Editor: Thảo Anh
Đông Thu Luyện véo vào eo Tiêu Hàn: "Em muốn mưu sát chồng em à?" Tiêu Hàn mỉm cười rồi ôm cô: "Được rồi, không trêu em nữa, lên lầu trước đi, muốn làm gì thì để vào buổi tối rồi hãy làm, ban ngày ban mặt sẽ bị người ta chú ý." Cô lặng im, người đàn ông này rốt cuộc có bao nhiêu vô sỉ?
"Anh có thể đứng đắn một chút được không?" Cô trừng mắt nhìn anh, nhưng Tiêu Hàn lại hôn vào hai má cô.
"Anh Hai quả nhiên vô sỉ." Tiêu Thần tránh ở một góc nhìn thấy toàn bộ quá trình Tiêu Hàn đùa giỡn với cô.
"Ba thật sự quá vô sỉ." Tiêu Dịch vừa ngậm cây kem vừa nói.
Cô và anh một hồi sau đến phòng, cô cho rằng hẳn là anh muốn lên giường nghỉ ngơi, vừa đỡ anh tới mép giường, anh xoay người một cái, áp người lên cô ở trên giường, cô không phản ứng lại, chỉ có thể ngây ngốc nhìn anh, còn Tiêu Hàn vừa cười vừa giúp cô vén tóc: "Quả nhiên làm thế này thì anh càng cảm thấy an toàn."
Càng có cảm giác an toàn? Cô vừa nghe lời này rồi nhìn lại tư thế của hai người họ hiện tại, Tiêu Hàn đang ở trên người mình, hơn nữa cô có thể cảm nhận rõ sự thay đổi trên cơ thể anh: "Tiêu Hàn, anh còn liêm sỉ hay không vậy?"
"Em hẳn đã biết rồi, nhưng anh cũng có thể vô sỉ hơn nữa..." Tiêu Hàn nói xong càng dùng sức đè lên người cô, càng làm cho cô cảm nhận được sự biến đổi ấy rõ rệt hơn, cô đẩy anh ra, kết quả anh lại che ngực nói một câu: "Tiểu Luyện, trên người anh còn có vết thương đấy."
"Còn đau?" Cô vội giúp anh xoa nhẹ hai ba cái, thật là, biết rõ sẽ đau mà còn không sợ.
"Còn đau không?" Từ góc nhìn của anh, khuôn mặt nhỏ, tinh xảo, không chút phấn son của cô đang đỏ bừng như quả đào chín, sao lại mê người thế này, Tiêu Hàn cúi người hôn cô, cô cảm thấy như mình vừa bị lừa: "Cho đau chết anh."
Tiêu Hàn chụp lấy hai tay rồi kéo qua đầu cô, anh cúi người ngậm lấy đôi môi đỏ mình từng ao ước trong hồi lâu, cô muốn né tránh, nhưng anh cắn vào môi cô, cô hô lên vì đau, anh nhân cơ hội tiến quân thần tốc, đoạt đất thành công, dưới tình huống thế này cô hoàn toàn không có sức chống cự, chờ khi cả người cô mềm nhũng, anh ôm cô, kéo cô sát bên mình, tuy cao 1m7, khí thế cường đại, dung mạo lãnh diễm, nhưng cô cũng chỉ là một người phụ nữ nhỏ bé, đặc biệt lúc ôm cô vào người thì mới phát hiện trên người cô chẳng có mấy cân thịt, về sau vẫn nên vỗ béo lên mới được.
Nhìn thấy ánh mắt mê ly của cô, lúc này anh mới dừng tay, vòng tay ôm lấy cô, vén mái tóc dài đang hỗn độn kia sang một bên: "Tiểu Luyện, hãy để anh bên cạnh em..."
Cô liền liên tưởng đến video tin tức hôm nay, cô gật đầu. Nếu được ở cạnh anh, em sẽ không còn phải lo sợ bất cứ lời đồn đãi vớ vẩn nào nữa.
Đông Thu Luyện xuống lầu chuẩn bị nấu canh cho Tiêu Hàn, còn anh thì đến thư phòng cùng Quý Viễn bàn bạc nội dung công việc sắp tới: "Thiếu gia, Lệnh Hồ tổng vừa mới gọi, nói là muốn liên hệ với anh, anh xem......"
Tiêu Hàn cười, rốt cuộc tìm tới rồi sao? Tiêu Hàn gật đầu, rất nhanh, di động của anh vang lên.
"Alo --" Tiêu Hàn nhận cuộc gọi, khóe miệng còn mang theo ý cười: "Lệnh Hồ tổng..."
"Tiêu công tử thật thú vị, vừa bị đánh phải nằm viện, giờ còn có thể làm ra động tĩnh thế này, công ty chúng tôi và Tiêu thị hẳn là không có bất kì xung đột lợi ích nào." Lệnh Hồ Mặc trong tay đang cầm tư liệu mới điều tra, vấn đề kia hóa ra là như vậy, đều do Bạch gia phía sau chống lưng.
Lệnh Hồ gia và Bạch gia từ trước đến nay đều nước giếng không phạm nước sông, tuy Bạch gia làm việc về chính trị, Lệnh Hồ gia thì phụ trách bên quân đội, hai bên thật không liên quan gì đến nhau.
Cho nên Bạch Thiếu Hiền căn bản không có lý do khiến mình ngột ngạt thế này, lý do duy nhất chính là ở Tiêu Hàn, đặc biệt anh còn nhớ rõ tiệc tối ngày đó Tiêu Hàn đã cảnh cáo anh.
"À không, hình như anh không thoải mái thì phải?" Đầu dây bên kia, Lệnh Hồ Mặc bẻ gãy cây bút máy trong tay làm mực bên trong chảy ra: "Nói thật, chúng ta vẫn có thể làm bằng hữu tốt, làʍ t̠ìиɦ địch cũng là bất đắc dĩ..."
"Tiêu công tử đây chuẩn bị muốn đối đầu với tôi." Giọng nói của Lệnh Hồ Mặc trầm thấp, khàn khàn, đối với rất nhiều phụ nữ thì hoàn toàn không thể cự tuyệt được, đặc biệt càng lộ ra sức hấp dẫn mê người. Hơn nữa khẩu khí trong lời nói này của Lệnh Hồ Mặc hoàn toàn không mang theo sự nghi vấn nào, mà là câu khẳng định.
"Như thế sao? Chẳng lẽ Lệnh Hồ tổng sợ?" Tiêu Hàn đứng cạnh cửa sổ cười, anh nhìn xuống thấy Tiêu Dịch đang bơi lội, sau khi Tiêu Hàn dạy Tiêu Dịch, thì cu cậu mỗi ngày không có việc gì liền đến hồ bơi, Tiêu Thần đang nằm trên ghế ở cạnh bên uống đồ uống, hình ảnh như thế duy mĩ hài hòa làm lòng anh cảm thấy bình yên.
"Hừ...... Tiêu công tử, nói thật, giữa chúng ta không có xung đột, hà tất phải làm mọi thứ thành ra tình trạng thế này." Lệnh Hồ Mặc cũng không phải sợ Tiêu Hàn, anh sẽ không vì sự khích tướng của Tiêu Hàn mà tức giận đến nổi dậm chân, ngoại trừ tố chất diện mạo đẹp đẽ bên ngoài thì tố chất tâm lí bên trong của anh cũng đã đủ tốt rồi.
Quan trọng nhất vẫn là Lệnh Hồ Mặc hoàn toàn không có tư liệu bối cảnh của Tiêu Hàn, vì toàn bộ Tiêu thị là thương nghiệp đế quốc ngoài nước, anh cũng biết là khối tài sản khổng lồ ấy không thể tính nổi, nhưng sau lưng Tiêu gia rốt cuộc là một gia tộc như thế nào mà vẫn luôn thần bí, kín tiếng, hoàn toàn không thể ra tay.
Cũng bởi Tiêu gia căn bản không có chi nhánh, toàn bộ Tiêu gia là một tập đoàn. Vì đã từng là quân nhân, Lệnh Hồ Mặc có những lối suy nghĩ đặc trưng, anh sẽ không đánh mà không nắm chắc phần thắng trong tay, nên anh cho rằng hiện tại không phải là lúc để đối đầu với Tiêu Hàn.
"Tôi cũng cảm thấy vậy, nếu về sau Lệnh Hồ tổng gặp vợ tôi và có thể cư xử đúng khuôn phép thì tôi nghĩ chúng ta sẽ không có xung đột..." Tiêu Hàn vừa nói vừa mang theo ý cười.
"Tập đoàn Lệnh Hồ thành lập lâu như vậy, tôi cũng không phải dạng người sợ phiền phức." Lệnh Hồ Mặc không trả lời trực tiếp vào vấn đề của Tiêu Hàn, anh ta nhìn bàn tay dính mực viết của mình rồi nghĩ đến Đông Thu Luyện.
"Chúng tôi sẽ rửa mắt mong chờ." Tiêu Hàn nói xong trực tiếp cúp máy, ý cười trên gương mặt anh cũng biến mất, như biến thành một người khác, anh nhìn ngoài cửa sổ thấy cô dường như đang ngẫm nghĩ về chuyện quá khứ mà Tiêu Thần cứ vây quanh cô bảo chơi cùng.
Hừ...Lệnh Hồ Mặc, anh tưởng tôi nói chơi với anh? Vậy thì tôi sẽ chơi với anh tới cùng, chỉ là...người phụ nữ đời này của tôi thì anh đừng nghĩ đến việc nhúng chàm, dù có tơ tưởng đến cũng không được. Sẽ có một ngày tôi sẽ làm rõ cho anh biết, người phụ nữ của tôi bất kể người nào đều cũng không thể nghĩ đến.
Lúc này Tiêu Dịch đang bơi thì Tiêu Thần bên cạnh cất tiếng: "Tiểu Dịch, kiểu bơi chó của con thật là xấu tàn bạo, con như vậy về sau sẽ không có bạn gái nào thích đâu!"
"Xí, daddy nói, tới lúc cần cứu mạng thì có xem tới tư thế đẹp hay không sao? Còn nữa...vịt trên cạn như chú mà còn dám cười nhạo con." Tiêu Dịch nói xong liền bò lên bờ, hướng về phía Tiêu Thần một trận chụp đánh.
"Ây ây ây-- con cẩn thận một chút, chú đang mặc quần áo mới đấy." Tiêu Thần còn chưa kịp phản ứng lại, đột nhiên bị người phía sau đẩy một cái, cả người đều bay vào hồ nước, vì thể trọng nên làm bọt nước bắn lên lung toé: "A-- anh hai, anh mưu sát em, cứu mạng, cứu mạng....em sắp chết mất... Cứu mạng... Mau cứu em!"
Việc dạy bơi theo cách này thì người làm trong nhà và chủ nhân cũng đều không lên tiếng, chỉ có thể nhìn thân thể cao lớn của Tiêu Thần ngập trong nước.
"Sao anh không xuống nước? Không có sức à? Có thể đẩy được "người đá" xuống cơ mà." Cô đi đến cạnh Tiêu Hàn, anh ôm cô vào người, nửa thân trên tựa vào mặt cô.
"Anh có sức lực hay không, chẳng lẽ em không phải là người rõ nhất sao?" Tiêu Hàn nói ngả ngớn, cô chỉ trừng mắt nhìn anh rồi liếc mắt một cái, rồi nhìn Tiêu Thần đang quẫy nước trong hồ, bọt nước bắn lên vô số.
"Thật sự không cần cứu chú ấy sao? Trông có vẻ sặc không ít nước rồi đấy." Cô vẫn có chút lo lắng, Tiêu Thần tuy đầu óc đôi khi có ngốc thật, nhưng đối đãi với cô rất tốt, đặc biệt lúc mới vào Tiêu gia, trời xa đất lạ, nếu không có Tiêu Thần ngốc này thì phỏng chừng cô không thể thoát ra khỏi bóng ma qua khứ nhanh như vậy và có thể tiếp nhận cả gia đình Tiêu gia.
"Nó có thể chết đuối cũng là một loại bản lĩnh, bể bơi này chỉ có một mét sáu thôi, nếu nó chết đuối thì quả thật rất buồn cười!" Quả nhiên lúc này cô mới chú ý tới, cả người Tiêu Thần trong hồ nước, hai chân cuộn tròn, sợ mình ngã xuống, nếu đứng lên thì hoàn toàn có thể đứng trong nước, thấy một màn như thế cô cũng cảm thấy cạn lời, có thể ngốc một chút ít thôi không được sao?
"Chú nhỏ, chú đứng lên đi." Tiêu Dịch hướng về phía Tiêu Thần rống lên một câu.
"Hỗn tiểu tử, con muốn hại chết chú của con sao, còn không chạy đi lấy phao cứu sinh ném lại đây." Tiêu Thần đã uống mấy ngụm nước, bất quá nói chuyện vẫn là rất rõ ràng: "Tiểu vô lại, nhanh chạy ném cho chú cái phao cứu sinh, không thấy chú sắp chết đuối sao?"
"Chú nhỏ, thật mà, chú đứng lên mà xem..." Tiêu Thần bán tín bán nghi duỗi thẳng người, hai chân chậm rãi tiếp xúc đáy bể, và mực nước chỉ tới ngực Tiêu Thần, cậu ta xoa xoa mặt nước xấu hổ.
"Ha ha.. hồ nước này cao đến vậy..." Tiêu Thần nói rồi gãi gãi đầu, đi đến thành hồ, gương mặt của người xem đều cạn lời, chiều cao của hồ này vẫn luôn như vậy mà?
Vài người họ vừa ăn cơm, bác An vội đến thì thầm vào tai Tiêu Hàn vài câu làm anh lập tức nhíu lông mày: "Khiến cho cục trưởng của bọn họ gọi điện đến đây, lá gan thật không nhỏ, dám đến nơi này bắt người?"
"Có chuyện gì sao anh?" Bằng trực giác, cô liền cảm nhận được chuyện này có liên quan đến mình, đặc biệt lúc khi bác An vào báo chuyện, ánh mắt của ông ấy hướng về mình, khiến ý nghĩ ấy càng thêm mãnh liệt.
"Không có gì, em ăn cơm đi, anh ra ngoài xem một chút." Tiêu Hàn nhẹ nhàng vỗ vai trấn an cô, nói xong, anh cầm lấy giấy ăn lau miệng rồi cùng bác An ra ngoài.
Cách cổng lớn của Tiêu gia không xa, vài xe cảnh sát đang ngừng, Tiêu Hàn cười châm chọc: "Tiêu tổng, chúng tôi cũng là tuân theo lệnh mà làm, anh đừng làm khó dễ chúng tôi." Dẫn đầu là đội trưởng, nhìn thấy Tiêu Hàn vừa ra tới thì anh ta nói người cấp dưới kế bên lấy ra lệnh bắt giữ.
"Chỉ với tờ giấy này mà muốn bắt vợ tôi đi? Rốt cuộc là hỗ trợ điều tra hay bắt người?" Nụ cười của anh mang theo vẻ bất cần đời, rõ ràng là không có ý giao người.
"Cái này...còn phải xem tiến triển của vụ án." Người nọ nói xong bất giác lau mồ hôi: "Chúng tôi chỉ mời Tiêu phu nhân đến cục cảnh sát hỗ trợ điều tra mà thôi, khẳng định sẽ nhanh chóng đưa cô ấy về, mong Tiêu tổng hiểu cho."
"Nói lại với cục trưởng của các người, tôi không biết là ai đưa lệnh kêu các người tới, muốn tới Tiêu gia của chúng tôi bắt người, ít nhất phải mang cái gì đó có trọng lượng một chút." Tiêu Hàn nói chưa dứt, Đông Thu Luyện đã đi ra, bác An đẩy đẩy Tiêu Hàn, anh xoay người nhìn thấy cô, trên mặt liền mỉm cười: "Sao lại ra đây?"
"Hỗ trợ cảnh sát điều tra là nghĩa vụ của mỗi người công dân, không có việc gì đâu, em cũng không làm gì, yên tâm đi!" Người đội trưởng kia ở cục cảnh sát từ trước đến nay chỉ nhìn cô từ xa nhưng hôm nay khi trực tiếp nhìn thấy cô thì cảm thấy vô cùng kinh diễm.
Váy dài màu xanh nhạt kèm theo đai lưng được điểm xuyến bằng vài hình hoa nhài trắng, đi cùng đôi giày cao gót, tóc nâu dài trong gió đong đưa, nhìn qua trông như là một nàng tiên lạc chốn phàm trần.
"Chẳng lẽ ai cho các người tới mà tôi không biết sao?" Tiêu Hàn vừa thốt ra, người đội trưởng kia sắc mặt liền trở nên khó coi, Tiêu Hàn nắm lấy bàn tay hơi lạnh của cô: "Anh ta không nói cho anh biết người này là vợ của Tiêu Hàn tôi sao? Trở về nói với anh ta, muốn động đến người bên cạnh tôi thì nên ước lượng độ nặng nhẹ của mình trước xem có đủ hay không?"
Trong nhóm người vừa mới lên xe, qua cửa kính xe hơi mở, Đông Thu Luyện thấy được một hình bóng quen thuộc, trong lòng có chút đau đớn, là anh ta......
Tiêu Thần đưa cô tới quân khu, ngay lập tức đã bị Lệnh Hồ Càn gọi vào trong, cô gõ cửa: "Vào đi!" Đông Thu Luyện đi vào liền thấy Lệnh Hồ Càn đang cởi trần, trên ngực anh có vô số vết sẹo cũ, có vết thương do đao, do đạn, nhưng hiện tại lại có thêm một vài vết thương mới: "Anh bị ai đánh?"
"Ông chồng nhà em, và ông anh nhà anh." Lệnh Hồ Càn nhanh chóng lau thuốc, mặc lại áo xong rồi cầm lấy văn kiện ném tới trước mặt cô: "Lại xảy ra chuyện, tụi anh cảm thấy mấy vụ án chết người dạo gần đây đều có liên quan đến tổ chức này."
Trang ngoài là ảnh chụp vài người ngoại quốc, một ít ảnh hiện trường vụ án, các nhân vật trong ảnh đều một sắc thái rất hưởng thụ, hơn nữa nhìn qua thời điểm lúc chết không có thống khổ gì, đặc biệt trong đó có không ít người khóe miệng còn tươi cười, đều khiến người xem trong lòng cảm thấy phát lạnh: "Anh lấy những thứ này ở đâu?"
"Bên cảnh sát Pháp gửi tới, có phải rất giống với người chết vài ngày trước đó không?" Đông Thu Luyện gật đầu, bất giác cô nhớ tới vụ án chết người, trong cơ thể tích độc của hai năm trước: "Bởi vì vụ án này mà bên kia vẫn luôn giao lưu, trao đổi cùng chúng ta, và gần đây nhất, ở Pháp có vài hộp đêm, quán bar xảy ra án mạng, nguyên nhân chết đều là ma túy."
"Trước đó vài ngày, quán bar cũng có người chết, nguyên nhân tử vong là do sử dụng ma túy quá liều, nhưng nạn nhân cùng những người khác ở hiện trường đều dùng ma túy giống nhau, theo lý thuyết thì không có khả năng chỉ có mỗi nạn nhân tử vong, nguyên nhân trước đó anh ta sử dụng ma túy không cùng liều lượng, do khác chỗ bán và độ tinh khiết, nên tiêm quá liều dẫn đến cái chết."
"Kết quả bên kia cũng không khác biệt lắm, nguồn cung cấp là một tổ chức gần đây vừa mới xuất hiện ra, hơn nữa trên thị trường không còn tiêu thụ, chỉ có người trong bọn họ mới có thể bán được loại ma túy mới này."
"Không thể nói là ma túy, hẳn là độc dược, nhóm người này rất có thể chỉ là chuột bạch mà thôi. Tôi vào phòng thí nghiệm trước, có gì tôi sẽ liên lạc với anh." Đông Thu Luyện cầm lấy tư liệu thẳng đến phòng thí nghiệm, Bạch Thiếu Ngôn còn ở trong đó, khi thấy cô đến, cậu ta xoa mắt: "Lão sư, chị đã tới......"
"Tối qua không có về?" Đông Thu Luyện đi đến giúp Bạch Thiếu Ngôn rót ly nước, ở quân khu điều kiện có hạn, thứ có thể ăn có thể uống tương đối thiếu.
Bạch Thiếu Ngôn nhận lấy ly nước: "Cảm ơn lão sư, bởi vì vài ngày trước chị không đến, làm em phải đi xem phần đầu thi thể. Em liền tới đây để giải phẫu, đây là video tư liệu giải phẫu, kết quả phân tích, kết quả giải phẫu chứng minh bán cầu não phải của người chết không bình thường và có hiện tượng co rút, đây là ảnh chụp."
Đông Thu Luyện cầm lấy tư liệu, đặt lên màn hình máy tính, một bên vừa xem video ghi lại quá trình giải phẫu: "Thành phần ma túy đó đã điều tra rõ chưa?"
"Ừm, bên trong có thành phần dược vật kiểu mới, tuy không nhiều lắm, nhưng vẫn có, và vì sao những người khác đi cùng với nạn nhân thì không bị gì?"
"Ngày đó, em đi lấy tài liệu ở bệnh viện về, đám người bọn họ có người xuất hiện hiện tượng choáng đầu, vốn dĩ cứ tưởng do di chứng của việc hấp thụ độc chất, chắc không có liên quan đến ma túy, mà loại dược vật này kí©h thí©ɧ đại não, khiến cho cơ thể không khoẻ mạnh, có lẽ không phải chỉ dùng một lần mới có thể có tác dụng, mà phải thường xuyên tiêm vào người."
"Vậy người này chẳng lẽ là vật thí nghiệm?" Bạch Thiếu Ngôn kinh ngạc há hốc mồm, cô đem tài liệu vừa mới từ chỗ Lệnh Hồ Càn về ném cho Bạch Thiếu Ngôn, cậu ta cầm lấy rồi lật xem: "Biểu cảm trên mặt người chết và những người này rất giống nhau."
"Chuyện này về cơ bản không đơn giản như chúng ta đã nghĩ, có vội thì đi trước đi, để tôi xem lại..."
Đông Thu Luyện mở hòm thư, hôm qua có thư từ Cố Nam Sênh gửi đến một vài tài liệu, phía trên ghi chép lại toàn bộ quá trình loại dược vật KN350 từ lúc nghiên cứu cho đến khi bị cấm nghiên cứu, hơn nữa mặt sau còn đính kèm tài liệu về các nhân viên nghiên cứu, rất nhiều tên người bị gạch đỏ phía dưới chứng tỏ đều đã chết. Lúc ấy chủ yếu đều do nhân viên nghiên cứu, lướt qua lí lịch sạch sẽ, như không có lỗ hổng gì.
Đông Thu Luyện thở dài một hơi, tựa vào ghế, Cố Bắc Thần cũng chuyển đến bưu kiện. Bên này, cô vừa mới chuẩn bị ra khỏi quân khu, một chiếc xe quân sự liền dừng ngay cửa quân khu, chắn ngang xe của Bạch Thiếu Ngôn, một quân nhân bước xuống, tay gõ vào kính xe: "Có việc gì thế?"
"Thủ trưởng của chúng tôi muốn mời Đông tiểu thư đến trò chuyện, phiền Đông tiểu thư..." Cô hạ kính xe xuống nhìn qua kính xe mở hờ bên kia và tất nhiên người ngồi trong đó không ai khác là Lệnh Hồ Trạch: "Được, Tiểu Bạch, cậu về trước đi, tôi không có gì đâu, nếu Tiêu Hàn có hỏi tới thì cậu nói là tôi đến Lệnh Hồ gia."
Sau khi cô lên xe, Lệnh Hồ Trạch vẫn một thân quân trang, phía trên đầy các huân chương, tất cả đều làm rõ địa vị hiện tại của ông, nói thật, Lệnh Hồ Trạch tuổi tác không phải quá cao, nhưng có thể ngồi vào vị trí này, thì phải thừa nhận rằng con người này có thực lực thật sự.
"Chú Lệnh Hồ..." Đông Thu Luyện ngồi đối diện ông, ông buông tư liệu trên tay xuống, nhìn cô rồi cười: "Mấy năm không gặp, không nghĩ đến cháu sẽ lựa chọn làm một pháp y?"
"Có lẽ việc mẹ cháu qua đời là một cú sốc rất lớn đối với cháu..." Cô vừa nói vừa nhìn Lệnh Hồ Trạch, nhưng đã làm cô thất vọng rồi, có thể ngồi ở vị trí như thế trong quân khu thì Lệnh Hồ Trạch sao có thể giống như người bình thường được, cho dù trong lòng có sóng to gió lớn cỡ nào thì ngoài mặt vẫn cứ dửng dưng: "Chú Lệnh Hồ cũng biết, cái chết của mẹ cháu có rất nhiều điểm đáng nghi, mà lúc ấy việc đáng hận nhất chính là cháu hoàn toàn không có cách nào để giúp bà ấy minh oan......"
"Chuyện đó đã qua rất lâu rồi, kết quả điều tra cũng nói là do tự sát..."
"Bất luận là chết vì bệnh hay tự sát, kết quả ấy cháu đều không thể chấp nhận." Đông Thu Luyện nhìn ngoài cửa sổ: "Năm năm không về, C thị thay đổi rất nhiều, nhưng so với lòng người thì vẫn còn kém xa."
"Cháu cũng không còn là thiếu nữ không hiểu thế sự như năm năm về trước." Lệnh Hồ Trạch đánh giá cẩn thận cô từ phía đối diện, gương mặt này của cô đều có nét giống cả ba và mẹ, nhưng nội tâm của đứa nhỏ đã cứng rắn như thiết. Nét mặt kiên nghị cũng không phải một sớm một chiều mà có thể có được, nếu sự việc năm đó không phát sinh thì có lẽ hiện tại bọn họ đã là người một nhà.
"Chú Lệnh Hồ, không phải trước kia chú cũng yêu thương cháu. Không phải sao?" Đông Thu Luyện hướng về phía Lệnh Hồ Trạch cười: "Cháu không trách chú, rốt cuộc thì cháu cũng hiểu được đạo lí có cá quên cơm là gì."
"Nhiều năm như vậy cháu sống có tốt không?" Trong lòng ông vẫn không dễ chịu gì, vì sự việc năm đó, Lệnh Hồ gia bọn họ thấy chết không cứu, nếu đứa nhỏ này căm hận ông thì ông cũng không thể nói được gì.
"Khá tốt, cháu đã lấy chồng, có con, nhà chồng đối đãi với cháu rất tốt." Lệnh Hồ Trạch gật gật đầu không nói gì, sau đó một đường thẳng đến nhà lớn Lệnh Hồ gia.
Lệnh Hồ Càn dường như cũng vừa về đến nhà, quần áo còn chưa thay, nhìn Đông Thu Luyện và ba mình vào cửa, anh liền đi đến kéo cô qua một bên.
"Lệnh Hồ Càn, mày làm phản à... mày đứng lại đó cho tao!"
"Hừ, ba, con không nghĩ ba sẽ dẫn Tiểu Luyện tới, con đã nói chuyện đó hoàn toàn là do Đông Thanh Nhiên tự tìm đến, bất cứ lí do gì cũng không liên quan đến Tiểu Luyện, sao? Ba tính làm gì, nghiêm hình bức cung sao? Hay ba muốn gϊếŧ người diệt khẩu?" Tại Lệnh Hồ gia, người đội trưởng hôm qua đến Tiêu gia mời cô đến cục cảnh sát đang ngồi tại phòng khách.
"Tiêu phu nhân, thật ngại quá, chuyện hôm qua..."
"Tôi xin phép được nói thẳng, sự việc ngày hôm đó có rất nhiều người chứng kiến, lúc tôi chuẩn bị lên xe, Đông Thanh Nhiên liền nhào ra chắn trước mặt tôi, không còn cách nào khác, tôi và trợ lí liền xuống xe và bắt taxi để rời đi, xe của tôi vẫn đỗ ở nơi đó, tôi cũng không hề biết Đông Thanh Nhiên sẽ ngồi vào chiếc xe đó rồi rời đi?" Đông Thu Luyện nói hoàn toàn là sự thật, nhiều người thấy như vậy, sao cô phải nói dối.
"Xin hỏi, trước đó cô có biết xe của cô bị người khác động tay động chân vào không?"
"Vậy xin hỏi lại anh là nếu anh biết xe của mình bị người khác động vào vậy anh có ngồi vào đó không?" Đông Thu Luyện trả lời lại một cách mỉa mai: "Còn nữa, cô ta tự mình chiếm dụng xe của người khác, loại hành vi này có được xem như ăn cắp không?"
"Cái này..."
"Tôi không biết là nếu bọn cướp cướp xe rồi gây ra tai nạn, chẳng lẽ còn muốn chủ xe gánh vác trách nhiệm sao?" Đông Thu Luyện nhìn thấy vẻ mặt khó xử của đội cảnh sát.
Vương Nhã Nhàn đi tới: "Tiểu Luyện à, cháu đừng để trong lòng, bọn họ chỉ hơi tùy ý hỏi cháu chút chuyện về tình hình lúc đó thôi, cháu cũng biết nhà của chúng ta mấy ngày nay rất loạn, cháu xem nhà của chúng ta giờ biến thành nơi trú tạm thời của cảnh sát, bác muốn ông ấy mời cháu đến ăn bữa cơm thôi, hôm nay không phải vừa khéo gặp nhau rồi sao?"
Vừa khéo, nói cho quỷ nghe, quỷ cũng không tin!
"Phải không ạ? Cháu còn tưởng cháu đến đây sẽ càng quấy rầy mọi người." Đông Thu Luyện còn chưa kịp xoay người rời đi thì Đông Thanh Tư đã đến, vừa thấy Đông Thu Luyện, ả ta lập tức vọt lên, làm Lệnh Hồ Càn chỉ kịp kéo tay cô ta: "Cô muốn làm gì?"
"Mày hại chết chị tao, tao muốn mày đền mạng!" Đông Thanh Tư nói với giọng điệu hung tợn.
"Cô uy hϊếp tôi sao?" Đông Thu Luyện một chút cũng không sợ sệt, rốt cuộc thì việc này và mình vốn dĩ chẳng có quan hệ gì lớn lao, huống hồ cô cho rằng cái chết của Đông Thanh Nhiên đối với Đông Thanh Tư chẳng có bao nhiêu xúc động: "Sao nào? Chị cô đã chết, cô liền đến ăn vạ tôi, rồi chẳng lẽ một ngày nào đó người nhà cô chết hết rồi cô cũng tới ăn vạ tôi?"
"Nếu chị tao không lên xe của mày, thì đã không xảy ra chuyện, chẳng lẽ không phải kế hoạch do một tay mày làm ra sao?"
"Làm ơn đi, tôi không phải là giun đũa trong bụng của Đông Thanh Nhiên, sao tôi biết cô ta sẽ lên chiếc xe đó rồi rời đi, ngay ở cửa cục cảnh sát, muốn trách thì cảnh sát cũng không thoát được trách nhiệm, xe tôi ngừng ở đó, ai muốn lấy chạy là lấy sao? Chẳng lẽ các người họ không có trách nhiệm ngăn cản sao?" Đám cảnh sát kia ngay tức khắc trợn tròn mắt, sao "lửa" tràn qua tới mình rồi. Ngẫm lại thì một người dù dưới tình huống nào cũng không thể động vào vật tư hữu của người khác được, hành vi ấy được xem như là ăn cắp.
"Luận điệu vớ vẩn, Đông Thu Luyện, mày đừng giảo biện."
"Có bản lĩnh thì cô tìm chứng cứ để kiện tôi đi, nếu không, với hiện tại tôi có thể kiện cô tội phỉ báng." Đông Thu Luyện một bước cũng không nhường: "Đông Thanh Tư, tôi không phải là Đông Thu Luyện của năm năm trước, tôi sẽ không để cho các người muốn xoa viên hay bóp dẹp, chuyện trước kia tôi không có truy cứu không có nghĩa là tôi quên." Câu cuối cùng này không chỉ nói với Đông Thanh Tư mà còn nói cho những người ở đây đã từng trải qua sự việc của năm năm trước nghe.
"Lệnh Hồ thủ trưởng, mang vợ của tôi tới tính toán làm cái gì à!" Ngay lúc không khí tại Lệnh Hồ gia thập phần xấu hổ, Tiêu Hàn cười đi đến, Tiêu Hàn khóe miệng còn có vết thương, một thân trang phục chỉnh tề, cả người nhìn qua đặc biệt lười biếng tà mị, đặc biệt là đôi mắt màu lam ẩn ẩn mang theo tinh quang.
"Tiêu tổng sao lại đến đây?" Lệnh Hồ Trạch không nghĩ tới Tiêu Hàn sẽ đến nhanh như vậy, huống hồ dựa vào điều tra của ông thì hai người bọn họ tình cảm không tốt thì phải, nhưng sao Tiêu Hàn có thể đến đây nhanh như vậy, thực hiển nhiên những tài liệu ở chỗ ông cũng không phải là hoàn toàn chính xác.
"Lệnh Hồ gia các người mang vợ tôi đi lâu như vậy, trong lòng tôi lo lắng nên mới mạo muội đến Lệnh Hồ gia xem như thế nào. Không phải là mời vợ tôi ăn một bữa cơm sao. Tôi thấy tình hình bây giờ hình như là không phải!?" Tiêu Hàn mắt lạnh quét ngang toàn bộ người có trong phòng.
Tiêu Hàn vừa mới đi qua Đông Thanh Tư, chuẩn bị đến bên Đông Thu Luyện thì Đông Thanh Tư đột nhiên kéo góc áo của anh lại: "Tiêu tổng, người phụ nữ này ác độc như vậy, hiện tại hại chết chị tôi, anh đừng để bề ngoài của cô ta lừa."
Lúc Đông Thanh Tư nói chuyện trong ánh mắt còn mang theo một chút nhu mì đáng thương, ánh mắt của Tiêu Hàn lộ ra vẻ chán ghét, vừa mới chuẩn bị đẩy tay Đông Thanh Tư ra.
"Bang --" một tiếng: "A --" ngay sau đó truyền đến tiếng thét chói tay của Đông Thanh Tư: "Mày là ai? Cùng lắm chỉ là vệ sĩ, mày dựa vào đâu mà đánh tao."
Người đánh cô ta không ai khác chính là Tiêu Thần- người vẫn luôn đi theo sau Tiêu Hàn, với thể trạng bên ngoài của Tiêu Thần thì thật sự sẽ làm người khác liên tưởng đến vệ sĩ, đặc biệt hôm nay cậu còn mặc cả cây đen từ trên xuống dưới, Tiêu Thần lấy mắt kính xuống, buồn cười nhìn Đông Thanh Tư: "Tiểu thư có biết hai chữ "rụt rè" viết như thế nào không?"
"Tôi chỉ muốn nhắc nhở Tiêu tổng..." Đông Thanh Tư ở trước mặt Tiêu Hàn trưng ra bộ dạng Lâm muội muội, nhìn qua rất trìu mến.
**Lâm muội muội ở đây là kiểu trà xanh ấy mọi người, lục trà biểu ấy***
"Vậy tôi có nên đề phòng luôn người thả rắn vào phòng để cắn chị của mình không?" Tiêu Hàn vừa thốt lên lời này, cả Lệnh Hồ gia và Đông Thanh Tư đều ngẩn cả người, chuyện này Tiêu Hàn làm sao mà biết được, đặc biệt là Lệnh Hồ Trạch, số người biết đến sự việc này trong bữa tiệc tối hôm đó cũng chỉ có vài người của Lệnh Hồ gia và Đông gia, Tiêu Hàn từ đâu biết được?
"Nguyên nhân là do tâm địa của cô, cô chán ghét chị dâu tôi và càng chán ghét luôn chị ruột của mình, giờ chị cô đã chết, còn chị dâu tôi bị điều tra, sao tôi có cảm giác như cô mới là người được lợi lớn nhất vậy nhỉ?" Đầu óc của Tiêu Thần lúc này thật sự rất linh động, Đông Thu Luyện cười với Tiêu Thần, còn cậu thì nhướng nhướng chân mày về phía cô.
"Chú cảnh sát, chú mau bắt người phụ nữ ác độc này đi!" Chú cảnh sát? Ách ách...tất cả cảnh sát ở đây đều ngây người, cả Tiêu Hàn và Đông Thu Luyện cũng đều ngạc nhiên: "Sao? không đúng sao?" Tiêu Thần cảm nhận được bầu không khí quái lạ liền hỏi.
"Cái kia.... cậu kêu các đồng chí cảnh sát ở đây hả?" Người đội trưởng cất giọng nói.
"Nhìn qua các chú đều phải cỡ bốn mươi tuổi, cháu vừa mới hai mươi, chỉ là cháu hơi thành thục thôi mà. Ha ha......"
Bao nhiêu con mắt ở nhà lớn Lệnh Hồ gia bấy giờ đều hướng về Tiêu Thần đang cười sang sảng lên thế kia, Lệnh Hồ gia là một gia tộc tương đối quy cũ, ngày thường không khí trong nhà luôn nặng nề, làm gì có tiếng cười như thế, Lệnh Hồ Trạch và Lệnh Hồ Càn hai người đầu đầy hắc tuyến, nghĩ thầm cái tên ngốc này là ai phái tới mà không hiểu chuyện như vậy.
"Được rồi, nóc nhà người ta đều bị em ném đi luôn rồi." Tiêu Hàn nắm tay cô, tuy lúc này bên ngoài cô không biểu cảm gì mà còn rất cường thế, nhưng khi chạm vào tay cô thì anh mới phát hiện tay cô đã đổ mồ hôi lạnh: "Chúng ta về nhà!" Tiêu Hàn cười nhẹ với cô, Đông Thu Luyện gật đầu.
"Đúng rồi, Lệnh Hồ thủ trưởng, hy vọng lần sau ông sẽ không tùy tiện mời vợ tôi đến đây như vậy!" Lúc này, điện thoại của Lệnh Hồ Trạch nhận được tin nói là Bạch Thiếu Ngôn vừa đến Tiêu gia, Tiêu Hàn đã tức tốc đến đây, nếu tính lúc ấy Tiêu Hàn nhận được cuộc gọi từ Bạch Thiếu Ngôn thì cũng không nhanh đến vậy, và khoảng cách từ Tiêu gia đến đây cũng không gần.
Đông Thu Luyện ngồi vào xe, cả đoạn đường đều trầm mặc, Tiêu Thần lái xe phía trước vẫn luôn thấy gương mặt trầm mặc của hai người họ qua kính chiếu hậu. Trong phút chốc, Tiêu Hàn đã vùi cô vào l*иg ngực mình. Cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, anh cúi đầu cắn môi cô, không phải hôn, mà là cắn, cô đau đến mức đẩy anh ra, tiếp đến anh ấn cô ngã xuống chỗ ngồi, cả thân mình áp lên người cô, cô muốn phản kháng nhưng hai chân đã bị anh kẹp lại, môi truyền đến cảm giác đau đớn làm cô nhịn không được muốn phản kháng lại.
"Anh hai à, anh có thể ôn nhu một chút được không?" Lúc này cô mới ý thức được thanh âm xung quanh, Tiêu Thần vẫn đang ngồi ở phía trước.
"Đau sao?" Tiêu Hàn vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ môi cô, anh nếm được cả vị tanh của máu tươi, cô quá mất mặt, không thèm nhìn anh.
Tiêu Hàn vùi đầu vào cổ cô: "Anh là chồng của em, em có bí mật cũng không muốn nói với anh, anh không nghĩ em sẽ đặt mình vào tình thế nguy hiểm như vậy, một mình em vào Lệnh Hồ gia, em xác định có thể toàn thân mà lui không?" Tiêu Hàn ôm lấy cô: "Em không phải một mình..."
Cô biết mình không phải một mình lạc lõng nữa, nhưng dường như điều đó đã trở thành thói quen khó sửa của cô.
"Cũng như vụ bọn cướp lần trước, nếu bọn người kia là mấy tay già đời, em phản kháng như thế, bị bắt thì phải làm sao, em có nghĩ tới cảm nhận lúc đó của anh và Tiểu Dịch không? Em có biết lúc ấy bọn anh đều bị hù sắp chết không? Đông Thu Luyện, em không thể ích kỉ như vậy..."
"Em không có ý đó." Đông Thu Luyện nói chưa xong, thì Tiêu Hàn đã cắn vào vai cô: "Tiêu Hàn... Đau..."
Tiêu Thần ngồi phía trước giật cả mình, anh hai à, dù muốn dù không thì đây cũng ở trong xe, quan trọng hiện tại còn đang trên đường, đợi chút dừng xe rồi tiếp tục không được sao? "Khát" như vậy cơ à? Thói quen này không tốt nha.
"Về sau em mà còn đặt mình vào tình thế nguy hiểm thì sẽ bị phạt......" Nói xong Tiêu Hàn xê người ra, cô nháy mắt, cả người đều cứng lại rồi, chỉ còn tay của Tiêu Hàn gác lên vai cô, ánh mắt nhìn xa xăm: "Anh..."
"Làm sao vậy......" Tiêu Hàn tự nhiên cởi nút áo của cô, Đông Thu Luyện luống cuống, cầm tay ngăn anh lại: "Anh làm gì vậy, anh điên hả... Buông em ra, buông ra, anh điên rồi, đang trên xe đó..."
"Anh biết, em đừng cử động. Rất nhanh sẽ xong, không kẻo đυ.ng vào chỗ vết thương, người đau chính là em." Tiêu Hàn giữ lấy hai tay cô, tay khác anh bắt đầu cởϊ áσ cô.
"Tiêu Hàn, anh buông em ra, buông ra nhanh lên, Tiêu Thần còn ở ngồi phía trước!"
"Lơ nó đi"
Tiêu Thần nhanh tay che một bên mặt và cố tập trung lái xe, đúng vậy, làm lơ em đi, làm lơ em đi, cái gì em cũng không nghe, cái gì em cũng không thấy, hai người cứ tiếp tục đi, ông nội lo lắng chi dư thừa vì căn bản anh hai là cầm thú rồi.
"Tiêu Hàn, anh vô sỉ, anh lưu manh, anh hỗn đản......" Đông Thu Luyện cảm giác được tay anh đã chạm vào ngực mình, nhưng Tiêu Hàn không tiếp tục, mà lập tức như muốn lột áo cô ra, bên vai bị cắn kia của cô còn hiện cả dấu răng, có chút sưng đỏ, Tiêu Hàn cúi đầu hôn lên chỗ đó một cái: "Tiếp tục mắng đi, em càng mắng anh càng hưng phấn!"
Thật là cầm thú mà. Chị dâu quá đáng thương, sao lại gặp anh hai cầm thú như vậy, thật đáng thương, muốn phản kháng cũng không được.
"Vô sỉ." Đông Thu Luyện quá mất mặt, Tiêu Hàn cười tiếp tục đem áo cô kéo xuống: "Cùng lắm là anh chỉ nhìn xem vết cắn có sưng lên không, em phản ứng như thế nhất định Tiêu Thần sẽ hiểu lầm đó."
"Em không có, em tuyệt đối không có hiểu lầm gì hết, hai người cứ tiếp tục đi." Tiêu Thần vội vàng giải thích, không giải thích thì còn tốt hơn, sau một loạt câu giải thích, cả khuôn mặt cô đều đen xị xuống, quả nhiên là hiểu lầm: "Em cái gì cũng không nghe thấy, có cần em dừng xe đi xuống mua gì đó không?"
"Cần!"
"Không cần"
Hai câu trái ngược nhau đồng loạt vang lên.
"Đi tiệm thuốc đi, mua đồ." Tiêu Hàn từ trên người cô xuống xe và kéo theo cô.
"Ha ha, chuyện đó, anh hai, kỳ thật hai người căn bản không cần tránh thai, ông nội và ba đã sớm nói, hy vọng hai người sinh một công chúa nhỏ cho nhà chúng ta, hơn nữa, Tiểu Dịch cũng lớn rồi, cũng đến lúc sinh em gái cho cậu nhóc ấy, chị dâu, chị nói xem có đúng không, với lại việc tránh thai, đối đàn ông không tốt và càng không tốt với phụ nữ."
Đông Thu Luyện hết chỗ nói, trừng mắt liếc nhìn Tiêu Hàn: "Anh còn không nói rõ ràng sao?"
"Chẳng lẽ em không đau à?"
"Anh hai, quá cầm thú, anh nên ôn nhu một chút đi." Tiêu Thần trêu chọc.
"Vai chị chỉ sưng lên thôi, mua nước đá cho chị là được, chú đừng nghe anh ấy nói bậy." Đông Thu Luyện vội vàng giải thích, nhưng chỉ đổi lại được nụ cười đen tối của Tiêu Thần.
"Em hiểu, "việc ấy" khó tránh khỏi có va đập, em đều hiểu, chị dâu, chị đừng giải thích nữa!" Cô cũng không biết nói gì hơn.
"Không phải anh không nghĩ đến việc giải thích, chỉ số thông minh của nó em cũng biết, nhận định sự việc, rất ít người có thể đảo lại được suy nghĩ của nó, dù gì chúng ta cũng là vợ chồng, nếu nói đến "chuyện ấy" thì ai có thể nói gì?" Tiêu Hàn ôm sát cô.
"Vô sỉ, anh sớm đã có tính toán." Cô cảm thấy mình như bị anh xem thường.
"Oan uổng, cùng lắm là phạt em thôi, em phải biết rằng em có anh, có Tiểu Dịch, còn có cả người nhà, em đơn độc hành động như vậy, mọi người đều rất lo lắng." Cô không hề nói gì chỉ tựa đầu vào vai anh, trong mắt hiện lên tia ấm áp, ông trời đối đãi với cô không tệ.
"Em biết rồi, sẽ không có lần sau." Cô nói xong nắm chặt tay anh, một tay lạnh lẽo, một tay ấm áp đan chặt vào nhau.