Chương 106: Màn ra mắt đầy sủng ái trên sân khấu

Editor: Thảo Võ

Beta: Linh Nhi

Ngày kỉ niệm tròn một năm thành lập Tiêu Thị sắp đến gần. Bởi vì quy mô quảng bá ngày kỷ niệm này của Tiêu Thị rất lớn nên sự việc của Đông Thu Luyện chẳng những không bị lãng quên theo thời gian mà ngược lại, nó càng rầm rộ hơn theo hoạt động tuyên truyền của Tiêu Thị.

Nhưng Đông Thu Luyện đã nhiều ngày không đi đâu, an tâm ở nhà sắp xếp tất cả tài liệu về vụ án gần đây. Khi cô không có việc gì liền cùng với Đại Nhân chạy bộ. Chân Đại Nhân hồi phục rất ma. Đông Thu Luyện cũng có thể ở nhà nấu cơm, khó có thời gian dư dả như vậy để chăm sóc cho Tiểu Dịch cho nên cô thật sự rất quý trọng nó. Mà đối với những sự việc ở bên ngoài, Tiêu Hàn đã hoàn toàn ngăn cách để tránh làm ảnh hưởng tới sinh hoạt của Đông Thu Luyện.

Tất cả mọi người đều lẳng lặng chờ đến ngày kỷ niệm thành lập của Tiêu Thị. Bởi vì trên thiệp mời ghi rõ rằng hai vợ chồng Tiêu Thị chân thành mời mọi người đến chung vui, cũng rất nhiều người đã gặp qua Đông Thu Luyện ở lễ tang của Đông Thanh Niên, bọn họ đều tò mò về thân phận cô lúc ấy. Mà hiện tại họ cũng đã hiểu rõ tại sao thái độ ngày đó của cha con Đông gia, còn có Lệnh Hồ gia đối với Đông Thu Luyện lại khó hiểu như vậy, có thân quen mà cũng có xa cách...

Hôm nay Đông Thu Luyện vừa mới tỉnh đã bị Tiểu Dịch kéo dậy. Cậu mặc một bộ âu phục xanh đen kèm theo một chiếc nơ nhỏ màu đỏ, trông rất đáng yêu. Đông Thu Luyện nhịn không được duỗi tay nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Dịch nói: "Sao vậy bảo bối? Mẹ còn muốn ngủ một giấc...".

"Không phải mẹ nói buổi chiều đi thử quần áo sao? Buổi tối ba sẽ trở về nhà đưa chúng ta đi tham gia tiệc tròn một năm thành lập của công ty. Mẹ mau dậy đi. Con chọn quần áo cho mình xong rồi. Mẹ thấy thế nào? Có phải rất đẹp không?".

Tiểu Dịch vừa nói vừa xoay một vòng trước mặt Đông Thu Luyện. Cô gật đầu rồi bước ra khỏi giường chuẩn bị xuống lầu.

Sau đó cô mới phát hiện dưới đại sảnh lại có nhiều người đứng như vậy.

"Chào phu nhân".

Bọn họ vừa nhìn thấy Đông Thu Luyện xuất hiện liền lập tức hô hào một tiếng làm cho cô cảm giác căn phòng có chút rung chuyển. Tại sao lại có nhiều người tập trung ở đây như vậy? Không phải chỉ thử quần áo thôi sao? Có cần khoa trương huy động nhiều người như sắp đánh trận lớn như vậy không?

Một lúc sau Đông Thu Luyện mới hiểu cái gọi là địa ngục nhân gian. Cô cảm thấy bản thân mình giống như một con búp bê lăn lộn từ tay người này đến tay kẻ khác. Bọn họ đều giúp cô mài dũa đánh bóng móng tay, tô lên một lớp màu hồng nhạt trông khá đẹp, nhưng Đông Thu Luyện vẫn cảm thấy không thoải mái. Tại sao cô còn phải tiến hành dưỡng trắng da toàn thân trước thế này?

Đông Thu Luyện thật muốn khóc mà, không phải chỉ tham gia một bữa tiệc thôi sao? Cô biết Tiêu Hàn rất coi trọng bữa tiệc này nhưng anh cũng không nhất thiết phải giày vò cô như thế này mà. Sau khi chu tất hoàn thành việc trang điểm từ đầu xuống chân này, Đông Thu Luyện cảm thấy xương trong người như muốn rã rời, tuy rằng cảm thấy thoải mái nhưng trước đó bọn họ có dặn cô phải thả lỏng cả người. Thời gian dài như này Đông Thu Luyện nếu không phải đứng giải phẫu thi thể thì chính là ngồi phân tích số liệu, khó tránh khỏi sẽ có lúc cảm thấy mỏi nhừ cả cổ. Nhưng mà lúc này, Đông Thu Luyện cảm thấy cổ đã không còn là của cô nữa rồi!

"Phu nhân! Cô xem bộ quần áo này đi, tất cả đều là do thiếu gia nhờ chuyên gia thiết kế riêng cho cô đấy. Toàn bộ đều là lễ phục phiên bản giới hạn. Cô xem thích cái nào chọn một cái đi. Tôi nghĩ làn da của cô rất thích hợp với những màu sáng, nhưng yến tiệc đêm nay yêu cầu phải trang trọng nên cô hãy lựa vài món bên này đi".

Nhà tạo mẫu nói xong trực tiếp đem những chiếc váy xanh, vàng và hồng phấn đẩy sang một bên rồi chỉ vào một bên khác chứa đầy ắp những quần áo có màu sắc nhã nhặn hỏi: "Cô thích cái nào?".

Kỳ thật Đông Thu Luyện không quá bắt bẻ trong việc lựa chọn quần áo. Hơn nữa mỗi món phụ kiện nhìn qua đều đặc biệt tinh xảo. Mỗi một bộ váy đã được phối hợp với một bộ trang sức tương ứng. Những viên kim cương đá quý sáng lấp lánh này khiến cho Đông Thu Luyện có chút hoa mắt. Nhà tạo mẫu nhìn thấy Đông Thu Luyện nửa ngày vẫn không nhúc nhích liền nói: "Phu nhân, hay là chúng ta thử cái váy màu tím này trước tiên đi, trang trọng mà tao nhã. Hơn nữa màu tím cũng mang lại cảm giác thần bí trong mắt người khác, rất thích hợp với phu nhân".

"Được rồi".

Dù sao cô cũng đã bị lăn lộn dưới tay bọn họ lâu như vậy rồi. Đông Thu Luyện trực tiếp cầm quần áo đi vào phòng thử đồ, nhưng vì lí do gì nhà tạo mẫu này lại theo cô tiến vào?

"Phu nhân, quần áo của cô không dễ mặc. Để tôi giúp cô".

Đông Thu Luyện thiếu chút nữa chảy nước mắt ròng. Được rồi. Cô muốn giúp tôi thì cứ giúp đi! Đông Thu Luyện đã mệt rã cả người ngồi trên mặt ghế sau khi thay đổi gần mười mấy bộ váy rồi. Tiểu Dịch vui vẻ đưa ly trà đến trước mặt Đông Thu Luyện nói: "Mẹ, uống một chút nước đi".

"Thật ngoan!"

Đông Thu Luyện mệt mỏi tiếp nhận ly nước từ tay Tiểu Dịch.

"Phu nhân, mỗi một bộ thiết kế đều không tồi. Cô hãy chọn một cái đi rồi chúng tôi sẽ trang điểm cho cô. Đoán chừng chúng ta phải mất hơn một giờ mới trang điểm xong được".

"Lạch cạch--". Đông Thu Luyện vô ý đánh rơi chiếc ly xuống mặt đất. Tại sao lại phiền phức như vậy? Đông Thu Luyện thật muốn đập đầu vào tường!

"Cái này đi. Cái này khá tốt".

Đông Thu Luyện chỉ vào một chiếc váy, nhà tạo mẫu nhìn bộ váy với vẻ mặt tựa như không chắc chắn. Bởi vì chiếc váy này không phải là cái đẹp nhất trong tất cả bộ váy ở đây, nhưng nó vẫn có chỗ đặc biệt chính là phần thân trên được thêu thủ công, cũng rất thích hợp với khí chất của Đông Thu Luyện.

Bầu trời dần ảm đạm đi rồi lặn xuống mà thành phố C tối nay nhất định rất náo nhiệt. Tất cả các nhân vật quyền quý có tiếng đều mang ánh mắt mong đợi mà theo dõi từng nhất cử nhất động của Tiêu thị. Phóng viên đã sớm ngồi canh tại cổng lớn của Tiêu gia trước mấy ngày chỉ để chờ hôm nay lấy được những tin tức độc quyền.

Lúc Tiêu Hàn trở về. Tiểu Dịch cùng Tiêu Thần đã mặc quần áo chỉnh tề, nhưng Tiêu Hàn lại bước lên lầu. Quần áo của anh đã sớm chuẩn bị từ lâu dưới tay nghề của nhà thiết kế thời trang xuất sắc nhất thế giới. Toàn bộ quần áo đều được tỉ mỉ chau chuốt từng đường mũi kim khâu. Tiêu Hàn sờ vào cổ tay áo màu lam được khảm bởi những viên kim cương xanh thuần khiết, khiến cho cả người anh lập tức trở nên bắt mắt.

"Phu nhân chuẩn bị thế nào rồi?".

"Phu nhân đã chuẩn bị xong. Có thể khởi hành bất cứ lúc nào".

Người chuyên viên trang phục kính cẩn nói. Tiêu Hàn gật đầu trực tiếp đẩy cửa bước vào một bên phòng thử đồ. Đông Thu Luyện lúc này đã trang điểm xong. Mái tóc dài mượt mà màu nâu sẫm được cuộn ra phía sau, cái kiểu tóc cuộn cổ điển này làm toát lên vẻ thanh tú tao nhã của người phụ nữ. Khi Đông Thu Luyện quay đầu lại chạm mắt với Tiêu Hàn, bốn mắt chạm vào nhau khiến cho cô có thể nhìn rõ sự kinh ngạc trong mắt anh.

Chuyên viên trang điểm thấy Tiêu Hàn bước đến liền đem trang sức đặt lên bàn nói: "Phu nhân đeo trang sức vào nữa là xong ạ".

Tiêu Hàn bước từng bước đi đến. Đông Thu Luyện không biết diễn tả cảm xúc như thế nào. Tựa như bản thân quay về lại thời điểm kết hôn, Tiêu Hàn mặc một bộ âu phục màu đen kết hợp với chiếc màu sơ mi màu lam bên trong, cổ áo tùy ý mở rộng trông có hơi hoang dã. Tiêu Hàn vẫn như cũ nở ra nụ cười ôn nhu như ngọc trên khóe miệng mà bước đến. Anh cầm lấy vòng cổ giúp Đông Thu Luyện đeo vào.

"Em hôm nay trông rất đẹp".

Tiêu Hàn nhìn thấy vành tai của Đông Thu Luyện bất ngờ đỏ ửng lên liền ác ý thích thú hôn lên tai cô. Tai Đông Thu Luyện vô cùng mẫn cảm, thiếu chút nữa trực tiếp nhảy dựng lên.

"Anh đừng có làm phiền em!".

"Anh đâu có làm phiền em? Chỉ là hơi đói...".

Đông Thu Luyện nghe Tiêu Hàn nói như vậy cũng cảm thấy bụng mình có chút đói. Vừa đúng lúc chú An bưng chén canh đến nói: "Phu nhân hãy uống chút đi ạ. Bồi bổ cơ thể. Phu nhân hôm nay thật xinh đẹp".

"Cảm ơn chú".

Đông Thu Luyện chưa bao giờ chuyên tâm vào chuyện ăn mặc mà trong khi Thi Thi là người luôn muốn trang điểm thật xinh đẹp. Cho dù cô ấy có đi ra ngoài ăn cơm cũng phải thật đẹp. Nhưng Đông Thu Luyện từ trước đến nay chưa từng để ý tới vấn đề này. Có lẽ từ nhỏ cô luôn đi theo ông nội cho đến lúc trưởng thành, mà bạn cùng lứa tuổi xung quanh cô cũng không nhiều lắm. Vì hai anh em Lệnh Hồ gia hoàn toàn điển hình cho gia đình quân nhân kiểu mẫu cho nên Đông Thu Luyện không biết cái gì gọi là trang điểm...

Nhưng hiện tại Đông Thu Luyện đã hiểu. Nếu một người phụ nữ thật sự muốn có được người đàn ông mình thích thì cô ấy nhất định phải thu hút được tầm mắt của bọn họ đặt trên cơ thể mình mọi lúc. Vì thế việc trang điểm cũng rất là quan trọng.

"Chú An vốn dĩ luôn hầm canh cho anh, nhưng từ sau khi em đến, anh đã rất lâu không được uống canh chú An hầm...". Tiêu Hàn vui vẻ nói ra một câu trêu ghẹo.

"Thiếu gia, cậu đừng ghen tỵ. Không phải là tôi đang giúp thiếu phu nhân bồi bổ thân thể sao? Như vậy cũng tốt giúp cho Tiêu gia khai chi tán diệp*".

*Khai chi tán diệp: đâm chồi nảy lộc, ám chỉ đến việc nối dõi tông đường.

"Phốc! Khụ khụ...".

Tha thứ cho Đông Thu Luyện nhưng cô thật sự nhịn không nổi, trực tiếp bị dọa tới rồi! Chú An vừa cười ha hả vừa nhìn Tiêu Hàn giúp Đông Thu Luyện vỗ nhẹ lưng.

"Có chuyện như vậy mà em cũng không cẩn thận. Không sao. Cứ thong thả uống một hớp canh".

Đông Thu Luyện thật sự hết chỗ nói! Tại sao phải nhắc đến khai chi tán diệp? Chẳng lẽ Tiêu Dịch không phải là người sao!

"Có Tiểu Dịch là đủ rồi".

Chuyên viên trang điểm lập tức cẩn thận giúp Đông Thu Luyện lau vết nước còn sót ở khóe miệng, đồng thời giúp Đông Thu Luyện trang điểm lại.

"Chú An, chú đừng nhọc lòng chuyện này nữa".

Đông Thu Luyện cảm thấy những người già đều rất thích cân nhắc vấn đề này.

"Nếu chú không còn việc nữa thì đi ra ngoài tìm một người nào đó chơi cờ đi".

"Ai... Tiêu gia đã trải qua mấy đời không có con gái rồi. Tôi rất thích trẻ con nhưng vợ tôi cảm thấy tôi già rồi, không còn dùng được... Ai-- Tôi biết người như chú An tôi già rồi, nhưng tôi càng già càng dẻo dai...".

Chú An thao thao bất tuyệt lải nhải một bên làm cho mọi người xung quanh bắt đầu nghẹn cười. Đông Thu Luyện đỡ trán thở dài, nhà này từ già đến trẻ sao có thể lưu manh như vậy!

Tiêu gia một nhà bốn người sớm đã sẵn sàng ngồi lên xe, chậm rãi hướng về phía tòa nhà cao tầng lớn của Tiêu Thị. Bởi vì hôm nay là ngày kỷ niệm tròn một năm thành lập nên trên tầng sân thượng cao nhất của Tiêu Thị đã tụ tập rất nhiều người. Nhưng người đóng vai chính thường không phải lên sân khấu muộn nhất sao?

"Anh hai, em còn tưởng anh sẽ không tới đấy. Nhưng Tiêu Hàn có lá gan lớn nhỉ? Anh ta không sợ anh đến làm loạn sao?".

Lệnh Hồ Càn nhìn khuôn mặt lạnh băng kia của Lệnh Hồ Mặc, giống như có ai thiếu nợ anh ta vây.

"Anh hai, đây là tiệc tròn một năm khánh thành của người ta. Anh đừng có mang bộ mặt như dự đám tang đó được không?".

"Em cho rằng Tiêu Hàn thật tâm muốn mời anh tới tham gia cái lễ mừng này sao?".

Lệnh Hồ Mặc mấy ngày nay càng gầy đi trông thấy. Các đường nét trên khuôn mặt cũng trở nên có chiều sâu hơn. Cả người anh ta khiến cho người khác có cảm giác không dám tới gần. Đặc biệt là lúc Lệnh Hồ Mặc bưng một chén trà trực tiếp uống cạn sạch một hơi. Cái loại lạnh lùng cao ngạo mang theo chút hoang dã này càng có lực hấp dẫn trí mạng đối với phụ nữ xung quanh.

"Được rồi, anh hai. Đừng uống nhiều như vậy. Không tốt cho sức khỏe của anh".

Lệnh Hồ Càn duỗi tay đoạt lấy ly rượu trong tay Lệnh Hồ Mặc rồi trực tiếp kéo anh ta đến một góc vắng vẻ.

"Anh hai, anh làm sao vậy? Mấy ngày nay mẹ gọi điện cho em nói rằng anh thường xuyên nửa đêm về nhà trong tình trạng say khướt. Anh rốt cuộc đang làm gì? Mỗi ngày sống mơ mơ màng màng sao? Anh nhìn xem dáng vẻ hiện tại của mình đi".

"Hừ...! Dáng vẻ tôi giống cái gì? Các người đều chỉ biết chỉ trích tôi. Các người dựa vào cái gì mà chỉ trích tôi? Chẳng qua tôi chỉ đang muốn làm điều bản thân mình thoải mái thôi. Uống chút rượu cũng phạm pháp sao?".

Lệnh Hồ Mặc trực tiếp túm lấy cổ áo Lệnh Hồ Trạch ép anh ta vào tường, khuỷu tay kẹp chặt trên cổ Lệnh Hồ Càn.

Kỳ thật Lệnh Hồ Cản có khả năng phản kháng lại nhưng lúc này anh ta lại không muốn chống cự. Bởi vì trong mắt Lệnh Hồ Mặc tràn ngập tơ máu, có thể nhìn ra mấy ngày nay anh ta căn bản không có nghỉ ngơi tốt. Nói Lệnh Hồ Mặc nghỉ ngơi tốt sao? Mỗi khi nhớ tới cái ánh mắt khıêυ khí©h mà Tiêu Hàn dành cho anh ta cộng với việc bản thân bị Tiêu Hàn gài bẫy, còn chưa kể đến rất nhiều ảnh chụp của Đông Thu Luyện với Tiêu Hàn bị lộ mấy ngày qua, càng làm cho Lệnh Hồ Mặc cảm thấy vô cùng thất bại.

Mọi chuyện hôm nay đều là do anh ta quá tự phụ. Anh ta luôn cho rằng dù Đông Thu Luyện có đi quanh thế giới này thì cuối cùng cô cũng sẽ phát hiện ra anh ta mới là người yêu cô nhất mà quay về bên cạnh anh. Nhưng Lệnh Hồ Mặc đã sai rồi. Từ lúc bắt đầu đã sai rồi, sai càng thêm sai. Anh ta cho rằng bản thân mình đang bảo vệ Đông Thu Luyện nhưng thật ra chính anh ta đã đẩy cô ra khỏi thế giới của mình.

Đồng thời Đông Thu Luyện cũng đuổi anh ta ra khỏi thế giới của cô...

"Tiêu công tử đến!".

Chỉ có duy nhất một thang máy đi tới tầng sân thượng cao nhất này, hai người phục vụ đứng sẵn trước cửa thang máy. Kễ kỉ niệm tròn một năm thành lập lần này cho phép một số phương tiện truyền thông, báo chí có tiếng đến đây chụp ảnh, nhưng chỉ cho phép chụp ảnh, không được tiếp xúc bất cứ ai hoặc là phỏng vấn. Bọn họ bị cô lập ngăn cách ở một chỗ để thực hiện công tác chụp hình.

Tất cả ánh mắt đều tập trung vào những con số đang chậm rãi tăng dần ở phía trên cửa thang máy kia. Khi con số bắt đầu dừng lại, "Đinh---" một tiếng, tất cả mọi người dường như ngừng thở đem ánh mắt đổ dồn vào cánh cửa thang máy sắp mở ra này.

Giờ phút này bên trong thang máy, Đông Thu Luyện cùng Tiêu Hàn đứng ở phía sau, còn Tiểu Dịch với Tiêu Thần thì đứng phía trước. Tiêu Hàn vẫn luôn nắm chặt tay Đông Thu Luyện trong khi tay cô rất lạnh lẽo. Bề ngoài Đông Thu Luyện nhìn có vẻ thờ ơ, không nhìn ra một chút tình cảm dao động nào trên mặt, nhưng Tiêu Hàn là người nắm tay Đông Thu Luyện nên anh vẫn có thể cảm nhận được sự lo lắng trong lòng cô.

"Chờ lát nữa em chỉ cần đứng bên cạnh anh thôi. Mọi chuyện khác cứ để anh lo".

Tiêu Hàn ghé vào bên tai Đông Thu Luyện căn dặn rồi nhẹ nhàng in một nụ hôn lên trán cô.

Cùng lúc đó, hai người phía trước đều giữ yên lặng nhìn cửa. Cho xin đi!

Thang máy này được thiết kế như một tấm gương. Bốn phía xung quanh đều có thể phản chiếu hình ảnh mọi người rất rõ ràng. Nhất là nhất cử nhất động của hai người ở phía sau hoàn toàn lộ liễu. Tiêu Hàn toát ra vẻ thâm tình chân thành. Đôi mắt màu xanh lam giống như nước biển càng có lực hút người khác vào nó.

Nhưng trong mắt hai người phía trước lại là như thế này: Anh hai thật không biết xẩu hổ, ba đúng mặt dày! Tiểu Dịch bất lực đưa tay đỡ trán, cũng không biết cậu học động tác kia từ ai.

"Ai---".

"Làm sao vậy? Con than cái gì?".

Đông Thu Luyện gõ đầu Tiểu Dịch từ phía sau. Cậu vội vàng duỗi tay che đầu mình.

"Mẹ ơi, mẹ đừng làm rối kiểu tóc của người ta nữa. Nhà tạo mẫu chuyên nghiệp cũng mất hơn mười phút mới làm xong cho con đấy. Mẹ không thể dễ dàng phá hư thành quả lao động của người khác như vậy!".

Tiểu Dịch lấy tay che tóc, quay đầu lại trừng mắt liếc Đông Thu Luyện một cái.

"Còn nữa, con muốn mạnh mẽ kháng nghị!".

"Kháng nghị?".

Tiêu Hàn tựa như nghe thấy chuyện buồn cười gì đó, duỗi tay vỗ đầu Tiểu Dịch.

"Bên trong cái đầu nhỏ của con mỗi ngày chứa cái gì vậy? Nói đi, con muốn kháng nghị điều gì?".

"Con muốn kháng nghị hai người đang dạy hư trẻ nhỏ. Hai người cứ tự nhiên làm trò ân ái trước vị thành niên như vậy. Tình chàng ý thϊếp. Thật là quá làm càn! Quá kiêu ngạo!".

Ngạch... Bên trong thang máy tổng cộng có bốn người mà biểu tình của ba người lớn chỉ có thể dùng hai từ "hỗn độn" để hình dung.

"Con học mấy từ này từ ai? Sau này con không được coi TV nữa! Chắc chắn là học theo TV!".

Đông Thu Luyện cảm thấy đứa nhóc này gần đây thật thiếu dạy dỗ.

"Không phải đâu! Con học được từ dì San Nhiên. Dì ấy luôn nói chú Nam Sênh quá kiêu ngạo, quá làm càn. Dì ấy còn nói cái gì thiếu đánh, cái này quá bạo lực, không thích hợp cho shota như con". Tiểu Dich nói xong còn hướng về phía ba người bọn họ cười, hàn răng trắng tinh kia quả thật làm lóe mắt ba người.

Cửa thang máy chậm rãi mở ra, Tiêu Thần là người đầu tiên ra. Tất cả mọi người đều không biết Tiêu Thần. Nếu chỉ nhìn cậu ta một mình như thế thì thật sự khiến mọi người cảm thấy Tiêu Thần giống như vệ sĩ. Mà cũng không phải vệ sĩ đáng giá gì, ai đã làm nhị thiếu gia của họ Tiêu lớn lên thô ráp như vậy, không có cái gọi là cường tráng vạm vỡ. Nếu khen Tiêu Hàn lớn lên đẹp tinh xảo thì chỉ có thể nói nhị thiếu Tiêu gia lớn lên rất thô ráp!

Nhưng Tiêu Thần mặc một bộ âu phục màu đen với áo sơ mi trắng. Nó không quá phản cảm và rất tôn dáng. Chỉ là cái cà vạt trang trí treo trước ngực kia, không phải rất sáng nhưng mọi người đều nhìn ra nó là hàng thật. Nếu so sánh giá trị của nó cũng ít nhất là bảy con số. Người bình thường có thể sử dụng những thứ đồ vật trang trí đắt tiền như vậy sao?

Lúc này Tiêu Thần vòng tay ôm lấy Tiểu Dịch. Mái tóc trước đó của Tiểu Dịch vốn hơi xoăn nhưng nay đã được cắt tỉa đi, lộ ra vầng trán đầy đặn cùng với mặt mũi tinh xảo. Nhìn cậu nhóc thật giống như phiên bản thu nhỏ của Tiêu Hàn. Khi Tiểu Dịch hơi giương khóe miệng tạo thành vòng cung thì trông giống Tiêu Hàn như đúc. Cậu mặc một bộ âu phục nhỏ hợp thời, đôi mắt màu xanh biếc liên tục chớp chớp lập tức làm xao động các thiếu nữ xung quanh.

Sau đó Tiêu Hàn bước ra trong một bộ âu phục cao cấp được may bằng phương pháp thủ công. Đôi mắt màu lam của anh so với đôi mắt đơn thuần vô hại của Tiểu Dịch thì ánh mắt anh càng có sức mê hoặc người hơn, tựa như thâm thúy nhìn thấu lòng người. Nhưng khi đôi mắt ấy liếc người càng giống như mây nhẹ gió trôi, tuy nhiên nó cũng làm cho người khác bất giác nhìn lại lần thứ hai, nhất là đôi mắt ẩn đầy ý cười của Tiêu Hàn vào lúc này. Tóc mái trên trán khẽ rung rinh theo gió, khóe miệng khẽ nhếch càng tạo thêm chút mê hoặc gợi cảm.

Tiêu Hàn xoay người về phía người ở đằng sau mỉm cười, tựa như gió đêm đều mê luyến cái loại nụ cười này. Đông Thu Luyện duỗi tay bắt lấy tay Tiêu Hàn rồi kiên quyết bước ra khỏi bên trong thang máy. Nhưng cô không ngờ lại nghe thấy được tiếng hít hà của nhiều người mà ánh mắt lúc này của tất cả mọi người đều đổ dồn ở trên người Đông Thu Luyện.

Có không ít người trong số họ đã gặp qua Đông Thu Luyện hai lần. Lần đầu tiên là ở trong bữa tiệc Lệnh Hồ gia, bọn họ lúc ấy chỉ xem người phụ nữ có nhan sắc tuyệt thế này là một trong số bạn gái đồng hành của Tiêu Hàn thôi. Hình bóng cô mặc một chiếc sườn xám màu đen môi đỏ vẫn còn đọng mãi trong lòng bọn họ đến giờ. Lần thứ hai là gặp ở lễ tang Đông Thanh Niên, Đông Thu Luyện mặc một chiếc váy đen dài cổ điển, sang trọng ưu nhã không kém gì Audrey Hepburn, mà bộ quần áo pháp ý lúc sau của cô cũng làm cho mắt bọn họ sáng ngời.

Nhưng hôm nay Đông Thu Luyện tuyệt đối là tâm điểm của tất cả các quan khách. Tiêu thị hiếm khi tổ chức tiệc cho nên người nhận được thiệp mời đến tham gia đều tỉ mỉ chỉn chu trang điểm, nhưng một nhà Tiêu gia xuất hiện trên sân khấu càng vô thức lay động đến mọi người.

Đông Thu Luyện vứt bỏ những bộ quần áo màu đen mà lựa chọn chiếc váy màu xanh ngọc sáng mắt nhất. Thân váy trên được thêu dệt tinh xảo, đặc biệt là lộ nửa vai trần trắng ngần. Cổ áo thiết kế dựng đứng làm cho cổ Đông Thu Luyện càng toát lên vẻ mê người cùng với chỗ xương quai xanh hoàn hảo tinh xảo cố tình để lộ kia, tựa như mê luyến mời gọi người làm cả cơ thể Đông Thu Luyện tỏa ra sự phong tình. Mà chiếc váy ôm eo này chỉ lộ một chút ngực, phần dưới của váy thì bồng bềnh chiếm diện tích lớn, lay động kéo trên mặt đất.

Khi Đông Thu Luyện bước tới, đôi chân thon dài thẳng tắp nửa hiện nửa ẩn, có thể thấy đôi giày thủy tinh sắc sảo bên trong. Có vẻ như đôi giày thủy tinh trong suốt kia đều có thể dễ dàng làm lộ những ngón chân đầy đặn mượt mà của Đông Thu Luyện. Người phụ nữ này từ đầu đến cuối giống như mãnh liệt tỏa ra sự mê hoặc động lòng người.

Điều khiến mọi người nín thở hơn chính

là lúc Đông Thu Luyện đi ngang qua trước mặt bọn họ, lưng của Đông Thu Luyện được lộ trần khoảng từ ba đến bốn cm, theo sự uyển chuyển của thân thể có thể rõ ràng nhìn thấy tấm lưng hoàn mỹ kia, còn có vòng eo trắng nõn mê người. Tiêu Hàn nhanh nhạy phát hiện ra ánh mắt mọi người đang tập trung ở chỗ nào trên cơ thể cô, anh liền trực tiếp duỗi tay ôm eo Đông Thu Luyện. Cơ thể cô ngay lập tức dựa hoàn toàn vào Tiêu Hàn.

"Làm sao vậy?". Đông Thu Luyện hạ giọng.

"Anh chỉ đang bảo vệ người phụ nữ của mình thôi. Không ai được phép nhìn thân thể em cả".

Tiêu Hàn dán dính vào bên tai Đông Thu Luyện, mà cô vốn dĩ đang đối mặt với nhiều người, hơn nữa đây là lần đầu tiên Tiêu Hàn công bố thân phận vợ mình, trong lòng Đông Thu Luyện vẫn có chút khẩn trương, nhưng khi cô vừa nghe Tiêu Hàn nói những lời này thì trong lòng liền có chút thả lỏng. Cô mỉm cười hướng về phía anh.

Trong khi Tiêu Hàn sủng nịnh cúi đầu nhìn chăm chú vào Đông Thu Luyện thì cô ngước mắt lên cười, trông giống như ánh sáng mặt trời lần đầu tiên chiếu rọi xuống mặt đất vào mùa đông, ngay lập tức làm tan đi băng tuyết lạnh lẽo, cũng như làm cho khí chất cao ngạo thanh lãnh của Đông Thu Luyện ngay tức khắc có sự chuyển biến khôn lường. Không hề điêu ngoa khi nói Đông Thu Luyện lúc này thật giống một cô gái nhỏ xấu hổ thẹn thùng đứng trước mặt người yêu của mình...

Khoảnh khắc hoàn mỹ đó nhanh chóng được phóng viên chụp lại để làm tiêu đề báo chí ngày mai. Nó thành công chiếm trang nhất của nhiều phương tiện truyền thông trong một thời gian dài sau đó.

Tiêu Hàn kéo Đông Thu Luyện lên sân khấu. Quý Viễn sớm đã chuẩn bị tốt mọi thứ. Trên sân khấu có trưng rượu champange ngon kèm theo một đài bánh kem cao mười mấy tầng. Tiêu Hàn dẫn Đông Thu Luyện đến trước microphone, âm thanh của microphone vô cùng thanh loát.

Tất cả mọi người có mặt trong bữa tiệc lúc này đều yên lặng chờ đợi lời phát biểu kế tiếp của Tiêu Hàn...

"Anh hai, anh nhìn thấy chưa? Tiểu Luyện hiện tại sống rất tốt. Có thể thấy Tiêu Hàn rất yêu cô ấy, mà hơn nữa cô ấy cũng rất yêu anh ta. Anh vẫn nên sớm buông tay đi".

Lệnh Hồ Càn và Lệnh Hồ Mặc đứng ở một góc nhìn Đông Thu Luyện nắm lấy tay Tiêu Hàn bước từng bước về phía hội trường ngăn nắp tráng lệ kia.

Bọn họ lúc này đang ở trong một góc hoang toàn khuất ánh sáng. Lệnh Hồ Mặc buông lỏng sự kiềm nẹp trên người Lệnh Hồ Càn ra mà nhìn chằm chằm vào hướng Đông Thu Luyện đang đứng. Đông Thu Luyện đứng ở nơi đó tựa như rất gần anh ta nhưng cũng tựa như rất xa. Lệnh Hồ Mặc căn bản không thể nào với tới cô.

"Anh cũng muốn buông tay, nhưng em phải dạy cho anh biết cách nào có thể dễ dàng thực sự buông tay trước. Không biết bao nhiêu lần anh đã nói với bản thân không được yêu cô ấy nhưng tim vẫn rất đau. Anh biết bọn anh không có khả năng. Chẳng lẽ tới quyền được thích cô ấy, các người cũng muốn cướp đoạt? Ba như thế này, em cũng như thế này sao? Anh vốn cảm thấy mọi người không hiểu anh. Em không phải nên lý giải cho anh sao?".

Lệnh Hồ Càn nhìn Lệnh Hồ Mặc, đôi mắt anh ta đen sâu thẳm như bầu trời đêm, đồng thời cũng toát lên vẻ nguy hiểm.

"Em có thể lý giải cho anh cái gì?".

Lệnh Hồ Càn bước ra khỏi góc tối, cầm lấy ly rượu vang đỏ khẽ hớp một ngụm. Đầu tóc Lệnh Hồ Càn giống như một con nhím, rất ngắn và trông có bản lĩnh. Chính là toàn thân tràn ngập vẻ đẹp hoag dã, nhưng khi anh ta cười rộ lên lại rất giống hồ ly. Người khác vĩnh viễn không thể hiểu rõ được tính cách của Lệnh Hồ Càn cũng như không lường được những lời nói kế tiếp của anh ta.

"Chẳng lẽ chúng ta không phải đồng dạng thích một thứ sao?" Lệnh Hồ Mặc dừng một chút, bưng ly rượu champage lên, anh ta đặt ly rượu trước mắt thông qua nó nhìn thấy hình bóng Đông Thu Luyện, tựa như cả người ôn nhu đi vài phần.

"Thích một người không nên thích, yêu một người không nên yêu? Anh em chúng ta đều là những kẻ đồng cảnh ngộ. Chẳng lẽ không thể uống một ly sao?".

Đúng vậy. Anh ta thích một kẻ cướp. Hai anh em khẽ nâng ly rượu chạm nhẹ vào nhau, sau đó không hẹn mà uống hết rượu bên trong.

"Có lẽ Tiêu Hàn là đối tượng thích hợp nhất đối với cô ấy. Cô ấy thiếu thốn tình cảm, anh lại là người lạnh lùng. Hai người bọn anh có ở bên nhau thì cũng chỉ mang lại cảm giác lạnh lẽo đến cho đối phương. Còn Đông Thu Luyện ở chung với Tiêu Hàn, anh ta giống như ánh mặt trời có thể sưởi ấm cô ấy...".

Lệnh Hồ Càn cũng nhìn những người đang đứng trên sân khấu. Một nhà ba người trông thật hài hòa đến lạ thường. Tiểu Dịch đứng bên cạnh rúc người vào Tiểu Luyện. Cậu nhóc không phải ngẩng đâu nói chuyện với Tiểu Luyện nhưng cô ấy vẫn tấm tắc gật đầu mỉm cười đáp lại. Trông nó thật đặc biệt hài hòa.

"Hôm nay là ngày kỉ năm tròn một năm thành lập Tiêu thị. Tôi vô cùng hân hạnh hoan nghênh các vị quan khách quý đến đây. Mọi người đều biết người thân Tiêu gia chúng tôi không ở nhiều tại thành phố C cho nên các vị hiếm thấy bọn họ. Lúc trước có một số tin đồn đàm tiếu về tôi, mà bản thân tôi cũng không quan tâm chú ý tới nó nhưng không có nghĩa là tôi không để bụng. Tôi cảm thấy mấy tin đồn kiểu này làm giảm phong độ của tôi".

Tiêu Hàn nói xong vẫn nhẹ nhàng giữ phong độ công tử nhà quyền quý như cũ, nhưng lời nói ẩn ý bên trong lại có chút sắc bén.

"Nhưng hôm nay là ngày kỉ niệm tròn một năm thành lập của tập đoàn chúng tôi. Cho nên tôi có dẫn theo người nhà tới tham gia. Vị này chính là vợ của tôi - Đông Thu Luyện. Chắn hẳn mọi người đều quen cô ấy. Đúng vậy, vợ tôi không phải người phụ nữ đảm việc nhà điển hình, cũng không phải người phụ nữ mạnh mẽ đảm nhiệm chức vụ ở công ty. Cô ấy chính là một nữ pháp y".

Đông Thu Luyện không ngờ Tiêu Hàn thẳng thắn công bố thân phận của cô.

"Bởi vì đặc thù nghề nghiệp của vợ mình cho nên tôi vẫn luôn ém nhẹm chuyện công khai thân phận của vợ tôi. Nhưng tôi không muốn một số người lợi dụng thái độ không màng chuyện thiên hạ của vợ tôi để bịa đặt bôi nhọ danh dự cô ấy".

Lời nói mở đầu này của Tiêu Hàn chính là chĩa mũi tên nhọn về Đông gia. Mà Đông Tu lúc này đang ở xem truyền hình trực tiếp, trước mặt ông ta là một tấm thiệp mời bị xé rách.

"Vợ tôi là pháp y. Mỗi ngày cô ấy đều dành nhiều thời gian lui tới bên trong phòng thí nghiệm. Cô ấy nắm giữ 30% cổ phần Viễn Hàng nhưng cô ấy từ lúc trở về chưa một lần đặt chân đến tòa nhà của Viễn Hàng. Tôi không biết ở đâu lại xuất hiện tin đồn nói vợ tôi muốn chiếm đoạt Viễn Hàng hay là sợ Tiêu gia bọn tôi nhòm nhó tới Viễn Hàng?".

Sắc mặt Tiêu Hàn mang theo sự trào phúng, nhưng phần lớn trong đó chính là sự tự tin không kiềm chế. Đông Thu Luyện chưa bao giờ thấy khí chất mạnh mẽ này của anh.

"Hôm nay là ngày kỉ niệm tròn một năm thành lập công ty. Mọi người cũng biết hàng loạt vụ án gϊếŧ người man rợ và lạm dụng trẻ em đã xảy ra ở thành phố C khoảng thời gian trước. Những đứa trẻ đó đều trạc tuổi con tôi, nhưng bởi vì gia đình ly tán trôi dạt khắp nơi rồi cuối cùng bị kẻ xấu làm hại. Vợ chồng chúng tôi đều cảm thấy xót xa trước những mảnh đời bất hạnh đó cho nên từ lâu tôi đã quyết định thành lập cơ sở chăm sóc trẻ em lang thang. Tên cơ sở đồng âm với tên vợ và con tôi, nó gọi là Y Luyến".

Ngay sau khi Tiêu Hàn vừa dứt lời, màn hình Led phía sau lưng anh đã phát lên một đoạn quảng cáo cho quỹ này. Người phụ nữ trên màn hình không ai khác chính là Thi Thi. Cô chỉ mặc một chiếc váy màu trắng liền áo đứng ở ngã tư đường thông suốt bốn phía, người đến người đi, xe tới xe lui, nhưng ánh mắt cô ấy lại nôn nóng tập trung vào hình bóng của một đứa trẻ lang thanh ở phía đối diện...

Đứa trẻ mặc quần áo rách rưới thu mình trong một góc hẻm nhỏ của một tòa nhà/ Thỉnh thoảng người qua đường ném cho mấy đồng tiền xu hoặc tiền giấy, mà một tờ tiền lớn bị gió bay lềnh bềnh. Đứa trẻ đó trực tiếp đứng dậy đuổi theo tờ tiền, bởi vì đó là tờ tiền mười tệ mà có lẽ một ngày cậu nhóc cũng chưa xin nổi.

Xe chạy nhanh như phóng. "Rầm--"! Thân ảnh nhỏ bé của đứa trẻ bay ra khỏi mặt đường. Máy quay nhanh chóng di chuyển về phía trước, xe cứu thương 120 chạy tới. Đứa trẻ lẻ loi bị kéo đi, sau đó lẻ loi bị lưu tại nhà xác mà lúc sau không có lấy một người thân đến nhận thi thể, rồi trực tiếp bị kéo đến nhà hỏa táng. Từ đầu tới cuối cậu bé đều lẻ loi một mình, tới khi biến thành một hộp tro cốt cũng vẫn là lẻ loi một mình.

Lúc này Thi Thi ngồi xổm xuống nhặt tờ tiền dính máu tươi kia lên, máy quay nhanh chóng quay cận mặt Thi Thi. Nước mắt nhợt nhạt chảy ra từ khóe mắt cô ấy, hai chữ cái xuất hiện lớn dần trên màn hình: Y Luyến.

"Tôi nghĩ nguồn gốc của hai từ Y Luyến này có lẽ không rõ ràng đối mọi người. Từ này ban đầu được đề xuất bởi nhà phân tích tâm lý người Anh BowBly. Khi thế chiến thứ hai xảy ra, có rất nhiều trẻ em trở thành trẻ mồ côi, không nhận được sự chăm sóc. BowBly phát hiện những đứa trẻ này đã được đưa vào viện cô nhi, tuy rằng bọn nhóc có người giám hộ chăm sóc nhưng chúng vẫn biểu hiện rào cản tâm lý nghiêm trọng. Vì vậy ông ấy bắt đầu chú ý tới nguyên nhân những rào cảm tâm lý của trẻ mồ côi là do thiếu thốn tình mẫu tử và các yếu tố tác động khác trong cô nhi viện. Trên cơ sở phân tích sinh lý học và tâm lý học, ông ấy đã quyết định đưa ra lý luận Y Luyến".

Đây là lần đầu tiên mọi người nghe thấy những lời nói sâu sắc này từ Tiêu Hàn, bao gồm cả Đông Thu Luyện. Vốn từ ngữ đơn giản nhưng đằng sau lại chứa câu chuyện xưa ý nghĩa như vậy.

"Cái gọi là Y Luyến cũng giống như định nghĩa về mối quan hệ tình cảm đặc thù giữa trẻ mồ côi và người chăm sóc. Mục đích nền tảng của quỹ chúng tôi chính là cung cấp mọi thứ có thể nhất và gánh chịu mọi chi phí cho trẻ em lang thang trước khi bọn chúng đến tuổi vị thành niên. Quỹ này chính là món quà tôi dành tặng cho vợ và con trai tôi. Bởi vì mấy năm nay tôi hiếm khi đồng hành cùng với hai mẹ con cô ấy...".

Sau khi Tiêu Hàn nói xong, khán đài lập tức tràn ngập tiếng vỗ tay kịch liệt. Đông Thu Luyện vô thức duỗi tay nắm lấy tay Tiêu Hàn. Cô không ngờ anh lại khắc ghi những lời cô vô tình nói ra như vậy. Đông Thu Luyện đã kể Tiêu Hàn nghe về đứa trẻ đáng thương đó, bởi vì lưu lạc cho nên đến lúc chết không một ai phát hiện, nhưng Tiêu Hàn vì một câu nói của cô mà cố gắng nỗ lực đằng sau...

Tất cả mọi người vào thời khắc này không còn nghi ngờ gì nữa. Đông Thu Luyện chính là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới. Tiêu Hàn sủng cô còn hơn châu báu ngọc ngà đã chạm vào lòng người. Tiêu Hàn mỉm cười hướng về Đông Thu Luyện, nhưng khán đài vẫn còn vọng lại tiếng nhạc của thước phim tuyên truyền vừa rồi. Đông Thu Luyện không biết diễn tả cảm xúc như thế nào. Một giọt nước mắt lập tức chảy xuống. Tiêu Hàn duỗi tay giúp Đông Thu Luyện lau đi nước mắt, nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt cô.

Vào giờ phút này, dù là phóng viên hay khách khứa đều cầm lấy di động đưa lên ghi lại khoảnh khắc động lòng người này. Cả hai người đều nhắm mắt. Đông Thu Luyện có thể cảm nhận được cánh môi nóng rực của anh trong khi Tiêu Hàn rõ ràng cảm giác được nhịp tim đập nhanh của cô.

"Cảm ơn anh...". Giọng Đông Thu Luyện tựa như mang theo sư nghẹn ngào.

"Ba ơi, sao ba có thể chọc mẹ khóc như vậy? Không phải ba nói đàn ông tốt luôn muốn người phụ nữ của mình cười mãi đấy sao?".

Tiêu Thần trực tiếp che miệng của Tiểu Dịch. Đứa nhỏ này gần đây làm sao vậy? Cái gì mà đàn ông với phụ nữ? Không khí vừa mới ngọt ngào thì đã bị nó quấy loạn. Nhưng Đông Thu Luyện lại bị chọc cười bởi câu nói của Tiểu Dịch.

"Nếu em dễ khóc như vậy, đợi chút nữa em có nên xúc động lấy thân báo đáp không...".

Tiêu Hàn thủ thỉ những lời nói này vào bên tai Đông Thu Luyện. Cô nghi hoặc nhìn Tiêu Hàn, anh lại định làm cái gì? Chẳng lẽ còn cái gì nữa sao? Một bất ngờ như vậy là quá đủ rồi. Bởi vì Đông Thu Luyện cảm thấy bất ngờ kế tiếp sẽ không đủ kinh ngạc bằng quỹ này nữa. Đông Thu Luyện cảm thấy trái tim mình đang treo lơ lửng.

Tiêu Hàn hắng giọng rồi nói vào micro: "Con trai tôi nói đúng. Một người đàn ông yêu vợ thì không được để vợ khóc. Tôi cũng không muốn vợ tôi bị người khác đồn thổi thành người phụ nữ tham lam. Tiêu Thị là một công ty đa quốc gia, trụ sở chính của Tiêu thị của chúng tôi cũng không ở Hoa Hạ nhưng Tiêu Thị ở Hoa Hạ là một trong những công ty tốt nhất. Tôi sẽ tặng cho cho cô ấy một món quà. Một món quà mà tôi nợ cô ấy năm năm tân hôn".

Đông Thu Luyện dường như cảm giác có cái gì không ổn. Quà tân hôn? Cái quỹ kia đã quá đủ rồi. Tại sao anh ấy còn nhắc đến Tiêu Thị làm gì? Đông Thu Luyện theo bản năng muốn ngăn những lời nói kế tiếp của Tiêu Hàn nhưng đã quá muộn. Sau khi Tiêu Hàn nói xong, tất cả mọi người bao gồm cả Đông Thu Luyện đều rơi vào trạng thái hóa đá.

"Vốn chủ sở hữu của Tiêu gia chúng tôi chiếm 80% nhưng hiện tại tôi đã chuyển toàn bộ vốn chủ sở hữu đứng tên tôi sang cho vợ tôi".

Tất cả mọi người ở khán đài đều hoàn toàn rơi vào trạng thái hỗn loạn. Đêm nay thật sự quá rối loạn rồi! Bọn họ mới nghe thấy cái gì chứ? Anh ấy đem toàn bộ vốn sở hữu chuyển sang qua danh nghĩa của vợ mình sao?

"Từ đây về sau, tôi sẽ chuyên tâm hỗ trợ công việc của vợ mình".

Tiêu Hàn nói ra lời này vô cùng nhẹ nhàng bình tĩnh. Mà trong lòng mọi người lúc này bao gồm khán giả xem truyền hình trực tiếp đều cảm giác bản thân đang gặp phải ảo giác. Tiêu thị này hằng năm đều nộp thuế mấy nghìn tỷ tỷ cho đất nước, nói vậy người phụ nữ trên sân khấu kia chính là người phụ nữ giàu có nhất nước rồi!

"Tiêu Hàn, anh điên rồi sao?".

Đông Thu Luyện chưa nói xong, Tiêu Hàn đã trực tiếp vươn tay chắn môi cô.

"Em sẽ rời bỏ anh sao? Chỉ trong một đêm anh đã trở thành kẻ chỉ có hai bàn tay trắng rồi".

Đôi mắt màu xanh lam của Tiêu Hàn híp lại khóa chặt trên người Đông Thu Luyện. Cô đã quá rõ loại sủng nịnh này. Đông Thu Luyện không biết tại sao Tiêu Hàn tự nhiên làm vậy. Cô lắc đầu liền nghĩ tới thời điểm Tiêu Hàn chưa yêu mình, cô cũng chưa từng rời đi, hiện tại lại càng không.

"Cái này không phải là do anh nguyện ý vì em đánh đổi cả sự nghiệp mà là lời hứa hẹn cả đời anh dành cho em".

Tiêu Hàn duỗi tay ôm lấy Đông Thu Luyện. Tầng sân thượng cao nhất Tiêu Thị lúc này rực cháy pháo hoa, nháy mắt chiếu sáng toàn bộ bầu trời đêm. Toà nhà Tiêu thị vốn dĩ đã cao nhất ở thành phố C cho nên giờ phút này tất cả mọi người ở thành phố đều có thể nhìn thấy pháo hoa.

Dường như tất cả mọi người đang chứng kiến lời hứa hẹn chung tình của Tiêu Hàn đối với Đông Thu Luyện dưới bầu trời đêm. Anh đã mang đến sự sủng nịnh ngọt ngào nhất cho cô.

"Đại tiệc đã chính thức bắt đầu. Mọi người có thể thoải mái. Cám ơn!".

Tiêu Hàn nói câu cuối cùng, khách mời phía dưới đều cực kỳ hâm mộ nhìn cặp đôi trên sân khấu.