Chương 12: Vợ chồng gặp nhau

Hai người nói được vài câu, lúc này điện thoại của Bạch Thiếu Ngôn vang lên, Bạch Thiếu Ngôn ấn nút nghe máy, âm thanh rất lớn cho nên Đông Thu Luyện cũng có thể nghe thấy đối phương nói, “Thiếu Ngôn, khi nào thì đến?”

“Rất nhanh, có chút trở ngại!” Đã vài năm Bạch Thiếu Ngôn chưa về, một bên vừa xem hướng dẫn vừa lái xe, “Anh hai, anh có việc gì à? Hình như đang vội?”

“Không có…” Bên này lời còn chưa dứt, thì một âm thanh của một đứa nhỏ vang lên, “Con đói, ba, thật là đói, bụng của người ta lép xẹp rồi, người ta không uống sữa tươi, muốn uống nước trái cây, ba không nói với mẹ là được, có được không vậy!” Bạch Thiếu Ngôn cùng Đông Thu Luyện sững sờ, Bạch Thiếu Ngôn tất nhiên đã nghe được âm thanh như vậy, “Có phải là Tiểu Dịch không, để thằng bé nghe điện thoại!”

Bên kia điện thoại cũng sững sờ, Bạch Thiếu Hiền nói vài lời với Tiểu Dịch, sau đó đưa điện thoại bên tai Tiểu Dịch, “Tiểu Dịch!”

“Tiểu Bạch, sao lại là chú, mẹ đâu!” Tiêu Dịch không quan tâm là điện thoại của ai, ôm điện thoại bắt đầu làm nũng, “Tiểu Bạch, để mẹ con nghe điện thoại, thật lâu rồi mẹ không có điện thoại cho con, có phải mẹ quên con không, Tiểu Bạch..”

Tiêu Dịch còn đang làm nũng, Bạch Thiếu Ngôn có chút không chịu nổi, “Lão sư, cô nói cái gì đi, em không chịu nổi tiểu tổ tông này!”

“Tiểu Dịch, là mẹ!” “Mẹ, khi nào thì đến, mẹ biết không, những ngày qua con rất ngoan đó, đúng rồi, ngày đó ba mang con đi..” Blah Blah nói một trang, ánh mắt Đông Thu Luyện nhu hoà, không có bộ dáng nữ cường nhân như thường ngày, là hình ảnh của một người mẹ nhu hoà với con của mình, cả người đều toả ra vẻ ôn nhu, Bạch Thiếu Ngôn không cảm thấy kinh ngạc, rất nhanh hai người đến quán cà phê Kim Ngạn!

“Tớ không biết là Thiếu Ngôn lại theo vợ của cậu làm việc, thằng nhóc đó nói theo một người thầy đã 1 năm, tớ còn tưởng là một ông lão đầu bạc hay là một người trung niên, không nghĩ sẽ là vợ của cậu!” Bạch Thiếu Hiền càng thêm hiếu kì đối với Đông Thu Luyện, thấy trong mắt của Bạch Thiếu Hiền tràng đầy vẻ hiếu kì, trong lòng của Tiêu Hàn cảm thấy hết sức không thoải mái.

“Tiểu Bạch rất ngốc, rất là ngốc, mẹ của con rất ghét bỏ chú ấy, mẹ nói mặc dù là hơi ngốc nghếch, vụng về một chút nhưng làm việc vặt lại không tệ lắm!” Hiện tại Tiêu Dịch không chê sữa tươi nữa, vui cười hớn hở vểnh bắp chân, mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa, loé là một thần thái khác.

Rất nhanh Đông Thu Luyện cùng Bạch Thiếu Ngôn đi vào, Tiêu Dịch vừa nhìn thấy Đông Thu Luyện liền thoát ra khỏi vòng tay của Tiêu Hàn, từ trên đùi của Tiêu Hàn nhảy xuống chạy đến chỗ Đông Thu Luyện, “Mẹ..” Đông Thu Luyện cũng chú ý đến Tiêu Dịch, khẽ cúi người, đem Tiêu Dịch ôm vào lòng, Tiêu Dịch ở hôn khắp gương mặt của Đông Thu Luyện, “Mẹ, mẹ có nhớ con không! Con nhớ mẹ muốn chết!”

“Có a, không phải là mẹ hết bận liền đến sao!” Bạch Thiếu Ngôn đưa tay vỗ vỗ đầu của Tiêu Dịch: “Thế nào, mới nửa tháng không gặp, đã quên chú rồi sao!”

“Tiểu Bạch, chú đừng vỗ nữa, con sẽ ngốc!” Tiêu Dịch bất mãn sửa lại tóc của mình, “Đầu tóc rối hết rồi, vì mẹ nên con mới nhờ bác An làm đó!” Đông Thu Luyện cười cười, đưa tay ôm Tiêu Dịch, “Tiểu Dịch nặng?”

Tiêu Dịch quệt mồm có chút bất mãn, “Không phải nha, con là một đứa trẻ, đang trong giai đoạn phát dục..” Đông Thu Luyện làm ngành y trong thời gian dài, nên đối với vật nặng trời sinh có chút mẫm cảm, huống chi là con trai bảo bối của cô, ba người cười nói đến chỗ Tiêu Hàn, Đông Thu Luyện nhìn Tiêu Hàn, Tiêu Hàn lại nhìn chằm chằm Đông Thu Luyện, thế nhưng Tiêu Hàn đã tính sai!

Ánh mắt như vậy của Tiêu Hàn làm cho người ta sợ hãi, ở trên thương trường có rất ít người có thể chống chọi với ánh mắt như vậy, nhưng mà Đông Thu Luyện không quan tâm ngồi xuống bên cạnh Tiêu Hàn, bởi vì Bạch Thiếu Ngôn khi thấy Bạch Thiếu Hiền đã vọt đến chỗ anh trai của cậu ta, chỉ còn có chỗ ngồi bên cạnh Tiêu Hàn!

“Tiểu Dịch, mẹ con vừa đến, chắc còn mệt, con đừng để mẹ ôm, lại đây!” Tiêu Dịch hết sức nghe lời bò vào trong ngực Tiêu Hàn, Đông Thu Luyện cũng không nói gì, ngược lại là ánh mắt sáng quắc nào đó nhìn tới, “Tôi là Bạch Thiếu Hiền, là anh trai của Thiếu Ngôn, một năm nay, Thiếu Ngôn nhận được sự chiếu cố của cô!”

Đông Thu Luyện nhìn Bạch Thiếu Hiền, anh ta cùng Bạch Thiếu Ngôn có bảy tám phần giống nhau, nhất là khuôn mặt, chỉ là Bạch Thiếu Ngôn luôn nghiên cứu trong phòng thí nghiệm, thoạt nhìn như một đứa trẻ, trên mặt còn vẻ ngây thơ, nhưng cũng là thiếu niên xuất chúng, Bạch Thiếu Hiền không giống vậy, cả người lộ ra một cỗ khí chất thành thục, nhất là đôi mắt kia, giống như đôi mắt của Tiêu Hàn, cả người toả ra một loại khí chất đặc thù, bộ dạng của một thiếu gia khiêm tốn nhún nhường!

“Xin chào, tôi là Đông Thu Luyện, hướng dẫn Bạch Thiếu Ngôn là trách nhiệm của tôi, không cần cảm ơn!” Thoạt nhìn Đông Thu Luyện hết sức lạnh lùng, nhưng Bạch Thiếu Hiền không nghĩ đến bản thân vẫn ôn tồn như vậy, vẻ mặt ôn hoà, vẻ mặt của Đông Thu Luyện không thay đổi, nhưng lại nhìn chằm chằm Tiêu Hàn, Bạch Thiếu Hiền nở nụ cười, “Cô là mẹ của Tiểu Dịch?”

“Vâng!” Phục vụ bưng lên hai ly cà phê, Đông Thu Luyện nhìn nhìn cà phê, “Xin lỗi, có thể đổi dùm tôi một ly hồng trà hoặc là trà xanh!” Phục vụ vội vàng đi đổi, Tiêu Dịch nâng sữa lên, áp vào tai của Tiêu Hàn, “Ba, mẹ không thích uống cà phê!” Tiêu Hàn chỉ cười, không nói gì thêm!

“Anh là chồng của lão sư?” Bạch Thiếu Ngôn nhíu mày, nhìn không ra sự khác thường giữa hai người kia, chỉ vì Đông Thu Luyện vẫn vậy, còn tưởng rằng hai người sống chung cũng vậy, Tiêu Hàn gật đầu nhẹ, “Đây là Tổng giám đốc của Tiêu Thị!” Bạch Thiếu Hiền giới thiệu.

Bạch Thiếu Ngôn không tự giác trợn to hai mặt, ánh mắt rơi vào hai người (Đông Thu Luyện cùng Tiêu Hàn), “Anh hai, anh không nhầm lẫn gì chứ, scandal về bạn gái của anh ta cũng đủ tạo thành….” Lời tiếp theo còn chưa nói ra thì thấy bộ dáng của Đông Thu Luyện vẫn lạnh lùng, phẫn nộ nói một câu, “Hai người, không phải đã li hôn rồi chứ!” Chỉ có vợ chồng li hôn mới không có thời gian thấy mặt nhau dài như vậy, đến Tiêu Dịch cũng chưa từng đề cập qua ba của cậu bé!

“Chúng tôi không có li hôn!” Tiêu Hàn nói xong đưa tay nắm lấy tay của Đông Thu Luyện, Đông Thu Luyện đang cố gắng lơ Tiêu Hàn đi, nhưng Tiêu Hàn là người sĩ diện, Tiêu Hàn nhìn tay của Đông Thu Luyện, hết sức đẹp mắt, người đàn dương cầm cũng chưa chắc có bàn tay đẹp như vậy, màu trắng sữa, tinh tế, ngón tay thon dài, móng tay được cắt sửa rất đẹp, màu hồng phấn, xinh đẹp đáng yêu, nắm tay trong cũng mềm mại không xương, Tiêu Hàn liền nắm chặt hơn!

“Vậy anh có thể buông tay chưa, tôi không thích người lạ chạm vào!”

~HẾT