- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Pháp Y Phu Nhân Lạnh Lùng
- Chương 87: Tiểu Dịch mất tích, Đông Thu Luyện say rượu thất thố
Pháp Y Phu Nhân Lạnh Lùng
Chương 87: Tiểu Dịch mất tích, Đông Thu Luyện say rượu thất thố
Editor: Thảo Anh
"Chờ Tiểu Dịch tỉnh dậy thì khẳng định sẽ đói nên em và bác An về nhà trước để nấu cháo rồi mang lại đây, anh trước hết thì ở đây trông con đi nhé!" Đông Thu Luyện cúi người in một cái hôn nhẹ vào trán của Tiêu Dịch, sau đó liền cùng bác An trở về biệt thự. Tiêu Hàn ở lại bệnh viện để chăm sóc Tiêu Dịch, trong lúc Đông Thu Luyện không có ở đây, Tiêu Dịch có tỉnh lại một lần, nhưng vì còn thấy mệt trong người nên cậu chỉ uống một ít nước sau đó liền tiếp tục ngủ say
Lúc này điện thoại của Tiêu Hàn vang lên, là Bạch Thiếu Hiền, Tiêu Hàn liền bảo Tiêu Thần nhìn Tiêu Dịch một lát để mình ra ngoài nghe điện thoại. Tiêu Hàn ra ngoài không bao lâu thì có người đột nhiên gõ cửa, tiến vào là một vị y tá, nói là giúp Tiêu Dịch đo lại thân nhiệt, Tiêu Thần gật đầu hiểu ý liền không bận tâm nữa.
Tiêu Thần cúi đầu chơi điện thoại, chờ đến khi ngẩng đầu lên thì phát hiện trên giường cư nhiên không còn một bóng người, Tiêu Thần vội vàng đứng dậy, rõ ràng vừa mới còn ở nơi này mà, bây giờ thì người đâu, đi ra ngoài để kiểm tra rồi? Không có khả năng a, Tiêu Thần vội vàng chạy ra ngoài, vừa lúc đυ.ng phải một vị y tá khác, y tá nhìn vào phòng, liền hỏi: "Người bạn nhỏ không có ở trong phòng sao? Tôi cần phải đo lại thân nhiệt cho cậu bé!"
Tiêu Thần đầu óc nháy mắt oanh một tiếng nổ tung, Tiêu Thần gắt gao nắm chặt lấy bả vai của vị y tá: "Cô nói cái gì, cô tới là để đo thân nhiệt cho Tiểu Dịch sao?"
"Đúng vậy, tôi tới là để đo thân nhiệt, người bạn nhỏ không có ở đây sao? Vị tiên sinh này...." Tiêu Thần vội vàng chạy về phía cửa thang máy, có một chiếc thang mái đang chậm rãi đi xuống không có điểm dừng, Tiêu Hàn đang từ cửa thang bộ đi ra thấy Tiêu Thần đang hoảng loạn liền hỏi: "Làm sao vậy? Có chuyện gì xảy ra?"
"Không thấy Tiểu Dịch ở trong phòng!" Tiêu Thần vừa nói lời này ra, tâm của Tiêu Hàn tự nhiên lộp bộp một cái: "Chú nói cái gì?" Tiêu Hàn đi tới gắt gao nắm lấy cổ áo của Tiêu Thần: "Chú lặp lại một lần nữa, Tiểu Dịch chạy đi đâu rồi?"
"Không thấy Tiểu Dịch, tìm không thấy ở trong phòng, hồi nãy có một vị y tá tới nói là đến đo thân nhiệt cho Tiểu Dịch, sau đó liền không thấy Tiểu Dịch ở đâu!" Tiêu Thần lời vừa nói xong, Tiêu Hàn liền hạ tay xuống, trực tiếp lấy điện thoại gọi cho Quý Viễn: "Quý Viễn, không tìm thấy Tiểu Dịch, lập tức tra rõ tình hình ở bệnh viện, xem xem có chiếc xe nào khả nghi đi ra từ bệnh viện hay là có người nào khả nghi ở xung quanh bệnh viện hay không? Nếu có lập tức báo cho tôi một tiếng!"
Quý Viễn đang ăn cơm trưa ở văn phòng công ty, thức ăn đang ở trong miệng không có cách nào có thể nuốt xuống được, tiểu thiếu gia mất tích? Quý Viễn lập tức bắt đầu điều tra về các chiếc xe đi ra vào bệnh viện, chuyện này cũng không phải là chuyện đùa a, ai có lá gan lớn đến mức cư nhiên bắt cóc người của Tiêu gia, người của Tiêu gia từ trước đến nay đều là bênh vực người của mình vô cùng. Đặc biệt là nhân khẩu của Tiêu gia vẫn luôn thưa thớt, nếu có người dám bắt cóc người Tiêu gia, thì chắc chắn sau khi bị tóm được, tuyệt đối là một kết cục thảm!
Tiêu Thần ngồi ở trong phòng bệnh cúi đầu, trên mặt đều là vẻ ảo não, hắn như thế nào lại để chuyện này có thể phát sinh ngay trước mặt hắn như vậy, Tiêu Hàn thì đứng ở mép giường, đôi tay cắm vào túi quần, trên mặt thần sắc trầm xuống, cho đến lúc Đông Thu Luyện cùng bác An đẩy của phòng bệnh tiến vào: "Tiểu Dịch đang ở đâu? Đã tỉnh chưa?"
"Chị dâu...." Tiêu Thần ảo não đứng lên: "Thật xin lỗi chị dâu, em thật sự không muốn...." Đông Thu Luyện nhìn Tiêu Hàn giờ phút này biểu tình trên mặt ngưng trọng, tựa hồ nghĩ tới cái gì đó, đôi con ngươi của Đông Thu Luyện không ngừng mở to lên, trái tim giống như là bị người hung hăng mà gõ vào, nháy mắt mất đi tri giác, Đông Thu Luyện trong tay cầm hộp cơm nháy mắt hộp cơm đã nằm lăn lóc dưới mặt đất, lăn vài vòng, khó khăn lắm mới dừng kế bên chân của Tiêu Thần: "Chị dâu, chuyện này....."
"Chú muốn nói cái gì, Tiểu Dịch có phải hay không đã xảy ra chuyện?" Đông Thu Luyện một phen kéo lấy tay áo của Tiêu Thần, nhìn chằm chằm vào Tiêu Thần, Tiêu Thần chỉ có thể nhẹ nhàng gật đầu. Đông Thu Luyện dùng sức lắc đầu, rõ ràng một tiếng trước, chính mình còn trông nom Tiêu Dịch, như thế nào lại xảy ra chuyện, sẽ không, Đông Thu Luyện đột nhiên liền nghĩ tới Đông Thanh Nhiên, cũng là như vậy đột nhiên xảy ra chuyện, sau đó cô không còn khả năng nhìn thấy một Đông Thanh Nhiên bằng xương bằng thịt nữa. Đông Thu Luyện đột nhiên đẩy mạnh Tiêu Thần ra!
Đông Thu Luyện không biết lấy sức lực từ nơi nào, Tiêu Thần lớn như vậy nhưng lại bị cô đẩy phải lùi về sau mấy bước, Đông Thu Luyện vọt tới bên cạnh Tiêu Hàn, duỗi tay lắm lấy góc tay áo của Tiêu Hàn, rồi thấp thỏm nói: "Anh ở đây nhìn Tiểu Dịch, anh cùng em nói Tiểu Dịch không có xảy ra chuyện, anh nói với em...." Đông Thu Luyện cơ hồ là rống lên khi nói những chữ cuối!
"Tiểu Luyện, đừng như vậy...." Tiêu Hàn nói chưa xong, Đông Thu Luyện liền đẩy Tiêu Hàn ra, lảo đảo muốn chạy ra bên ngoài, Tiêu Hàn theo bản năng kéo cánh tay của Đông Thu Luyện lại: "Tiểu Luyện, em bình tĩnh một chút, em nghe anh nói...."
"Tiểu Dịch đã xảy ra chuyện, anh muốn em bình tĩnh, em bình tĩnh bằng cách nào a, em như thế nào có thể bình tĩnh, vì cái gì mà tại thời điểm em muốn bù đắp cho con lại có chuyện xảy ra. Vì cái gì mà vận mệnh luôn cùng em chơi đùa, chẳng lẽ thật muốn em chứng kiến tất cả người bên cạnh em đều sẽ rời đi sao? Vì cái gì..."
Đông Thu Luyện bị Tiêu Hàn kéo lại lúc sau liền dùng sức đánh vào ngực của Tiêu Hàn, miệng vết thương cũ trên người Tiêu Hàn ẩn ẩn đau, Đông Thu Luyện thật sự là nghiêm túc mà đánh vào người Tiêu Hàn, anh chỉ có thể chịu đựng, đem Đông Thu Luyện không được bình tĩnh khống chế ôm chặt vào lòng mình!
"Vận mệnh có phải hay không không muốn em được hạnh phúc, những người bên canh em lần lượt đều bị tai nạn rồi qua đời, vì cái gì mà đến chính con của em mà bọn họ vẫn không buông tha, vì cái gì? Tiêu Hàn, Tiêu Hàn, anh mau đi cứu Tiểu Dịch, anh mau đi cứu Tiểu Dịch đi...." Đông Thu Luyện như là một người đang gặp nạn ở trên biển bắt được được một khúc gỗ nổi, gắt gao nắm chặt lấy, cánh tay của Tiêu Hàn bị Đông Thu Luyện nắm chặt đến rõ đau, nhưng anh chỉ nhẹ nhàng vỗ về và cười trấn an cô.
"Đừng nóng vội, anh sẽ đem con tìm trở về, đừng lo lắng, có anh ở đây rồi." Tiêu Hàn đem Đông Thu Luyện kéo vào trong lòng ngực mình, nhẹ nhàng vỗ vỗ vào lưng của Đông Thu Luyện, bởi vì toàn bộ cơ thể cô đều đang run bần bật, hơn nữa giống như là có trấn an bao nhiều thì cô vẫn không thể nào hết run được, hoàn toàn mất đi sự bình tĩnh bình thường vốn có của cô.
"Không được, em muốn đi tìm Tiểu Dịch, không được, em phải chính mình đi tìm!" Đông Thu Luyện nói xong liền muốn thoát khỏi trói buộc của Tiêu Hàn, anh chỉ có thể gắt gao đem Đông Thu Luyện ôm sát vào trong lòng mình, ôm chặt lấy cô, Đông Thu Luyện tránh thoát khôn được, chỉ có thể không ngừng mà đánh vào Tiêu Hàn: "Anh buông em ra, Tiêu Hàn, em muốn đi tìm Tiểu Dịch....."
"Đông Thu Luyện, em không thể bình tĩnh một chút sao!" Tiêu Hàn đột nhiên rống lên một câu, bác An và Tiêu Thần đều ngạc nhiên vì họ chưa từng thấy Tiêu Hàn nói chuyện lớn tiếng như vậy, bởi vì ngay từ nhỏ họ được giáo dục một cách quý tộc, phải luôn trong bộ dáng thân sĩ, hơn nữa Tiêu Hàn tính tình cũng thuộc loại này nên không nghĩ sẽ có một ngày anh nổi giận đến như vậy, vào thời điểm nói chuyện thì khoé miệng luôn mang theo nụ cười, nói chuyện từ tốn. Chứ có như bây giờ, nói chuyện lớn tiếng!
Đông Thu Luyện phỏng chừng cũng bị doạ sợ, cũng không giãy giụa nữa, chỉ là ngẩng đầu nhìn Tiêu Hàn, sắc mặt của Tiêu Hàn vẫn ngưng trọng như lúc cô bước vào, cái sắc mặt lạnh lẽo này Đông Thu Luyện cô chưa bao giờ nhìn thấy ở Tiêu Hàn: "Tiêu Hàn, ông của em, ba, mẹ, đều là đột nhiên rời đi, lần cuối để nhìn bọn họ em cũng không có, Tiêu Hàn,.... em nên làm cái gì bây giờ, Tiêu Hàn, Tiêu Hàn,......."
Đông Thu Luyện cứ như vậy nhìn Tiêu Hàn, hai dòng nước từ trong mắt của Đông Thu Luyện từ từ chảy xuống, Tiêu Hàn không nói gì thêm chỉ là duỗi tay lau đi nước mắt của cô, nhưng mà nước mắt của cô giống như là chảy không ngừng, như những hạt trân châu, từng giọt từng giọt lại chảy xuống hai bên gò má. Tựa hồ được Tiêu Hàn nhẹ nhàng giúp cô lau đi nước mắt thì những uỷ khuất từ mấy năm nay lập tức nảy lên ở trong lòng, nước mắt nháy mắt ngăn không được!
Tâm của Tiêu Hàn như bị thứ gì đó đâm một miếng rõ to, Tiêu Hàn cảm thấy có chút khó chịu, đối mặt với việc cảm xúc của Đông Thu Luyện mất khống chế, anh chỉ có thể vụng về mà giúp cô lau đi những giọt nước mắt, nhưng mà nước mắt của cô càng chảy lại càng nhiều, trong giây lát Tiêu Hàn có chút luống cuống tay chân, anh không biết phải nên làm gì chỉ có thể cúi người hôn lên những giọt nước mắt của cô: "Đừng khóc, đừng khóc, anh đau....."
"Tiêu Hàn, Tiểu Dịch sẽ trở về đúng không?" Đông Thu Luyện tay còn đang run rẩy, gắt gao nắm chặt lấy tay áo của Tiêu Hàn.
Tiêu Hàn chỉ có thể đem Đông Thu Luyện ôm vào trong lòng ngực mình, mặc cho nước mắt của cô làm ướt áo anh. Trong mắt Tiêu Hàn xuất hiện những đốm lửa lảm cho người ta sợ hãi khi nhìn vào, rốt cuộc là ai có lá gan lớn như vậy, dám công khai bắt người của anh, nếu anh biết người đó là ai thì anh chắc chắn sẽ khiến cho người đó tuyệt đối sống không bằng chết.
Hai vợ chồng Cố thị đang ve vãn nhau ở tròn nhà thì nhận được điện thoại của Đông Thu Luyện, Cố San Nhiên trực tiếp từ trên giường nhảy xuống mặt đất, thiếu chút nữa là đã té ngã, may là có Cố Nam Sênh bên cạnh nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô nếu không thì.....
"Làm sao vậy? Làm cái gì má cứ hớt ha hớt hãi mãi thế?"
"Không biết tên hỗ đản nào có mắt mà như mù, cư nhiên dám bắt cóc Tiểu Dịch, đừng để lão nương đây bắt được ngươi, nếu không chị đây sẽ xử đẹp ngươi. Còn không mau đứng dậy nhanh, phải đi tìm người nha, sao anh cứ ngồi lỳ ở trên giường thế?" Cố San Nhiên nói xong, Cố Nam Sênh trong nháy mắt ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, vội vàng gọi cho người tiến vào, hai người đàn ông mặc tây trang đen đi vào: "Kêu gọi mọi người trong bang lập tức đi ra ngoài tìm Tiêu tiểu thiếu gia, nếu có tin tức gì thì nhanh chóng báo lại cho tôi."
"Vâng, thiếu chủ!" Hai người vừa muốn đi ra ngoài thì Cố San Nhiên lại gọi bọn họ trở lại: "Chuyện này ngàn vạn lần cũng không nên nói với cha nuôi, đừng tiết lộ ra ngoài!"
"Đã hiểu." Hai người áo đen nói xong lập tức đi ra ngoài làm việc.
"Như thế nào lại không nói cho chú nhỏ nghe, nếu như chú nhỏ biết thì dựa theo thái độ của chú nhỏ đối với Đông Thu Luyện, khẳng định sẽ đem C thị xốc lên để tìm, không phải là sẽ nhanh chóng tìm được người sao!" Sênh chưa nói xong đã bị Cố San Nhiên gõ một cái vào trán.
"Anh ngốc à, nếu như cha nuôi biết thì hắn sẽ trực tiếp vọt tới Tiêu gia, Tiêu Hàn tính sao bây giờ? Chúng ta yên lặng mà đem chuyện này xử lý tốt, chuyện tình cảm giữa Tiêu Hàn cùng Đông Thu Luyện mới được tốt lên, cha nuôi vẫn là không nên quấy rầy bọn họ thì tốt!" Cố Nam Sênh cái hiểu cái không gật đầu: "Với lại, Tiểu Luyện cũng không thích cha nuôi, nếu như cha nuôi thật sự tìm được Tiểu Dịch trở về, Tiểu Luyện lại thiếu cha nuôi một cái nhân tình nữa, đến lúc đó mọi chuyện lại càng thêm rắc rối!"
"Lời này nói ra cũng có chút đạo lý, chú nhỏ vô sỉ như vậy, nếu như Đông Thu Luyện thiếu nhân tình của chú nhỏ thì chắc chắn chú ấy sẽ làm "thịt" Đông Thu Luyện......" Cố Nam Sênh nói xong còn thập phần tán đồng mà gật đầu vài cái, vừa mới chuẩn bị hỏi ý kiến của Cố San Nhiên thì Cố San Nhiên đã trực tiếp ném cái gối đầu vào người anh: "San Nhiên bảo bối, em làm sao vậy?"
"Làm thịt? Chắc là do anh nghĩ ra rồi, anh vô sỉ như thế cơ mà, lại còn dám nói cha nuôi, xem em không đánh chết anh!" Cố San Nhiên trực tiếp nhảy lên người Cố Nam Sênh. Cố Nam Sênh trong lòng thì lo lắng sợ cô ngồi không thoải mái, còn dịch chuyển một chút thân mình: "San Nhiên bảo bối, chú nhỏ thật là một người đàn ông rất là vô sỉ, em có nhớ năm đó chú ấy đã làm gì để chia rẻ hai chúng ta không?"
"Cút đi, đừng có mà nói xấu cha nuôi!" Cố San Nhiên trực tiếp đánh gục Cố Nam Sênh, chỉ là lúc sau thì ai phát gục ai thì chúng ta chỉ có thể ở nơi này mà tự suy diễn, chuyện gia đình của người ta thì để cho người ta giải quyết vậy.
Mà giờ phút này, Tiêu Dịch có cảm giác được tình cảnh của mình hiện tại, cậu bị người ta bế lên vào trong một chiếc xe, bởi vì mùi hương trên người này cậu hoàn toàn không quen biết, đặc biệt là vào thời điểm người này ôm cậu, cách ôm hoàn toàn không có điểm ôn nhu, Tiêu Dịch giờ phút này đầu vẫn còn có chút hôn mê, chỉ hỏi một câu: "Anh là ai?" Miệng nháy mắt bị người bưng kín, người nọ phỏng chừng có nói gì đó nhưng vì Tiêu Dịch còn choáng váng nên cậu không nghe rõ!
Cho đến khi Tiêu Dịch cảm giác được có người đặt mình xuống một chỗ nào đó, Tiêu Dịch mới mệt mỏi mở mắt nhìn xung quanh, xung quanh tối đen, duỗi tay năm ngón cũng không thể thấy, Tiêu Dịch muốn duỗi thẳng chân nhưng lại phát hiện chính mình đang được nằm trong một nơi giống như là một cái rương nhỏ, xung quanh không gian nhỏ hẹp, Tiêu Dịch duỗi tay sờ xung quanh, phát hiện giống như là một cái rương để đựng đồ, nhưng không gian thì có chút nhỏ hẹp.
Tiêu Dịch đột nhiên nghĩ tới mình có đeo một chiếc dồng hồ trên cổ tay, mặt đồng hồ có dạ quang có thể chiếu sáng trong tối. Tiêu Dịch mở đồng hồ ra, phía bên cổ tay phát ra một luồng sáng nhỏ đủ để cho Tiêu Dịch có thể nhìn thấy những đồ vật kế bên mình, nhìn kĩ thì giống như mình đang ở trong cốp xe, hơn nữa bên trong cốp xe còn có những thứ khác, ví dụ quần áo?
Tiêu Dịch rốt cuộc chỉ là một đứa nhỏ, thân hình cũng nhỏ nhắn, nên cậu có thể dễ dàng nhúc nhích trong cốp xe để tìm nhiều thứ hơn để tiện cho việc quan sát, cậu phát hiện một bộ đồng phục y tá, rốt cuộc người bắt cóc cậu là ai? Vì cái gì mà hao tâm tổn trí bắt cậu từ bệnh viện ra đến đây, Tiêu Dịch có thể cảm nhận được, sau khi mình bị mất tích thì sẽ có bao nhiêu người tìm kiếm cậu, người này có lá gan thật sự rất lớn nha.
Giờ phút này, hai anh em Bạch gia cũng chạy đến bệnh viện, theo sau là vợ chồng Cố thị, ở bên ngoài phòng bệnh thì viện trưởng cùng với một ít nhân viên quản lý đang nôn nóng đứng đợi, trong lòng đều đang âm thầm mà mắng chửi, rốt cuộc người này là ai, cư nhiên dám bắt cóc tiểu thiếu gia của Tiêu gia, chỉ là tình huống hiện tại không cần phải báo cảnh sát sao? Giống như là không có nguy hiểm gì!
Bởi vì vợ chồng Cố thị đã đến, tầng phòng vip của bệnh viện đã được che kín bằng những người đàn ông mặc tây trang đen, mỗi người đều chỉ có một biểu tình trên khuôn mặt, mấu chốt là đều hung thần ác sát (kiểu giống như sát khí bao bọc cả người ấy mọi người), một đám người đem toàn bộ tầng lầu bao vây lại, cảnh tượng giống như trong các bộ phim xã hội đen!
Đặc biệt là cái cách mà Cố San Nhiên lựa chọn phương thức để lên sân khấu thì lại cho người khác cảm thấy sợ hãi, khi cửa thang máy được mở ra, thì mọi người liền thấy một người phụ nữ toàn thân màu đen, tóc xoăn buông xoã, dáng người quyến rũ chết người, môi đỏ rực lửa, trên khuôn mặt còn khoa trương mang theo một chiếc kính râm màu đen, áo gió màu đen bên ngoài phấp phơi bay trong gió, thời điểm đi ra thang máy giống như là một chị đại trong hắc bang, khụ khụ..... Cố San Nhiên lại là chị đại hắc bang!
Cố Nam Sênh như cũ lặng lẽ đi phía sau Cố San Nhiên, hấp dẫn mọi người là do một bộ dạng lười biếng khác hẳn với không khí xung quanh, hơn nữa tất cả người đi theo hai người bọn họ đều mặc tây trang đen, nhưng chỉ có một Cố Nam Sênh cố tình mặc một chiếc áo sơmi trắng cùng chiếc quần màu cà phê, làm cho người ta không chú ý cũng khó. Cố San Nhiên tháo kính râm xuống nhìn một lượt xung quanh, không nói gì vọt tới phòng bệnh của Đông Thu Luyện, tiếp theo mọi người liền nghe thấy được bên trong truyền ra một tiếng rống to: "Mẹ nó, ai mà có lá gan lớn như vậy a, cư nhiên bắt cóc em của lão nương, chán sống rồi sao! Lão nương mà bắt được hắn thì sẽ băm hắn ra đem đi kho thịt!"
Kỳ thật Tiêu Dịch vẫn luôn suy nghĩ tại sao Cố San Nhiên vẫn luôn gọi hắn là em trai và xưng là chị, tuy rằng Cố San Nhiên và Đông Thu Luyện là khuê mật (bạn tốt), nhưng cô lại là con gái nuôi của Cố Bắc Thần, mà Tiêu Dịch cũng là con trai nuôi của Cố Bắc Thần, cái này không phải là chị em thì là cái gì, nhưng mà Tiêu Dịch lại không biết một tầng quan hệ phức tạp nên cứ tưởng rằng Cố San Nhiên là một bà cô quái dị, chỉ là nếu xưng hô là chị thì chị này cũng thật là kỳ quái a!
"San Nhiên bảo bối, em đừng có mà tức giận, không phải mọi người đều đang đi tìm sao? Đừng nóng giận nha!" Cố Nam Sênh ôm Cố San Nhiên, tính tình của Cố San Nhiên vẫn luôn nóng nảy, mãi vẫn không đổi được!
"Có thể không lo lắng sao? Tiểu Dịch còn nhỏ như vậy, lại còn sinh bệnh....." Cố Nam Sênh lấy tay chọc vào eo của Cố San Nhiên, ý bảo cô xem biểu tình của Đông Thu Luyện một chút, lúc này cô mới chú ý tới Đông Thu Luyện biểu tình đang rất là hoảng hốt, Cố San Nhiên đi qua ngồi xổm trước mặt, duỗi tay cầm lấy tay Đông Thu Luyện: "Tiểu Luyện....."
"San Nhiên, cậu có tin tức gì chưa?" Đông Thu Luyện nói chuyện thanh âm khinh khinh nhu nhu, cả người tạo cho người ta cảm giác cô vẫn còn đang rất hoảng loạn, Cố San Nhiên đứng dậy đem Đông Thu Luyện ôm vào trong lòng mình: "Đừng lo lắng, nhiều người đi ra ngoài tìm như vậy, nhất định sẽ mau có tin tức!"
Hai anh em Bạch gia đối với hai vợ chồng vừa mới xuất hiện này căn bản là không quen, nhưng mà tư thế khi di vào phòng bệnh lại rất khoa trương a, Cố Nam Sênh cùng Tiêu Hàn đã từng cùng nhau lên trang đầu của tạp chí, hơn nữa khuôn mặt của Cố Nam Sênh lớn lên lại kinh diễm đến vậy, làm người xem qua lần đầu tiên cũng sẽ nhớ lấy mặt của hắn. Cố Nam Sênh đi đến bên người Tiêu Hàn, vỗ bả vai anh: "Yên tâm đi, Tiểu Dịch sẽ được mang về, lông tóc cũng sẽ không bị hao tổn!"
"Ừm!" Tiêu Hàn hiện tại chỉ đang chờ có một tin tức tốt nào đó truyền tới!
Mà giờ phút này, Tiêu Dịch đang ở trong một không gian nhỏ hẹp, phỏng chừng là do thuốc đã bắt đầu phát huy tác dụng nên cậu nhóc cảm thấy đầu óc trở nên thanh tỉnh hơn, đột nhiên cốp xe bị một ai đó mở lên, Tiêu Dịch lập tức nhắm lấy hai mắt, tiếp theo cậu liền cảm giác được có người đang ôm cậu lên.
"Anh là heo sao, tôi kêu anh đi gϊếŧ Đông Thu Luyện, anh lại đi bắt con của cô ta, làm như vậy không chỉ Tiêu Hàn hành động mà còn làm cho những khác biết chúng ta đang có âm mưu đó...."
Người kia tựa hồ đang gọi điện cho một người phụ nữ, nếu bình thường mà nói thì Tiêu Dịch khẳng định đối với thanh âm này sẽ không để ý, nhưng mà vào giờ phút này cậu đột nhiên nghĩ tới một người phụ nữ, sáng sớm trên bàn đã xuất hiện thiệp mời kết hôn của người phụ nữ này, lão phù thuỷ, quả nhiên là tâm địa rắn rết, cư nhiên lại muốn hại mẹ của cậu.
"Đây là chuyện của tôi, không cần cô phải nhúng tay vào, cũng không cần cô phải khoa tay múa chân!" Nói xong câu này người đàn ông liền tắt điện thoại, dùng sức đánh mạnh vào xe mấy cái: "Tiện nhân, cho rằng chính mình là cái gì chứ, còn muốn khoa tay múa chân với mình, mẹ nó...." Lời còn chưa nói xong, di dộng đột nhiên chấn động không ngừng, thanh âm nói chuyện của người đàn ông không ngừng tạo ra tiếng vang trong không trung, Tiêu Dịch phán đoán cái địa phương này hẳn là trống vắng, trống trải, tạo cho người khác một trận ẩm ướt và lạnh lẽo.
Thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng mở ra và đóng lại của cửa xe, hoặc là tiếng xe chạy, còn có tiếng mở khoá xe và khoá cửa xe, chẳng lẽ nơi này là bãi đỗ xe, người đàn ông đem cậu đặt vào ghế sau của xe, Tiêu Dịch mở to đôi mắt cơ hồ có thể nhìn thấy cảnh vật xung quanh, một nơi rất tối, chỉ có một chút ánh sáng ở đằng xa, hơn nữa ánh sáng cũng rất mỏng manh, có thể tắt bất cứ lúc nào, giống như là một bãi đỗ xe ngầm.
Người đàn ông cơ hồ đang rất nóng nảy, trực tiếp đem điện thoại di động ném xuống mặt đất, điện thoại lăn vài vòng rồi dừng ở trước mặt cậu, ngoài miệng còn hung hăng nói những câu đầy lý lẽ, tiếp theo người đàn ông đó lấy ra một chiếc điện thoại khác: "Cô là Đông Thu Luyện sao? Con của cô đang ở trong tay tôi...., tôi không cần tiền, tôi chỉ muốn nhìn thấy cô thống khổ!" Nói xong lập tức tắt điện thoại. (Ta nói nó rảnh thiệt chứ, thà không gọi để người ta còn sốt ruột coi còn sống hay đã chết, gọi chi để biết con tin còn sống, ngu
người!)
Trong phòng bệnh, Đông Thu Luyện vừa mới nghe xong điện thoại, Cố Nam Sênh nhanh tay nhấn vài phím trên máy tính: "Hỗn đản, tuy rằng cuộc trò chuyện không lâu, nhưng mà đã điều tra được vị trí của hắn, hiện tại vẫn còn đang ở trong bệnh viện, chúng ta đều cho rằng hắn đã đi ra ngoài nhưng không ngờ...., người này thật thông minh nha, biết chỉ cần mình ra ngoài thì các video giám sát ở khắp mọi nơi sẽ giám sát hắn, chỉ cần hắn lộ diện thì khẳng định sẽ bị bắt. Tuy rằng không có vị trí cụ thể của hắn, nhưng chắc chắn là đang ở trong bệnh viện này!"
"Hắn mang theo một tiểu hài tử có thể đi nơi nào chứ?" Bạch Thiếu Hiền ngồi ở trên sô pha nói: "Nơi này thang máy đi thẳng tới lầu một, hắn đi thang máy liền không có khả năng trên đường thì sẽ dừng lại, mà Tiêu Hàn cùng Tiêu Thần vẫn luôn ở đây, hắn hẳn là không có lá gan để mà trở lại tầng này, lầu một người đến người đi, cũng không có khả năng là sẽ không có ai nhìn thấy bóng dáng của hắn a!"
"Còn có bãi đỗ xe ngầm!" Tiêu Hàn nói xong liền cầm lấy áo đi ra ngoài, mọi người nhìn thoáng qua nhau, cũng theo anh đi ra ngoài.
Giờ phút này, người đàn ông kia bắt đầu thay quần áo, sau đó khởi động xe định lái xe rời đi, chỉ chốc lát sau, Tiêu Dịch nghe thấy được tiếng tắt khởi động của xe, sau đó cậu liền nghe tiếng mở cửa xe, vốn đang cho rằng người đàn ông này sẽ đem mình ôm ra ngoài, nhưng mà Tiêu Dịch nghĩ sai rồi, bởi vì người đàn ông này đột nhiên đem xe khoá lại, Tiêu Dịch nháy mắt mở mắt, trong lòng lướt qua một tia dự cảm không lành.
Tiêu Dịch nhìn xuyên thấu qua cửa sổ, phát hiện cái kính xe được dán một loại kính đen bảo vệ, hơn nữa ánh sáng của bãi đỗ xe cũng rất tối, người bên ngoài căn bản không nhìn thấy động tĩnh gì ở bên trong xe, cho nên Tiêu Dịch liền ghé mặt mình vào cửa sổ, người đàn ông kia hiện giờ đang đứng ngoài xe sửa sang lại ăn mặc của mình, người này Tiêu Dịch hoàn toàn không quen biết, một chút ấn tượng cũng không có, nhưng mà cậu vẫn cảm thấy khuôn mặt của người đàn ông này có chút dị thường.
Đặc biệt là người đàn ông luôn đeo khẩu trang để che dấu đi chính mình diện mạo, Tiêu Dịch chú ý tới sườn mặt của người đàn ông, rõ ràng nói đó có một vết thương, người này hẳn là đã từng đi phẫu thuật thẩm mỹ.
Người đối diện cửa sổ đang sửa sang lại diện mạo của mình, tên thật là Tôn Học Sơ, hắn nhìn vào cửa sổ để bản thân mình cẩm thận chỉnh sửa lại một chút, mà đôi mắt lại hướng về phía thang máy, nhìn thấy một đám người từ thang máy bước ra, hắn lập tức làm bộ dạng như người đi qua đường đi ngang qua đám người đó.
Tất cả mọi người đều không chú ý tới người vừa đi qua bọn họ nhưng Đông Thu Luyện lại khác, bởi vì bộ dạng của hắn hết sức bình thường, giống như là nhân viên văn phòng bình thường, một thân tây trang, hơn nữa nhìn qua thập phần văn nhã, cả người nhìn qua đều bình thường không có điểm gì bất đồng, Đông Thu Luyện dừng bước quay đầu lại nhìn người đã đi xa kia: "Làm sao vậy?"
"Người kia....." Đông Thu Luyện chỉ về hướng Tôn Học Sơ: "Trên người hắn mang một hương thơm rất quen thuộc!" Bởi vì Tiêu Dịch vừa mới đến bệnh viện mồ hôi đầy người nên cô đã đưa cậu đi tắm rửa thay quần áo, cô còn dùng một ít hương phấn mát xa lên mặt cậu, loại hương phấn này được nhập khẩu từ nước ngoài, hương thơm không phải đặc biệt đậm, nhưng mà nếu bị dính vào một chút thì mùi cũng sẽ dính vào người mang một mùi hương rất thơm.
"Cái kia....." Bạch Thiếu Ngôn nghe xong liền xoay người đuổi theo người đàn ông đã đi xa kia, thời điểm tay mới vừa chạm vào bả vai của người đàn ông, thì hắn đột nhiên xoay người, từ trong túi lấy ra một cây dao quân dụng, con dao ấy nháy mắt được đặt ở cổ của Bạch Thiếu Ngôn, Bạch Thiếu Ngôn cả người đều ngây ngẩn cả ra, đầu óc thì rối loạn, cả cơ thể đều đình chỉ hoạt động.
Khi Đông Thu Luyện nhìn thấy đôi tay của người đàn ông, cô liền hiểu ra: "Anh là tên cướp đã đào tẩu?"
Tôn Học Sơ chỉ cười, ôm chặt lấy Bạch Thiếu Ngôn đang đứng trước ngực mình, so với Bạch Thiếu Ngôn thì Tôn Học Sơ cao hơn một chút, vừa lúc có thể kiềm chế Bạch Thiếu Ngôn một cách dễ dàng, Thiếu Ngôn thì một người tay trói gà không chặt, hơn nữa cậu có thể rõ ràng mà cảm giác được con dao kia đang từ từ đâm sâu vào yết hầu của cậu.
Đột nhiên cảm giác được một trận đau đớn, Bạch Thiếu Ngôn cảm nhận được con dao đó đã đâm vào làn da của mình, hơn nữa cậu còn cảm nhận được một dòng chất lỏng ấm áp đang từ từ chảy ra: "Ngươi đã bị bọn ta bao vây, chúng ta có nhiều người như vậy, ngươi trốn không thoát đâu!"
"Tôi không sợ các người bao vây tôi, dù gì trong tay tôi cũng có hai người, không tồi!" Sắc mặt của mọi người nháy mắt đều trầm xuống, đặc biệt là vợ chồng Tiêu thị, Đông Thu Luyện đầu óc ong một tiếng, trong đầu đều là hình ảnh của Tiêu Dịch: "Ngươi rốt cuộc đem con của ta giấu ở nơi nào?" Tiêu Dịch đang sinh bệnh, Đông Thu Luyện thật sự không biết Tiêu Dịch hiện tại rốt cuộc tình hình ra sao, chỉ cần nghĩ đến vào buổi sáng Tiêu Dịch đã khó chịu như thế nào thì trong lòng Đông Thu Luyện liền từng trận đau đớn!
Tiêu Hàn từ phía sau ôm lấy Đông Thu Luyện, bởi vì hắn đứng ở đằng sau thấy thân ảnh Đông Thu Luyện lắc lư vài cái, cơ hồ là bộ dáng tuỳ thời đều có thể ngã xuống, làm cho hắn một trận kinh hãi: "Ngươi đừng lừa dối bọn tôi, ngươi chưa bao giờ ra khỏi cái bãi đỗ xe này, con của tôi khẳng định vẫn còn ở nơi này, chúng tôi nhiều người như vậy, chẳng lẽ sẽ tìm không thấy một con người đang sống sao?"
"Ha ha...." Tôn Học Sơ đột nhiên cười to, chỉ là thanh âm này có chút quái dị, bởi vì thấy hắn cười to, tất cả mọi người đều thấy hắn có biểu tình dị thường, các cơ trên khuôn mặt hắn đều cứng đơ, mất độ tự nhiên, Đông Thu Luyện cùng Bạch Thiếu Ngôn đều biết hắn từng bị huỷ dung, cho nên trong lòng đã đoán được người này khẳng định đã đi phẫu thuật thẩm mỹ để chỉnh lại khuôn mặt, những người khác thì không biết nên khi thấy hắn cười lên trông có vẻ rất dữ tợn, bởi vì toàn bộ khuôn mặt đều cười đến vặn vẹo!
"Thằng nhóc đó không biết có còn sống hay không nha?" Tôn Học Sơ cười lớn, nhìn chung quanh từng bước tới gần đám người mặc tây trang đen, còn có một ít vệ sĩ. Tôn Học Sơ nói thật, nếu là hắn trước kia thì sẽ sợ nhưng mà trong giây phút này Tôn Học Sơ hắn không còn thấy sợ nữa vì hắn biết chính mình không còn đường lui nữa, huống chi trên tay hắn lại có hai con tin: "Các người đừng tới đây, bằng không tôi không biết con dao trong tay mình có thể vô ý mà đâm sâu vào yết hầu của tên này hay không đâu?"
Lúc này, vợ chồng Cố thị đang nghiên cứu xem như thế nào mới có thể trực tiếp bắn chết người đàn ông này, chung quanh hoàn toàn không có người, toàn bộ đều là xe, người đàn ông này đang đưa lưng dựa vào vách tường, tầm mắt của hắn rất trống trải có thể quan sát toàn cảnh xung quanh, cho nên cục diện của họ bây giờ có chút bị động.
Đặc biệt người đàn ông này lại lộ ra bộ dáng không sợ chết, nếu như hắn có một mình, thì Cố San Nhiên đã sớm một phát súng mà bắn chết hắn, nhưng hắn lại gắt gao đem Bạch Thiếu Ngôn chắn trước mặt mình.
"Ngươi đã giấu Tiểu Dịch ở đâu?" Đông Thu Luyện nhìn yết hầu của Bạch Thiếu Ngôn máu tươi đang từ từ chảy từ cổ xuống dưới, Bạch Thiếu Ngôn biểu tình rất chi là thống khổ, hơn nữa bởi vì đang bị bắt làm con tin nên nửa người trên của Bạch Thiếu Ngôn đều bị người ở phía sau giữ chặt kéo mạnh về phía sau, toàn bộ cơ thể có vẻ thập phần không thoải mái.
"Nếu như không phải vì cô thì tại sao tôi lại bị bọn cảnh sát bắt lấy chứ, tôi lại như thế nào mà ở trong tù bị bọn phạm nhân kia tấn công, đều là bởi vì cô....." Tôn Học Sơ đột nhiên đem con dao trong tay quơ quơ loạn xạ trước mặt Bạch Thiếu Ngôn. Bạch Thiếu Ngôn nhìn thấy con dao đang trước mặt mình đong đưa, trái tim như muốn thoát khỏi ra ngoài, mà trong nháy mắt này......
"Bằng——" Một tiếng, cả người Bạch Thiếu Ngôn đều đứng đơ cả ra, cậu chỉ có thể thấy con dao đang trong tay người đàn ông từ từ rớt xuống: "Leng keng——" Một tiếng rơi xuống trên nền đất được làm bằng xi măng, Bạch Thiếu Ngôn cảm giác được thân thể nam nhân phía sau mình đang từ từ ngã xuống, thẳng đến: "Phanh——" một tiếng, người đàn ông đó liền nằm bất động trên mặt đất, đôi tay bưng kín lấy ngực mình, mà trên ngực hắn máu tươi không ngừng chảy ra.
"San Nhiên, cậu......" Giờ phút này trong tay Cố San Nhiên đang cầm một khẩu súng còn đang bốc hơi, Đông Thu Luyện trực tiếp vọt tới bên người Tôn Học Sơ: "Tiểu Dịch đang ở nơi nào? Ngươi nói đi, Tiểu Dịch đang ở nơi nào......"
"Ha ha..... ha ha......" Tôn Học Sơ không nói gì chỉ là cười không ngừng.
Tiêu Hàn trực tiếp đi qua đó, một chân liền dẫm lên khuôn mặt của Tôn Học Sơ, Tôn Học Sơ khuôn mặt nháy mắt trở nên vặn vẹo, từ trong miệng hắn chậm rãi phun ra những ngụm máu, Đông Thu Luyện vừa thấy tình hình liền biết nếu bây giờ hắn không nói, thật mau liền sẽ bị mất máu quá nhiều mà chết: "Tiêu Hàn, anh tránh ra, Tiểu Dịch còn chưa có tìm được!"
"Hắn căn bản sẽ không nói cho chúng ta biết. Tôi không biết sao lưng anh là ai? Nhưng mà tôi sẽ làm cho anh cảm thấy phải hối hận vì những gì anh gây ra!" Tiêu Hàn trực tiếp đem Đông Thu Luyện kéo ra: "Dẫn tên này đi trị thương, đừng làm cho hắn chết!" Nói xong liền có hai người mặc tây trang đen trực tiếp đem Tôn Học Sơ đi vào thang máy, Tôn Học Sơ trong mắt đầy vẻ hoảng sợ, vì cái gì mà không gϊếŧ hắn, vì cái gì mà bắt hắn đi trị thương, vì cái gì.....
"Chết không đáng sợ, đáng sợ nhất chính là sống không bằng chết....." Tiêu Hàn trực tiếp siết chặt lấy cằm của Tôn Học Sơ: "Mang đi đi!"
Vợ chồng Cố thị bên này đã bắt đầu tìm kiếm Tiêu Dịch, nơi này có quá nhiều xe, hơn nữa xung quanh lại khá tối, bọn họ căn bản không biết nên xuống tay như thế nào, họ không thể gặp cửa sổ của xe nào đều phải gõ toang cả lên, nếu đập không chuẩn còn sẽ gây thương tích cho Tiêu Dịch, huống hồ thân thể của Tiêu Dịch có hơi nhỏ, có lẽ sẽ bị giấu ở nơi khác, hoặc là trong cốp xe, nếu như mỗi chiếc xe đều phải kiểm tra kĩ càng thì không biết phải mất bao nhiêu thời gian đâu.
Tại thời điểm tất cả mọi người đều đang tìm kiếm xung quanh, thì Tiêu Thần đột nhiên thấy ở trong một chiếc xe có một tia ánh sáng phát ra, cậu vội vàng chạy qua đó: "Là cái chiếc này, khẳng định là cái này, bên trong có ánh sáng, các người thấy không?"
"Tránh ra một chút!" Cố Nam Sênh lời này vừa nói xong, có hai người đàn ông tây trang đen lập tức tiến đến, trực tiếp đem cửa xe cạy mạnh ra, bên trong Tiêu Dịch sắc mặt đang không được tốt, sắc mạt ửng hồng, hơn nữa cậu nhóc còn đang dùng sức để hít thở không khí: "Tiểu Dịch!" Đông Thu Luyện trực tiếp chạy tới, một tay đem Tiêu Dịch ôm ra ngoài.
"Em trước tiên đừng nhúc nhích, cho con thời gian hảo hảo hô hấp một chút!" Tiêu Hàn từ trong tay Đông Thu Luyện tiếp nhận lấy Tiêu Dịch, đem Tiêu Dịch đặt trên nóc xe, Tiêu Dịch lúc này mới xem như là hảo hảo mà thuận lợi hít thở trong chốc lát, sắc mặt lúc này mới dịu xuống: "Daddy....." Cục đá trong tim Tiêu Hàn lúc này mới hoàn chỉnh rớt xuống: "Đầu của con đau....."
"Không có việc gì, một lát nữa sẽ tốt thôi, không có việc gì!" Đông Thu Luyện đi qua liền đem Tiêu Dịch gắt gao ôm vào trong lòng mình, rốt cuộc cậu cũng cảm nhận được hơi thở quen thuộc trước mặt mình, Tiêu Dịch gắt gao nắm lấy quần áo của Đông Thu Luyện: "Mommy, cuối cùng mẹ cũng......."
"Mommy đang ở đây, ở chỗ này đây....." Đông Thu Luyện nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng Tiêu Dịch, ý đồ muốn trấn an cảm xúc của cậu.
Bạch Thiếu Ngôn cũng được đưa lên trên lầu để thuận tiện cho việc băng bó vết thương, may là vết thương không sâu, chỉ bởi vì nó nằm ở cổ nên máu mới ra nhiều một chút thôi, chỉ cần cẩn thận băng bó là được. Bạch Thiếu Hiền vì lo lắng cho em trai nên kêu bác sĩ gắn thêm một cái đồ bảo hộ cổ cho cậu, Bạch Thiếu Ngôn nhìn đến cổ của bản thân thì dở khóc dở cười: "Đại ca, em chỉ bị vết thương nhẹ thôi, anh đã biến em thành cái bộ dạng này, người ta còn tưởng em bị trật cổ đó!"
"Bảo hộ như vậy mới có lợi cho miệng vết thương mau hồi phục!" Bạch Thiếu Hiền kỳ thật cũng cảm thấy mình vì có chút chuyện mà bé xé ra to.
"Cái kia......" Việc này căn bản là bất lợi cho việc khôi phục được chưa? Thật giống như là ngươi bị dao cắt trúng vào đầu ngón tay, kết quả tay của ngươi liền bị bó thành một cái bánh chưng, đạo lý gì đây......
"Chú nhỏ, con thật là may mắn vì chú đã tặng cho con cái đồng hồ này, bằng không con khẳng định sẽ bị nghẹn đến chết!" Tiêu Dịch hiện tại đang ở trong phòng bệnh, vừa cười vừa nói với Tiêu Thần, cái đồng hồ này thật ra chỉ dành cho những đứa trẻ nhỏ để chơi đùa, trừ bỏ công dụng có dạ quang ở bề mặt đồng hồ thì nó chả còn công dụng gì nữa. Bên trong cậu có thể tuỳ chỉnh ánh sáng mà cậu thích, ví dụ như tia hồng ngoại,.... Tiêu Dịch thử vài loại ánh sáng, rốt cuộc cũng tìm được loại ánh sáng có thể chiếu ra bên ngoài cửa xe.
Tiêu Thần a lên một tiếng, tuy rằng việc này xảy ra không lâu, nhưng mà lại xuất động nhiều người như vậy, nói đến cùng vẫn là chính mình có sơ sót, nếu không phải chính mình nhất thời sơ ý thì Tiêu Dịch cũng không phải bị bắt cóc.
Lại nói người đàn ông kia thật là điên rồ mà, vốn dĩ không gian trong xe hơi tương đối nhỏ, bãi đỗ xe ngầm lại âm u và ẩm ướt. Nhưng hắn lại đỗ xe ở vị trí dưới lầu ngây chỗ thông gió, cho nên không khí xung quanh đều nóng rực, làm cho không khí trong xe cũng tăng lên vài nhiệt độ, hơn nữa thiết kế của xe lại không phát tán nhiệt độ ra bên ngoài (không có thông gió ấy), Tiêu Dịch ở bên trong cảm thấy không khí càng ngày càng loãng là phải, cậu nhóc liền cảm thấy hô hấp cũng trở nên ngày càng khó khăn.
Tiêu Dịch xem như đã an toàn trở lại, Tiêu Dịch còn hướng tới mọi người nói ra một tin tức mà làm cho tất cả mọi người trong phòng phải lắp bắp kinh hãi: "Tớ nói rồi mà, người phụ nữ kia không có cái gì tốt, biết trước vậy lão nương nên bắn một phát vào người cô ta....." Cố San Nhiên nói xong liền hướng tới khẩu súng đang nằm trên bàn đập một cái, tiểu y tá đang rửa sạch miệng vết thương trên mặt cho Tiêu Dịch xém chút nữa đã bị doạ cho ngất xỉu.
"San Nhiên bảo bối, em có thể nào ôn nhu một chút không?" Cố Nam Sênh đang định duỗi tay ôm Cố San Nhiên vào lòng, thì Cố San Nhiên lại đột nhiên đập thêm một cái vào bàn rồi nói: "Cô ta chắc là chán sống rồi, lão nương hiện tại liền đi giải quyết cô ta!"
"San Nhiên, việc này cậu đừng có nhúng tay vào, tớ có biện pháp để giải quyết!" Đông Thu Luyện cười rồi duỗi tay đè lại bả vai của Cố San Nhiên, Cố San Nhiên nhìn thấy nét cười quỷ dị của Đông Thu Luyện, thì trực giác nói cho cô biết, Đông Thu Luyện lần này dùng chính là sát chiêu!
Bởi vì việc Tiêu Dịch bị bắt cóc mà mọi người đã bận rộn hết cả một ngày, nên vào buổi tối, Tiêu Hàn làm chủ mời khách ăn cơm, Đông Thu Luyện vốn dĩ ở nhà để chăm sóc Tiêu Dịch thì nhận được điện thoại của Bạch Thiếu Hiền: "Chị dâu, nếu Tiểu Dịch đã ngủ rồi, thì chị cũng nên tới đây uống vài chén, khó lắm thì chúng ta mới có cơ hội để tụ tập với nhau mà!" Trong lòng Đông Thu Luyện nghĩ cũng đúng, Tiêu Dịch ở nhà cũng an toàn, hơn nữa còn có Tiêu Thần cùng bác An ở bên, nên chắc không có vấn đề gì.
Sau khi Đông Thu Luyện đến chỗ thì mọi người liền tới tấp mời rượu cô, hai anh em Bạch gia và vợ chồng Cố thị như có ý nghĩ giống nhau đều lần lượt rót rượu cho cô. Đông Thu Luyện vốn dĩ chỉ là đến để góp vui thôi chứ cũng không muốn uống rượu, nhưng mà sự việc của ngày hôm nay đã làm cô vừa hoảng hốt vừa hoảng loạn, sau đó thì bình tĩnh rồi yên tâm, nên cô cũng uống vài ly với bọn họ, tửu lượng của Đông Thu Luyện thật sự là quá kém, sau vài ly rượu xuống bụng thì sắc mặt của cô liền ửng hồng, Tiêu Hàn liền ôm Đông Thu Luyện rời đi.
Cố San Nhiên lén lút thả một vật vào túi áo của Tiêu Hàn: "Đừng nhìn, trở về rồi hãy xem, hì hì....." Quý Viễn đã đợi ở bên ngoài, Tiêu Hàn đã uống chút rượu nên tự nhiên sẽ không lái xe, Quý Viễn nhìn thấy Tiêu Hàn đỡ Đông Thu Luyện bước ra thì trong lòng có chút kỳ quái, phu nhân uống say sao?
Sau khi Tiêu Hàn đỡ Đông Thu Luyện lên xe, Đông Thu Luyện đột nhiên ôm chặt lấy Tiêu Hàn, gọi tên anh: "Tiêu Hàn, Tiêu Hàn....." Tiêu Hàn trực tiếp kéo miếng chắn giữa hai hàng ghế ngồi xuống, Quý Viễn sờ sờ mũi, tôi đâu có nhìn lén đâu?
Tiêu Hàn duỗi tay muốn đem Đông Thu Luyện nâng lên ngồi trên đùi mình, Đông Thu Luyện đột nhiên cười ha hả!!
Thời điểm Tiêu Hàn còn chưa kịp phản ứng thì Đông Thu Luyện đột nhiên lấy từ trong túi Tiêu Hàn ra một cái hộp: "Em thấy được, là San Nhiên đưa cho anh đúng không? Cách......! Em thấy được......"
Thời điểm Tiêu Hàn thấy rõ được vật trong cái hộp là gì thì cả người anh đều thấy không tốt, khó trách Tiểu Luyện lại nói đôi vợ chồng này không đáng tin cậy, đây là cái gì a, còn có cái này, bề ngoài của cái hộp thì không có gì khác thường nhưng bên trong thì......
Đông Thu Luyện hai mắt mê ly cầm lấy cái hộp, nửa ngày cũng không thể mở ra: "Tiêu Hàn, giúp em......"
"Ngoan, trả lại cái hộp cho anh đi!" Tiêu Hàn có ý lấy lại cái hộp trong tay của Đông Thu Luyện, nhưng Đông Thu Luyện lại đem cái hộp ôm vào trong lòng cô. Sau khi về nhà thì Đông Thu Luyện đã thay một chiếc áo sơmi cùng với quần jean đơn giản, động tay kéo cái cái hộp vào lòng mình của cô đã làm cho chiếc áo sơmi phải lệch qua một bên, Tiêu Hàn tựa hồ có thể thấy phong cảnh phía dưới cái áo kia! Tiêu Hàn nhịn không được nuốt ngụm nước miếng: "Ngoan, trả lại cho anh...."
"Em không trả, khẳng định đây là thứ tốt, em mới không trả lại cho anh..... Cách...." Đông Thu Luyện muốn đem chiếc hộp nhét vào túi tiền ở trước áo nhưng làm như thế nào cũng không được: "Tiêu Hàn, giúp em...." Đông Thu Luyện khuôn mặt hơi say đỏ bừng, trên người thì trộn lẫn mùi hương của cơ thể với mùi vị của rượu, Tiêu Hàn nhìn con ma men đang ngồi trên người mình với ánh mắt bất đắc dĩ, bởi vì giờ phút này trong đầu anh chỉ nghĩ tới làm như thế nào mới có thể đem cô đánh ngất đi!
Đông Thu Luyện giờ phút này hoàn toàn không biết trong lòng Tiêu Hàn đang suy nghĩ cái gì, còn ở chính mình dùng sức đem chiếc hộp nhét vào túi áo của cô, thấy túi quá nhỏ để vừa cái hộp, cô liền cầm lấy tay của Tiêu Hàn: "Giúp em a...." Tiêu Hàn trơ mắt nhìn cái tay của mình cách ngực của Đông Thu Luyện càng ngày càng gần, tâm đều muốn nhảu đến cổ họng, như vây thật sự được chứ?
"Anh là người xấu, không có giúp em...." Trong lúc tay của Tiêu Hàn gần chạm vào ngực của mình thì Đông Thu Luyện liền hất tay của anh ra, Tiêu Hàn trong lòng nói không nên lời, anh cảm nhận được tư vị mất mát cùng không cam lòng, đây chính là vợ của mình a, chẳng lẽ mình không được sờ sao? Muốn mình làm Liễu Hạ Huệ sao?
*Liễu Hạ Huệ (tiếng Hán: 柳下惠, 720 TCN- 621 TCN), tên thật là Triển Cầm (展禽), tên tự là Quý (季), người đất Liễu Hạ (柳下), nước Lỗ, thời Xuân Thu, nổi tiếng là một chính nhân quân tử.
Liễu Hạ Huệ làm Sĩ Sư, ba lần bị truất mà không bỏ nước. Có người hỏi, ông trả lời: "Lấy đạo ngay mà thờ người thì đi đâu mà không bị ba lần truất. Nếu lấy đạo cong thì hà tất phải bỏ nước của cha mẹ". Sau khi chết, được đặt tên thụy là Huệ. Mạnh Tử khen ông là bậc thánh về Hòa (Thánh chi hòa 聖之和).
Sự tích gần phụ nữ của ông:
Liễu Hạ Huệ một hôm dừng chân nghỉ qua đêm trước cổng thành, có một phụ nữ cũng đến trú chân. Trời lạnh người phụ nữ này bị cảm lạnh rét cóng, Liễu Hạ Huệ liền cởϊ áσ mình ra khoác lên người cô ta rồi ôm vào lòng để cô ta hết lạnh, mà trong lòng không hề có một chút tà tâm.[1]
Lại có lần Liễu Hạ Huệ ngồi xe ngựa với đàn bà, đi cả quãng đường dài mà mắt ông chỉ nhìn thẳng chứ không hề liếc ngang lần nào.
"Cái mày rốt cuộc là cái gì a?" Đông Thu Luyện không biết như thế nào đem chiếc hộp mở ra, đồ vật bên trong nháy mắt rớt xuống đất, Đông Thu Luyện khom lưng muốn nhặt đồ nhưng mà đầu váng mắt hoa, cả người đều ngã vào trong lòng của Tiêu Hàn, người thì ngồi lên đùi của Tiêu Hàn, Tiêu Hàn nháy mắt cả cơ thể đều cứng lên: "Khanh khách——" Đông Thu Luyện đột nhiên cười lên.
Khó trách người phụ nữ Cố San Nhiên này lại muốn chuốc say Tiểu Luyện, này như thế nào sau khi uống say lại thích lăn lộn người a: "Tiêu Hàn, trên người anh có cái gì dài như cây gậy gộc vậy, khẳng định là rất khó chịu, hay là để em cắt nó đi a,....."
Quý Viễn ở phía trước không khách khí mà cười, phốc —— dài như cây gậy gộc, phu nhân, người quả nhiên lợi hại a!
Tiêu Hàn cảm thấy lòng
tự trọng của chính mình đã chịu khiêu chiến cực lớn, trực tiếp đem Đông Thu Luyện lôi kéo ôm tới trên đùi, Đông Thu Luyện thập phần thuận theo ôm lấy cổ của Tiêu Hàn, cô vẫn vô tư mà cười: "Khanh khách...." Cười đến trong lòng Tiêu Hàn cảm thấy tê tê, tiểu yêu tinh này, anh cảm thấy mình sắp sửa hoá thân thành sói rồi, mà cô vẫn còn cười được!
"Đừng nhúc nhích, nếu lại đυ.ng đến anh thì anh không ngại ở trên xe mà ăn em đâu!" Tiêu Hàn cố ý hung tợn nói, kết quả Đông Thu Luyện chỉ bình tĩnh nhìn anh vài giây, rồi trực tiếp đem miệng của mình khoá miệng của Tiêu Hàn lại, hung hăng mà cắn một ngụm: "Tê——-" Tiêu Hàn đau thiếu chút nữa là dậm chân, người phụ nữ này sau khi uống say rồi lại có sở thích cắn người a!
"Anh ăn em sao? Em đem anh ăn trước!" Đông Thu Luyện lúc này như một tiểu cô nương mười lăm mười sáu tuổi, Tiêu Hàn chỉ có thể vươn đầu lưỡi mà liếʍ liếʍ chỗ vừa rồi bị cô cắn chúng: "Rất đau sao?" Đông Thu Luyện có chút sợ hãi hỏi một câu.
Tiêu Hàn nhìn thấy bộ dáng thất thố cùng kinh hoàng của cô thì chỉ có thể duỗi tay sờ đầu Đông Thu Luyện: "Không có việc gì, không đau!"
Đông Thu Luyện lại đột nhiên tiến lên, trực tiếp hôn môi Tiêu Hàn, Tiêu Hàn ngây ngẩn cả người, Đông Thu Luyện lại liếʍ lên chỗ bị cắn của Tiêu Hàn: "Đợi chút nữa liền sẽ không đau, ngoan nha...."
Ha ha —— hắn là tiểu cẩu sao! (Cún đó)
——————————————
Các bạn nhớ bình trọn cho truyện để mình có thêm động lực để ,à edit nhé!!!
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Pháp Y Phu Nhân Lạnh Lùng
- Chương 87: Tiểu Dịch mất tích, Đông Thu Luyện say rượu thất thố