nhìn hành động của Tiêu Thần, Tiêu Hàn có chút không được tự nhiên ho khan mấy tiếng: "Khụ khụ.... Cái kia....."

"Anh hai, em nhất định sẽ không tái phạm lại sai lầm này nữa đâu!" Tiêu Thần vừa nói vừa ôm chặt lấy Tiêu Hàn, Tiêu Hàn ngẩng đầu nhìn mật trăng trên bầu trời đêm, đêm nay trăng thật tròn a......

Hai người hàn huyên với nhau một lúc. Lúc sau Tiêu Thần đã có chút buồn ngủ, còn Tiêu Hàn thì hoàn toàn một chút buồn ngủ cũng không có, nghĩ tới thời điểm chính mình uống say, Đông Thu Luyện đã vì mình mà nấu canh giải rượu. Nghĩ tới đây anh trực tiếp lên Baidu tìm kiếm công thức, nghe nói làm rất đơn giản, nhưng mà vì cái gì trên mạng nó lại có nhiều công thức như vậy.

Cá hộp? Muốn rút xương cá?

Hình như có chút khó khăn, từ bỏ.....

Vì cái gì mà không có công thức nào đơn giản hơn một chút sao? Vì cái gì mà lại có nhiều phụ liệu như vậy!

Tiêu Hàn buồn bực đem công thức nấu canh giải rượu đơn giản nhất mà mình tìm được in ra giấy, dán lên trên tủ lạnh......

Chờ đến khi Tiêu Hàn đem phòng bếp làm cho rối tinh rối mù, bác An rốt cuộc cũng từ trong phòng mình bước ra, giờ phút này trong biệt thự, ánh đèn được mở là loại tương đối tối thích hợp làm đèn ngủ, cho nên bác An mơ hồ chỉ thấy được khắp nơi đều rối loạn, mọi thứ đều đặt lung tung ở khắp nơi, mà giờ phút này, trong nồi hình như đang nấu thứ gì đấy!

"Ai u, thiếu gia, cậu đây là đang làm cái gì đó?" Tiêu Hàn giờ phút này còn đâu bộ dáng lạnh lùng quý khí, đầu tóc thì hỗn độn, quần áo thì dơ bẩn, mặc tạp dề cũng mặc sai....

"Vì cái gì mà tôi nấu canh giải rượu, hương vị luôn không đúng a!" Tiêu Hàn vừa nói vừa dùng một cây muỗng múc một muỗng canh, uống thử một ngụm, hương vị lần này hình như cũng không tệ lắm! Bác An chỉ biết lắc đầu, chỉ biết cúi đầu bắt đầu giúp Tiêu Hàn dọn dẹp lại phòng bếp: "Tôi còn tưởng có trộm vào nhà, ai ngờ cậu ở đây để thiêu canh à không làm canh, sao cậu lại phải lén la lén lút như vậy!?"

"Tôi ở đây không phải là để học tập sao?" Hai người chỉ biết nhìn nhau cười cười, canh phải đợi một thời gian nữa thì mới dùng được, cho nên Tiêu Hàn bảo bác An đi ngủ trước, còn mình thì ở đây đợi. Lúc này trên phòng, Đông Thu Luyện nằm ở trên giường đầu có chút đau cùng khó chịu, nên cô tỉnh dậy, cô kinh ngạc phát hiện chính mình trên người chỉ còn mặc một bộ nội y, khụ khụ.... Tiêu Hàn không ở đây sao?

Đông Thu Luyện dùng sức vỗ đầu mình, như thế nào mà mọi chuyện đều không nhớ rõ, thật là, lần sau tuyệt đối sẽ không uống rượu nữa, vừa đau đầu lại khó chịu. Tiêu Hàn không phải là bị chính mình doạ chạy đi rồi chứ, Đông Thu Luyện nhớ đến trước kia Cố San Nhiên hay nói mỗi lần cô say rượu thì đều sẽ vô cùng nhiệt tình dẫn đến thất thố, nghĩ đến đây Đông Thu Luyện liền cảm thấy một trận đau đầu.

Đông Thu Luyện mặc áo ngủ vào, chính mình chuẩn bị tự đi nấu canh giải rượu, vừa mới bước xuống lầu, thì thấy Tiêu Hàn đang mặc một cái áo mỏng, trong tay thì cầm một tờ giấy, không biết đang xem cái gì mà nãy giờ vẫn luôn cau mày. Thấy Tiêu Hàn đứng một mình dưới ánh đèn vàng mờ nhạt, mái tóc mềm mại, xung quanh cơ thể là một bầu không khí ôn nhu, hơn nữa khoé miệng còn mang theo ý cười vui vẻ, nghe thấy được động tĩnh, Tiêu Hàn liền ngẩng đầu, tầm mắt của hai người như vậy mà chạm vào nhau!

Tiêu Hàn buông tờ giấy trong tay, cử động đi đến trước mặt Đông Thu Luyện, thời điểm Đông Thu Luyện đi được một nửa cầu thang thì thấy Tiêu Hàn xoay người cười đến mê người với mình, đặc biệt là đôi con ngươi màu lam kia, giống như là màu nước biển xanh thẳm, tựa hồ muốn đem người chôn vùi vào trong đó, mà người đó cũng can tâm tình nguyện để bị chôn vùi. Giờ phút này đầu óc của Đông Thu Luyện vẫn còn có chút mơ hồ, cho đến khi Tiêu Hàn đứng trước mặt của mình.

Một cao một thấp, Tiêu Hàn trực tiếp đem Đông Thu Luyện ôm lên: "A..... anh làm cái gì vậy!" Đông Thu Luyện trong nháy mắt đầu óc thanh tỉnh lại, đôi tay theo bản năng ôm lấy cổ của Tiêu Hàn.

"Em đứng ở nơi đó chẳng lẽ không phải là đợi anh ôm em xuống sao? Nói nhỏ một chút, mọi người đều đang ngủ...." Đông Thu Luyện tức giận đấm một quyền vào ngực của Tiêu Hàn.

Tiêu Hàn ôm Đông Thu Luyện đến ghế ngồi, sau đó chính mình đi thẳng vào phòng bếp, Đông Thu Luyện tò mò cầm lấy tờ giấy ở trên bàn, canh giải rượu?

Thật mau Tiêu Hàn mang từ trong phòng bếp ra một chén canh: "Em uống thử xem?" Đông Thu Luyện nhìn chằm chằm vào chén canh, rồi lại nhìn Tiêu Hàn. Tiêu Hàn trực tiếp từ trong tay Đông Thu Luyện đoạt lấy tờ giấy kia: "Đây là lần đầu tiên bản công tử xuống bếp, khẳng định hương vị sẽ rất ngon!"

Tự luyến như vậy, Đông Thu Luyện ngửi mùi của chén canh liền biết toan rồi, tuy rằng nói canh giải rượu giống nhau đều có vị chua cay hay là chua ngọt, nhưng khi cô ngửi thấy mùi của chén canh này thì trong lòng liền biết toan rồi. Tuy vậy nhưng Đông Thu Luyện vẫn uống một ngụm canh, quả nhiên là toan.....Đây là canh giải rượu sao?

"Uống không ngon?" Tiêu Hàn nhìn thấy hai hàng lông mày của Đông Thu Luyện đang nhíu lại vào nhau, thì vội vàng tiếp nhận cây muỗng từ trong tay của Đông Thu Luyện, chính mình uống thử một ngụm, nháy mắt các bộ phận trên mặt đều nhíu lại vào nhau: "Thôi, em đừng uống....."

"Không! Em thích uống!" Đông Thu Luyện duỗi tay ngăn lại hành động của Tiêu Hàn, lúc này mới chú ý đến trên tay Tiêu Hàn cư nhiên có vài vết thương như là bị cắt trúng, vết thương hình như rất lớn, Đông Thu Luyện giật mình, duỗi tay cầm lấy tay của Tiêu Hàn, đem tay của anh đặt ở bên miệng hôn xuống một cái: "Hôn như vậy thì sẽ không đau nữa...."

"Hửm?" Tiêu Hàn sửng sốt, lúc này mới chú ý trên tay mình có một vài vết thương bị dao cắt trúng: "Không đau, canh này em cũng đừng uống nữa...."

"Đừng nha, đây là lần đầu tiên có người nấu canh giải rượu cho em uống, đương nhiên muốn uống hết, đừng lãng phí!" Đông Thu Luyện một tay lôi kéo lấy tay của Tiêu Hàn, một tay thì lại cầm lấy cây muỗng, chậm rãi đem canh giải rượu uống, tuy rằng canh giải rượu này không giống như những canh giải rượu khác, nhưng mà Đông Thu Luyện cảm thấy canh này vị rất ngọt: "Cảm ơn."

Tiêu Hàn trở tay cầm lại tay của Đông Thu Luyện, hai người nhìn nhau cười, tựa hồ như không gian chỉ còn lại có hai người! Sau đêm nay, mối quan hệ giữa hai người sẽ có sự thay đổi rất lớn.

Mà đêm nay cũng có một ít người ngủ không yên giấc, ở một nơi khác, một người phụ nữ quyến rũ đang ngồi trên một chiếc giường king size, chung quanh đều là quần áo đã được cởi ra. Ban ngày đã không có tin tức từ người đàn ông kia, ở Tiêu gia cũng không thấy truyền ra tin tức gì, trong lòng của Bùi Tử Đồng bắt đầu hoang mang và lo lắng, chẳng lẽ đã bị phát hiện rồi. Đúng là đồ vô dụng!

"Bảo bối, làm sao vậy? Lại tức giận...." Vương Hỉ từ bên ngoài tiến vào, vừa thấy Bùi Tử Đồng liền trực tiếp ôm cô ta vào lòng, đôi tay đã bắt đầu trở trò với vòng 1 đầy đặn của Bùi Tử Đồng, đôi môi dày trực tiếp ấn hôn vào đôi vai gầy trơn bóng, trong lòng Bùi Tử Đồng chỉ cảm thấy một trận ghê tởm, thật sự rất buồn nôn nhưng mà chỉ có thể chịu đựng!

Bùi Tử Đồng xoay người ôm lấy Vương Hỉ: "Em đâu có tức giận đâu. Chúng ta sắp kết hôn rồi, em đương nhiên là cao hứng a, anh cũng biết phụ nữ mà, trước khi kết hôn đều có những triệu chứng lo âu....." Bùi Tử Đồng làm nũng nói.

Đối với lão nam nhân này, Bùi Tử Đồng chỉ có thể dồn nén cảm giác ghê tởm ở trong lòng, tặng cho lão một nụ hôn!

"Bảo bối, lão công đây liềm làm em thì em sẽ không thấy khẩn trương nữa!" Nói xong liền là một phong cảnh hết sức kiều diễm!

Hơn nửa tiếng qua đi, Bùi Tử Đồng khoác lên một chiếc váy ngủ liền đi ra ngoài ban công, tiếp tục gọi điện thoại cho một ai đó, nhưng điện thoại vẫn luôn không có người nghe máy. Bùi Tử Đồng liền châm một điếu thuốc, trong bóng đêm hiện lên vẻ cô đơn. Cô ta đột nhiên nghĩ tới gần đây có nhiều sự việc liên quan đến mạng người phát sinh, Bùi Tử Đồng nhịn không được cười lạnh, âm thanh cười bị đè thấp, phá lệ có chút quỷ dị!

Ngày hôm sau, Bùi Tử Đồng ăn mặc nghiêm chỉnh đi đến một viện điều dưỡng, vừa mới đi vào cửa liền thấy có mấy vị bác sĩ cùng y tá vội vã đi ra tiếp đón: "Bùi tiểu thư, ngài đã tới, phụ thân của ngài đã tỉnh!" Nói xong liền dẫn Bùi Tử Đồng rời đi, Bùi Tử Đồng đi trên một đôi giày cao gót cao hơn mười centimet, bước chân đầy tự tin đi vào phòng bệnh.

Trong phòng không có các phương tiện hay máy móc nào dùng để chữa bệnh, mà chỉ có độc một chiếc giường, ở trong một cái căn phòng gần 30 mét vuông thì phá lệ trống trải, đặc biệt là các vách tường đều được sơn màu trắng, phá lệ nhìn có vẻ rợn người, đặc biệt là trong giờ phút này, một người đàn ông đang nằm trên giường bệnh, hai tay và hai chân đều bị trói chặt, khuôn mật thì trắng bệch đến doạ người.

Người đàn ông gầy trơ xương nằm bất động trên giường, bất quá chỉ mới hơn mấy tháng không gặp mà Bùi Xương Thịnh lại gầy ốm yếu như vậy, đặc biệt là đôi mắt kia vốn dĩ không lớn, nhưng mà giờ phút này so với khuôn mặt gầy yếu thì có vẻ phá lệ doạ người. Lúc trước Bùi Xương Thịnh có một dáng người và khuôn mặt làm cho người khác cảm thấy không được thoải mái, nhưng mà cũng có một chút phúc hậu, nhìn cũng còn được, nhưng mà bây giờ khi nhìn đến thì lại làm người khác phải lạnh cả sống lưng!

Mà ở trong phòng ngoại trừ chiếc giường bệnh thì còn lại một chiếc ghế, Bùi Tử Đồng đem ghế dịch đến mép giường, ngồi xuống, cầm lấy một quả táo, quả táo đặc biệt hồng, giống như là bị truyền sắc màu từ mặt của Bùi Xương Thịnh truyền qua, hồng đến độ làm người trong phòng cảm thấy có chút quỷ dị, Bùi Tử Đồng trong tay cầm lấy một con dao thái, chậm rãi rọt vỏ táo, khoé miệng còn mang theo một nụ cười như có như không.

"Ba, con sắp kết hôn rồi, ba sẽ vui mừng cho con sao? Vẫn là hôn sự mà ba và chị đã sắp xếp cho con!" Thời điểm Bùi Tử Đồng nói chuyện, khoé miệng mang theo ý cười, đôi môi đỏ chót cong lên, nhìn hết sức quỷ dị.

"A........ A....." Bùi Xương Thịnh hoàn toàn nói không nên lời, chỉ có thể phát ra âm thanh ân ân a a, ở khoé miệng nước miếng đã bắt đầu chảy ra bên ngoài.

"Ba, người hiện tại cũng thật dơ a......" Bùi Tử Đồng vừa nói vừa cầm lấy một chiếc khăn lông ở trên bàn giúp Bùi Xương Thịnh lau khoé miệng, khoé miệng của cô ta còn mang theo ý cười, toàn thân của Bùi Xương Thịnh không nhịn được run lên: "Làm sao vậy? Sợ con đến thế ư?" Trong mắt của Bùi Tử Đồng hiện lên tia sáng lạnh lẽo.

Trực tiếp đem khăn lông nhét vào miệng của Bùi Xương Thịnh, Bùi Xương Thịnh dùng sức lắc lắc đầu. Bùi Tử Đồng nụ cười trên miệng càng gia tăng, dùng sức đem chiếc khăn nhấn sâu vào trong miệng của Bùi Xương Thịnh.

"Ba, làm như vậy thì nước miếng sẽ không chảy ra ngoài nữa, có phải hay không thật thuận tiện a...." Bùi Tử Đồng cười rồi tiếp tục hành động gọt vỏ táo, trên khuôn mặt tinh xảo tràn ngập ý cười, nhưng Bùi Xương Thịnh lại cảm thấy hoảng sợ, tay chân đã bị trói không thể nào cử động được, khuôn mặt gầy yếu bị nhét chiếc khăn lông vào miệng làm cho khuôn mặt xưng lên một khối, làm nổi bật lên đôi mắt kia, giống như là ác quỷ từ địa ngục nhìn chằm chằm vào Bùi Tử Đồng.

"Bang...." Bùi Tử Đồng trực tiếp cho Bùi Xương Thịnh một cái tát vào mặt, Bùi Xương Thịnh giãy giụa càng thêm kịch liệt, đôi mắt trừng to nhìn chằm chằm vào Bùi Tử Đồng. Bùi Tử Đồng thì thản nhiên như chưa có việc gì xảy ra, thong thả ung dung tiếp

tục hành động gọt vỏ táo: "Ồn muốn chết!"

"Ba, như thế nào? Muốn đánh con sao?" Bùi Tử Đồng lấy chiếc khăn trong miệng của Bùi Xương Thịnh ra, bên trong miệng của Bùi Xương Thịnh vẫn phát lên âm thanh: "A.....a......", tay chân thì dùng sức muốn tránh thoát, nhưng càng làm như vậy thì dây trói buộc càng ngày càng chặt: "Ba, như thế nào? Chẳng lẽ cảm thấy ở viện điều dưỡng này chán rồi? Có lẽ bệnh viện tâm thần sẽ thích hợp hơn với ba...."

"Phi......" Bùi Xương Thịnh dùng hết sức lực, nhưng mà khẩu nước miếng kia vãn không rơi xuống trúng vào người của Bùi Tử Đồng, chỉ là khó khăn lắm dừng ở trên mặt đất, Bùi Tử Đồng chậm rì rì cuối cùng cũng gọt xong vỏ của quả táo, sau đó cô ta tới gần Bùi Xương Thịnh, dao nhỏ cũng ở trong nháy mắt dán sát vào khuôn mặt gầy trơ xương của Bùi Xương Thịnh. Bên trong miệng của Bùi Xương Thịnh phát ra tiếng ô ô, nghe như than khóc.
« Chương TrướcChương Tiếp »