Chương 21: Chỉ cần cô an phận

Đông Thu Luyện nói xong gạt tay của Tiêu Hàn ra, đưa tay ôm lấy Tiểu Dịch, đi thẳng lên lầu, một ánh mắt cũng không liếc nhìn Tiêu Hàn, Tiêu Hàn ảo não kéo cà vạt của mình, thiệt là, lần mở miệng này, của chính mình thật sự là…..

Một lát sau Đông Thu Luyện xuống lầu, nhưng quần áo không đổi, chỉ là có mặc thêm một cái áo len mỏng, trong tay cầm túi xách, mang một đôi giày đế bằng, làm cho cô mười phần khoan khoái, một tay dắt Tiểu Dịch ra cửa, Tiểu Dịch quay đầu nhìn Tiêu Hàn: “Mẹ, ba không đi cùng chúng ta sao?”

“Ba con bận nhiều việc, không có thời gian!” Tiếng nói của Đông Thu Luyện lạnh lùng, Tiểu Dịch nghi ngờ nhìn Tiêu Hàn một chút, Tiêu Hàn đứng dậy, mặc kệ sắc mặt khó coi của Đông Thu Luyện, trực tiếp kéo Tiểu Dịch vào ngực của anh, ôm Tiểu Dịch đi ra cửa, “Này… Tiêu Hàn, anh mang Tiểu Dịch đi đâu!”

“Em nói đi!” Tiêu Hàn đặt Tiểu Dịch ra ghế sau, “Tôi đã đồng ý với Tiểu Dịch là chúng ta đi chung với nhau!” Đông Thu Luyện nhìn con trai đang vẫy tay với cô, không hiểu sao có chút khó chịu, nhưng cô lại ngồi vào vị trí ghế phó lái.

Đến khi xe rời khỏi, một người đi ra từ đằng sau cây, một thân trang phục màu đen, còn bịt kín mặt cùng mang kính râm đen, trên đầu còn đội một cái mũ lưỡi trai màu đen, trên cổ có máy chụp ảnh, trong tay cầm điện thoại, đang gọi điện thoại: “Đã ra cửa, các người hẳn là nói cô gái này, tôi sẽ gửi ảnh chụp qua!”

Trong toà nhà cao ốc, một người đàn ông mặc trang phục màu đen, ngồi ở trước bàn, đôi mắt bén nhọn nhìn chằm chằm máy tính, trong máy tính là một trang web có mười mấy tấm ảnh, trên ảnh là một cô gái, người đàn ông đó đốt một điếu thuốc, lượn lờ trong sương khói, nổi bật lên khuôn mặt mông lung xa xăm, nhưng ánh mắt lại phi thường sáng ngời, con ngươi màu đen như một cái giếng sâu, sâu không lường được, nhất là vẻ mặt lạnh nhạt bây giờ, nhưng đôi mắt cũng lộ ra một tia máu.

Ngũ quan của người đàn ông này hết sức tuấn mỹ, đẹp như một tượng điêu khắc được cắt gọt khéo léo rõ ràng, mày kiếm mắt sáng, bén nhọn phi thường, nếu không nói lời nào sẽ làm người khác có cảm giác áp bách khổng lồ, người này trái ngược với Tiêu Hàn, Tiêu Hàn làm cho người khác cảm thấy như là mùa xuân, ôn nhu, hoà thuận, nhưng người đàn ông trước mắt không làm cái gì đều làm cho người ta cảm thấy ớn lạnh trong người.

Đến khi thuốc được hút xong, người đàn ông đem máy tính tắt đi, trên bàn làm việc là một tấm ảnh của một nữ sinh mười bảy mười tám tuổi, tựa như đang chờ đợi cái gì, nhìn góc chụp cũng biết được là đang được chụp ảnh.

“Cộp cộp cộp…” Tiếng giày cao gót vang lên, cả tầng này chỉ có một phòng làm việc của hắn, cho nên âm thanh này có vẻ chói tai dị thường, nhất là lúc này, người đàn ông không tự giác nhíu mày.

“Tổng giám đốc, đây là báo cáo tài vụ quý trước!” Một cô gái có vóc người nóng bỏng, mặc dù là mặc trang phục công sử, nhưng làm sao cũng có thể thấy được mùi hồ li tinh, nhất là cái áo trễ thấp, người đàn ông nhận lấy báo cáo, sau đó gọi điện thoại, “Báo cáo tài vụ nộp trễ một tiếng, đem trưởng phòng tài vụ sa thải cho tôi…..”

“Cái kia… Tổng giám đốc, không phải là vấn đề của trưởng phòng tài vụ, là do em làm trễ nãi thời gian!” Cô gái kia nháy mắt trở nên điềm đạm đáng yêu, tiếng nói lộ ra một cỗ hờn dỗi, người đàn ông cảm thấy có chút buồn non, “Vậy cô cũng có thể đi!”

Người đàn ồn cúp điện thoại, cô gái tựa như không thể tin, trợn to hai mắt, nước mắt đọng ở vành mắt, “Tổng…. Tổng giám đốc…” Cô ta đi theo hắn hai năm, coi nhưng cũng được gọi là người lâu năm, mặc dù cô ta bị nhiều người nói là hồ li tinh, nhưng chỉ có chính cô ta hiểu được, năng lực làm việc của cô ta cao, nếu không sao lại ở lại chỗ này làm lâu như vậy, nhưng càng muốn dây dưa với cấp trên.

“Ra ngoài, đừng để tôi nói lần thứ hai!” Người đàn ông bén nhọn quét mắt nhìn cô ta, cô gái cảm thấy hai chân đều bủn rủn, đúng là cô ta tự cho rằng có thể ở bên cạnh hắn đợi lâu một chút ngoại trừ năng lực làm việc còn có chút sức quyến rũ của nữ nhân, bất quá bây giờ nhìn thấy, thật sự giữ cô ta lại chỉ có năng lực làm việc!

Nước mắt của cô gái như dây chân trâu bị đứt, chạy ra ngoài, người đàn ông cười khẽ, cầm điện thoại lên: “Tìm cho tôi thư kí mới, về sau khi ở tầng của tôi không cho phép mang giày cao gót!”

Điện thoại vừa mới để xuống, lại một trận giày cao gót truyền đến, tiếng gõ cửa vang lên, sau đó là tiếng mở cửa, bước vào là một cô gái, bộ dáng bình thường, nhưng khí chất vô cùng tốt, thoạt nhìn mười phần dịu dàng, cô gái này mặc một thân váy liền, màu vàng ôn nhu nổi bật lên thẹn thùng của thiếu nữ, hơn nữa khoé miệng cười nhẹ, biểu thị cho tâm tình rất tốt, đương nhiên là rất tốt, mới vừa lên lầu thì nghe tin con hồ li tinh kia bị sa thải rồi, thật cao hứng!

Mỗi ngày trang điểm ăn mặc xinh đẹp, có phải là không có đàn ông là không sống được, thế nào lại hết tìm người đàn ông này đến đàn ông khác, thật sự là không biết xấu hổ!

“Sao cô lại tới đây!” Tiếng nói lạnh lùng, nhưng cô gái vẫn mỉm cười, đặt bình giữ ấm trong tay ở trước mặt người đàn ông: “Hôm nay, mẹ cùng em hầm canh, đây là mẹ bảo em mang đến!”

Người đàn ông cười lạnh một tiếng, tay đang cầm báo cáo đập lên bàn, chỉ đập một cái âm thanh vang lên không nhỏ, cô gái sợ hết hồn, liên tiếp bày ra bộ dáng đáng thương trước mặt người đàn ông: “Đông Thanh Nhiên, cô đem lời nói của tôi trở thành gió thổi bên tai sao! Đừng tưởng rằng lấy mẹ ra là có thể tuỳ ý vào phòng làm việc của tôi!”

Trên mặt Đông Thanh Nhiên đều là uỷ khuất, bộ dáng kia muốn bao nhiêu uỷ khuất thì có bấy nhiêu, nhưng mà bộ dáng điềm đạm như vậy cũng không kí©h thí©ɧ nỗi một tia đồng tình của người đàn ông đó, thậm chí trên mặt cũng không xuất hiện một tia thương cảm nào, bởi người đàn ông này không liếc nhìn cô gái đó một cái, “Mẹ nói anh thích ăn canh cá trích, em mới nấu, đã nhịn đói tới trưa, anh không muốn uống thật sao?”

“Đông Thanh Nhiên, da mặt của cô cũng thật dày, tôi thích uống canh cá trích, nhưng không phải là canh của ai tôi đều uống, nếu là canh của cô nấu, đừng nói là canh, hiện tại khi tôi ở cùng cô chung một phòng tôi cảm thấy rất ghét!” Lệnh Hồ Mặc lạnh lùng nhìn lướt qua Đông Thanh Nhiên, lại một lần nữa cầm báo cáo, “Mang canh của cô cút ra khỏi mắt tôi!”

“Lệnh Hồ Mặc, anh đừng quá đáng, em ăn nói nhỏ nhẹ như vậy, sao anh lại đối với em như vậy!” Đông Thanh Nhiên nói xong nước mắt liền rơi xuống, dù là ai nhìn cũng muốn đến an ủi cô ta.

“Đông Thanh Nhiên, tôi đã nói, chỉ cần cô an phận, chiếc ghế thiếu phu nhân của Lệnh Hồ sẽ luôn để cô ngồi, nhưng đến khi sự kiên nhẫn của tôi dùng hết rồi, coi như là cha mẹ tôi dùng cái chết uy hϊếp tôi tôi cũng nhất định đuổi cô ra khỏi nhà chúng tôi!” Tiếng nói của Lệnh Hồ Mặc trong treo nhưng lạnh lùng, nghe thấy âm thanh như vậy cả người của Đông Thanh Nhiên rùng mìn, sống lưng có chút lạnh cả người!