Editor: Thảo Anh
Thấy Đông Thu Luyện từ trên xe đi xuống, Tiêu Dịch lập tức nhào tới lòng cô: "Mommy, mẹ đã trở lại, con chờ mẹ để dùng cơm chung nhưng mẹ lại về trễ như thế khiến con đói meo!" Tiêu Dịch vừa nói vừa sờ bụng của mình, Đông Thu Luyện duỗi tay sờ đầu Tiêu Dịch. Trong lòng nghĩ có lẽ mình đã xem nhẹ bọn họ, luôn nghĩ mình làm như vậy sẽ không khiến mọi người lo lắng nhưng sư thật lại càng làm họ lo lắng cho mình.
"Được rồi, mẹ khẳng định về sau nếu có chuyện gì đều sẽ nói cho Tiểu Dịch nghe, bây giờ thì chúng ta đi ăn cơm thôi!" Đông Thu Luyện ôm Tiêu Dịch vào phòng ăn, Bạch Thiếu Ngôn thấy Đông Thu Luyện bước vào thì trong lòng mới yên ổn một chút.
Mà giờ phút này tại Lệnh Hồ gia, không khí trong thư phòng thập phần quỷ dị: "Vụ việc thả rắn trong phòng Đông Thanh Nhiên, sao Tiêu Hàn biết được?" Phía trước mặt Lệnh Hồ Trạch là một chồng tư liệu, toàn bộ là về Tiêu Hàn, tuy rằng tất cả rất toàn diện nhưng khi xem kỹ lại thì phát hiện những tài liệu điều tra được chỉ là bề ngoài, những điều mà ai cũng biết, không có cái gì gọi là thông tin bí mật.
"Ba, hôm nay người tìm đến Tiểu Luyện rốt cuộc là vì chuyện gì?" Lệnh Hồ Càn ngồi trên sô pha, nhìn vẻ mặt âm trầm của Lệnh Hồ Trạch và Lệnh Hồ Mặc, nếu nói Lệnh Hồ Càn không nhìn lầm thì lần trước khi anh đến bệnh viện, thấy xung quanh có rất nhiều vệ sĩ, hơn nữa thoạt nhìn đều đã qua huấn luyện đặc biệt, tuyệt đối không giống với vệ sĩ bình thường. Gia cảnh của Tiêu Hàn vẫn đáng phải điều tra.
"Ta chỉ là muốn thử con bé một chút mà thôi." Lệnh Hồ Trạch nói xong, Lệnh Hồ Càn và Lệnh Hồ Mặc đều liếc nhìn nhau, trong mắt của cả hai đều tràn ngập nghi hoặc.
"Năm đó, nguyên nhân chết của Đông lão gia tử và vợ chồng Đông thị, có người đã để lại chứng cứ." Lệnh Hồ Trạch nói, trong tay cầm lấy bao thuốc lá, bậc lửa, dưới ánh đèn ảm đạm trong thư phòng, vẻ yên tĩnh phá lệ được nhìn thấy.
"Ba, sự việc năm đó ba cũng tham gia?" Lệnh Hồ Càn trực tiếp vỗ lên bàn làm vang lên tiếng động rất lớn.
"Không tính là trực tiếp... Các con ra ngoài đi, ta muốn yên tĩnh một chút!" Lệnh Hồ Trạch nói xong dựa vào ghế xoay về phía sau, đưa lưng về phía hai người, chỉ chừa bóng lưng lại cho hai người, Lệnh Hồ Càn và Lệnh Hồ Mặc ăn ý nhìn nhau rồi đẩy cửa ra ngoài, trong phòng liền phát ra tiếng thở dài: "Tạo nghiệt......"
Đông Thu Luyện ở nhà nghỉ ngơi cả buổi chiều nên không đến quân khu, có lẽ gần đây cô quá mệt mỏi, cô ngủ một giấc đến thẳng buổi chiều, đến lúc cô tỉnh lại, nhìn xuyên qua cửa sổ cơ hồ có thể thấy được những tia nắng chiều.
"Tỉnh?" Lúc này, cô mới phát hiện Tiêu Hàn đang tựa vào đầu giường nhìn chằm chằm cô, cô đang gối lên cánh tay của anh để ngủ.
"Ngủ đến đau đầu." Cô xoa mắt, dường như ngủ quá nhiều nên cảm thấy đầu óc có chút nặng nề.
"Cảm thấy uể oải..."
"Uể oải?" Tiêu Hàn nói xong, gập tài liệu để sang một bên, trực tiếp bổ nhào lên người cô, tư thế của hai người lập tức biến thành một trên một dưới, cô còn ngáy ngủ, đầu còn nặng nề, ngốc nghếch hỏi anh một câu: "Anh muốn làm gì?"
"Đương nhiên là chơi trò lưu manh rồi!" Tiêu Hàn cười chậm rãi dí sát vào mặt cô, cô nhìn mặt anh đang từ từ phóng lớn trước mắt mình, tim đập nhanh hơn một cách không tự chủ, đặc biệt là đôi mắt lúc này của Tiêu Hàn như có thể khiến người khác bị chết đuối, trong mắt anh tràn đầy ý cười, như gắt gao khóa chặt mắt cô, Đông Thu Luyện ngượng ngùng giấu mặt, Tiêu Hàn lập tức giữ mặt cô lại: "Em đang thẹn thùng sao?"
"Anh đừng lưu manh như vậy..." Đông Thu Luyện vừa nói xong câu này, Tiêu Hàn trực tiếp đem những lời cô còn chưa nói hết nuốt vào trong bụng, mắt cô mở to, lúc này cô chỉ có thể cảm nhận được tim mình càng lúc càng đập nhanh, còn Tiêu Hàn thì cầm lòng không được vươn tay vuốt bên mặt cô, rồi xuống cổ, xương quai xanh, ngực...
"Ưʍ."
"Tiểu Luyện, ôm anh đi!" Giọng nói của Tiêu Hàn như mang theo ma lực, nỉ non nói nhỏ bên tai cô, cô ngoan ngoãn nghe theo quàng tay qua cổ anh, Tiêu Hàn cười không ngừng vì đã "đoạt đất thành công", mà đôi tay kia cũng đang không ngừng di chuyển xuống phía dưới, cô cảm giác được cơ thể mình như đang bốc cháy, mỗi một tấc da đều như bị thiêu đốt, cả người đều cảm thấy râm rang...
Cô không tự giác hoạt động một chút thân mình, lần này, Tiêu Hàn càng hung ác ngặm lấy môi cô: "Tê -- đau......" Mọi thanh âm của cô đều lộ vẻ kiều mị, hoàn toàn không bình tĩnh, im lặng như mọi ngày, mà ngược lại, mang theo nét kiều mị, cùng hai má hồng hồng, làm anh nhịn không được nuốt nước bọt, nhưng động tác này của anh lại khiến mặt cô càng đỏ bừng.
"Cái kia... em không có......" Tay cô vẫn còn vòng trên cổ anh, ánh mắt nhìn xuống, cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh, vì đôi mắt anh tựa hồ có thể nhìn thấu được cô, và cả những gì phía sau lớp áo ngủ mỏng.
Hai người sát gần nhau, nhiệt độ hai cơ thể, hơi thở như hòa lẫn vào nhau, trong nháy mắt bầu không khí trở nên rất ái muội.
"Không có cái gì?" Giọng của Tiêu Hàn trở nên trầm xuống, nghe tới đây càng làm cô cảm nhận được tín hiệu nguy hiểm khác: "Tiểu Luyện, anh..."
"Mommy, mommy, mẹ còn đang ngủ sao!?" Trong nháy mắt cửa phòng đã bị đẩy ra cùng một đám người, Tiêu Hàn và Đông Thu Luyện vẫn đang giữ nguyên tư thế nãy giờ, chỉ là cả hai đều có thể cảm nhận được cơ thể đang cứng đờ của đối phương qua nháy mắt, còn một đám người ở cửa kia thì đều mở to mắt nhìn vào bên trong phòng.
"Chuyện này... anh hai... hai người không có khóa cửa cho nên......" Tuy rằng lúc nói, Tiêu Thần có chút ngượng ngùng nhưng đôi mắt thì lượng lờ qua lại xung quanh nhìn hai người họ, trong lòng liền nghĩ đến việc, khi ở trên xe vẻ mặt của chị dâu đã khá mệt mỏi, vừa mới được nghỉ ngơi chốc lát, sao anh ấy lại bắt đầu nổi tính thú lên rồi, chị dâu quả nhiên rất đáng thương.
Còn Tiểu Dịch và Bạch Thiếu Ngôn thì trưng mắt nhìn, đối với Bạch Thiếu Ngôn chuyện của lão sư cậu vẫn luôn quan tâm và chú ý. Trong lòng cảm thấy hưng phấn, ai đã làm cho lão sư của cậu trước giờ mặt đều luôn cao quý lãnh diễm, giờ thì ngoan ngoãn nằm dưới thân của một người đàn ông. Hôm nay tự nhiên có thể nhìn thấy được cảnh mãn nhãn này.
Đôi mắt to tròn xanh lam của Tiêu Dịch nhìn hai người họ, yên lặng nghĩ thầm, bị đè nặng như vậy, chắc mẹ sẽ đau, nên Tiêu Dịch trực tiếp "phán" một câu: "Daddy, ba đè mẹ như vậy, mẹ sẽ không thở được..."
"Khụ khụ... Chuyện này, nhóc con đừng nói lung tung, đi ra ngoài nhanh lên, nhanh, anh hai, chị dâu, hai người cứ tiếp tục đi há, tiếp tục đi..." Tiêu Thần nói xong tay liền dẫn cu cậu ra ngoài, trong nháy mắt, cánh cửa được đóng lại, anh và cô liếc nhìn nhau, cô đưa tay đẩy anh: "Chưa đủ mất mặt sao, còn không ngồi dậy?"
"Dùng xong rồi ném sao?" Đầu óc cô lập tức trở nên rối loạn, cái gì mà xài xong rồi ném đi, em xài anh cái gì, nhìn bộ dạng ngốc nghếch của cô, Tiêu Hàn liền hôn lên mặt cô một cái: "Chẳng lẽ không phải sao? Bọn họ đều cho rằng anh đã là người của em rồi, em không thể bội tình bạc nghĩa như vậy được."
"Em sẽ không bạc tình bội nghĩa với anh đâu!" Đông Thu Luyện bất mãn trừng mắt nhìn Tiêu Hàn một cái.
"Anh cũng sẽ không!" Tiêu Hàn trực tiếp vùi đầu vào cổ cô, còn cô thì đưa tay đẩy đẩy anh: "Ngồi dậy nào, Tiểu Dịch cũng đã tan học trở về, anh còn không mau đứng dậy?"
"Tại sao em lại nói như vậy? Con đi học về rồi thì anh không được đè em nữa sao?"
Bản tính vô lại của Tiêu Hàn lại lộ rõ, cô cảm thấy khi nói chuyện với anh quả thật tốn sức, thời điểm cô muốn thở dài, anh đã xoay người ngồi dậy, còn ung dung thong thả sửa lại quần áo: "Ở trước mặt con trẻ, em cảm thấy vẫn nên trang trọng một chút"
Đông Thu Luyện đứng dậy đi vào phòng rửa mặt, trong lòng nhịn không được tức giận, khi nãy sao không nhớ tới trang trọng mà giờ mới nhớ.
Lúc cô vào phòng rửa mặt, Tiêu Hàn nhanh chóng thay quần áo xuống lầu, dưới lầu, ba "pho tượng" đang ngồi trên sô pha, ánh mắt đều hướng về phía Tiêu Hàn, anh đi đến, đứng trước mặt ba người họ, khoanh tay trước ngực hỏi: "Nói đi, khi nãy ai đẩy cửa đi vào?"
Không ai đáp lại, Bạch Thiếu Ngôn nhìn Tiêu Thần, Tiêu Thần nhìn lại Bạch Thiếu Ngôn, ánh mắt hai người họ đều đổ dồn về người ngồi ở giữa là Tiêu Dịch, cu cậu thấy hai người đều nhìn mình thì giơ tay phát biểu: "Con với không tới then cửa, nếu các người muốn đổ oan cho con, con cũng không thể nói gì hơn, daddy, là con đẩy cửa vào. Ba đừng trách Tiểu Bạch với chú nhỏ......"
Bạch Thiếu Ngôn và Tiêu Thần đều không thể tin được thoáng nhìn nhau, rõ ràng là nó xúi giục chúng ta vào, hơn nữa, với không tới thì cũng có thể nhón chân được mà? Sao lúc này bọn họ cảm thấy trên người bắt đầu lạnh lẽo... "Anh hai, thật sự không phải tụi em..."
"Thiếu Ngôn là khách, khẳng định sẽ không làm ra loại chuyện thế này, Tiêu Thần, có phải mấy năm anh không trị em, gan của em lớn hơn rồi phải không, ra đây với anh..." Tiêu Thần chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn hai người kia đang cười hề hề, rồi nghe theo Tiêu Hàn đi ra ngoài, rất nhanh, bên ngoài truyền đến âm thanh có vật rơi xuống nước rất lớn, Tiêu Dịch và Bạch Thiếu Ngôn đều không nhịn được nuốt nước bọt, cả hai đều thở dài, cảm thấy may mắn vì lúc ấy không thừa nhận nếu không kết cục của bọn họ sẽ rất thảm, may là đã đẩy Tiêu Thần ra để nhận tội thay.
Buổi tối, bể bơi trở nên lạnh hơn, Tiêu Thần ở trong nước thì đã uống phải mấy ngụm nước trong hồ: "Anh hai, anh đang mưu sát đó, em là em trai ruột của anh mà."
"Này, chết chưa? Chưa chết thì nhanh lên đi, đừng để bị lạnh chết!" Tiêu Thần cảm thấy thế giới này không có tình yêu, anh hai thật tàn nhẫn a, và khẳng định rằng mình không phải là em ruột của anh, Tiêu Thần ướt đẫm cả người từ bể bơi bò lên, bác An cầm khăn tắm đi đến, phía sau còn có người giúp việc bưng chén canh gừng đến, có thể ngửi được mùi thơm của canh từ xa.
"Nhị thiếu gia, cậu nhanh phủ khăn thêm đi, đừng để chút nữa bị cảm lạnh!" Tiêu Thần gật gật đầu. Từ tay người giúp việc, bác An nhận canh gừng rồi đưa cho Tiêu Thần: "Thiếu gia bảo họ nấu, thiếu gia vẫn rất quan tâm, đau lòng vì cậu..."
"Chuyện lạ đó!" Tiêu Thần ngạo kiều nói, nhưng anh vẫn liếc qua nhìn chén canh gừng nóng hổi đang nghi ngút khói, tính ra anh ấy vẫn còn chút lương tâm, còn biết bảo người giúp việc nấu canh gừng cho mình uống.
"Thân thể của cháu cường tráng mà....." Lời còn chưa dứt, anh đột nhiên hắt xì, Tiêu Thần xoa xoa mũi, chẳng lẽ thật sự bị cảm, không được, không thể để cảm mạo như vậy được, anh là người khỏe nhất ở Tiêu gia mà.
"Nếu là tâm ý của anh ấy thì cháu miễn cưỡng uống vậy!" Tiêu Thần cầm lấy chén canh gừng uống một hơi, khi uống xong cảm thấy cả người đều nóng lên, cả mạch máu toàn thân cũng như nóng lên, nóng quá.... Tiêu Thần ném chiếc khăn vừa mới khoác trên người xuống, quần áo ướt sũng cùng với gió đêm đang dần giảm nhiệt độ thấp xuống mang đến cảm giác mát lạnh, nhưng Tiêu Thần vẫn thấy nóng trong người: "Trong canh để gì vậy?"
"Chỉ là vài lát gừng, một ít tiêu xay, đều là công dụng xua hàn. Thiếu gia đã phân phớ như vậy." Bác An nghi hoặc nhìn gương mặt đỏ bừng kia của Tiêu Thần: "Nhị thiếu gia, có phải cậu không còn cảm thấy lạnh nữa không?"
Đúng là không lạnh, nhưng chuyển sang rất nóng, Tiêu Thần vốn dĩ là tạng người thiên nhiệt, lại uống canh gừng để đuổi rét, việc này là do Tiêu Hàn cố ý sai người bỏ thêm tiêu, kết quả hiện tại Tiêu Thần như bị lửa đốt cả người, anh hướng về bể bơi, đột nhiên nhảy xuống.
Tiêu Dịch và Bạch Thiếu Ngôn một lần nữa nhìn qua nhau, tiếp đến đều nhìn về phía người đàn ông đang đứng ở cửa sổ sát đất, Tiêu Hàn thì chậm rãi khoan thai bưng ly sứ mà phẩm trà, khóe miệng mang theo nụ cười như có như không, hai người họ lập tức thấy lạnh cả sống lưng, Tiêu Thần thật đáng thương, hai người họ vì anh chỉ biết "mặc niệm" trong lòng vài phút.
Trong lòng của Tiêu Dịch cũng một lần nữa định nghĩa về Tiêu Hàn, một người đàn ông cáo già xảo quyệt này, lại còn âm hiểm xảo trá, có thù tất báo, là dạng người tàn nhẫn, về sau mình nhất định phải chú ý một chút, nếu không sẽ bị hãm hại.
Còn về Bạch Thiếu Ngôn thì anh cảm thấy trong căn nhà này, gương mặt mỗi người đều kỳ quái. Một người thì khóe miệng luôn cười nhưng trong lòng thì lại đầy tâm cơ là nam chủ nhân của nhà này. Một người thì lãnh diễm, đạm mạc nhưng thói quen lại rất kỳ lạ là nữ chủ nhân. Một người thì thích thâm trầm nhưng trong hình dạng của một đứa trẻ. Còn một người thì có đầu óc nhưng không đủ dùng là nhị thiếu. Tập hợp các thành viên trong gia đình này lại, đều khiến người khác cảm thấy có gì đó quái lạ.
Đông Thu Luyện vừa mới xuống lầu liền thấy cả người Tiêu Thần đều ướt sũng còn thở phì phì chạy lên lầu: "Làm sao vậy? Sao cả người lại ướt đẫm? Trời đã tối rồi, còn bơi sao? Sao không cởϊ qυầи áo ướt ra?" Tiêu Thần vừa mới muốn cáo trạng, liền cảm giác được sau lưng một tầm mắt sắc bén bắn tới. Đối với một động vật đơn bào như cậu, bất luận cái gì chỉ cần là đối với chính mình có tính uy hϊếp thì cậu đều phá lệ mẫn cảm.
Vừa quay đầu lại quả nhiên nhìn thấy anh trai của mình đang hướng về phía mình cười đến quái dị, má ơi, con muốn trốn đi mất, nghĩ xong liền nhìn về hướng Đông Thu Luyện rồi chạy lên lầu, làm hại cô hoảng sợ: "Sao lại thế này?" Cô nhìn hai người kia đang cúi đầu ngồi ngay ngắn trên sô pha không nói lời nào, bọn họ cái gì cũng không biết, thật sự cái gì cũng không biết.
"Ai biết được nó, kệ nó đi!" Tiêu Hàn không nói gì, bưng ly nước đưa cho cô: "Ngủ lâu như vậy, chắc em khát rồi."
Bạch Thiếu Ngôn và Tiêu Dịch đều mở to mắt nhìn, cái này gọi là nói dối không chớp mắt sao, bọn họ hôm nay xem như mở mang tầm mắt, còn cái ly trong tay cô rõ ràng khi nãy là Tiêu Hàn vừa mới uống qua, Tiêu Dịch vừa muốn mở miệng nói, Tiêu Hàn liền cười nhìn Tiêu Dịch, cu cậu chỉ có thể đem nuốt những gì muốn nói xuống, mommy, đừng trách con, là daddy quá hung ác, con chỉ có thể khuất phục...
"Sao bầu không khí có gì là lạ?" Đông Thu Luyện quả thật khát nước, uống liền mấy ngụm sau đó mới phát hiện Tiêu Hàn đang đứng kế bên mình mỉm cười, cô vừa muốn lùi qua một bên thì anh trực tiếp ôm cô: "Sao vậy? Uống nước của anh à?"
Không phải chỉ là một ly nước thôi sao?
"Trả anh nè" Cô đem ly sứ nhét vào tay anh: "Nhỏ mọn như vậy!"
"Còn có keo kiệt nữa!" Tiêu Hàn kéo vọt cô đến vách ngăn phía sau, còn Tiêu Dịch và Bạch Thiếu Ngôn sôi nổi quay đầu lại nhìn, haiz -- Tiêu Dịch cảm thấy quan hệ của hai người họ từ lúc tốt lên thì về sau càng ngày càng không có tự trọng, rõ ràng đều đã làm ba mẹ, còn không tự trọng như vậy, chẳng lẽ không biết làm tấm gương tốt cho con cái sao?
Còn Bạch Thiếu Ngôn thì lại nghĩ mình có nên tìm một đối tượng để yêu hay không? Tại sao lúc lão sư gặp một người như Tiêu đại ca, thì lại biến thành một người con gái nhỏ nhắn yêu kiều, quả nhiên phụ nữ vẫn luôn cần một người đàn ông bên cạnh. Bạch Thiếu Ngôn không tự giác được đem chính mình cùng phụ nữ trở thành một dạng người!
Tiêu Dịch ăn cơm chiều xong, nhao nhao nói muốn đi dạo chợ đêm, C thị có một con phố nổi danh về ăn vặt, Tiêu Dịch là một cậu bé tham ăn nên cậu đã mơ ước sẽ được đến khu phố ăn vặt này sau khi đặt chân đến C thị. Không chịu nổi Tiêu Dịch năn nỉ ỉ ôi, còn có Tiêu Thần ngốc ở bên cổ động, một nhà bốn người Tiêu gia quyết định ra ngoài dạo chợ đêm, Bạch Thiếu Ngôn thì đã về trước, vì hôm nay anh đã chịu không ít đả kích rồi, và anh cũng không khả năng hồi phục năng lượng như Tiêu Thần biếи ŧɦái kia cho nên đã về nhà trước.
Cho nên ở đầu đường vào chợ xuất hiện một gia đình ăn mặc kỳ quái, Tiêu Hàn một thân quần áo đơn giản, cùng với kính đen, còn Đông Thu Luyện trong chiếc váy dài màu trắng gạo, tóc buông tùy ý, nhưng cả người thoát lên khí chất làm người khác cảm thấy cách xa ngàn dặm, ở giữa hai người, là một cậu bé mặc áo sơmi trắng, quần đùi đen cùng đôi giày da nhỏ, mắt to tròn màu lam, quả thực làm cho các bác gái xung quanh cảm thấy đáng yêu, ước gì cháu của mình cũng đáng yêu như vậy. Bên cạnh là người đàn ông dáng vóc to lớn, rõ ràng gương mặt đã 30, nhưng vẻ ngoài biểu tình như 18, thật là tổ hợp kì lạ.
"Mommy, cái này......" Tiêu Dịch đưa tay chỉ chỉ một bên bán que nướng, xa xa đã nghe thấy mùi thơm của thịt, ông chủ kia vừa thấy một nhà bốn người này đi tới, vội vàng tiếp đón: "Anh bạn nhỏ, mười đồng bốn xiên. Tới đây, chú cho cháu một xiên ăn thử!" Chủ quán cầm một cây đưa đến trước mặt cu cậu.
Tiêu Dịch cắn cắn môi, mắt to ướŧ áŧ nhìn Đông Thu Luyện, cô gật đầu, cu cậu vui tươi hớn hở đưa tay nhận que nướng, Tiêu Thần cũng bắt chước mở to mắt nhìn cô, cô chỉ cảm thấy như có trận gió lạnh trong lòng, Tiêu Hàn trực tiếp làm lơ Tiêu Thần, kéo cô đi hướng ra ngoài.
Tiêu Thần nhìn nhìn ông chủ, ông ấy cũng nhìn lướt qua Tiêu Thần từ trên xuống dưới rồi nói: "Mười đồng một xâu!"
"Chẳng lẽ không cho tôi thử một xâu sao?" Tiêu Thần nói xong, ông chủ quán thật hết nói nổi rồi làm lơ Tiêu Thần, anh cảm thấy có chút thất bại sờ sờ túi tiền, chỉ lấy ra mấy đồng tiền lẻ: "Cái này có thể quẹt thẻ được không?"
"Đương nhiên không thể!" Ông chủ quán đối với loại người "Không dính khói lửa phàm tục" này ông ta quả thật hết nói nổi: "Cậu nhìn hết nơi này của chúng tôi có cho quẹt thẻ không? Nếu cậu muốn thì phiền qua tòa nhà lớn bên kia, bên đó có máy cà thẻ."
"Nơi đó có quẹt nhưng có thể ăn được món của chú bán ở đây không?" Ông chủ quả thật muốn té xỉu, một nhà ba người kia có thể đem người này đi được không, chủ quán trực tiếp cầm mấy que nướng cho Tiêu Thần: "Cho cậu cho cậu, không lấy tiền!"
"Chú sớm cho tôi thì không phải phiền như vậy rồi" Tiêu Thần vui tươi hớn hở cầm que nướng đuổi theo ba người phía trước, còn phía sau là gương mặt vẫn luôn thở dài của ông chủ, làm buôn bán lâu như vậy, chưa gặp được dạng người như vậy, hôm nay xem như mở mang tầm mắt.
Ngày hôm sau, Đông Thu Luyện vừa xuống lầu liền thấy Tiêu Thần cùng Tiêu Dịch, hai người họ đang quan sát tấm thiệp mời, xa xa nhìn qua phía trên là màu đỏ, còn có ảnh một nam một nữ, rõ ràng là thiệp mời kết hôn, trong ấn tượng của mình, người quen của cô hình như không có ai sắp kết hôn, chẳng lẽ là người quen của Tiêu Hàn?
"Mommy, là thiệp mời của mụ phù thủy." Tiêu Dịch giơ giơ tấm thiệp trong tay, lúc này cô mới nhớ tới Tiêu Dịch luôn gọi Bùi Tử Đồng là mụ phù thủy, cô ta muốn kết hôn?
Theo lý, Bùi Tử Đồng là người ở cạnh Tiêu Hàn một thời gian tương đối lâu, hơn nữa sau đó còn làm bộ mang thai muốn lừa anh chịu trách nhiệm, sao đột nhiên lại kết hôn, cô cầm lấy tấm thiệp vừa xem thì hiểu ngay, vì trên thiệp mời có ảnh cưới của ả ta và một người đàn ông mà cô đã từng gặp ở nhà hàng, trong lòng cô thật không nói nên lời.
Trên ảnh chụp, mặt Bùi Tử Đồng nhìn qua so với lần cuối cùng gặp ở trước cục cảnh sát thì gầy đi rất nhiều, lúc trước làm minh tinh, khuôn mặt vẫn luôn tinh xảo vũ mị, không còn hình ảnh Ngọc Nữ thanh thuần sạch sẽ trên màn hình như lúc trước, hiện tại dù trên mặt có bao nhiêu lớp trang điểm cũng không che dấu được gương mặt tiều tụy, có lẽ là quá gầy, thân mình có vẻ càng thêm yêu kiều, nhưng lại làm người khác cảm thấy không thoải mái.
Điều làm cho Đông Thu Luyện cảm thấy không thoải mái chính là người đàn ông đứng bên cạnh Bùi Tử Đồng thoạt nhìn số tuổi còn muốn lớn hơn Bùi Xương Thịnh. Trước mặt Đông Thu Luyện, Bùi Tử Đồng luôn là tâm cao khí ngạo, hơn nữa dựa theo điều kiện của Bùi Tử Đồng, muốn kết hôn thì cũng phải lựa một người tốt hơn người đàn ông này chứ.
Hơn nữa nhìn qua, rõ ràng người đàn ông này có bệnh háo sắc phóng túng, đặc biệt là ánh mắt kia làm cho người khác thập phần không thoải mái. Còn cái tay để trên người Bùi Tử Đồng làm cho người ta cảm thấy hết nói nổi, hám sắc thì cũng phải có mức độ nhưng người đàn ông này lại như không ngại cho người khác biết mình có bao nhiêu háo sắc. Còn cái bụng bia của người đàn ông này nữa, nhìn một cái thôi là hết muốn "ăn".
"Vương Hỉ?" Như thế nào cảm thấy cái tên này mình từng nghe qua ở đâu.
"Chính là người mà Cố San Nhiên đã nói, người đàn ông mà Bùi gia tựa hồ tính toán muốn đem Bùi Tử Đồng cho hắn. Đàn ông trung niên, vợ đầu tiên chết do bệnh, sau này chuyện Bùi thị bị phá sản, cho nên có thể Bùi Tử Đồng đang dựa đẫm vào ông ta. Em nghĩ tới chuyện gì sau?" Tiêu Hàn cầm ly sữa bò đi ra khỏi phòng bếp, đưa cho Tiêu Dịch. Trong đầu không biết đang suy nghĩ cái gì, nhưng mà khẳng định đó không
phải là chuyện tốt lành gì.
"Cô ta thật sự kết hôn với ông ta? Lúc đó Bùi Tử Đồng không phải vì chuyện này mà cùng Bùi Tư Nhan mở cuộc họp báo nháo một hồi sao?" Đông Thu Luyện nghĩ tới chuyện đã xảy ra. Cố San Nhiên từng nói qua về người này, bất quá không liên quan tới cô nên cô cũng không chú ý lắm, chỉ là hiện tại nhìn thấy tấm thiệp mời trên bàn, trong lòng bắt đầu xuất hiện những cảm xúc ngổn ngang.
"Không phải ông nội cũng là trung niên tang thê sao? Kết hôn lần thứ hai cũng đãi tiệc lớn như thế sao? Daddy, mommy, hai người có định đi không?" Tiêu Dịch nhìn Tiêu Hàn cùng Đông Thu Luyện.
*Tang thê có nghĩa là vợ chết, người vợ bị bệnh hay vấn đề gì đó mà tử vong. Mình để tang thê ở đây cho câu văn nó hay hơn, chứ để "vợ chết" vào thì thấy nó cứ cục xúc kiểu gì ấy..**
Đông Thu Luyện nhìn ngày diễn ra buổi lễ, ngày diễn ra còn rất gần, vào cuối tuần này sẽ diễn ra, còn bốn ngày để chuẩn bị, nhưng thật sự thời gian có hơi gấp gáp: "Chuyện này thì tính sau, vốn dĩ chúng ta và cô ta cũng không có quan hệ gì, con còn không mau đi ăn sáng, sắp tới giờ đi nhà trẻ rồi." Tiêu Dịch gật đầu rồi chạy vào phòng ăn.
Từ ngày xảy ra chuyện tai nạn giao thông của Đông Thanh Nhiên, mỗi ngày đi làm của Đông Thu Luyện đều được Tiêu Thần dùng xe chuyên dụng đưa đón. Từ lúc Tiêu Thần tới thành phố này, chuyện sinh hoạt bình thường của hắn có một sự thay đổi lớn, Tiêu Thần cho rằng khi mình tới nơi này, thì khẳng định mỗi ngày đều sẽ được ăn ngon mặc đẹp, xong rồi còn có thể đi ra ngoài chơi, nhưng lại không nghĩ tới, hắn tới nơi này là để chịu khổ, mỗi ngày chịu đủ loại sỉ nhục của anh hai và Tiêu Dịch, hắn không có gì để nói, nhưng mà tại sao hắn lại tệ đến mức phải đi làm tài xế cho chị dâu!!
Đêm qua, Tiêu Thần định gọi điện cho Tiêu lão gia tử để cáo trạng, nhưng anh lại không tính toán thời gian cho phù hợp, kết quả là không được Tiêu lão gia tử bắt máy, lúc đó cư nhiên ông đã đi ngủ rồi, Tiêu Thần chỉ có thể bất đắc dĩ nằm ở trên giường đếm cừu.
Tiêu Hàn vẫn như cũ làm việc tại nhà, không có đi công ty để làm việc. Quý Viễn ở công ty thì bận bù đầu bù cổ, còn Tiêu Hàn thì ở nhà thảnh thơi chỉ huy công tác: "Thiếu gia, tập đoàn Lệnh Hồ hình như đã giải quyết xong chuyện kia, chúng ta làm gì tiếp bây giờ? Có nên làm tiếp kế hoạch của chúng ta không?"
"Tạm thời không cần, tôi chỉ muốn cho hắn thêm một chút ngột ngạt mà thôi. Bây giờ thì điều tra tình huống gần đây của Bùi Tử Đồng, tôi cảm thấy hành động gần đây của cô ta có chút quái dị, lá gan cũng thật lớn, dám gửi thiệp mời kết hôn đến Tiêu gia!" Quý Viễn đối với việc kết hôn của Bùi Tử Đồng thì mới biết gần đây, kỳ thật cho tới nay bọn họ đều xem nhẹ Bùi Tử Đồng. Huống chi có rất nhiều chuyện phát sinh gần đây, sự chú ý của bọn họ đều tập trung vào Đông gia và Lệnh Hồ gia, đối với Bùi thị đã hoàn toàn xuống dốc thì họ cũng không có chú ý gì mấy.
Đặc biệt, hiện tại ở Bùi gia chỉ còn lại một lão nhân bệnh tật đang nằm bệnh viện, cùng một vị minh tinh đã hết thời bởi vì những vết nhơ trong quá khứ, ngoại trừ vụ việc Bùi Tư Nhan xảy ra chuyện tạo thành một cú nổ lớn ở trong giới truyền thông, trên các mặt báo đều thấy tin về bọn họ, sau này bọn họ từng xuất hiện ở những cuốn tạp chí lá cải, dần dần thì không còn thấy nữa như đã mai danh ẩn tích. Nhưng hôm nay lại gây ra động tĩnh lớn như vậy, khó trách thiếu gia muốn mình đi tìm hiểu về bọn họ.
Đông Thu Luyện đang ngồi trên xe xử lý văn kiện, Tiêu Dịch ngồi kế bên đang dùng iPad để chơi trò ghép hình, đột nhiên Tiêu Dịch kéo lấy tay áo của Đông Thu Luyện: "Mommy, con đau bụng...."
"Con làm sao vậy? Ăn trúng đồ không tốt sao? Có đau bụng lắm không con?" Đông Thu Luyện vội vàng đem Tiêu Dịch ôm vào trong lòng mình, rồi nói với Tiêu Thần đang lái xe ở phía trước: "Tiêu Thần, quay đầu đi bệnh viện!" Tiêu Thần vội vàng lái xe đến bệnh viện: "Làm sao vậy? Như thế nào mà tự nhiên đau bụng? Có phải đêm qua Tiểu Dịch đã ăn trúng đồ không hợp vệ sinh không?"
Đông Thu Luyện liền hiểu ra vấn đề, tuy rằng vài món ăn ở chợ đêm ngày hôm qua không thể nói là đặc biệt sạch sẽ, nhưng nếu có ăn một chút thì cũng không có vấn đề gì, chỉ là Tiêu Dịch đêm qua phỏng chừng quá hưng phấn nên đã ăn rất nhiều, bụng nhỏ đều ăn cho đến tròn vo, ăn cho đến khi không thể ăn nổi nữa mới dừng lại, chắc là ăn quá nhiều thứ không tiêu, nên hôm nay bụng mới không thoải mái như vậy: "Tối hôm qua, mẹ không nên cho con ăn nhiều đồ như vậy?"
Đông Thu Luyện nhìn cái trán của Tiêu Dịch đã thấm ra một tầng mồ hôi mỏng, trong lòng giống như bị người ta nắm chặt đến khó chịu.
"Tiêu Thần, mau một chút, mặt mũi của Tiểu Dịch đã trắng bệnh rồi!" Tiêu Thần nhìn xuyên qua kính phản chiếu trong xe cũng đã thấy được tình hình, nhưng hiện tại đang là giờ cao điểm nên có chút tắt đường: "Chị dâu, đừng nóng vội, sẽ đến bệnh viện nhanh thôi!" May mắn ở gần nhà trẻ có một bệnh viện nhi đồng, Tiêu Thần trực tiếp lái xe tới chỗ đó.
"Tiểu Dịch, con chịu đựng một chút, sắp tới bệnh viện rồi!" Tiêu Dịch đau đến nổi nói không thành lời, chỉ có thể gật gật đầu với cô.
Thật vất vả mới tới được bệnh viện, không nghĩ tới vào buổi sáng có rất nhiều người tới bệnh viện để khám bệnh, tại nơi đăng ký đã xếp thành một hàng dài. Mọi người trong sảnh bệnh viện đều thấy một người phụ nữ xinh đẹp mặc tây trang vẻ mặt nôn nóng ôm một đứa trẻ khoảng chừng bốn năm tuổi trên tay đang chạy vào, mà phía sau là một người đàn ông có thân hình to lớn đang đuổi theo: "Chị dâu, chị mang Tiểu Dịch ngồi trên ghế trước đi, để em đi đăng ký!"
Đông Thu Luyện gật đầu, có người thấy Tiêu Dịch đang ôm bụng không thoải mái, liền né ra cho Tiêu Thần chen ngang đi đăng ký trước. Thật vất vả mới tìm được bác sĩ, nói sơ qua tình hình của Tiêu Dịch, tiêu hoá có vấn đề, dạ dày bị tắc nghẽn, bụng cảm thấy không được thoải mái, dạ dày có hiện tượng co rút: "Hai người là cha mẹ như thế nào mà lại làm đứa trẻ xảy ra tình huống như vậy, đứa nhỏ này dạ dày vốn dĩ mềm yếu, như thế nào có thể cho ăn nhiều đồ vật như vậy cùng một lúc, thật là!" Bác sĩ vội vàng mang Tiêu Dịch đi vào phòng cấp cứu, Đông Thu Luyện chỉ biết cúi đầu, không nói lời nào.
Tiêu Thần chỉ biết ngồi bên cạnh Đông Thu Luyện, nhẹ nhàng vỗ vai an ủi cô: "Chị dâu, sẽ không có việc gì đâu, Tiểu Dịch chỉ là có chút ham ăn mà thôi, lần sau chúng ta chú ý một chút thì sẽ tốt thôi, không có việc gì!"
"Mẹ của đứa nhỏ này, mấy đứa trẻ tầm tuổi này không tránh khỏi việc tham ăn, cô cũng đừng tự trách, về sau trong nhà nên có thuốc tiêu hoá hay là một ít bánh sơn tra có lợi cho tiêu thực. Không có việc gì, đứa nhỏ của tôi cũng tham ăn, cô xem đã béo thành thế này rồi!" Một người phụ nữ lại đứng kế bên cô an ủi, đi chung là một đứa trẻ mập mạp, nhưng sự thật là đứa trẻ này nó rất béo, đặc biệt là đôi mắt kia, sắp bị mỡ làm cho không mở mắt lên được.
"Cảm ơn,tôi không có việc gì!" Đông Thu Luyện hướng về phía người phụ nữ kia cười cười.
"Anh làm chồng như thế nào thế? Vợ của mình buồn như thế mà cũng không an ủi ôm một cái sao?" Người phụ nữ kia chỉ vào Tiêu Thần, Tiêu Thần chỉ có thể ủy khuất nhìn lại người phụ nữ đó. Tôi khi nào mã đã biến thành anh hai a, lại nói, chúng tôi nơi nào giống một cặp vợ chồng chứ?
"Cái kia, đây là chị dâu của tôi, không phải là vợ!" Tiêu Thần chậm rãi giải thích, Đông Thu Luyện bên cạnh cũng vội vàng gật đầu.
Người phụ nữ kia có chút xấu hổ: "Tôi chỉ là thấy đứa nhỏ kia có chút giống với anh, không nghĩ tới là không phải a? Nguyên lai là chú sao? Khó trách lại giống như vây!" Đông Thu Luyện không còn lời nào để nói, giống chỗ nào, Tiêu Dịch ngàn vạn lần cũng không được trưởng thành như vậy a! Còn trong lòng của Tiêu Thần thì lại cảm thấy vui vẻ, tiểu quỷ kia còn dám ghét bỏ mình, ngươi xem, người ta nói hai ta nhìn giống nhau kìa, xem xem tiểu quỷ đó còn dám ghét bỏ mình nữa hay không?
"Ai là người nhà của Tiêu Dịch?" Bác sĩ từ trong phòng cấp cứu đi ra, Đông Thu Luyện cùng Tiêu Thần lập tức chạy lại: "Bệnh nhân phải ở lại bệnh viện nửa ngày để tiện quan sát, chờ tính hình ổn định rồi hãy xuất viện!"
"Được, chị dâu, em đi xử lý thủ tục!" Tiêu Thần còn chưa kịp rời đi, thì vị bác sĩ liền kêu lại: "Bệnh viện chúng ta tạm thời không còn phòng trống, các người chỉ có thể ủy khuất ngồi ở hành lang, bằng không ngươi đi tìm giường bệnh trống mới được trả đi, mới đây có một bệnh nhân mới xuất viện, có thể còn chỗ trống. Hiện giờ có rất nhiều đứa trẻ sinh bệnh cảm mạo đều cần phải nhập viện, ngượng ngùng a!"
Đông Thu Luyện nhìn Tiêu Dịch còn đang mê mang, nhịn không được đau lòng: "Mẹ ơi, con khó chịu...."
"Tiểu Dịch ngoan, mẹ ở chỗ này, Tiểu Dịch ngoan..." Đông Thu Luyện duỗi chân đá Tiêu Thần đang đứng bên cạnh: "Điện thoại cho Tiêu Hàn, kêu anh ấy xử lý!" Tiêu Thần lúc này mới nhớ tới anh hai của mình, như thế nào lại quên anh của mình chứ, hai người sốt ruột ngồi chờ ở trên ghế ngoài hành lang.
Khi nhận được điện thoại của Tiêu Thần, Tiêu Hàn lập tức đi ra khỏi cửa, bác An khi nghe nói Tiêu Dịch đang ở bệnh viện, cũng nhanh chóng sắp xếp thêm vài bộ quần áo cho Tiêu Dịch rồi cùng Tiêu Hàn ra cửa: "Tiêu Thần, chú đừng vội, anh lập tức điện cho viện trưởng của bệnh viện để sắp xếp một phòng trống cho Tiểu Dịch, trước tiên chú và Tiểu Luyện ngồi chờ một chút, anh sẽ tới liền, dừng sốt ruột."
Tiêu Hàn vừa mới gọi nói chuyện với mấy nhà lãnh đạo của bệnh viện, họ lập tức chạy tới phòng cấp cứu: "Xin hỏi, ngài là Tiêu phu nhân đúng không?" Tiêu Thần đi qua cùng bọn họ nói vài câu, đoàn người liền mang Tiêu Dịch đến thang máy, nguyên lai là bệnh viện còn một tầng phòng vip chỉ là ngày thường không mở ra để đón chào bệnh nhân mà thôi, viện trưởng xoa mặt nói: "Tiêu phu nhân, trước khi ngài tới có thể điện cho chúng tôi thông báo trước một tiếng để chúng tôi chuẩn bị, Tiêu tổng là nhà đầu tư các thiết bị cho bệnh viện, là một vị khách quý của bệnh viện chúng tôi!"
"Ừm, đã phiền toái cho ngài rồi!" Những người bên trong thang máy đều trộm nhìn vị Tiêu phu nhân thần bí chỉ có thể nghe nói qua chứ chưa từng lộ diện. Tiểu thiếu gia đang nằm trên tay thì bọn họ đã từng thấy qua vì Tiêu Dịch từng xuất hiên trên TV, nhưng mà còn vị Tiêu phu nhân này thì là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy người chân thật.
"Chị dâu, để em ôm Tiểu Dịch đi, chị cũng đã mệt mỏi hết nửa ngày rồi!" Tiêu Thần muốn đem Tiêu Dịch ôm vào trong người mình, nhưng Đông Thu Luyện chỉ lắc đầu nhìn cậu. Kỳ thật trong giờ phút này, Đông Thu Luyện chỉ cảm thấy áy náy với Tiêu Dịch, bởi vì dạo gần đây công việc của cô hết sức bận, không biết ngày đêm, đôi khi thậm chí một tuần cô cũng không thấy được Tiêu Dịch một lần. Tiêu Dịch khi còn nhỏ thì sẽ khóc nháo với cô làm trong lòng Đông Thu Luyện cảm thấy vô cùng áy náy. Cho tới khi Tiêu Dịch bắt đầu lớn hơn một chút, mỗi lần cô ra cửa vì có công tác thì Tiêu Dịch đều sẽ nói một câu: "Mommy, con sẽ nhớ mẹ a, mẹ sớm trở về với Tiểu Dịch nhé!"
Mà mỗi lần khi cô trở về thì đều thấy Tiêu Dịch, một thân người nhỏ nhỏ đứng ở cổng lớn chờ cô, vào những lúc như vậy, trong lòng Đông Thu Luyện đều cảm thấy vô cùng áy náy với Tiêu Dịch. Từ nhỏ cho tới lớn, số lần mắc bệnh của Tiêu Dịch cũng không nhiều, nhưng mỗi lần Tiêu Dịch bị bệnh thì cô luôn bên cạnh chăm sóc cậu, cố gắng làm tròn trách nhiệm của một người mẹ, những lúc như vậy cô cảm thấy mình đã không làm tròn trách nhiệm của một người mẹ đối với Tiêu Dịch.
Đặc biệt là hiện tại, Tiêu Dịch hôn mê nằm trên cánh tay của cô nhưng trong miệng lại luôn gọi mẹ ơi, mẹ ơi. Trong lòng Đông Thu Luyện tựa như bị cái gì đó nắm chặt, khiến cô hít thở có chút khó khăn.
Thật vất vả mới tới được phòng bệnh, cái trán của Tiêu Dịch lại thấm ra một tầng mồ hôi mỏng, Đông Thu Luyện giúp Tiêu Dịch lau mồ hôi, vị bác sĩ hồi nãy nghiêm khắc phê bình cô thì đang hoảng hốt đứng một bên. Vốn dĩ ban đầu khi nhìn thấy cô, trong lòng liền biết cô là một nữ cường nhân giỏi giang, bởi vì công việc bận rộn nên không có thời gian chăm sóc cho đứa trẻ, lúc nói chuyện thì ngữ khí có phần tăng lên một chút, ai sẽ nghĩ đến cô cư nhiên là phu nhân của Tiêu công tử.
"Nghỉ ngơi một lúc nữa thì sẽ tốt hơn thôi, nửa tiếng nữa thì thuốc mới phát huy tác dụng!" Bác sĩ hoảng hốt duỗi tay xoa mặt, có thể nói đứa nhỏ này nhìn thập phần quen mắt, như thế nào liền không nhận ra đây là tiểu thiếu gia của Tiêu công tử, mắt mình thật là vụng về mà!
"Cảm ơn, đã gây phiền toái cho anh rồi!" Đông Thu Luyện giúp Tiêu Dịch lau mồ hôi, nơi nào còn tâm trí để chú ý tới sự khác thường của vị bác sĩ, Tiêu Thần một bên nhìn thấy liền vỗ vỗ bả vai của bác sĩ bảo hắn đi ra ngoài. Sau khi ra ngoài, vị bác sĩ liền nhìn chăm chú vào Tiêu Thần, trên mặt tràn đầy vẻ hoảng sợ, đặc biệt là khi Tiêu Thần đột nhiên giơ tay, không phải là muốn đánh mình chứ, không cần đi!
"Anh nhắm mắt lại để làm gì, tôi không phải là gay!" Tiêu Thần sờ sờ đầu, vị bác sĩ này thoạt nhìn có chút điển trai, nhưng hắn lại không thích đàn ông nha, thật là khó xử, bộ dáng này của vị bác sĩ không phải là muốn mình hôn hắn chứ, tuy rằng bản thân mình là một người hướng ngoại, không phân biệt giới tính nhưng mà như vậy thật sự làm không được nha!
"Hả!?" Vị bác sĩ khó hiểu mở mắt, nhìn thần sắc khó xử của Tiêu Thần, cả người đều đần đồn ra: "Tôi là người đã kết hôn!"
"Vậy anh làm như vậy để làm gì, làm cho tôi còn tưởng anh là cái kia!?" Tiêu Thần duỗi tay vỗ vào bả vai của vị bác sĩ: "Làm tôi sợ muốn chết, tôi còn đang suy nghĩ nên làm như thế nào để từ chối anh nữa!! Ha ha...." Trong lòng của vị bác sĩ trẻ tuổi tràn ngập hoàng mang, anh làm được nhưng tôi không làm được nha!!
"Vậy anh kéo tôi ra đây để làm gì?" Vị bác sĩ nhẹ nhàng ho khan một tiếng, như thế nào mà đề tài giữa hai bọn họ trở nên hơi quỷ dị?
"Tôi thấy anh khi ở bên trong phòng trông rất khẩn trương nên mới kéo anh ra đây, chị dâu của tôi là một người không thích nói chuyện, bây giờ đang lo lắng cho Tiểu Dịch nên mới lơ anh thôi. Hiện tại có nhiều đứa trẻ cũng mắc bệnh cần cấp cứu, anh mau đi làm việc đi, có yêu cầu gì thì chúng tôi sẽ gọi cho anh!" Vị bác sĩ bán tính bán nghi nhìn Tiêu Thần, chuyện chỉ có vậy thôi sao?
Tiêu Thần nhìn vị bác sĩ còn hoài nghi nhìn mình, tức khắc trở nên nổi giận, nima, lão tử thật vất vả mới làm một chuyện tốt, cư nhiên có người lại hoài nghi lão tử: "như thế nào, còn không chịu đi sao!? Nima! Chẳng lẽ thật sự muốn tôi hôn anh sao!" Vị bác sĩ vừa nghe lời này lập tức rời đi, Tiêu Thần bị chọc tức đến bóc khói trên đầu. Vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Đông Thu Luyện đang đứng trước cửa phòng bệnh nhìn mình với vẻ mặt ngạc nhiên: "Cái kia, chị dâu, chị ra đây để làm gì thế!?"
*Nima: một từ chửi thề ở bên trung*
"Chú chưa từng có bạn gái, không lẽ nào....?" Đông Thu Luyện hồ nghi nhìn Tiêu Thần.
"A!?" Tiêu Thần ngây ngẩn cả người, chị dâu đang có ý gì? Tiêu Thần cũng không ngốc, vừa nhìn thấy Đông Thu Luyện đang nghi hoặc nhìn mình, trong lòng thầm kêu không tốt: "Chị dâu, em không phải..."
"Không có gì, chị rất là phóng khoáng!" Đông Thu Luyện lại đánh giá Tiêu Thần một chút: "Chú chỉ cần không phải là nằm dưới thì chị đây không có gì để ngại!" Thể trạng của Tiêu Thần như vậy nếu như nằm dưới, Đông Thu Luyện sẽ cảm thấy thế giới này có chút huyền huyễn.
*Huyền huyễn: không có thực.*
"Em làm sao có thể bị để ơi phía dưới được chứ!" Tiêu Thần lập tức phản bác lại.
"Chị nghe chú nói vậy thì chị yên tâm rồi! Chú mau giúp chị nấu một bình nước sôi đi, rồi mang lại đây!" Đông Thu Luyện nói xong liền lập tức trở về phòng, bỏ lại Tiêu Thần một mình đứng ở đó, nửa ngày cũng không lấy lại được tinh thần, cậu cảm thấy như thế nào kỳ quái a... Cái gì mà nằm trên nằm dưới, cậu đã nói cái gì đó, như thế nào lại nói đến đề tài này, còn có sắc mặt của chị dâu trong nháy mắt thả lỏng cùng vui mừng là ý gì...!!!
Lão tử rõ ràng là trai thẳng mà, là trai thẳng, không có người nào có thể thẳng hơn cậu. Giờ phút này Tiêu Thần thật sự muốn đập đầu vào tường, tại sao cậu lại dính líu tới cái đề tài này, tất cả là do gả bác sĩ kia, vẻ mặt muốn hôn của hắn hồi nãy làm mình hiểu lầm, lại dẫn tới chị dâu cũng hiểu lầm cậu. Đều do tên bác sĩ kia khởi xướng, là do hắn sai, trong lòng Tiêu Thần đã bình tĩnh trở lại, đúng rồi là do vị bác sĩ kia đã làm cho mình bị hiểu lầm.
Lúc Tiêu Hàn tới bệnh viện, thì Tiêu Dịch đã mệt mỏi ngủ say, khuôn mặt của cậu nhóc trắng bệch thoạt nhìn không còn một tia máu, vốn dĩ cái miệng đỏ thẫm giờ phút này cũng trắng bệch, trên trán và tóc có chút mồ hôi, thoạt nhìn thập phần suy yếu.
"Phu nhân, tôi có mang theo mấy bộ quần áo cho tiểu thiếu gia thay!" Bác An vội vàng đem túi đựng quần áo đưa cho Đông Thu Luyện.
Tiêu Hàn tiếp nhận quần áo trong tay bác An rồi nói: "Em đã mệt mỏi nửa ngày rồi, đi nghỉ một lát đi, Tiêu Thần, chú đi lấy một chậu nước tới đây. Anh đã tới đây rồi, em yên tâm đi nghỉ ngơi một chút nhé." Tiêu Hàn nhẹ nhàng đem Đông Thu Luyện ôm vào trong lòng mình: "Em rốt cuộc cũng biết tìm đến anh, về sau nếu có chuyện gì xảy ra, em đừng có mà chịu đựng một mình. Tiểu Dịch là con của hai chúng ta, nếu con xảy ra chuyện anh cũng rất lo lắng. Yên tâm đi, đã có anh ở đây rồi, không có việc gì đâu."
"Ừm!" Đông Thu Luyện duỗi tay ôm lại Tiêu Hàn, trong giây lát, cục đá ở trong lòng cô cuối cùng cũng rơi xuống đất, Đông Thu Luyện rúc vào trong lòng Tiêu Hàn nhẹ nhàng gật đầu.
Tiêu Hàn nhanh nhẹn giúp Tiêu Dịch lau mình rồi thay một bộ quần áo sạch sẽ khác cho cậu, Tiêu Dịch tựa hồ cảm thấy thoải mái hơn đôi chút, vốn dĩ mặt mày còn đang nhíu lại thì bây giờ cũng đã dãn ra, Tiêu Hàn giúp Tiêu Dịch đắp gọn chăn lại: "Không phải bác sĩ đã nói là không có chuyện gì rồi sao? Em cũng đừng lo lắng!"
"Ừm, em biết rồi, chỉ là cảm thấy mình thật là đáng trách, trước khi Tiểu Dịch bị bệnh, em rất ít khi dành thời gian ở bên cạnh con!" Đông Thu Luyện nói xong liền lấy tay ôm lấy mặt mình.
Tiêu Hàn ngồi kế bên Đông Thu Luyện, duỗi tay đem cô ôm vào trong lòng mình: "Tốt thôi, về sau chúng ta sẽ dành nhiều thời gian hơn để chơi cùng Tiểu Dịch, anh đã không bên cạnh hai mẹ con trong năm năm, nên về sau anh sẽ cố gắng bù đắp cho hai người!" Đông Thu Luyện duỗi tay ôm chặt lấy cổ của Tiêu Hàn.
"Khi nghe Tiêu Thần nói Tiểu Dịch đang ở trong bệnh viện, anh thật sự đã rất lo, sợ Tiểu Dịch xảy ra chuyện gì đó!" Tiêu Hàn chưa bao giờ nhìn thấy bộ dáng bất lực như vậy của Tiêu Dịch, giống như tình hình hiện tại làm cho anh cảm thấy như một đứa trẻ bị lạc mất cha mẹ, suy nghĩ ấy chỉ thoáng qua một cái rồi biến mất. Tiêu Hàn cũng không nghĩ tới việc đó nữa, chỉ là ôm Đông Thu Luyện chặt thêm một chút.
"Có chúng ta ở đây, thì sẽ không có việc gì, chúng ta sẽ luôn bên cạnh con, Tiểu Dịch cũng sẽ khỏe mạnh bình an lớn lên!" Đông Thu Luyện gật đầu nói, tay cô nắm chặt lấy tay của Tiêu Hàn, hai người ngồi dựa vào nhau nhìn Tiêu Dịch đang nằm ngủ ở trên giường bệnh.
—————————————