Chương 104: Sau cơn mưa trời lại sáng. Mở quan tài khám nghiệm tử thi

Editor: Thảo Võ

Beta: Trúc Phu

Vào giờ phút này trong bệnh viện, mọi người cho rằng chuyện của Bùi Tử Đồng đã được làm sáng tỏ cho nên rất nhiều phương tiện truyền thông đưa tin đều chặn tại cửa lớn bệnh viện, những vụ án gϊếŧ người ở thành phố C này, bất kể là cái nào thực hiện riêng lẻ đều là những vụ án mạng làm người nghe phải kinh sợ, nhưng hung thủ bày mưu ở phía sau hóa ra lại là một người phụ nữ yếu đuối, điều này có thể không nằm ngoài dự đoán của mọi người sao?

Cho nên nhiều truyền thông đều muốn được đến lấy tin tức độc nhất vô nhị, không phải là đều đứng chặn ở bệnh viện này sao? Triệu Minh lúc này đứng ở cửa sổ nhìn đám người hỗn loạn bên ngoài:

"Đội trưởng, người của chúng ta đã bảo vệ tính mạng an toàn rồi, tuy rằng cô ấy bị rạch ở cổ họng nhưng đơn giản chỉ là vết cắt nhỏ, máu chảy vào bên trong một ít, sặc tới phổi, may mắn cô ấy đã cấp cứu kịp thời nên đã qua cơn nguy kịch, người còn lại thì không có chuyện gì!"

"Tình hình của Bùi Tử Đồng thế nào?"

Dạo này Triệu Minh thật sự cảm thấy có chút thất bại, một Đông Thanh Tư phát điên, một Bùi Tử Đồng bị ngả gãy hai chân, nhưng dù sao vụ án cũng coi như đã được giải quyết, cuối cùng mỗi ngày đều không bị cục trưởng trách mắng.

"Mắt cá chân ở hai chân đều bị dập nát tới đốt xương cùng, rất có thể sẽ phải nằm yên một chỗ trên giường suốt cả đời, còn có cả..."

Lý Nại nuốt một chút nước bọt tựa như có điều gì khó mở miệng, Triệu Minh liếc nhìn Lý Nại:

"Như thế nào? Còn có chuyện gì mà cậu không nói được..."

"Bác sĩ vừa mới kiểm tra phát hiện cô ta bị sót thai đã lâu, bụng có chứa rất nhiều thứ còn sót cần phải rửa sạch kịp thời, trường hợp xấu nhất là phải cắt bỏ tử ©υиɠ!"

Chuyện riêng tư của phụ nữ như vậy thật khiến cho một người đàn ông cao to như Lý Nại có một chút khó mở miệng:

"Nhưng có lẽ cô ta phải sống trong cảnh tù tội hết cả đời này nên việc đó không quan trọng nữa!"

Triệu Minh nhìn ra ngoài cửa sổ, không hề nói nói gì ...

Mà Đông Tu giờ phút này vừa xem được tin tức ở nhà ở nhà liền hung hăng ném điều khiển từ xa ở ngay mặt trên TV, làm cho TV bị chấn động một chút và trên mặt nó xuất hiện một vết nứt nhỏ, nhưng tin tức ở màn hình TV vẫn truyền phát, quả nhiên người đứng ở phía sau thao túng là cô ta.

Đông Tu có nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được chuyện này có liên quan tới Bùi Tử Đồng, nhưng cảnh sát đã nói rõ ràng trong tin tức là do tiện nhân này, nhưng ông ta có nên tìm người gϊếŧ chết Bùi Tử Đồng, cho dù biết rằng cô ta từ đây đến cuối đời cũng không thể thoát khỏi cảnh tàn tật, trong lòng Đông Tu cũng khó có thể tiêu tan ác khí.

Đông Tu hít sâu một hơi rồi thở dài, một người hầu liền hốt hoảng chạy xuống dưới:

"Ông chủ, tiểu thư có như thế nào cũng không chịu ăn, chúng tôi cố gắng dỗ dành như thế nào thì cô ấy đều không chịu ăn, còn cắn tôi nữa, ông chủ, tiểu thư cô ấy..."

Người hầu vừa nói vừa vén chồng tay áo lên hiện rõ hai dấu răng cắn sâu ở phía dưới, Đông Tu chỉ phất tay kêu cô ta lui xuống trong khi ông ta chậm rãi bước lên lầu, ông ta bên này có thể nghe thấy tiếng cười kia của Đông Thanh Tư, trông nó có vẻ phá lệ quỷ dị ở căn biệt thự trống vắng.

Đông Tu vừa mới đẩy cửa đi vào vừa đúng lúc mấy người hầu thay quần áo cho Đông Thanh Tư xong, Đông Thanh Tư nhìn thấy Đông Tu liền cười ha hả, Đông Tu thật sự cảm thấy tâm đau như dao cắt, bởi vì sau khi Đông Thanh Tư phát điên, biểu tình trên khuôn mặt đều vặn vẹo, nếu là trước kia khẳng định Đông Tu sẽ cảm thấy phẫn nộ, nhưng Đông Tu lúc này cảm thấy như có người chọc vào l*иg ngực.

"Thanh Tư, hôm nay khá hơn chứ?"

Đông Thanh Tư vẫn luôn uống thuốc, là cái loại thuốc bệnh nhân tâm thần đều sẽ dùng, đôi khi cô ta vẫn có lúc tỉnh táo, tuy rằng tỉnh táo nhưng Đông Thanh Tư lại không thể biểu đạt được gì, Đông Thanh Tư nghiêng đầu hướng về phía Đông Tu cười:

"Sau lưng ba có người..."

Đông Tu sửng sốt theo bản năng quay đầu lại nhìn thoáng qua.

"Haha, đồ ngốc, ba là đồ ngốc...haha.,...Đừng lừa haha...Đồ ngốc, ba thật là buồn cười..."

Tuy Đông Thanh Tư nói đứt quãng nhưng Đông Tu vẫn nghe được cô ta đang nói cái gì, Đông Tu chỉ có thể cười miễn cưỡng với Đông Thanh Tư.

Ông ta chậm rãi hướng về phía Đông Thanh Tư, đột nhiên Đông Thanh Tư duỗi tay ra bắt lấy tay Đông Tu rồi cẩn thận đem nó đặt lên miệng, sau đó cô ta với dáng vẻ đáng thương nhìn thoáng qua Đông Tu, đối với loại biểu tình này của con gái, Đông Tu kháng cự không được, nhưng!

"A--"

Tiếng hét thảm thiết của Đông Tu đột nhiên vang lên bởi vì Đông Thanh Tư mở miệng cắn cổ tay ông ta, giống như quỷ hút máu cắn chặt cổ tay Đông Tu, không biết sức lực của cô ta từ đâu tới khiến cho Đông Thu không thể tránh thoát chỉ có thể phát ra một tiếng hét thảm thiết.

Tất cả người hầu đều bị hoảng sợ, vừa đúng lúc Đông Thanh Lưu quay trở về nhà lấy đồ ngay lập tức chạy lên lầu nhìn thấy một màn như vậy, anh ta cũng bị hoảng sợ, trực tiếp cầm lấy kim tiêm, mặc kệ là nơi nào, anh ta trực tiếp nhắm vào cánh tay của Đông Thanh Tư nháy mắt đem thuốc an thần đẩy vào bên trong, sau đó mở to hàm răng cô ta để lấy cổ tay Đông Tu ra, Đông Thanh Tư còn hướng về Đông Tu cười ngây ngốc.

Nước mắt đau đớn của Đông Tu lại không thể kìm được, chỉ có thể gắt gao che cổ tay lại, Đông Thanh Tư lại cư nhiên vươn đầu lưỡi liếʍ miệng mình:

"Thật ngon-" giống như một đứa trẻ ăn kẹo nhưng khiến người xem tê dại trong lòng.

Bác sĩ gia đình đi tới băng bó miệng vết thương cho Đông Tu:

"Đông tiên sinh, tôi vẫn khuyên ngài nên đưa Đông tiểu thư tới bệnh viện hoặc là viện điều dưỡng, ngài giữ cô ấy trong nhà sớm hay muộn sẽ xảy ra chuyện..."

"Có thể xảy ra chuyện gì? Tôi sẽ thuê bác sĩ, y tá có chuyên môn đến đây!"

Thái độ Đông Tu rất kiên quyết, bác sĩ cũng không dám nói thêm:

"Thuốc ở đây dùng một lần vào sáng, trưa, tối mấy ngày này, may mắn là Đông thiếu gia trở về kịp thời, nếu không gân ở cổ tay bị cắn đứt thì rất khó hồi phục!"

Vừa lúc Đông Thanh Lưu cầm đồ chuẩn bị rời đi, Đông Tu trực tiếp gọi anh ta lại:

"Tình hình trong nhà hiện tại như vậy mà con còn muốn dọn đi ra ngoài sao?"

"Vậy ba có thể tiễn chị đi không?"

Đông Thanh Lưu hỏi lại Đông Tu, ông ta hiển nhiên sẽ không đồng ý, tại sao ông ta phải đem con gái mình nhốt ở chỗ kia trong khi tinh thần Đông Thanh Tư đang từ từ hồi phục, hiện tại cô ta có thể tỉnh táo mấy tiếng trong một ngày nên khẳng định tình trạng này kéo dài về sau, tuyệt đối có thể khôi phục lại hiện trạng ban đầu, nhưng đây chỉ là suy nghĩ kỳ lạ của Đông Tu thôi.

"Giấc ngủ của con vốn dĩ không tốt còn phải đi gặp bác sĩ tâm lý, không lẽ ba muốn có hai người bị bệnh thần kinh ở nhà!"

Đông Thanh Lưu nói lời này, Đông Tu hoàn không biết nên gọi Đông Thanh Lưu trở về vì cái gì, chỉ có thể nhìn anh ta bước ra cửa.

Cơn đau từ cổ tay càng lúc càng truyền đến mãnh liệt hơn, ông ta còn nhớ rõ ràng thời điểm hàm răng Đông Thanh cắn vào, cái sự hung ác này của Đông Thanh Tư giống như một dã thú chưa được thuần phục, hoàn toàn không có lý trí, lúc ấy Đông Tu cơn đau trong lòng còn lớn hơn so với thể xác gấp ngàn lần.

Bầu không khí lúc này giữa bốn người Tiêu gia trong nhà hàng cũng rất quái dị, đặc biệt là lúc Tiêu Hàn và Tiểu Dịch đồng thời cùng gắp chung một miếng thịt tới chén của Đông Thu Luyện:

"Me, ăn rất ngon, thật sự..."

Tiểu Dịch chớp ánh mắt lấp lánh hướng về cô, ánh mắt đó chính là ăn của con!

"Đương nhiên là em ăn đồ anh gắp càng ngon hơn."

Tiêu Hàn chống một bàn tay lên cằm liền nháy mắt với Đông Thu Luyện, cô cảm thấy có hai dấu chấm hỏi lớn trong đầu. Cô có thể không ăn không?

Mà người còn lại ở bên ngoài vòng xoáy như Tiêu Thần đột nhiên cúi đầu ăn cơm, cái loại chuyện này cậu ta vẫn là không nên xen vào, chuyện một nhà ba người đều không có liên quan gì tới cậu ta, ăn cơm no mới là quan trọng nhất, Đông Thu Luyện gắp một miếng rau xanh bỏ vào trong chén của Tiêu Thần:

"Tiêu Thần, em ăn nhiều một chút, xem em ăn ngon chưa kìa..."

"A..." Tiêu Thần chưa kịp nuốt miếng cơm xuống trong bụng thì liền nhận được ánh mắt bất mãn của hai cha con kia.

Sau đó Tiêu Hàn và Tiêu Dịch liền thay phiên nhau gắp đồ ăn cho Tiêu Thần, thật ra Tiêu Thần không ngại việc gắp đồ ăn gì đó bởi vì không có ai trong Tiêu gia có thói sạch sẽ, hơn nữa bọn họ là người nhà cũng không chú ý nhiều như vậy, chỉ là tại sao hai con này gắp đồ ăn không phải rau xanh thì chính là cải trắng, tôi không phải là động vật ăn chay, tôi chính là động vật thích ăn thịt a,a........Vì cái gì khói lửa chiến tranh vẫn là đốt tới tôi, Tiêu Thần thật là khóc không ra nước mắt chỉ có thể ăn đống rau xanh trong chén.

"Chú ăn ngon không? Có phải con gắp đồ ăn ngon đúng không?"

Tiểu Dịch cười hì hì với Tiêu Thần, mà Tiêu Thần chỉ có thể một bên gật đầu một bên dùng bữa. Kỳ thật Tiêu Thần trước nay chưa từng dám nhìn qua địa vị của mình trong gia tộc, đó chính là... Cậu ta thật ra không có địa vị trong nhà từ trước tới nay!

Mà những ảnh chụp về chuyến du lịch của bọn họ cũng mau chóng chiếm đầu tiêu đề báo ngay ngày hôm đó, lúc này Lệnh Hồ Mặc đang đứng trước cửa sổ lớn trong văn phòng nhìn quan sát toàn cảnh thành phố, nhưng tòa nhà Tiêu thị chính là toàn bộ kiến trúc tối cao nhất ở trên mặt đường phồn hoa của thành phố C, nó đột ngột từ mặt đất chui lên giống như một người khổng lồ quan sát tất cả mọi thứ, đời này của Lệnh Hồ Mặc chưa từng thực sự cảm thấy thất bại trước một người đàn ông nhưng Tiêu Hàn lại cho anh ta cảm nhận được loại cảm giác này.

Lệnh Hồ Mặc duỗi tay vò nát tờ báo, trực tiếp ném vào trong thùng rác, mà trên mặt bàn anh ta giờ phút này có một tấm thiệp mời lớn, là ngày kỷ niệm một năm thành lập công ty Tiêu gia, màu sắc tấm thiệp không phải là màu đỏ bắt mắt mà là màu xanh lam thanh lịch, bối cảnh là một mặt hồ nước trong xanh như ngọc biếc kèm theo đó là đóa hoa sen tuyết ở mặt trên, khiến cho Lệnh Hồ Mặc bất giác nghĩ tới Tiêu Hàn và Đông Thu Luyện.

Đôi mắt màu lam của Tiêu Hàn khiến người khác liếc nhìn qua khó mà quên được, có thể thâm thúy như vùng biển sâu rộng nhất, có thể có thể thuần túy như một viên ngọc xanh không tì vết, nhưng ấn tượng sâu đậm nhất của người khác về Tiêu Hàn chính là loại gió thổi mây mù này, tưởng là không liên quan gì tới thiên hạ nhưng kỳ thật anh ta đã đem tất cả mọi thứ nắm chặt trong tay.

Tiêu thị tuy là kín tiếng nhưng lại là sét đánh không kịp bưng tai chiếm mạch máu kinh tế tại thành phố C, cho nên mới nói Tiêu Hàn là người đàn ông nguy hiểm như vậy, trước đây Lệnh Hồ Mặc cảm thấy người khác gọi anh là Tiêu công tử chỉ bởi vì diện mạo, hiện tại anh ta nghĩ đến Tiêu Hàn toát ra vẻ nho nhã từ trong xương nhưng lại là loại người bản lĩnh mang theo nghệ thuật tính kế, có thể nói là gϊếŧ người không thấy máu.

Thiết kế của tấm thiệp mời lớn này có thể nói là độc đáo, hoa sen trắng, hồ nước, màu lam, màu trắng.....Lệnh Hồ Mặc nhắm mắt suy sụp ngồi ở trên mặt ghế, anh ta đột nhiên cảm thấy bản thân thực thất bại, luôn cho rằng mình có thể kiểm soát tất cả mọi thứ nhưng kết quả lại là hai bàn tay trắng, ngay cả người phụ nữ mình yêu mà anh ta cũng chỉ có thể nhìn cô ấy được ôm trong vòng tay người khác.

Giờ phút này Cố gia đang yên tĩnh ăn cơm, đúng vậy, là yên tĩnh đến lạ thường, tới mức có thể nghe thấy âm thanh của dao nĩa, ly bàn nhưng tuyệt đối không nghe thấy tiếng người nói, mà trên bàn ăn dài của Cố thị,vợ chồng Cố Bắc Thần và Thi Thi ngồi tách biệt ở hai đầu, Cố San Nhiên cảm thấy ăn cơm cùng với Cố Bắc Thần quả thực là chịu tội, ăn xong một bữa cơm xác định sẽ rất khó tiêu hóa, Cố San Nhiên dùng đũa chọc cơm.

"San Nhiên, nếu con không muốn ăn thì có thể đi xuống, cái hành vi này của con không phải là đang kháng nghị với ba sao?"

Cố Bắc Thần ưu nhã uống một ngụm rượu vang đỏ, sau đó lại đặc biệt nho nhã cầm lấy đũa, động tác đẹp cực kỳ, chính là gắp đồ ăn thoạt nhìn như một loại hưởng thụ.

"Ngạch ... Không có, tuyệt đối không có!"

Trời ạ, đôi mắt này uy nghi lớn như thế nào, bản thân tự chọc chén cơm của mình cũng bị dạy dỗ, quá đủ rồi.

"Vậy con mau ngoan ngoãn ăn cơm, đừng nói chuyện!"

Cố Bắc Thần thuộc chòm sao cung Xử Nữ hơn nữa có thói sạch sẽ, chính là dáng vẻ yêu cầu mọi sự việc phải đúng ý với anh ta, ngay cả lúc ăn cơm cũng không ai được nói chuyện, Thi Thi hoàn toàn không nói cái gì chỉ lo ăn cơm của mình, ăn xong muốn đi, nhưng vừa mới lau miệng, Cố Bắc Thần liền gắp miếng thịt đặt ở giữa đĩa của cô:

"Anh yêu, em đã no rồi..."

"Tổng cộng em ăn ba cây rau xanh, bốn miếng rau xà lách, nửa quả táo, uống một ngụm canh..."

Cố Bắc Thần nói xong, mặt Thi Thi thiếu chút nữa không căng ra được nhưng vẫn hít một hơi thật sâu, đáng thương nhìn Cố Bắc Thần, tuy nhiên Cố Bắc Thần vẫn ung dung, thong thả cúi đầu ăn cơm như cũ làm cho trong lòng Thi Thi rít gào, anh nha, Cố Bắc Thần... Anh nhớ rõ em ăn nhiều hay ít như vậy làm gì!

Kỳ thật bọn họ ăn bữa cơm này đã hơn nửa tiếng đồng hồ, Cố Nam Sênh cùng với Cố San Nhiên đều rất tò mò làm sao Thi Thi có thể ăn một lượng nhỏ thức ăn trong một khoảng thời gian dài như vậy, Thi Thi duỗi tay kéo áo Cố Bắc Thần:

"Cái đó... Hôm nay em không quá đói.."

"Buổi sáng em ăn nửa quả táo uống nửa ly sữa bò..."

Cố Bắc Thần nâng ly rượu vang uống một ngụm, duỗi tay chỉnh sửa quần áo có một phần nếp nhăn do bị Thi Thi kéo.

"Em ăn mấy miếng thịt này đi!"

Thi Thi nhìn Cố Bắc Thần gắp mấy miếng thịt đặt vào giữa đĩa của mình, thịt nạc em cũng nhịn được, vì sao còn có thịt mỡ, Cố Bắc Thần đang gắp đồ ăn liền buông đũa xuống, Cố Bắc Thần là người có thói rất sạch sẽ cộng theo chứng ám ảnh cưỡng chế, nếu anh ấy gắp đồ ăn gì đó tự nhiên buông đũa thì sẽ không dùng đôi đũa kia nữa:

"Em không thể kén ăn!"

"Cố Bắc Thần, anh giở trò, em sẽ không ăn..."

Thi Thi nói lời này chưa xong, Cố Bắc Thần dùng tốc độ nhanh chóng trực tiếp gắp một miếng thịt nhét vào miệng Thi Thi, đôi mắt Thi Thi lập tức mở rất lớn.

"Anh tin em sẽ không nhổ ra!"

Cố Bắc Thần vừa nói vừa ưu nhã uống một ngụm rượu vang đỏ, một nụ cười tươi hiếm khi xuất hiện trên khuôn mặt cấm dục kia, hai người đối diện lập tức cúi đầu ăn cơm, nếu hai người này khai chiến tuyệt đối nó sẽ là chiến tranh cấp độ thế giới, bọn họ vẫn quan trọng là ăn nhanh xong chạy trốn!

Vợ chồng Cố thị ăn cơm xong liền nháy mắt với nhau, Cố Nam Sênh kéo tay Cố San Nhiên trực tiếp đi ra ngoài, đột nhiên một đĩa bên cạnh bọn họ bay phóng qua, sau đó chính là âm thanh các loại ly bàn rơi xuống đất đằng sau, chờ đến lúc hai người quay đầu lại vẫn thấy Cố Bắc Thần mặt lạnh cầm ly rượu vang đỏ kia như cũ, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, nhưng mà một tay khác của Thi Thi nhéo lấy eo anh không còn bộ dạng cao quý thường ngày!

"Cố Bắc Thần, anh còn uống rượu.." Thi Thi dùng một tay phẩy trước mặt tựa như muốn xoa dịu sự nóng giận của mình, nhưng hiển nhiên là không được:

"Anh nha, anh còn như vậy, em thật sự không nể mặt!"

"Em vẫn luôn không có nể mặt!"

Cố Bắc Thần chỉ đống ly chén vỡ trên mặt đất:

"Còn nữa... Em hãy chú ý hình tượng, bên kia còn có người đang nhìn!"

Thi Thi lạnh lùng bắn mắt xuyên qua, Cố Nam Sênh quyết kéo Cố San Nhiên đi ra khỏi nơi thị phi này, lúc hai người kia ở cùng nhau trong thời điểm tốt thì keo sơn gắn bó, còn thời điểm không tốt, sức lực phá hoại kia quả thực có thể so sánh với sức nổ mạnh của vũ khí hạt nhân.

"Cái kia, San Nhiên bảo bối... Anh có chuyện muốn cùng em kiến nghị một chút..."

Cố Nam Sênh nhìn Cố San Nhiên trực tiếp cởi bỏ áo khoác.

Mẹ nó, cô vừa mới sợ tới mức chảy ra mồ hôi, hai người này cãi nhau nhẹ nhàng đi, Cố San Nhiên vừa nghĩ vừa đem áo khoác cởi ra một bên, cô cầm lấy một bên đai đeo màu đen trực tiếp tròng lên bó sát quần áo, thân hình hoàn mỹ của Cố San Nhiên hiện ra.

"Em có vẻ thật sự béo một chút...."

Cố San Nhiên nhéo thịt trên eo:

"Chồng nuôi từ bé, anh vừa mới muốn nói gì với em...."

Cố San Nhiên vừa mới mới quay đầu lại, Cố Nam Sênh trực tiếp bước nhanh đem Cố San Nhiên đè trên giường:

"Anh cảm thấy em ăn uống no đủ rồi nên tiến hành một số hoạt động khỏe mạnh tinh thần và thể xác!"

Cố San Nhiên duỗi tay bóp cằm Cố Nam Sênh:

"San Nhiên bảo bối, em cảm thấy đề nghị này như thế nào?"

"Loại hoạt động nào là hữu ích cho sức khỏe tinh thần và thể xác?"

Cố San Nhiên còn cố thở một hơi vào tai Cố Nam Sênh, sau khi thành công cảm giác được thân thể Cố Nam Sênh cứng đơ lại một chút, Cố San Nhiên cười ha hả...

"Chính là có thể giúp em giảm béo thành công mà không cần vận động lâu mệt mỏi ..."

Cố Nam Sênh nói liền cúi người đè lên, xoay người Cố San Nhiên một cái trực tiếp đem cô đè ở dưới thân, Cố San Nhiên giống như nữ vương đem đầu tóc mình bới lên liền cầm lấy dây buộc tóc cột vào, lộ ra ngần cổ tuyết trắng , còn có cả bộ ngực đầy đặn khiến anh nhìn không sót thứ gì.

"Chồng nuôi từ bé, em cảm thấy cái đề nghị này chẳng ra gì?"

Cố San Nhiên cưỡi lên người Cố Nam Sênh như một nữ vương, mỉm cười duỗi tay nhéo cằm anh một cái.

"Anh nghĩ nó không tồi, em muốn lên xuống tùy ý hay là thích khẩu vị nặng?"

Cố Nam Sênh đề nghị ra một câu, chẳng lẽ chị Thi Thi nói đúng? Thứ mà San Nhiên bảo bối thích chính là khẩu vị nặng:

"Nhưng mà không có chất xúc tác nào..."

"Khẩu vị nặng?"

Cố San Nhiên trực tiếp xoay người đi xuống, lấy một cà vạt của Cố Nam Sênh dường như không dùng trong ngăn kéo ra:

"Cái này không phải là có rồi sao..."

"San Nhiên bảo bối, hóa ra em có máu S trong người?"

Anh nha Cố Nam Sênh, đợi chút em sẽ cho anh biết, lão nương là S hay M, Cố San Nhiên nghĩ xong trực tiếp đem tay Cố Nam Sênh cột vào hai đầu giường, sau đó vỗ tay:

"Được..."

"Vậy thì chúng ta tiếp tục...."

Cố Nam Sênh nháy mắt lấp lánh, vẻ mặt khát vọng nhìn Cố San Nhiên, cô ấy ghé vào mép giường duỗi tay vỗ mặt Cố Nam Sênh:

"Không phải anh muốn chất xúc tác sao? Em không phải làm cho anh cái này rồi sao? Anh có thể tự mình chơi phần còn lại..."

Nụ cười trên khuôn mặt Cố Nam Sênh lập tức đông lại:

"San Nhiên bảo bối, em không được đi như vậy..."

"Như thế nào? Muốn phản kháng?"

Cố Nam Sênh liên tiếp lắc đầu tuyệt đối không có ý này, Cố San Nhiên mỉm cười cúi người xuống hôn môi đỏ của Cố Nam Sênh một cái:

"Vậy ngoan, em đi tắm rửa một chút, anh ngoan ngoãn đợi đi..."

Cố San Nhiên nói xong còn cố ý học theo Thi Thi lắc mông đi vào phòng tắm, mấu chốt là người phụ nữ Cố San Nhiên này không có đóng cửa, Cố Nam Sanh chỉ cần dùng sức ngẩng đầu là có thể thấy dáng người say mê của Cố San Nhiên, quả thực là địa ngục trần gian ...

Chờ đến khi vết thương trên cổ Đông Thu Luyện lành lại đã là chuyện của nửa tháng sau, trong khoảng thời này, tình cảm của cô và Tiêu Hàn cũng coi như có tiến triển, sáng nay khi Tiêu Hàn tỉnh dậy trực tiếp xoay người đè Đông Thu Luyện ở dưới thân:

"Tiểu Luyện, em có thể đừng đi làm hay không? Ngủ với anh một lát.."

Tiêu Hàn nói xong cúi người hôn Đông Thu Luyện, còn Đông Thu Luyện chậm rãi đáp lại anh bằng nụ cười.

Nụ hôn kết thúc, Tiêu Hàn vùi đầu ở bên cổ Đông Thu Luyện:

"Được rồi, đừng náo loạn, anh mau rửa mặt đi, không phải chút nữa anh muốn đưa em đi tới cục cảnh sát sao? Hôm nay anh không có việc gì à?"

Tiêu Hàn gật đầu nhưng vẫn cọ ở bên cổ Đông Thu Luyện, lớp râu mới mọc ra khiến cho Đông Thu Luyện ngứa ngáy, cô duỗi tay vỗ nhẹ lưng Tiêu Hàn, anh trực tiếp dùng một tay ôm Đông Thu Luyện lên, cô theo bản năng bám chặt hai chân vào vòng eo tinh tráng của Tiêu Hàn.

"Này-- Không phải em nói anh đi rửa mặt sao? Anh lại nháo cái gì..."

Đồng Thu Luyện sợ tới mặt có chút trắng, Tiêu Hàn khẽ cắn môi mọng của Đông Thu Luyện:

"Sợ?"

"Anh nói cái gì, buông cho em đi xuống!"

Nhưng đôi tay Tiêu Hàn trực tiếp nâng mông Đông Thu Luyện lên liền hướng tới phòng tắm:

"Anh ôm em qua đó...."

"Anh thật đúng là nhàm chán!"

Tuy rằng Đông Thu Luyện nói như vậy nhưng đôi tay cô vẫn vòng ôm lấy cổ Tiêu Hàn, nhẹ nhàng ghé vào đầu vai Tiêu Hàn:

"Em cũng muốn chăm sóc anh với Tiểu Dịch nhiều hơn, nhưng em không muốn người khác nhúng tay vào chuyện của chú Tôn...."

"Anh hiểu, em yên tâm đi, anh và Tiểu Dịch hiểu chuyện như vậy cho nên em cứ yên tâm làm công việc của mình thật tốt!"

Tiêu Hàn buông Đông Thu Luyện xuống, hai người cùng nhau đánh răng rửa mặt tựa như bọn họ đã dưỡng thói quen này hơn mười mấy năm, chính là tần suất thời gian súc miệng giống nhau như đúc.

Khi Đông Thu Luyện

xuống lầu, Tiểu Dịch đã lôi kéo Đại Nhân chuẩn bị ra ngoài thi chạy, Trà Trà hân hoan nhảy nhót ở một bên, nhưng Đại Nhân sống chết cũng không chịu động chỉ ăn vạ trên mặt đất đánh hà hơi, ván kẹp ở chân sau chưa tháo ra, mỗi lần nó đều phải kéo lê một chân đi theo sau Tiểu Dịch và Trà Trà, nhìn cũng đủ đáng thương!

"Được rồi, con cùng Trà Trà đi trước đi để Đại Nhân nghỉ ngơi tốt một ngày!"

Đông Thu Luyện duỗi tay xoa đầu Tiểu Dịch, Đại Nhân vốn dĩ vẫn không nhúc nhích nhưng khi nó nhìn thấy Tiêu Hàn đến liền cọ tới cọ lui bên chân anh, Tiêu Hàn ngồi xổm xuống kiểm tra tình trạng hồi phục của Đại Nhân, còn Đại Nhân trực tiếp nhảy vào trong lòng Tiêu Hàn!

"Cái con chó săn mày, Trà Trà, chúng ta đi..."

Tiểu Dich vừa thấy Đai Nhân thích Tiêu Hàn như vậy liền giận sôi máu trong lòng, cái con chó săn này, chẳng lẽ nó nhận ra địa vị Tiêu Hàn ở nhà như thế nào nên liền thích chào đón anh, nhưng ba không quan tâm yêu quý đến nó là được, Tiểu Dịch nghĩ đến cái này trong lòng dường như an tâm hơn một chút!

Tiêu Hàn đưa Đông Thu Luyện tới cục cảnh sát liền quay đầu lại trực tiếp đi đến công ty, nhưng khi bọn họ tới cục cảnh sát, Đông Thu Luyện quay đầu lại lấy quần áo bất ngờ phát hiện Đại Nhân nằm ở phía dưới lớp quần áo:

"Cái đó.."

Đông Thu Luyện chỉ mặt sau Đại Nhân, Tiêu Hàn quay đầu lại nhìn Đại Nhân ngay lập tức mặt anh tái lên, anh vừa mới hẹn Quý Viễn nửa tiếng nữa tiến hành cuộc họp cao cấp, hiện tại hủy bỏ cuộc họp cũng không còn kịp rồi mà lại không thể ném Đại Nhân cho Đông Thu Luyện, cô muốn đợi chút nữa xuất hiện sau!

"Anh mang theo Đại Nhân mở cuộc họp đi, dù sao Đại Nhân rất ngoan!"

Đông Thu Luyện nói nhanh liền nhảy xuống xe nhưng bị Tiêu Hàn túm chặt lại:

"Em đắc ý như vậy?"

Tiêu Hàn nhướn mày nhìn Đông Thu Luyện, cô lắc đầu nhưng vẫn là không nhịn được cười, Tiêu Hàn tự mình tiến tới hôn Đông Thu Luyện một cái:

"Được rồi, em mau đi vào đi, anh sẽ chăm sóc Đại Nhân hôm nay...."

Cho nên mọi người liền thấy được cảnh Tiêu tổng anh minh thần võ của bọn họ xuất hiện sau hơn mười mấy ngày vắng mặt, anh cư nhiên ôm một con chó xuất hiện, mấu chốt là một con chó tàn phế còn bị nẹp ván ở trên chân, con chó này ghé mặt vào trong lòng ngực Tiêu công tử đều không có nâng mí lên, nhưng cái giá thật ra là rất lớn.

"Rót cho tôi một tách trà xanh và một ít sữa bò cho Đại Nhân!"

Thời điểm khi Tiêu Hàn tiến vào văn phòng nói với người thư ký có chút ngốc kia khiến cho cô ấy sửng sốt hồi lâu, vị tổng tài này ở nhà hơn mười mấy ngày, khẩu vị đều thay đổi, trà xanh... Đại Nhân kia là ai? Chẳng lẽ chút nữa có khách tới đây, kết quả là người thư ký buồn bã bị nhắc nhở!

Khi Tiêu Hàn nhìn ly sữa bò kia, Đại Nhân bất mãn trợn to mắt hướng về cô gái nhỏ đó, vốn dĩ cô gái này có chút ngốc liền trực tiếp đứng ngốc ở nơi đó vào giờ phút này, cô đây là bị một con chó xem thường sao? Chẳng lẽ chó của tổng tài có thể khinh thường người khác sao?

Được rồi, là có thể ... Cô gái nhỏ cúi đầu xuống!

"Chẳng lẽ cô muốn Đại Nhân uống ly nước giống như cô sao? Đi lấy cái đĩa lại đây!"

Cô gái nhỏ cũng cũng coi như đã hiểu, chỉ là con chó đen này là Đại Nhân sao, người thường đều lấy cái tên Mao Mao, Hoa Hoa gì đó hoặc là Nhị Mao, A Mao đặt cho chó? Vì sao chó của tổng tài nơi này kêu là Đại Nhân?

"Tôi lập tức đi ngay."

Ai kêu người ta là tổng tài mà mình là cái viên chức nhỏ!

Cho nên cuộc họp cao cấp lúc sau, tất cả mọi người chú ý tới một con chó ngủ bên chân Tiêu Hàn, thực sự rất an tĩnh, chỉ là Tiêu Hàn nghe bọn họ báo cáo có chút không thú vị nên trực tiếp đem Đại Nhân ôm tới trong lòng chậm rãi trêu đùa, trong phòng họp này sẽ luôn truyền ra tiếng chó kêu, xấu hổ nhất là là khi một người có chức vụ cao phát biểu xong, Đại Nhân của chúng ta tán thành kêu lên một tiếng sau đó mọi người chỉ có thể nghẹn cười....

Sau đó trong lòng Tiêu công tử thú vị nghĩ ra một ý xấu xa, nếu cuộc họp lần sau nhàm chán có thể đem Đai Nhân đến trêu đùa cũng không tồi, nếu các vị chức cao biết Tiêu công tử có ý xấu xa này khẳng định muốn chết tâm.

Đông Thu Luyện lúc này ở cục cảnh sát lại gặp Hà Tuy một lần nữa, tuy nhìn anh ta gầy so với lúc trước, có thể không gầy sao? Là bộ đội đặc chủng, mỗi ngày anh ta đều phải tiếp nhận cường độ huấn luyện cao, tập luyện mỗi ngày là điều không thể thiếu, nhưng vừa tới chuyện anh trai lại còn là cuộc sống hàng ngày khó ăn, mỗi ngày đều ăn thiếu tiêu hao nhiều liền tự nhiên gầy đi, hơn nữa thời tiết ngày càng nóng lên, tia cực tím cũng mạnh hơn nên anh ta càng phơi đen hơn so với bình thường..

"Pháp y Đông, làm phiền cô rồi!"

Hà Tuy gật đầu với Đông Thu Luyện, Đông Thu Luyện chỉ gật đầu lại, mà thành phố C gần đây không có xảy ra vụ án mạng lớn nào đều là ăn trộm lặt vặt, ngay cả tổ trọng án địa phương cũng không có nhiều vụ lắm làm cho nhóm người Triệu Minh này khá dễ chịu.

"Pháp y Đông, cô đến rồi, chỗ nông thôn còn hơi xa, có lẽ lần này muốn lái xe về sẽ tới chạng vạng nhưng cô yên tâm, chúng tôi khẳng định sẽ đưa cô trở về an toàn!"

Lý Nại cười nói, chỉ là Đông Thu Luyện cảm thấy Lý Nại như thế nào lại càng thêm đen nhưng hàm răng trước sau vẫn trắng sáng.

Mà lần này cô xuống nông thôn bởi vì lệnh yêu cầu kiểm tra quan tài Hà Tĩnh cũng như kiểm tra người nằm trong quan tài có phải là Hà Tĩnh hay không, khi Hà Tuy ngồi trên xe cũng có nói qua tình cảnh hai anh em bọn họ.

Cha mẹ qua đời lúc bọn họ còn nhỏ, hai anh em sống nương tựa vào nhau, bọn họ dựa vào sự giúp đỡ những người hàng thôn trong thôn mới có thể đi học, lúc hai anh em bọn họ tới tuổi liền quyết định không đọc sách nữa mà dứt khoát kiên quyết tham gia quân ngũ, bọn họ ở quân đội không cần lo ăn uống cho nên toàn bộ tiền lương phúc lợi chuyển về báo đáp mọi người trong làng.

Kỳ thật nói tới đây, tất cả mọi người đã hiểu cuộc sống hai anh em này trước đây không quá dễ dàng, nhưng Hà Tuy không hiểu rốt chuyện gì xảy ra khi anh trai đột nhiên bị bộ đội khai trừ liền tống giam vào tù, mà lúc ấy Hà Tuy chấp hành nhiệm vụ cách ly hoàn toàn thế giới bên ngoài, không hiểu anh trai mình xảy ra chuyện gì, chờ đến khi anh ta trở về thì bọn họ nói Hà Tĩnh đã chết ở trong tù.

"Kỳ thật ba tôi muốn noi theo Quách Tĩnh và Dương Khanh trong mà lấy tên cho chúng tôi, trước đây ba tôi có đọc một ít sách, sau khi anh trai sinh ra đã gọi là Hà Tĩnh, nhưng người khác nói Dương Khang là kẻ xấu cho nên ông ấy liền sửa lại tên tôi, vì để cảnh báo chúng tôi không nên trở thành cái loại người chỉ biết thỏa hiệp người khác, vì vậy liền kêu tôi là Hà Tuy!"

"Bình định?"

Lý Nại quê mùa hiển nhiên là không hiểu!

"Bình định vốn là do chính phủ dân quốc từng thiết lập ra từ "bình định công sở" để duy trì giữ gìn tình hình khu vực, chính phủ phản động quá khứ không màng luân thường đạo lý bắt người dân khuất tùng phía dưới bạo lực chính quyền để mưu cầu sự ổn định, hiện tại nó đa dụng để mô tả chính sách thủ đoạn, là một loại phương pháp thông qua nơi nào đối ngoại nhằm làm hài lòng đối thủ cạnh tranh bằng cách nhượng bộ một số vấn đề có thể dẫn tới chiến tranh, nó giống như dùng cho nghĩa xấu nhưng thật ra là một lời cảnh báo tốt."

Bạch Thiếu Ngôn giải thích.

"Tiểu Bạch, tôi thật sự không nhìn ra cậu là một học bá!"

Lý Nại duỗi tay đấm bả vai Bạch Thiếu Ngôn khiến cậu ấy phải duỗi tay xoa bả vai, cái tên quê mùa này mỗi lần xuống tay đều mạnh như vậy:

"Sao cậu giống như phụ nữ vậy, có như vậy cũng đau sao!"

Lý Nại nói còn đấm ngực mình vài cái:

"Không đau!"

"Tôi không thèm nói chuyện với đồ quê mùa như anh."

Bạch Thiếu Ngôn trừng mắt liếc Lý Nại một cái!

"A ui, Tiểu Bạch đừng có không phục, cậu nhìn xem tay chân cậu nhỏ thế này...."

Hai người bọn họ nói liền khịt mũi lên mà Hà Tuy ngồi một bên lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, Đông Thu Luyện duỗi tay vỗ vai anh ta:

"Yên tâm đi, nếu không phải là anh trai của anh, chúng tôi tuyệt đối không đem loại chuyện này vu khống cho người đã khuất, yên tâm đi..."

"Ừ!"

Tuy sườn mặt Hà Tuy có mười phần cương nghị nặng nề, tựa như mỗi lần xe tiến về phía trước tâm trạng anh ta liền càng lúc nặng nề, anh ta biết việc này thật quỷ dị nhưng lại không nghĩ anh trai mình vô duyên vô cớ đeo loại tội danh gϊếŧ người này lên người, tuy bọn họ đều xuất thân từ bộ đội đặc chủng trên tay đã không còn sạch sẽ, nhưng anh ta không nghĩ anh trai mình đeo loại tội danh này lên người.

Mở quan tài khám nghiệm tử thi là chứng cứ duy nhất có thể chứng minh sự trong sạch của anh trai anh ta, hơn nữa cảnh sát cũng không phải không thông báo cho anh ta biết về việc bọn họ mở quan tài khám nghiệm tử thi, kỳ thật cảnh sát đối mặt với vụ án gϊếŧ người mà đặc biệt là vụ án cầm súng gϊếŧ người, nếu anh ta không phối hợp điều tra thì cảnh sát có thể trực tiếp tự mở quan tài khám nghiệm tử thi không cần đợi anh ta quá lâu, có lẽ vì mối quan hệ khó xử giữa cảnh sát và quân đội!

Nhưng cảnh sát làm như vậy vẫn làm trong lòng Hà Tuy cảm thấy có chút ít an tâm, nếu cảnh sát trực tiếp đi tới mở quan tài khám nghiệm tử thi, dựa theo tính tình nóng nảy, anh ta không chừng có thể tới cục cảnh sát chống đối với bọn họ...

Sau khi xe xuống đường cao tốc liền mau chóng tiến vào một con đường mòn tương đối hẹp, xe bắt đầu xóc nảy, hơn nữa xung quanh đều là cây cổ thụ che trời, mở cửa xe ra có thể ngửi thấy mùi hương tươi mát từ cây bạch dương phả trước mặt, kèm theo là tiếng côn trùng, chim chóc kêu vang, liếc mắt nhìn qua có thể thấy những ngôi nhà, đồng ruộng lớn, mà đồng ruộng được ngăn cách bởi cây bạch dương, trông thật tự nhiên tươi mát.

"Mau đến đây, nơi này đều là đồng ruộng do người dân trong làng trồng, thôn chúng tôi trước đây tương đối nghèo khó, mọi người thấy có thể kiếm nhiều tiền từ cây bạch dương cho nên hầu hết nơi nào trong thôn đều có bạch dương, trước mộ anh trai tôi hiện tại cũng có một cây rất cao..."

Hà Tuy nhìn cây bạch dương, trong lòng cũng ngổn ngang trăm mối cảm xúc, anh ta đã hai năm không có quay trở về càng không ngờ tới vì loại chuyện này mà trở về!

"Cây bạch dương khá tốt, thân gỗ có thể điêu khắc chế tác ra đồ dùng, dụng cụ sử dụng, vỏ cây có thể lấy dầu, cây bạch dương có thể trồng đơn lẻ, trồng trong vườn, bãi cỏ công viên, ven hồ bơi, ven hồ hoặc là bùng binh ở bên đường đều rất là đẹp, ba mẹ chúng tôi có một thời gian tương đối mê luyến cây bạch dương kia."

Bạch Thiếu Ngôn nhìn tảng rừng cây bạch dương xung quanh, nơi này có sự yên lặng mà thành thị không có, tuy thành thị phồn hoa tiến bộ nhưng dường như nơi này mới có thể làm cho người an tĩnh.

"Khó trách có người nói muốn trồng cây, trồng cây khá tốt, em cũng muốn trồng một cây mà loại cây bạch dương này cũng khá tốt..."

Bạch Thiếu Ngôn nói xong, Đông Thu Luyện ngẩng đầu nhìn thoáng qua Bạch Thiếu Ngôn.

"Cây bạch dương thuộc loại cây lưỡng tính."

Đông Thu Luyện nói xong, bên trong xe phát tiếng cười ầm lên khiến mặt Bạch Thiếu Ngôn tức khắc đỏ, cây lưỡng tính? Được rồi, có một cái cây thụ như vậy, Bạch Thiếu Ngôn có vẻ hết sức xấu hổ, nếu về sau cậu muốn trồng cây gì đó nhất định phải nghiên cứu thực vật cho tốt. Tại sao lại có cây lưỡng tính gì đó?

Mà chiếc xe chậm rãi dừng lại, chính là phần mộ Hà Tĩnh nằm ở một bên ngôi mộ của cha mẹ Hà Tuy, không có trang trí hoa lệ chỉ là một đống đất, nhưng bên cạnh có một cây bạch dương đã rất cao, nơi này tràn ngập ánh sáng mặt trời rất thích hợp cho sự phát triển của loại cây này, Triệu Minh nhìn qua lập tức cho người làm nhiệm vụ ngay, anh ta không biết kiểm nghiệm mất bao lâu tốt nhất là thừa dịp trời chưa tối có thể quay trở về nhà!

Hà Tuy duỗi tay lau khô bia mộ cho Hà Tĩnh mặc dù nó không quá bẩn vẫn tương đối sạch sẽ:

"Hẳn là người quen trong thôn thường xuyên lại đây quét dọn, bọn họ biết nhà chúng tôi hằng năm không có người trở về!"

Bàn tay Hà Tuy rất thô ráp đặc biệt là những vết chai sạn dày, hơn nữa biểu tình Hà Tuy lúc này nhàn nhạt lộ ra ôn nhu.

"Một số nước coi loại cây này là quốc thụ(*). Loại cây này đã nở hoa chưa kịp rụng lá. Nghe nói hồi đó nở hoa rất đẹp!"

(*) Quốc thụ: loại cây đặc trưng của một nước.

Đông Thu Luyện đưa tay ra và chạm vào vỏ cây bạch dương, bóng loáng hệt như là giấy trắng, Hà Tuy gật đầu:

"Rất đẹp!"

"Anh có biết hoa ngữ của cây bạch dương biểu tượng cho cái gì không?"

Đông Thu Luyện dựa vào thân cây nhìn Hà Tuy!

Bạch Thiếu Ngôn cầm bình nước uống một hơi:

"Thầy, đây là cây, cư nhiên nó còn sẽ nở hoa, dù có nở hoa thì thật sự có ý nghĩa sao?"

Hà Tuy cũng nghi ngờ lắc đầu!

"Hoa ngữ của cây bạch dương biểu tượng cho thử thách sinh tử!"

Đông Thu Luyện nói xong, Hà Tuy giật mình trong lòng, hóa ra biểu tượng cây này là như thế dường như tượng trưng có điều gì đó, nhưng Hà Tuy không nói ra thành lời đây là tượng trưng cái gì anh ta chỉ nhìn Đông Thu Luyện, còn Đông Thu Luyện nghiêng đầu nhìn Triệu Minh chỉ huy đám người đẫm mồ hôi công tác, Hà Tuy không hề nói gì chỉ duỗi tay vuốt ve tấm bia đá!

"Đã thấy..."

Chiếc quan tài gỗ đen mau chóng lộ ra dưới sự nỗ lực của bốn năm người!

"Các người đang làm gì đấy!"