- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Pháp Y Phu Nhân Lạnh Lùng
- Chương 84: Phong tao cũng không đủ để hình dung vẻ đẹp của anh
Pháp Y Phu Nhân Lạnh Lùng
Chương 84: Phong tao cũng không đủ để hình dung vẻ đẹp của anh
Editor: Thảo Anh
**Phong tao**: Dáng dấp cử chỉ thanh tú đẹp đẽ. Mình nghĩ giữ từ này lại sẽ thích hợp hơn.
Đông Thu Luyện sáng sớm vừa mới ra ngoài, Quý Viễn liền dẫn theo Tôn Chính đến phòng bệnh, Tôn Chính hoàn toàn rơi vào trạng thái mông lung. Bởi vì hôm qua đã được báo là trong khoảng thời gian này không cần đến cục cảnh sát, vì không cần thiết gây ra phiền toái không đáng có. Tôn Chính vừa chuẩn bị ra ngoài để tập thể dục buổi sáng, thì đã bị người mời lên xe, một đường chạy thẳng không ai nói lời nào, chỉ nói có người muốn gặp ông. Tới nơi thì phát hiện nơi bọn họ dẫn ông đến là bệnh viện......
Tới bãi đỗ xe, trực tiếp đi thẳng tới thang máy rồi tới tầng lầu VIP, Tôn Chính còn chưa kịp phản ứng lại thì đã thấy Tiêu Hàn đang ngồi đợi ông.
Về Tiêu Hàn thì Tôn Chính cho tới nay đều chỉ nghe hoặc xem qua trên các bài báo, chưa từng tiếp xúc trực tiếp với anh. Nhưng ông lại rất chú ý về các động thái của Tiêu Hàn vì anh đích thực là chồng của Đông Thu Luyện.
"Ngồi đi." Tiêu Hàn buông văn kiện trong tay xuống, anh một thân trong quần áo của bệnh nhân, ngồi trên giường, trước mặt là cái bàn nhỏ chất đầy văn kiện, đầu tóc có chút lộn xộn, nhìn qua cả người lộ ra chút vẻ lười biếng, đặc biệt là đôi mắt màu lam, làm Tôn Chính cảm thấy có tính xâm lược, đặc biệt là giờ phút này lúc Tiêu Hàn nháy mắt, tựa như anh đã biết hết thảy ông ta.
Quả nhiên có thể làm cho Tiêu thị đạt tiếng tăm lừng lẫy trên thương trường quốc tế thì người đàn ông này không bình thường, người ngoài gọi anh là Tiêu công tử, vì bên ngoài Tiêu Hàn là người ôn nhuận, nhưng Tôn Chính thấy được Tiêu Hàn ngay trước mắt hiện tại hoàn toàn không phải là người đàn ông ôn nhuận, ít nhất trong xương cốt thì không.
"Tiêu tổng tìm tôi có việc gì?" Tôn Chính nhìn thoáng qua có hai người mặc đồ đen còn đứng cạnh ông, lúc Tôn Chính bị lôi đến đây, ông nghĩ không có một người thương nhân hợp pháp nào có quyền lợi và năng lực để làm việc này mà không bị ai chú ý.
"Các người đi xuống đi." Tiêu Hàn vung tay, những người họ lập tức ra ngoài, trong nháy mắt chỉ còn lại Tiêu Hàn và Tôn Chính: "Tôi chỉ muốn tìm hiểu một chút về quá khứ của Tôn tiên sinh thôi, Tôn tiên sinh không cần khẩn trương như vậy."
"Quá khứ của tôi không có gì tốt đẹp cả, tôi chỉ là một pháp y nhỏ nhoi của cục cảnh sát, không biết có gì có thể hấp dẫn Tiêu tổng, hơn nữa, Tiêu tổng mời người khác đến nói chuyện bằng cách này sao?" Thái độ của Tôn Chính thế nào thật ra Tiêu Hàn đều biết.
Nếu nói Tôn Chính đơn thuần chỉ là một bác sĩ pháp y nhỏ, Tiêu Hàn hoàn toàn không cần cố sức tìm hiểu Tôn Chính, cái chính là người này trước kia là bác sĩ gia đình của Đông gia. Có thể nói ông ta đã chứng kiến bao biến động lớn nhỏ của Đông gia, cũng như quá khứ của vợ chồng Đông Tề và Đông Thu Luyện, ông và Đông gia có quan hệ rất khắng khít.
"Tôn pháp y, tôi có thể kêu ông là bác sĩ Tôn được chứ?" Tiêu Hàn vừa nói lời này, mặt Tôn Chính biến sắc đi ít nhiều, ông cười điềm đạm, sờ tay vịn trên ghế.
"Chẳng lẽ ông không hiếu kỳ vì sao tôi biết được sao?"
"Tiêu tổng thần thông quảng đại, tự nhiên cậu sẽ có cách thôi, nói thật, từ khi Tiểu Luyện trở về, tôi đã biết sẽ có một ngày như thế này, tôi chỉ kinh ngạc nhất là người tìm được tôi là cậu mà thôi......" Tôn Chính cho rằng sẽ là người của Đông gia hoặc Lệnh Hồ gia nhưng ông không nghĩ tới Tiêu Hàn đã nhanh hơn một bước.
"Ông sẽ thật sự cho rằng hôm nay ông có thể an toàn ra ngoài tập thể dục buổi sáng được sao?" Tiêu Hàn nghiền ngẫm khẽ chuyển động cây bút màu bạc trong tay, ánh mắt tràn đầy hứng thú: "Ông nghĩ tôi vô duyên vô cớ sai một đám người mang ông đến đây? Một pháp y tay trói gà không chặt như ông, không cần chúng tôi phải hao tâm tổn sức như vậy."
"Ý của cậu là..." Tôn Chính trong nháy mắt dường như đã nghĩ tới điều gì, kinh ngạc sau một lát, ông ta khẽ thở dài...
"Có một số việc khi đã dấn thân vào rồi thì muốn rút lui rất khó, huống chi việc tồn tại của ông đã tạo nên sự uy hϊếp đối với người nào đó." Tiêu Hàn nói lời này Tôn Chính nào không biết, chỉ là ông hoàn toàn không rõ vì sao Tiêu Hàn làm như vậy.
"Vậy cậu làm như vậy có mục đích gì? Chẳng lẽ với đám người kia có cùng mục đích?"
"Tôi có thể có mục đích gì đây? Bởi vì Tiểu Luyện còn quan tâm ông, mà tôi thì để ý đến cảm xúc của Tiểu Luyện, tôi sẽ bài trừ các yếu tố bất lợi đối với cô ấy, bảo vệ cô ấy, bí mật của ông... Nói thật, tôi không quan tâm!" Tiêu Hàn nói lời này thật làm cho Tôn Chính kinh ngạc, ông ta còn tưởng hôn nhân hào môn rất khó có tình cảm thật sự, huống chi tình trạng của bọn họ tương đối đặc biệt.
"Hy vọng cậu có thể đối xử tốt với con bé, tôi chứng kiến đứa nhỏ này lớn lên, từ nhỏ đã không có bạn, chỉ có gần gũi được một chút với hai thiếu gia nhà Lệnh Hồ, mặc dù Tiểu Luyện ưu tú nhưng lại lọt vào ghen ghét của hai chị em họ, trong tối ngoài sáng đối chọi gay gắt, đứa nhỏ này tính cách dần trở nên lạnh nhạt như bây giờ." Tôn Chính nói không tự giác thở dài.
"Cái này tôi biết, tôi tìm ông tới là để muốn biết ông có thật sự quan tâm cô ấy hay không..." Tôn Chính gật đầu tỏ vẻ lý giải, hai người hàn huyên trong chốc lát: "Tôi sẽ âm thầm phái người bảo vệ ông, nếu cảm thấy có khó khăn gì có thể liên hệ tôi bất cứ lúc nào."
"Tôi đây cảm ơn Tiêu tổng trước." Tôn Chính biết thực lực của Tiêu Hàn không hề đơn giản như vẻ ngoài nhìn qua, hiện tại ngẫm lại ông thật sự đã xem nhẹ người đàn ông trước mắt này, có thể hòa mình cùng với những nam nhân trên dưới của Bạch gia thì nhân vật này không hề đơn giản.
"Thiếu gia, Tôn Chính đi rồi, có thể nói chuyện gì đã xảy ra không?" Quý Viễn nhìn qua cửa sổ thấy Tôn Chính đã lên xe.
"Hãy xem trọng ông ta, hẳn là trong tay ông ta có thứ quan trọng, nói cách khác, người của Đông gia và Lệnh Hồ gia sẽ không ra tay tùy tiện, à đúng rồi, hỏi Bạch Thiếu Hiền một chút xem cậu ta trà trộn thế nào rồi?" Tiêu Hàn vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, Bạch Thiếu Hiền vừa đẩy cửa vào.
"Người mới ra là Tôn Chính?" Bạch Thiếu Hiền không khách khí, ngồi xuống sô pha, cầm lấy quả táo trên bàn trà dùng sức cắn một cái.
"Tôi không có hỏi cậu, việc này đã đủ loạn rồi?" Tiêu Hàn liếc mắt qua nhưng Bạch Thiếu Hiền vẫn không quan tâm cười.
"Cậu nghĩ nhiều rồi, không phải tôi vừa mới từ chỗ của ông nội đến đây để tình báo cho cậu tin mới nhất hay sao?" Bạch Thiếu Hiền cười, thong thả ăn xong quả táo: "Cậu biết Tôn Chính này trước kia làm gì không?"
"Còn cần cậu nói sao, mau nói trọng điểm." Tiêu Hàn cầm bút nhịn không được gõ gõ lên bàn, tỏ vẻ kiên nhẫn của mình sắp hết.
"Gấp như vậy làm gì, tôi nói cậu nghe, dựa vào cách nói của ông nội thì Tôn Chính này trước kia là bác sĩ gia đình của nhà họ Đông, nhưng sau khi Đông Tề xảy ra chuyện thì đột nhiên ông nội Đông bị trúng gió, nhưng theo ông nội tôi nói là vì bị Đông Tu làm cho tức chết, sau đó đến mẹ của chị dâu, nghe nói qua đời ở bệnh viện, nhưng kết quả kiểm tra sau đó lại nói là tự sát......" Bạch Thiếu Hiền nói xong, trong lòng Tiêu Hàn rất kinh ngạc.
Bởi vì việc này anh cũng đã điều tra, chính là ngay lúc đó bệnh viện đều đi khắp nơi, nói là chết vì bệnh, không chịu nổi đả kích, nhưng sao một bên nói tự sát, một bên nói chết vì bệnh: "Chẳng lẽ không phải chết vì bệnh sao?"
"Cũng không hẳn tự sát, căn cứ cách nói của ông nội thì có một khả năng lớn hơn, nghe nói là mặt nạ dưỡng khí bị rớt ra, người quen của ông nội ở cục cảnh sát nói lúc họ lập hồ sơ bên trong viết ở mặt trên của mặt nạ ấy không có bất kì dấu vân tay nào." Bạch Thiếu Hiền nói đến đây thì lời nói của anh trở nên đặc biệt hứng thú.
"Không có bất kì vân tay nào tại vì bác sĩ, y tá đều mang găng tay y tế khi khám bệnh..." Tiêu Hàn mấy ngày nay ở bệnh viện, lúc truyền dịch hay đưa thuốc, y tá và bác sĩ đều giống nhau đều mang khẩu trang, trừ những lúc không thuận tiện nhưng găng tay y tế vẫn luôn được chuẩn bị.
"Không phải đơn giản như vậy, nói nom na là không chỉ mặt trên không có dấu vân tay mà thậm chí các thứ khác cũng đều không có, cậu nghĩ xem, nếu không phải bị người khác lau đi mất, thì chỉ có thể là được sử dụng một cái mới hoàn toàn."
Tiêu Hàn nghe xong lời này liền nhíu chặt mày, chẳng lẽ sự việc năm đó thật sự không hề đơn giản, cho nên Đông gia mới khẩn trương như vậy, nhưng điều trong lòng anh nghĩ đến nhiều nhất lúc này chính là cô có biết chân tướng sự việc năm đó hay không?
"Tôn Chính sau đó đã bị sa thải không lý do, nghe nói ông ta còn được Đông Tu giữ lại một thời gian nhưng sau cùng lại làm pháp y, tôi còn nghe được trong tay ông ta nắm giữ không ít chứng cứ có liên quan đến sự việc năm đó nhưng tôi không biết là gì, thấy Đông gia và Lệnh Hồ gia luôn ra tay, chắc chứng cứ này rất quan trọng!" Bạch Thiếu Hiền nói xong sắc mặt cũng lộ rõ vẻ nghiêm trọng.
"Gạt việc này qua trước đã, có thể Tiểu Luyện còn chưa biết, tôi phải suy xét kỹ một chút!" Bạch Thiếu Hiền gật gật đầu: "Đúng rồi, về việc nhắm vào tập đoàn Lệnh Hồ đã có hiệu quả."
Giờ phút này không khí ở Lệnh Hồ gia như bị mây đen sương mù che phủ, đặc biệt là hai cha con Đông gia đang ngồi trong phòng khách của Lệnh Hồ gia, trên mặt vài người đều lộ rõ vẻ u sầu.
"Sao A Mặc còn chưa trở về, xảy ra chuyện lớn như vậy, A Càn, con gọi lại thúc giục nó xem." Lệnh Hồ Càn chỉ có thể nghe lời cầm lấy điện thoại, giả vờ gọi cho Lệnh Hồ Mặc, Vương Nhã Nhàn thở dài: "A Mặc, đứa nhỏ này chỉ biết đến công việc, chẳng còn biết ngày đêm gì nữa, chắc nó còn chưa biết chuyện gì nếu biết chắc chắn nó sẽ lập tức trở về!"
Đông Tu không hề nói gì, đối với cuộc hôn nhân của Đông Thanh Nhiên và Lệnh Hồ Mặc, ông hoàn toàn không có một chút cảm giác giống hôn nhân, Đông Tu căn bản cũng không trông cậy vào cái gì, chỉ là hiện tại con gái ông đã mất, chẳng lẽ Lệnh Hồ Mặc tỏ vẻ quan tâm một chút là rất khó khăn sao? Vợ chết, chuyện lớn như vậy chẳng lẽ không biết? Tin tức đều nháo nhào cả lên.
Quả thật Lệnh Hồ Mặc cũng vừa mới nhận được tin, bởi vì ở công ty xảy ra vấn đề, rõ ràng lúc xuất xưởng vẫn còn tốt, nhưng lúc đi ngang hải quan đã bị tra ra bên trong có chứa hàng cấm, hơn nữa liên quan đến hạng mục đầu tư mấy trăm triệu, một chút sai xót cũng không thể xảy ra, sao tự nhiên đang ổn lại có chuyện.
Bên này còn đang giải quyết công việc không ngừng nghỉ thì nhận được tin Đông Thanh Nhiên xảy ra tai nạn xe ngoài ý muốn, Lệnh Hồ Mặc tuy rằng mặt lạnh, tâm cũng lạnh, đối với Đông Thanh Nhiên không một chút cảm tình, ngay từ thuở nhỏ anh đã không dao động và nhận thức được điều này.
Lệnh Hồ Mặc nhận được điện thoại của Lệnh Hồ Càn liền vội vã chạy về nhà, vừa mới về đến nhà ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về anh: "Rốt cuộc chuyện như thế nào?"
"Còn không phải con tiện nữ Đông Thu Luyện kia sao, chính nó làm nên chiếc xe mới xảy ra chuyện, cục cảnh sát có người nói, khẳng định là nó cố ý, biết xe của mình có vấn đề nên mới để chị ấy ngồi lên..." Đông Thanh Tư nói xong, trong lòng mọi người ở đây sao có thể thoải mái được, đặc biệt là hai anh em Lệnh Hồ.
"Chẳng lẽ có ai ép buộc được cô ta ngồi sao, chính tôi nghe, các người làm của gia đình đều đã lên xe của họ, tự cô ta một hai phải ngồi lên chiếc xe đó." Lệnh Hồ Càn cúi đầu chơi điện thoại, hoàn toàn là bộ dạng cà lơ phất phơ.
"Huống hồ không phải không có người khuyên cô ta nhưng cô ta cứ nhất quyết làm theo ý mình, trách ai đây..." Lệnh Hồ Càn nói tự mình tìm cái chết thì ai cản được.
"A Càn, mày bớt tranh cãi đi, chuyện này đầu đuôi chúng ta đều không biết rõ, đừng vội kết luận." Lệnh Hồ Trạch nói.
"Bác Lệnh Hồ, bác cũng không thể bao che cô ta, nếu không phải vì cô ta thì chị của cháu sao có thể xảy ra cớ sự thế này, không phải chị ấy cũng là một thành viên của Lệnh Hồ gia sao, sao thái độ của các người đều......" Đông Thanh Tư nói được một nửa đã bị Đông Tu đẩy ngang làm đứt lời.
"Thanh Nhiên ra đi quá đột ngột, chúng tôi trong phút chốc đều không thể chấp nhận được, lời nói của Thanh Tư có chút thiên vị, các người đừng để ý!" Lệnh Hồ Trạch ở trong quận đội huấn luyện cấp dưới đã lâu, ở nhà đôi lúc Lệnh Hồ Càn lưu manh dám chống đối ông, giờ bị một vãn bối nói như vậy, Lệnh Hồ Trạch khẽ nhíu mày.
"Không có gì, chúng tôi đều hiểu, chỉ là kết quả điều tra chúng tôi cũng không tiện nhúng tay!" Đối với chị em Đông gia thì Vương Nhã Nhàn cũng chỉ ngoài mặt giả vờ quan tâm, bởi vì sự việc lần trước, Lệnh Hồ gia trong xã hội thượng lưu bị chê cười không ít, hiện tại việc Đông Thanh Nhiên bị tai nạn xe, càng làm nên tiêu điểm cho mọi người chú ý. Có người làm việc nhàm chán khi bắt đầu moi lên lịch sử của Lệnh Hồ gia, trên mạng xuất hiện những lời đồn đãi vớ vẩn, tốt xấu đều có.
Bên này Lệnh Hồ Mặc vừa mới triệu tập cuộc họp báo, nói về thái độ của mình đối với chuyện này, trên TV đôi mắt của Lệnh Hồ Mặc lộ vẻ đượm buồn, thoạt nhìn tiều tụy, đơn giản là biểu đạt sự tiếc nuối của mình đối với người vợ quá cố khi hối tiếc không kịp nữa.
Cố San Nhiên đang ngồi trước máy tính, còn Cố Nam Sênh ngồi cạnh cô, trong tay anh bưng một cái khay nhỏ đủ loại loại trái cây, Cố Nam Sênh lại trưng ra bộ dạng dỗi hờn ngồi ngay ngắn cạnh cô: "San Nhiên bảo bối, Lệnh Hồ Mặc này có gì đẹp đâu, sao em nhìn quài thế, chẳng lẽ chồng của em đây không đẹp sao?"
"Không có......" Cố San Nhiên trả lời anh không chút do dự làm cho Cố Nam Sênh trong lòng nở hoa, vui sướиɠ rạo rực đút miếng đào cho Cố San Nhiên, cô nhìn thoáng qua anh: "Xác thật là anh không có phong tao gì hết."
Phốc -- Cố Nam Sênh thiếu chút nữa thổ huyết, phong tao? Đó là hình dung mình sao?
"Em yêu, phong tao là từ để hình dung phụ nữ mà, em đừng có khi dễ anh đọc ít sách nha."
"Anh yêu à, khuôn mặt và dáng vẻ của anh thì chữ "phong tao" này cũng không đủ để hình dung nhan sắc của anh đâu..." Cố San Nhiên nói xong còn nhân cơ hội nựng má anh, láng mịn, đàn hồi, mẹ nó... Người đàn ông này nếu được sinh ra là con gái, thì bọn con gái như cô phải sống thế nào đây?
"Không có từ ngữ nào có thể miêu tả vẻ đẹp của anh sao!" Cố Nam Sênh lời này vừa nói xong các vệ sĩ và người hầu cạnh đó đều bất đắc dĩ cúi đầu như không nghe thấy gì hết: "Em yêu, quả nhiên là rất hiểu anh."
"Cút xéo......" Cố San Nhiên một chân đá anh: "Không có mặt mũi gì hết! Đúng rồi, đem di động của em đến đây." Cố Nam Sênh lập tức lấy điện thoại cho cô.
** ý câu này là anh không có liêm sỹ à? Liêm sỹ của anh đâu rồi....?**
"Diễn kịch không tồi, chỉ là không biết kế tiếp anh có thể tiếp tục hay không? Thực sự xin lỗi vì ngày đó đã lẻn vào nhà các người..." Cố San Nhiên nói xong liền cầm lấy USB cắm vào máy tính, bên trong là đoạn băng ghi lại bữa tiệc tối hôm đó tại phòng rửa tay.
Đông Thu Luyện sắp bị tát, nhưng sau đó là hình ảnh Lệnh Hồ Mặc cầm giữ tay Đông Thanh Nhiên, như thế là đủ rồi: "Chồng nuôi từ bé, anh mau tới đây, em có thể xâm nhập vào hiện trường cuộc họp báo của Lệnh Hồ Mặc ngay bây giờ được không? Em nghĩ sẽ đem video này chiếu trên màn hình bên đấy...."
"Em cho rằng Lệnh Hồ Mặc ngốc như Bùi Tử Đồng à, mấy người bên đó làm gì mà không có network được chứ? Em xâm nhập thế nào, à đúng rồi, điện thoại di động." Cố Nam Sênh đưa điện thoại di động cho Cố San Nhiên, Cố San Nhiên lập tức lộ ra vẻ gian trá tươi cười: "Em muốn điện thoại để làm gì?"
"Cái này sao, anh không cần phải xen vào, giúp em tung cái video này lên mạng, vừa mau lẹ, vừa không để lại dấu vết." Cố Nam Sênh vừa chuẩn bị thao tác, thì phát hiện có điều không thích hợp, anh bấm vào top 1 video được tìm kiếm, trên đó có viết vài chữ: "Thật đáng sợ, Đông Thanh Nhiên và Lệnh Hồ Mặc tình cảm tan vỡ vì có kẻ thứ ba chen chân."
"Phốc --" Cố San Nhiên đang ăn trái cây xém chút nữa phun ra: "Đây là gì, kẻ thứ ba?"
Click mở video, bên trong rõ ràng là đoạn video cô vừa mới xem qua, nhưng nội dung hình ảnh là Đông Thu Luyện bị Đông Thanh Nhiên đánh: "Chuyện gì đây? Ai có thể phỗng tay trên mình?"
"Cái này anh cũng không hiểu, cứ cho là người này có vài phần thực lực, địa chỉ IP được che dấu rất tốt, hoàn toàn không truy ra được, dù sao đã có người trước em một bước, cũng không có gì khác biệt, có hiệu quả là tốt rồi!" Quả nhiên video được cắt sửa và được chuyển đến cuộc họp báo hiện tại của Lệnh Hồ Mặc, rất nhiều phóng viên đã thu được tin tức, đều vây đến dò hỏi về đề tài này, Lệnh Hồ Mặc hoàn toàn không nghĩ tới tự nhiên có người tìm được video an ninh giám sát trong nhà mình.
"Mâu thuẫn giữa vợ chồng là chuyện bình thường." Lệnh Hồ Mặc nghẹn lửa giận trong lòng nói: "Cuộc họp báo đến đây thôi!"
"Lệnh Hồ tổng, trên video xuất hiện một người khác, tuy không nhìn rõ mặt nhưng có thể nhận ra là phụ nữ, tôi muốn hỏi Lệnh Hồ tổng một chút rằng là nhân vật nữ ấy có thật là người thứ ba chen chân vào không? Tình cảm vợ chồng hai người rất căng thẳng sao?"
Lệnh Hồ Mặc chuẩn bị rời đi liền quét ánh mắt lạnh lẽo qua người phóng viên đó, sao anh ta có thể quên mất, nhân vật trước mặt có tiếng là lạnh nhạt vô tình, Lệnh Hồ Mặc nhanh chóng đảo mắt về microphone, yên lặng trong phút chốc rồi cất tiếng: "Lúc tôi đến, vợ tôi cũng rời đi, tôi không biết là ai ác ý có hành vi hãm hại như vậy, tôi sẽ truy cứu việc này." Nói xong anh mang theo một thân lạnh lùng rời đi.
Lệnh Hồ Mặc về đến nhà trực tiếp vọt tới phòng của Lệnh Hồ Càn, Lệnh Hồ Càn đang cùng người của quân khu triển khai video hội nghị, vừa thấy Lệnh Hồ Mặc xông vào sắc mặt không tốt, còn chưa kịp kết thúc, Lệnh Hồ Mặc đã cho anh một quyền, Lệnh Hồ Càn khó khăn lắm mới tránh được: "Anh Hai...."
Lời còn chưa dứt, Lệnh Hồ Mặc một chân đá vào ngực anh, khiến anh ngã khụy xuống giường, còn chưa phản ứng lại thì Lệnh Hồ Mặc đã đè lên người anh, cánh tay siết cổ Lệnh Hồ Càn, làm anh không thể động đậy.
"Anh Hai, xuất ngũ lâu vậy, thân thủ vẫn như xưa." Lệnh Hồ Càn từ bỏ việc chống cự, chuyển qua ăn vạ trên giường. Một bộ dạng lưu manh.
"Tiệc tối ngày đó video theo dõi bị rò rỉ." Lệnh Hồ Càn sửng sốt, sau đó cười, còn Lệnh Hồ Mặc mắt lạnh nhìn anh, anh ta càng tăng thêm lực tay: "Chẳng lẽ tối đó có người xâm nhập vào rồi đánh cắp?"
"Anh hai, tuy rằng nhà chúng ta được canh gác rất tốt, nhưng có thể đánh cắp được video theo dõi cũng không nhất định là cô ấy chứ?" Lệnh Hồ Càn tuy rằng bị áp chế rất không thoải mái, nhưng mình không phải là đối thủ của anh ấy, không còn cách nào khác, chỉ có thể từ bỏ chống cự.
"Em xác nhận kẻ đó là người phụ nữ của 5 năm trước? Bạn của Tiểu Luyện? Người phụ nữ có bối cảnh không bình thường?" Lệnh Hồ Mặc tuy hỏi liên tiếp nhiều câu, nhưng đã quá rõ, tin tức ấy Lệnh Hồ Mặc cơ bản đã xác định được.
"Anh Hai, anh không cần thử em, em thừa nhận tối đó có gặp cô ấy, nhưng nhà chúng ta gây thù chuốc oán không ít, có thể xâm nhập vào hệ thống theo dõi của nhà mình thì cũng không ít người, hơn nữa, sao anh không nghi ngờ Tiêu Hàn?"
Lệnh Hồ Càn nhớ một câu mà Tiêu Hàn nói, trong phút chốc Lệnh Hồ Mặc cứng đờ, Lệnh Hồ Càn mượn cơ hội ấy trực tiếp đẩy tay Lệnh Hồ Mặc ra, anh ngồi xuống ghế, đóng cửa sổ video họp trên máy tính, thật là, lại một lần nữa mất mặt trước nhiều cấp dưới như vậy.
"Anh ta đã xuất ngũ, bằng không tiền đồ sẽ sáng lạng." Mọi người trong cuộc họp như được dẫn vào một trận đấu đến thổn thức, Bạch Thiếu Ngôn vừa lúc đưa tài liệu đến, nguyên nhân là trước kia Lệnh Hồ đại thiếu cũng tham gia quân ngũ, vẻ ngoài nhìn qua không những tính tình lạnh lùng mà trên người còn mang theo cả sát khí.
"Tiêu Hàn?" Lệnh Hồ Mặc ngồi trên giường của Lệnh Hồ Càn, vài lần tiếp xúc với Tiêu Hàn đều có mặt Đông Thu Luyện, người đàn ông này bên ngoài luôn ôn nhuận, lễ giáo, có lẽ từ nhỏ đã sống ở nước ngoài, nhất cử nhất động đều mang theo khí chất quý tộc, thoạt nhìn hoàn toàn không nghĩ người đàn ông này có thể uy hϊếp anh, nhưng buổi tối đó Tiêu Hàn đã uy hϊếp anh, hơn nữa anh hoàn toàn không vừa mắt Tiêu Hàn, người đàn ông này có thể kiểm soát được một đế quốc thương nghiệp đồ sộ thì không dễ đυ.ng vào.
Lệnh Hồ Càn đã dời toàn bộ sự chú ý thành công, Lệnh Hồ Mặc không hiểu, Lệnh Hồ Càn biết lúc này ắt hẳn Tiêu Hàn đang nằm viện, tám phần là không rảnh để quản những việc nhàn rỗi thế này.
"Được rồi, anh Hai, bên này em còn muốn tiếp tục họp, nghe nói công ty của anh gần đây gặp không ít khó khăn, anh vẫn nên nghỉ ngơi cho tốt, mấy ngày nay anh vất vả rồi." Lệnh Hồ Mặc trong đầu lập tức hiện lên cái gì đó, rồi
nhanh chóng về phòng mình, Lệnh Hồ Càn xoa cái đầu đinh của mình, trời ạ, mình vừa nói gì thế?
Ở nhà lớn Tiêu gia, phòng của Tiêu Dịch, Tiêu Dịch đang cưỡi trên người Tiêu Thần: "Chú nhỏ, chú xử lí mọi việc thế nào rồi, không phải con nói với chú là thêm một cái tiêu đề nổi bật hay sao? Kẻ thứ ba là gì?"
"Thì chú dựa theo chỉ dẫn của con để thêm tiêu đề, không phải kẻ thứ ba sao?" Tiêu Thần gãi gãi tóc.
"Bỏ qua một bên đi, con đi lấy kem ăn, không ngờ chú có thể làm ra rối loạn lớn như vậy, tránh qua một bên." Tiêu Dịch ôm máy tính, kiểm tra, công tác giải quyết hậu quả thực hiện không tồi, không đến mức tra được mình: "Tính ra chú làm cũng không tệ!"
"Yên tâm đi, chúng ta không phải đồng minh sao?" Đồng minh? Tiêu Dịch chớp chớp mắt, nhìn tỉ lệ xem không ngừng gia tăng, lại nhìn qua Tiêu Thần: "Ai trở thành đồng minh với chú?"
"Chúng ta cùng nhau chia sẻ video này, chẳng lẽ hiện tại chúng ta không phải ngồi cùng thuyền sao? Chẳng lẽ con dùng chú xong rồi ném liền sao?" Tiêu Dịch vừa ăn kem vừa nhìn lên trần nhà, mình nhỏ như vậy, còn có thể bội tình bạc nghĩa với chú sao, chú ấy làm mặt ủy khuất như vậy cho ai xem, Tiêu Dịch hận đến nổi muốn ném cây kem lên đầu Tiêu Thần nhưng thôi vì cậu bé cảm thấy tiếc cho cây kem.
"Ai nói chú với cháu là cùng một giuộc? Chúng ta chỉ là quan hệ bạn bè bình thường." Tiêu Dịch ăn kem, chép chép miệng: "Người ta xém chút nữa đánh mẹ con, nhưng chú đem ra nói mẹ là tiểu tam, nếu daddy biết, khẳng định chú sẽ chết thẳng cẳng......" Tiêu Dịch hướng về phía Tiêu Thần cười hắc hắc. Tiêu Thần lập tức lấy tay che miệng rồi lắc đầu: "Nhất định sẽ không nói."
"Vậy là tốt rồi, việc này coi như không có quá nhiều phát sinh." Tiêu Dịch và Tiêu Thần đạt thành hiệp nghị, nhưng Tiêu Thần luôn cảm thấy chỗ nào đó quái lạ, sao đạt được hiệp nghị nhanh vậy, không phải mình muốn giúp thằng bé bảo vệ bí mật sao, sao cảm giác như người sắp gặp xui xẻo sẽ là mình, Tiêu Thần nghĩ mình không phải thủ phạm chính, cùng lắm chỉ là tòng phạm.
Tiêu Dịch còn đang ăn kem với vẻ mặt thảnh thơi, tấm tắc... chỉ số thông minh của chú nhỏ thật là không đủ chơi, hoàn toàn so easy... Ha ha...
Tiêu Hàn đang trong phòng bệnh, vừa thấy đoạn video ấy trong nháy mắt anh liền liên tưởng đến vợ chồng Cố thị không đáng tin cậy kia, nhưng với cái tiêu đề thì không có khả năng, Cố San Nhiên đối với Đông Thu Luyện là chân ái, nào muốn bôi đen Tiểu Luyện, như vậy đoạn video này sao có thể "lọt" ra ngoài, số người chú ý đến dáng vẻ ngày đó của Lệnh Hồ gia cũng không ít.
Nếu Tiêu Hàn biết việc này với con trai của mình có liên quan, thì chắc anh phải sợ tới mức há hốc mồm.
Đông Thu Luyện từ quân đội lái xe trực tiếp đến bệnh viện, cô đã nghe xong tin tức trên đường, mới biết được sự việc về video ấy, việc đầu tiên làm là cô liên tưởng, nhớ về sự việc ở buổi tiệc đêm đó, sao mình thành tiểu tam, huống hồ trường hợp lúc đó căn bản không hợp lí gì cả?
Cô đến bệnh viện đúng lúc Tiêu Hàn cũng vừa xử lý hết văn kiện: "Bác sĩ nói, buổi chiều anh có thể về nhà tịnh dưỡng, không cần ở lại bệnh viện lãng phí thời gian, anh cũng không bị gãy tay hay gãy chân, ở nhà có bác sĩ gia đình, chiều nay anh có thể xuất viện."
"Ừm, em cũng không còn việc, đúng lúc có thể về cùng anh." Cô đem canh gà vừa mua để xuống, điện thoại liền vang lên, Tiêu Hàn thong thả ung dung húp canh, nhưng đôi mắt luôn nhìn chằm chằm cô: "Triệu đội trưởng, có việc gì sao?"
"Chúng tôi bên này vừa tra được ngày đó người phá hư xe cô là bọn cướp đào tẩu kia, video theo dõi ghi lại được hình ảnh trước khi bị hắn dùng kẹo cao su dán lên, hắn đội mũ lưỡi trai, cả người đều trùm kín, hoàn toàn thấy không rõ dáng vẻ, nhưng trên kẹo cao su còn dính lại một nửa dấu vân tay, có thể nhận định là bọn cướp ấy gây án, hơn nữa rất có khả năng là hướng về cô, Đông Pháp Y, hiện tại cô nhất định phải chú ý một chút."
"Ừm ừm, tôi biết rồi." Cô nói chuyện điện thoại cách anh không xa, nên anh có thể nghe toàn bộ nội dung trao đổi, bọn cướp này quả nhiên đã đủ càn rỡ.
Giờ phút này, tại một căn biệt thự, một người phụ nữ trang điểm quyến rũ, trên người chỉ bọc cái khăn tắm, đầu tóc vừa gội, còn ít bọt nước theo tóc rơi xuống xương quai xanh, chậm rãi trượt xuống, cho đến biến mất trong khăn tắm, mà trước mặt người phụ nữ này là một người đàn ông, hắn ta đội mũ lưỡi trai, không nhìn rõ được khuôn mặt, nhưng ánh mắt và giọng nói lại khiến cho người nghe cảm thấy không rét mà run.
"Sao anh không đáp ứng yêu cầu của em, anh nói nhất định sẽ khiến cho cô ta trả giá, giờ thì hay rồi, người chết không phải là cô ta, ngược lại bứt dây động rừng, anh có biết người chết là ai không?" Người phụ nữ nói chuyện với giọng điệu ủy mị, cả người có vẻ lười nhác, cô ta đưa lưng về phía anh ta, chiếc khăn tắm từ từ rơi xuống.
Đôi mắt của anh ta như ngây dại, chỉ có thể cúi đầu và trong lòng có chút hiếu kỳ, anh ta ngẩng đầu, xuyên qua vành nón, đến phần eo con kiến cùng đôi chân thon dài, trắng nõn, còn lác đác vài vết xanh tím, qua đó nói lên được người phụ nữ này vừa mới trải qua những chuyện gì, cửa sổ cả phòng tuy đang mở nhưng cũng không thể che dấu hết được không khí thối nát tràn ngập bên trong.
"Nói thật, đối với anh, em rất thất vọng, em vốn dĩ cho rằng anh thật sự có thể làm được, nhưng em không ngờ anh lại làm em thất vọng như vậy." Người đàn ông nhìn người phụ nữ nhặt chiếc qυầи ɭóŧ ren đen trong suốt từ sàn lên, cô ta khom người mặc vào, hoàn toàn không kiêng dè cầm lấy một bên áo ngủ khoác vào, tiếp đến cô ta cầm một chiếc hộp tinh xảo, lấy ra một điếu thuốc, bên tay liền bật lửa lên. Toàn bộ căn phòng ngay lập tức nồng nặc mùi thuốc lá.
"Tôi không nghĩ đến việc cô ta sẽ không ngồi vào chiếc xe đó, vốn dĩ toàn bộ kế hoạch đều rất tốt."
"Không sao, dù gì người phụ nữ kia cũng là kẻ thù của anh, nếu không phải lúc trước cô ta kêu anh đi bắt cóc người khác, chắc bây giờ anh cũng không phải ngồi tù." Người đàn ông nghe lời này, đột nhiên ngẩng đầu, thấy cô ta dựa vào ghế sô pha, áo tắm dài để lộ nửa thân, thân thể mềm mại, lả lướt, tóc gợn sóng trước ngực, miệng nhả làn khói thuốc, thoạt nhìn rất vũ mị động lòng người.
"Chẳng lẽ anh còn không biết kẻ lúc trước thuê người gϊếŧ anh là ai sao? Chính là Thiếu phu nhân đã chết của Lệnh Hồ gia-- Đông Thanh Nhiên." Trong lời nói của cô ta có vẻ bực bội: "Nhà Họ Đông quả nhiên không có gì tốt đẹp, đều là một đống thối nát, em sẽ cho anh một cơ hội nữa."
"Cảm ơn." Người đàn ông lùi về phía sau một bước, vì cô ta đứng dậy và hướng về phía anh ta, hơn nữa trên người của cô ta lúc nào cũng có một mùi hương, không có lúc nào là không xâm nhập vào thần trí của anh ta.
"Sợ cái gì, em ăn không nổi anh đâu!" Cô ta sờ soạng vai rồi xuống ngực anh ta: "Anh cũng thấy đấy, lão đàn ông kia già như vậy, không có cái năng lực kia, còn bắt em ở trên giường biểu hiện như ra sức vậy, thật sự khiến em mệt mỏi......"
"Việc đó...tôi phải đi trước." Người đàn ông đó như cảm giác được điều gì nên phải xoay người rời đi. Nhưng cô ta lại nhanh hơn một bước, vụt tới phía trước, đưa tay cản anh ta lại, hơn nữa vì cổ áo tắm dài nên có thể thấy được toàn bộ cảnh xuân bên trong, anh ta nuốt nước bọt, thấy thế cô ta liền áp vào người đàn ông ấy như một con rắn, đưa tay cởi nón anh ta, lộ ra gương mặt tiểu thịt tươi đang lưu hành nhất hiện nay.
"Gương mặt này là do chính em cho anh, chẳng lẽ anh không phục vụ em một chút sao?" Tay cô ta không ngừng di chuyển xuống, anh ta liền trực tiếp bế ngang cô ta tiến về giường lớn phía sau.
Khi vui vẻ qua đi, cô ta dựa vào đầu giường nói: "Người trẻ tuổi quả nhiên rất tốt, công phu trên giường cũng tốt như vậy." Người phụ nữ khẽ thở dài.
Trên mặt cô ta luôn được trang điểm, hoàn toàn che dấu đi diện mạo vốn có, nhưng qua cái liếc mắt đầu tiên thì người đàn ông này đã biết cô ta là ai, chỉ là không nghĩ tới cô ta bất luận là nhan sắc hay tâm cơ vẫn luôn làm anh ta cảm thấy lạnh cả người.
"Vì sao cô hận cô ta đến vậy?" Anh ta một bên vừa mặc quần áo vừa hỏi, bởi vì chút nữa chủ nhân của căn biệt thự này sẽ trở lại, còn cô ta đang cầm khăn giấy lau nửa thân dưới của mình rồi cười: "Bởi vì cô ta đã cướp đi mọi thứ của tôi, còn cả người đàn ông của tôi."
Người đàn ông sửng sốt trong chốc lát, dường như nghĩ tới điều gì: "Chiến tranh giữa phụ nữ quả nhiên quá đáng sợ."
"Đáng sợ sao?" Cô ta lại phun khói thuốc, trong ánh mắt tràn đầy mê ly: "Chẳng qua tôi đã ở địa ngục, nên không thể gặp cô ta đang sống trên mây, anh đi nhanh đi, chút nữa hắn ta sẽ trở lại!" Người đàn ông nhanh chóng mặc xong quần áo rồi rời đi.
"Hừ -- đàn ông đều giống nhau, lúc cởi đồ ra thì đều gọi là bảo bối, nhưng khi mặc vào rồi thì quay người trở mặt không quen." Nói xong cô ta bắt đầu cười to đến nổi khi người đàn ông ấy còn chưa rời khỏi vẫn nghe rõ ràng, trong căn biệt thự trống trải còn mang theo tiếng vang cười vọng càng làm cho toàn bộ khung cảnh trở nên kinh dị hơn, nên điều hắn ta nghĩ đến nhất là việc chạy nhanh để thoát khỏi nơi này.
Tiêu Hàn và Đông Thu Luyện trở về, Tiêu Dịch cùng Tiêu Thần đã ở cửa nghênh đón: "Anh hai, hoan nghênh anh xuất viện!"
Tiêu Dịch bước nhanh đến, kéo tay Tiêu Hàn: "Daddy, ba đã trở về, con luôn bị chú nhỏ làm phiền chết được, con và chú ấy căn bản không hợp nhau."
"Tiểu Dịch, không được thông đồng với địch phản quốc, chúng ta rõ ràng có rất nhiều đề tài chung với nhau mà..." Tiêu Thần đẩy Tiêu Dịch đang bên cạnh Tiêu Hàn ra: "Anh hai, để em đỡ anh."
"Anh chỉ bị thương, không phải tàn tật, không cần mọi người phải đỡ." Tiêu Hàn nắm tay Đông Thu Luyện đi vào phía trong.
"Chú nhỏ, thể lực chú thế này, chú có thể cõng daddy lên và daddy cũng sẽ vui nữa." Tiêu Thần vừa nghe liền vui sướиɠ chạy tới, Tiêu Dịch ở phía sau le lưỡi, hy vọng chú đừng bị daddy đánh chết, nếu lỡ có thì đừng trách con. Nguyên nhân mà tính cách có thù tất báo của Tiêu Dịch là di truyền từ Tiêu Hàn.
"Anh Hai, lên cầu thang nhất định rất tốn sức, chi bằng em cõng anh." Tiêu Thần hướng về phía Tiêu Hàn miệng cười rạng rỡ, mặt Tiêu Hàn như đen lại, ông đây bị thương chứ có phải bị tàn tật đâu, hơn nữa chân cũng không gãy, cần chú mày cõng sao?
Đông Thu Luyện cười không khách khí nói: "Cái này thì có thể."
Tiêu Hàn trừng mắt nhìn cô, Tiêu Thần vừa thấy Tiêu Hàn không vui, cậu ta vuốt tóc, có vẻ khá buồn: "Nếu chị dâu không ăn giấm, thì em cũng có thể bế kiểu công chúa..." Tiêu Thần nói với giọng nhỏ dần, nhưng mọi người ở đây đều nghe được.
** Dành cho những bạn chưa biết thì chữ *ăn giấm* đồng âm với chữ "ghen" trong tiếng trung á nha**
"Việc đó thì chị hoàn toàn không ngại!" Cô liền buông tay mà anh đang nắm chặt, ý là em không có ý kiến, anh cứ tùy ý. Ông đây đang bị thương. Còn tùy ý được chọn sao? Các người có nghĩ tới cảm giác của tôi sao?
"Nhưng anh để ý! Cho em ba giây, biến khỏi mắt anh ngay..." Tiêu Hàn nói đến những chữ cuối thì Tiêu Thần đã thấy tình hình không ổn, theo bản năng chạy trối chết. Tiêu Hàn cầm tay cô, trong mắt tràn đầy tức giận.
"Giận sao?"
"Em nói xem?" Tiêu Hàn cười, Đông Thu Luyện nháy mắt cảm thấy thằng nhãi ấy có phải đang nghĩ đến thứ gì đó không, cô cảm thấy có chỗ nào đó quái lạ.
"Em chuẩn bị ném chồng em cho người khác sao?" Tiêu Hàn tiến lại gần cô, theo từng bước ép sát của anh, cô buộc phải lùi về phía tường sau, anh nhanh bước cúi người tiến đến, ngã người đè lên cô: "Anh rất tức giận, em nói xem làm sao bây giờ?"
Lúc anh nói, hơi thở ấm áp, cùng mùi hương trên người anh, tất cả ăn mòn lý trí của cô: "Làm sao?"
"Đương nhiên là làm trên giường rồi." Tiêu Hàn ghé vào bên tai cô rồi cười, trong nháy mắt cả khuôn mặt cô đều đỏ bừng, mấy ngày nay cô bận rộn đến độ quên mất bản chất lưu manh vô sỉ của anh, và cũng quên mất bọn họ là quan hệ vợ chồng.
"Vô sỉ, quá vô sỉ... Ảnh hưởng đến bộ mặt văn minh của thành phố." Tiêu Dịch cầm que kem chầm chậm đi ngang qua hai người họ rồi lên lầu.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Pháp Y Phu Nhân Lạnh Lùng
- Chương 84: Phong tao cũng không đủ để hình dung vẻ đẹp của anh